Chương 303: Hứa Gia Mộc có phản ứng (3)
Diệp Phi Dạ
09/05/2016
Triệu Manh không lái xe vào, mà đứng ở ngoài cửa biệt thự.
Kiều An Hảo chào má Trần, mang theo túi đi ra ngoài, lúc này Triệu Manh đã quay đầu xe, đứng bên đường đối diện.
Lúc Kiều An Hảo chuẩn bị qua đường, một chiếc xe Mercedes dứng trước cửa chính biệt thự, cô vội vàng dừng bước lại, vừa chuẩn bị vòng qua xe, lại nhìn thấy cửa xe Mercedes bị đẩy ra, trợ lý của Lục Cẩn Niên bước xuống từ ghế lái phụ, sau đó đi về sau hai bước, mở cửa xe phía sau.
Lục Cẩn Niên xuống xe, đi về phía trước hai bước, sau đó mới thấy Kiều An Hảo ở cửa sân, bước chân lập tức dừng lại.
Trong lúc đó hai người cách nhau một khoảng ước chừng một thước, người nào cũng không mở miệng nói chuyện trước với người đối diện.
Trợ lý cũng không chũ ý đến tình huống phía sau, cúi người, sau khi ghi vào sổ của tài xế xe chuyện dụng, mới xoay người, nhìn đến Lục Cẩn Niên đứng tại chỗ không cử động, không nhịn được nghi ngờ gọi một tiếng: "Ngài Lục?"
Sau đó đi về phía trước hai bước, nhìn đến Kiều An Hảo đứng trước mặt Lục Cẩn Niên, nhất thời lễ phép kính cẩn cúi chào một tiếng: "Chào cô Kiều."
Kiều An Hảo hoàn hồn, gật đầu một cái về phía trợ lý, không nhìn lại Lục Cẩn Niên, chỉ là dùng sức nắm chặt túi xách trong tay, sau đó dịch sang hướng bên cạnh hai bước, vòng qua Lục Cẩn Niên, đi về phía đường đối diện.
Kiều An Hảo có chút vội vàng, căn bản không chú ý đến xe chuyên dụng Lục Cẩn Niên dùng đã khởi động, suýt nữa đâm vào, may mà Lục Cẩn Niên phản ứng đúng lúc, đột nhiên kéo cánh tay Kiều An Hảo, cứng rắn kéo cô về phía sau hai bước, sau đó xe băng qua trước mặt cô, chậm rãi lái đi.
Trợ lý bị hoảng sợ, nhìn sắc mặt Kiều An Hảo có chút tái nhợt hỏi: "Cô Kiều, cô không có việc gì chứ?"
Kiều An Hảo miễn cưỡng ổn định tinh thần, lắc lắc đầu với trợ lý, sau đó mới để ý đến cánh tay của mình vẫn còn bị Lục Cẩn Niên nắm, trong lòng bàn tay của anh khô ráo ấm áp.
Thân thể Kiều An Hảo cứng nhắc một chút, ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên một chút, người đàn ông cúi thấp đầu, con ngươi tối đen thâm thúy nhìn cô chằm chằm, cô theo bản năng cụp mắt xuống, do dự một chút, lại giãy tay mình ra khỏi tay Lục Cẩn Niên, sau đó không nói tiếng nào cúi thấp đầu, đi về phía đướng đối diện.
Bàn tay Lục Cẩn Niên cứng ngắc dừng lại giữa không trung, vẫn duy trì tư thế như đang nắm vật gì đó, tầm mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bóng dáng Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo mở cửa xe, Triệu Manh đang gọi điện thoại bên trong quay đầu, tặng phía bên kia một nụ hôn, liền cúp điện thoại, sau đó liền khởi động xe, đạp chân ga, rời đi.
Xe ngoặt ở một chỗ phía trước, hoàn toàn còn không nhìn thấy, Lục Cẩn Niên còn đứng ngẩn người tại chỗ.
Trợ lý theo Lục Cẩn Niên nhiều năm, nhạy bén ngửi được không khí không thích hợp, thức thời rời xa Lục Cẩn Niên vài bước, giả câm giả điếc trầm mặc.
Qua rất lâu sau, ánh mắt đẹp đẽ nho nhã của Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng chớp chớp, thu lại tầm mắt từ phương xa, sau đó buông cánh tay xuống, sắc mặt vô cùng bình tĩnh quay đầu, không một tiếng động bước đi, đi về phía trong biệt thự.
Trợ lý chờ Lục Cẩn Niên đi trước một khoảng cách, mới bước đi, theo nhiều năm kinh nghiệm của anh ta, dù lúc này Lục Cẩn Niên nhìn rất im lặng bình tĩnh, nhưng lại là lúc tâm tình anh tệ nhất.
Kiều An Hảo chào má Trần, mang theo túi đi ra ngoài, lúc này Triệu Manh đã quay đầu xe, đứng bên đường đối diện.
Lúc Kiều An Hảo chuẩn bị qua đường, một chiếc xe Mercedes dứng trước cửa chính biệt thự, cô vội vàng dừng bước lại, vừa chuẩn bị vòng qua xe, lại nhìn thấy cửa xe Mercedes bị đẩy ra, trợ lý của Lục Cẩn Niên bước xuống từ ghế lái phụ, sau đó đi về sau hai bước, mở cửa xe phía sau.
Lục Cẩn Niên xuống xe, đi về phía trước hai bước, sau đó mới thấy Kiều An Hảo ở cửa sân, bước chân lập tức dừng lại.
Trong lúc đó hai người cách nhau một khoảng ước chừng một thước, người nào cũng không mở miệng nói chuyện trước với người đối diện.
Trợ lý cũng không chũ ý đến tình huống phía sau, cúi người, sau khi ghi vào sổ của tài xế xe chuyện dụng, mới xoay người, nhìn đến Lục Cẩn Niên đứng tại chỗ không cử động, không nhịn được nghi ngờ gọi một tiếng: "Ngài Lục?"
Sau đó đi về phía trước hai bước, nhìn đến Kiều An Hảo đứng trước mặt Lục Cẩn Niên, nhất thời lễ phép kính cẩn cúi chào một tiếng: "Chào cô Kiều."
Kiều An Hảo hoàn hồn, gật đầu một cái về phía trợ lý, không nhìn lại Lục Cẩn Niên, chỉ là dùng sức nắm chặt túi xách trong tay, sau đó dịch sang hướng bên cạnh hai bước, vòng qua Lục Cẩn Niên, đi về phía đường đối diện.
Kiều An Hảo có chút vội vàng, căn bản không chú ý đến xe chuyên dụng Lục Cẩn Niên dùng đã khởi động, suýt nữa đâm vào, may mà Lục Cẩn Niên phản ứng đúng lúc, đột nhiên kéo cánh tay Kiều An Hảo, cứng rắn kéo cô về phía sau hai bước, sau đó xe băng qua trước mặt cô, chậm rãi lái đi.
Trợ lý bị hoảng sợ, nhìn sắc mặt Kiều An Hảo có chút tái nhợt hỏi: "Cô Kiều, cô không có việc gì chứ?"
Kiều An Hảo miễn cưỡng ổn định tinh thần, lắc lắc đầu với trợ lý, sau đó mới để ý đến cánh tay của mình vẫn còn bị Lục Cẩn Niên nắm, trong lòng bàn tay của anh khô ráo ấm áp.
Thân thể Kiều An Hảo cứng nhắc một chút, ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên một chút, người đàn ông cúi thấp đầu, con ngươi tối đen thâm thúy nhìn cô chằm chằm, cô theo bản năng cụp mắt xuống, do dự một chút, lại giãy tay mình ra khỏi tay Lục Cẩn Niên, sau đó không nói tiếng nào cúi thấp đầu, đi về phía đướng đối diện.
Bàn tay Lục Cẩn Niên cứng ngắc dừng lại giữa không trung, vẫn duy trì tư thế như đang nắm vật gì đó, tầm mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bóng dáng Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo mở cửa xe, Triệu Manh đang gọi điện thoại bên trong quay đầu, tặng phía bên kia một nụ hôn, liền cúp điện thoại, sau đó liền khởi động xe, đạp chân ga, rời đi.
Xe ngoặt ở một chỗ phía trước, hoàn toàn còn không nhìn thấy, Lục Cẩn Niên còn đứng ngẩn người tại chỗ.
Trợ lý theo Lục Cẩn Niên nhiều năm, nhạy bén ngửi được không khí không thích hợp, thức thời rời xa Lục Cẩn Niên vài bước, giả câm giả điếc trầm mặc.
Qua rất lâu sau, ánh mắt đẹp đẽ nho nhã của Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng chớp chớp, thu lại tầm mắt từ phương xa, sau đó buông cánh tay xuống, sắc mặt vô cùng bình tĩnh quay đầu, không một tiếng động bước đi, đi về phía trong biệt thự.
Trợ lý chờ Lục Cẩn Niên đi trước một khoảng cách, mới bước đi, theo nhiều năm kinh nghiệm của anh ta, dù lúc này Lục Cẩn Niên nhìn rất im lặng bình tĩnh, nhưng lại là lúc tâm tình anh tệ nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.