Chương 510: Không gả ra được, anh cưới em(10)
Diệp Phi Dạ
08/06/2016
Kiều An Hảo đi đến cửa, vương tay đẩy cửa nhưng vẫn chưa tiến vào, nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh của Lục Cẩn Niên.
“Lúc ở Hongkong nghe được những lời nhảm nhí kia còn không nghĩ là thật? Hôm nay anh lại nhìn thấy cậu ăn cơm với người con gái khác...”
Kiều An Hảo vốn đang muốn đi tới, liền đứng sững lại ở cửa, sau đó nghe thấy tiếng anh nói vào trong điện thoại
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Gần đây tôi sẽ không đến công ty, có chuyện gì thì gửi vào mail cho tôi, buổi tối tôi sẽ xử lý.”
“Hội nghị ngày mai sao? Tôi không rảnh, không đi được... Đối phương cố chấp yêu cầu thì tôi nhất định phải làm theo theo sao? Vậy thì khỏi hợp tác... Bồi thường tiền đi? Tùy tiện đi...”
Cô hỏi anh, rõ ràng ngày hôm sau còn có hội nghị, sao một ngày trước đã từ Hongkong về Bắc Kinh rồi.
Anh nói những chuyện đó đã bố trí cho người khác làm, công ty ở Bắc Kinh đã có người khác thay anh quản lý, cho nên không cần trở lại sớm.
Nhưng là hiện tại, từ lời nói của anh trong điện thoại, có thể nghe ra được, hình như là ở trên bữa tiệc ở Hongkong, nghe được chuyện bên ngoài của Hứa Gia Mộc, anh mới gấp rút suốt đêm trở về.
Mưa trong đêm đó làm anh bị ướt hết cả người, lúc cô mở cửa ra, anh nhìn cô một lúc lâu không nói gì, lúc ấy cô đã thấy khác lạ, còn hỏi anh sao lại khẩn trương như thế, anh nói không có chuyện gì,cô cũng không muốn hỏi rõ xem có chuyện gì, hiện tại thì cô đã hiểu ra, tất cả đều đã hiểu.
Ngày hôm sau, anh nói muốn nghỉ đông, hỏi cô có muốn đi chơi loanh quanh một chút không, cô rất thích thú đồng ý, lúc ấy cô còn thật sự nghĩ ràng chính mình đang gúp anh nghỉ ngơi, nhưng là hiện tại mới biết được, vốn không phải anh muốn nghỉ ngơi, mà là biết cô bị người khác vứt bỏ, anh liền muốn mang cô đi san sẻ nỗi buồn.
Khó trách lúc ở Hải Nam, anh đặt một phòng lớn có hai phòng nhỏ, nửa đêm cô tỉnh lại đi toilet, nhìn thấy đèn trong phòng anh vẫn còn sáng, cửa không
khóa, bên trong còn truyền đến tiếng đánh bàn phím, lúc trong toilet đi ra, cô vẫn còn nghe được tiếng anh nói chuyện điện thoại, bởi vì anh cố gắng đè thấp giọng xuống, cô cũng có chút khó khăn nên cũng không muốn nghe, cho nên không để ý, cứ như thế tiếp tục trở về phòng ngủ, hóa ra khi đó anh đã làm việc cả đêm.
Tới cùng còn có bao nhiêu chuyện, anh đều làm vì cô, mà cô lại không biết.
Tâm trang của Kiều An Hảo lại nhấp nhô lên xuống.
“Được rồi, tôi biết rồi, cúp máy đã.”
Kiều An Hảo nghe thấy câu đó, vội vàng buông lỏng tay mình đang cầm nắm đấm cửa, vội vàng tìm một phương hướng, dọc theo hành lang đi về một chỗ, sau đó giơ tay lên, che miệng, hít sâu một hơi, quay đầu, vừa đúng lúc bắt gặp Lục Cẩn Niên lấy di động ra, vẻ mặt có chút lo lắng đi ra khỏi toilet.
“Lục Cẩn Niên?” Kiều An Hảo lên tiếng, hô tên của anh, mới phát hiện giọng của mình hơi run rẩy.
Lục Cẩn Niên nghe được âm thanh của cô, xoay người, thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền sải bước đi đến: “Đi đâu thế? Không phải đã bảo em chờ tôi trong phòng sao?”
“Tôi đi toilet.” Kiều An Hảo nhợt nhạt cười cười với anh, lại hỏi: “Kết toán sổ sách rồi hả?”
“Ừhm.”
“Sao lâu vậy?”
“Người xếp hàng hơi nhiều, máy tính tiền có chút trục trặc.”
“A...” Kiều An Hảo biết rõ toàn bộ mọi chuyện, lại giả vờ tin là thật, không hề chọc thủng lời nói dối của anh, sau đó, cười ấm áp hỏi: “Chúng ta đi thôi”
“Lúc ở Hongkong nghe được những lời nhảm nhí kia còn không nghĩ là thật? Hôm nay anh lại nhìn thấy cậu ăn cơm với người con gái khác...”
Kiều An Hảo vốn đang muốn đi tới, liền đứng sững lại ở cửa, sau đó nghe thấy tiếng anh nói vào trong điện thoại
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Gần đây tôi sẽ không đến công ty, có chuyện gì thì gửi vào mail cho tôi, buổi tối tôi sẽ xử lý.”
“Hội nghị ngày mai sao? Tôi không rảnh, không đi được... Đối phương cố chấp yêu cầu thì tôi nhất định phải làm theo theo sao? Vậy thì khỏi hợp tác... Bồi thường tiền đi? Tùy tiện đi...”
Cô hỏi anh, rõ ràng ngày hôm sau còn có hội nghị, sao một ngày trước đã từ Hongkong về Bắc Kinh rồi.
Anh nói những chuyện đó đã bố trí cho người khác làm, công ty ở Bắc Kinh đã có người khác thay anh quản lý, cho nên không cần trở lại sớm.
Nhưng là hiện tại, từ lời nói của anh trong điện thoại, có thể nghe ra được, hình như là ở trên bữa tiệc ở Hongkong, nghe được chuyện bên ngoài của Hứa Gia Mộc, anh mới gấp rút suốt đêm trở về.
Mưa trong đêm đó làm anh bị ướt hết cả người, lúc cô mở cửa ra, anh nhìn cô một lúc lâu không nói gì, lúc ấy cô đã thấy khác lạ, còn hỏi anh sao lại khẩn trương như thế, anh nói không có chuyện gì,cô cũng không muốn hỏi rõ xem có chuyện gì, hiện tại thì cô đã hiểu ra, tất cả đều đã hiểu.
Ngày hôm sau, anh nói muốn nghỉ đông, hỏi cô có muốn đi chơi loanh quanh một chút không, cô rất thích thú đồng ý, lúc ấy cô còn thật sự nghĩ ràng chính mình đang gúp anh nghỉ ngơi, nhưng là hiện tại mới biết được, vốn không phải anh muốn nghỉ ngơi, mà là biết cô bị người khác vứt bỏ, anh liền muốn mang cô đi san sẻ nỗi buồn.
Khó trách lúc ở Hải Nam, anh đặt một phòng lớn có hai phòng nhỏ, nửa đêm cô tỉnh lại đi toilet, nhìn thấy đèn trong phòng anh vẫn còn sáng, cửa không
khóa, bên trong còn truyền đến tiếng đánh bàn phím, lúc trong toilet đi ra, cô vẫn còn nghe được tiếng anh nói chuyện điện thoại, bởi vì anh cố gắng đè thấp giọng xuống, cô cũng có chút khó khăn nên cũng không muốn nghe, cho nên không để ý, cứ như thế tiếp tục trở về phòng ngủ, hóa ra khi đó anh đã làm việc cả đêm.
Tới cùng còn có bao nhiêu chuyện, anh đều làm vì cô, mà cô lại không biết.
Tâm trang của Kiều An Hảo lại nhấp nhô lên xuống.
“Được rồi, tôi biết rồi, cúp máy đã.”
Kiều An Hảo nghe thấy câu đó, vội vàng buông lỏng tay mình đang cầm nắm đấm cửa, vội vàng tìm một phương hướng, dọc theo hành lang đi về một chỗ, sau đó giơ tay lên, che miệng, hít sâu một hơi, quay đầu, vừa đúng lúc bắt gặp Lục Cẩn Niên lấy di động ra, vẻ mặt có chút lo lắng đi ra khỏi toilet.
“Lục Cẩn Niên?” Kiều An Hảo lên tiếng, hô tên của anh, mới phát hiện giọng của mình hơi run rẩy.
Lục Cẩn Niên nghe được âm thanh của cô, xoay người, thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền sải bước đi đến: “Đi đâu thế? Không phải đã bảo em chờ tôi trong phòng sao?”
“Tôi đi toilet.” Kiều An Hảo nhợt nhạt cười cười với anh, lại hỏi: “Kết toán sổ sách rồi hả?”
“Ừhm.”
“Sao lâu vậy?”
“Người xếp hàng hơi nhiều, máy tính tiền có chút trục trặc.”
“A...” Kiều An Hảo biết rõ toàn bộ mọi chuyện, lại giả vờ tin là thật, không hề chọc thủng lời nói dối của anh, sau đó, cười ấm áp hỏi: “Chúng ta đi thôi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.