Chương 224: Nghi can có mùi yêu (12)
Diệp Phi Dạ
08/04/2016
Kiều An Hảo mặc váy đỏ, bước chân trần, đứng trên sàn đá cẩm thạch trắng tung tang nhảy múa.
Đạo diễn bố trí bối cảnh rất đẹp, phía sau là cửa sổ sát đất, bên ngoài khung cửa lung linh ánh sang đèn, rèm cửa màu trắng, bức tường trắng, ngay cả sàn nhà cũng trắng. Chỉ duy nhất chiếc váy của Kiều An Hảo là màu đỏ, tương phản sắc nét, làm bật lên kỹ thuật nhảy của Kiều An Hảo đặc biệt bắt mắt.
Để Kiều An Hảo nhập tâm hơn vào phần vũ đạo, ông còn cố ý bật thêm nhạc nền.
Toàn bộ trường quay, ngoại trừ tiếng nhạc tuyệt vời, thì không còn những âm thanh khác.
Nhún chân, đá cao, rồi bay vút lên. Bộ cánh đỏ lay động, làn váy xòe tung bay phấp phới.
Cô không mang giày, đôi chân xinh xắn nổi bật dưới chiếc váy đỏ, trắng tinh tựa sứ.
Lục Cẩn Niên đứng bên cạnh Tống Tương Tư, lấy điện thoại di động ra, giả vờ như đang xem tin nhắn, sau đó có chút thấp thỏm nhìn về hướng Kiều An Hảo, kết quả lúc nhìn Kiều An Hảo đang múa trước cửa sổ, ánh mắt anh vụt lên một cái.
Vốn là Lục Cẩn Niên cúi xuống nhìn điện thoại một lần nữa, nhưng thật ra là nhìn chằm chằm vào dáng nhảy xinh đẹp của Kiều An Hảo, thậm chí lúc này trong đầu đã quên mình đang quay phim. Trong cơ thể có một cỗ khô nóng không nói thành lời đang quay cuồng.
Ở phía xa, đạo diễn đang theo dõi, nhìn thấy một màn như vậy, chân mày cau lại, nghĩ rằng Lục Cẩn Niên tạm thời tăng thêm diễn xuất, bởi vậy không kêu lên “Cắt”.
Nhưng mà đã qua một lúc lâu, Lục Cẩn Niên vẫn không phản ứng như cũ.
Tống Tương Tư đứng bên người Lục Cẩn Niên, cảm thấy người đàn ông bên cạnh mình đã một lúc lâu rồi chưa có động tĩnh gì, cô mờ hồ cảm thấy không bình thường, quay đầu nhìn thoáng qua Lục Cẩn Niên, phát hiện ra anh vậy mà đang thất thần, sau đó theo bản năng liếc mắt về phía đạo diễn, thấy ông ta cau mày, giống như đang bực mình.
Ánh mắt Tống Tương Tư khẽ động, giả vờ như không cẩn thận, đưa tay ra, sau đó cốc nước trong tay rơi “Ba” trên mặt đất. vỡ tan tành.
Nghe tiếng vỡ vụn, Lục Cẩn Niên bừng tỉnh.
Đạo diễn không thể nhịn được nữa, liền hô “Cắt”.
Tống Tương Tư không đợi đạo diễn trách móc, trên mặt mang theo nụ cười, tự nhiên thoải mái nói: “Thật ngại quà, vừa rồi thất thần, làm lại một lần nữa đi, tôi cam đoan sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa.”
Thái độ của Tống Tương Tư thật tốt, đạo diễn cũng không nói gì nữa, ý bảo nhân viên làm việc đi đến trang điểm lại.
Tống Tương Tư thừa lúc hỗn loạn, hơi nghiêng nghiêng đầu, thấp giọng nhắc nhở bên tai Lục Cẩn Niên một câu: “Lục đại ảnh đế, tuy rằng kỹ thuật nhảy của Kiều An Hảo thật sự rất đẹp, nhưng mong anh nhớ kỹ, bây giờ đang ở chỗ quay phim, chẳng lẽ anh muốn cho cả nhóm làm phim biết, anh có tình ý với Kiều An Hảo sao?”
Lời nói của Tống Tương Tư nhanh chóng rõ ràng, cô nói xong liền xoay người, tránh ra.
Vẻ mặt Lục Cẩn Niên không thay đổi nhiều, nhưng trong lòng âm thầm có chút sợ hãi.
Anh vậy mà quên mình còn đang quay phim, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo ra thần không tính, thậm chí cơ thể còn có cảm giác… Nếu như không phải vừa rồi Tống Tương Tư phản ứng nhanh làm rơi cốc nước, chỉ sợ thật sự theo như lời cô, anh cứ như vây, trước mặt toàn bộ người trong nhóm làm phim, để lộ ra lòng mình…
Mấy năm nay, anh vẫn cho rằng mình che dấu rất tốt, nhưng đến bây giờ anh mới phát hiện, thì ra, anh đã đánh giá quá cao tính tự chủ của mình, hoặc là nói, cho tới bây giờ anh đối với người phụ nữ Kiều An Hảo kia, không hề có sức chống cự.
Lục Cẩn Niên nhắm mắt lại, âm thầm hít một hơi, muốn đè xuống sự hoang mang cùng khô nóng trong cơ thể mình.
Đạo diễn bố trí bối cảnh rất đẹp, phía sau là cửa sổ sát đất, bên ngoài khung cửa lung linh ánh sang đèn, rèm cửa màu trắng, bức tường trắng, ngay cả sàn nhà cũng trắng. Chỉ duy nhất chiếc váy của Kiều An Hảo là màu đỏ, tương phản sắc nét, làm bật lên kỹ thuật nhảy của Kiều An Hảo đặc biệt bắt mắt.
Để Kiều An Hảo nhập tâm hơn vào phần vũ đạo, ông còn cố ý bật thêm nhạc nền.
Toàn bộ trường quay, ngoại trừ tiếng nhạc tuyệt vời, thì không còn những âm thanh khác.
Nhún chân, đá cao, rồi bay vút lên. Bộ cánh đỏ lay động, làn váy xòe tung bay phấp phới.
Cô không mang giày, đôi chân xinh xắn nổi bật dưới chiếc váy đỏ, trắng tinh tựa sứ.
Lục Cẩn Niên đứng bên cạnh Tống Tương Tư, lấy điện thoại di động ra, giả vờ như đang xem tin nhắn, sau đó có chút thấp thỏm nhìn về hướng Kiều An Hảo, kết quả lúc nhìn Kiều An Hảo đang múa trước cửa sổ, ánh mắt anh vụt lên một cái.
Vốn là Lục Cẩn Niên cúi xuống nhìn điện thoại một lần nữa, nhưng thật ra là nhìn chằm chằm vào dáng nhảy xinh đẹp của Kiều An Hảo, thậm chí lúc này trong đầu đã quên mình đang quay phim. Trong cơ thể có một cỗ khô nóng không nói thành lời đang quay cuồng.
Ở phía xa, đạo diễn đang theo dõi, nhìn thấy một màn như vậy, chân mày cau lại, nghĩ rằng Lục Cẩn Niên tạm thời tăng thêm diễn xuất, bởi vậy không kêu lên “Cắt”.
Nhưng mà đã qua một lúc lâu, Lục Cẩn Niên vẫn không phản ứng như cũ.
Tống Tương Tư đứng bên người Lục Cẩn Niên, cảm thấy người đàn ông bên cạnh mình đã một lúc lâu rồi chưa có động tĩnh gì, cô mờ hồ cảm thấy không bình thường, quay đầu nhìn thoáng qua Lục Cẩn Niên, phát hiện ra anh vậy mà đang thất thần, sau đó theo bản năng liếc mắt về phía đạo diễn, thấy ông ta cau mày, giống như đang bực mình.
Ánh mắt Tống Tương Tư khẽ động, giả vờ như không cẩn thận, đưa tay ra, sau đó cốc nước trong tay rơi “Ba” trên mặt đất. vỡ tan tành.
Nghe tiếng vỡ vụn, Lục Cẩn Niên bừng tỉnh.
Đạo diễn không thể nhịn được nữa, liền hô “Cắt”.
Tống Tương Tư không đợi đạo diễn trách móc, trên mặt mang theo nụ cười, tự nhiên thoải mái nói: “Thật ngại quà, vừa rồi thất thần, làm lại một lần nữa đi, tôi cam đoan sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa.”
Thái độ của Tống Tương Tư thật tốt, đạo diễn cũng không nói gì nữa, ý bảo nhân viên làm việc đi đến trang điểm lại.
Tống Tương Tư thừa lúc hỗn loạn, hơi nghiêng nghiêng đầu, thấp giọng nhắc nhở bên tai Lục Cẩn Niên một câu: “Lục đại ảnh đế, tuy rằng kỹ thuật nhảy của Kiều An Hảo thật sự rất đẹp, nhưng mong anh nhớ kỹ, bây giờ đang ở chỗ quay phim, chẳng lẽ anh muốn cho cả nhóm làm phim biết, anh có tình ý với Kiều An Hảo sao?”
Lời nói của Tống Tương Tư nhanh chóng rõ ràng, cô nói xong liền xoay người, tránh ra.
Vẻ mặt Lục Cẩn Niên không thay đổi nhiều, nhưng trong lòng âm thầm có chút sợ hãi.
Anh vậy mà quên mình còn đang quay phim, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo ra thần không tính, thậm chí cơ thể còn có cảm giác… Nếu như không phải vừa rồi Tống Tương Tư phản ứng nhanh làm rơi cốc nước, chỉ sợ thật sự theo như lời cô, anh cứ như vây, trước mặt toàn bộ người trong nhóm làm phim, để lộ ra lòng mình…
Mấy năm nay, anh vẫn cho rằng mình che dấu rất tốt, nhưng đến bây giờ anh mới phát hiện, thì ra, anh đã đánh giá quá cao tính tự chủ của mình, hoặc là nói, cho tới bây giờ anh đối với người phụ nữ Kiều An Hảo kia, không hề có sức chống cự.
Lục Cẩn Niên nhắm mắt lại, âm thầm hít một hơi, muốn đè xuống sự hoang mang cùng khô nóng trong cơ thể mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.