Chương 363: Hứa Gia Mộc tỉnh [3]
Diệp Phi Dạ
30/05/2016
Kiều An Hảo theo nơi
tiếng chuông phát ra, đi qua, sau đó ở đi đến một nơi có bốn cây cột,
nhìn thấy Lục Cẩn Niên đang dựa vào cây cột hút thuốc.
Kiều An Hảo nhíu mày, cắt đứt điện thoại, trong lời nói mang theo một chút oán trách: “Tại sao lại không bắt điện thoại?”
Lục Cẩn Niên nghe được câu hỏi của Kiều An Hảo, liền hoàn toàn thanh tỉnh lại, có chút kích động dập tắt điếu thuốc trong tay, mở miệng trả lời: “Gia Mộc thế nào rồi?”
“Ngủ.” Kiều An Hảo trả lời một câu, lại hỏi: “Anh như thế nào một mình xuống đây? Gọi điện thoại cũng không bắt máy.”
Lục Cẩn Niên lấy di động ra, quả nhiên nhìn thấy có ba cuộc gọi nhỡ, giật giật khóe môi, trước tiên trả lời vấn đề của Kiều An Hảo: “Muốn hút điếu thuốc lá, xuống dưới đây hút thuốc.”
Tạm dừng một lát, Lục Cẩn Niên mới giải thích nửa câu sau của Kiều An Hảo: “Vừa rồi không có nghe tiếng điện thoại reo, thực xin lỗi.”
Lúc đầu Kiều An Hảo không thấy Lục Cẩn Niên bắt máy lại không thấy người đâu, đáy lòng thật có chút khó chịu, nhưng trong nháy mắt từ lúc vừa mới nhìn thấy anh, chút khó chịu này liền biến mất, hiện tại nghe được lời giải thích của anh, lập tức mặt mày hớn hở cuối thấp đầu nở nụ cười, kết quả nhìn đến mặt trên của thùng rác ở bên cạnh cây cột phóng anh đang dựa vào, thế nhưng thấy thật là nhiều tàn thuốc, vì thế mi tâm lại nhíu nhíu: “Anh vừa mới hút nhiều thuốc như vậy sao?”
Lục Cẩn Niên không có mở miệng.
Kiều An Hảo có chút căm tức lại có chút lo lắng nói: “Hút thuốc đối thân thể không tốt, tốt nhất là không nên hút.”
Kiều An Hảo gật đầu.
Lục Cẩn Niên dẫn đầu đi xuống bậc thang, lấy ra điều khiển của cửa xe, chờ Kiều An Hảo ngồi vào trong xe, mới đóng cửa xe, đi theo lên xe.
Lục Cẩn Niên lái xe lực chú ý lại không tập trung ở phía trước, thậm chí có một lần, suýt chút nữa vượt đèn đỏ, vẫn là do Kiều An Hảo đúng lúc lên tiếng nhắc nhở, anh mới hoàn hồn, vội vàng phanh lại.
Kiều An Hảo ngồi ở trên ghế phụ, bởi vì Lục Cẩn Niên tặng quà sinh nhật cùng Hứa Gia Mộc tỉnh lại, tâm tình phá lệ rất tốt, mặt mày phấn chấn.
Lục Cẩn Niên xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn khuôn mặt của cô, tâm tình lại rơi xuống đáy cốc, Hứa Gia Mộc tỉnh lại, cô vui vẻ như vậy sao?
Mùa hạ ở Bắc Kinh, đêm khuya luôn đúng giờ thì trời đổ mưa, xe rời khỏi bệnh viện không quá vài phút, trờ liền đổ mưa to tầm tã, bất quá chỉ qua mười phút, mưa liền ngừng lại.
Lục Cẩn Niên nhìn trên cửa sổ xe còn ngẫu nhiên thổi qua vài giọt mưa nhỏ, mở miệng hỏi vấn đề chính mình đêm nay luôn luôn nghĩ đến: “Bác sĩ có nói Gia Mộc lúc nào sẽ có thể đứng lên được hay không?”
“Khôi phục nhanh thì gần một tháng, khôi phục chậm khả năng thì phải hai ba tháng.” Kiều An Hảo thành thật những gì mình biết nói lại cho Lục Cẩn Niên.
“Ừ.” Lục Cẩn Niên khẽ lên tiếng, không nói chuyện tiếp, suy nghĩ trở nên rối loạn.
Nhanh thì một tháng, chậm thì hai ba tháng......
Đây không phải là đại biểu cho thời gian anh cùng cô ở cùng một chỗ, lâu là hai ba tháng, ngắn thì chỉ có ba mươi ngày sao?
Ngã tư đường ở Bắc Kinh, luôn được duy trì và sửa chữa vào buổi tối.
Đường đi đến Cẩm Tú viên, đêm nay vừa mới bị phong tỏa, để sửa chữa.
Lục Cẩn Niên vốn là muốn muốn khởi động xe đi đường vòng, Kiều An Hảo nghĩ đi băng qua cũng chỉ mất mười phút đi đường, đi đường vòng sợ là phải mất nửa tiếng, vì thế liền đề nghị đi băng qua trở về.
Lục Cẩn Niên không có ý kiến, trực tiếp đem xe dừng lại ở ven đường, hai người tản bộ đi về phía Cẩm Tú viên.
Bởi vì trời vừa đổ mưa, mặt đường có một ít vũng nước, Lục Cẩn Niên sợ Kiều An Hảo bị nước văng trúng chân sẽ cảm lạnh, liền ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Để anh cõng em đi.”
Kiều An Hảo nhíu mày, cắt đứt điện thoại, trong lời nói mang theo một chút oán trách: “Tại sao lại không bắt điện thoại?”
Lục Cẩn Niên nghe được câu hỏi của Kiều An Hảo, liền hoàn toàn thanh tỉnh lại, có chút kích động dập tắt điếu thuốc trong tay, mở miệng trả lời: “Gia Mộc thế nào rồi?”
“Ngủ.” Kiều An Hảo trả lời một câu, lại hỏi: “Anh như thế nào một mình xuống đây? Gọi điện thoại cũng không bắt máy.”
Lục Cẩn Niên lấy di động ra, quả nhiên nhìn thấy có ba cuộc gọi nhỡ, giật giật khóe môi, trước tiên trả lời vấn đề của Kiều An Hảo: “Muốn hút điếu thuốc lá, xuống dưới đây hút thuốc.”
Tạm dừng một lát, Lục Cẩn Niên mới giải thích nửa câu sau của Kiều An Hảo: “Vừa rồi không có nghe tiếng điện thoại reo, thực xin lỗi.”
Lúc đầu Kiều An Hảo không thấy Lục Cẩn Niên bắt máy lại không thấy người đâu, đáy lòng thật có chút khó chịu, nhưng trong nháy mắt từ lúc vừa mới nhìn thấy anh, chút khó chịu này liền biến mất, hiện tại nghe được lời giải thích của anh, lập tức mặt mày hớn hở cuối thấp đầu nở nụ cười, kết quả nhìn đến mặt trên của thùng rác ở bên cạnh cây cột phóng anh đang dựa vào, thế nhưng thấy thật là nhiều tàn thuốc, vì thế mi tâm lại nhíu nhíu: “Anh vừa mới hút nhiều thuốc như vậy sao?”
Lục Cẩn Niên không có mở miệng.
Kiều An Hảo có chút căm tức lại có chút lo lắng nói: “Hút thuốc đối thân thể không tốt, tốt nhất là không nên hút.”
Kiều An Hảo gật đầu.
Lục Cẩn Niên dẫn đầu đi xuống bậc thang, lấy ra điều khiển của cửa xe, chờ Kiều An Hảo ngồi vào trong xe, mới đóng cửa xe, đi theo lên xe.
Lục Cẩn Niên lái xe lực chú ý lại không tập trung ở phía trước, thậm chí có một lần, suýt chút nữa vượt đèn đỏ, vẫn là do Kiều An Hảo đúng lúc lên tiếng nhắc nhở, anh mới hoàn hồn, vội vàng phanh lại.
Kiều An Hảo ngồi ở trên ghế phụ, bởi vì Lục Cẩn Niên tặng quà sinh nhật cùng Hứa Gia Mộc tỉnh lại, tâm tình phá lệ rất tốt, mặt mày phấn chấn.
Lục Cẩn Niên xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn khuôn mặt của cô, tâm tình lại rơi xuống đáy cốc, Hứa Gia Mộc tỉnh lại, cô vui vẻ như vậy sao?
Mùa hạ ở Bắc Kinh, đêm khuya luôn đúng giờ thì trời đổ mưa, xe rời khỏi bệnh viện không quá vài phút, trờ liền đổ mưa to tầm tã, bất quá chỉ qua mười phút, mưa liền ngừng lại.
Lục Cẩn Niên nhìn trên cửa sổ xe còn ngẫu nhiên thổi qua vài giọt mưa nhỏ, mở miệng hỏi vấn đề chính mình đêm nay luôn luôn nghĩ đến: “Bác sĩ có nói Gia Mộc lúc nào sẽ có thể đứng lên được hay không?”
“Khôi phục nhanh thì gần một tháng, khôi phục chậm khả năng thì phải hai ba tháng.” Kiều An Hảo thành thật những gì mình biết nói lại cho Lục Cẩn Niên.
“Ừ.” Lục Cẩn Niên khẽ lên tiếng, không nói chuyện tiếp, suy nghĩ trở nên rối loạn.
Nhanh thì một tháng, chậm thì hai ba tháng......
Đây không phải là đại biểu cho thời gian anh cùng cô ở cùng một chỗ, lâu là hai ba tháng, ngắn thì chỉ có ba mươi ngày sao?
Ngã tư đường ở Bắc Kinh, luôn được duy trì và sửa chữa vào buổi tối.
Đường đi đến Cẩm Tú viên, đêm nay vừa mới bị phong tỏa, để sửa chữa.
Lục Cẩn Niên vốn là muốn muốn khởi động xe đi đường vòng, Kiều An Hảo nghĩ đi băng qua cũng chỉ mất mười phút đi đường, đi đường vòng sợ là phải mất nửa tiếng, vì thế liền đề nghị đi băng qua trở về.
Lục Cẩn Niên không có ý kiến, trực tiếp đem xe dừng lại ở ven đường, hai người tản bộ đi về phía Cẩm Tú viên.
Bởi vì trời vừa đổ mưa, mặt đường có một ít vũng nước, Lục Cẩn Niên sợ Kiều An Hảo bị nước văng trúng chân sẽ cảm lạnh, liền ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Để anh cõng em đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.