Chương 365: Hứa Gia Mộc tỉnh (5)
Diệp Phi Dạ
30/05/2016
Bạn bè…. Thời
niên thiếu trước đây, vì quá mức nghèo khó tự ti, cho nên chỉ có thể làm một người bạn lặng lẽ bên cạnh cô, thế nhưng thời gian đó, thật ra
trong lòng anh, từ trước tới giờ chưa hề muốn làm một người bạn của cô
cả.
Sau này lúc anh biết cô và Hứa Gia Mộc có hôn ước, lúc đó anh liền nghĩ, mình và cô không xuất hiện cùng nhau, có lẽ sẽ quên cô rất nhanh. Nhưng đợi đến lúc anh và cô càng ngày càng xa, anh mới phát hiện, thời gian đó tối tăm cỡ nào. Lúc bấy giờ, anh rất hi vọng, bản thân có thể có lý do để tới được gần cô, cho dù không thể nói chuyện, chỉ cần có thể thấy mặt từ xa, anh đã thỏa mãn. Nhưng dù cho ước vọng tầm thường như vậy, cũng không cách nào thực hiện được, cuối cùng hai người cứ như vậy thành người xa lạ.
Nếu không phải Hứa Gia Mộc xảy ra tai nạn xe, có lẽ anh và cô cứ như hai đường thẳng song song như vậy, không xuất hiện cùng nhau.
Nhưng bây giờ Hứa Gia Mộc đã tỉnh, anh và cô phải kết thúc….
Nếu kết quả cuối cùng, là cô và Hứa Gia Mộc ở cùng nhau, như vậy thì anh sẵn lòng mang tình yêu sâu sắc biến thành bí mật không thể nói ra, vĩnh viễn theo sát bên cạnh cô, làm một người bạn không phiền hà. Lúc cô khổ sở, có thể an ủi cô, lúc cô gặp vấn đề gì đó, có thể giúp đỡ cô, lúc cô vui vẻ, chân thành chúc phúc cho cô…..
Lục Cẩn Niên nghĩ tới đây, vẻ mặt dao động, với Kiều An Hảo đang nằm úp sấp trên vai mình, âm sắc lành lạnh nói: “Không phải chúng ta luôn là bạn tốt sao?”
Không phải chúng ta luôn là bạn tốt sao?
Trong đầu Kiều An Hảo tự hỏi lại những câu hỏi này hai lần, mới hoàn toàn hiểu được anh có ý gì, trái tim lơ lửng, lập tức rơi xuống, cô giống như tự uống một viên thuốc an thần, hùa theo Lục Cẩn Niên, quả quyết “Ừm” một tiếng, nói: “Vâng, chúng ta luôn là bạn bè.”
Rõ ràng đã từng yêu đối phương sâu sắc như vậy, dùng hết toàn tâm toàn lực muốn làm một nửa kia của đối phương, nhưng năm tháng đổi thay, thời gian không ngừng trôi, vì đã từng mất đi, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Vì yêu quá sâu, nên càng nhát gan, chỉ cần có thể làm bạn bè, chính là phần quà tặng trời ban ơn cho.
Lục Cẩn Niên không nói gì, chỉ cõng Kiều An Hảo đi qua một cột lại một cột đèn ảm đạm, lúc gần tới Cẩm Tú Viên, một biệt thự trong viện trồng gốc hoa quế, lúc này hoa quế đang mùa nở rộ, mùi hoa lan tỏa xung quanh.
Kiều An Hảo nằm trên lưng Lục Cẩn Niên, ngửi hương thơm mùi hoa quế, khóe môi không nhịn được hơi cong lên.
Lục Cẩn Niên cố gắng bước rất chậm, như muốn kéo dài thời khắc tốt đẹp như vậy tới vô tận.
Lúc đi qua một biển quảng cáo, Kiều An Hảo nhìn thấy trên biển quảng cáo có hai chữ “Bảy năm,” sau đó nhớ tới cú điện thoại lúc trước mình nhận được của bệnh viện, muốn hỏi Lục Cẩn Niên, vì thế thò đầu ra phía trước, mở miệng phá vỡ không khí yên lặng giữa hai người: “Lục Cân Niên, hồi nãy lúc ở trên xe, anh nói với em, anh tặng em bảy phần quà sinh nhật, vậy anh còn nhớ rõ bảy phần quà đó là gì không?”
Mỗi một phần quà tặng cho cô, đều là anh dày công chuẩn bị, sao anh lại không biết chứ?
Lục Cẩn Niên giả vờ như không nhớ rõ, hỏi: “Là những gì?”
Kiều An Hảo nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc, sau đó liền đếm từng cái một: “Quà tặng năm lớp mười, là một hộp âm nhạc.”
Hộp âm nhạc này không đắt, chỉ hơn 100 đồng, đó là lần đầu tiên anh tham dự tiệc sinh nhật cô, nhìn thấy Hứa Gia Mộc, Kiều An Hạ tặng xa xỉ phẩm đắt tiền, đáy lòng đặc biệt mất mát.
Sau này lúc anh biết cô và Hứa Gia Mộc có hôn ước, lúc đó anh liền nghĩ, mình và cô không xuất hiện cùng nhau, có lẽ sẽ quên cô rất nhanh. Nhưng đợi đến lúc anh và cô càng ngày càng xa, anh mới phát hiện, thời gian đó tối tăm cỡ nào. Lúc bấy giờ, anh rất hi vọng, bản thân có thể có lý do để tới được gần cô, cho dù không thể nói chuyện, chỉ cần có thể thấy mặt từ xa, anh đã thỏa mãn. Nhưng dù cho ước vọng tầm thường như vậy, cũng không cách nào thực hiện được, cuối cùng hai người cứ như vậy thành người xa lạ.
Nếu không phải Hứa Gia Mộc xảy ra tai nạn xe, có lẽ anh và cô cứ như hai đường thẳng song song như vậy, không xuất hiện cùng nhau.
Nhưng bây giờ Hứa Gia Mộc đã tỉnh, anh và cô phải kết thúc….
Nếu kết quả cuối cùng, là cô và Hứa Gia Mộc ở cùng nhau, như vậy thì anh sẵn lòng mang tình yêu sâu sắc biến thành bí mật không thể nói ra, vĩnh viễn theo sát bên cạnh cô, làm một người bạn không phiền hà. Lúc cô khổ sở, có thể an ủi cô, lúc cô gặp vấn đề gì đó, có thể giúp đỡ cô, lúc cô vui vẻ, chân thành chúc phúc cho cô…..
Lục Cẩn Niên nghĩ tới đây, vẻ mặt dao động, với Kiều An Hảo đang nằm úp sấp trên vai mình, âm sắc lành lạnh nói: “Không phải chúng ta luôn là bạn tốt sao?”
Không phải chúng ta luôn là bạn tốt sao?
Trong đầu Kiều An Hảo tự hỏi lại những câu hỏi này hai lần, mới hoàn toàn hiểu được anh có ý gì, trái tim lơ lửng, lập tức rơi xuống, cô giống như tự uống một viên thuốc an thần, hùa theo Lục Cẩn Niên, quả quyết “Ừm” một tiếng, nói: “Vâng, chúng ta luôn là bạn bè.”
Rõ ràng đã từng yêu đối phương sâu sắc như vậy, dùng hết toàn tâm toàn lực muốn làm một nửa kia của đối phương, nhưng năm tháng đổi thay, thời gian không ngừng trôi, vì đã từng mất đi, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Vì yêu quá sâu, nên càng nhát gan, chỉ cần có thể làm bạn bè, chính là phần quà tặng trời ban ơn cho.
Lục Cẩn Niên không nói gì, chỉ cõng Kiều An Hảo đi qua một cột lại một cột đèn ảm đạm, lúc gần tới Cẩm Tú Viên, một biệt thự trong viện trồng gốc hoa quế, lúc này hoa quế đang mùa nở rộ, mùi hoa lan tỏa xung quanh.
Kiều An Hảo nằm trên lưng Lục Cẩn Niên, ngửi hương thơm mùi hoa quế, khóe môi không nhịn được hơi cong lên.
Lục Cẩn Niên cố gắng bước rất chậm, như muốn kéo dài thời khắc tốt đẹp như vậy tới vô tận.
Lúc đi qua một biển quảng cáo, Kiều An Hảo nhìn thấy trên biển quảng cáo có hai chữ “Bảy năm,” sau đó nhớ tới cú điện thoại lúc trước mình nhận được của bệnh viện, muốn hỏi Lục Cẩn Niên, vì thế thò đầu ra phía trước, mở miệng phá vỡ không khí yên lặng giữa hai người: “Lục Cân Niên, hồi nãy lúc ở trên xe, anh nói với em, anh tặng em bảy phần quà sinh nhật, vậy anh còn nhớ rõ bảy phần quà đó là gì không?”
Mỗi một phần quà tặng cho cô, đều là anh dày công chuẩn bị, sao anh lại không biết chứ?
Lục Cẩn Niên giả vờ như không nhớ rõ, hỏi: “Là những gì?”
Kiều An Hảo nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc, sau đó liền đếm từng cái một: “Quà tặng năm lớp mười, là một hộp âm nhạc.”
Hộp âm nhạc này không đắt, chỉ hơn 100 đồng, đó là lần đầu tiên anh tham dự tiệc sinh nhật cô, nhìn thấy Hứa Gia Mộc, Kiều An Hạ tặng xa xỉ phẩm đắt tiền, đáy lòng đặc biệt mất mát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.