Chương 326: Hai tiếng "Xin lỗi" (6)
Diệp Phi Dạ
14/05/2016
Lục Cẩn Niên nghe
tiếng bước chân đằng sau xa dần rồi biến mất, cả người tựa như mất hết
sức lực, ngồi xụi lơ trên ghế, suy tưởng lại cặn kẽ tất cả những điều
vừa xảy ra trong phút chốc.
Có thai hai tháng, thai chết trong bụng mẹ…
Lục Cẩn Niên như rơi vào cơn ác mộng, cuối cùng trong ý thức chỉ còn hai cụm từ này.
Kiều An Hảo mang thai được hai tháng, chỉ cần thêm hai tháng nữa là biết giới tính bào thai rồi, chưa tới tám tháng nữa là có thể nghe đứa bé oa oa khóc, thêm một năm lẻ tám tháng là đứa nhỏ có thể lững chững từng bước tới trước mặt anh, bập bẹ gọi anh là cha…
Đấy là một chuyện tốt đẹp đến dường nào, nhưng điều tốt đẹp như thế sao lại có một kết cục tàn nhẫn như vậy?
Con của anh… con của anh và Kiều An Hảo… đã chết trong bụng mẹ?
Lục Cẩn Niên nghĩ tới đây, bèn ôm lấy mặt, bả vai run rẩy, có dòng chất lỏng ấm nóng sượt qua kẽ tay chảy ra.
Con của họ làm sao lại mất chứ?
Chẳng lẽ bởi vì anh là một đứa con hoang không nên có mặt ở trên đời, mà ngay cả đứa con của anh cũng bị chịu phạt sao?
…
Trợ lý đi xuống lầu, sực nhớ quên giao những thủ tục nằm viện của Kiều An Hảo cho Lục Cẩn Niên, đành quay lại lần nữa. Khi anh vừa bước khỏi thang máy, liền thấy người đàn ông ngồi một mình che mặt trên hành lang dài. Tuy ở khoảng cách rất xa, nhưng anh vẫn thấy được bả vai run rẩy của người ấy.
Trợ lý lập tức dừng bước không tiến lên, anh lặng lẽ nhìn hồi lâu, rồi âm thầm rút lui, không làm phiền người đàn ông đang chìm trong đau khổ, xem như không bắt gặp thấy cảnh này.
Anh theo Lục Cẩn Niên hơn bảy năm. Anh đã có vợ và con cái, trong khi Lục Cẩn Niên hơn anh một tuổi nhưng vẫn độc thân.
Anh cũng từng hiếu kỳ, liệu Lục Cẩn Niên không thích phụ nữ? Cho đến nửa năm trước, khi Lục Cẩn Niên đồng ý với nhà họ Hứa đóng giả làm Hứa Gia Mộc, anh đã cực lực phản đối, vì nó rất vô lý. Nhưng ngay khi anh gặp cô Kiều, anh mới hiểu không phải Lục Cẩn Niên vô cớ muốn sống độc thân suốt mấy năm, mà là trong lòng anh ta đã lâu chất chứa hình bóng một người.
Anh nghĩ, không ai hiểu rõ Lục Cẩn Niên hơn anh, bởi anh nắm rõ xuất thân không tốt của anh ấy. Là một người con rơi, trông anh kiêu ngạo, thờ ơ, lầm lì, xa cách, ngạo mạn, không để ai vào mắt, tất cả mọi người đều nói anh ấy không tốt tính. Nhưng chẳng ai biết, đều là máu mủ nhà họ Hứa, nhưng một người là cậu ấm sống sung sướng trong nhung lụa, trong khi người kia phải khốn khổ dưới đáy xã hội, không người thân quan tâm chăm sóc, phải tự lực đấu tranh từng miếng cơm manh áo. Chỉ mới là một thiếu niên mà anh đã phải ra đời sớm, tiếp xúc với xã hội không phải màu hồng, nên không thể trách anh ấy hình thành tính cách như bây giờ, chỉ là anh ấy không muốn người khác thương hại mình thôi.
Anh nghĩ, trên đời nay không ai có thể khiến Lục Cẩn Niên cảm thấy ấm áp, ngoại trừ cô Kiều, bằng không anh ấy sẽ không nhiều lần vô tình dõi theo cô Kiều đến thất thần. Con của anh ấy và cô Kiều đã mất, nhất định anh ấy đang đau khổ vô vàn.
Có thai hai tháng, thai chết trong bụng mẹ…
Lục Cẩn Niên như rơi vào cơn ác mộng, cuối cùng trong ý thức chỉ còn hai cụm từ này.
Kiều An Hảo mang thai được hai tháng, chỉ cần thêm hai tháng nữa là biết giới tính bào thai rồi, chưa tới tám tháng nữa là có thể nghe đứa bé oa oa khóc, thêm một năm lẻ tám tháng là đứa nhỏ có thể lững chững từng bước tới trước mặt anh, bập bẹ gọi anh là cha…
Đấy là một chuyện tốt đẹp đến dường nào, nhưng điều tốt đẹp như thế sao lại có một kết cục tàn nhẫn như vậy?
Con của anh… con của anh và Kiều An Hảo… đã chết trong bụng mẹ?
Lục Cẩn Niên nghĩ tới đây, bèn ôm lấy mặt, bả vai run rẩy, có dòng chất lỏng ấm nóng sượt qua kẽ tay chảy ra.
Con của họ làm sao lại mất chứ?
Chẳng lẽ bởi vì anh là một đứa con hoang không nên có mặt ở trên đời, mà ngay cả đứa con của anh cũng bị chịu phạt sao?
…
Trợ lý đi xuống lầu, sực nhớ quên giao những thủ tục nằm viện của Kiều An Hảo cho Lục Cẩn Niên, đành quay lại lần nữa. Khi anh vừa bước khỏi thang máy, liền thấy người đàn ông ngồi một mình che mặt trên hành lang dài. Tuy ở khoảng cách rất xa, nhưng anh vẫn thấy được bả vai run rẩy của người ấy.
Trợ lý lập tức dừng bước không tiến lên, anh lặng lẽ nhìn hồi lâu, rồi âm thầm rút lui, không làm phiền người đàn ông đang chìm trong đau khổ, xem như không bắt gặp thấy cảnh này.
Anh theo Lục Cẩn Niên hơn bảy năm. Anh đã có vợ và con cái, trong khi Lục Cẩn Niên hơn anh một tuổi nhưng vẫn độc thân.
Anh cũng từng hiếu kỳ, liệu Lục Cẩn Niên không thích phụ nữ? Cho đến nửa năm trước, khi Lục Cẩn Niên đồng ý với nhà họ Hứa đóng giả làm Hứa Gia Mộc, anh đã cực lực phản đối, vì nó rất vô lý. Nhưng ngay khi anh gặp cô Kiều, anh mới hiểu không phải Lục Cẩn Niên vô cớ muốn sống độc thân suốt mấy năm, mà là trong lòng anh ta đã lâu chất chứa hình bóng một người.
Anh nghĩ, không ai hiểu rõ Lục Cẩn Niên hơn anh, bởi anh nắm rõ xuất thân không tốt của anh ấy. Là một người con rơi, trông anh kiêu ngạo, thờ ơ, lầm lì, xa cách, ngạo mạn, không để ai vào mắt, tất cả mọi người đều nói anh ấy không tốt tính. Nhưng chẳng ai biết, đều là máu mủ nhà họ Hứa, nhưng một người là cậu ấm sống sung sướng trong nhung lụa, trong khi người kia phải khốn khổ dưới đáy xã hội, không người thân quan tâm chăm sóc, phải tự lực đấu tranh từng miếng cơm manh áo. Chỉ mới là một thiếu niên mà anh đã phải ra đời sớm, tiếp xúc với xã hội không phải màu hồng, nên không thể trách anh ấy hình thành tính cách như bây giờ, chỉ là anh ấy không muốn người khác thương hại mình thôi.
Anh nghĩ, trên đời nay không ai có thể khiến Lục Cẩn Niên cảm thấy ấm áp, ngoại trừ cô Kiều, bằng không anh ấy sẽ không nhiều lần vô tình dõi theo cô Kiều đến thất thần. Con của anh ấy và cô Kiều đã mất, nhất định anh ấy đang đau khổ vô vàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.