Chương 230: Nghi can có mùi yêu (18)
Diệp Phi Dạ
13/04/2016
Đôi lông mày tinh xảo xinh đẹp của Tống Tương Tư khẽ cau lại, cảm thấy sự việc có gì đó không đúng. Trong nháy mắt vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Cô không thấy cô Kiều
từ khi nào?”
“Chính là lúc cậu ấy nói chuyện phiếm cùng chúng ta, rồi nói đi vệ sinh, sau đó không thấy trở lại…”
Triệu Manh còn chưa nói hết câu, Tống Tương Tư đã chạy ngay đến chỗ suối nước nóng.
Triệu Manh tròn miệng, không nói nữa, kinh ngạc nhìn người đại diện của Tống Tương Tư, vẻ mặt người này cũng mờ mịt, không hiểu Tống Tương Tư muốn làm gì, hai người đành vội vã đuổi theo.
Tống Tương Tư đi đến bên cạnh suối nước nóng rượu đỏ, phát hiện tất cả đồ uống vốn đặt ở bên cạnh hồ đều không còn nữa. Cô tiếp tục nhìn quanh những chỗ khác bên hồ, lại nhìn thấy đồ uống không bị lấy đi, cánh môi của cô gắt gao cong lên, trong lòng mơ hồ đoán ra chút gì đó. Cô vừa đi ra khỏi suối nước nóng, vừa nói với người đại diện ở phía sau mình, rõ ràng lưu loát căn dặn: “Nếu tôi nhớ không nhầm, tổng giám đốc ở khu sơn trang này trước kia có liên hệ, nói muốn hợp tác với tôi, bây giờ cô gọi cho ông ta, nói có thể hợp tác, trước tiên giúp tôi kiểm tra băng ghi hình ở suối nước nóng, tôi muốn xem ngay bây giờ.”
Trợ lý của Tống Tương Tư không hiểu cô muốn lấy băng ghi hình làm gì, nhưng vẫn gọi một cú điện thoại.
Ngắt điện thoại không bao lâu, lập tức có nhân viên công tác đến tìm Tống Tương Tư, kính cẩn đưa cô đến phòng giám sát.
Tống Tương Tư nhìn lướt qua màn hình rộng lớn có nhiều ô vị trí, thấy Kiều An Hảo vào phòng vệ sinh không bao lâu thì Lâm Thi Ý mang theo người đại diện cùng trợ lý của cô ta cũng vào theo, ánh mắt Tống Tương Tư lạnh đi, trực tiếp bảo người ta phóng to ô cửa sổ kia. Khoảng mười phút sau, Lâm Thi Ý ở bên trong đi ra, nhưng ba người lại thành bốn người.
Trong đó có một người, tóc che hết mặt, căn bản không nhìn rõ tướng mạo. Nhưng Triệu Manh liếc mắt một cái liền nhìn ra là Kiều An Hảo, cô lập tức giơ tay lên, chỉ vào màn hình nói: “Kiều Kiều, Kiều Kiều bị Lâm Thi Ý đưa đi!”
“Lâm Thi Ý đưa Kiều Kiều đi làm gì? Không được, tôi phải đi tìm cô ta!”
Nói xong, Triệu Manh liền chạy ra khỏi phòng giám sát.
“Cô đứng lại!” Tống Tương Tư vội vàng chạy theo ra ngoài, nghiêm giọng gọi Triệu Manh, sau đó đi lên trước bắt lấy cổ tay Triệu Manh, nói: “Cô cho rằng cô đi tìm Lâm Thi Ý, thì ả liền giao Kiều An Hảo ra sao?”
“Tôi báo cảnh sát.” [ Bắn chết tụi ăn trộm truyện trên diễn đàn lê quy đon ]
“Báo cảnh sát?” Tống Tương Tư cười lạnh một tiếng, lời nói ra sắc nhọn không lưu tình một chút nào: “Cô lấy gì để báo cảnh sát? Lâm Thi Ý đỡ Kiều An Hảo đi, không phải bắt cóc cô ấy, huống chi chúng ta đều cùng một đoàn phim, mọi người đều biết nhau, cảnh sát dựa vào cái gì chỉ nhìn cuộn băng ghi hình liền tin Kiều An Hảo gặp nguy hiểm? Cho dù cô thật sự thuyết phục được cảnh sát, chỉ sợ đợi đến lúc cảnh sát đến xử lý chuyện này, Kiều An Hảo đã xong rồi!”
“Vậy chị Tương Tư, bây giờ phải làm sao? Lâm Thi Ý luôn ghét Kiều Kiều, cô ấy bị ả đưa đi chắc chắn không có gì tốt lành. Đúng rồi, tôi gọi cho chị Hạ…” Dứt lời, Triệu Manh liền lấy di động của Kiều An Hảo trong túi ra, tìm số điện thoại của Kiều An Hạ.
Chẳng qua tay của Triệu Manh còn chưa nhấn nút, Tống Tương Tư đã chặn lại, giật lấy điện thoại từ tay Triệu Manh, vừa tìm số điện thoại của Lục Cẩn Niên, vừa sắc bén nói: “Tìm cô Kiều lớn thì trông cậy được gì chứ, muốn tìm thì phải tìm Lục Cẩn Niên!”
“Chính là lúc cậu ấy nói chuyện phiếm cùng chúng ta, rồi nói đi vệ sinh, sau đó không thấy trở lại…”
Triệu Manh còn chưa nói hết câu, Tống Tương Tư đã chạy ngay đến chỗ suối nước nóng.
Triệu Manh tròn miệng, không nói nữa, kinh ngạc nhìn người đại diện của Tống Tương Tư, vẻ mặt người này cũng mờ mịt, không hiểu Tống Tương Tư muốn làm gì, hai người đành vội vã đuổi theo.
Tống Tương Tư đi đến bên cạnh suối nước nóng rượu đỏ, phát hiện tất cả đồ uống vốn đặt ở bên cạnh hồ đều không còn nữa. Cô tiếp tục nhìn quanh những chỗ khác bên hồ, lại nhìn thấy đồ uống không bị lấy đi, cánh môi của cô gắt gao cong lên, trong lòng mơ hồ đoán ra chút gì đó. Cô vừa đi ra khỏi suối nước nóng, vừa nói với người đại diện ở phía sau mình, rõ ràng lưu loát căn dặn: “Nếu tôi nhớ không nhầm, tổng giám đốc ở khu sơn trang này trước kia có liên hệ, nói muốn hợp tác với tôi, bây giờ cô gọi cho ông ta, nói có thể hợp tác, trước tiên giúp tôi kiểm tra băng ghi hình ở suối nước nóng, tôi muốn xem ngay bây giờ.”
Trợ lý của Tống Tương Tư không hiểu cô muốn lấy băng ghi hình làm gì, nhưng vẫn gọi một cú điện thoại.
Ngắt điện thoại không bao lâu, lập tức có nhân viên công tác đến tìm Tống Tương Tư, kính cẩn đưa cô đến phòng giám sát.
Tống Tương Tư nhìn lướt qua màn hình rộng lớn có nhiều ô vị trí, thấy Kiều An Hảo vào phòng vệ sinh không bao lâu thì Lâm Thi Ý mang theo người đại diện cùng trợ lý của cô ta cũng vào theo, ánh mắt Tống Tương Tư lạnh đi, trực tiếp bảo người ta phóng to ô cửa sổ kia. Khoảng mười phút sau, Lâm Thi Ý ở bên trong đi ra, nhưng ba người lại thành bốn người.
Trong đó có một người, tóc che hết mặt, căn bản không nhìn rõ tướng mạo. Nhưng Triệu Manh liếc mắt một cái liền nhìn ra là Kiều An Hảo, cô lập tức giơ tay lên, chỉ vào màn hình nói: “Kiều Kiều, Kiều Kiều bị Lâm Thi Ý đưa đi!”
“Lâm Thi Ý đưa Kiều Kiều đi làm gì? Không được, tôi phải đi tìm cô ta!”
Nói xong, Triệu Manh liền chạy ra khỏi phòng giám sát.
“Cô đứng lại!” Tống Tương Tư vội vàng chạy theo ra ngoài, nghiêm giọng gọi Triệu Manh, sau đó đi lên trước bắt lấy cổ tay Triệu Manh, nói: “Cô cho rằng cô đi tìm Lâm Thi Ý, thì ả liền giao Kiều An Hảo ra sao?”
“Tôi báo cảnh sát.” [ Bắn chết tụi ăn trộm truyện trên diễn đàn lê quy đon ]
“Báo cảnh sát?” Tống Tương Tư cười lạnh một tiếng, lời nói ra sắc nhọn không lưu tình một chút nào: “Cô lấy gì để báo cảnh sát? Lâm Thi Ý đỡ Kiều An Hảo đi, không phải bắt cóc cô ấy, huống chi chúng ta đều cùng một đoàn phim, mọi người đều biết nhau, cảnh sát dựa vào cái gì chỉ nhìn cuộn băng ghi hình liền tin Kiều An Hảo gặp nguy hiểm? Cho dù cô thật sự thuyết phục được cảnh sát, chỉ sợ đợi đến lúc cảnh sát đến xử lý chuyện này, Kiều An Hảo đã xong rồi!”
“Vậy chị Tương Tư, bây giờ phải làm sao? Lâm Thi Ý luôn ghét Kiều Kiều, cô ấy bị ả đưa đi chắc chắn không có gì tốt lành. Đúng rồi, tôi gọi cho chị Hạ…” Dứt lời, Triệu Manh liền lấy di động của Kiều An Hảo trong túi ra, tìm số điện thoại của Kiều An Hạ.
Chẳng qua tay của Triệu Manh còn chưa nhấn nút, Tống Tương Tư đã chặn lại, giật lấy điện thoại từ tay Triệu Manh, vừa tìm số điện thoại của Lục Cẩn Niên, vừa sắc bén nói: “Tìm cô Kiều lớn thì trông cậy được gì chứ, muốn tìm thì phải tìm Lục Cẩn Niên!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.