Chương 409: Tạm biệt tuổi thanh xuân, tạm biệt người tôi yêu(19)
Diệp Phi Dạ
11/04/2017
Kiều An Hảo không có mở miệng nói chuyện, hai người cư như vậy ngồi đối
mặt với nhau, không biết qua bao lâu, lông mi của Lục Cẩn Niên mới nhẹ
nhàng đưa lên, sau đó người vừa định nổi lên thần, khoảng mười mấy phút
sau, anh mới hơi ngồi ngay ngắn, nhìn chằm chằm ánh mắt Kiều An Hảo, mới nhớ tới vừa nãy lúc mình kêu Kiều An Hảo, rõ ràng là muốn hổi cô là Hứa Gia Mộc đã tỉnh, cô có muốn trở lại bên cạnh anh ta hay không?
Kết quả, lời còn chưa hỏi, cô cũng đã nói cho anh biết, cô phải đi, cô muốn từ nơi này của anh rời đi…
Anh biết, anh và cô bất quả chỉ là một hồi trộm đến hạnh phúc, anh cũng biết, sớm hay muộn bọn họ cũng phải tách ra, nhưng anh còn không có nghĩ tới đột nhiên như vậy…Rõ ràng một khắc trước anh còn vì cô làm bữa sáng cho, cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy cảm động, kết quả ngay sau đó, anh liền từ trên thiên
đường ngã xuống địa ngục, rơi xuống cũng thật tàn nhẫn cũng thật đau, rơi như vậy khiến cho anh giông như không thể hoàn hồn.
Không phải của anh, chung quy không phải của anh, cho dù từng có ảo giác có tốt đẹp, kia cũng chỉ là ảo giác, ngay lúc này, tỉnh mộng, hết thảy lại quay trở lại lúc khởi điểm.
Anh mắt Lục Cẩn Niên nháy mắt một cái, cảm giác được cổ học có một cỗ chua xót, một lát sau, anh chờ chua xót ở cổ qua đi, mới mở miệng: “Em….”
Chỉ nói ra một chữ này, anh liền có chút khỏ có thể mở miệng, im nặng khoảng 10 giây, mới nói nửa câu nói sau, nói toàn bộ: “…chuẩn bị khi nào thì đi?”
Kiều An Hảo nhìn vào hai tròng mắt đen thâm thúy của Lục Cẩn Niên, dừng một lát, nói: “Hôm nay.”
“Hôm nay sao?” Bàn tay Lục Cẩn Niên đặt trên bàn, hung hăng rung lên, lưng dựa vào trên ghế, ngẩng đầu, nhìn trần nhà, vẻ mặt một mảnh bình tĩnh, nhưng không có một ai biết đáy lòng anh, rốt cuộc điên cuồng đau đớn như thế nào.
Từ lúc gặp lại, biết rằng sẽ có một ngày phải chia lìa, chỉ là không có ngờ tới, ở một khắc trước khi chia lìa mới biết sắp phải chia lìa.
Thật sự rất muốn, hỏi cô một câu, nhất định phải đi sao?
Thật sự rất muốn, hỏi cô một câu, không thể lưu lại cùng tôi ở một chỗ sao?Thật sự rất muốn, nói với cô một câu, em biết không? Tôi yêu em suốt một thời tuổi trẻ. Bây giờ tuổi trẻ của tôi sắp kết thúc, có thể cho tôi một kết cục tốt đẹp được không?
Nhưng mà, cô gái anh yêu, là người yêu của em trai anh, cục diện như vậy, ai có thể nói cho anh biết, đến tột cùng anh phải làm như thế nào mới có thể cởi bỏ?
Cảm tình khiến cho anh muốn nói ra, nhưng lý trí khiến anh không thể nói ra khỏi miệng.
Sợ vừa nói ra khỏi miệng, sẽ quấy nhiễu đến bọn họ, càng sợ vừa mở miệng, sẽ là kết thúc.
Thật sự không nghĩ mang theo quá khứ, sống qua quãng đời còn lại.
Lục Cẩn Niên im lặng suy nghĩ trong chốc lát, thở dài ra một hơi, ngồi thẳng người lại, mặt bình tĩnh nhìn Kiều An Hảo, nói: “Tôi đưa em đi.”
Kiều An Hảo lắc lắc đầu: “Không cần, tôi gọi điện thoại cho Triệu Manh, buổi chiều cô ấy sẽ tới đón tôi.”
“Tôi đưa em tới nhà của Triệu Manh.” Trong khoảnh khắc Kiều An Hảo nói những lời kia, Lục Cẩn Niên liền mở miệng ngăn lại.
Kiều An Hảo chỉ trầm mặc trong chốc lát, không cự tuyệt, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Tốt.”
Lục Cẩn Niên không nói gì, chỉ sau khi nói lời chia lìa thì quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Kiều An Hảo ngồi yên tĩnh trong chốc lát, rồi lên tiếng đánh vỡ bầu không khí: “Tôi đi lên lầu thu dọn đồ đạc.”
Kết quả, lời còn chưa hỏi, cô cũng đã nói cho anh biết, cô phải đi, cô muốn từ nơi này của anh rời đi…
Anh biết, anh và cô bất quả chỉ là một hồi trộm đến hạnh phúc, anh cũng biết, sớm hay muộn bọn họ cũng phải tách ra, nhưng anh còn không có nghĩ tới đột nhiên như vậy…Rõ ràng một khắc trước anh còn vì cô làm bữa sáng cho, cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy cảm động, kết quả ngay sau đó, anh liền từ trên thiên
đường ngã xuống địa ngục, rơi xuống cũng thật tàn nhẫn cũng thật đau, rơi như vậy khiến cho anh giông như không thể hoàn hồn.
Không phải của anh, chung quy không phải của anh, cho dù từng có ảo giác có tốt đẹp, kia cũng chỉ là ảo giác, ngay lúc này, tỉnh mộng, hết thảy lại quay trở lại lúc khởi điểm.
Anh mắt Lục Cẩn Niên nháy mắt một cái, cảm giác được cổ học có một cỗ chua xót, một lát sau, anh chờ chua xót ở cổ qua đi, mới mở miệng: “Em….”
Chỉ nói ra một chữ này, anh liền có chút khỏ có thể mở miệng, im nặng khoảng 10 giây, mới nói nửa câu nói sau, nói toàn bộ: “…chuẩn bị khi nào thì đi?”
Kiều An Hảo nhìn vào hai tròng mắt đen thâm thúy của Lục Cẩn Niên, dừng một lát, nói: “Hôm nay.”
“Hôm nay sao?” Bàn tay Lục Cẩn Niên đặt trên bàn, hung hăng rung lên, lưng dựa vào trên ghế, ngẩng đầu, nhìn trần nhà, vẻ mặt một mảnh bình tĩnh, nhưng không có một ai biết đáy lòng anh, rốt cuộc điên cuồng đau đớn như thế nào.
Từ lúc gặp lại, biết rằng sẽ có một ngày phải chia lìa, chỉ là không có ngờ tới, ở một khắc trước khi chia lìa mới biết sắp phải chia lìa.
Thật sự rất muốn, hỏi cô một câu, nhất định phải đi sao?
Thật sự rất muốn, hỏi cô một câu, không thể lưu lại cùng tôi ở một chỗ sao?Thật sự rất muốn, nói với cô một câu, em biết không? Tôi yêu em suốt một thời tuổi trẻ. Bây giờ tuổi trẻ của tôi sắp kết thúc, có thể cho tôi một kết cục tốt đẹp được không?
Nhưng mà, cô gái anh yêu, là người yêu của em trai anh, cục diện như vậy, ai có thể nói cho anh biết, đến tột cùng anh phải làm như thế nào mới có thể cởi bỏ?
Cảm tình khiến cho anh muốn nói ra, nhưng lý trí khiến anh không thể nói ra khỏi miệng.
Sợ vừa nói ra khỏi miệng, sẽ quấy nhiễu đến bọn họ, càng sợ vừa mở miệng, sẽ là kết thúc.
Thật sự không nghĩ mang theo quá khứ, sống qua quãng đời còn lại.
Lục Cẩn Niên im lặng suy nghĩ trong chốc lát, thở dài ra một hơi, ngồi thẳng người lại, mặt bình tĩnh nhìn Kiều An Hảo, nói: “Tôi đưa em đi.”
Kiều An Hảo lắc lắc đầu: “Không cần, tôi gọi điện thoại cho Triệu Manh, buổi chiều cô ấy sẽ tới đón tôi.”
“Tôi đưa em tới nhà của Triệu Manh.” Trong khoảnh khắc Kiều An Hảo nói những lời kia, Lục Cẩn Niên liền mở miệng ngăn lại.
Kiều An Hảo chỉ trầm mặc trong chốc lát, không cự tuyệt, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Tốt.”
Lục Cẩn Niên không nói gì, chỉ sau khi nói lời chia lìa thì quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Kiều An Hảo ngồi yên tĩnh trong chốc lát, rồi lên tiếng đánh vỡ bầu không khí: “Tôi đi lên lầu thu dọn đồ đạc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.