Chương 333: Hai tiếng "Xin lỗi" (13)
Diệp Phi Dạ
16/05/2016
Cô vậy mà ngủ trong lúc đến kinh nguyệt?
Ai giúp cô thay băng vệ sinh?
Trong đầu Kiều An Hảo vừa mới loé lên nghi hoặc, má Trần đã bưng một bát nước đi lên: "Phu nhân, người rốt cục đã thức dậy, tối hôm qua người ngủ thật say, đến kinh nguyệt cũng không có phản ứng, cuối cùng vẫn là ông Lục phát hiện."
Lục Cẩn Niên phát hiện? Nói cách khác, tối hôm qua anh ấy trở về Cẩm Tú Viên?
Má Trần tiếp tục lải nhải nói: "Lúc đầu ông Lục cũng không biết ngài đến nguyệt sự, nhìn người chảy máu, cho rằng xảy ra chuyện gì, liền ôm người vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện, lúc ấy thật sự làm tôi sợ hãi."
Tối hôm qua còn náo loạn Ô Long như vậy? Nhưng Kiều An Hảo căn bản không có chút vui vẻ nào, bởi vì trong đầu cô nghĩ đến một chuyện khác, đó chính là băng vệ sinh của cô là Lục Cẩn Niên giúp cô đệm lót sao?
Sắc mặt Kiều An Hảo trong nháy mắt có chút nóng lên, nhịn không được vụng trộm chăm chú nhìn Lục Cẩn Niên.
Nét mặt Lục Cẩn Niên vẫn trước sau như một bình tĩnh, tự nhiên ung dung từ trong tay má Trần nhận lấy cốc nước, giống như cảm nhận được nhiệt độ, nắm lấy một lúc, mới cất bước đi về phía mép giường.
Thấy anh đền gần, mặt Kiều An Hảo càng nóng lên thêm, người không nhịn được liền cúi đầu xuống.
Má Trần đứng ở một bên nói: "Phu nhân, cũng may người đến ngày kinh nguyệt, lúc ấy tôi còn tưởng rằng người là sanh non".
Lục Cẩn Niên nghe nói thế, đáy mắt thoáng qua kích động, nhưng rất nhanh thì trấn định lại, không nhanh không chậm ngắt lời má Trần nói: "Phu nhân vừa mới tỉnh ngủ, khẳng định đói bụng, không phải bảo bà bưng khi còn nóng sao? Bưng lên cho phu nhân ăn."
Lục Cẩn Niên nhắc nhở, khiến cho má Trần lập tức nhớ đến việc chính, lập tức nói một câu: "Tôi bây giờ liền đi."
Sau đó xoay người, chạy đi xuống lầu.
Cả đầu Kiều An Hảo đều nghĩ đến cảnh Lục Cẩn Niên giúp mình đệm lót băng vệ sinh, căn bản không có chú ý đến lời nói của má Trần, huống hồ xế chiều hôm qua cũng thấy bụng mình căng trướng, cho rằng tới ngày kinh nguyệt, cho nên cũng không nghĩ nhiều.
Lục Cẩn Niên thấy vẻ mặt Kiều An Hảo rất tự nhiên, lúc này mới yên tâm, đưa cốc nước chuyển đến trước mặt cô: "Không phải muốn uống nước sao?"
Kiều An Hảo nghe đến giọng nói của Lục Cẩn Niên, mặt đỏ giống như có thể rỉ máu, cô vội vàng ngẩng đầu, liếc nhìn Lục Cẩn Niên một cái, sau đó liền nhận lấy cốc nước, lông mi rủ xuống, uống nước.
Kiều An Hảo uống nước được một nửa, má Trần bưng đồ ăn lên.
Má Trần để cái khay ở trên tủ đầu giường, bưng nước canh, quấy hai lần, lúc đang chuẩn bị ngồi xuống cho Kiều An Hảo uống, Lục Cẩn Niên đứng ở một bên lại nhàn nhạt ra tiếng: "Để tôi."
Theo lời của anh, người đã ngổi ở mép giường, còn săn sóc đệm ở sau lưng Kiều An Hảo hai cái gối.
Má Trần ngẩn ra, lập tức thức thời đưa bát canh cho Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên múc một muỗng nước canh, đặt ở trên bờ môi thổi thổi, đưa đến bên miệng Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo có chút thụ sủng nhược kinh, mi tâm cau lại, chần chờ một chút, xác định mình không phải nằm mơ, mới mở miệng, ăn canh.
Lục Cẩn Niên cho Kiều An Hảo uống nước canh xong, thì bắt đầu cho cô ăn cơm.
Má Trần làm món cá hấp, Lục Cẩn Niên mỗi gắp một miếng thịt, đều cẩn thận lấy xương từ bên trong ra.
Vẻ mặt của anh rất chuyên tấm, giống như đang xử lý công việc gì quan trọng.
Kiều An Hảo nhịn không được có chút hoảng hốt, cảm thấy giờ này phút này, như là đang nằm mơ.
Ai giúp cô thay băng vệ sinh?
Trong đầu Kiều An Hảo vừa mới loé lên nghi hoặc, má Trần đã bưng một bát nước đi lên: "Phu nhân, người rốt cục đã thức dậy, tối hôm qua người ngủ thật say, đến kinh nguyệt cũng không có phản ứng, cuối cùng vẫn là ông Lục phát hiện."
Lục Cẩn Niên phát hiện? Nói cách khác, tối hôm qua anh ấy trở về Cẩm Tú Viên?
Má Trần tiếp tục lải nhải nói: "Lúc đầu ông Lục cũng không biết ngài đến nguyệt sự, nhìn người chảy máu, cho rằng xảy ra chuyện gì, liền ôm người vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện, lúc ấy thật sự làm tôi sợ hãi."
Tối hôm qua còn náo loạn Ô Long như vậy? Nhưng Kiều An Hảo căn bản không có chút vui vẻ nào, bởi vì trong đầu cô nghĩ đến một chuyện khác, đó chính là băng vệ sinh của cô là Lục Cẩn Niên giúp cô đệm lót sao?
Sắc mặt Kiều An Hảo trong nháy mắt có chút nóng lên, nhịn không được vụng trộm chăm chú nhìn Lục Cẩn Niên.
Nét mặt Lục Cẩn Niên vẫn trước sau như một bình tĩnh, tự nhiên ung dung từ trong tay má Trần nhận lấy cốc nước, giống như cảm nhận được nhiệt độ, nắm lấy một lúc, mới cất bước đi về phía mép giường.
Thấy anh đền gần, mặt Kiều An Hảo càng nóng lên thêm, người không nhịn được liền cúi đầu xuống.
Má Trần đứng ở một bên nói: "Phu nhân, cũng may người đến ngày kinh nguyệt, lúc ấy tôi còn tưởng rằng người là sanh non".
Lục Cẩn Niên nghe nói thế, đáy mắt thoáng qua kích động, nhưng rất nhanh thì trấn định lại, không nhanh không chậm ngắt lời má Trần nói: "Phu nhân vừa mới tỉnh ngủ, khẳng định đói bụng, không phải bảo bà bưng khi còn nóng sao? Bưng lên cho phu nhân ăn."
Lục Cẩn Niên nhắc nhở, khiến cho má Trần lập tức nhớ đến việc chính, lập tức nói một câu: "Tôi bây giờ liền đi."
Sau đó xoay người, chạy đi xuống lầu.
Cả đầu Kiều An Hảo đều nghĩ đến cảnh Lục Cẩn Niên giúp mình đệm lót băng vệ sinh, căn bản không có chú ý đến lời nói của má Trần, huống hồ xế chiều hôm qua cũng thấy bụng mình căng trướng, cho rằng tới ngày kinh nguyệt, cho nên cũng không nghĩ nhiều.
Lục Cẩn Niên thấy vẻ mặt Kiều An Hảo rất tự nhiên, lúc này mới yên tâm, đưa cốc nước chuyển đến trước mặt cô: "Không phải muốn uống nước sao?"
Kiều An Hảo nghe đến giọng nói của Lục Cẩn Niên, mặt đỏ giống như có thể rỉ máu, cô vội vàng ngẩng đầu, liếc nhìn Lục Cẩn Niên một cái, sau đó liền nhận lấy cốc nước, lông mi rủ xuống, uống nước.
Kiều An Hảo uống nước được một nửa, má Trần bưng đồ ăn lên.
Má Trần để cái khay ở trên tủ đầu giường, bưng nước canh, quấy hai lần, lúc đang chuẩn bị ngồi xuống cho Kiều An Hảo uống, Lục Cẩn Niên đứng ở một bên lại nhàn nhạt ra tiếng: "Để tôi."
Theo lời của anh, người đã ngổi ở mép giường, còn săn sóc đệm ở sau lưng Kiều An Hảo hai cái gối.
Má Trần ngẩn ra, lập tức thức thời đưa bát canh cho Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên múc một muỗng nước canh, đặt ở trên bờ môi thổi thổi, đưa đến bên miệng Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo có chút thụ sủng nhược kinh, mi tâm cau lại, chần chờ một chút, xác định mình không phải nằm mơ, mới mở miệng, ăn canh.
Lục Cẩn Niên cho Kiều An Hảo uống nước canh xong, thì bắt đầu cho cô ăn cơm.
Má Trần làm món cá hấp, Lục Cẩn Niên mỗi gắp một miếng thịt, đều cẩn thận lấy xương từ bên trong ra.
Vẻ mặt của anh rất chuyên tấm, giống như đang xử lý công việc gì quan trọng.
Kiều An Hảo nhịn không được có chút hoảng hốt, cảm thấy giờ này phút này, như là đang nằm mơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.