Chương 15: Chắc chắn là thê nô (1)
Ngưng Lũng
21/05/2024
Editor: Đinh Hương
Beta: Mạc Y Phi
Bởi vì thời tiết hôm nay lạnh hơn mấy ngày trước, Đoạn Minh Y không giống như lần trước chỉ mặc sườn xám ngắn tay nữa mà mặc một chiếc áo sơ mi kiểu tây bằng lụa mỏng màu mật ong bên trong, bên ngoài là chiếc áo khoác lớn màu xám.
Cổ áo sơ mi có thắt một chiếc nơ bướm cùng màu, kiểu dáng vô cùng đặc biệt, bên dưới là chiếc váy bó với kiểu dáng chưa từng thấy trước đó, chất liệu khá mỏng, màu rượu đỏ sậm, bởi vì làn váy khá nhỏ nên dáng đi có vẻ vô cùng thướt tha, lúc cô ta chậm rãi đi tới có cảm giác như một phong cảnh vậy.
Ánh mắt của Hồng Đậu nhìn lướt qua Đoạn Minh Y một vòng, cuối cùng dừng lại trước bộ ngực đầy đặn của cô ta một chút, theo bản năng ngồi thẳng người lên, tiện thể ưỡn cao ngực mình.
Cùng lúc đó, trong đầu cô không quên đánh giá độ nhỏ bé của chiếc áo bành tô, vẫn giữ phán đoán của mình: áo này không phải của Đoạn Minh Y.
Lúc này không biết ai dẫn đầu chào đón: "Xin chào cô giáo Đoạn."
Đôi mắt xinh đẹp của Đoạn Minh Y lướt qua mỗi góc trong phòng học một cái, mỉm cười nói: "Lúc nghỉ hè tôi có may mắn nhận được thư mời của trường St. John, học kỳ này sẽ dạy môn lý thuyết âm nhạc, hôm nay lại là ngày lên lớp đầu tiên, trước khi chính thức giảng bài, trước tiên tôi sẽ tự giới thiệu với các bạn học một chút nhé, tôi họ Đoạn, chồng họ Hạ, lúc học đại học, chuyên ngành tôi học không phải là âm nhạc, mà là văn học nước Anh..."
Dường như cô ta đã có chút kinh nghiệm giảng bài, sau phần mở màn đơn giản liền chính thức nói vào đề tài bài giảng, trong suốt thời gian giảng bài, tốc độ nói không nhanh không chậm, vừa sâu sắc lại rõ ràng, dễ hiểu.
Hạ Trúc Quân chờ sau khi tan lớp liền đi lên bục giảng nói chuyện với chị dâu.
Mọi người đều biết bọn họ có quan hệ chị em dâu, thấy hai người thân thiết như vậy ngược lại cũng không coi là quá kỳ lạ.
Cố Quân vội vàng tan lớp, đứng dậy sửa soạn lại sách vở, thấy Hồng Đậu vẫn ngồi yên thì khẽ hỏi: "Tan học rồi còn ngồi đây làm gì?"
Ngón tay của Hồng Đậu không kiên nhẫn gõ gõ trên mặt bàn mấy lần, chống trán liếc nhìn hai người trên bục giảng.
Nhìn trái nhìn phải, hai người đó vẫn chưa đi, áo bành tô do Hạ Vân Khâm đưa cho cô, ai biết là lấy từ trong tay của người nào ở Hạ gia chứ, lỡ như để Đoạn Minh Y nhận ra lại hiểu lầm gì đó thì sẽ không hay nên cô vẫn ngồi bất động mở miệng nói với Cố Quân: "Bụng tớ không thoải mái."
"Bụng không thoải mái?"
"Buổi sáng ăn hơi nhiều, ngồi một lát là ổn thôi. Cậu đi trước đi, tớ sẽ theo sau, đúng rồi, nhớ chọn chỗ ngồi phía sau nhé."
May mà sau khi Cố Quân đi không bao lâu, Đoạn Minh Y và Hạ Trúc Quân cũng cùng nhau rời đi, lúc này Hồng Đậu mới ôm cái áo đi tới một phòng học khác.
***
Sau khi học xong lớp cuối cùng, Hồng Đậu nhớ lại lời dặn hồi sáng của mẹ, cô đẩy xe đạp ra, đi tới dưới bóng cây trước cổng trường chờ anh trai.
Không ít bạn học đi qua đi lại thấy phía sau yên xe của Hồng Đậu có kẹp một cái áo, không thể hiểu nổi nên hỏi mấy câu, Hồng Đậu bị hỏi đến phiền, đang cân nhắc có nên đến chỗ nào yên tĩnh một chút chờ anh trai hay không thì nghe thấy cách đó không xa có người gọi: "Hồng Đậu."
Cô chào đón người đang bước đến: "Anh trai."
Ống tay áo sơ mi của anh ta kéo lên cao, trên trán có lớp mồ hôi mỏng, chắc là từ sáng đến trưa chạy đi khá nhiều chỗ.
Thấy phía sau yên xe của Hồng Đậu có kẹp áo, theo thường lệ anh ta hỏi một câu: "Sao còn mang theo quần áo vậy? Hầy, chiếc áo bành tô này không phải là của bạn học Cố mà em chơi cùng sao?"
Hồng Đậu nói quanh co: "À, lát nữa em sẽ đưa cho bạn ấy."
Thứ nhất, tim Ngu Sùng Nghị rất thô, thứ hai là trong đầu chỉ toàn vụ án, anh ta không truy hỏi nữa, chỉ nói: "Anh dẫn em đi ăn cơm, buổi chiều em có lớp không?"
"Không có lớp, có tung tích chị họ rồi hả anh?"
"Để lát nữa anh sẽ nói tỉ mỉ với em, đúng rồi, lát nữa Hạ tiên sinh sẽ ăn cơm với chúng ta đấy."
Hồng Đậu kinh ngạc, người kia đúng là có tâm với vụ án này mà.
Hai anh em ra khỏi trường thì nhìn thấy một chiếc xe ô tô dừng lại, hai cô gái là Hạ Trúc Quân và Đoạn Minh Y đang đứng trước xe nói chuyện, Hạ Vân Khâm đứng ở sau xe, làm như để tránh nghi ngờ, trong miệng anh ngậm một điếu thuốc, ánh mắt lại nhìn về một hướng khác.
Hạ Trúc Quân nhìn thấy Hồng Đậu lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Ngu học tỷ."
Bước chân của Hồng Đậu hơi chậm lại, không phải là buổi sáng mấy người này chỉ có một lớp thôi à, sao lại kéo dài đến tận lúc này mới đi vậy?
Cô mỉm cười: "Cô giáo Đoạn, Hạ học muội định về nhà sao?" Dùng thân hình để che lấp, cô đưa xe đạp cho anh trai, bản thân thì lại lấy áo bành tô từ
sau yên xe ra, một cánh tay khác thì kẹp chiếc áo, không cho đối phương nhìn thấy.
"Vốn em muốn về nhà, ai ngờ lại gặp được anh hai ở trước cổng nên nói thêm mấy câu thôi." Hạ Trúc Quân bước đến gần.
Đoạn Minh Y lại đứng tại chỗ đánh giá Hồng Đậu, nhanh chóng nhận ra cô: "Người này không phải là bạn học lần trước đưa kẹo hoa quế cho em tư sao?"
Hồng Đậu than thở một tiếng, trí nhớ của người này thật là tốt.
Hạ Vân Khâm nghe được tiếng nói này thì xoay mặt nhìn sang, thấy Hồng Đậu và Ngu Sùng Nghị sóng vai đi tới, dưới nách kẹp một món đồ, nhìn kỹ lại vẫn không thể nhận ra là vật gì, anh cúi đầu tắt điếu thuốc, nói với Hạ Trúc Quân: "Em và chị dâu về nhà đi, anh hai còn có việc."
Hạ Trúc Quân buồn bực: "Lúc nãy không phải anh mới nói đang đợi người sao, người đó tới rồi à?"
Đoạn Minh Y nghe thấy lời này thì hơi kinh ngạc nhìn Hồng Đậu, ánh mắt đảo một vòng trên người hai anh em cô, cô ta suy nghĩ một chút, lập tức kéo cánh tay Hạ Trúc Quân, mỉm cười nói: "Chắc là người đó tới rồi, cơ thể em không chịu đói được, về nhà ăn cơm trước đi, anh hai em là người lớn mà, không lạc được đâu."
Hạ Trúc Quân cũng không ngờ được người anh hai chờ là anh em họ Ngu, nghi ngờ đứng trước cửa nhìn bọn họ hồi lâu, lúc này mới chậm rãi cụp mắt, cùng Đoạn Minh Y lên xe.
Tài xế khởi động xe, Hạ Trúc Quân cách một cánh cửa còn nói vọng ra: "Anh hai, đừng quên lúc trước chúng ta đã nói rồi đấy, buổi chiều cần phải về nhà một chuyến, chúng ta còn phải thương lượng chuyện tổ chức sinh nhật cho mẹ nữa."
Hạ Vân Khâm mỉm cười: "Không quên đâu."
Lúc này Hạ Trúc Quân mới vẫy tay với Hồng Đậu: "Ngu học tỷ, ngày mai gặp nhé."
Chờ xe đã đi xa rồi, Hạ Vân Khâm nhìn Ngu Sùng Nghị và Hồng Đậu: "Ngu tiên sinh, ngõ Đồng Phúc cách chỗ này không xa, anh vừa đón em gái xong, không bằng tiện đường đưa cô ấy về nhà luôn đi?"
Trải qua cuộc đàm phán tối qua, vốn Hồng Đậu đã thật lòng thật dạ muốn hợp tác với Hạ Vân Khâm, ai ngờ chỉ qua một đêm, thái độ người này lại thay đổi một cách vi diệu, nói bóng nói gió như thế khiến cô cũng hiểu được chút hàm ý.
Trước đó cô còn hơi khó hiểu, suy nghĩ lại, có lẽ đa phần Hạ Vân Khâm thấy anh trai cô hiền lành thật thà cho nên mới mượn cơ hội muốn ném cô sang một bên.
Cô trừng mắt lườm anh một cái rồi quay sang nói với anh trai: "Anh ơi, không phải buổi sáng anh nói muốn dẫn em đi ăn cơm sao, bên cạnh có một quán ăn Ninh Ba, món ăn rất ngon, chúng ta qua đó ăn đi."
Ngu Sùng Nghị hiểu ý, vội nói với Hạ Vân Khâm: "Em gái tôi lo lắng chuyện của Ngọc Kỳ, nếu không để cho nó biết tiến triển của vụ án, sợ là cơm cũng ăn không ngon, không bằng cứ nghe theo đề nghị của em gái tôi, đi tới quán ăn đó ăn một bữa đi?"
Hạ Vân Khâm không ngờ Hồng Đậu chỉ cần liếc mắt đã có thể đoán được suy nghĩ của anh, làm như không nhìn ra ánh mắt của hai anh em họ, anh ra vẻ không vấn đề gì cả: "Vậy thì đi thôi."
Ba người đến quán ăn tùy tiện gọi vài món, Ngu Sùng Nghị nói với Hạ Vân Khâm: "Buổi sáng tôi đã xác nhận rồi, ngoại trừ cửa hàng âu phục ở trạm xe lửa, ngày đó sau khi Ngọc Kỳ rời tiệc trà thì còn đi tới cửa hàng trang sức, cũng là sản nghiệp của Viên gia, chỉ có điều năm ngoái lúc Viên Nhược Lạp ly hôn đã giao cửa hàng trang sức này cho người vợ trước rồi. Theo lời nhân viên thì Ngọc Kỳ ở cửa hàng đó đã đặt trước cho mợ một sợi dây chuyền, hôm ấy sở dĩ đến đó chính là để lấy đồ, lúc ấy Ngọc Kỳ có nói mấy câu với nhân viên
cửa hàng, sau khi đi ra thì mất tích luôn."
Hạ Vân Khâm "Ừ" một tiếng: "Cho nên cửa hàng trang sức chính là nơi Phan Ngọc Kỳ mất tích, buổi sáng tôi đã đi lòng vòng ở gần đó, vô cùng náo nhiệt, ngoại trừ khoảng mười cửa hàng còn có một cửa hàng bách hóa nữa, tôi hỏi những nhân viên của mấy cửa hàng gần đó, họ đều nói thứ 7 tuần trước không có gì khác thường cả."
Ngu Sùng Nghị kinh ngạc: "Hạ tiên sinh, anh đã điều tra cửa hàng trang sức rồi à?"
Hạ Vân Khâm nâng ấm trà lên tự rót trà cho mình: "Thời gian không nhiều, manh mối biết được lại quá ít, nếu muốn nhanh chóng tìm được Phan Ngọc Kỳ thì chỉ có thể chọn cách lần theo lộ trình hôm thứ 7 của cô ấy rồi loại trừ dần thôi."
Hồng Đậu hiểu rõ logic của câu chuyện: "Vì lẽ đó từ sáng đến trưa Hạ tiên sinh đã đi điều tra nhỉ, nhất định còn có những phát hiện khác nữa đúng không?"
Hạ Vân Khâm chậm rãi đáp: "Đương nhiên rồi, tôi còn biết Vương Mỹ Bình không chỉ là con tin bị giết mà cái chết còn vô cùng kì lạ nữa, hình như giống với một số nghi thức cổ xưa, thi thể bị người ta động tay động chân."
Vốn tưởng rằng Hồng Đậu sẽ bị dọa đến nỗi rút lui giữa chừng, ai ngờ sắc mặt cô không thay đổi, lập tức nhíu mày hỏi tiếp: "Vì sao chứ, tại sao người trói cô ấy phải dùng cách này mưu sát cô ấy, ba tháng trước cô ấy đã chết hay ba tháng sau mới chết?"
Hạ Vân Khâm thấy cô không những không sợ hãi mà còn mở miệng hỏi mấu chốt của vấn đề thì lẳng lặng nhìn cô một lúc, anh ngả người dựa ra sau: "Ngu tiểu thư, nếu biết đáp án thì vụ án này cần gì phải phá nữa."
Hồng Đậu thấy rõ ràng anh cố tình qua loa thì nói với giọng mang hàm ý mỉa mai: "Tôi còn tưởng rằng dựa vào khả năng của Hạ tiên sinh, không ra tay thì thôi, một khi ra tay nhất định sẽ bắt được, thì ra cũng có năng lực mà
không bì kịp thời gian."
Ngu Sùng Nghị thấy hai người vừa gặp mặt đã cãi nhau, lúc này mới ngồi xuống mấy phút thôi lại ầm ĩ đến nỗi giương cung bạt kiếm, sợ hai bên khó xử, anh ta vội kéo tay em gái ở dưới bàn.
Hồng Đậu không cảm nhận được, trong lòng chỉ cảm thấy Hạ Vân Khâm thật đáng ghét, cô còn chưa đá bay anh ra ngoài mà anh đã muốn hất cô ra rồi.
Cách bàn ăn, Hạ Vân Khâm nhìn Hồng Đậu, Hồng Đậu cũng nhìn anh, một lúc lâu sau, Hạ Vân Khâm đặt chén trà xuống, chủ động phá vỡ tình thế căng thẳng này: "Ngu tiểu thư, lần trước ở chỗ Peter Vương đã mạo phạm rất nhiều rồi, tôi còn chưa chính thức xin lỗi, không bằng bữa ăn này để tôi làm chủ, coi như nhận lỗi với cô nhé."
Hồng Đậu ngửa mặt cười: "Hiếm khi thấy Hạ tiên sinh thoải mái như vậy, sao tôi nỡ từ chối ý tốt của Hạ tiên sinh chứ." Rồi kêu phục vụ đến để gọi món.
Cô vừa gọi món vừa thầm nghĩ, sớm biết hôm nay Hạ Vân Khâm chịu mời khách, lúc nãy nên đề nghị đi đến Tiểu Hữu Thiên rồi, món ăn ở chỗ đó vô cùng đắt, ăn một bữa có thể bằng một tháng tiền ăn của gia đình bình thường, người này xấu xa như vậy, phải ra sức bắt chẹt anh một bữa mới được.
Trong lòng Ngu Sùng Nghị thầm nghi ngờ nhưng ngoài miệng vẫn khách sáo nói: "Hạ tiên sinh, tính khí của em gái tôi được chiều chuộng quá mới như vậy, nhưng con bé luôn biết phân rõ nặng nhẹ, lúc nãy chắc do con bé lo lắng cho chị họ Ngọc Kỳ của nó nên trong lời nói mới mạo phạm nhiều như thế, Hạ tiên sinh đừng trách móc."
Hạ Vân Khâm chỉ cười không nói, anh bày ra bộ dạng khoan dung, mặc kệ cho Hồng Đậu giở công phu sư tử ngoạm gọi món ăn, một lúc sau anh cầm chiếc đũa chấm vào nước rồi vẽ một bức tranh trên mặt bàn: "Ngu tiên sinh, anh làm cảnh sát ba năm rồi, trước kia lúc phá án có từng gặp loại hung khí nào kì lạ không?"
Động tác lật thực đơn của Hồng Đậu khựng lại, cô âm thầm liếc bức tranh
Hạ Vân Khâm vẽ.
Ngu Sùng Nghị lắc đầu: "Chưa từng, hình như hung thủ cũng không quan tâm chúng tôi có nghiên cứu mấy cây đinh gỗ này hay không, không phải vậy thì theo lẽ thường, sau khi gây án hung thủ sẽ vứt hung khí đi, sao lại ngang nhiên để lại đầu mối chứ?"
"Cho nên thứ đó được để lại không phải là không có nguyên do." Hạ Vân Khâm nói, "Buổi chiều tôi sẽ đi tới chỗ Peter Vương, ở chỗ ống ấy có tư liệu, tôi đến tìm một chút, có lẽ sẽ có thu hoạch."
Hồng Đậu suy nghĩ một chút rồi quay sang nói với anh trai: "Trường chúng em có một hiệp thông chuyên nghiên cứu những sự kiện kì lạ trong dân gian, hội trưởng chính là Tần Học Khải khoa chính trị, hiệp thông được thành lập cũng hơn một năm rồi, trong tay anh ta chắc cũng có không ít tư liệu đâu, lát nữa về trường em sẽ đi tìm anh ta, nếu em điều tra được cái gì, mà anh này, em đi đâu để tìm anh đây?"
Ba người vừa ăn vừa vạch ra hành trình cho buổi chiều.
Sau khi ăn xong, Ngu Sùng Nghị nghĩ đến việc quay về đồn cảnh sát, vừa đi ra vừa dặn dò Hồng Đậu: "Anh đi trước đây, em tự về trường St. John đi, lát nữa anh tới trường tìm em."
Hồng Đậu ôm áo đáp, "Em biết rồi."
Chờ anh trai lên tàu điện xong, cô quay đầu thấy Hạ Vân Khâm còn đứng tại chỗ, chắc đang chờ xe, cô lập tức bước đến nhét cái áo bành tô vào trong ngực anh: "Này, tôi trả lại Hạ tiên sinh."
Dứt lời, cô cũng lười để ý biểu cảm của Hạ Vân Khâm, nghênh ngang đi đến chỗ xe đạp, đạp xe rời đi.
***
Hạ Vân Khâm vừa mới về biệt thự đã có người hầu tiếp đón: "Nhị thiếu gia
về rồi, lúc nãy thái thái còn nhắc tới ngài, giờ đã đi ngủ rồi, Đại thiếu nãi nãi và Tứ tiểu thư đang ở trong phòng khách nói chuyện đấy ạ."
Hạ Vân Khâm tiện tay đưa cái áo đang cầm trong tay cho người hầu, vốn định bảo người hầu mang đến phòng chị cả nhưng suy nghĩ một chút, áo này Hồng Đậu đã mặc rồi, chắc chị cả sẽ không chịu mặc nữa, anh sửa lời: "Mang vào phòng tôi đi."
Người hầu lập tức làm theo.
Hạ Vân Khâm nhìn đồng hồ, mẹ vừa mới nghỉ ngơi, ít nhất phải nửa tiếng nữa mới tỉnh dậy, chị dâu và em tư đang ở trong phòng khách, nhất thời anh không tiện đi vào, dứt khoát đốt điếu thuốc đứng trên bậc cầu thang ngửa đầu nhìn sắc trời trên đầu, bỗng nhiên thoáng thấy chiếc xe đạp cũ dưới tàng cây.
Anh nhìn chằm chằm chiếc xe đạp đó một lúc rồi bước xuống bậc thềm, ngồi xổm nhìn dây thép trên yên sau, càng nhìn càng cảm thấy dây thép thật chướng mắt, anh quay đầu lại thì thấy quản gia đang tỉa cây trước cửa, thuận miệng nói: "Bác Lý, có cờ lê không?"
Bác Lý vội đến thùng dụng cụ lật qua lật lại, tìm được cờ lê thì cầm đến cho anh.
Hạ Vân Khâm nhận lấy cờ lê, anh vặn dây thép trên yên sau, lại cẩn thận kiểm tra một lần nữa, xác định không còn dây thép nào khác, lúc này mới định đứng lên.
Đúng lúc này Hạ Trúc Quân nghe lời người hầu nói đi ra tìm anh: "Anh hai, anh về rồi mà không vào nhà à, em còn đợi anh giúp em chọn quà này."
Nhìn trái nhìn phải một chút, thấy Hạ Vân Khâm ngồi xổm trước xe đạp, cô kinh ngạc cười nói: "Anh hai, anh đang sửa xe hả?"
Hạ Vân Khâm đứng lên, sờ sờ cằm, bản thân cũng cảm thấy khó tin, chưa kịp nghĩ nhiều đã đưa cờ lê cho bác Lý rồi quay sang nói với Hạ Trúc Quân: "Đi thôi, xem xem em đã chuẩn bị quà tặng gì nào."
Beta: Mạc Y Phi
Bởi vì thời tiết hôm nay lạnh hơn mấy ngày trước, Đoạn Minh Y không giống như lần trước chỉ mặc sườn xám ngắn tay nữa mà mặc một chiếc áo sơ mi kiểu tây bằng lụa mỏng màu mật ong bên trong, bên ngoài là chiếc áo khoác lớn màu xám.
Cổ áo sơ mi có thắt một chiếc nơ bướm cùng màu, kiểu dáng vô cùng đặc biệt, bên dưới là chiếc váy bó với kiểu dáng chưa từng thấy trước đó, chất liệu khá mỏng, màu rượu đỏ sậm, bởi vì làn váy khá nhỏ nên dáng đi có vẻ vô cùng thướt tha, lúc cô ta chậm rãi đi tới có cảm giác như một phong cảnh vậy.
Ánh mắt của Hồng Đậu nhìn lướt qua Đoạn Minh Y một vòng, cuối cùng dừng lại trước bộ ngực đầy đặn của cô ta một chút, theo bản năng ngồi thẳng người lên, tiện thể ưỡn cao ngực mình.
Cùng lúc đó, trong đầu cô không quên đánh giá độ nhỏ bé của chiếc áo bành tô, vẫn giữ phán đoán của mình: áo này không phải của Đoạn Minh Y.
Lúc này không biết ai dẫn đầu chào đón: "Xin chào cô giáo Đoạn."
Đôi mắt xinh đẹp của Đoạn Minh Y lướt qua mỗi góc trong phòng học một cái, mỉm cười nói: "Lúc nghỉ hè tôi có may mắn nhận được thư mời của trường St. John, học kỳ này sẽ dạy môn lý thuyết âm nhạc, hôm nay lại là ngày lên lớp đầu tiên, trước khi chính thức giảng bài, trước tiên tôi sẽ tự giới thiệu với các bạn học một chút nhé, tôi họ Đoạn, chồng họ Hạ, lúc học đại học, chuyên ngành tôi học không phải là âm nhạc, mà là văn học nước Anh..."
Dường như cô ta đã có chút kinh nghiệm giảng bài, sau phần mở màn đơn giản liền chính thức nói vào đề tài bài giảng, trong suốt thời gian giảng bài, tốc độ nói không nhanh không chậm, vừa sâu sắc lại rõ ràng, dễ hiểu.
Hạ Trúc Quân chờ sau khi tan lớp liền đi lên bục giảng nói chuyện với chị dâu.
Mọi người đều biết bọn họ có quan hệ chị em dâu, thấy hai người thân thiết như vậy ngược lại cũng không coi là quá kỳ lạ.
Cố Quân vội vàng tan lớp, đứng dậy sửa soạn lại sách vở, thấy Hồng Đậu vẫn ngồi yên thì khẽ hỏi: "Tan học rồi còn ngồi đây làm gì?"
Ngón tay của Hồng Đậu không kiên nhẫn gõ gõ trên mặt bàn mấy lần, chống trán liếc nhìn hai người trên bục giảng.
Nhìn trái nhìn phải, hai người đó vẫn chưa đi, áo bành tô do Hạ Vân Khâm đưa cho cô, ai biết là lấy từ trong tay của người nào ở Hạ gia chứ, lỡ như để Đoạn Minh Y nhận ra lại hiểu lầm gì đó thì sẽ không hay nên cô vẫn ngồi bất động mở miệng nói với Cố Quân: "Bụng tớ không thoải mái."
"Bụng không thoải mái?"
"Buổi sáng ăn hơi nhiều, ngồi một lát là ổn thôi. Cậu đi trước đi, tớ sẽ theo sau, đúng rồi, nhớ chọn chỗ ngồi phía sau nhé."
May mà sau khi Cố Quân đi không bao lâu, Đoạn Minh Y và Hạ Trúc Quân cũng cùng nhau rời đi, lúc này Hồng Đậu mới ôm cái áo đi tới một phòng học khác.
***
Sau khi học xong lớp cuối cùng, Hồng Đậu nhớ lại lời dặn hồi sáng của mẹ, cô đẩy xe đạp ra, đi tới dưới bóng cây trước cổng trường chờ anh trai.
Không ít bạn học đi qua đi lại thấy phía sau yên xe của Hồng Đậu có kẹp một cái áo, không thể hiểu nổi nên hỏi mấy câu, Hồng Đậu bị hỏi đến phiền, đang cân nhắc có nên đến chỗ nào yên tĩnh một chút chờ anh trai hay không thì nghe thấy cách đó không xa có người gọi: "Hồng Đậu."
Cô chào đón người đang bước đến: "Anh trai."
Ống tay áo sơ mi của anh ta kéo lên cao, trên trán có lớp mồ hôi mỏng, chắc là từ sáng đến trưa chạy đi khá nhiều chỗ.
Thấy phía sau yên xe của Hồng Đậu có kẹp áo, theo thường lệ anh ta hỏi một câu: "Sao còn mang theo quần áo vậy? Hầy, chiếc áo bành tô này không phải là của bạn học Cố mà em chơi cùng sao?"
Hồng Đậu nói quanh co: "À, lát nữa em sẽ đưa cho bạn ấy."
Thứ nhất, tim Ngu Sùng Nghị rất thô, thứ hai là trong đầu chỉ toàn vụ án, anh ta không truy hỏi nữa, chỉ nói: "Anh dẫn em đi ăn cơm, buổi chiều em có lớp không?"
"Không có lớp, có tung tích chị họ rồi hả anh?"
"Để lát nữa anh sẽ nói tỉ mỉ với em, đúng rồi, lát nữa Hạ tiên sinh sẽ ăn cơm với chúng ta đấy."
Hồng Đậu kinh ngạc, người kia đúng là có tâm với vụ án này mà.
Hai anh em ra khỏi trường thì nhìn thấy một chiếc xe ô tô dừng lại, hai cô gái là Hạ Trúc Quân và Đoạn Minh Y đang đứng trước xe nói chuyện, Hạ Vân Khâm đứng ở sau xe, làm như để tránh nghi ngờ, trong miệng anh ngậm một điếu thuốc, ánh mắt lại nhìn về một hướng khác.
Hạ Trúc Quân nhìn thấy Hồng Đậu lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Ngu học tỷ."
Bước chân của Hồng Đậu hơi chậm lại, không phải là buổi sáng mấy người này chỉ có một lớp thôi à, sao lại kéo dài đến tận lúc này mới đi vậy?
Cô mỉm cười: "Cô giáo Đoạn, Hạ học muội định về nhà sao?" Dùng thân hình để che lấp, cô đưa xe đạp cho anh trai, bản thân thì lại lấy áo bành tô từ
sau yên xe ra, một cánh tay khác thì kẹp chiếc áo, không cho đối phương nhìn thấy.
"Vốn em muốn về nhà, ai ngờ lại gặp được anh hai ở trước cổng nên nói thêm mấy câu thôi." Hạ Trúc Quân bước đến gần.
Đoạn Minh Y lại đứng tại chỗ đánh giá Hồng Đậu, nhanh chóng nhận ra cô: "Người này không phải là bạn học lần trước đưa kẹo hoa quế cho em tư sao?"
Hồng Đậu than thở một tiếng, trí nhớ của người này thật là tốt.
Hạ Vân Khâm nghe được tiếng nói này thì xoay mặt nhìn sang, thấy Hồng Đậu và Ngu Sùng Nghị sóng vai đi tới, dưới nách kẹp một món đồ, nhìn kỹ lại vẫn không thể nhận ra là vật gì, anh cúi đầu tắt điếu thuốc, nói với Hạ Trúc Quân: "Em và chị dâu về nhà đi, anh hai còn có việc."
Hạ Trúc Quân buồn bực: "Lúc nãy không phải anh mới nói đang đợi người sao, người đó tới rồi à?"
Đoạn Minh Y nghe thấy lời này thì hơi kinh ngạc nhìn Hồng Đậu, ánh mắt đảo một vòng trên người hai anh em cô, cô ta suy nghĩ một chút, lập tức kéo cánh tay Hạ Trúc Quân, mỉm cười nói: "Chắc là người đó tới rồi, cơ thể em không chịu đói được, về nhà ăn cơm trước đi, anh hai em là người lớn mà, không lạc được đâu."
Hạ Trúc Quân cũng không ngờ được người anh hai chờ là anh em họ Ngu, nghi ngờ đứng trước cửa nhìn bọn họ hồi lâu, lúc này mới chậm rãi cụp mắt, cùng Đoạn Minh Y lên xe.
Tài xế khởi động xe, Hạ Trúc Quân cách một cánh cửa còn nói vọng ra: "Anh hai, đừng quên lúc trước chúng ta đã nói rồi đấy, buổi chiều cần phải về nhà một chuyến, chúng ta còn phải thương lượng chuyện tổ chức sinh nhật cho mẹ nữa."
Hạ Vân Khâm mỉm cười: "Không quên đâu."
Lúc này Hạ Trúc Quân mới vẫy tay với Hồng Đậu: "Ngu học tỷ, ngày mai gặp nhé."
Chờ xe đã đi xa rồi, Hạ Vân Khâm nhìn Ngu Sùng Nghị và Hồng Đậu: "Ngu tiên sinh, ngõ Đồng Phúc cách chỗ này không xa, anh vừa đón em gái xong, không bằng tiện đường đưa cô ấy về nhà luôn đi?"
Trải qua cuộc đàm phán tối qua, vốn Hồng Đậu đã thật lòng thật dạ muốn hợp tác với Hạ Vân Khâm, ai ngờ chỉ qua một đêm, thái độ người này lại thay đổi một cách vi diệu, nói bóng nói gió như thế khiến cô cũng hiểu được chút hàm ý.
Trước đó cô còn hơi khó hiểu, suy nghĩ lại, có lẽ đa phần Hạ Vân Khâm thấy anh trai cô hiền lành thật thà cho nên mới mượn cơ hội muốn ném cô sang một bên.
Cô trừng mắt lườm anh một cái rồi quay sang nói với anh trai: "Anh ơi, không phải buổi sáng anh nói muốn dẫn em đi ăn cơm sao, bên cạnh có một quán ăn Ninh Ba, món ăn rất ngon, chúng ta qua đó ăn đi."
Ngu Sùng Nghị hiểu ý, vội nói với Hạ Vân Khâm: "Em gái tôi lo lắng chuyện của Ngọc Kỳ, nếu không để cho nó biết tiến triển của vụ án, sợ là cơm cũng ăn không ngon, không bằng cứ nghe theo đề nghị của em gái tôi, đi tới quán ăn đó ăn một bữa đi?"
Hạ Vân Khâm không ngờ Hồng Đậu chỉ cần liếc mắt đã có thể đoán được suy nghĩ của anh, làm như không nhìn ra ánh mắt của hai anh em họ, anh ra vẻ không vấn đề gì cả: "Vậy thì đi thôi."
Ba người đến quán ăn tùy tiện gọi vài món, Ngu Sùng Nghị nói với Hạ Vân Khâm: "Buổi sáng tôi đã xác nhận rồi, ngoại trừ cửa hàng âu phục ở trạm xe lửa, ngày đó sau khi Ngọc Kỳ rời tiệc trà thì còn đi tới cửa hàng trang sức, cũng là sản nghiệp của Viên gia, chỉ có điều năm ngoái lúc Viên Nhược Lạp ly hôn đã giao cửa hàng trang sức này cho người vợ trước rồi. Theo lời nhân viên thì Ngọc Kỳ ở cửa hàng đó đã đặt trước cho mợ một sợi dây chuyền, hôm ấy sở dĩ đến đó chính là để lấy đồ, lúc ấy Ngọc Kỳ có nói mấy câu với nhân viên
cửa hàng, sau khi đi ra thì mất tích luôn."
Hạ Vân Khâm "Ừ" một tiếng: "Cho nên cửa hàng trang sức chính là nơi Phan Ngọc Kỳ mất tích, buổi sáng tôi đã đi lòng vòng ở gần đó, vô cùng náo nhiệt, ngoại trừ khoảng mười cửa hàng còn có một cửa hàng bách hóa nữa, tôi hỏi những nhân viên của mấy cửa hàng gần đó, họ đều nói thứ 7 tuần trước không có gì khác thường cả."
Ngu Sùng Nghị kinh ngạc: "Hạ tiên sinh, anh đã điều tra cửa hàng trang sức rồi à?"
Hạ Vân Khâm nâng ấm trà lên tự rót trà cho mình: "Thời gian không nhiều, manh mối biết được lại quá ít, nếu muốn nhanh chóng tìm được Phan Ngọc Kỳ thì chỉ có thể chọn cách lần theo lộ trình hôm thứ 7 của cô ấy rồi loại trừ dần thôi."
Hồng Đậu hiểu rõ logic của câu chuyện: "Vì lẽ đó từ sáng đến trưa Hạ tiên sinh đã đi điều tra nhỉ, nhất định còn có những phát hiện khác nữa đúng không?"
Hạ Vân Khâm chậm rãi đáp: "Đương nhiên rồi, tôi còn biết Vương Mỹ Bình không chỉ là con tin bị giết mà cái chết còn vô cùng kì lạ nữa, hình như giống với một số nghi thức cổ xưa, thi thể bị người ta động tay động chân."
Vốn tưởng rằng Hồng Đậu sẽ bị dọa đến nỗi rút lui giữa chừng, ai ngờ sắc mặt cô không thay đổi, lập tức nhíu mày hỏi tiếp: "Vì sao chứ, tại sao người trói cô ấy phải dùng cách này mưu sát cô ấy, ba tháng trước cô ấy đã chết hay ba tháng sau mới chết?"
Hạ Vân Khâm thấy cô không những không sợ hãi mà còn mở miệng hỏi mấu chốt của vấn đề thì lẳng lặng nhìn cô một lúc, anh ngả người dựa ra sau: "Ngu tiểu thư, nếu biết đáp án thì vụ án này cần gì phải phá nữa."
Hồng Đậu thấy rõ ràng anh cố tình qua loa thì nói với giọng mang hàm ý mỉa mai: "Tôi còn tưởng rằng dựa vào khả năng của Hạ tiên sinh, không ra tay thì thôi, một khi ra tay nhất định sẽ bắt được, thì ra cũng có năng lực mà
không bì kịp thời gian."
Ngu Sùng Nghị thấy hai người vừa gặp mặt đã cãi nhau, lúc này mới ngồi xuống mấy phút thôi lại ầm ĩ đến nỗi giương cung bạt kiếm, sợ hai bên khó xử, anh ta vội kéo tay em gái ở dưới bàn.
Hồng Đậu không cảm nhận được, trong lòng chỉ cảm thấy Hạ Vân Khâm thật đáng ghét, cô còn chưa đá bay anh ra ngoài mà anh đã muốn hất cô ra rồi.
Cách bàn ăn, Hạ Vân Khâm nhìn Hồng Đậu, Hồng Đậu cũng nhìn anh, một lúc lâu sau, Hạ Vân Khâm đặt chén trà xuống, chủ động phá vỡ tình thế căng thẳng này: "Ngu tiểu thư, lần trước ở chỗ Peter Vương đã mạo phạm rất nhiều rồi, tôi còn chưa chính thức xin lỗi, không bằng bữa ăn này để tôi làm chủ, coi như nhận lỗi với cô nhé."
Hồng Đậu ngửa mặt cười: "Hiếm khi thấy Hạ tiên sinh thoải mái như vậy, sao tôi nỡ từ chối ý tốt của Hạ tiên sinh chứ." Rồi kêu phục vụ đến để gọi món.
Cô vừa gọi món vừa thầm nghĩ, sớm biết hôm nay Hạ Vân Khâm chịu mời khách, lúc nãy nên đề nghị đi đến Tiểu Hữu Thiên rồi, món ăn ở chỗ đó vô cùng đắt, ăn một bữa có thể bằng một tháng tiền ăn của gia đình bình thường, người này xấu xa như vậy, phải ra sức bắt chẹt anh một bữa mới được.
Trong lòng Ngu Sùng Nghị thầm nghi ngờ nhưng ngoài miệng vẫn khách sáo nói: "Hạ tiên sinh, tính khí của em gái tôi được chiều chuộng quá mới như vậy, nhưng con bé luôn biết phân rõ nặng nhẹ, lúc nãy chắc do con bé lo lắng cho chị họ Ngọc Kỳ của nó nên trong lời nói mới mạo phạm nhiều như thế, Hạ tiên sinh đừng trách móc."
Hạ Vân Khâm chỉ cười không nói, anh bày ra bộ dạng khoan dung, mặc kệ cho Hồng Đậu giở công phu sư tử ngoạm gọi món ăn, một lúc sau anh cầm chiếc đũa chấm vào nước rồi vẽ một bức tranh trên mặt bàn: "Ngu tiên sinh, anh làm cảnh sát ba năm rồi, trước kia lúc phá án có từng gặp loại hung khí nào kì lạ không?"
Động tác lật thực đơn của Hồng Đậu khựng lại, cô âm thầm liếc bức tranh
Hạ Vân Khâm vẽ.
Ngu Sùng Nghị lắc đầu: "Chưa từng, hình như hung thủ cũng không quan tâm chúng tôi có nghiên cứu mấy cây đinh gỗ này hay không, không phải vậy thì theo lẽ thường, sau khi gây án hung thủ sẽ vứt hung khí đi, sao lại ngang nhiên để lại đầu mối chứ?"
"Cho nên thứ đó được để lại không phải là không có nguyên do." Hạ Vân Khâm nói, "Buổi chiều tôi sẽ đi tới chỗ Peter Vương, ở chỗ ống ấy có tư liệu, tôi đến tìm một chút, có lẽ sẽ có thu hoạch."
Hồng Đậu suy nghĩ một chút rồi quay sang nói với anh trai: "Trường chúng em có một hiệp thông chuyên nghiên cứu những sự kiện kì lạ trong dân gian, hội trưởng chính là Tần Học Khải khoa chính trị, hiệp thông được thành lập cũng hơn một năm rồi, trong tay anh ta chắc cũng có không ít tư liệu đâu, lát nữa về trường em sẽ đi tìm anh ta, nếu em điều tra được cái gì, mà anh này, em đi đâu để tìm anh đây?"
Ba người vừa ăn vừa vạch ra hành trình cho buổi chiều.
Sau khi ăn xong, Ngu Sùng Nghị nghĩ đến việc quay về đồn cảnh sát, vừa đi ra vừa dặn dò Hồng Đậu: "Anh đi trước đây, em tự về trường St. John đi, lát nữa anh tới trường tìm em."
Hồng Đậu ôm áo đáp, "Em biết rồi."
Chờ anh trai lên tàu điện xong, cô quay đầu thấy Hạ Vân Khâm còn đứng tại chỗ, chắc đang chờ xe, cô lập tức bước đến nhét cái áo bành tô vào trong ngực anh: "Này, tôi trả lại Hạ tiên sinh."
Dứt lời, cô cũng lười để ý biểu cảm của Hạ Vân Khâm, nghênh ngang đi đến chỗ xe đạp, đạp xe rời đi.
***
Hạ Vân Khâm vừa mới về biệt thự đã có người hầu tiếp đón: "Nhị thiếu gia
về rồi, lúc nãy thái thái còn nhắc tới ngài, giờ đã đi ngủ rồi, Đại thiếu nãi nãi và Tứ tiểu thư đang ở trong phòng khách nói chuyện đấy ạ."
Hạ Vân Khâm tiện tay đưa cái áo đang cầm trong tay cho người hầu, vốn định bảo người hầu mang đến phòng chị cả nhưng suy nghĩ một chút, áo này Hồng Đậu đã mặc rồi, chắc chị cả sẽ không chịu mặc nữa, anh sửa lời: "Mang vào phòng tôi đi."
Người hầu lập tức làm theo.
Hạ Vân Khâm nhìn đồng hồ, mẹ vừa mới nghỉ ngơi, ít nhất phải nửa tiếng nữa mới tỉnh dậy, chị dâu và em tư đang ở trong phòng khách, nhất thời anh không tiện đi vào, dứt khoát đốt điếu thuốc đứng trên bậc cầu thang ngửa đầu nhìn sắc trời trên đầu, bỗng nhiên thoáng thấy chiếc xe đạp cũ dưới tàng cây.
Anh nhìn chằm chằm chiếc xe đạp đó một lúc rồi bước xuống bậc thềm, ngồi xổm nhìn dây thép trên yên sau, càng nhìn càng cảm thấy dây thép thật chướng mắt, anh quay đầu lại thì thấy quản gia đang tỉa cây trước cửa, thuận miệng nói: "Bác Lý, có cờ lê không?"
Bác Lý vội đến thùng dụng cụ lật qua lật lại, tìm được cờ lê thì cầm đến cho anh.
Hạ Vân Khâm nhận lấy cờ lê, anh vặn dây thép trên yên sau, lại cẩn thận kiểm tra một lần nữa, xác định không còn dây thép nào khác, lúc này mới định đứng lên.
Đúng lúc này Hạ Trúc Quân nghe lời người hầu nói đi ra tìm anh: "Anh hai, anh về rồi mà không vào nhà à, em còn đợi anh giúp em chọn quà này."
Nhìn trái nhìn phải một chút, thấy Hạ Vân Khâm ngồi xổm trước xe đạp, cô kinh ngạc cười nói: "Anh hai, anh đang sửa xe hả?"
Hạ Vân Khâm đứng lên, sờ sờ cằm, bản thân cũng cảm thấy khó tin, chưa kịp nghĩ nhiều đã đưa cờ lê cho bác Lý rồi quay sang nói với Hạ Trúc Quân: "Đi thôi, xem xem em đã chuẩn bị quà tặng gì nào."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.