Chương 323: Hai tiếng “Xin lỗi” (3)
Diệp Phi Dạ
14/05/2016
Má Trần đứng dưới
lầu, nhìn thấy một chuỗi hành động mau lẹ của Lục Cẩn Niên khiến người
ta hoàn toàn không phản ứng kịp, sửng sốt hồi lâu, cũng chưa lấy lại
được tinh thần.
Lục Cẩn Niên đi vòng qua tường toilet, liếc mắt một cái nhìn Kiều An Hảo trên ghế sofa. Bước chân anh đột nhiên dừng lại, tầm mắt quan sát xung quanh phòng ngủ một lúc.
Ti vi trên vách tường, đang chiếu chương trình quảng cáo.
Cửa sổ không khép, gió đêm thổi vào làm rèm cửa sổ đong đưa liên tục.
Kiều An Hảo khoác lên người chiếc chăn màu trắng, yên lặng ngủ say giấc.
Tất cả trong phòng ngủ vẫn giống như mọi khi, không có gì khác, bầu không khí yên tĩnh bình an.
Trái tim thấp thỏm của Lục Cẩn Niên, từ từ bình tĩnh lại, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, bước chân rất chậm chạp, đi tới trước sofa, cúi người cầm lấy điều khiển từ xa bên cạnh Kiều An Hảo, tắt ti vi. Sau đó ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vẻ mặt ngủ say của Kiều An Hảo một lúc, rồi vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bị tóc dài phủ lên, đầu ngón tay chạm vào hai gò má non mịn, cảm xúc khi sờ vào mềm mại nhẵn nhụi, vô cùng chân thật, Lục Cẩn Niên cả đêm lòng dạ rối bời lúc này mới hoàn toàn yên ổn lại.
Thì ra tất cả chỉ là do tinh thần của anh không yên, mới dẫn tới hoảng sợ luống cuống như vậy, có lẽ gần đây cô vẫn đứng xa đợi anh, có lẽ là vì muốn Hứa Gia Mộc tỉnh lại, trong lòng anh có chút phức tạp, cho nên đêm nay mới có cảm xúc như vậy.
Lục Cẩn Niên nghĩ tới đây, mới phát hiện đằng sau lưng vậy mà chẳng biết từ lúc nào có một tầng mồ hôi lạnh, đáy lòng cũng có chút vui mừng ‘sống sót sau tai nạn,’ anh không nhịn được khẽ cười, tầm mắt nhìn Kiều An Hảo hiện ra chút tình cảm nồng nàn.
Có lẽ trên đời này, cũng chỉ có một mình cô, mới có thể khiến anh hoảng hốt lo sợ, chuyện bé xé ra to, chẳng biết tại sao nữa.
Đầu ngón tay Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng cọ xát hai gò má Kiều An Hảo, cúi đầu hôn lên mi tâm cô, sau đó nhẹ nhàng ôm cô từ trên ghế sofa lên, dè dặt cẩn thận đặt lên trên giường lớn, rồi cầm chăn tỉ mỉ đắp kín cho cô.
Cả người ra đầy mồ hôi lạnh, Lục Cẩn Niên cũng có chút không thoải mái, cởi áo khoác ngoài, tùy tiện ném lên ghế sofa, vừa kéo caravat, đang chuẩn bị đi vào toilet. Đi được hai bước, Lục Cẩn Niên bỗng nhiên dừng bước, anh nhíu mi tâm, rồi quay đầu, nhìn về phía sofa, nhìn lên chiếc chăn màu trắng lúc nãy Kiều An Hảo vừa mới đắp, vậy mà có một vệt máu đỏ tươi.
Mi tâm Lục Cẩn Niên càng nhíu chặt, thụt lùi hai bước, trở lại trước ghế sofa, xốc chăn lên, lúc này nhìn thấy vết máu rõ ràng, còn hơi ẩm ướt dinh dính nóng ấm, rõ ràng là vừa vương lại.
Mà tấm chăn này lúc nãy Kiều An Hảo đắp….
Trong lòng Lục Cẩn Niên rất không dễ dàng mới bình tĩnh được, trong nháy mắt lại có mưa to gió lớn, sóng cả nhấp nhô, anh tùy tiện kéo caravat, ném trên đất, rồi vọt tới cạnh giường, xốc chăn lên kiểm tra cơ thể Kiều An Hảo. Kết quả lúc lật người lên, phát hiện trên drap giường cũng có vết máu, trên chiếc quần bằng bông vải màu trắng Kiều An Hảo mặc, cũng có một vết.
Mẹ Lục Cẩn Niên qua đời sớm, lại là đàn ông ít tiếp xúc với phụ nữ, có lẽ quên rằng phụ nữ còn có khi đến tháng, chỉ nhìn thấy vết máu, đã vô cùng khẩn trương, theo bản năng vươn tay, vỗ vỗ gò má Kiều An Hảo: “Kiều Kiều? Kiều Kiều?”
Nhưng Kiều An Hảo nhắm mắt lại, chút phản ứng cũng không có.
“Kiều Kiều?” Lục Cẩn Niên lại gọi một tiếng, giữ vai Kiều An Hảo lung lay hai lần, sau đó liền quay xuống lầu lớn tiếng gọi: “Má Trần! Má Trần!”
Lục Cẩn Niên đi vòng qua tường toilet, liếc mắt một cái nhìn Kiều An Hảo trên ghế sofa. Bước chân anh đột nhiên dừng lại, tầm mắt quan sát xung quanh phòng ngủ một lúc.
Ti vi trên vách tường, đang chiếu chương trình quảng cáo.
Cửa sổ không khép, gió đêm thổi vào làm rèm cửa sổ đong đưa liên tục.
Kiều An Hảo khoác lên người chiếc chăn màu trắng, yên lặng ngủ say giấc.
Tất cả trong phòng ngủ vẫn giống như mọi khi, không có gì khác, bầu không khí yên tĩnh bình an.
Trái tim thấp thỏm của Lục Cẩn Niên, từ từ bình tĩnh lại, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, bước chân rất chậm chạp, đi tới trước sofa, cúi người cầm lấy điều khiển từ xa bên cạnh Kiều An Hảo, tắt ti vi. Sau đó ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vẻ mặt ngủ say của Kiều An Hảo một lúc, rồi vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bị tóc dài phủ lên, đầu ngón tay chạm vào hai gò má non mịn, cảm xúc khi sờ vào mềm mại nhẵn nhụi, vô cùng chân thật, Lục Cẩn Niên cả đêm lòng dạ rối bời lúc này mới hoàn toàn yên ổn lại.
Thì ra tất cả chỉ là do tinh thần của anh không yên, mới dẫn tới hoảng sợ luống cuống như vậy, có lẽ gần đây cô vẫn đứng xa đợi anh, có lẽ là vì muốn Hứa Gia Mộc tỉnh lại, trong lòng anh có chút phức tạp, cho nên đêm nay mới có cảm xúc như vậy.
Lục Cẩn Niên nghĩ tới đây, mới phát hiện đằng sau lưng vậy mà chẳng biết từ lúc nào có một tầng mồ hôi lạnh, đáy lòng cũng có chút vui mừng ‘sống sót sau tai nạn,’ anh không nhịn được khẽ cười, tầm mắt nhìn Kiều An Hảo hiện ra chút tình cảm nồng nàn.
Có lẽ trên đời này, cũng chỉ có một mình cô, mới có thể khiến anh hoảng hốt lo sợ, chuyện bé xé ra to, chẳng biết tại sao nữa.
Đầu ngón tay Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng cọ xát hai gò má Kiều An Hảo, cúi đầu hôn lên mi tâm cô, sau đó nhẹ nhàng ôm cô từ trên ghế sofa lên, dè dặt cẩn thận đặt lên trên giường lớn, rồi cầm chăn tỉ mỉ đắp kín cho cô.
Cả người ra đầy mồ hôi lạnh, Lục Cẩn Niên cũng có chút không thoải mái, cởi áo khoác ngoài, tùy tiện ném lên ghế sofa, vừa kéo caravat, đang chuẩn bị đi vào toilet. Đi được hai bước, Lục Cẩn Niên bỗng nhiên dừng bước, anh nhíu mi tâm, rồi quay đầu, nhìn về phía sofa, nhìn lên chiếc chăn màu trắng lúc nãy Kiều An Hảo vừa mới đắp, vậy mà có một vệt máu đỏ tươi.
Mi tâm Lục Cẩn Niên càng nhíu chặt, thụt lùi hai bước, trở lại trước ghế sofa, xốc chăn lên, lúc này nhìn thấy vết máu rõ ràng, còn hơi ẩm ướt dinh dính nóng ấm, rõ ràng là vừa vương lại.
Mà tấm chăn này lúc nãy Kiều An Hảo đắp….
Trong lòng Lục Cẩn Niên rất không dễ dàng mới bình tĩnh được, trong nháy mắt lại có mưa to gió lớn, sóng cả nhấp nhô, anh tùy tiện kéo caravat, ném trên đất, rồi vọt tới cạnh giường, xốc chăn lên kiểm tra cơ thể Kiều An Hảo. Kết quả lúc lật người lên, phát hiện trên drap giường cũng có vết máu, trên chiếc quần bằng bông vải màu trắng Kiều An Hảo mặc, cũng có một vết.
Mẹ Lục Cẩn Niên qua đời sớm, lại là đàn ông ít tiếp xúc với phụ nữ, có lẽ quên rằng phụ nữ còn có khi đến tháng, chỉ nhìn thấy vết máu, đã vô cùng khẩn trương, theo bản năng vươn tay, vỗ vỗ gò má Kiều An Hảo: “Kiều Kiều? Kiều Kiều?”
Nhưng Kiều An Hảo nhắm mắt lại, chút phản ứng cũng không có.
“Kiều Kiều?” Lục Cẩn Niên lại gọi một tiếng, giữ vai Kiều An Hảo lung lay hai lần, sau đó liền quay xuống lầu lớn tiếng gọi: “Má Trần! Má Trần!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.