Chương 396: Chiến thư
Dao Ky
18/03/2013
Cung điện Nữ Thấn Vương Trân Trân, ba chủ tớ đàm đạo một hồi bỗng có tin tức từ ngoài đưa vào, Trân Trân xem xong mĩm cười rồi thốt:
- Bắt đầu xôn xao lắm chuyện rồi, Mỵ Lan con bé đã tự mình cải nam trang đến phía ngoài Lê Tường cửa điếm thợ rèn bị tiếng búa gõ, như âm ma lôi cuốn đi vào nhìn tận mắt Lê Tường đang để trần rèn bảo kiếm. Khi trở về tính tình biến đổi, trước kia nàng lạnh lùng ít nói, không ai thấy nàng cười..
- Chẳng lẽ nàng đổi tính thành nói nhiều..
Trân Trân lắc đầu:
- Nàng vẫn ít nói, nhưng bớt lạnh lùng lại thỉnh thoảng lén mỉm cười một mình.. Còn tin tức khác, Ô Vân kiếm Tôn Vũ, tuổi trẻ thiên tài xếp hạng thứ năm gửi chiến thư đến Lê Tường.
Trung Châu tin này mới phát ra đây, bây giờ các nơi hội tụ ai nấy bắt đầu bàn tán. Tôn Vũ thiên tài, một thiên tài điên cuồng tu luyện xưa nay tính tình cô độc kiêu ngạo, không thèm để mắt đến ai ngoại trừ chỉ nhắm một mỹ nữ họ Trang danh Mỵ Châu, từ dáng vóc, khôn mặt xinh đẹp tuyệt trần lại tinh thông âm kỹ, đàn tranh. Tôn Vũ tình cờ một lần đi ngang qua nghe được tiếng đàn của nàng liền say mê, khiến hắn trước nay điên cuồng tu luyện giả thêm danh xưng thành cây si giả, mỗi khi nghe có nam nhân nào ngắm nghé Mỵ Châu, dù là nghe tiếng đàn hắn cũng ra mặt đánh đuổi có khi giết chết.
Trong tửu lâu một nhóm thanh thiếu niên vừa nghe tin liền chuẩn bị lên đường đến quán trọ gần nơi sắp có cuộc chiến ở Hí Trường trong Lạc Ấn Thành. Hí trường rộng rãi thích hợp cho các cuộc hội tụ lớn, đại hội, trong đó bao gồm cả cuộc chiến sinh tử và thách đấu. Một khi chiến thư gửi đi, người gửi chiến thư đóng phí tổn cho hí trường, phần nhiều hý trường không nhận phí tổn, vì đã nhận đủ của khán giả rồi, ngoài ra còn thu nhập qua dịch vụ cá độ.
- Ô Vân Kiếm Tôn Vũ nổi danh ra tay tàn độc, bách chiến bách thắng, ai ai cũng biết, còn Lê Tường kia là ai, sao ít ai nghe thấy.
- Lê Tường, là tu luyện giả năm xưa tưởng chết trong cuộc sinh tử thí luyện trong rừng u minh, mới đây sống sót trở về không hiểu sao tiếng đồn, hắn may mắn được lọt vào mắt xanh của Mỵ Châu, đối tượng theo đuổi của Tôn Vũ nên nhận chiến thư.
- Hắn có dám tiếp chiến không? Tu vi của hắn nghe nói kém Ô Vân Kiếm Tôn Vũ một đại cảnh giới, một thần quân cấp đỉnh, sử dụng Bá Vương Thương, trung cấp thần khí.
- Hẳn là không từ chối, vì chết vì người đẹp như Mỵ Châu cũng không đáng tiếc.
- Chưa chắc! Ai lại dại dột nộp mạng vì gái bao giờ. Đúng là Hồng Nhan Họa Thủy mà, tên Lê Tường kia đúng là xui xẻo tận mạng mới bị nàng Mỵ Châu gây họa, dồn vào đường chết.
- Cuộc đấu này không công bằng, không biết tỷ lệ tiền đặt cuộc ra sao?
- Nghe nói mười ăn một cho Ô Vân kiếm Tôn Vũ.
- Ta đang nghèo, bỏ hết vốn liếng đang có bắt Bá Vương Thương Lê Tường, thắng thì giầu to, thua thì xem như tiền phúng điếu cho hắn, nạn nhân Hồng Nhan Họa Thuỷ.
- Tư tưởng bẩn thỉu hôi thối! Thua bạc là đáng đời, cái gì là phúng điếu...
- Thằng này là ai, sao dám chửi rủa tao..
- Hừ, thứ đồ rác rưởi mà cũng muốn biết đại danh của cậu, câm miệng lại cho ta.
- Ta cứ muốn...
Lúc đó tên cùng bàn bên cạnh ghé miệng vào tai nói nhỏ:
- Thằng Lãng, mày không nhận ra à, chính hiệu Phiến Ngạo Kiếm Thần Trang Quang Lâm, anh họ của Mỵ Châu đệ nhất đại mỹ nữ, thiên tài bảng danh đứng thứ ba. Mày muốn còn được bốc phét nữa thì bây giờ nên câm đi, nếu không nó khiến mày sẽ câm vĩnh viễn..
Tên Lãng sắc mặt khó coi, trở nên xám xanh khẽ run lên..
- Vừa rồi thằng nào nói xấu Mỵ Châu em tao, đứng ra đây..
- Trang Quang Lâm vừa rồi tôi có nói vài câu, nhưng đây là sự thật mà.
- Tôn Tiết, mày nghe đồn hay mày chính mắt chứng kiến mà cho là sự thật... Đồ ngu xuẩn chỉ lắm chuyện nghe đồn nhảm nhí. Mày có can đảm đã đứng ra ta không tính toán, còn mấy tên kia...
Nói xong kiếm ảnh xẹt qua, rồi thân ảnh mờ dần..Những tên còn lại vừa rồi bàn tán ôm tai nhìn bên cạnh thấy tai trái mình đã bị cắt xuống từ lúc nào..
- Thằng này, giỏi sao không đi kiếm Ô Vân Kiếm Tôn Vũ giải quyết, lại đi khinh miệt chúng ta.
Trang Quang Lâm đã đi nhưng vẫn nghe thấy hừ một tiếng hướng trở về đại gia tộc.
Trong nội cung, Mỵ Châu phiền sầu ủ rũ, mất hẳn bình tĩnh mọi ngày. Theo chỉ thị gia trưởng, nàng không đồng ý nhưng vẫn sai người đi thăm dò thu thập lý lịch của Lê Tường... Không hiểu sao thiên hạ lại đồn đãi, nàng để mắt đến Lê Tường khiến tên điên si tình Tôn Vũ thách đấu Lê Tường. Nàng tỏ vẻ khó chịu thì lại bị người trên nói:
- Chúng ta không dùng được hắn, thì để hắn chết vào tay Tôn Vũ này cũng tốt, khỏi phải rơi vào Lê đại thế gia hay Tôn đại thế gia.
- Như vậy là hại kẻ vô tội rồi, từ nay lương tâm con sao an ổn được, rõ ràng bị hại vì con.
- Đâu có đến nổi như thế! Con quên rồi hay sao, hắn tu vi tuy thấp kém nhưng đừng quên hắn tinh thông Trận Pháp, chắc hẳn là có cách giải quyết rắc rối...
Dì của nàng vừa đi, Trang Quang Lâm anh họ lại gõ cửa xin gặp..
- Bên ngoài họ nói xấu em quá sức.. khiến anh chịu không nổi ra tay trừng trị những kẻ lắm mồm.
- Anh làm như vậy cũng không thể bịt miệng tất cả những kẻ như thế.
- Chuyện gì đã xảy ra..
- Thực ra em cùng Lê Tường bị oan uổng. Đáng hận tên Tôn Vũ kia, ngang ngược không coi ai ra gì gây chuyện.
- Hay là để anh cho hắn đo ván, mọi việc giải quyết gọn gàng. Lần nào em cũng ngăn cản khuyên anh nhịn hắn, bây giờ hắn ngang tàng đáng ghét gây tiếng xấu cho em.. vậy để anh trừ khử hắn đi.
- Không nên, hiện giờ Trung Châu cần cường thủ, chuẩn bị cuộc chiến chống Ma binh. Anh giết hắn Tôn đại thế gia sẽ gây bất hòa khắp Trung Châu gây nội chiến, lúc đó chúng ta không còn sức chống lại Ma binh nữa, tại hại to lớn, nên anh phải nghĩ chuyện lớn bỏ qua chuyện nhỏ, lấy toàn châu làm đại cục.
- Vậy chuyện chiến đấu sinh tử bây giờ phải làm sao...
- Để phát triển tự nhiên không sao cả, dì Phấn vừa nói, Lê Tường tinh thông trận pháp chắc chắn có cách giải quyết, hắn thắng hay ít nhất giữ được mạng Trung Châu ta mới có lợi trong cuộc chiến chống Ma tộc xâm lấn...Trận pháp sư anh nghĩ kỹ xem, hành động nhỏ có thể thắng số đông, anh nghĩ kỹ xem.
- Em không có cảm tình với Lê Tường chứ?
Mỵ Châu lắc đầu:
- Người này em chưa gặp nói chi đến cảm tình, em chỉ biết hắn rất có ích cho chúng ta, theo Lê gia, Tôn gia hay Trang gia không quan hệ, miễn sao chịu ra sức góp phần chống ngoại xâm.
- Em thật là biết nhìn xa, hơn hẳn anh chỉ biết tranh danh đoạt lợi..
- Không dám, anh trước tiên nhờ tranh danh khí nỗ lực tu luyện để có nhiều năng lực ích cho nhiều người.
- Em cũng muốn đi xem cuộc đấu, em đi với anh được không?
- Em không sợ người ta nhận ra hay sao?
- Không, em giả trang thành nam nhân, nhận ra không dễ đâu.
Lê Tường nhận chiến thư, cả nhà lo lắng, chàng tiếp chiến mọi người càng bất an. Chàng trấn an mọi người một lúc, rồi thản nhiên sinh hoạt như cũ. Mỗi lúc ra cửa điếm làm việc chàng để ý một thiếu niên, hầu như lần nào cũng đến xem kịp thời, lúc đầu còn không để ý, sau đó hắn đặt hàng, luyện một cụm lan gần trăm bông tím hồng trắng. Chàng khôi khỏi buột miệng hô: - Giáng Hương Hồng Nhạn!
Một loài Lan được yêu chuộng rất quen thuộc.
Thiếu niên ngạc nhiên hỏi:
- Anh biết lại lan này?
- Biết, rất quen thuộc...
Bỗng chàng ngửi mùi hương lan quanh quẩn đâu đây, nhưng tìm không hiểu từ đâu ra..
Thiếu niên thấy Lê Tường biểu hiện như vậy vội lui ra xa..
Anh luyện được không, những cánh hoa phải rời có thể lắp ráp được..
- Được nhưng hơi lâu, không biết còn thời gian luyện chế không. Thôi được, tôi nhận luyện chế nó, nhưng e rằng cậu bé không thể chứng kiến lúc tôi luyện chế được...
- Làm sao vậy!
- Cậu biết đó! Món đồ này tỷ mỉ như vậy, cánh hoa đòi hỏi phải là thần khí trung cấp.. Trung cấp luyện cánh hoa luyện cả tháng chưa chắc đã thành công một kiện, huống chi mấy trăm cánh...cánh lại nhỏ mỏng như vậy nên tôi cần tuyệt đối yên tĩnh không cho ai ở bên cạnh khiến tôi phân tâm.
Thiếu niên đi rồi, Lê Tường vẫn cứ ngạc nhiên, mùi hương lan ở đâu phát ra, rõ ràng khu vực này không có ai trồng lan. Chẳng lẽ...
Chẳng lẽ thằng nhỏ vừa rồi cất dấu nước hoa lan.
Hôm sau Lê Tường không ra làm việc, về Hồng Mông Linh Châu giới thưởng thức vườn Lan, chàng đã thu thập được. Trong số đó cũng có mấy cụm Lan Giáng Hương, đặc biệt một cụm Giáng Hương Hồng Nhạn.
Chàng muốn trước khi luyện chế món hàng của cậu thiếu niên này, nghiên cứu cảm ứng cho kỹ Giáng Hương Hồng Nhạn, từ mùi hương đến chi tiết cánh hoa, lá, gốc, rễ..
Thưởng hoa một lúc chàng nhớ đến cuộc đấu với Ô Vân Kiếm Tôn Vũ nên trở về cung ôn luyện luyện một chút thương pháp, sử dụng mấy lần Bá Vương thương cho đến nay chàng chưa dùng một thương pháp nhất định nào, chỉ thuận tay đâm, dùng thương thay bút vẽ vạch mấy đường tròn đơn giản. Nay nhớ lại một ít chiêu thương pháp đánh thử, „vạch đất lập biên“ Thương múa xoay một vòng chẳng khác gì trẻ em lấy cây vẽ một vòng tròn lớn chơi bắn bi sành.. chỉ khác chàng uốn lưng theo thương thế ẹo một vòng... chiêu này dùng đánh khi bị nhiều người bao vây, nhất là khi đối phương đang từ trên công xuống, chàng đánh mấy chục lần cảm ứng không gian ba động chung quanh..
Không được, chiêu này không ăn thua, kém xa thương thế của mình.. bỏ đi.. thà tiện tay quật đập như côn còn hơn, chàng định không luyện nữa đùa Bá Vương Thương cầm giữa cán kẽ vuốt, thương xoay tít như một mũi khoan phát ra tiếng ma sát không khí vi vu.. Thấy vậy chàng ngộ một điều, thương pháp cơ bản nhất, lợi hại nhất chính là dùng mũi của nó, đâm chọc khoan, còn cán để tăng lực cho mũi thương, có thể đỡ gạt.
Chàng luyện một hồi thấy thế đâm của thương mạnh và quỷ dị hơn trước rất nhiều, thế đâm thẳng vẫn mạnh nhất, thế phạt, khảy, ngoáy, vạch, liếc kèm theo độ quay vặn... yếu hơn nhưng quỷ dị khó tránh... Ghi nhận hình ảnh từ quỹ tích đến thế bay của đầu thương, lần này chàng thử thương ảnh, thương ý.. Tập trung hết tinh thần, thủ thương thế, ý niệm động.. mũi thương lập tức phát ra thương ảnh đầy trời, thế phạt, khảy, ngoáy, vạch, liếc cùng tiếng rít làm hỗn loạn tâm trí.. Luyện mấy lần thông thạo, chàng vận nguyên khí thương ảnh lại biến thành chói lọi hào quang, dẫn động thu hút thêm năng lượng trong thiên địa... khiến thương ảnh càng lúc càng ảo diệu lúc ẩn lúc hiện.
Chàng giật mình không khỏi lẩm bẩm:
- Đây là thương ý của mình sao..., rõ ràng vừa rồi còn đơn giản, bây giờ thêm nguyên khí quang năng vào liền biến đổi thành kỳ diệu huyền hoặc.. Thôi như vậy cũng đủ, nhân tiện gặp tên Tôn Vũ để thử nghiệm xem sao.
Hí Trường trong Lạc Ấn Thành đã hội tụ đông đủ, chỉ còn thiếu mỗi Lê Tường, Bá Vương đao Lê Tường.
- Hắn sợ không dám tới hay sao? Thật là mất mặt, tiếp chiến hẹn đúng giờ rồi không tới.
Ba chủ tớ nữ thần vương hôm nay cũng có mặt, trên thượng tầng. Nữ thần vương Trân Trâ bỗng hừ lên tiếng:
- Tên Tôn Vũ này thật là mắt chó xem thường người. Chính hắn mới là kẻ cần phải sợ. Bây giờ cao ngạo làm phách bao nhiêu chút nữa thảm bất nhiêu. Tiểu cường chậm hiểu biết, tưởng mình đã ghê gớm lắm, ai dè không bằng một ngón tay của người ta.
- Lê Tường lợi hại lắm ư?
- Hai ngươi kiên nhẫn chờ một chút, xem sẽ biết. Thần tướng hậu kỳ cảnh giới đã là cái thá gì..
Mỵ Lan hôm nay cũng đi theo, nàng vẫn hoá trang cậu thiếu niên ở phía sau nữ thần vương Trân Trân, nghe trọn lời nói của nữ thần vương không khỏi chờ mong. Mấy ngày qua nàng quan sát Lê Tường thấy quả nhiên người này phong cách đặc biệt, từ đối xử lời nói đến hành động đều chừng mực, chính xác, chân thật rõ ràng không chút quanh co.
Hí trường mười tám tầng lầu, đầy nhóc người, cường giả như kiến, ít nhất chứa hai triệu khán giả. Nhìn xuống võ đài bên dưới, họ có thể dùng thần thức quan sát rõ hơn ở tầng dưới nhìn bằng mắt.
Bỗng có người hô lên:
- Bá Vương Thương Lê Tường đã đến tiếp chiến …
Quả nhiên nhìn xuống một người thong thả bước lên võ đài, được bố trí một màn hộ khí không ảnh hưởng âm thanh, chỉ phòng hộ năng lượng phát tán có thể làm khán giả trọng thương.
- Bắt đầu xôn xao lắm chuyện rồi, Mỵ Lan con bé đã tự mình cải nam trang đến phía ngoài Lê Tường cửa điếm thợ rèn bị tiếng búa gõ, như âm ma lôi cuốn đi vào nhìn tận mắt Lê Tường đang để trần rèn bảo kiếm. Khi trở về tính tình biến đổi, trước kia nàng lạnh lùng ít nói, không ai thấy nàng cười..
- Chẳng lẽ nàng đổi tính thành nói nhiều..
Trân Trân lắc đầu:
- Nàng vẫn ít nói, nhưng bớt lạnh lùng lại thỉnh thoảng lén mỉm cười một mình.. Còn tin tức khác, Ô Vân kiếm Tôn Vũ, tuổi trẻ thiên tài xếp hạng thứ năm gửi chiến thư đến Lê Tường.
Trung Châu tin này mới phát ra đây, bây giờ các nơi hội tụ ai nấy bắt đầu bàn tán. Tôn Vũ thiên tài, một thiên tài điên cuồng tu luyện xưa nay tính tình cô độc kiêu ngạo, không thèm để mắt đến ai ngoại trừ chỉ nhắm một mỹ nữ họ Trang danh Mỵ Châu, từ dáng vóc, khôn mặt xinh đẹp tuyệt trần lại tinh thông âm kỹ, đàn tranh. Tôn Vũ tình cờ một lần đi ngang qua nghe được tiếng đàn của nàng liền say mê, khiến hắn trước nay điên cuồng tu luyện giả thêm danh xưng thành cây si giả, mỗi khi nghe có nam nhân nào ngắm nghé Mỵ Châu, dù là nghe tiếng đàn hắn cũng ra mặt đánh đuổi có khi giết chết.
Trong tửu lâu một nhóm thanh thiếu niên vừa nghe tin liền chuẩn bị lên đường đến quán trọ gần nơi sắp có cuộc chiến ở Hí Trường trong Lạc Ấn Thành. Hí trường rộng rãi thích hợp cho các cuộc hội tụ lớn, đại hội, trong đó bao gồm cả cuộc chiến sinh tử và thách đấu. Một khi chiến thư gửi đi, người gửi chiến thư đóng phí tổn cho hí trường, phần nhiều hý trường không nhận phí tổn, vì đã nhận đủ của khán giả rồi, ngoài ra còn thu nhập qua dịch vụ cá độ.
- Ô Vân Kiếm Tôn Vũ nổi danh ra tay tàn độc, bách chiến bách thắng, ai ai cũng biết, còn Lê Tường kia là ai, sao ít ai nghe thấy.
- Lê Tường, là tu luyện giả năm xưa tưởng chết trong cuộc sinh tử thí luyện trong rừng u minh, mới đây sống sót trở về không hiểu sao tiếng đồn, hắn may mắn được lọt vào mắt xanh của Mỵ Châu, đối tượng theo đuổi của Tôn Vũ nên nhận chiến thư.
- Hắn có dám tiếp chiến không? Tu vi của hắn nghe nói kém Ô Vân Kiếm Tôn Vũ một đại cảnh giới, một thần quân cấp đỉnh, sử dụng Bá Vương Thương, trung cấp thần khí.
- Hẳn là không từ chối, vì chết vì người đẹp như Mỵ Châu cũng không đáng tiếc.
- Chưa chắc! Ai lại dại dột nộp mạng vì gái bao giờ. Đúng là Hồng Nhan Họa Thủy mà, tên Lê Tường kia đúng là xui xẻo tận mạng mới bị nàng Mỵ Châu gây họa, dồn vào đường chết.
- Cuộc đấu này không công bằng, không biết tỷ lệ tiền đặt cuộc ra sao?
- Nghe nói mười ăn một cho Ô Vân kiếm Tôn Vũ.
- Ta đang nghèo, bỏ hết vốn liếng đang có bắt Bá Vương Thương Lê Tường, thắng thì giầu to, thua thì xem như tiền phúng điếu cho hắn, nạn nhân Hồng Nhan Họa Thuỷ.
- Tư tưởng bẩn thỉu hôi thối! Thua bạc là đáng đời, cái gì là phúng điếu...
- Thằng này là ai, sao dám chửi rủa tao..
- Hừ, thứ đồ rác rưởi mà cũng muốn biết đại danh của cậu, câm miệng lại cho ta.
- Ta cứ muốn...
Lúc đó tên cùng bàn bên cạnh ghé miệng vào tai nói nhỏ:
- Thằng Lãng, mày không nhận ra à, chính hiệu Phiến Ngạo Kiếm Thần Trang Quang Lâm, anh họ của Mỵ Châu đệ nhất đại mỹ nữ, thiên tài bảng danh đứng thứ ba. Mày muốn còn được bốc phét nữa thì bây giờ nên câm đi, nếu không nó khiến mày sẽ câm vĩnh viễn..
Tên Lãng sắc mặt khó coi, trở nên xám xanh khẽ run lên..
- Vừa rồi thằng nào nói xấu Mỵ Châu em tao, đứng ra đây..
- Trang Quang Lâm vừa rồi tôi có nói vài câu, nhưng đây là sự thật mà.
- Tôn Tiết, mày nghe đồn hay mày chính mắt chứng kiến mà cho là sự thật... Đồ ngu xuẩn chỉ lắm chuyện nghe đồn nhảm nhí. Mày có can đảm đã đứng ra ta không tính toán, còn mấy tên kia...
Nói xong kiếm ảnh xẹt qua, rồi thân ảnh mờ dần..Những tên còn lại vừa rồi bàn tán ôm tai nhìn bên cạnh thấy tai trái mình đã bị cắt xuống từ lúc nào..
- Thằng này, giỏi sao không đi kiếm Ô Vân Kiếm Tôn Vũ giải quyết, lại đi khinh miệt chúng ta.
Trang Quang Lâm đã đi nhưng vẫn nghe thấy hừ một tiếng hướng trở về đại gia tộc.
Trong nội cung, Mỵ Châu phiền sầu ủ rũ, mất hẳn bình tĩnh mọi ngày. Theo chỉ thị gia trưởng, nàng không đồng ý nhưng vẫn sai người đi thăm dò thu thập lý lịch của Lê Tường... Không hiểu sao thiên hạ lại đồn đãi, nàng để mắt đến Lê Tường khiến tên điên si tình Tôn Vũ thách đấu Lê Tường. Nàng tỏ vẻ khó chịu thì lại bị người trên nói:
- Chúng ta không dùng được hắn, thì để hắn chết vào tay Tôn Vũ này cũng tốt, khỏi phải rơi vào Lê đại thế gia hay Tôn đại thế gia.
- Như vậy là hại kẻ vô tội rồi, từ nay lương tâm con sao an ổn được, rõ ràng bị hại vì con.
- Đâu có đến nổi như thế! Con quên rồi hay sao, hắn tu vi tuy thấp kém nhưng đừng quên hắn tinh thông Trận Pháp, chắc hẳn là có cách giải quyết rắc rối...
Dì của nàng vừa đi, Trang Quang Lâm anh họ lại gõ cửa xin gặp..
- Bên ngoài họ nói xấu em quá sức.. khiến anh chịu không nổi ra tay trừng trị những kẻ lắm mồm.
- Anh làm như vậy cũng không thể bịt miệng tất cả những kẻ như thế.
- Chuyện gì đã xảy ra..
- Thực ra em cùng Lê Tường bị oan uổng. Đáng hận tên Tôn Vũ kia, ngang ngược không coi ai ra gì gây chuyện.
- Hay là để anh cho hắn đo ván, mọi việc giải quyết gọn gàng. Lần nào em cũng ngăn cản khuyên anh nhịn hắn, bây giờ hắn ngang tàng đáng ghét gây tiếng xấu cho em.. vậy để anh trừ khử hắn đi.
- Không nên, hiện giờ Trung Châu cần cường thủ, chuẩn bị cuộc chiến chống Ma binh. Anh giết hắn Tôn đại thế gia sẽ gây bất hòa khắp Trung Châu gây nội chiến, lúc đó chúng ta không còn sức chống lại Ma binh nữa, tại hại to lớn, nên anh phải nghĩ chuyện lớn bỏ qua chuyện nhỏ, lấy toàn châu làm đại cục.
- Vậy chuyện chiến đấu sinh tử bây giờ phải làm sao...
- Để phát triển tự nhiên không sao cả, dì Phấn vừa nói, Lê Tường tinh thông trận pháp chắc chắn có cách giải quyết, hắn thắng hay ít nhất giữ được mạng Trung Châu ta mới có lợi trong cuộc chiến chống Ma tộc xâm lấn...Trận pháp sư anh nghĩ kỹ xem, hành động nhỏ có thể thắng số đông, anh nghĩ kỹ xem.
- Em không có cảm tình với Lê Tường chứ?
Mỵ Châu lắc đầu:
- Người này em chưa gặp nói chi đến cảm tình, em chỉ biết hắn rất có ích cho chúng ta, theo Lê gia, Tôn gia hay Trang gia không quan hệ, miễn sao chịu ra sức góp phần chống ngoại xâm.
- Em thật là biết nhìn xa, hơn hẳn anh chỉ biết tranh danh đoạt lợi..
- Không dám, anh trước tiên nhờ tranh danh khí nỗ lực tu luyện để có nhiều năng lực ích cho nhiều người.
- Em cũng muốn đi xem cuộc đấu, em đi với anh được không?
- Em không sợ người ta nhận ra hay sao?
- Không, em giả trang thành nam nhân, nhận ra không dễ đâu.
Lê Tường nhận chiến thư, cả nhà lo lắng, chàng tiếp chiến mọi người càng bất an. Chàng trấn an mọi người một lúc, rồi thản nhiên sinh hoạt như cũ. Mỗi lúc ra cửa điếm làm việc chàng để ý một thiếu niên, hầu như lần nào cũng đến xem kịp thời, lúc đầu còn không để ý, sau đó hắn đặt hàng, luyện một cụm lan gần trăm bông tím hồng trắng. Chàng khôi khỏi buột miệng hô: - Giáng Hương Hồng Nhạn!
Một loài Lan được yêu chuộng rất quen thuộc.
Thiếu niên ngạc nhiên hỏi:
- Anh biết lại lan này?
- Biết, rất quen thuộc...
Bỗng chàng ngửi mùi hương lan quanh quẩn đâu đây, nhưng tìm không hiểu từ đâu ra..
Thiếu niên thấy Lê Tường biểu hiện như vậy vội lui ra xa..
Anh luyện được không, những cánh hoa phải rời có thể lắp ráp được..
- Được nhưng hơi lâu, không biết còn thời gian luyện chế không. Thôi được, tôi nhận luyện chế nó, nhưng e rằng cậu bé không thể chứng kiến lúc tôi luyện chế được...
- Làm sao vậy!
- Cậu biết đó! Món đồ này tỷ mỉ như vậy, cánh hoa đòi hỏi phải là thần khí trung cấp.. Trung cấp luyện cánh hoa luyện cả tháng chưa chắc đã thành công một kiện, huống chi mấy trăm cánh...cánh lại nhỏ mỏng như vậy nên tôi cần tuyệt đối yên tĩnh không cho ai ở bên cạnh khiến tôi phân tâm.
Thiếu niên đi rồi, Lê Tường vẫn cứ ngạc nhiên, mùi hương lan ở đâu phát ra, rõ ràng khu vực này không có ai trồng lan. Chẳng lẽ...
Chẳng lẽ thằng nhỏ vừa rồi cất dấu nước hoa lan.
Hôm sau Lê Tường không ra làm việc, về Hồng Mông Linh Châu giới thưởng thức vườn Lan, chàng đã thu thập được. Trong số đó cũng có mấy cụm Lan Giáng Hương, đặc biệt một cụm Giáng Hương Hồng Nhạn.
Chàng muốn trước khi luyện chế món hàng của cậu thiếu niên này, nghiên cứu cảm ứng cho kỹ Giáng Hương Hồng Nhạn, từ mùi hương đến chi tiết cánh hoa, lá, gốc, rễ..
Thưởng hoa một lúc chàng nhớ đến cuộc đấu với Ô Vân Kiếm Tôn Vũ nên trở về cung ôn luyện luyện một chút thương pháp, sử dụng mấy lần Bá Vương thương cho đến nay chàng chưa dùng một thương pháp nhất định nào, chỉ thuận tay đâm, dùng thương thay bút vẽ vạch mấy đường tròn đơn giản. Nay nhớ lại một ít chiêu thương pháp đánh thử, „vạch đất lập biên“ Thương múa xoay một vòng chẳng khác gì trẻ em lấy cây vẽ một vòng tròn lớn chơi bắn bi sành.. chỉ khác chàng uốn lưng theo thương thế ẹo một vòng... chiêu này dùng đánh khi bị nhiều người bao vây, nhất là khi đối phương đang từ trên công xuống, chàng đánh mấy chục lần cảm ứng không gian ba động chung quanh..
Không được, chiêu này không ăn thua, kém xa thương thế của mình.. bỏ đi.. thà tiện tay quật đập như côn còn hơn, chàng định không luyện nữa đùa Bá Vương Thương cầm giữa cán kẽ vuốt, thương xoay tít như một mũi khoan phát ra tiếng ma sát không khí vi vu.. Thấy vậy chàng ngộ một điều, thương pháp cơ bản nhất, lợi hại nhất chính là dùng mũi của nó, đâm chọc khoan, còn cán để tăng lực cho mũi thương, có thể đỡ gạt.
Chàng luyện một hồi thấy thế đâm của thương mạnh và quỷ dị hơn trước rất nhiều, thế đâm thẳng vẫn mạnh nhất, thế phạt, khảy, ngoáy, vạch, liếc kèm theo độ quay vặn... yếu hơn nhưng quỷ dị khó tránh... Ghi nhận hình ảnh từ quỹ tích đến thế bay của đầu thương, lần này chàng thử thương ảnh, thương ý.. Tập trung hết tinh thần, thủ thương thế, ý niệm động.. mũi thương lập tức phát ra thương ảnh đầy trời, thế phạt, khảy, ngoáy, vạch, liếc cùng tiếng rít làm hỗn loạn tâm trí.. Luyện mấy lần thông thạo, chàng vận nguyên khí thương ảnh lại biến thành chói lọi hào quang, dẫn động thu hút thêm năng lượng trong thiên địa... khiến thương ảnh càng lúc càng ảo diệu lúc ẩn lúc hiện.
Chàng giật mình không khỏi lẩm bẩm:
- Đây là thương ý của mình sao..., rõ ràng vừa rồi còn đơn giản, bây giờ thêm nguyên khí quang năng vào liền biến đổi thành kỳ diệu huyền hoặc.. Thôi như vậy cũng đủ, nhân tiện gặp tên Tôn Vũ để thử nghiệm xem sao.
Hí Trường trong Lạc Ấn Thành đã hội tụ đông đủ, chỉ còn thiếu mỗi Lê Tường, Bá Vương đao Lê Tường.
- Hắn sợ không dám tới hay sao? Thật là mất mặt, tiếp chiến hẹn đúng giờ rồi không tới.
Ba chủ tớ nữ thần vương hôm nay cũng có mặt, trên thượng tầng. Nữ thần vương Trân Trâ bỗng hừ lên tiếng:
- Tên Tôn Vũ này thật là mắt chó xem thường người. Chính hắn mới là kẻ cần phải sợ. Bây giờ cao ngạo làm phách bao nhiêu chút nữa thảm bất nhiêu. Tiểu cường chậm hiểu biết, tưởng mình đã ghê gớm lắm, ai dè không bằng một ngón tay của người ta.
- Lê Tường lợi hại lắm ư?
- Hai ngươi kiên nhẫn chờ một chút, xem sẽ biết. Thần tướng hậu kỳ cảnh giới đã là cái thá gì..
Mỵ Lan hôm nay cũng đi theo, nàng vẫn hoá trang cậu thiếu niên ở phía sau nữ thần vương Trân Trân, nghe trọn lời nói của nữ thần vương không khỏi chờ mong. Mấy ngày qua nàng quan sát Lê Tường thấy quả nhiên người này phong cách đặc biệt, từ đối xử lời nói đến hành động đều chừng mực, chính xác, chân thật rõ ràng không chút quanh co.
Hí trường mười tám tầng lầu, đầy nhóc người, cường giả như kiến, ít nhất chứa hai triệu khán giả. Nhìn xuống võ đài bên dưới, họ có thể dùng thần thức quan sát rõ hơn ở tầng dưới nhìn bằng mắt.
Bỗng có người hô lên:
- Bá Vương Thương Lê Tường đã đến tiếp chiến …
Quả nhiên nhìn xuống một người thong thả bước lên võ đài, được bố trí một màn hộ khí không ảnh hưởng âm thanh, chỉ phòng hộ năng lượng phát tán có thể làm khán giả trọng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.