Chương 59: C59: Chương 59
Nhất Cá Mễ Bính
29/12/2023
Trình độ nấu cháo lần đầu tiên của Thẩm Thanh Dứu xem như không tệ, những hạt gạo mềm nhuyễn quyện với hương rau củ thanh đạm, có chút gì đó hương vị cơm nhà của dì Vương.
Hứa Gia Ngôn ăn liền hai bát. Dùng bữa xong, cậu nhìn đồng hồ, quyết định dẫn Thẩm Thanh Dứu tới thăm ông Tô.
Bệnh viện người tới người đi, ông Tô chuyển từ phòng cấp cứu sang phòng bệnh thường.
Lúc hai người đến, Trình An đang đứng ở cửa phòng bệnh, bất an nhìn xung quanh, Hứa Gia Ngôn tưởng ông Tô lại xảy ra chuyện gì bèn nhanh chân chạy tới, hỏi: “Ông Tô sao vậy ạ?”
Trình An nhìn thấy cậu như thấy đồng minh, kích động gần như bật khóc: “Tiểu Ngôn! Cậu đến rồi!”
Hứa Gia Ngôn thấy dáng vẻ này của y thì căng thẳng theo: “Sao thế ạ? Có phải ông Tô xảy ra chuyện gì rồi không?”
Trình An kéo cậu tới cửa phòng bệnh, nói với vẻ mặt đau khổ: “Không sao hết, nhưng tôi cảm thấy còn nghiêm trọng hơn có sao!”
Trình An nói tiếp: “Hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, anh nghĩ dù thế nào thì vẫn phải báo chị Vân một tiếng, dù sao thầy chỉ có một cô con gái, chị ấy nên biết chuyện này, kết quả anh vừa mới gọi qua, tình huống cụ thể còn chưa kịp trình bày hết thì chị Vân đã đặt vé máy bay về, hiện tại đang ở bên trong giáo huấn thầy kìa, anh còn bị đuổi ra ngoài.”
Chị Vân là con gái ông Tô – Tô Vân.
Hứa Gia Ngôn đứng ở cửa ngó vào trong qua khe hở, quả nhiên thấy Tô Vân nổi giận đứng khoanh tay, lớn tiếng với ông Tô: “Ba muốn con tức chết đây mà! Con bảo ba tới thành phố A bao nhiêu lần mà ba không nghe! Không tới thành phố A thì thôi, ba phải về nhà ở chứ! Nhà chúng ta nghèo quá không có nhà hay gì? Ba cứ ở phòng làm việc chỗ xó xỉnh đấy làm gì, con đã nói điện đóm ở đó lạc hậu mấy lần rồi? Công suất bếp từ bao nhiêu, ba không biết hay sao?! Con thấy bởi vì mẹ không còn nên ba cũng muốn đi theo đúng không? Con không phải người thân của ba à? Không xứng được ba để trong lòng hay sao!”
Ông Tô nằm trên giường với nét mặt tủi thân. Tối qua ông muốn nấu mì, nhưng đang nấu thì có điện thoại, vào nghe điện thoại mà quên mất nồi mì. Bếp từ không được việc gì hết, bản thân cháy thì thôi, còn kéo theo dây điện. Ông muốn dập lửa nhưng vấp phải chân bàn nên ngã xuống, không bò dậy được. Lúc Hứa Gia Ngôn gọi, ông vẫn còn ý thức, mãi đến lúc lên xe cứu thương mới không biết gì nữa. Truyện Xuyên Nhanh
Chuyện này đúng là ông đuối lý, con gái mắng, ông chấp nhận. Ông vốn định biện giải cho mình mấy câu nhưng vừa thấy đôi mắt ửng đỏ của con gái thì vội nói: “Được rồi, được rồi, lần này là ba không đúng, ba kiểm điểm được không?”
Tô Vân lau nước mắt: “Kiểm điểm có tác dụng gì, ba không làm chuyện gì thực tế hơn được à?”
Ông Tô hiểu ý cô, khó xử trả lời: “Ba biết con muốn đón ba tới thành phố A hưởng phúc, nhưng phòng làm việc ở đây, nếu ba chuyển đi, mấy đứa Trình An làm sao bây giờ?”
Trình An đang hóng chuyện ở khe cửa, nghe thấy mình bị điểm danh thì nhanh tay mở cửa: “Thầy đừng lo cho chúng con, nếu thầy muốn chuyển phòng làm việc thì cứ chuyển thôi, con và Tiểu Mao theo thầy lâu như vậy đã có thể tự đảm đương rồi ạ, thầy không cần cho con đường phát triển sau này của chúng con mà chôn chân nơi đây!”
Ông Tô không ngờ Trình An đột nhiên tiến vào, im lặng nhìn y một lát.
Hỏa hoạn đã khiến ông nhận ra sự nguy hiểm khi sống một mình ở tầm tuổi này, tuy ông muốn tự cứu nhưng sức khỏe đã không cho phép. Lần này nếu không có Hứa Gia Ngôn thì ông đã không còn cơ hội gặp lại con gái.
Nghĩ đến Hứa Gia Ngôn, ông Tô nhớ đến một chuyện khác, vội nhìn ra cửa, thấy cậu bên ngoài thì vẫy tay gọi vào, đầu tiên chân thành cảm ơn cậu, sau đó đặt chuyện chuyển phòng làm việc sang một bên để bàn vấn đề khác: “Tiểu Hứa, hiện tại có một chuyện ông cần cháu làm. Đêm qua ông nhận được một cuộc gọi, là lời mời triển lãm điêu khắc quốc tế, quy mô triển lãm này rất lớn, gần như là cơ hội hiếm có để đưa sản phẩm của mình ra thế giới, cháu mau chuẩn bị hồ sơ để lát nữa ông gửi cho bọn họ, cháu thay ông tham gia triển lãm.”
Hứa Gia Ngôn kinh ngạc: “Cháu thay ông tham gia triển lãm ạ?”
Ông Tô: “Ừ, bọn họ vốn hy vọng ông cung cấp một tác phẩm của mình, nhưng ông trao cơ hội này cho cháu, cháu phải chuẩn bị thật kỹ, tranh thủ buổi triển lãm này để mọi người nhớ rõ tên mình.”
Hứa Gia Ngôn: “Nhưng đây là cơ hội của ông…”
Ông Tô: “Ông cần gì cơ hội nữa, chỉ là bị bọn họ kéo vào cho đủ số. Hơn nữa danh tiếng của ông trong giới đã đủ vang dội, dù tương lai qua đời vẫn được người ta ca tụng một tiếng thầy, ông không cầu mong gì hơn. Hiện tại người cần cơ hội là lứa thanh niên các cháu, ông trao cơ hội cho cháu vì cháu có thiên phú, ông không muốn cháu bị chôn vùi tên tuổi, đương nhiên cháu cũng không thể khiến ông thất vọng.”
Hứa Gia Ngôn biết buổi triển lãm trong lời ông Tô, đây là buổi triển lãm quy tụ toàn bậc thầy trong giới điêu khắc, mỗi một cái tên đều là nghệ nhân nổi tiếng.
Trước đây Hứa Gia Ngôn đã chú ý tới buổi triển lãm này nhưng chưa từng nghĩ mình có cơ hội tham gia, bởi tiêu chuẩn của nó rất cao, loại vô danh tiểu tốt như cậu đăng ký thì chẳng được cho một cái liếc mắt.
Hiện tại ông Tô trao cơ hội này, Hứa Gia Ngôn đương nhiên muốn nắm lấy. Sau khi biết sức khỏe ông Tô không có vấn đề, cậu và Thẩm Thanh Dứu quay về ký túc xá, bắt đầu chuẩn bị giấy tờ ban tổ chức yêu cầu.
Thẩm Thanh Dứu ở bên Hứa Gia Ngôn mấy ngày, cho đến khi vết thương của cậu khép miệng mới xách túi laptop về thành phố A.
Bởi vì không chuẩn bị trước nên trong vòng ba tháng, Hứa Gia Ngôn cần hoàn thành sản phẩm muốn trưng bày.
Sau khi xuất viện, ông Tô và cậu bắt đầu chọn chủ đề điêu khắc. Thật ra ban tổ chức không muốn nhận tác phẩm của Hứa Gia Ngôn. Vốn dĩ bọn họ muốn mượn danh tiếng của ông Tô để quy tụ nhân tài, nhưng không chịu được ông Tô đề cử mãi, đành tạm thời đồng ý. Điều kiện là tác phẩm của Hứa Gia Ngôn phải thông qua tiêu chuẩn bình phẩm của giám khảo, nếu trình độ quá non nớt hoặc không đạt được mức bình quân các tác phẩm trưng bày thì ông Tô vẫn phải mang một tác phẩm tới cứu vãn tình thế.
Ông Tô ngồi trong phòng trà của phòng làm việc, nói với quản lý ban bổ chức ngồi đối diện: “Yên tâm, tuy Tiểu Hứa còn trẻ nhưng trình độ không thua kém những người các cậu mời tới đâu.”
Quản lý xem hồ sơ của Hứa Gia Ngôn rồi nhìn sang cậu đứng bên cạnh, ánh mắt không giấu được vẻ không tín nhiệm: “Triển lãm của chúng tôi từng có tiền lệ học trò của các thầy tham gia, nhưng họ đều từng tổ chức triển lãm hoặc có tác phẩm nổi bật, ví như Cù Đạt Tây đang nhận được nhiều sự chú ý kia. Còn Tiểu Hứa đúng là hai bàn tay trắng, tôi cảm thấy để cho chắc thì ngài vẫn nên chuẩn bị trước đường lui cho chúng tôi.”
Ông Tô xua tay: “Không cần, hôm nay tôi đặt lời đảm bảo ở đây, buổi triển lãm này là tôi mong các cậu nhét Tiểu Hứa vào. Từ lần sau sẽ là các cậu đích thân tới mời nó tham gia.”
Tuy quản lý không tin tưởng Hứa Gia Ngôn nhưng ông Tô đã nói đến mức này thì đành miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi tiễn quản lý, ông Tô vỗ vai Hứa Gia Ngôn: “Ông quả quyết đến thế rồi đấy, cháu nhất định không được khiến ông mất mặt.”
Hứa Gia Ngôn gật đầu, nắm chặt dao khắc trong tay: “Ông yên tâm, cháu nhất định không khiến ông thất vọng.”
Hoàn tất vấn đề chọn chủ đề, Hứa Gia Ngôn bắt đầu vào giai đoạn bận rộn.
Thẩm Thanh Dứu biết cậu đang trong thời kỳ quan trọng nên không nói chuyện mỗi ngày với cậu nữa. Anh sợ cuộc gọi hay tin nhắn bất ngờ sẽ cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu nên phần lớn thời gian đều chờ Hứa Gia Ngôn hết bận rồi chủ động liên lạc với mình.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới giữa tháng năm.
Thẩm Thanh Dứu hết bận, bắt đầu chú ý thời tiết ở thành phố S.
Thành phố S đã tan tuyết, bước qua mùa xuân, tiến vào trời hè. Không biết Hứa Gia Ngôn có thời gian đi mua quần áo mùa hè không, tháng trước anh mang cho cậu vài bộ, thay qua lại chắc cũng đủ.
Thẩm Thanh Dứu ngồi sau bàn làm việc trầm tư một lát rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng, bước lên cầu thang tới gác mái.
Gác mái vẫn trống trải như cũ, chỉ bày một cây dương cầm Hứa Gia Ngôn từng thấy.
Cây dương cầm mới tinh như lúc đầu, có lẽ tới bây giờ vẫn chưa có ai động vào.
Nói thật, khả năng cảm nhạc của Hứa Gia Ngôn không tốt, Thẩm Thanh Dứu cũng không khá khẩm hơn. Lúc ấy mua đàn chỉ bởi Hứa Gia Ngôn thích người biết hát. Anh không so được với ca sĩ chuyên nghiệp như Điền Tiểu Viên, nhưng đàn dương cầm xem như một loại nhạc cụ, chiếm một vị trí nho nhỏ trong lĩnh vực âm nhạc, anh không hát hay bằng Điền Tiểu Viên nhưng ít hay nhiều vẫn muốn phô bày mặt tốt trước mặt Hứa Gia Ngôn, nên dành một đêm mua đàn dương cầm, đặt trong nhà xem như nở mày nở mặt.
Nhưng bảo đàn thì anh thật sự không đàn được, năm đó sở dĩ việc học gián đoạn là bởi anh cảm thấy mình đàn quá khó nghe nên học được nửa tháng thì không học nữa.
Hiện tại anh đã gieo hạt giống mình biết đàn dương cầm vào lòng Hứa Gia Ngôn, để đề phòng trường hợp xấu nhất, anh phải tranh thủ học cho xong trong mấy ngày Hứa Gia Ngôn không ở nhà, ít nhất là một bản nhạc.
Thẩm Thanh Dứu đi đến trước đàn dương cầm, ngồi xuống ghế đàn, bình tĩnh mở quyển “Dương cầm cơ bản từ con số O”.
Hôm qua anh vừa học bài “Đếm vịt”, hôm nay quyết định học “Hai con hổ”, trong lúc chờ Hứa Gia Ngôn về, anh học cái gì mà Đô trưởng, Rê thứ hay Bản sonata ánh trăng linh tinh.
Như vậy địa vị của anh trong lòng Hứa Gia Ngôn sẽ cao hơn một bậc, Điền Tiểu Viên hay Vương Tiểu Viên, dù ở phương diện gì đều không phải đối thủ của anh.
Sếp Thẩm nhìn nhạc phổ bài “Hai con hổ”, tưởng tượng vẻ mặt say mê chống cằm của Hứa Gia Ngôn đứng trước đàn dương cầm, không nhịn được mà cong môi, nhắm hai mắt lại.
Kết quả vừa nhắm mắt lại lập tức mở ra, anh không nhớ nhạc phổ, cũng không định vị được phím đàn, chuyện nhắm mắt hòa mình vào điệu nhạc còn không thực tế.
Hứa Gia Ngôn bận rộn không quản ngày đêm suốt hai tháng, cuối cùng hoàn thành tác phẩm trước một tuần. Chuyện đầu tiên cậu làm sau đó là đặt vé máy bay về thành phố A, không báo với Thẩm Thanh Dứu vì muốn tạo niềm vui bất ngờ cho anh.
Hoa hồng cậu trồng năm ngoái đã kết nụ, bầu không khí trong sân không còn cái giá lạnh của mùa đông mà tràn đầy sức sống của gió xuân.
Hứa Gia Ngôn kéo vali về phía trước, hào hứng gõ cửa, nhưng chờ hồi lâu mà không có ai ra mở, đành lấy chìa khóa tự mở rồi vào nhà.
Dì Vương đang quét dọn trong phòng khách, thấy Hứa Gia Ngôn về, đầu tiên cảm thấy ngạc nhiên, sau đó phấn khởi chạy tới bên cạnh, vừa nhận hành lý trong tay cậu vừa hỏi: “Tiểu Hứa? Sao cậu đã về rồi?”
Hứa Gia Ngôn vui vẻ ôm dì Vương, ôm xong mới nhận ra dì đeo bịt tai?
Dì Vương cảm thấy đeo bịt tai hơi ảnh hưởng thính lực nên tháo một cái ra: “Sao cậu về mà không báo một tiếng?”
Hứa Gia Ngôn: “Cháu muốn tạo niềm vui bất ngờ cho mọi người, Thẩm Thanh Dứu đâu rồi ạ?”’
Dì Vương ngửa đầu nhìn lên tầng: “Cậu ấy ở gác mái đấy.”
“Gác mái?” Hứa Gia Ngôn biết gác mái bày một cây đàn dương cầm, hứng khởi hỏi, “‘Anh ấy đang đánh đàn ạ?”
Dì Vương: “Đúng thế, đàn suốt một tuần nay rồi.”
Hứa Gia Ngôn: “Thật ạ? Cháu lên nghe thử đã.”
Dì Vương túm cậu lại: “Nếu không để tôi lấy cho cậu cái bịt tai nhé?”
Hứa Gia Ngôn chớp mắt: “Sao phải dùng bịt tai ạ?”
Ánh mắt dì Vương phức tạp, không đành lòng nói thẳng, chỉ về phòng lấy cho cậu một bộ để chuẩn bị dùng bất cứ khi nào cần.
Hứa Gia Ngôn không hiểu gì, cầm bịt tai lên cầu thang, đến tầng hai thì nghe loáng thoáng tiếng đàn, lúc này mới nhanh chân chạy lên trên.
Một khúc kết thúc, Thẩm Thanh Dứu cố gắng hoàn thành bản “Hai con cổ”, đang định đàn lại một lần thì nghe tiếng “bộp”, hình như có thứ gì rơi xuống đất. Anh quay đầu, thấy Hứa Gia Ngôn không biết bay về thành phố A từ bao giờ, đang đứng phía sau anh với hai mắt tròn xoe.
Ánh mắt không che giấu được sự kinh ngạc.
Thẩm Thanh Dứu nhất thời không biết mở miệng thế nào, ánh mắt vương chút hoảng hốt.
Anh không ngờ cảnh tượng mình lén lút luyện tập bị Hứa Gia Ngôn bắt gặp, đang định biện hộ cho khả năng chơi đàn không tốt của mình một lý do hợp lý thì thấy nét mặt Hứa Gia Ngôn chuyển từ kinh ngạc sang vui mừng: “Thẩm Thanh Dứu, anh cũng không biết cảm âm à?”
Cậu chạy tới nhào vào lòng anh, hạnh phúc nói: “Chúng ta đúng là trời sinh một đôi!”
~Hết chương 59~
Hứa Gia Ngôn ăn liền hai bát. Dùng bữa xong, cậu nhìn đồng hồ, quyết định dẫn Thẩm Thanh Dứu tới thăm ông Tô.
Bệnh viện người tới người đi, ông Tô chuyển từ phòng cấp cứu sang phòng bệnh thường.
Lúc hai người đến, Trình An đang đứng ở cửa phòng bệnh, bất an nhìn xung quanh, Hứa Gia Ngôn tưởng ông Tô lại xảy ra chuyện gì bèn nhanh chân chạy tới, hỏi: “Ông Tô sao vậy ạ?”
Trình An nhìn thấy cậu như thấy đồng minh, kích động gần như bật khóc: “Tiểu Ngôn! Cậu đến rồi!”
Hứa Gia Ngôn thấy dáng vẻ này của y thì căng thẳng theo: “Sao thế ạ? Có phải ông Tô xảy ra chuyện gì rồi không?”
Trình An kéo cậu tới cửa phòng bệnh, nói với vẻ mặt đau khổ: “Không sao hết, nhưng tôi cảm thấy còn nghiêm trọng hơn có sao!”
Trình An nói tiếp: “Hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, anh nghĩ dù thế nào thì vẫn phải báo chị Vân một tiếng, dù sao thầy chỉ có một cô con gái, chị ấy nên biết chuyện này, kết quả anh vừa mới gọi qua, tình huống cụ thể còn chưa kịp trình bày hết thì chị Vân đã đặt vé máy bay về, hiện tại đang ở bên trong giáo huấn thầy kìa, anh còn bị đuổi ra ngoài.”
Chị Vân là con gái ông Tô – Tô Vân.
Hứa Gia Ngôn đứng ở cửa ngó vào trong qua khe hở, quả nhiên thấy Tô Vân nổi giận đứng khoanh tay, lớn tiếng với ông Tô: “Ba muốn con tức chết đây mà! Con bảo ba tới thành phố A bao nhiêu lần mà ba không nghe! Không tới thành phố A thì thôi, ba phải về nhà ở chứ! Nhà chúng ta nghèo quá không có nhà hay gì? Ba cứ ở phòng làm việc chỗ xó xỉnh đấy làm gì, con đã nói điện đóm ở đó lạc hậu mấy lần rồi? Công suất bếp từ bao nhiêu, ba không biết hay sao?! Con thấy bởi vì mẹ không còn nên ba cũng muốn đi theo đúng không? Con không phải người thân của ba à? Không xứng được ba để trong lòng hay sao!”
Ông Tô nằm trên giường với nét mặt tủi thân. Tối qua ông muốn nấu mì, nhưng đang nấu thì có điện thoại, vào nghe điện thoại mà quên mất nồi mì. Bếp từ không được việc gì hết, bản thân cháy thì thôi, còn kéo theo dây điện. Ông muốn dập lửa nhưng vấp phải chân bàn nên ngã xuống, không bò dậy được. Lúc Hứa Gia Ngôn gọi, ông vẫn còn ý thức, mãi đến lúc lên xe cứu thương mới không biết gì nữa. Truyện Xuyên Nhanh
Chuyện này đúng là ông đuối lý, con gái mắng, ông chấp nhận. Ông vốn định biện giải cho mình mấy câu nhưng vừa thấy đôi mắt ửng đỏ của con gái thì vội nói: “Được rồi, được rồi, lần này là ba không đúng, ba kiểm điểm được không?”
Tô Vân lau nước mắt: “Kiểm điểm có tác dụng gì, ba không làm chuyện gì thực tế hơn được à?”
Ông Tô hiểu ý cô, khó xử trả lời: “Ba biết con muốn đón ba tới thành phố A hưởng phúc, nhưng phòng làm việc ở đây, nếu ba chuyển đi, mấy đứa Trình An làm sao bây giờ?”
Trình An đang hóng chuyện ở khe cửa, nghe thấy mình bị điểm danh thì nhanh tay mở cửa: “Thầy đừng lo cho chúng con, nếu thầy muốn chuyển phòng làm việc thì cứ chuyển thôi, con và Tiểu Mao theo thầy lâu như vậy đã có thể tự đảm đương rồi ạ, thầy không cần cho con đường phát triển sau này của chúng con mà chôn chân nơi đây!”
Ông Tô không ngờ Trình An đột nhiên tiến vào, im lặng nhìn y một lát.
Hỏa hoạn đã khiến ông nhận ra sự nguy hiểm khi sống một mình ở tầm tuổi này, tuy ông muốn tự cứu nhưng sức khỏe đã không cho phép. Lần này nếu không có Hứa Gia Ngôn thì ông đã không còn cơ hội gặp lại con gái.
Nghĩ đến Hứa Gia Ngôn, ông Tô nhớ đến một chuyện khác, vội nhìn ra cửa, thấy cậu bên ngoài thì vẫy tay gọi vào, đầu tiên chân thành cảm ơn cậu, sau đó đặt chuyện chuyển phòng làm việc sang một bên để bàn vấn đề khác: “Tiểu Hứa, hiện tại có một chuyện ông cần cháu làm. Đêm qua ông nhận được một cuộc gọi, là lời mời triển lãm điêu khắc quốc tế, quy mô triển lãm này rất lớn, gần như là cơ hội hiếm có để đưa sản phẩm của mình ra thế giới, cháu mau chuẩn bị hồ sơ để lát nữa ông gửi cho bọn họ, cháu thay ông tham gia triển lãm.”
Hứa Gia Ngôn kinh ngạc: “Cháu thay ông tham gia triển lãm ạ?”
Ông Tô: “Ừ, bọn họ vốn hy vọng ông cung cấp một tác phẩm của mình, nhưng ông trao cơ hội này cho cháu, cháu phải chuẩn bị thật kỹ, tranh thủ buổi triển lãm này để mọi người nhớ rõ tên mình.”
Hứa Gia Ngôn: “Nhưng đây là cơ hội của ông…”
Ông Tô: “Ông cần gì cơ hội nữa, chỉ là bị bọn họ kéo vào cho đủ số. Hơn nữa danh tiếng của ông trong giới đã đủ vang dội, dù tương lai qua đời vẫn được người ta ca tụng một tiếng thầy, ông không cầu mong gì hơn. Hiện tại người cần cơ hội là lứa thanh niên các cháu, ông trao cơ hội cho cháu vì cháu có thiên phú, ông không muốn cháu bị chôn vùi tên tuổi, đương nhiên cháu cũng không thể khiến ông thất vọng.”
Hứa Gia Ngôn biết buổi triển lãm trong lời ông Tô, đây là buổi triển lãm quy tụ toàn bậc thầy trong giới điêu khắc, mỗi một cái tên đều là nghệ nhân nổi tiếng.
Trước đây Hứa Gia Ngôn đã chú ý tới buổi triển lãm này nhưng chưa từng nghĩ mình có cơ hội tham gia, bởi tiêu chuẩn của nó rất cao, loại vô danh tiểu tốt như cậu đăng ký thì chẳng được cho một cái liếc mắt.
Hiện tại ông Tô trao cơ hội này, Hứa Gia Ngôn đương nhiên muốn nắm lấy. Sau khi biết sức khỏe ông Tô không có vấn đề, cậu và Thẩm Thanh Dứu quay về ký túc xá, bắt đầu chuẩn bị giấy tờ ban tổ chức yêu cầu.
Thẩm Thanh Dứu ở bên Hứa Gia Ngôn mấy ngày, cho đến khi vết thương của cậu khép miệng mới xách túi laptop về thành phố A.
Bởi vì không chuẩn bị trước nên trong vòng ba tháng, Hứa Gia Ngôn cần hoàn thành sản phẩm muốn trưng bày.
Sau khi xuất viện, ông Tô và cậu bắt đầu chọn chủ đề điêu khắc. Thật ra ban tổ chức không muốn nhận tác phẩm của Hứa Gia Ngôn. Vốn dĩ bọn họ muốn mượn danh tiếng của ông Tô để quy tụ nhân tài, nhưng không chịu được ông Tô đề cử mãi, đành tạm thời đồng ý. Điều kiện là tác phẩm của Hứa Gia Ngôn phải thông qua tiêu chuẩn bình phẩm của giám khảo, nếu trình độ quá non nớt hoặc không đạt được mức bình quân các tác phẩm trưng bày thì ông Tô vẫn phải mang một tác phẩm tới cứu vãn tình thế.
Ông Tô ngồi trong phòng trà của phòng làm việc, nói với quản lý ban bổ chức ngồi đối diện: “Yên tâm, tuy Tiểu Hứa còn trẻ nhưng trình độ không thua kém những người các cậu mời tới đâu.”
Quản lý xem hồ sơ của Hứa Gia Ngôn rồi nhìn sang cậu đứng bên cạnh, ánh mắt không giấu được vẻ không tín nhiệm: “Triển lãm của chúng tôi từng có tiền lệ học trò của các thầy tham gia, nhưng họ đều từng tổ chức triển lãm hoặc có tác phẩm nổi bật, ví như Cù Đạt Tây đang nhận được nhiều sự chú ý kia. Còn Tiểu Hứa đúng là hai bàn tay trắng, tôi cảm thấy để cho chắc thì ngài vẫn nên chuẩn bị trước đường lui cho chúng tôi.”
Ông Tô xua tay: “Không cần, hôm nay tôi đặt lời đảm bảo ở đây, buổi triển lãm này là tôi mong các cậu nhét Tiểu Hứa vào. Từ lần sau sẽ là các cậu đích thân tới mời nó tham gia.”
Tuy quản lý không tin tưởng Hứa Gia Ngôn nhưng ông Tô đã nói đến mức này thì đành miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi tiễn quản lý, ông Tô vỗ vai Hứa Gia Ngôn: “Ông quả quyết đến thế rồi đấy, cháu nhất định không được khiến ông mất mặt.”
Hứa Gia Ngôn gật đầu, nắm chặt dao khắc trong tay: “Ông yên tâm, cháu nhất định không khiến ông thất vọng.”
Hoàn tất vấn đề chọn chủ đề, Hứa Gia Ngôn bắt đầu vào giai đoạn bận rộn.
Thẩm Thanh Dứu biết cậu đang trong thời kỳ quan trọng nên không nói chuyện mỗi ngày với cậu nữa. Anh sợ cuộc gọi hay tin nhắn bất ngờ sẽ cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu nên phần lớn thời gian đều chờ Hứa Gia Ngôn hết bận rồi chủ động liên lạc với mình.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới giữa tháng năm.
Thẩm Thanh Dứu hết bận, bắt đầu chú ý thời tiết ở thành phố S.
Thành phố S đã tan tuyết, bước qua mùa xuân, tiến vào trời hè. Không biết Hứa Gia Ngôn có thời gian đi mua quần áo mùa hè không, tháng trước anh mang cho cậu vài bộ, thay qua lại chắc cũng đủ.
Thẩm Thanh Dứu ngồi sau bàn làm việc trầm tư một lát rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng, bước lên cầu thang tới gác mái.
Gác mái vẫn trống trải như cũ, chỉ bày một cây dương cầm Hứa Gia Ngôn từng thấy.
Cây dương cầm mới tinh như lúc đầu, có lẽ tới bây giờ vẫn chưa có ai động vào.
Nói thật, khả năng cảm nhạc của Hứa Gia Ngôn không tốt, Thẩm Thanh Dứu cũng không khá khẩm hơn. Lúc ấy mua đàn chỉ bởi Hứa Gia Ngôn thích người biết hát. Anh không so được với ca sĩ chuyên nghiệp như Điền Tiểu Viên, nhưng đàn dương cầm xem như một loại nhạc cụ, chiếm một vị trí nho nhỏ trong lĩnh vực âm nhạc, anh không hát hay bằng Điền Tiểu Viên nhưng ít hay nhiều vẫn muốn phô bày mặt tốt trước mặt Hứa Gia Ngôn, nên dành một đêm mua đàn dương cầm, đặt trong nhà xem như nở mày nở mặt.
Nhưng bảo đàn thì anh thật sự không đàn được, năm đó sở dĩ việc học gián đoạn là bởi anh cảm thấy mình đàn quá khó nghe nên học được nửa tháng thì không học nữa.
Hiện tại anh đã gieo hạt giống mình biết đàn dương cầm vào lòng Hứa Gia Ngôn, để đề phòng trường hợp xấu nhất, anh phải tranh thủ học cho xong trong mấy ngày Hứa Gia Ngôn không ở nhà, ít nhất là một bản nhạc.
Thẩm Thanh Dứu đi đến trước đàn dương cầm, ngồi xuống ghế đàn, bình tĩnh mở quyển “Dương cầm cơ bản từ con số O”.
Hôm qua anh vừa học bài “Đếm vịt”, hôm nay quyết định học “Hai con hổ”, trong lúc chờ Hứa Gia Ngôn về, anh học cái gì mà Đô trưởng, Rê thứ hay Bản sonata ánh trăng linh tinh.
Như vậy địa vị của anh trong lòng Hứa Gia Ngôn sẽ cao hơn một bậc, Điền Tiểu Viên hay Vương Tiểu Viên, dù ở phương diện gì đều không phải đối thủ của anh.
Sếp Thẩm nhìn nhạc phổ bài “Hai con hổ”, tưởng tượng vẻ mặt say mê chống cằm của Hứa Gia Ngôn đứng trước đàn dương cầm, không nhịn được mà cong môi, nhắm hai mắt lại.
Kết quả vừa nhắm mắt lại lập tức mở ra, anh không nhớ nhạc phổ, cũng không định vị được phím đàn, chuyện nhắm mắt hòa mình vào điệu nhạc còn không thực tế.
Hứa Gia Ngôn bận rộn không quản ngày đêm suốt hai tháng, cuối cùng hoàn thành tác phẩm trước một tuần. Chuyện đầu tiên cậu làm sau đó là đặt vé máy bay về thành phố A, không báo với Thẩm Thanh Dứu vì muốn tạo niềm vui bất ngờ cho anh.
Hoa hồng cậu trồng năm ngoái đã kết nụ, bầu không khí trong sân không còn cái giá lạnh của mùa đông mà tràn đầy sức sống của gió xuân.
Hứa Gia Ngôn kéo vali về phía trước, hào hứng gõ cửa, nhưng chờ hồi lâu mà không có ai ra mở, đành lấy chìa khóa tự mở rồi vào nhà.
Dì Vương đang quét dọn trong phòng khách, thấy Hứa Gia Ngôn về, đầu tiên cảm thấy ngạc nhiên, sau đó phấn khởi chạy tới bên cạnh, vừa nhận hành lý trong tay cậu vừa hỏi: “Tiểu Hứa? Sao cậu đã về rồi?”
Hứa Gia Ngôn vui vẻ ôm dì Vương, ôm xong mới nhận ra dì đeo bịt tai?
Dì Vương cảm thấy đeo bịt tai hơi ảnh hưởng thính lực nên tháo một cái ra: “Sao cậu về mà không báo một tiếng?”
Hứa Gia Ngôn: “Cháu muốn tạo niềm vui bất ngờ cho mọi người, Thẩm Thanh Dứu đâu rồi ạ?”’
Dì Vương ngửa đầu nhìn lên tầng: “Cậu ấy ở gác mái đấy.”
“Gác mái?” Hứa Gia Ngôn biết gác mái bày một cây đàn dương cầm, hứng khởi hỏi, “‘Anh ấy đang đánh đàn ạ?”
Dì Vương: “Đúng thế, đàn suốt một tuần nay rồi.”
Hứa Gia Ngôn: “Thật ạ? Cháu lên nghe thử đã.”
Dì Vương túm cậu lại: “Nếu không để tôi lấy cho cậu cái bịt tai nhé?”
Hứa Gia Ngôn chớp mắt: “Sao phải dùng bịt tai ạ?”
Ánh mắt dì Vương phức tạp, không đành lòng nói thẳng, chỉ về phòng lấy cho cậu một bộ để chuẩn bị dùng bất cứ khi nào cần.
Hứa Gia Ngôn không hiểu gì, cầm bịt tai lên cầu thang, đến tầng hai thì nghe loáng thoáng tiếng đàn, lúc này mới nhanh chân chạy lên trên.
Một khúc kết thúc, Thẩm Thanh Dứu cố gắng hoàn thành bản “Hai con cổ”, đang định đàn lại một lần thì nghe tiếng “bộp”, hình như có thứ gì rơi xuống đất. Anh quay đầu, thấy Hứa Gia Ngôn không biết bay về thành phố A từ bao giờ, đang đứng phía sau anh với hai mắt tròn xoe.
Ánh mắt không che giấu được sự kinh ngạc.
Thẩm Thanh Dứu nhất thời không biết mở miệng thế nào, ánh mắt vương chút hoảng hốt.
Anh không ngờ cảnh tượng mình lén lút luyện tập bị Hứa Gia Ngôn bắt gặp, đang định biện hộ cho khả năng chơi đàn không tốt của mình một lý do hợp lý thì thấy nét mặt Hứa Gia Ngôn chuyển từ kinh ngạc sang vui mừng: “Thẩm Thanh Dứu, anh cũng không biết cảm âm à?”
Cậu chạy tới nhào vào lòng anh, hạnh phúc nói: “Chúng ta đúng là trời sinh một đôi!”
~Hết chương 59~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.