Chương 344: Hai tiếng “Xin lỗi” (24)
Diệp Phi Dạ
18/05/2016
Lúc Lục Cẩn Niên trả lời mấy câu hỏi này, rõ ràng Kiều An Hảo thấy trong đáy mắt anh có một tia sát khí nhanh chóng xẹt qua.
Kiều An Hảo biết, chính xác là Lục Cẩn Niên đang nói dối. Cô cũng biết, sở dĩ anh nói dối là vì qua loa với mình cho có lệ, không muốn nói chân tướng cho mình, mặc dù cô không biết rốt cuộc vì sao anh phản ứng mãnh liệt như vậy, cô cũng rất tò mò, nhưng anh không nói cô cũng không miễn cưỡng.
Vì cô biết, nhất định là có chuyện gì đó khiến anh vô cùng khó chịu.
Bất kỳ một người phụ nữ nào, khi người đàn ông đối xử với bản thân khi nóng khi lạnh, trong lòng đều sẽ xuất hiện cảm giác lo được lo mất tuyệt vọng không yên tâm, cô biết rõ anh không thích mình, nhưng khi quan hệ giữa anh và cô êm dịu đi, thì không nhịn được hãm sâu vào đó. Đêm sinh nhật kia của anh, cô hoàn toàn về với hiện thực, cũng vẫn luôn nói với bản thân, mình không phải tự lừa dối mình nữa.
Nhưng mà, thật sự yêu là một là như thế nào?
Là biết rõ anh ta không thích bạn, biết rõ anh ta có thể làm bạn bị thương, nhưng lúc bạn nhìn thấy anh ta khó chịu, vẫn không nhịn được muốn chia sẽ, muốn quan tâm.
Bởi vì bạn hi vọng anh ta vui vẻ, bởi vì bạn nhìn thấy anh ta khổ sở, bạn sẽ càng khó chịu hơn.
Kiều An Hảo biết mình không có khí phách, cô hiểu bản thân sau đêm sinh nhật đó của Lục Cẩn Niên, sau tất cả những gì anh đối với mình, thì tất nhiên không nên thích anh, diendjanlequydon.com, nhưng mà cô không làm được. Người đàn ông này cô yêu 13 năm, thích anh tốt cũng thích cả phần hư hỏng của anh. Nói cô ngốc cũng được, nói cô dốt cũng xong, cô kiên cường lạnh lùng trong nhiều ngày như vậy, giây phút này, tất cả đều trở thành muốn quan tâm, cô không nhịn được mở miệng nhẹ giọng nói với anh: “Đừng buồn nữa, chuyện hôm qua, rồi nó sẽ qua đi, sau này cho dù là nếu có tức giận, cũng không nên tự làm tổn thương bản thân mình.”
Đôi khi, người yêu bạn, có sức hấp dẫn, chỉ một câu nói đơn giản, là đã có thể đâm vào nơi mềm mại nhất trong lòng bạn.
Những lời này của Kiều An Hảo, khiến Lục Cẩn Niên cảm thấy bản thân như được một tầng nước ấm bao xung quanh, đáy lòng xúc động không nói nên lời.
Anh quay đầu, nhìn về phía cô, nhìn băng gạc đang dán trên cánh tay cô, rồi nhìn hai gò má cô, anh muốn nói gì đó, nhưng lại cái gì cũng không nói ra được. Đến cuối cùng, trong lúc đó đột nhiên vươn tay, ôm cô kéo vào lòng mình.
Anh ôm cô rất chặt, hốc mắt nóng lên, nhưng đáy lòng lại ấm áp.
Lục Cẩn Niên không nhịn được hạ giọng nói một câu: “Xin lỗi, làm em bị thương.”
Đáy lòng Kiều An Hảo trong nháy mắt vì lời xin lỗi này, mềm mại thành một vũng nước, nếu một giây trước cô còn đang suy nghĩ tới những lần Lục Cẩn Niên đối xử không tốt với cô, thì bây giờ cô hoàn toàn không thèm để ý, cô giơ tay lên, ôm eo anh, nhẹ giọng nói một câu: “Không việc gì.”
Đầu Lục Cẩn Niên cọ lên đầu cô, im lặng một lúc, mở miệng lần nữa, nói một câu: “Xin lỗi.”
Kiều An Hảo vẫn cho rằng Lục Cẩn Niên đang xin lỗi vì làm cánh tay mình bị thương, nói: “Không sao.”
Sau đó, nói với giọng khẳng định: “Thật sự không sao, lại nói vết thương cũng không có gì nghiêm trọng.”
Lục Cẩn Niên không lên tiếng, chỉ dùng sức siết chặt Kiều An Hảo.
Câu “Xin lỗi” thứ hai của anh, không phải xin lỗi vì miệng vết thương, mà là vì đứa bé của hai người họ, xin lỗi cô.
Xin lỗi, Kiều Kiều, là anh liên lụy tới em, hại em mất đi cục cưng.
Xin lỗi, cục cưng, ba không phải là người ba tốt, không phải vệ được con.
Kiều An Hảo biết, chính xác là Lục Cẩn Niên đang nói dối. Cô cũng biết, sở dĩ anh nói dối là vì qua loa với mình cho có lệ, không muốn nói chân tướng cho mình, mặc dù cô không biết rốt cuộc vì sao anh phản ứng mãnh liệt như vậy, cô cũng rất tò mò, nhưng anh không nói cô cũng không miễn cưỡng.
Vì cô biết, nhất định là có chuyện gì đó khiến anh vô cùng khó chịu.
Bất kỳ một người phụ nữ nào, khi người đàn ông đối xử với bản thân khi nóng khi lạnh, trong lòng đều sẽ xuất hiện cảm giác lo được lo mất tuyệt vọng không yên tâm, cô biết rõ anh không thích mình, nhưng khi quan hệ giữa anh và cô êm dịu đi, thì không nhịn được hãm sâu vào đó. Đêm sinh nhật kia của anh, cô hoàn toàn về với hiện thực, cũng vẫn luôn nói với bản thân, mình không phải tự lừa dối mình nữa.
Nhưng mà, thật sự yêu là một là như thế nào?
Là biết rõ anh ta không thích bạn, biết rõ anh ta có thể làm bạn bị thương, nhưng lúc bạn nhìn thấy anh ta khó chịu, vẫn không nhịn được muốn chia sẽ, muốn quan tâm.
Bởi vì bạn hi vọng anh ta vui vẻ, bởi vì bạn nhìn thấy anh ta khổ sở, bạn sẽ càng khó chịu hơn.
Kiều An Hảo biết mình không có khí phách, cô hiểu bản thân sau đêm sinh nhật đó của Lục Cẩn Niên, sau tất cả những gì anh đối với mình, thì tất nhiên không nên thích anh, diendjanlequydon.com, nhưng mà cô không làm được. Người đàn ông này cô yêu 13 năm, thích anh tốt cũng thích cả phần hư hỏng của anh. Nói cô ngốc cũng được, nói cô dốt cũng xong, cô kiên cường lạnh lùng trong nhiều ngày như vậy, giây phút này, tất cả đều trở thành muốn quan tâm, cô không nhịn được mở miệng nhẹ giọng nói với anh: “Đừng buồn nữa, chuyện hôm qua, rồi nó sẽ qua đi, sau này cho dù là nếu có tức giận, cũng không nên tự làm tổn thương bản thân mình.”
Đôi khi, người yêu bạn, có sức hấp dẫn, chỉ một câu nói đơn giản, là đã có thể đâm vào nơi mềm mại nhất trong lòng bạn.
Những lời này của Kiều An Hảo, khiến Lục Cẩn Niên cảm thấy bản thân như được một tầng nước ấm bao xung quanh, đáy lòng xúc động không nói nên lời.
Anh quay đầu, nhìn về phía cô, nhìn băng gạc đang dán trên cánh tay cô, rồi nhìn hai gò má cô, anh muốn nói gì đó, nhưng lại cái gì cũng không nói ra được. Đến cuối cùng, trong lúc đó đột nhiên vươn tay, ôm cô kéo vào lòng mình.
Anh ôm cô rất chặt, hốc mắt nóng lên, nhưng đáy lòng lại ấm áp.
Lục Cẩn Niên không nhịn được hạ giọng nói một câu: “Xin lỗi, làm em bị thương.”
Đáy lòng Kiều An Hảo trong nháy mắt vì lời xin lỗi này, mềm mại thành một vũng nước, nếu một giây trước cô còn đang suy nghĩ tới những lần Lục Cẩn Niên đối xử không tốt với cô, thì bây giờ cô hoàn toàn không thèm để ý, cô giơ tay lên, ôm eo anh, nhẹ giọng nói một câu: “Không việc gì.”
Đầu Lục Cẩn Niên cọ lên đầu cô, im lặng một lúc, mở miệng lần nữa, nói một câu: “Xin lỗi.”
Kiều An Hảo vẫn cho rằng Lục Cẩn Niên đang xin lỗi vì làm cánh tay mình bị thương, nói: “Không sao.”
Sau đó, nói với giọng khẳng định: “Thật sự không sao, lại nói vết thương cũng không có gì nghiêm trọng.”
Lục Cẩn Niên không lên tiếng, chỉ dùng sức siết chặt Kiều An Hảo.
Câu “Xin lỗi” thứ hai của anh, không phải xin lỗi vì miệng vết thương, mà là vì đứa bé của hai người họ, xin lỗi cô.
Xin lỗi, Kiều Kiều, là anh liên lụy tới em, hại em mất đi cục cưng.
Xin lỗi, cục cưng, ba không phải là người ba tốt, không phải vệ được con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.