Chương 407: Tạm biệt tuổi trẻ, tạm biệt tình yêu của tôi (17)
Diệp Phi Dạ
07/06/2016
Mãi đến lúc Lục Cẩn
Niên dán xong băng keo cá nhân đứng dậy, Kiều An Hảo mới vội vã hít sâu
một hơi, đè nén cảm xúc đang phập phồng trong lòng, quay đầu cong môi
với Lục Cẩn Niên, cười yếu ớt: “Ăn cơm đi, đợi lát nữa đồ ăn sẽ nguội
mất.”
“Ừm.” Lục Cẩn Niên khẽ lên tiếng, giơ tay xoa tóc Kiều An Hảo, đưa tay cầm bông khử trùng ném vào trong thùng rác bên cạnh, rút tờ khăn giấy ướt xoa xoa tay, ngồi lại vào vị trí, cầm đũa lên còn chưa kịp gắp thức ăn Kiều An Hảo đã nhanh chân hơn một bước, gắp một đũa rau muống, đặt vào chén trước mặt anh. Lục Cẩn Niên hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt Kiều An Hảo rất bình tĩnh cười sáng chói với anh, mở miệng nói, mang theo mấy phần dí dỏm: “Lần đầu tiên nấu cơm, bản thân em không có tinh thần can đảm nếm thử đồ ăn xem có ngon hay không, cho nên anh làm chuột bạch trước đi, thử nghiệm xem.”
Khóe môi Lục Cẩn Niên cong lên, để lộ vài phần thích thú cưng chiều, chẳng nói câu nào liền kẹp rau muống lên, bỏ vào trong miệng nhai nuốt.
“Như thế nào?” Đáy mắt Kiều An Hảo thoáng hiện vẻ chờ mong.
Lục Cẩn Niên nuốt miếng đồ ăn xuống, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Cũng không tệ.”
“Thật vậy sao?” Kiều An Hảo nửa tin nửa ngờ cầm đôi đũa gắp đồ ăn đặt vào trong miệng, nhưng vừa nhai hai cái, vẻ mặt trở nên buồn phiền, mi tâm nhăn nhíu đặc biệt lợi hại, mất rất nhiều sức lực mới miễn cưỡng không để mình nhổ ra, nuốt vào trong bụng, sau đó cầm ly nước trên bàn uống hết nửa ly, mới thè lưỡi nói: “Mặn chết mất!”
Lục Cẩn Niên khẽ cười một tiếng, không giống người đàn ông khác vì dỗ dành người phụ nữ mình yêu thích, mà dùng lời ngon tiếng ngọt khen cô ấy làm đồ ăn ăn ngon biết bao nhiêu, mà chỉ yên lặng chẳng nói gì dùng hành động thực tế tiếp tục ăn hết đồ ăn.
Lần đầu tiên nấu cơm, không cần phải ăn ngon, chỉ gọi là miễn cưỡng có thể nuốt xuống, nhưng Lục Cẩn Niên lại cứ ăn ngon lành, giống như trước mặt anh là một bàn đồ cao lương mỹ vị ngon nhất.
Kiều An Hảo chứng kiến hình ảnh như vậy, đáy mắt nổi lên vẻ cảm động.
Anh đối với cô rất tốt, nhưng mà tốt như vậy, cũng không có nghĩa là tình yêu, đúng không?
Khi Lục Cẩn Niên ăn gần no bụng, mới phát hiện Kiều An Hảo ở phía đối diện từ đầu đến cuối đều không động đũa, mà luôn nhìn mình ăn, động tác nhai đồ ăn trong miệng anh dần dần chậm lại, không lên tiếng quấy rầy cô, mà chỉ lẳng lặng nhìn cô, từ trong đáy mắt cô thấy được bóng dáng bản thân mình, từ trước đến nay lần đầu tiên anh phát hiện thì ra bản thân cũng có thể kinh diễm như vậy.
Trong phòng ăn rất yên tĩnh, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã hết chói chang, trong đầu Lục Cẩn Niên bỗng nhiên hiện lên lời ngày hôm qua trợ lý nói với mình: Coi như trước kia cô Kiều đã từng thích anh Hứa, nhưng nói không chừng bây giờ cô ấy thích anh. Rất nhiều khi tôi thấy, rõ ràng cô Kiều rất quan tâm anh Lục ngài…..
Trong lồng ngực Lục Cẩn Niên cảm xúc đang cuồn cuộn, tối hôm qua sở dĩ anh về muộn như vậy, là vẫn luôn nghĩ rốt cuộc mình có nên đi hỏi trong lòng Kiều An Hảo nghĩ thế nào hay không.
Anh chần chừ như vậy chẳng qua vì sợ bản thân mình vừa mới mở miệng, lại nghe được câu trả lời không phải là điều trong lòng mình chờ mong, cuối cùng hai người ngay cả làm bạn bè cũng không được.
Trong lòng Lục Cẩn Niên đấu tranh hồi lâu, rốt cuộc vẫn ‘quyết đánh đến cùng’ mở miệng: “Kiều Kiều….”
Cùng lúc đó, giọng Kiều An Hảo cũng vang lên: “Lục Cẩn Niên….”
“Ừm.” Lục Cẩn Niên khẽ lên tiếng, giơ tay xoa tóc Kiều An Hảo, đưa tay cầm bông khử trùng ném vào trong thùng rác bên cạnh, rút tờ khăn giấy ướt xoa xoa tay, ngồi lại vào vị trí, cầm đũa lên còn chưa kịp gắp thức ăn Kiều An Hảo đã nhanh chân hơn một bước, gắp một đũa rau muống, đặt vào chén trước mặt anh. Lục Cẩn Niên hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt Kiều An Hảo rất bình tĩnh cười sáng chói với anh, mở miệng nói, mang theo mấy phần dí dỏm: “Lần đầu tiên nấu cơm, bản thân em không có tinh thần can đảm nếm thử đồ ăn xem có ngon hay không, cho nên anh làm chuột bạch trước đi, thử nghiệm xem.”
Khóe môi Lục Cẩn Niên cong lên, để lộ vài phần thích thú cưng chiều, chẳng nói câu nào liền kẹp rau muống lên, bỏ vào trong miệng nhai nuốt.
“Như thế nào?” Đáy mắt Kiều An Hảo thoáng hiện vẻ chờ mong.
Lục Cẩn Niên nuốt miếng đồ ăn xuống, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Cũng không tệ.”
“Thật vậy sao?” Kiều An Hảo nửa tin nửa ngờ cầm đôi đũa gắp đồ ăn đặt vào trong miệng, nhưng vừa nhai hai cái, vẻ mặt trở nên buồn phiền, mi tâm nhăn nhíu đặc biệt lợi hại, mất rất nhiều sức lực mới miễn cưỡng không để mình nhổ ra, nuốt vào trong bụng, sau đó cầm ly nước trên bàn uống hết nửa ly, mới thè lưỡi nói: “Mặn chết mất!”
Lục Cẩn Niên khẽ cười một tiếng, không giống người đàn ông khác vì dỗ dành người phụ nữ mình yêu thích, mà dùng lời ngon tiếng ngọt khen cô ấy làm đồ ăn ăn ngon biết bao nhiêu, mà chỉ yên lặng chẳng nói gì dùng hành động thực tế tiếp tục ăn hết đồ ăn.
Lần đầu tiên nấu cơm, không cần phải ăn ngon, chỉ gọi là miễn cưỡng có thể nuốt xuống, nhưng Lục Cẩn Niên lại cứ ăn ngon lành, giống như trước mặt anh là một bàn đồ cao lương mỹ vị ngon nhất.
Kiều An Hảo chứng kiến hình ảnh như vậy, đáy mắt nổi lên vẻ cảm động.
Anh đối với cô rất tốt, nhưng mà tốt như vậy, cũng không có nghĩa là tình yêu, đúng không?
Khi Lục Cẩn Niên ăn gần no bụng, mới phát hiện Kiều An Hảo ở phía đối diện từ đầu đến cuối đều không động đũa, mà luôn nhìn mình ăn, động tác nhai đồ ăn trong miệng anh dần dần chậm lại, không lên tiếng quấy rầy cô, mà chỉ lẳng lặng nhìn cô, từ trong đáy mắt cô thấy được bóng dáng bản thân mình, từ trước đến nay lần đầu tiên anh phát hiện thì ra bản thân cũng có thể kinh diễm như vậy.
Trong phòng ăn rất yên tĩnh, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã hết chói chang, trong đầu Lục Cẩn Niên bỗng nhiên hiện lên lời ngày hôm qua trợ lý nói với mình: Coi như trước kia cô Kiều đã từng thích anh Hứa, nhưng nói không chừng bây giờ cô ấy thích anh. Rất nhiều khi tôi thấy, rõ ràng cô Kiều rất quan tâm anh Lục ngài…..
Trong lồng ngực Lục Cẩn Niên cảm xúc đang cuồn cuộn, tối hôm qua sở dĩ anh về muộn như vậy, là vẫn luôn nghĩ rốt cuộc mình có nên đi hỏi trong lòng Kiều An Hảo nghĩ thế nào hay không.
Anh chần chừ như vậy chẳng qua vì sợ bản thân mình vừa mới mở miệng, lại nghe được câu trả lời không phải là điều trong lòng mình chờ mong, cuối cùng hai người ngay cả làm bạn bè cũng không được.
Trong lòng Lục Cẩn Niên đấu tranh hồi lâu, rốt cuộc vẫn ‘quyết đánh đến cùng’ mở miệng: “Kiều Kiều….”
Cùng lúc đó, giọng Kiều An Hảo cũng vang lên: “Lục Cẩn Niên….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.