Chương 287: Khiến cô thất vọng rồi? [7]
Diệp Phi Dạ
07/05/2016
Lục Cẩn Niên nghĩ nghĩ, cả người liền lập tức từ chỗ ngồi đứng lên.
Lục Cẩn Niên cùng Kiều An Hảo bắt đầu đi theo mọi người vào bữa tiệc, vì muốn làm ra bộ dáng vợ chồng đang trong thời kì tân hôn ân ái, dọc theo đường đi đều là Lục Cẩn Niên nắm tay Kiều An Hảo đi đến góc sô pha, sau khi ngồi xuống, trong quá trình Lục Cẩn Niên nhắm mắt dưỡng thần, vẫn không thả tay Kiều An Hảo ra, mà Kiều An Hảo chỉ lo nhìn chằm chằm mặt của Lục Cẩn Niên mà ngẩn người, cũng hoàn toàn quên tay của chính mình còn bị anh nắm, lúc này Lục Cẩn Niên đột nhiên đứng dậy, trực tiếp kéo cánh tay Kiều An Hảo lên, nháy mắt như hồi hồn từ trong hồi tưởng lại.
Kiều An Hảo có chút khó hiểu chớp chớp mắt nhìn, nhìn đến trên người của Lục Cẩn Niên giống như đang tản mát ra hơi thở không hờn không giận, cô từ trên ghế salon đứng lên đi theo, như bản năng mở miệng: “Lục......”
Cô vừa phát ra được nửa chữ, liền thấy có người đang đi tới, lập tức sửa miệng: “Anh Gia Mộc, anh làm sao vậy?”
Kiều An Hảo kêu tên “Lục”, thanh âm cũng chưa hoàn toàn mở ra, trên bữa tiệc rất ồn ào, cho nên Lục Cẩn Niên chỉ nghe được câu sau kia của Kiều An Hảo.
Anh Gia Mộc......
Lục Cẩn Niên không tiếng động dùng sức mím môi, sau đó liền buông lỏng tay chính mình còn đang nắm tay Kiều An Hảo, sau đó xoay người rời đi.
Kiều An Hảo vội vàng đuổi theo: “Anh định đi đâu vậy?”
Lục Cẩn Niên bước chân rất nhanh, Kiều An Hảo mang cao giày cao gót, cố hết sức đuổi theo, lúc cô thật vất vả vươn tay kéo lấy cổ tay anh, anh ngay cả đầu cũng không có quay lại một chút, liền né khỏi tay của cô, đi vào toilet.
Cửa Toilet trước mặt Kiều An Hảo bị đóng lại thật mạnh, Kiều An Hảo kinh ngạc đứng đó, vẻ mặt có chút mờ mịt, nhưng là trong lòng của cô lại biết, tâm tình của Lục Cẩn Niên đang rất tệ.
Kiều An Hảo hồi tưởng một chút về những chuyện vừa mới phát sinh, phát hiện chính mình giống như cũng không có làm sai cái gì, vì thế nghiêng đầu, nhìn trong bữa tiệc tiếng trò chuyện cười nói vui vẻ, còn có người cùng đứng chung một chỗ với vẻ mặt tươi cười khách sáo của Hứa Vạn Lý cùng Hàn Như Sơ, cảm thấy có chút giật mình, đều là con của nhà họ Hứa, một người cho dù là hôn mê bất tỉnh, đều có thể được nhiều lời chức phúc đến như thế, mà một người khác lại nhận hết xem thường cùng ghét bỏ, sau khi mẹ qua đời, ngay cả sinh nhật đều không có người nào nhớ rõ.
-
Lục Cẩn Niên tâm tình nóng nảy đứng ở nơi ngăn cách bên trong toilet, châm một điếu thuốc.
Mấy năm nay anh đã hình thành thói quen này, những lúc tam tình anh không tốt, hoặc là đặc biệt tưởng nhớ đến người phụ nữ kia, sẽ liều mạng hút thuốc.
Kỳ thật anh không thích mùi vị thuốc lá, có chút gay mũi, nhưng mấy năm nay anh đều ở một mình, trừ bỏ dùng cái biện pháp này này đến làm chết lặng thần kinh của mình, anh thật sự không thể nghĩ ra được biện pháp nào khác.
Trong phòng rửa tay có người tiến vào không ngừng, có người đi ra ngoài, bồn cầu trong các ngăn cách không ngừng truyền đến tiếng nước, thậm chí còn có người đứng ở nơi đó mà đi tiểu, một bên nói chuyện phiếm một bên đi tiểu.
Lục Cẩn Niên ở tại nơi thanh âm hỗn tạp cùng dày đặc mùi thuốc lá vây quanh hơi thở của mình, cố gắng áp chế tâm tình phập phồng của mình xuống.
Anh biết, anh đây là đang ghen.
Biết rõ chính mình chính là thế thân của Hứa Gia Mộc, nhưng là lại thấy được nơi đáy mắt của cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Hứa Gia Mộc, anh vẫn bị kích thích.
Hóa ra, thật sự yêu một người mà nói, ghen chính là một loại bản năng, yêu nhiều cũng sẽ vô cùng mẫn cảm, không phải anh muốn kìm chế là có thể kìm chế lại được.
Lục Cẩn Niên cùng Kiều An Hảo bắt đầu đi theo mọi người vào bữa tiệc, vì muốn làm ra bộ dáng vợ chồng đang trong thời kì tân hôn ân ái, dọc theo đường đi đều là Lục Cẩn Niên nắm tay Kiều An Hảo đi đến góc sô pha, sau khi ngồi xuống, trong quá trình Lục Cẩn Niên nhắm mắt dưỡng thần, vẫn không thả tay Kiều An Hảo ra, mà Kiều An Hảo chỉ lo nhìn chằm chằm mặt của Lục Cẩn Niên mà ngẩn người, cũng hoàn toàn quên tay của chính mình còn bị anh nắm, lúc này Lục Cẩn Niên đột nhiên đứng dậy, trực tiếp kéo cánh tay Kiều An Hảo lên, nháy mắt như hồi hồn từ trong hồi tưởng lại.
Kiều An Hảo có chút khó hiểu chớp chớp mắt nhìn, nhìn đến trên người của Lục Cẩn Niên giống như đang tản mát ra hơi thở không hờn không giận, cô từ trên ghế salon đứng lên đi theo, như bản năng mở miệng: “Lục......”
Cô vừa phát ra được nửa chữ, liền thấy có người đang đi tới, lập tức sửa miệng: “Anh Gia Mộc, anh làm sao vậy?”
Kiều An Hảo kêu tên “Lục”, thanh âm cũng chưa hoàn toàn mở ra, trên bữa tiệc rất ồn ào, cho nên Lục Cẩn Niên chỉ nghe được câu sau kia của Kiều An Hảo.
Anh Gia Mộc......
Lục Cẩn Niên không tiếng động dùng sức mím môi, sau đó liền buông lỏng tay chính mình còn đang nắm tay Kiều An Hảo, sau đó xoay người rời đi.
Kiều An Hảo vội vàng đuổi theo: “Anh định đi đâu vậy?”
Lục Cẩn Niên bước chân rất nhanh, Kiều An Hảo mang cao giày cao gót, cố hết sức đuổi theo, lúc cô thật vất vả vươn tay kéo lấy cổ tay anh, anh ngay cả đầu cũng không có quay lại một chút, liền né khỏi tay của cô, đi vào toilet.
Cửa Toilet trước mặt Kiều An Hảo bị đóng lại thật mạnh, Kiều An Hảo kinh ngạc đứng đó, vẻ mặt có chút mờ mịt, nhưng là trong lòng của cô lại biết, tâm tình của Lục Cẩn Niên đang rất tệ.
Kiều An Hảo hồi tưởng một chút về những chuyện vừa mới phát sinh, phát hiện chính mình giống như cũng không có làm sai cái gì, vì thế nghiêng đầu, nhìn trong bữa tiệc tiếng trò chuyện cười nói vui vẻ, còn có người cùng đứng chung một chỗ với vẻ mặt tươi cười khách sáo của Hứa Vạn Lý cùng Hàn Như Sơ, cảm thấy có chút giật mình, đều là con của nhà họ Hứa, một người cho dù là hôn mê bất tỉnh, đều có thể được nhiều lời chức phúc đến như thế, mà một người khác lại nhận hết xem thường cùng ghét bỏ, sau khi mẹ qua đời, ngay cả sinh nhật đều không có người nào nhớ rõ.
-
Lục Cẩn Niên tâm tình nóng nảy đứng ở nơi ngăn cách bên trong toilet, châm một điếu thuốc.
Mấy năm nay anh đã hình thành thói quen này, những lúc tam tình anh không tốt, hoặc là đặc biệt tưởng nhớ đến người phụ nữ kia, sẽ liều mạng hút thuốc.
Kỳ thật anh không thích mùi vị thuốc lá, có chút gay mũi, nhưng mấy năm nay anh đều ở một mình, trừ bỏ dùng cái biện pháp này này đến làm chết lặng thần kinh của mình, anh thật sự không thể nghĩ ra được biện pháp nào khác.
Trong phòng rửa tay có người tiến vào không ngừng, có người đi ra ngoài, bồn cầu trong các ngăn cách không ngừng truyền đến tiếng nước, thậm chí còn có người đứng ở nơi đó mà đi tiểu, một bên nói chuyện phiếm một bên đi tiểu.
Lục Cẩn Niên ở tại nơi thanh âm hỗn tạp cùng dày đặc mùi thuốc lá vây quanh hơi thở của mình, cố gắng áp chế tâm tình phập phồng của mình xuống.
Anh biết, anh đây là đang ghen.
Biết rõ chính mình chính là thế thân của Hứa Gia Mộc, nhưng là lại thấy được nơi đáy mắt của cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Hứa Gia Mộc, anh vẫn bị kích thích.
Hóa ra, thật sự yêu một người mà nói, ghen chính là một loại bản năng, yêu nhiều cũng sẽ vô cùng mẫn cảm, không phải anh muốn kìm chế là có thể kìm chế lại được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.