Chương 214: Nghi can có mùi yêu(2)
Diệp Phi Dạ
06/04/2016
Lục Cẩn Niên đưa chìa khóa xe cho Kiều An Hảo, chờ cô lái xe rời đi, mới xoay người đi vào thang máy.
Anh không để ý thấy, ở một nơi không xa bãi đỗ xe là mấy, có vài người đã trông thấy cảnh vừa rồi.
-
Kiều An Hạ được nghỉ một tuần, muốn đi du lịch ở Maldives, nhưng Trình Dạng lại bận quay phiam không đi được, cho nên lúc gọi điện thoại không nhịn được oán trách vài câu, sau đó Trình Dạng liền mở miệng nói: “Hay là em tới đoàn làm phim chơi?”
Kiều An hạ nghĩ đến một mình ra ngoài nghỉ phép cũng buồn chán, có đi với không đi cũng chả khác gì nhau, cho nên do dự một chút, cuối cùng đồng ý.
Xế chiều hôm nay, Trình Dạng phải quay về Hoàn Ảnh truyền thông ký hợp đồng, nên tiện đường đón Kiều An Hạ, sau đó chở cô đi, cùng đến Hoàn Ảnh truyền thông.
Xe vừa mới dừng ở Hoàn Ảnh truyền thông, Kiều An Hạ ngồi ở ghế lái phục, liền vươn tay ôm cổ Trình Dạng, cho anh một nụ hôn sâu triền miên.
Trình Dạng để tay ở thắt lưng của cô, tay còn lại tắt máy, sau đó lúc Kiều An Hạ chuẩn bị tách ra, lại ôm chặt lấy cô vào trong ngực, ý là vẫn chưa muốn kết thúc cái hôn kia.
Hôn nhau giằng co ước chừng 3 phút mới ngừng lại được, Trình Dạng cười cười, thở hổn hển nói: “Giỏi lắm, Hạ Hạ, dám châm lửa trên người anh ở trong xe, em không muốn xuống sao?”
Kiều An Hạ thè lưỡi, nhiệt tình tiếp tục hôn anh, sau đó mới nới vòng tay ôm cổ anh ra, nhìn kính chiếu hậu sửa sang lại tóc tai, lúc đang chuẩn bị tô lại son môi vừa bị anh ăn hết thì lại nhìn thấy chiếc Porsche màu đỏ quen thuộc.
Đây là loại xe số lượng có hạn, cả thế giới chỉ có vài chiếc, là cha cô cố tình mua tặng cho Kiều An Hảo làm quà tặng sinh nhật lúc hai mươi tư tuổi.
Kiều An Hạ vội vàng hạ cửa kính xe xuống, chuẩn bị lúc Kiều An Hạ xuống xe thì gọi cô ấy, kết quả cửa xe mở ra, người xuống lại là Lục Cẩn Niên.
“Kiều An Hảo”, lời đã đến miệng rồi lại bị nuốt lại, đáy mắt hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó nhìn Kiều An Hảo xuống xe từ ghế lái phục, đi tới trước mặt Lục Cẩn Niên, không rõ hai người nói gì với nhau, Kiều An Hảo tiếp nhận chìa khóa xe từ tay Lục Cẩn Niên, rồi lên xe rời đi. Mà Lục Cẩn Niên vẫn đứng im một chỗ, nhìn chằm chằm hướng Kiều An Hảo vừa đi, mãi hồi lâu, mới nở một nụ cười nhạt, quay bước nhàn nhã đi về phía thang máy.
Không phải Lục Cẩn Niên không có xe, sao Kiều An Hảo lại đưa anh đến Hoàn Ảnh truyền thông?
Hơn nữa, cô còn nhớ rõ quan hệ giữa Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo cũng không phải thân thiết gì, từ khi nào mà hai người ở chung lại hòa hợp như vậy?
Kiều An Hạ nhăn mày, cả người có chút hốt hoảng.
“Hạ Hạ, Hạ Hạ?” Trình Dạng thây cô nhìn chằm chằm kính chiếu hậu đến mức ngẩn người, nhịn không được vươn tay vỗ về đầu của cô.
Kiều An Hạ hoàn hồn, quay đầu nhìn Trình Dạng, nghi ngờ “Vâng?” một tiếng.
Trình Dạng dịu dàng nói: “Sao thế, xuống xe nào.”
Kiều An Hạ vội vàng gật đầu, tùy ý tô chút son lên môi, thu dọn đồ đạc của mình rồi xuống xe.
“Vừa mới nghĩ gì thế?” Trình Dạng nhấn thang máy, nắm tay Kiều An Hạ hỏi.
Mặt mày Kiều An Hạ đã khôi phục lại khí chất xinh đẹp thường ngày, lắc đầu nhìn Trình Dạng nói: “Không có gì.”
Anh không để ý thấy, ở một nơi không xa bãi đỗ xe là mấy, có vài người đã trông thấy cảnh vừa rồi.
-
Kiều An Hạ được nghỉ một tuần, muốn đi du lịch ở Maldives, nhưng Trình Dạng lại bận quay phiam không đi được, cho nên lúc gọi điện thoại không nhịn được oán trách vài câu, sau đó Trình Dạng liền mở miệng nói: “Hay là em tới đoàn làm phim chơi?”
Kiều An hạ nghĩ đến một mình ra ngoài nghỉ phép cũng buồn chán, có đi với không đi cũng chả khác gì nhau, cho nên do dự một chút, cuối cùng đồng ý.
Xế chiều hôm nay, Trình Dạng phải quay về Hoàn Ảnh truyền thông ký hợp đồng, nên tiện đường đón Kiều An Hạ, sau đó chở cô đi, cùng đến Hoàn Ảnh truyền thông.
Xe vừa mới dừng ở Hoàn Ảnh truyền thông, Kiều An Hạ ngồi ở ghế lái phục, liền vươn tay ôm cổ Trình Dạng, cho anh một nụ hôn sâu triền miên.
Trình Dạng để tay ở thắt lưng của cô, tay còn lại tắt máy, sau đó lúc Kiều An Hạ chuẩn bị tách ra, lại ôm chặt lấy cô vào trong ngực, ý là vẫn chưa muốn kết thúc cái hôn kia.
Hôn nhau giằng co ước chừng 3 phút mới ngừng lại được, Trình Dạng cười cười, thở hổn hển nói: “Giỏi lắm, Hạ Hạ, dám châm lửa trên người anh ở trong xe, em không muốn xuống sao?”
Kiều An Hạ thè lưỡi, nhiệt tình tiếp tục hôn anh, sau đó mới nới vòng tay ôm cổ anh ra, nhìn kính chiếu hậu sửa sang lại tóc tai, lúc đang chuẩn bị tô lại son môi vừa bị anh ăn hết thì lại nhìn thấy chiếc Porsche màu đỏ quen thuộc.
Đây là loại xe số lượng có hạn, cả thế giới chỉ có vài chiếc, là cha cô cố tình mua tặng cho Kiều An Hảo làm quà tặng sinh nhật lúc hai mươi tư tuổi.
Kiều An Hạ vội vàng hạ cửa kính xe xuống, chuẩn bị lúc Kiều An Hạ xuống xe thì gọi cô ấy, kết quả cửa xe mở ra, người xuống lại là Lục Cẩn Niên.
“Kiều An Hảo”, lời đã đến miệng rồi lại bị nuốt lại, đáy mắt hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó nhìn Kiều An Hảo xuống xe từ ghế lái phục, đi tới trước mặt Lục Cẩn Niên, không rõ hai người nói gì với nhau, Kiều An Hảo tiếp nhận chìa khóa xe từ tay Lục Cẩn Niên, rồi lên xe rời đi. Mà Lục Cẩn Niên vẫn đứng im một chỗ, nhìn chằm chằm hướng Kiều An Hảo vừa đi, mãi hồi lâu, mới nở một nụ cười nhạt, quay bước nhàn nhã đi về phía thang máy.
Không phải Lục Cẩn Niên không có xe, sao Kiều An Hảo lại đưa anh đến Hoàn Ảnh truyền thông?
Hơn nữa, cô còn nhớ rõ quan hệ giữa Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo cũng không phải thân thiết gì, từ khi nào mà hai người ở chung lại hòa hợp như vậy?
Kiều An Hạ nhăn mày, cả người có chút hốt hoảng.
“Hạ Hạ, Hạ Hạ?” Trình Dạng thây cô nhìn chằm chằm kính chiếu hậu đến mức ngẩn người, nhịn không được vươn tay vỗ về đầu của cô.
Kiều An Hạ hoàn hồn, quay đầu nhìn Trình Dạng, nghi ngờ “Vâng?” một tiếng.
Trình Dạng dịu dàng nói: “Sao thế, xuống xe nào.”
Kiều An Hạ vội vàng gật đầu, tùy ý tô chút son lên môi, thu dọn đồ đạc của mình rồi xuống xe.
“Vừa mới nghĩ gì thế?” Trình Dạng nhấn thang máy, nắm tay Kiều An Hạ hỏi.
Mặt mày Kiều An Hạ đã khôi phục lại khí chất xinh đẹp thường ngày, lắc đầu nhìn Trình Dạng nói: “Không có gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.