Chương 342: Đánh giá lầm Hàn Tinh bị Hương-Chi đánh trọng thương
Dao Ky
18/03/2013
Thời gian trôi qua ba giờ, mọi người đều sốt ruột Hàn Tinh vẫn bất động ngồi yên. Hương-Chi lặng lẽ đến gần Hàn Tinh định đánh thức nhưng khi còn cách hai bước liền gặp một bức tường vô hình chặn lại, nàng không phục bèn dùng hết sức thần lực sữa mẹ hai chân hạ tấn nhích vào thì đến gần được một bước nữa.
- Đừng! Tiểu thư..
Đáng tiếc cảnh báo của Tiểu Hồng đã trễ, và dù Hương-Chi nghe được chưa chắc nàng đã chịu nghe.
Hương-Chi bị phản chấn bay ngược ra nhắm ngay hướng cánh cửa thông đạo. Nàng kinh hoảng vì đã nếm mùi đau khổ với phản phệ của Phong Ấn, nàng nhắm chặt mắt lại không dám nhìn hét lên một tiếng chờ tai nạn xảy ra với mình, thân bay như tia chớp.
Bất chợt nàng cảm thấy eo bụng đã bị ai xiết chặt cả thân người bị lôi ra, khi mở mắt ra thấy mình đang ngồi gọn trong lòng Hàn Tinh.. khiến cả người ấm áp, êm như ngồi trên nhung lụa, hơi thở nam nhân phà vào tai, mùi lạ bay vào mũi...
Hàn Tinh vẫn trong tư thế ngồi yên chỗ cũ, nhưng tay phải bây giờ xiết chặt eo bụng cô bé, cô ngồi gọn trong lòng mình, mùi thơm thoảng bay vào mũi, chàng bây giờ mới nhận ra cô bé này chẳng bé tí nào, da thịt mềm mại, eo nhỏ lưng ong không hiểu tại sao lúc ẩn thân bị đụng vào lại cảm thấy cô ta cái gì cũng nhỏ.
Hương-Chi thấy ánh mắt mọi người kinh ngạc nhìn lại, nàng giãy dụa liền cảm thấy không ổn, phía dưới như bị vật gì cấn chọc, eo bụng bị giữ chặt liền la to:
- Mau buông người ta ra....
Hàn Tinh không ngờ bị tấm thân mềm mại của cô bé kích thích, thân thể phản ứng tự nhiên bộc phát khiến chàng mê mẩn bỗng nghe tiếng la chàng vội buông nàng ra.
Hương-Chi đứng dậy được thấy mình bị người đàn ông đầu tiên ôm mình chặt như vậy, nhất là bị vật của nam nhân chạm vào khiến nàng vừa xấu hổ vừa thẹn liền nổi nóng xoay lại bàn tay đánh ra một tát. Hàn Tinh thấy cử chỉ xoay người của nàng liền nghi ngờ nên vụt đứng dậy, cái tay nhỏ của cô bé đánh ngay vào tay chàng khiến Hàn Tinh bật cười nói:
- Ngoan ngoãn, đừng có làm loạn..
- Tiểu thư...
Hương-Chi sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, nàng vốn có thân phận cao quý, công chúa trong hoàng cung, một trong mười hai thế lực lớn nhất, ai gặp nàng cũng phải nhường nhịn, lấy lòng còn không được, nam nhân muốn gặp cũng không được, chưa bao giờ chịu thua thiệt. Từ lúc trốn đi chơi, nàng thường cùng Tiểu Hồng ẩn núp trên cao quan sát người qua kẻ lại không đến gần ai, và cũng không cho ai đến gần. Chẳng dè lại bị Hàn Tinh vô hình từ dưới vọt lên đụng vào, bây giờ lại bị ôm vào lòng, mặc dù là ý tốt nhưng nàng thà bị phong ấn cắn trả còn hơn bị nam nhân ôm. Trong lòng nàng rối loạn không biết phải làm gì, phản ứng tự nhiên đánh một tát không trúng. Nàng tức giận bao nhiêu thần lực phong tỏa nàng bỏ hết, khí thế phát ra cực hạn khiến mọi người giật mình.
Hàn Tinh cảm thấy cô bé trước mặt bỗng nhiên thay đổi, như được bóc vỏ chẳng những uy khí kinh khủng, dung mạo phong tư, nhan sắc tuyệt mỹ động lòng người, đôi mắt giận dữ nhưng không che dấu hết vẻ đáng yêu của nàng. Khí uy của nàng bức đến người Hàn Tinh khiến chàng cảm thấy hơi thở khó khăn lập tức cả người phong ấn nội liễm cũng bức phá ra, dáng vóc thân thể cao lớn hơn một tấc, đôi mắt trong sáng ẩn một chút đam mê, hơi thở trầm ổn như có như không tuy chẳng phát ra uy áp, nhưng uy áp của Hương-Chi cũng chẳng làm gì được, chẳng khác nào uy lực áp vào hư vô không có phản ứng.
Hương-Chi thấy chàng bộc lộ chân tướng cơn giận giảm xuống, thấy thần uy cấp ba của mình không thể áp đảo Hàn Tinh liền ngạc nhiên. Với thần uy của nàng dù tiên tôn, tiên đế cũng phải nhượng bộ lùi bước, không hiểu anh chàng này tu luyện công pháp gì lại có bản lãnh tiếp nhận thần uy một cách hời hợt. Bỗng nàng bay lên hô:
- Tố Ngàn Thủ kiếp!
Bàn tay khẽ động, không gian phong ba liền chỗi dậy đồng thời vô số bàn tay đẹp uốn éo nhắm người Hàn Tinh vỗ tới.
Hàn Tinh đứng yên chợt nhớ đến Hồng-Linh, lần đầu cảm bất xứng với tình yêu của nàng vì với tư tưởng vừa có đối với Hương-Chi, chàng cảm thấy chính mình cần bị đòn để đền bù lỗi lầm vừa rồi nên không trả đòn. Ngàn vạn bàn tay đẹp vặn vẹo uốn éo bay đến.
- Bùng! Bùng!
Hai ba tiếng chạm nổ chỉ thấy thân hình bị đánh bay đi như tên bắn chạm vào vách đá.
Mọi người giật mình nhìn kỹ chỉ thấy một lỗ sâu chừng mười mét, trong đó máu miệng tuôn trào không ngớt, đôi mắt nhắm nghiền không hiểu còn sống hay đã chết.
Trần Thân thấy chuyện xảy ra bất ngờ, hoảng sợ quýnh lên, vội phá vách đá vào lôi chàng ra, thân thể mềm nhũn như không xương, hơi thở thoi thóp, đưa một tia tiên nguyên khí đưa vào dò xét thì thấy nguyên khí chàng sôi sục, cắn nuốt hết nguyên khí của mình, không sao đánh giá được, vội kiếm chỗ bằng phẳng đặt xuống.
Hương-Chi người cứng đơ đứng nhìn phía trước, lẩm bẩm „Sao lại... lại không đánh trả, sao lại dại dột như vậy..., tại sao trước đó đỡ cái tát yêu của mình bây giờ lại nhanh nhẹn đón đỡ...“ Nàng sợ hãi, khuôn mặt tái xanh, miệng lắp bắp không thốt lên lời... thân người run lên từng hồi nghĩ, với chiêu này, dù là luyện khí thần cấp ba cũng chịu không thấu... Ta đã giết chàng rồi! Ta đáng chết!“
Tiểu Hồng thấy Hương-Chi đứng chết lặng vội chạy lại xem thì bị Trần Thân hai mắt đỏ ngầu run giọng nghẹn ngào hét to:
- Cút! Cút cho ta, hai con nhãi chẳng phải là người tốt đã giết người anh em bằng hữu của ta...
Hồng Mông Linh Châu giới, một trận động đất xảy ra, biển cả sóng gào, trời đang nắng êm ả bỗng mây trôi gió cuốn gào thét khắp nơi năm phút mới yên tĩnh trở lại với cơn mưa tầm tã.
Cổ Loa Thành bỗng thu nhỏ lại biến mất, xuất hiện trong đan điền Hàn Tinh, đệ nhị thánh anh trở về bản vị, hổ trợ duy trì chống đỡ đan điền, ngũ tạng.
Trong thức hải Hồng Mông Linh Châu phun bạch khí dầy đặc như sương, nhanh chóng chữa trị thức hải rồi theo kinh mạch chuyển vận, đi đến đâu chữa trị đến đó, lại phân tán ra chữa trị huyết mạch, xương cốt. Một luồng bạch khí khác xông thẳng ngũ tạng lục phủ chữa trị....
Trong khi Hàn Tinh vẫn thanh tỉnh, lúc này mới biết mình đánh giá lực lượng của Tố Thủ của Hương-Chi quá thấp, tưởng là thân thể mình có thể chịu được không ngờ chịu không được một kích. Lúc này chàng bị đau đớn chưa từng cảm nghiệm, kinh mạch, thần kinh co rút, giật từng cơn, thân thể chẳng khác gì bị dát mỏng thành mảnh, sinh lực đang nhanh chóng cạn dần, rồi mất cảm giác dần dần.
Thánh Anh trái lại không bị tổn thương, tĩnh tọa nội soi theo dõi quá trình Hồng Mông Linh Châu chữa trị thân thể mình không cần để ý đến chuyện bên ngoài..
Mọi người yên lặng nhìn thân thể nằm cứng đơ đẫm máu thoi thóp, sinh lực đang chậm trôi đi... Chân Thanh, Lâm Nhược-Tuyết, Trần Thân chia ra ba góc ngồi xuống canh canh chừng không cho ai đến gần...
Tiểu Hồng kéo Hương-Chi ra ngoài phía xa hỏi:
- Tiểu thư sao nặng tay thế? Chàng dù sao vẫn là người tiên giới, sao chịu nổi một kích của luyện khí thần cấp ba của tiểu thư.
- Ta không có ý hại hắn, vừa rồi chỉ muốn đo lường xem hắn có bao nhiêu thực lực thôi.... Không ngờ...hắn không chịu phản kích đem thân ra hứng đòn.
Nói xong thở dài buồn bã ....
- Ủa! Tiểu thư xem kỹ, hắn dường như đang tự chữa thương bây giờ khí sắc rõ ràng đỡ hơn trước, sinh mệnh lực không còn hao mòn dần nữa, trái lại đang ngưng tụ dần.
Hương-Chi không dám nhìn tình trạng thê thảm của Hàn Tinh do mình gây ra, bây giờ nghe Tiểu Hồng nói mới nhìn kỹ, quả nhiên thấy khôn mặt hắn đỡ tái xanh, có chút sinh lực không giống như mặt người chết nữa. Nàng không ngớt cầu mong cho hắn bình an mau vượt qua tai ách tử thần. Rồi ngồi xuống trấn định cơn hoảng hốt...
Năm tiếng trôi qua, mọi người thấy Hàn Tinh mở mắt, ngón tay ngón chân bắt đầu cử động, sau đó khuỷu tay khuỷu chân, đầu gối cùi chổ, cánh tay, cổ... cuối cùng ngồi dậy.
Ngoại trừ Ngọc Thanh đạo trưởng ai nấy đều vui mừng, Trần Thân vui sướng tỏ lộ ra ngoài nhưng không dám lên tiếng sợ làm kinh động đến Hàn Tinh đang còn tự chữa thương. Lại ba tiếng nữa trôi qua, Hàn Tinh mở mắt đứng lên hoạt động chân tay, kiểm tra lại thể chất của mình không khỏi vui mừng ngạc nhiên cười vui vẻ, toàn thân từ đầu đến chân, ngũ tạng lục phủ, kinh mạch huyết mạch cho đến các lỗ chân lông đều thông sướng, ẩn dấu tiềm tàng tràn đầy lực lượng.
- Hàn huynh đệ có sao không? Làm cho chúng ta lo muốn chết...
- Không sao, rất xin lỗi để mọi người lo lắng...
- Hàn công tử thật sự không sao chứ?
- Không sao, qua lần này mới biết ta còn yếu kém lắm. Tố Thủ của tiểu thư thật mạnh, thân ta chịu không nổi một kích. Còn mạnh hơn tiên đế, tiên tôn... thì phải.
- Phải! Đương nhiên hơn bọn họ rồi, nếu không chẳng mất hết tư cách làm thân phận …. hay sao.. Không biết công tử tìm ra phương pháp giải phong ấn chưa..
- Ta diễn luyện mấy trăm ngàn lần nhưng kết quả cũng không nắm chắc. Phải thử mới biết được.
Nói xong chàng tiến lên đứng cách cánh cửa ba bước bắt đầu bắt thủ ấn cách quãng đánh ra 1,... 3,... 6,.... 9, đồ án đánh ra. Cánh cửa kẽo kẹt mở hết ra sau đó vụt đóng lại, vì đóng quá nhanh nên không ai có thể vào được.......
Mọi người mừng rỡ ồ lên rồi lại thất vọng.... Hàn Tinh liên tiếp thử nhưng không thành công, cứ như cũ hoặc không phản ứng, hoặc mở một nửa hay vừa mở đã đóng. Cuối cùng chàng đứng yên trầm tư suy nghĩ lần đầu vừa thử cánh cửa mở nhưng vội đóng...
Chàng liền lập lại rồi đánh ngược trở lên số đồ hình cũng tăng lên gấp trăm lần.... thấy kết quả cũng như vậy trong khi người mệt mỏi.. Bỗng chàng nghĩ dùng đến tinh thần lực áp cho cánh dừng lại khi nó vừa mở ra...
Hàn Tinh lập lại khi vừa đến đồ án cuối cùng trước khi cửa mở đã dùng niệm ý đón đầu „Dừng!“. Cánh cửa mở ra vừa đóng lại hai phần thì bị tinh thần lực của chàng bắt nó đứng yên...
Mọi người vội đi vào cửa, thì lại thấy một cánh cửa khác trong khi cửa phía trước đóng lại, khiến trước mắt mọi người tối sầm, ai nấy vội dùng thần thức lại kinh ngạc vì không cảm thấy chút không khí ba động nào.
- Đừng! Tiểu thư..
Đáng tiếc cảnh báo của Tiểu Hồng đã trễ, và dù Hương-Chi nghe được chưa chắc nàng đã chịu nghe.
Hương-Chi bị phản chấn bay ngược ra nhắm ngay hướng cánh cửa thông đạo. Nàng kinh hoảng vì đã nếm mùi đau khổ với phản phệ của Phong Ấn, nàng nhắm chặt mắt lại không dám nhìn hét lên một tiếng chờ tai nạn xảy ra với mình, thân bay như tia chớp.
Bất chợt nàng cảm thấy eo bụng đã bị ai xiết chặt cả thân người bị lôi ra, khi mở mắt ra thấy mình đang ngồi gọn trong lòng Hàn Tinh.. khiến cả người ấm áp, êm như ngồi trên nhung lụa, hơi thở nam nhân phà vào tai, mùi lạ bay vào mũi...
Hàn Tinh vẫn trong tư thế ngồi yên chỗ cũ, nhưng tay phải bây giờ xiết chặt eo bụng cô bé, cô ngồi gọn trong lòng mình, mùi thơm thoảng bay vào mũi, chàng bây giờ mới nhận ra cô bé này chẳng bé tí nào, da thịt mềm mại, eo nhỏ lưng ong không hiểu tại sao lúc ẩn thân bị đụng vào lại cảm thấy cô ta cái gì cũng nhỏ.
Hương-Chi thấy ánh mắt mọi người kinh ngạc nhìn lại, nàng giãy dụa liền cảm thấy không ổn, phía dưới như bị vật gì cấn chọc, eo bụng bị giữ chặt liền la to:
- Mau buông người ta ra....
Hàn Tinh không ngờ bị tấm thân mềm mại của cô bé kích thích, thân thể phản ứng tự nhiên bộc phát khiến chàng mê mẩn bỗng nghe tiếng la chàng vội buông nàng ra.
Hương-Chi đứng dậy được thấy mình bị người đàn ông đầu tiên ôm mình chặt như vậy, nhất là bị vật của nam nhân chạm vào khiến nàng vừa xấu hổ vừa thẹn liền nổi nóng xoay lại bàn tay đánh ra một tát. Hàn Tinh thấy cử chỉ xoay người của nàng liền nghi ngờ nên vụt đứng dậy, cái tay nhỏ của cô bé đánh ngay vào tay chàng khiến Hàn Tinh bật cười nói:
- Ngoan ngoãn, đừng có làm loạn..
- Tiểu thư...
Hương-Chi sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, nàng vốn có thân phận cao quý, công chúa trong hoàng cung, một trong mười hai thế lực lớn nhất, ai gặp nàng cũng phải nhường nhịn, lấy lòng còn không được, nam nhân muốn gặp cũng không được, chưa bao giờ chịu thua thiệt. Từ lúc trốn đi chơi, nàng thường cùng Tiểu Hồng ẩn núp trên cao quan sát người qua kẻ lại không đến gần ai, và cũng không cho ai đến gần. Chẳng dè lại bị Hàn Tinh vô hình từ dưới vọt lên đụng vào, bây giờ lại bị ôm vào lòng, mặc dù là ý tốt nhưng nàng thà bị phong ấn cắn trả còn hơn bị nam nhân ôm. Trong lòng nàng rối loạn không biết phải làm gì, phản ứng tự nhiên đánh một tát không trúng. Nàng tức giận bao nhiêu thần lực phong tỏa nàng bỏ hết, khí thế phát ra cực hạn khiến mọi người giật mình.
Hàn Tinh cảm thấy cô bé trước mặt bỗng nhiên thay đổi, như được bóc vỏ chẳng những uy khí kinh khủng, dung mạo phong tư, nhan sắc tuyệt mỹ động lòng người, đôi mắt giận dữ nhưng không che dấu hết vẻ đáng yêu của nàng. Khí uy của nàng bức đến người Hàn Tinh khiến chàng cảm thấy hơi thở khó khăn lập tức cả người phong ấn nội liễm cũng bức phá ra, dáng vóc thân thể cao lớn hơn một tấc, đôi mắt trong sáng ẩn một chút đam mê, hơi thở trầm ổn như có như không tuy chẳng phát ra uy áp, nhưng uy áp của Hương-Chi cũng chẳng làm gì được, chẳng khác nào uy lực áp vào hư vô không có phản ứng.
Hương-Chi thấy chàng bộc lộ chân tướng cơn giận giảm xuống, thấy thần uy cấp ba của mình không thể áp đảo Hàn Tinh liền ngạc nhiên. Với thần uy của nàng dù tiên tôn, tiên đế cũng phải nhượng bộ lùi bước, không hiểu anh chàng này tu luyện công pháp gì lại có bản lãnh tiếp nhận thần uy một cách hời hợt. Bỗng nàng bay lên hô:
- Tố Ngàn Thủ kiếp!
Bàn tay khẽ động, không gian phong ba liền chỗi dậy đồng thời vô số bàn tay đẹp uốn éo nhắm người Hàn Tinh vỗ tới.
Hàn Tinh đứng yên chợt nhớ đến Hồng-Linh, lần đầu cảm bất xứng với tình yêu của nàng vì với tư tưởng vừa có đối với Hương-Chi, chàng cảm thấy chính mình cần bị đòn để đền bù lỗi lầm vừa rồi nên không trả đòn. Ngàn vạn bàn tay đẹp vặn vẹo uốn éo bay đến.
- Bùng! Bùng!
Hai ba tiếng chạm nổ chỉ thấy thân hình bị đánh bay đi như tên bắn chạm vào vách đá.
Mọi người giật mình nhìn kỹ chỉ thấy một lỗ sâu chừng mười mét, trong đó máu miệng tuôn trào không ngớt, đôi mắt nhắm nghiền không hiểu còn sống hay đã chết.
Trần Thân thấy chuyện xảy ra bất ngờ, hoảng sợ quýnh lên, vội phá vách đá vào lôi chàng ra, thân thể mềm nhũn như không xương, hơi thở thoi thóp, đưa một tia tiên nguyên khí đưa vào dò xét thì thấy nguyên khí chàng sôi sục, cắn nuốt hết nguyên khí của mình, không sao đánh giá được, vội kiếm chỗ bằng phẳng đặt xuống.
Hương-Chi người cứng đơ đứng nhìn phía trước, lẩm bẩm „Sao lại... lại không đánh trả, sao lại dại dột như vậy..., tại sao trước đó đỡ cái tát yêu của mình bây giờ lại nhanh nhẹn đón đỡ...“ Nàng sợ hãi, khuôn mặt tái xanh, miệng lắp bắp không thốt lên lời... thân người run lên từng hồi nghĩ, với chiêu này, dù là luyện khí thần cấp ba cũng chịu không thấu... Ta đã giết chàng rồi! Ta đáng chết!“
Tiểu Hồng thấy Hương-Chi đứng chết lặng vội chạy lại xem thì bị Trần Thân hai mắt đỏ ngầu run giọng nghẹn ngào hét to:
- Cút! Cút cho ta, hai con nhãi chẳng phải là người tốt đã giết người anh em bằng hữu của ta...
Hồng Mông Linh Châu giới, một trận động đất xảy ra, biển cả sóng gào, trời đang nắng êm ả bỗng mây trôi gió cuốn gào thét khắp nơi năm phút mới yên tĩnh trở lại với cơn mưa tầm tã.
Cổ Loa Thành bỗng thu nhỏ lại biến mất, xuất hiện trong đan điền Hàn Tinh, đệ nhị thánh anh trở về bản vị, hổ trợ duy trì chống đỡ đan điền, ngũ tạng.
Trong thức hải Hồng Mông Linh Châu phun bạch khí dầy đặc như sương, nhanh chóng chữa trị thức hải rồi theo kinh mạch chuyển vận, đi đến đâu chữa trị đến đó, lại phân tán ra chữa trị huyết mạch, xương cốt. Một luồng bạch khí khác xông thẳng ngũ tạng lục phủ chữa trị....
Trong khi Hàn Tinh vẫn thanh tỉnh, lúc này mới biết mình đánh giá lực lượng của Tố Thủ của Hương-Chi quá thấp, tưởng là thân thể mình có thể chịu được không ngờ chịu không được một kích. Lúc này chàng bị đau đớn chưa từng cảm nghiệm, kinh mạch, thần kinh co rút, giật từng cơn, thân thể chẳng khác gì bị dát mỏng thành mảnh, sinh lực đang nhanh chóng cạn dần, rồi mất cảm giác dần dần.
Thánh Anh trái lại không bị tổn thương, tĩnh tọa nội soi theo dõi quá trình Hồng Mông Linh Châu chữa trị thân thể mình không cần để ý đến chuyện bên ngoài..
Mọi người yên lặng nhìn thân thể nằm cứng đơ đẫm máu thoi thóp, sinh lực đang chậm trôi đi... Chân Thanh, Lâm Nhược-Tuyết, Trần Thân chia ra ba góc ngồi xuống canh canh chừng không cho ai đến gần...
Tiểu Hồng kéo Hương-Chi ra ngoài phía xa hỏi:
- Tiểu thư sao nặng tay thế? Chàng dù sao vẫn là người tiên giới, sao chịu nổi một kích của luyện khí thần cấp ba của tiểu thư.
- Ta không có ý hại hắn, vừa rồi chỉ muốn đo lường xem hắn có bao nhiêu thực lực thôi.... Không ngờ...hắn không chịu phản kích đem thân ra hứng đòn.
Nói xong thở dài buồn bã ....
- Ủa! Tiểu thư xem kỹ, hắn dường như đang tự chữa thương bây giờ khí sắc rõ ràng đỡ hơn trước, sinh mệnh lực không còn hao mòn dần nữa, trái lại đang ngưng tụ dần.
Hương-Chi không dám nhìn tình trạng thê thảm của Hàn Tinh do mình gây ra, bây giờ nghe Tiểu Hồng nói mới nhìn kỹ, quả nhiên thấy khôn mặt hắn đỡ tái xanh, có chút sinh lực không giống như mặt người chết nữa. Nàng không ngớt cầu mong cho hắn bình an mau vượt qua tai ách tử thần. Rồi ngồi xuống trấn định cơn hoảng hốt...
Năm tiếng trôi qua, mọi người thấy Hàn Tinh mở mắt, ngón tay ngón chân bắt đầu cử động, sau đó khuỷu tay khuỷu chân, đầu gối cùi chổ, cánh tay, cổ... cuối cùng ngồi dậy.
Ngoại trừ Ngọc Thanh đạo trưởng ai nấy đều vui mừng, Trần Thân vui sướng tỏ lộ ra ngoài nhưng không dám lên tiếng sợ làm kinh động đến Hàn Tinh đang còn tự chữa thương. Lại ba tiếng nữa trôi qua, Hàn Tinh mở mắt đứng lên hoạt động chân tay, kiểm tra lại thể chất của mình không khỏi vui mừng ngạc nhiên cười vui vẻ, toàn thân từ đầu đến chân, ngũ tạng lục phủ, kinh mạch huyết mạch cho đến các lỗ chân lông đều thông sướng, ẩn dấu tiềm tàng tràn đầy lực lượng.
- Hàn huynh đệ có sao không? Làm cho chúng ta lo muốn chết...
- Không sao, rất xin lỗi để mọi người lo lắng...
- Hàn công tử thật sự không sao chứ?
- Không sao, qua lần này mới biết ta còn yếu kém lắm. Tố Thủ của tiểu thư thật mạnh, thân ta chịu không nổi một kích. Còn mạnh hơn tiên đế, tiên tôn... thì phải.
- Phải! Đương nhiên hơn bọn họ rồi, nếu không chẳng mất hết tư cách làm thân phận …. hay sao.. Không biết công tử tìm ra phương pháp giải phong ấn chưa..
- Ta diễn luyện mấy trăm ngàn lần nhưng kết quả cũng không nắm chắc. Phải thử mới biết được.
Nói xong chàng tiến lên đứng cách cánh cửa ba bước bắt đầu bắt thủ ấn cách quãng đánh ra 1,... 3,... 6,.... 9, đồ án đánh ra. Cánh cửa kẽo kẹt mở hết ra sau đó vụt đóng lại, vì đóng quá nhanh nên không ai có thể vào được.......
Mọi người mừng rỡ ồ lên rồi lại thất vọng.... Hàn Tinh liên tiếp thử nhưng không thành công, cứ như cũ hoặc không phản ứng, hoặc mở một nửa hay vừa mở đã đóng. Cuối cùng chàng đứng yên trầm tư suy nghĩ lần đầu vừa thử cánh cửa mở nhưng vội đóng...
Chàng liền lập lại rồi đánh ngược trở lên số đồ hình cũng tăng lên gấp trăm lần.... thấy kết quả cũng như vậy trong khi người mệt mỏi.. Bỗng chàng nghĩ dùng đến tinh thần lực áp cho cánh dừng lại khi nó vừa mở ra...
Hàn Tinh lập lại khi vừa đến đồ án cuối cùng trước khi cửa mở đã dùng niệm ý đón đầu „Dừng!“. Cánh cửa mở ra vừa đóng lại hai phần thì bị tinh thần lực của chàng bắt nó đứng yên...
Mọi người vội đi vào cửa, thì lại thấy một cánh cửa khác trong khi cửa phía trước đóng lại, khiến trước mắt mọi người tối sầm, ai nấy vội dùng thần thức lại kinh ngạc vì không cảm thấy chút không khí ba động nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.