Hồng Mông Linh Bảo

Chương 331: Hàn Tinh chiêu mời Luyện Khí Sư

Dao Ky

18/03/2013

Hàn Tinh dùng mười ngày đêm phục hồi tiên nguyên lực, mười ngày còn lại tìm cảm xúc với Nỏ Thần. Nỏ Thần từ khi thu được ở biển Việt Nam sử dụng hai lần, lần nào cũng hấp thụ hầu hết nguyên khí, một khi dùng toàn lực sẽ hao đi tám phần nguyên khí bất kể chân nguyên khí hay tiên nguyên khí. Nhớ lại mũi tên đầu tiên chàng định dùng ba phần tiên nguyên lực, cuối cùng hao tổn hai phần như vậy Nỏ Thần lúc nào cũng hấp thụ tám phần nguyên khí trong người, bất kể chân nguyên khí hay tiên nguyên khí.

Nếu mỗi lần sử dụng Nỏ Thần toàn lực đều như vậy thì nguy hiểm vô cùng, địch nhân sẽ lợi dụng cơ hội này tấn công thì mình chờ chết.

Nếu nỏ thần là thần khí có lẽ tốt nhất là dùng thần nguyên khí, thần lực vận khởi, nhưng làm sao có thể tu luyện ra thần lực nguyên khí hay làm sao chuyển tiên lực sang dạng thần lực. Không ngờ Nỏ Thần lại chịu dung nạp tinh thuần Chân lực, Tiên lực để khởi động, chàng nhớ lại thần quang phát ra từ nỏ thần mang một khí tức cường mạnh kinh khủng, áp đảo vạn vật sinh linh nhưng chính mình tinh thần phấn chấn, chiến ý tăng vọt không có gì không cản nổi. Và khí tức cường bạo này cổ loa thạch của mình cũng có nhưng không nồng đậm bằng. Phải chăng nỏ thần là cao giai thần khí? Còn cổ loa thạch là cấp thấp thần khí..

Chàng nhớ lại quá trình ngưng luyện cổ loa thạch cần phải trải qua giai đoạn chuyển đổi qua ánh sáng năng lượng rồi mới ngưng đọng...tiên nguyên khí có thể vận chuyễn đánh ra quang lực, quang khí nhưng trong kinh mạch, đan điền vẫn ở dạng tiên nguyên khí … thật là không hiểu thần khí như thế nào luyện ra.. Còn thần khí ánh quang của mình thánh thai nhận được, đồng dạng với thánh thai của Hồng-Linh lại đồng dạng, ôn hòa, êm dịu khác với thần quang của nỏ thần và cổ loa thạch. Như vậy năng lượng ánh sáng còn chia ra làm nhiều dạng, ánh sáng thái dương mang theo sức nóng của hỏa, ánh sáng vầng nguyệt âm u, lạnh lẽo, ôn nhu.

Nếu mình nghiên cứu ánh sáng năng lượng, dựa theo đó may ra kiếm được manh mối tu luyện ra thần lực nguyên khí... chuyện này sau này rảnh rỗi tính sau.

Hàn Tinh vào Yêu Cầm giới trước tiên thu phân thân cùng Dĩa Cổ Loa Thạch, chàng đứng tại trung tâm quan khán bức tường cao năm mét dày mười mét, tường đá xù xì nhưng lại tỏa ra ánh sáng mờ màu ngọc bích. Tường đá dính liền với nền đĩa như đã dung hợp làm một, không một kẽ hở, dấu vết ráp nối, tất cả chỉ là một khối đá khổng lồ. Xem đánh giá một lúc chàng lại nhận ra ba khối cổ loa thạch lúc khởi đầu còn lơ lững tại ba góc ở quanh chàng, ba khối to khổng lồ hình thành một vòng không đóng kín, đường kính chừng mười cây số. Lúc chàng vừa đến ba khối cổ loa thạch này đang còn xoay tròn nhưng bây giờ đã dừng hẳn. Chàng lại nhìn mặt đất, không thấy một dấu vết bụi bặm nào của yêu đế hay tiên đế. Tất cả đã biến thành năng lượng ánh sáng chuyển đổi ngưng đọng thành tường đá, kể cả Sơn Hà đồ cũng không thấy tông tích.

Chàng đang định thu Dĩa Cổ Loa thạch bỗng thấy một nơi hở, hình như miệng ốc rộng ba mươi thước liền ngạc nhiên lẩm bẩm.. „Đây là hẳn là cổng vào, sao vừa rồi ta không phát hiện.“ Chàng bay vọt lên cao nhìn xuống thì lại không thấy nơi cổng vừa rồi... liền thắc mắc trở xuống tìm tòi mới phát hiện nơi cổng có bố trí huyễn trận, từ xa nhìn vào không thấy cỗng đâu..

- Ai đã bố trí huyễn trận, chẳng lẽ phân thân, hay có ai nhân lúc không ai để ý làm chuyện này...

Tự hỏi một hồi không tìm ra lý lẽ chàng cuối cùng đành thu lại Dĩa Cổ loa thạch thầm nhủ, quá trình luyện xong tầng nhất còn mất khá nhiều thời gian, nhưng bây giờ miễn cưỡng xây nhà ở được rồi...

Hàn Tinh xuống dưới gặp người Tiết gia tộc, lúc này họ đang ngóng đợi, chàng theo mọi người vào chỗ ngồi, Tiết Lễm Tiết Toàn, và Tiết Cừ lão chưa kịp nói gì bỗng một người to tiếng:

- Hàn tiên sinh có thể cho chúng tôi xem lại một lần, món Thần Khí „Nỏ Thần“ để sáng mắt ra không

Hàn Tinh nghe vậy sắc mặt biến đổi, trong giận dữ ráng giữ bình tĩnh một lúc mới nhìn người vừa nói chuyện, là một thanh niên trẻ tuổi tu vi tiên quân hậu kỳ. Chàng nhẹ giọng:

- Đây là lời cám ơn của Tiết Gia tộc các ngươi hay sao?

Tiết Lễ và tất cả Tiết gia nghe vậy đều tái mặt, xấu hổ...Tiết Toàn nóng giận, quay lại trừng mắt tiên đế khí áp tràn ra hét:

- Tiết Linh Phát! Mày muốn chết, câm miệng cút cho ta...

Tiết Lễ vội lên tiếng:

- Gia môn bất hạnh, lại có tên vô ơn, vô giáo dục chỏ mõm vào chuyện người lớn như thế này. Thật là nỗi tủi nhục cho Tiết gia chúng ta. Xin lỗi Hàn lão đệ, xin tha thứ cho Tiết gia lần này. Chúng ta sẽ quản thúc hắn kỹ càng hơn.

Mọi người đang hưởng bầu khí vui mừng thắng trận bỗng trở thành xấu hổ, bầu khí trở nên ngột ngạt..

Thật ra trong khi chờ chàng trở lại ai nấy tụm ba tụm bảy bàn luận về cây Nỏ Thần, ai cũng muốn một lần nữa muốn xem cho kỹ. Tiết Phát quen thói không tự chủ được buông lời nói ra cũng đúng với tâm nguyện mọi người. Ai dè lời này phát ra đầu tiên thì không hợp tình hợp lý khiến cho Hàn Tinh nổi giận.

Hàn Tinh biết mình đã để lộ ra Nỏ Thần sau này sẽ sống không yên ổn với các cường giả. Họ sẽ quấy nhiễu không ngừng. Tuy chàng không sợ ai nhưng chuyện này cũng là một hy sinh vì Tiết Gia tộc.



Hàn Tinh đáp:

- Chuyện này thôi đi, không nhắc tới nữa.

Nói xong chàng lôi Tiết Toàn đi nói nhỏ:

- Chúng ta còn phải cứu người trong tảng đá không gian kia, mau kiếm chỗ kín đáo để ta xem thử.

Hai người kiếm được một động thạch còn trống gần đó, chàng đem tảng đá kia ra rồi dò xét...

Thấy chàng định đụng vào cấm chế, Tiết Toàn vì đã chịu khổ nên hô:

- Coi chừng cấp chế cắn trả..

Hàn Tinh nhìn hắn rồi lại tiếp tục, hai tay bắt ấn đánh lên tảng đá liền phát ra lôi điện, lôi điện truyền qua tay chàng, rồi bao trùm hết toàn thân.

Tiết Toàn thấy vậy kinh hô lùi lại một bước, lần trước hằn đã một lần chịu khổ bị lôi điện tần cho mềm người, tê tái mất nửa ngày mới hồi phục bình thường. Hắn thấy lôi điện bao trùm Hàn Tinh, chàng vẫn đứng yên lặng như người gỗ không cảm giác gì, sau đó cả người biến mất chỉ còn lại tảng đán đen đủi ở đó..

Hàn Tinh bị lôi điện bao quanh chàng không thèm để ý, thánh anh dùng Nhật Nguyệt kính soi vào bên trong, quả nhiên thấy một không gian u tối chứa người. Chàng vội dùng ẩn thân thuật rồi độn vào. Bỗng cả người bị bật ngược trở lại, chàng xem thử tảng đá chợt nhớ nó không có ngũ hành thuộc tính, bèn dùng thần di đi vào. Bên trong tối đen rộng chừng hai ngàn mét vuông, cao năm chục mét, khí thoáng không đến nỗi ngạt thở và chàng nhận ra người rải rác ngồi khắp nơi, dáng vẻ đều ủ rũ. Đặc biệt có mười hai người khác biệt hẳn, tóc dài, đàn ông râu che kín mặt, đàn bà đen đủi toàn vết bùn nhơ, hẳn là những người đã bị giam ở đây lâu ngày.

Chàng định cứu hết họ ra ngoài rồi tình sau nhưng chưa thực hiện đã nghe tiếng cười quen thuộc của lão họ Mạc:

- Hàn Tinh! Ngươi tận số rồi. Ta chờ ngươi đã lâu lắm rồi, lần này chịu chung với số phận với họ đi.

- Hừ! Lão mới là người tận số.

Nói xong chàng dùng Nhật Nguyệt kính soi tìm khắp nơi. Đúng lúc trên đỉnh đầu một luồng sáng mờ nện xuống, chàng vội tránh né nhìn lên thì thấy hình ảnh lão Mạc Thanh đang giận dữ nhìn mình. Lão hiện ra khiến mọi người kinh sợ, ai nấy run lên cầm cập, dường như họ đã trải qua nhiều hình phạt đau khổ với lão, ấn tượng đã bị ghi sâu trong lòng mọi người.

Chàng biết ngay hình ảnh này là nguyên thần của lão Mạc, nên thánh anh lập tức xuất khiếu bay ra. Nguyên thần lão Mạc thấy thánh anh liền bị kinh sợ, lão không ngờ mình đánh giá sai tu vi đối phương, trước nay lão vẫn tự hào cho rằng tu vi mình tiếp cận tiên tôn, linh hồn lực không kém bất cứ ai, chỉ cần vài tia nguyên thần cũng đủ cắn chết Hàn Tinh vì trong đây mình là Chúa tể, khống chế hết mọi sự. Bây giờ vừa nhìn thấy nguyên anh của đối phương xuất khiếu liền biết không ổn, đối phương linh hồn lực cũng cấp tiên tôn, lại đầy đủ nguyên anh nguyên thần, còn mình chỉ có năm phần trăm..

Thánh Anh thấy Nguyên Thần lão Mạc biểu hiện ỉu xìu liền biết lão đã mất hết chiến ý, chàng không khách sáo phất ra một màn hào quang trói chặt nguyên thần của lão..

- Buông ta ra, tha cho ta....

Thánh Anh không dừng tay đọc qua ký ức của nguyên thần, vừa đọc một nửa đã vui mừng quá sức, tám phần truyền thừa của Tiết gia nguyên thần đều nắm giữ...chàng còn biết thêm hai bạn lữ của lão là người Huyết Ảnh môn, bảy bạn lữ khác cùng lô đỉnh, yêu nhân a hoàn, yêu nhân nô bộc đều ở trong Sơn Hà giới bị chàng vô tình diệt sạch. Tảng đá không gian này lão gọi là Huyền Thiên Thần Bi, đoạt được trước đây chín ngàn năm, khi lão mới thăng cấp Tiên Quân ở U Minh giới chuyên dùng để giam nhốt địch nhân.

Chàng đọc xong ký ức của lão thì nguyên thần cũng bị phân tán hết. Thánh anh nhập thể chàng mới lên tiếng tuyên bố:

- Lão Mạc Thanh đế bị ta giết chết...các ngươi được tự do, ta đem tất cả ra ngoài.



Mọi người dù vừa rồi chứng kiến nguyên thần lão Mạc bị tiêu tán nhưng vẫn nghi ngờ. Chàng không nói thêm trực tiết phá bỏ cấm chế nói:

- Mau đi ra! Cấm chế cũng không còn...

Người của Tiết gia nghe vậy vội ùa nhau đi ra, Tiết Toàn đứng ngoài chờ chợt thấy có người xuất hiện liền nhận ra là người Tiết gia, tất cả năm mươi ba người. Trong đó có cả vợ con lão Tiết Văn. Họ nhận ra Tiết Toàn nhưng không dám tin rằng hắn tỉnh táo, vẫn còn cho rằng hắn còn bị mất trí. Tiết Toàn vui mừng chờ ra hết mới nói:

- Người của Tiết gia tộc đi theo ta...

Có người thấy hắn tỉnh táo không có dấu hiệu điên khùng như xưa nên hỏi:

- Ngươi là Tiết Toàn...

- Mẹ chứ thằng Tiết Hùng này, mày tưởng tao vẫn còn bị mất trí nên khinh thường. Coi chừng ta cho một quyền chết tại chỗ bây giờ...

Người Tiết gia đi rồi mười hai người còn lại nhìn nhau rồi lại nhìn Hàn Tinh... Một người vẫn chưa bình tĩnh run giọng hỏi:

- Ngươi vừa khẳng định đã giết chết lão tặc Mạc Thanh đế! Hắn lợi hại như vậy lại có Sơn Hà giới, yêu đế nhiều như vậy thực lực khủng khiếp làm sao giết nổi.

- Lợi hại cũng chết như thường, ta dùng một kiện thần khí giết một lúc hai cửu đầu ác điểu yêu đế, sau đó giết luôn một lúc tám đầu yêu đế cùng với lão. Sơn Hà đồ bị huỷ ngay tại chỗ, tất cả trở thành tro bụi. Cái ngươi số may, bị giam trong tảng đá này được ta đem ra khỏi Sơn Hà giới trước đó nếu không cũng bị hủy cùng rồi.

- Vậy cám ơn ân nhân đã trả thù dùm cho anh em chúng tôi...

Nói xong hai người cúi lậy..

- Hai vị chớ làm như vậy..

Bỗng chàng thấy không ổn, hai người này cúi xuống liền tắt thở, mất hết sinh lực khiến chàng ngẩn người.. Bỗng một người đầu hói lên tiếng:

- Họ tự tử chết rồi, mối thù cướp vợ, con gái, diệt gia tộc không sao trả được. Nay được tiên sinh giải quyết nên muốn theo kiếm gia tộc tụ họp..

Những người này theo ký ức của lão Mạc đều là những luyện khí sư thiên tài năng xuất chúng một phương được lão mời nhưng đã cự tuyệt liền bị lão bắt giam. Chàng nghĩ đến Cổ Loa thành trước sau cũng cần nhân lực làm việc và sinh sống trong đó, vậy họ có duyên xuất hiện đúng lúc, ta nên mời họ xem sao:

- Các ngươi còn lại mười người, trong đó những sáu luyện khí sư, một luyện đan sư, mỗi người đều có tài năng sở trường riêng biệt không biết đã có ý định gì chưa? Ta đang cần người trợ thủ làm một số công việc chế bảo, luyện tạp đồ vv..

Mọi người trầm ngâm mộ hổi lắc đầu không nói. Lão đầu hói lớn con chợt hỏi:

- Tiên sinh là ai, có bản lãnh giết chết Mạc Thanh đế sao lại không có trợ thủ.

- Ta là Hàn Tinh, bạn bè người thân của ta vì tu vi còn quá thấp nên không đủ sức trợ giúp ta được. Cho đến nay ta vẫn đơn thân độc vãng cũng không có lý tưởng hay tham vọng gì, chỉ vì mới đây ta định xây dựng cơ sở lập nghiệp một chút để giúp cho thân nhân bạn bè cùng chung vui sống cùng hợp lực bảo vệ chiếu cố lẫn nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hồng Mông Linh Bảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook