Chương 498: Hủy bỏ hôn ước (18)
Diệp Phi Dạ
06/06/2016
Kiều An Hảo cúp điện thoại, nghĩ đến Kiều An Hạ ca hát hóa rồ ở Kim Bích Huy Hoàng, có chút không yên lòng, vì vậy liền thay quần áo, cầm ví tiền ra cửa.
-
Kiều An Hảo đi tới chỗ Kim Bích Huy Hoàng, báo tên Kiều An Hạ, sau đó liền có phục vụ dẫn Kiều An Hảo vào phòng của Kiều An Hạ, mới vừa đi tới cửa bao sương, Kiều An Hảo liền nghe bên trong truyền đến tiếng hát đau khổ của Kiều An Hạ.
Kiều An Hảo đẩy ra cửa bao sương, thấy Kiều An Hạ đứng ở trên bàn, nghễnh đầu, đang gào lên, xung quanh rất nhiều chai rượu.
Kiều An Hảo đóng cửa, chạy tới bên cạnh Kiều An Hạ, giơ tay lên, kéo cô xuống: "Kiều An Hạ, chị điên rồi sao?"
Kiều An Hạ thấy Kiều An Hảo, trong miệng vẫn còn đang hát, hát hát, nước mắt Kiều An Hạ liền chảy xuống, đến cuối cùng, liền cầm micro ngồi xổm trên mặt đất, khóc ‘huhuhu’ ra thành tiếng.
Kiều An Hạ không nói tiếng nào, qua micro, cả bao sương cũng tràn đầy tiếng khóc của Kiều An Hạ.
Đây là lần đầu tiên trong đời Kiều An Hảo thấy dáng vẻ Kiều An Hạ thương tâm như vậy, hơi hốt hoảng, cô đi tới chỗ ca hát, tắt nhạc, sau đó kéo Kiều An Hạ từ trên đất lên, đỡ đến bên ghế mềm, còn gọi phục vụ viên đưa chén trà nóng tới đây.
Kiều An Hảo bưng trà nóng, đút cho Kiều An Hạ uống vài hớp, sau đó sửa sang lại mái tóc xốc xếch của cô, rút khăn giấy, lau khô nước mắt của Kiều An Hạ.
Kiều An Hạ uống hơi nhiều, nhưng lúc nhỏ cô và Hứa Gia Mộc đã uống, tửu lượng kinh người, vài hớp trà nóng xuống bụng, đầu cũng dần tỉnh táo hơn, cô nhìn gương mặt Kiều An Hảo lộ vẻ quan tâm, nước mắt rơi càng mãnh liệt.
"Chị, rốt cuộc chị sao vậy?" Kiều An Hảo quan tâm hỏi một câu.
Kiều An Hạ rơi nước mắt, lắc đầu, sau đó vươn tay ôm Kiều An Hảo vào trong lòng, chôn đầu ở bả vai, nhẹ giọng nức nở lên.
Kiều An Hảo không có lên tiếng, chẳng qua là lẳng lặng ôm Kiều An Hạ, thỉnh thoảng giơ tay lên, vỗ vỗ sau lưng Kiều An Hạ.
Kiều An Hạ khóc hồi lâu, mới từ từ bình tĩnh lại, cô hít mũi một cái, mở miệng kêu một câu: "Kiều Kiều."
"Hả?"
Kiều An Hạ nghe được giọng nói dịu dàng của Kiều An Hảo, lời ra đến khóe miệng, làm thế nào cũng cũng không nói ra được.
Cô thật ra thì rất muốn nói với em mình câu xin lỗi, nhưng mà cô lại không dám nói.
Lúc còn trẻ, nhất thời xúc động làm sai, đâu nghĩ đến hậu quả xảy ra sau này?
Cô sợ mình vừa mở miệng, từ trong mắt Kiều An Hảo, thấy được tức giận và oán hận, cũng sợ mình vừa mở miệng, Kiều An Hảo cũng sẽ không còn tốt với mình như bây giờ.
Kiều An Hạ há miệng, cuối cùng vẫn không có dũng khí thẳng thắn với Kiều An Hảo, chẳng qua là im lặng ôm chặt cô vào trong ngực.
Cô bây giờ, thật sự vừa mâu thuẫn vừa khó xử.
Sợ mình và Kiều An Hảo xa cách, cũng vì sợ mình mất đi cơ hội tiếp xúc với Lục Cẩn Niên.
Cô biết rõ Lục Cẩn Niên thích Kiều An Hảo, cô cũng biết người đó không thích mình, cô liên tục tỏ tình hai lần bị anh từ chối, cô không để ý tìm người đàn ông khác, nhưng mà bây giờ cô biết, mình đã tự tay từ bỏ cơ hội tiếp xúc với Lục Cẩn Niên từ nay về sau, đáy lòng khó chịu, là cả đời này cô cũng chưa bao giờ có.
-
Kiều An Hảo đi tới chỗ Kim Bích Huy Hoàng, báo tên Kiều An Hạ, sau đó liền có phục vụ dẫn Kiều An Hảo vào phòng của Kiều An Hạ, mới vừa đi tới cửa bao sương, Kiều An Hảo liền nghe bên trong truyền đến tiếng hát đau khổ của Kiều An Hạ.
Kiều An Hảo đẩy ra cửa bao sương, thấy Kiều An Hạ đứng ở trên bàn, nghễnh đầu, đang gào lên, xung quanh rất nhiều chai rượu.
Kiều An Hảo đóng cửa, chạy tới bên cạnh Kiều An Hạ, giơ tay lên, kéo cô xuống: "Kiều An Hạ, chị điên rồi sao?"
Kiều An Hạ thấy Kiều An Hảo, trong miệng vẫn còn đang hát, hát hát, nước mắt Kiều An Hạ liền chảy xuống, đến cuối cùng, liền cầm micro ngồi xổm trên mặt đất, khóc ‘huhuhu’ ra thành tiếng.
Kiều An Hạ không nói tiếng nào, qua micro, cả bao sương cũng tràn đầy tiếng khóc của Kiều An Hạ.
Đây là lần đầu tiên trong đời Kiều An Hảo thấy dáng vẻ Kiều An Hạ thương tâm như vậy, hơi hốt hoảng, cô đi tới chỗ ca hát, tắt nhạc, sau đó kéo Kiều An Hạ từ trên đất lên, đỡ đến bên ghế mềm, còn gọi phục vụ viên đưa chén trà nóng tới đây.
Kiều An Hảo bưng trà nóng, đút cho Kiều An Hạ uống vài hớp, sau đó sửa sang lại mái tóc xốc xếch của cô, rút khăn giấy, lau khô nước mắt của Kiều An Hạ.
Kiều An Hạ uống hơi nhiều, nhưng lúc nhỏ cô và Hứa Gia Mộc đã uống, tửu lượng kinh người, vài hớp trà nóng xuống bụng, đầu cũng dần tỉnh táo hơn, cô nhìn gương mặt Kiều An Hảo lộ vẻ quan tâm, nước mắt rơi càng mãnh liệt.
"Chị, rốt cuộc chị sao vậy?" Kiều An Hảo quan tâm hỏi một câu.
Kiều An Hạ rơi nước mắt, lắc đầu, sau đó vươn tay ôm Kiều An Hảo vào trong lòng, chôn đầu ở bả vai, nhẹ giọng nức nở lên.
Kiều An Hảo không có lên tiếng, chẳng qua là lẳng lặng ôm Kiều An Hạ, thỉnh thoảng giơ tay lên, vỗ vỗ sau lưng Kiều An Hạ.
Kiều An Hạ khóc hồi lâu, mới từ từ bình tĩnh lại, cô hít mũi một cái, mở miệng kêu một câu: "Kiều Kiều."
"Hả?"
Kiều An Hạ nghe được giọng nói dịu dàng của Kiều An Hảo, lời ra đến khóe miệng, làm thế nào cũng cũng không nói ra được.
Cô thật ra thì rất muốn nói với em mình câu xin lỗi, nhưng mà cô lại không dám nói.
Lúc còn trẻ, nhất thời xúc động làm sai, đâu nghĩ đến hậu quả xảy ra sau này?
Cô sợ mình vừa mở miệng, từ trong mắt Kiều An Hảo, thấy được tức giận và oán hận, cũng sợ mình vừa mở miệng, Kiều An Hảo cũng sẽ không còn tốt với mình như bây giờ.
Kiều An Hạ há miệng, cuối cùng vẫn không có dũng khí thẳng thắn với Kiều An Hảo, chẳng qua là im lặng ôm chặt cô vào trong ngực.
Cô bây giờ, thật sự vừa mâu thuẫn vừa khó xử.
Sợ mình và Kiều An Hảo xa cách, cũng vì sợ mình mất đi cơ hội tiếp xúc với Lục Cẩn Niên.
Cô biết rõ Lục Cẩn Niên thích Kiều An Hảo, cô cũng biết người đó không thích mình, cô liên tục tỏ tình hai lần bị anh từ chối, cô không để ý tìm người đàn ông khác, nhưng mà bây giờ cô biết, mình đã tự tay từ bỏ cơ hội tiếp xúc với Lục Cẩn Niên từ nay về sau, đáy lòng khó chịu, là cả đời này cô cũng chưa bao giờ có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.