Chương 314: Hứa Gia Mộc có phản ứng (14)
Diệp Phi Dạ
11/05/2016
Kiều An Hảo vừa tới cửa phòng bệnh, liền thấy nhiều người mặc áo blouse trắng vây quanh Hứa Gia Mộc kiểm tra.
Hàn Như Sơ đứng một bên lo lắng nhìn Hứa Gia Mộc vẫn đang nằm bất động.
Kiều An Hảo nhẹ nhàng bước vào, đứng bên cạnh Hàn Như Sơ, nhỏ giọng chào: “Bác Hứa.”
Hàn Như Sơ ngoảnh đầu, hốc mắt đỏ hoe như vừa khóc, lập tức bắt lấy tay Kiều An Hảo: “Kiều Kiều, cháu đến rồi.”
Kiều An Hảo gật đầu, nhìn về phía Hứa Gia Mộc được bao vây bởi các bác sĩ chuyên môn, “Anh Gia Mộc thật sự có phản ứng ạ?”
“Đúng vậy, hôm nay bác tới thăm nó, lúc ngồi bên cạnh trò chuyện với nó, thì thấy ngón tay nó động đậy.” Hàn Như Sơ thể hiện sự vui mừng không che giấu: “Kiều Kiều, Gia Mộc nó quả thật động đậy, nó chạm vào chỗ này của bác nè…” Hàn Như Sơ vừa nói, vừa xòe bàn tay nơi Hứa Gia Mộc chạm qua, chỉ cho Kiều An Hảo: “Chỗ này! Gia Mộc đụng vào chỗ này nè!”
Hàn Như Sơ vừa dứt lời, một chuyên gia bác sĩ dẫn đầu quay lại, đi tới trước mặt Hàn Như Sơ, tháo khẩu trang xuống.
“Con tôi như thế nào?” Hàn Như Sơ không đợi bác sĩ mở miệng, liền mau mắn cướp lời hỏi han.
Bác sĩ bảo: “Anh Hứa rất bình thường, nếu hôm nay có phản ứng, chứng tỏ bệnh nhân sẽ tỉnh lại.”
Hàn Như Sơ nghe nói thế, liền vui mừng cười đến rơm rớm nước mắt: “Thật sao? Gia Mộc khi nào sẽ tỉnh?”
“Cái này tạm thời rất khó nói, bất cứ lúc nào cũng có khả năng tỉnh lại, nhưng cụ thể khi nào thì không nói trước được. Chỉ có điều, bà yên tâm, nếu anh Hứa đã có phản ứng thì chứng tỏ phương pháp có hiệu quả. Tôi tin tưởng anh Hứa rất nhanh sẽ hồi tỉnh thôi.”
“Cám ơn, cám ơn.” Hàn Như Sơ lien tục nói cám ơn, có lẽ vì quá mức kích động và vui sướng, nên không kiềm được những giọt nước mắt lăn dài.
-
Hứa Gia Mộc cuối cùng đã có hy vọng hồi tỉnh, vui mừng nhất chắc chắn là người mẹ ruột thịt của anh – Hàn Như Sơ.
Thật ra, Kiều An Hảo cũng vui, Hứa Gia Mộc được xem là một trong những người bạn tốt nhất của cô, nhưng sau niềm vui lại đượm nỗi buồn man mác.
Mặc dù Lục Cẩn Niên khi đối tốt khi cộc cằn với cô, mặc dù chuyện hôm sinh nhật anh khiến cô buồn lòng.
Cứ việc bây giờ anh dịu dàng với cô, cũng là bởi vì, trước đó anh đã trút giận lên người cô, cô nhìn anh phát tiết giận dữ như vậy, đã thấy được anh chán ghét cô, cô thương anh, nhưng cô cũng là con người, cô không thể cứ mãi chịu oan ức bởi anh, rồi sau đó lại hạ mình bám lấy anh, van xin anh.
Cô hơi mất hứng, có tức giận, người con gái nào cũng có tự trọng của riêng mình, nhưng đúng là cô chưa từng nghĩ đến muốn không có một chút quan hệ nào với anh.
Đúng là, hiện tại Hứa Gia Mộc bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại, cho đến lúc ấy, cô và anh sẽ không thể sắm vai phu thê, cô và anh có phải sẽ mỗi người một ngả, trở lại quan hệ xa lạ như trước đây không?
Hàn Như Sơ ngây ngốc ở trong bệnh viện đến 11 giờ trưa mới rời đi, Kiều An Hảo vẫn ở cùng, cô được Lục Cẩn Niên đưa tới, không hề lái xe, cho nên tiện lên xe của Hàn Như Sơ.
Trước khi lên xe, cô nhớ tới dạ dày của mình mấy ngày nay không được thoải mái.
Hàn Như Sơ đứng một bên lo lắng nhìn Hứa Gia Mộc vẫn đang nằm bất động.
Kiều An Hảo nhẹ nhàng bước vào, đứng bên cạnh Hàn Như Sơ, nhỏ giọng chào: “Bác Hứa.”
Hàn Như Sơ ngoảnh đầu, hốc mắt đỏ hoe như vừa khóc, lập tức bắt lấy tay Kiều An Hảo: “Kiều Kiều, cháu đến rồi.”
Kiều An Hảo gật đầu, nhìn về phía Hứa Gia Mộc được bao vây bởi các bác sĩ chuyên môn, “Anh Gia Mộc thật sự có phản ứng ạ?”
“Đúng vậy, hôm nay bác tới thăm nó, lúc ngồi bên cạnh trò chuyện với nó, thì thấy ngón tay nó động đậy.” Hàn Như Sơ thể hiện sự vui mừng không che giấu: “Kiều Kiều, Gia Mộc nó quả thật động đậy, nó chạm vào chỗ này của bác nè…” Hàn Như Sơ vừa nói, vừa xòe bàn tay nơi Hứa Gia Mộc chạm qua, chỉ cho Kiều An Hảo: “Chỗ này! Gia Mộc đụng vào chỗ này nè!”
Hàn Như Sơ vừa dứt lời, một chuyên gia bác sĩ dẫn đầu quay lại, đi tới trước mặt Hàn Như Sơ, tháo khẩu trang xuống.
“Con tôi như thế nào?” Hàn Như Sơ không đợi bác sĩ mở miệng, liền mau mắn cướp lời hỏi han.
Bác sĩ bảo: “Anh Hứa rất bình thường, nếu hôm nay có phản ứng, chứng tỏ bệnh nhân sẽ tỉnh lại.”
Hàn Như Sơ nghe nói thế, liền vui mừng cười đến rơm rớm nước mắt: “Thật sao? Gia Mộc khi nào sẽ tỉnh?”
“Cái này tạm thời rất khó nói, bất cứ lúc nào cũng có khả năng tỉnh lại, nhưng cụ thể khi nào thì không nói trước được. Chỉ có điều, bà yên tâm, nếu anh Hứa đã có phản ứng thì chứng tỏ phương pháp có hiệu quả. Tôi tin tưởng anh Hứa rất nhanh sẽ hồi tỉnh thôi.”
“Cám ơn, cám ơn.” Hàn Như Sơ lien tục nói cám ơn, có lẽ vì quá mức kích động và vui sướng, nên không kiềm được những giọt nước mắt lăn dài.
-
Hứa Gia Mộc cuối cùng đã có hy vọng hồi tỉnh, vui mừng nhất chắc chắn là người mẹ ruột thịt của anh – Hàn Như Sơ.
Thật ra, Kiều An Hảo cũng vui, Hứa Gia Mộc được xem là một trong những người bạn tốt nhất của cô, nhưng sau niềm vui lại đượm nỗi buồn man mác.
Mặc dù Lục Cẩn Niên khi đối tốt khi cộc cằn với cô, mặc dù chuyện hôm sinh nhật anh khiến cô buồn lòng.
Cứ việc bây giờ anh dịu dàng với cô, cũng là bởi vì, trước đó anh đã trút giận lên người cô, cô nhìn anh phát tiết giận dữ như vậy, đã thấy được anh chán ghét cô, cô thương anh, nhưng cô cũng là con người, cô không thể cứ mãi chịu oan ức bởi anh, rồi sau đó lại hạ mình bám lấy anh, van xin anh.
Cô hơi mất hứng, có tức giận, người con gái nào cũng có tự trọng của riêng mình, nhưng đúng là cô chưa từng nghĩ đến muốn không có một chút quan hệ nào với anh.
Đúng là, hiện tại Hứa Gia Mộc bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại, cho đến lúc ấy, cô và anh sẽ không thể sắm vai phu thê, cô và anh có phải sẽ mỗi người một ngả, trở lại quan hệ xa lạ như trước đây không?
Hàn Như Sơ ngây ngốc ở trong bệnh viện đến 11 giờ trưa mới rời đi, Kiều An Hảo vẫn ở cùng, cô được Lục Cẩn Niên đưa tới, không hề lái xe, cho nên tiện lên xe của Hàn Như Sơ.
Trước khi lên xe, cô nhớ tới dạ dày của mình mấy ngày nay không được thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.