Chương 408: Tạm biệt tuổi trẻ, tạm biệt tình yêu của tôi (18)
Diệp Phi Dạ
07/06/2016
Hai người đồng thời ngẩn ra, quá ước chừng nửa phút, lại đồng thời mở miệng lần nữa.
Lục Cẩn Niên nói: "Có chuyện gì?"
Kiều An Hảo nói: "Làm sao vậy?"
Kiều An Hảo lại mở miệng: "Anh nói đi..."
Lục Cẩn Niên cũng mở miệng: "Em nói..."
Liên tục hai lần ăn ý, làm cho hai người còn chưa nói xong, liền không nhịn được mỉm cười một tiếng.
Sau một lúc lâu, Lục Cẩn Niên thân sĩ lại mở miệng, nói: "Hay là, em nói trước tiên đi."
Kiều An Hảo yên tĩnh một lát, cũng không tranh với Lục Cẩn Niên, nở nụ cười, hai tay đặt ở trên bàn cơm ngay ngắn, dáng ngồi quy củ nhìn thẳng Lục Cẩn Niên: "Vậy được rồi, em không khách khí nữa."
Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng mà "Ừ" một tiếng, đặt đôi đũa trong tay xuống, không chớp mắt nhìn Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo nhìn khuôn mặt tuấn tú Lục Cẩn Niên trước mặt, cổ họng giống như bị người bóp lại, làm cho cô không có cách nào thở dốc, có mấy lời, dưới đáy lòng đã tính toán qua rất nhiều lần, còn chưa nói ra khỏi miệng, bi thương cùng khổ sở đã giành trước chìm ngập cô.
Đầu lưỡi của Kiều An Hảo ở trong miệng động nhiều lần, vẫn không mở được miệng ra, cuối cùng nâng lên môi nở rộ một nụ cười thật to, đè chua xót xông lên đáy mắt xuống, chỗ tay giao nhau hơi dùng sức một chút, mới hít sâu một hơi, nhìn Lục Cẩn Niên, giọng như thường nói: "Ngày hôm qua anh Gia Mộc đã xuất viện."
Lục Cẩn Niên nhìn thẳng tầm mắt Kiều An Hảo, rõ ràng ngưng trệ một cái, vẫn duy trì tư thái như vừa rồi, vẫn không nhúc nhích tiếp tục nhìn chăm chú vào Kiều An Hảo, hơn nữa ngày, mới gật gật đầu, bày tỏ đã biết, lại qua một lúc lâu sau, giọng anh rất nhạt hỏi: "Cậu ấy có khỏe không?"
"Anh Gia Mộc rất tốt, thân thể khôi phục được cũng tốt, nhưng bác sỹ nói vẫn phải chú ý tĩnh dưỡng nhiều hơn." Kiều An Hảo chỉ nói cho Lục Cẩn Niên một chút về tình hình cơ bản của Hứa Gia Mộc, cũng có chút nói không được nữa, cô cong môi lên, lộ ra hàm răng trắng tinh, nở nụ cười xinh đẹp lại sáng rỡ một cái, đáy mắt hiện ra nước mắt trong suốt, cô dưới đáy lòng yên lặng đếm đến ba, sau đó liền mở miệng nói: "Anh Gia Mộc xuất viện, về sau anh không cần sắm vai anh Gia Mộc nữa ..."
Lúc Kiều An Hảo nói tới đây, giọng nói khẽ run lên một cái, chỉ có thể cố gắng giương khóe môi của mình có chút cứng ngắc, nói ra câu kế tiếp: "Chúng ta cũng không cần sắm vai vợ chồng nữa."
Lần này Lục Cẩn Niên không nói gì, cũng không có phản ứng, nhìn tầm mắt Kiều An Hảo, trở nên có chút nặng nề.
Kiều An Hảo giơ tay lên, bưng mặt mình, từ từ nhắm hai mắt hít sâu một hơi, sau đó dùng đầu ngón tay nhanh chóng gạt đi ướt át ở khóe mắt mình, đặt tay xuống, vẻ mặt cười ấm áp hướng về phía Lục Cẩn Niên vẫn như cũ: "Cho nên, hiệp nghị giữa chúng ta, cũng cần phải kết thúc."
Lục Cẩn Niên ngồi đối diện Kiều An Hảo ở ghế bàn ăn cơm, lông mi cũng không chớp một cái, lại liếc mắt nhìn, giống như một pho tượng.
"Em vừa mới gọi anh, chính là vì muốn nói với anh..." Kiều An Hảo tạm dừng một chút, nín thở tiếp tục mở miệng, tốc độ nói chuyện rất thong thả, dường như là buộc bản thân, mạnh mẽ từng chữ từng chữ nói ra câu kế tiếp mà vẫn duy trì vững vàng, ép xuất lai: "Em phải đi."
Kiều An Hảo liều mạng đè nén nước mắt sắp trào ra, giọng nói mang theo khẽ run, tiếp tục nói một lần: "Em phải đi, em muốn rời khỏi đây."
Lục Cẩn Niên ngồi đối diện, vẫn như cũ không có chút động tĩnh.
Trong phòng ăn hoàn toàn yên tĩnh, không khí hạ xuống đến mức thấp nhất.
Lục Cẩn Niên nói: "Có chuyện gì?"
Kiều An Hảo nói: "Làm sao vậy?"
Kiều An Hảo lại mở miệng: "Anh nói đi..."
Lục Cẩn Niên cũng mở miệng: "Em nói..."
Liên tục hai lần ăn ý, làm cho hai người còn chưa nói xong, liền không nhịn được mỉm cười một tiếng.
Sau một lúc lâu, Lục Cẩn Niên thân sĩ lại mở miệng, nói: "Hay là, em nói trước tiên đi."
Kiều An Hảo yên tĩnh một lát, cũng không tranh với Lục Cẩn Niên, nở nụ cười, hai tay đặt ở trên bàn cơm ngay ngắn, dáng ngồi quy củ nhìn thẳng Lục Cẩn Niên: "Vậy được rồi, em không khách khí nữa."
Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng mà "Ừ" một tiếng, đặt đôi đũa trong tay xuống, không chớp mắt nhìn Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo nhìn khuôn mặt tuấn tú Lục Cẩn Niên trước mặt, cổ họng giống như bị người bóp lại, làm cho cô không có cách nào thở dốc, có mấy lời, dưới đáy lòng đã tính toán qua rất nhiều lần, còn chưa nói ra khỏi miệng, bi thương cùng khổ sở đã giành trước chìm ngập cô.
Đầu lưỡi của Kiều An Hảo ở trong miệng động nhiều lần, vẫn không mở được miệng ra, cuối cùng nâng lên môi nở rộ một nụ cười thật to, đè chua xót xông lên đáy mắt xuống, chỗ tay giao nhau hơi dùng sức một chút, mới hít sâu một hơi, nhìn Lục Cẩn Niên, giọng như thường nói: "Ngày hôm qua anh Gia Mộc đã xuất viện."
Lục Cẩn Niên nhìn thẳng tầm mắt Kiều An Hảo, rõ ràng ngưng trệ một cái, vẫn duy trì tư thái như vừa rồi, vẫn không nhúc nhích tiếp tục nhìn chăm chú vào Kiều An Hảo, hơn nữa ngày, mới gật gật đầu, bày tỏ đã biết, lại qua một lúc lâu sau, giọng anh rất nhạt hỏi: "Cậu ấy có khỏe không?"
"Anh Gia Mộc rất tốt, thân thể khôi phục được cũng tốt, nhưng bác sỹ nói vẫn phải chú ý tĩnh dưỡng nhiều hơn." Kiều An Hảo chỉ nói cho Lục Cẩn Niên một chút về tình hình cơ bản của Hứa Gia Mộc, cũng có chút nói không được nữa, cô cong môi lên, lộ ra hàm răng trắng tinh, nở nụ cười xinh đẹp lại sáng rỡ một cái, đáy mắt hiện ra nước mắt trong suốt, cô dưới đáy lòng yên lặng đếm đến ba, sau đó liền mở miệng nói: "Anh Gia Mộc xuất viện, về sau anh không cần sắm vai anh Gia Mộc nữa ..."
Lúc Kiều An Hảo nói tới đây, giọng nói khẽ run lên một cái, chỉ có thể cố gắng giương khóe môi của mình có chút cứng ngắc, nói ra câu kế tiếp: "Chúng ta cũng không cần sắm vai vợ chồng nữa."
Lần này Lục Cẩn Niên không nói gì, cũng không có phản ứng, nhìn tầm mắt Kiều An Hảo, trở nên có chút nặng nề.
Kiều An Hảo giơ tay lên, bưng mặt mình, từ từ nhắm hai mắt hít sâu một hơi, sau đó dùng đầu ngón tay nhanh chóng gạt đi ướt át ở khóe mắt mình, đặt tay xuống, vẻ mặt cười ấm áp hướng về phía Lục Cẩn Niên vẫn như cũ: "Cho nên, hiệp nghị giữa chúng ta, cũng cần phải kết thúc."
Lục Cẩn Niên ngồi đối diện Kiều An Hảo ở ghế bàn ăn cơm, lông mi cũng không chớp một cái, lại liếc mắt nhìn, giống như một pho tượng.
"Em vừa mới gọi anh, chính là vì muốn nói với anh..." Kiều An Hảo tạm dừng một chút, nín thở tiếp tục mở miệng, tốc độ nói chuyện rất thong thả, dường như là buộc bản thân, mạnh mẽ từng chữ từng chữ nói ra câu kế tiếp mà vẫn duy trì vững vàng, ép xuất lai: "Em phải đi."
Kiều An Hảo liều mạng đè nén nước mắt sắp trào ra, giọng nói mang theo khẽ run, tiếp tục nói một lần: "Em phải đi, em muốn rời khỏi đây."
Lục Cẩn Niên ngồi đối diện, vẫn như cũ không có chút động tĩnh.
Trong phòng ăn hoàn toàn yên tĩnh, không khí hạ xuống đến mức thấp nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.