Chương 286: Khiến cô thất vọng rồi? (6)
Diệp Phi Dạ
07/05/2016
Đi xuống khán đài, Kiều An Hảo khoác tay Lục Cẩn Niên, kính khách một vòng rượu, lấy lý do cẩn thận, liền giống như lúc trước cùng tham gia tiệc,
yên lặng không tiếng động lui đến một góc trong sảnh tiệc, giao lại
khách mời trên bữa tiệc cho Hàn Như Sơ cung Hứa Vạn Lý chiêu đãi.
Mặc dù trong góc có rất ít người lui tới, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có người đi qua, vho nên Kiều An Hảo cũng Lục Cẩn Niên cận lực tránh nói chuyện phiếm, để tránh xuất hiện điều gì không may.
Lúc mới mời rượu, Lục Cẩn Niên thay Kiều An Hảo uống không ít rượu, khách của nhà họ Hứa không ít, uống có chút nhiều, buổi tối lại chưa ăn gì, trong bụng Lục Cẩn Niên có ít khó chịu, vì thế ngồi dựa vào ghế sô pha nhắm mắt lại.
Kiều An Hảo suy tư trong chốc lát, nghĩ đến hình ảnh trước lúc bữa tiệc bắt đầu, Lục Cẩn Niên vì Hàn Như Sơ cùng Hứa Vạn Lý không chú ý, không nói tiếng nào đi ra ngoài, đứng bên cạnh xe hút thuốc, trong lùng lại đau đớn, theo bản năng quay đầu, lại thấy Lục Cẩn Niên đang nhắm mắt dưỡng thần.
Mặt dù trên mặt người đàn ông dán đầy vết sẹo, cố ý biến mình thành dáng vẻ của Hứa Gia Mộc, nhưng Kiều An Hảo xuyên qua khuôn mặt giả trang ấy, mơ hồ lại thấy được khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Lục Cẩn Niên.
Vẻ mặt của Kiều An Hảo trở nên dịu dàng, không kìm được mà bắt đầu nhìn Lục Cẩn Niên chằm chằm.
Nhìn một chút, trong đầu của cô, lại không nhịn được mà bắt đầu khái quát nên những đường cong sinh động từ bên mặt của người đàn ông, bắt đầu từ trong trí nhớ, phác họa vẻ ngoài của anh.
Đến cuối cùng, Kiều An Hảo liền hoàn toàn nhập tâm vào sự tiêu khiển của mình, trên mặt cũng dần trở nên ấm áp đa tình.
Lục Cẩn Niên đợi đến khi bụng trở nên dễ chịu một chút, không nhịn được mở mắt, lại thấy Kiều An Hảo nghẹo đầu, nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, trên mặt còn mang theo vài phần si mê cùng thâm tĩnh.
Tim của Lục Cẩn Niên bỗng chốc đập lệch một nhịp, theo bản năng nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, làm mất đi ánh mắt xinh đẹp tinh khiết của cô, thấy được cái bóng của Hứa Gia Mộc.
Lông mày của Lục Cẩn Niên giật giật, sửng sốt ước chừng năm giây, mới đôt nhiên nhớ tới khuôn mặt của mình lúc này chính là của Hứa Gia Mộc.
Khó trách cô ấy sẽ nhìn mình đến nhập thần như thế, khó trách trên mặt của cô sẽ hiện lên tình yêu... Thì ra, cô ấy xem mình như Hứa Gia Mộc.
Cũng đúng, sao anh lại quên, lúc cô đối mặt với mình, không chỉ là rũ mắt xuống, còn rất hay nhìn sang nơi khác, chưa từng yên ổn như vậy mà nhìn mình?
Lục Cẩn Niên cảm thấy trong lòng mình như bị thứ gì đó cắt sâu vào, đau nhói nhanh chóng lan khắp toàn thân, đáy mắt anh khẽ nhoáng lên một phần ảm đạm, liền xoay đầu, trốn tránh ánh mắt sinh đẹp nhưng tổn thương người của Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo không biết đến phản ứng lúc này của Lục Cẩn Niên, vẫn đắm chìm trong tâm tư của mình như cũ, tinh thần vẫn chưa trở về, ánh mắt vẫn luôn khóa chặt Lục Cẩn Niên.
Mặc Dù ánh mắt Lục Cẩn Niên không nhìn Kiều An Hảo, nhưng vẫn cảm giác được Kiều An Hảo đang ngẩn người nhìn mình như cũ, môi của anh dần trở nên khô chát, thần xui quỷ khiến trong đầu lại hiện lên lời nói trong máy ghi âm mà Kiều An Hạ để lại trong xe mình.
Sinh thời, em thích anh nhất.
Sinh thời, em chỉ yêu anh.
Lục Cẩn Niên nhớ đi nhớ lại, cả người liền chậm rãi, đứng lên khỏi chỗ ngồi.
Mặc dù trong góc có rất ít người lui tới, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có người đi qua, vho nên Kiều An Hảo cũng Lục Cẩn Niên cận lực tránh nói chuyện phiếm, để tránh xuất hiện điều gì không may.
Lúc mới mời rượu, Lục Cẩn Niên thay Kiều An Hảo uống không ít rượu, khách của nhà họ Hứa không ít, uống có chút nhiều, buổi tối lại chưa ăn gì, trong bụng Lục Cẩn Niên có ít khó chịu, vì thế ngồi dựa vào ghế sô pha nhắm mắt lại.
Kiều An Hảo suy tư trong chốc lát, nghĩ đến hình ảnh trước lúc bữa tiệc bắt đầu, Lục Cẩn Niên vì Hàn Như Sơ cùng Hứa Vạn Lý không chú ý, không nói tiếng nào đi ra ngoài, đứng bên cạnh xe hút thuốc, trong lùng lại đau đớn, theo bản năng quay đầu, lại thấy Lục Cẩn Niên đang nhắm mắt dưỡng thần.
Mặt dù trên mặt người đàn ông dán đầy vết sẹo, cố ý biến mình thành dáng vẻ của Hứa Gia Mộc, nhưng Kiều An Hảo xuyên qua khuôn mặt giả trang ấy, mơ hồ lại thấy được khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Lục Cẩn Niên.
Vẻ mặt của Kiều An Hảo trở nên dịu dàng, không kìm được mà bắt đầu nhìn Lục Cẩn Niên chằm chằm.
Nhìn một chút, trong đầu của cô, lại không nhịn được mà bắt đầu khái quát nên những đường cong sinh động từ bên mặt của người đàn ông, bắt đầu từ trong trí nhớ, phác họa vẻ ngoài của anh.
Đến cuối cùng, Kiều An Hảo liền hoàn toàn nhập tâm vào sự tiêu khiển của mình, trên mặt cũng dần trở nên ấm áp đa tình.
Lục Cẩn Niên đợi đến khi bụng trở nên dễ chịu một chút, không nhịn được mở mắt, lại thấy Kiều An Hảo nghẹo đầu, nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, trên mặt còn mang theo vài phần si mê cùng thâm tĩnh.
Tim của Lục Cẩn Niên bỗng chốc đập lệch một nhịp, theo bản năng nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, làm mất đi ánh mắt xinh đẹp tinh khiết của cô, thấy được cái bóng của Hứa Gia Mộc.
Lông mày của Lục Cẩn Niên giật giật, sửng sốt ước chừng năm giây, mới đôt nhiên nhớ tới khuôn mặt của mình lúc này chính là của Hứa Gia Mộc.
Khó trách cô ấy sẽ nhìn mình đến nhập thần như thế, khó trách trên mặt của cô sẽ hiện lên tình yêu... Thì ra, cô ấy xem mình như Hứa Gia Mộc.
Cũng đúng, sao anh lại quên, lúc cô đối mặt với mình, không chỉ là rũ mắt xuống, còn rất hay nhìn sang nơi khác, chưa từng yên ổn như vậy mà nhìn mình?
Lục Cẩn Niên cảm thấy trong lòng mình như bị thứ gì đó cắt sâu vào, đau nhói nhanh chóng lan khắp toàn thân, đáy mắt anh khẽ nhoáng lên một phần ảm đạm, liền xoay đầu, trốn tránh ánh mắt sinh đẹp nhưng tổn thương người của Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo không biết đến phản ứng lúc này của Lục Cẩn Niên, vẫn đắm chìm trong tâm tư của mình như cũ, tinh thần vẫn chưa trở về, ánh mắt vẫn luôn khóa chặt Lục Cẩn Niên.
Mặc Dù ánh mắt Lục Cẩn Niên không nhìn Kiều An Hảo, nhưng vẫn cảm giác được Kiều An Hảo đang ngẩn người nhìn mình như cũ, môi của anh dần trở nên khô chát, thần xui quỷ khiến trong đầu lại hiện lên lời nói trong máy ghi âm mà Kiều An Hạ để lại trong xe mình.
Sinh thời, em thích anh nhất.
Sinh thời, em chỉ yêu anh.
Lục Cẩn Niên nhớ đi nhớ lại, cả người liền chậm rãi, đứng lên khỏi chỗ ngồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.