Chương 282: Khiến cô thất vọng rồi? [2]
Diệp Phi Dạ
05/05/2016
Hàn Như Sơ một bên tiếp đón Kiều An Hảo ngồi xuống, một bên dặn dò quản gia đi pha trà, không có nửa điểm ý tứ muốn tiếp đón Lục Cẩn Niên ngồi
xuống, liền quay đầu, tươi cười hiền lành nhìn Kiều An Hảo, hỏi một vài
câu quan tâm: “Kiều Kiều, những ngày gần đây sống như thế nào? Quay phim có mệt hay không?”
“Không có gì ạ.” Kiều An Hảo cong cong môi, vừa lễ phép vừa khách khí nói một câu.
“Không có là tốt rồi, nếu như mệt mỏi, cũng không cần chụp ảnh quay phim, nếu không còn nên suy nghĩ đến Kiều thị làm việc, bác có thể an bài con đến Hứa thị......” Hàn Như Sơ mới nói được một nửa, quản gia liền bưng một cái khay đi tới, ở trên đặt ba ly trà nóng hôi hổi.
Quản gia đặt một ly ở trước mặt của Hàn Như Sơ, sau đó lại bưng lên một ly đặt ở trước mặt của Kiều An Hảo, một ly cuối cùng kia chính là đặt ở trên bàn, cũng không có mời Lục Cẩn Niên uống, làm như là làm cho có mà thôi.
Kiều An Hảo nhẹ giọng nói với quản gia một câu cám ơn, sau đó mới trả lời câu hỏi của Hàn Như Sơ:“Con chính là rất thích quay phim, cho nên người không cần lo lắng cho con.”
“Con đã thích, thì cứ nghe theo con.” Đôi môi đỏ mọng của Hàn Như Sơ cười cười, bưng ly trà trên bàn lên.
Kiều An Hảo nở một nụ cười ấm áp, khóe mắt nhìn thoáng qua Lục Cẩn Niên đứng sau cửa sổ sát đất, hơi thở trên người anh lạnh nhạt, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Kiều An Hảo nhẹ nhàng nhíu mày một chút, mới nhớ đến, từ lúc cô vào nhà đến bây giờ, Hàn Như Sơ vẫn luôn quay quanh chính mình hỏi đông hỏi tây, căn bản là không có để ý đến Lục Cẩn Niên, thậm chí người hầu trong nhà này, ngay cả tiếp đón cơ bản nhất là mời anh ngồi xuống cũng không có.
Lúc này trong phòng không có người ngoài, ai nấy đều biết là Lục Cẩn Niên giả làm Hứa Gia Mộc, cho nên Kiều An Hảo cũng không cần diễn trò, trực tiếp mở miệng gọi tên của Lục Cẩn Niên: “Lục Cẩn Niên?”
Lục Cẩn Niên đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nghe được giọng nói của Kiều An Hảo, cũng không có xoay người, chỉ là hơi nghiên đầu một chút, tầm mắt dừng ở trên người của Kiều An Hảo, anh không nói gì, ánh mắt lại lộ ra mọt chút nghi hoặc.
Kiều An Hảo hướng về phía Lục Cẩn Niên vẫy vẫy tay, sau đó vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, giọng nói nhẹ nhàng nói: “Đứng ở nơi đó làm cái gì? Lại đây ngồi đi?”
Hàn Như Sơ đang bưng ly trà, khi nghe được những lời này của Kiều An Hảo, vẻ mặt cứng lại một chút, trong lúc đó vẻ mặt mang theo một chút ghét bỏ cùng chán ghét, nhưng mà, cũng chỉ thoáng qua một cái chớp mắt, sau đó vẻ mặt mang theo ý cười, dáng vẻ nhàn nhã nhẹ nhàng nhấp một hớp nước trà.
Vẻ mặt vừa rồi của Hàn Như Sơ, bất quá cũng chỉ trong một cái nháy mắt, nhưng vẫn rất rõ ràng rơi vào trong mắt của Lục Cẩn Niên.
Giống như trước đây khi anh còn nhỏ, lần đầu tiên gặp Hàn Như Sơ, anh liền thấy vẻ mặt này, căm hận cùng khinh thường.
Nhiều như vậy năm , cũng chưa từng thay đổi.
Vẻ mặt Lục Cẩn Niên không có chút biến hóa gì, giống như là bình thường đã tập mãi thành thói quen, ánh mắt lạnh nhạt mang theo vẻ mặt lúc nãy của Hàn Như Sơ, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Kiều An Hảo, nhẹ nhàng nháy mắt một cái, nhỏ giọng nói một câu: “Không cần.”
Sau đó cũng không chờ Kiều An Hảo mở miệng nói thêm cái gì, liền xoay người tiếp tục nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Hàn Như Sơ nghe được lời nới của Lục Cẩn Niên, khóe môi kéo ra một tia cười lạnh, sau đó lại tiếp tục uống hai hớp trà, quay đầu, tươi cười rạng rỡ cùng Kiều An Hảo tiếp tục tán gẫu việc nhà.
Bởi vì lễ phép cùng tôn trọng, Kiều An Hảo vẫn trò chuyện cùng Hàn Như Sơ, nhưng khóe mắt của cô, lại thỉnh thoảng liếc nhìn Lục Cẩn Niên một cái.
Anh vẫn luôn giữ im lặng, nếu không phải cô vẫn ngẫu nhiên liếc mắt nhìn thoáng qua anh một cái, cũng sẽ không biết sau cửa sổ sát đất còn có một người đang đứng.
“Không có gì ạ.” Kiều An Hảo cong cong môi, vừa lễ phép vừa khách khí nói một câu.
“Không có là tốt rồi, nếu như mệt mỏi, cũng không cần chụp ảnh quay phim, nếu không còn nên suy nghĩ đến Kiều thị làm việc, bác có thể an bài con đến Hứa thị......” Hàn Như Sơ mới nói được một nửa, quản gia liền bưng một cái khay đi tới, ở trên đặt ba ly trà nóng hôi hổi.
Quản gia đặt một ly ở trước mặt của Hàn Như Sơ, sau đó lại bưng lên một ly đặt ở trước mặt của Kiều An Hảo, một ly cuối cùng kia chính là đặt ở trên bàn, cũng không có mời Lục Cẩn Niên uống, làm như là làm cho có mà thôi.
Kiều An Hảo nhẹ giọng nói với quản gia một câu cám ơn, sau đó mới trả lời câu hỏi của Hàn Như Sơ:“Con chính là rất thích quay phim, cho nên người không cần lo lắng cho con.”
“Con đã thích, thì cứ nghe theo con.” Đôi môi đỏ mọng của Hàn Như Sơ cười cười, bưng ly trà trên bàn lên.
Kiều An Hảo nở một nụ cười ấm áp, khóe mắt nhìn thoáng qua Lục Cẩn Niên đứng sau cửa sổ sát đất, hơi thở trên người anh lạnh nhạt, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Kiều An Hảo nhẹ nhàng nhíu mày một chút, mới nhớ đến, từ lúc cô vào nhà đến bây giờ, Hàn Như Sơ vẫn luôn quay quanh chính mình hỏi đông hỏi tây, căn bản là không có để ý đến Lục Cẩn Niên, thậm chí người hầu trong nhà này, ngay cả tiếp đón cơ bản nhất là mời anh ngồi xuống cũng không có.
Lúc này trong phòng không có người ngoài, ai nấy đều biết là Lục Cẩn Niên giả làm Hứa Gia Mộc, cho nên Kiều An Hảo cũng không cần diễn trò, trực tiếp mở miệng gọi tên của Lục Cẩn Niên: “Lục Cẩn Niên?”
Lục Cẩn Niên đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nghe được giọng nói của Kiều An Hảo, cũng không có xoay người, chỉ là hơi nghiên đầu một chút, tầm mắt dừng ở trên người của Kiều An Hảo, anh không nói gì, ánh mắt lại lộ ra mọt chút nghi hoặc.
Kiều An Hảo hướng về phía Lục Cẩn Niên vẫy vẫy tay, sau đó vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, giọng nói nhẹ nhàng nói: “Đứng ở nơi đó làm cái gì? Lại đây ngồi đi?”
Hàn Như Sơ đang bưng ly trà, khi nghe được những lời này của Kiều An Hảo, vẻ mặt cứng lại một chút, trong lúc đó vẻ mặt mang theo một chút ghét bỏ cùng chán ghét, nhưng mà, cũng chỉ thoáng qua một cái chớp mắt, sau đó vẻ mặt mang theo ý cười, dáng vẻ nhàn nhã nhẹ nhàng nhấp một hớp nước trà.
Vẻ mặt vừa rồi của Hàn Như Sơ, bất quá cũng chỉ trong một cái nháy mắt, nhưng vẫn rất rõ ràng rơi vào trong mắt của Lục Cẩn Niên.
Giống như trước đây khi anh còn nhỏ, lần đầu tiên gặp Hàn Như Sơ, anh liền thấy vẻ mặt này, căm hận cùng khinh thường.
Nhiều như vậy năm , cũng chưa từng thay đổi.
Vẻ mặt Lục Cẩn Niên không có chút biến hóa gì, giống như là bình thường đã tập mãi thành thói quen, ánh mắt lạnh nhạt mang theo vẻ mặt lúc nãy của Hàn Như Sơ, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Kiều An Hảo, nhẹ nhàng nháy mắt một cái, nhỏ giọng nói một câu: “Không cần.”
Sau đó cũng không chờ Kiều An Hảo mở miệng nói thêm cái gì, liền xoay người tiếp tục nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Hàn Như Sơ nghe được lời nới của Lục Cẩn Niên, khóe môi kéo ra một tia cười lạnh, sau đó lại tiếp tục uống hai hớp trà, quay đầu, tươi cười rạng rỡ cùng Kiều An Hảo tiếp tục tán gẫu việc nhà.
Bởi vì lễ phép cùng tôn trọng, Kiều An Hảo vẫn trò chuyện cùng Hàn Như Sơ, nhưng khóe mắt của cô, lại thỉnh thoảng liếc nhìn Lục Cẩn Niên một cái.
Anh vẫn luôn giữ im lặng, nếu không phải cô vẫn ngẫu nhiên liếc mắt nhìn thoáng qua anh một cái, cũng sẽ không biết sau cửa sổ sát đất còn có một người đang đứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.