Chương 845: Kết thúc (5)
Diệp Phi Dạ
16/08/2016
Editor: Tiểu Cân
Bao nhiêu người khi còn niên thiếu, sai lầm đem nông nổi nhất thời trở thành chấp niệm cả đời?
Thật ra tình yêu chân chính không phải là ích kỷ, mà là tác thành.
Trước đây cô thấy Lục Cẩn Niên đối xử tốt với Kiều An Hảo như vậy, không phải vì cô còn yêu Lục Cẩn Niên, cũng không phải vì cô ghen tị Kiều An Hảo, mà là vì cô không cam lòng, cô không phục.
Suy cho cùng, vẫn là cô yêu không đủ.
Nếu thật sự yêu một người, sao có thể khiến cho anh ấy khó xử?
Bởi vì, anh ấy buồn, bạn sẽ càng buồn hơn…
Chỉ tiếc là cho đến bây giờ cô mới cẩn thận suy nghĩ thấu đáo đạo lý này.
Khóe mắt Kiều An Hạ rơi xuống một giọt nước mắt, nhưng là cô lại hời hợt cười với Trình Dạng, nụ cười như vậy, tuyệt không giống như nụ cười ngang tàng sáng rỡ trước đây, loại cười trong veo cực kỳ mềm mại ấy, thuần khiết như một đứa trẻ ngây thơ trong sáng.
“Trình Dạng, nếu em biết, em… những năm ấy, gặp được anh… lúc ấy… em chắc chắn sẽ không buông bỏ chính mình như vậy… đi kết bạn, nhiều như vậy…”
Khi Kiều An Hạ nói tới đây, ngừng lại, khóe môi còn có chút máu tươi, mí mắt rõ ràng đã bắt đầu khép lại, cô liều mạng khiến cho mình phải mở to mắt, nhìn Trình Dạng nhiều hơn một chút, nhưng cô lại ấp a ấp úng không nói ra được hai từ “bạn trai” sau cùng, cuối cùng vẫn không thể chống đỡ được, chầm chậm nhắm hai mắt lại.
Cô nói đều là sự thật… Cô đã từng cho rằng người mình yêu nhất chính là Lục Cẩn Niên, cô không có được anh thì người khác cũng không có, cô liền nghĩ tới thử dùng biện pháp kia, biến tướng nói cho Lục Cẩn Niên, rằng Kiều An Hạ mới là người muốn.
Tuổi trẻ bồng bột u mê không chịu tỉnh ngộ… Đợi cho tới một ngày trong lai, gặp được người mình thật lòng thật dạ muốn nắm tay đi đến cuối cuộc đời mới biết, cái gì gọi là hối hận.
Nếu thời gian có thể quay trở lại… nếu cuộc đời có thể lặp lại một lần nữa… nếu cô biết tương lai sẽ gặp được tình yêu chân chính, cô nhất định, nhất định, nhất định sẽ làm một cô gái tốt.
Chỉ là, những đạo lý này, khi viết trên giấy sẽ không thể hiểu được, chỉ khi tự mình trải qua mới thấu hiểu được sự thâm sâu trong từng con chữ.
Kiều An Hạ rất muốn mở to mắt ra nhìn Trình Dạng thêm một lần nữa, nhưng mí mắt cô như bị keo dính chặt, mặc cho cô gắng sức bao nhiêu cũng không nâng lên nổi.
Trong khoảng khắc này, đáy lòng cô trở lên có chút sợ hãi.
Có phải cô sẽ cứ như thế này mà chết không?
Có phải từ nay về sau cô sẽ không thể nhìn thấy Trình Dạng và Kiều Kiều nữa?
Cô… Rõ ràng đã hối hận, cô rõ ràng đã vô cùng áy náy, hôm nay cô là tới giải thích với bọn họ muốn “Trăm năm hòa hợp”, nhưng, tại sao, tại sao lại biến thành như thế này?
Kiều An Hạ giãy giụa một hồi lâu vẫn không thể mở mắt to ra lần nữa, cuối cùng đành buông tha, cánh môi cô giật giật, muốn gọi tên anh “Trình Dạng”, nhưng còn chưa mở miệng, ý thức đã hoàn toàn tan rã, hoàn toàn rơi vào khoảng không tối đen.
Một giọt lệ theo khóe mắt cô, trùng trùng điệp điệp rơi xuống cánh tay Trình Dạng đang đỡ cổ cô.
Toàn thân Trình Dạng run rẩy, chỉ biết gắt gao ôm lấy Kiều An Hạ, trán của anh kề sát trán Kiều An Hạ, mặc dù không phát ra tiếng khóc, nhưng lại thấy bả vai run run đừng đợt.
Đúng vậy… Anh yêu cô bé ấy, tên là Kiều An Hạ, cô ấy không phải là người tốt nhất trên thế giới này, thậm chí nhiều người còn nói cô không tốt.
Anh yêu cô gái này, người đã quen rất nhiều bạn trai, tuổi thanh xuân tốt đẹp nhất dành cho rất nhiều chàng trai.
Bao nhiêu người khi còn niên thiếu, sai lầm đem nông nổi nhất thời trở thành chấp niệm cả đời?
Thật ra tình yêu chân chính không phải là ích kỷ, mà là tác thành.
Trước đây cô thấy Lục Cẩn Niên đối xử tốt với Kiều An Hảo như vậy, không phải vì cô còn yêu Lục Cẩn Niên, cũng không phải vì cô ghen tị Kiều An Hảo, mà là vì cô không cam lòng, cô không phục.
Suy cho cùng, vẫn là cô yêu không đủ.
Nếu thật sự yêu một người, sao có thể khiến cho anh ấy khó xử?
Bởi vì, anh ấy buồn, bạn sẽ càng buồn hơn…
Chỉ tiếc là cho đến bây giờ cô mới cẩn thận suy nghĩ thấu đáo đạo lý này.
Khóe mắt Kiều An Hạ rơi xuống một giọt nước mắt, nhưng là cô lại hời hợt cười với Trình Dạng, nụ cười như vậy, tuyệt không giống như nụ cười ngang tàng sáng rỡ trước đây, loại cười trong veo cực kỳ mềm mại ấy, thuần khiết như một đứa trẻ ngây thơ trong sáng.
“Trình Dạng, nếu em biết, em… những năm ấy, gặp được anh… lúc ấy… em chắc chắn sẽ không buông bỏ chính mình như vậy… đi kết bạn, nhiều như vậy…”
Khi Kiều An Hạ nói tới đây, ngừng lại, khóe môi còn có chút máu tươi, mí mắt rõ ràng đã bắt đầu khép lại, cô liều mạng khiến cho mình phải mở to mắt, nhìn Trình Dạng nhiều hơn một chút, nhưng cô lại ấp a ấp úng không nói ra được hai từ “bạn trai” sau cùng, cuối cùng vẫn không thể chống đỡ được, chầm chậm nhắm hai mắt lại.
Cô nói đều là sự thật… Cô đã từng cho rằng người mình yêu nhất chính là Lục Cẩn Niên, cô không có được anh thì người khác cũng không có, cô liền nghĩ tới thử dùng biện pháp kia, biến tướng nói cho Lục Cẩn Niên, rằng Kiều An Hạ mới là người muốn.
Tuổi trẻ bồng bột u mê không chịu tỉnh ngộ… Đợi cho tới một ngày trong lai, gặp được người mình thật lòng thật dạ muốn nắm tay đi đến cuối cuộc đời mới biết, cái gì gọi là hối hận.
Nếu thời gian có thể quay trở lại… nếu cuộc đời có thể lặp lại một lần nữa… nếu cô biết tương lai sẽ gặp được tình yêu chân chính, cô nhất định, nhất định, nhất định sẽ làm một cô gái tốt.
Chỉ là, những đạo lý này, khi viết trên giấy sẽ không thể hiểu được, chỉ khi tự mình trải qua mới thấu hiểu được sự thâm sâu trong từng con chữ.
Kiều An Hạ rất muốn mở to mắt ra nhìn Trình Dạng thêm một lần nữa, nhưng mí mắt cô như bị keo dính chặt, mặc cho cô gắng sức bao nhiêu cũng không nâng lên nổi.
Trong khoảng khắc này, đáy lòng cô trở lên có chút sợ hãi.
Có phải cô sẽ cứ như thế này mà chết không?
Có phải từ nay về sau cô sẽ không thể nhìn thấy Trình Dạng và Kiều Kiều nữa?
Cô… Rõ ràng đã hối hận, cô rõ ràng đã vô cùng áy náy, hôm nay cô là tới giải thích với bọn họ muốn “Trăm năm hòa hợp”, nhưng, tại sao, tại sao lại biến thành như thế này?
Kiều An Hạ giãy giụa một hồi lâu vẫn không thể mở mắt to ra lần nữa, cuối cùng đành buông tha, cánh môi cô giật giật, muốn gọi tên anh “Trình Dạng”, nhưng còn chưa mở miệng, ý thức đã hoàn toàn tan rã, hoàn toàn rơi vào khoảng không tối đen.
Một giọt lệ theo khóe mắt cô, trùng trùng điệp điệp rơi xuống cánh tay Trình Dạng đang đỡ cổ cô.
Toàn thân Trình Dạng run rẩy, chỉ biết gắt gao ôm lấy Kiều An Hạ, trán của anh kề sát trán Kiều An Hạ, mặc dù không phát ra tiếng khóc, nhưng lại thấy bả vai run run đừng đợt.
Đúng vậy… Anh yêu cô bé ấy, tên là Kiều An Hạ, cô ấy không phải là người tốt nhất trên thế giới này, thậm chí nhiều người còn nói cô không tốt.
Anh yêu cô gái này, người đã quen rất nhiều bạn trai, tuổi thanh xuân tốt đẹp nhất dành cho rất nhiều chàng trai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.