Chương 305: Hồng-Linh vô tình hủy Ngọc hạp tiên bảo
Dao Ky
18/03/2013
Hồng-Linh ngửi mùi hôi thối sặc sụa, miệng nôn oẹ mấy ngụm, nàng vội bố trí một lớp băng bao phủ thân mình phòng hộ, đồng thời tháo gỡ cấm chế trong thức hải khiến hương hoa hồng bộc phát ra ngoài, quả nhiên mùi hương hoa hồng đẩy lui mùi hôi thối dễ chịu hơn nhiều.
Lúc này nàng cảm thấy thân mình đình chỉ di động, trước mắt tối tăm không còn thấy gì nhưng thần thức vẫn cảm nhận được hoàn cảnh chung quang. Phía bên phải có đầm nước, mùi hôi thối bốc ra từ đó, phía bên trái có đồ vật thỉnh thoảng rung lên theo một nhịp đập nhất định. Phía sau đầm nước là một vật tròn cao bằng đầu người màu trắng sữa hao hao giống một trái trứng.
Hồng-Linh tò mò nên phi thân qua hồ nước đến gần vật tròn kỳ lạ giống trái trứng, đưa tay sờ vào thử. Mối luồng khí mát lạnh liền truyền vào bàn tay chạy theo kinh mạch xuống đan điền, hòa với chân khí khiến Hồng-Linh cảm thấy khoan khoái dễ chịu khôn tả …
- “Thứ tốt! Dường như là ngọc thạnh, rất tinh thuần tốt hơn cả cực phẩm tiên thạnh . Không ngờ trong này có viên ngọc lớn như vậy, có thể hấp thu năng lượng trong đó tu luyện, lần này giầu to rồi.”
Hồng-Linh đang mừng rỡ bỗng thân người bị một sức hút mạnh liệt kéo nàng ra khỏi viên ngọc khổng lồ. Nàng đương nhiên không muốn nên vận Hư Vô chỉ cô đánh ra một luồng chỉ bạch quang dài ba gang. Đây là chiêu giữ nhà dùng để phòng ngự rất thần kỳ, dù đối thủ dùng bảo khí đánh vào liền bị ánh bạch quang này cầm giữ không nhích đi đâu được. Sức hút bị bạch quang của nàng hóa giải, trong khi tay trái nàng cứ vịn lấy viên ngọc lớn mà thu ngọc khí tinh hoa. Nàng thấy sức hút kia không làm gì được mình bèn ngồi xuống xếp bằng, hai tay vẫn giữ tư thế cũ, một tay phát hư vô chỉ, tay kia tiếp thu ngọc khí năng lượng.
Trong gương chủ tớ Vân Mộng Hoa-Tuyết quan sát hình ảnh của Hồng-Linh ngạc nhiên vô cùng. Tiểu Hắc lên tiếng:
- Chủ nhân, con điếm kia không biết làm gì, một tay vịn vách tường một tay phát ra ánh quang kỳ lạ..
- Ta đoán nó đang bị hành hạ, một tay chống cự một tay vịn vách tường cho vững khỏi té.
- Nhưng không hiểu sao trên mặt nó không tỏ vẻ đau đớn hay lo lắng gì…
- Kệ mặc nó, trước sau nó cũng bị cự yêu Sò Biển ăn sạch, cứ để nó chống trả một hồi rồi sẽ thất vọng.
Hồng-Linh hấp thu bạch ngọc tinh khí, nàng vận chuyển chân khí đến cực hạn hấp mỗi lúc một nhanh. Sau một giờ đồng hồ nàng cảm thấy chân khí trong kinh mạch lớn mạnh, cuồn cuộn như thác lũ mà nguồn bạch ngọc tinh khí vẫn còn nhiều như vô tận. Nàng khẽ hé mắt ra nhìn thì thấy viên ngọc khổng lồ nhỏ đi chừng một phần mười. Lại một giờ nữa trôi qua nàng thấy sức hấp thu của mình đã đến cực hạn, cần phải dừng lại để tiếu hóa nên rút tay trái lại. Nàng nghĩ:
- Đã gặp bảo bối này tại sao không thu vào trữ vật lắc? Khi tiêu hóa hết ngọc khí thì lại đem ra sử dụng dần.
Nghĩ xong làm ngay, nàng phất tay niệm ý vừa động liền thu viên ngọc vào trữ vật lắc thành công. Bỗng nàng nghe tiếng ai thì thầm:
- Ngươi dám! Nhân loại bé nhỏ dám cả gan cướp mất Bảo Ngọc của ta.
- Ai! Ai đang nói gì đó!
- Là ta, nhân loại bé nhỏ mau trả bảo ngọc cho ta.. Ta chính là chủ nhân của Bảo Ngọc, ta là Thần Sò bị nhốt ở đây, ngươi đã bị ta nuốt vào bụng mà còn lôi thôi, ăn trộm bảo ngọc của ta.. Mau trả ngọc lại cho ta, ta hứa sẽ thả ngươi ra.
- Thầ n sò, ta đang trong bụng con sò khổng lồ hay sao, chẳng lẽ cái hang khổng lồ này là bụng của nó ?
Hai chủ tớ Hoa-Tuyết chứng kiến lúc Hồng-Linh thu hoạch một viên Bạch ngọc rất lớn thì kinh hô, Hoa-Tuyết không biết trong bụng con sò lại có ngọc quý, nếu không nàng đã tìm cách thu lấy. Nay bị Hồng-Linh lấy đi thì tiếc nuối, nhưng suy nghĩ kỹ lại, Hồng-Linh đang ở trong tay mình, trước sau gì cũng chết, bảo vật cuối cùng cũng về tay mình thôi.
Lúc này thấy Hồng-Linh bất chợt phóng trở ra, đồng thời vô số chất lỏng màu đỏ bắn tới Hồng-Linh nhưng tất cả bị một luồng ánh quang ngăn chận lại rơi xuống. Tiểu Hắc phấn chấn hô:
- Hay quá! Thần Sò cuối cùng ra tay rồi!
Chất lỏng rớt xuống lại vô số chất lỏng khác tiếp theo bắn tới, càng lúc càng dày như mưa rào. Nửa tiếng sau chất lỏng không còn ở dạng tia bắn rơi lẻ tẻ nữa mà là cả suối chất lỏng như sóng trào đập tới từng hồi liên miên bất tận. Hồng-Linh thấy tình thế này nếu kéo dài sẽ không ổn, mình sẽ kiệt sức mất nên tìm cách rời khỏi bụng con sò này càng nhanh càng tốt.
Nghĩ đến Hư Vô chỉ, vừa rồi hấp thụ không ít năng lượng từ viên Bảo Bạch Ngọc, không biết Hư Vô chỉ của mình có tiến được chút nào không, nhân dịp này sao không thừa cơ đánh vỡ vỏ sò mà đi ra, Không gian ta còn có thể chọc thủng xuyên qua, chẳng lẽ vỏ sò còn cứng dầy hơn..
Nghị xong Hồng-Linh hét lên một tiếng lanh lảnh, mười ngón tay thon trắng đẹp xoay chuyển đan quyện vào nhau, chỉ quang phát ra hợp lại thành một tia sáng to bằng cái chậu con đánh về phía trước.
- Xịt! Oa…
Một tiếng kêu như thú bị chọc tiếng kêu vang dội, đồng thời Hồng-Linh cảm thấy cả cái động xoay chuyển giậy dụa, nàng nhìn vào nơi bị Hư Vô chỉ đánh một lỗ hổng to như cái cổng trường mở ra. Nàng mừng rỡ kinh hô, Hư Vô chỉ tầng thứ bảy luyện thành và lập tức chuyển thân nhắm lỗ hổng phóng ra ngoài như một con chim yến.
Hai chủ tớ Hoa-Tuyết đang chờ mong thưởng thức màn Thần sò bài tiết Dịch Vị làm hủ hóa Hồng-Linh thì thấy con điếm này chống trả kịch liệt, có thể cầm cự đến nửa giờ, cả hai tưởng rằng trước sau thì đối phương cũng bị hoa mòn chân khí, kiệt sức chịu tội, dè đâu con điếm thối này quả là kinh khủng dùng Hư Vô chỉ đánh thủng vỏ thần sò, phóng ra chạy trốn. Còn lại thần sò quằn quại quay cuồng một hồi mới lặn xuống đáy biển không biết còn sống hay đã chết.
Hồng-Linh bay ra khỏi bụng con sò thần thức không ngớt tán ra dò xét chung quanh. Mọi nơi đều là bóng tối, bỗng nàng thấy phía trên hướng tây bắc có một tia ánh quang rất nhỏ, vừa loé nên đã biến mất. Nàng dụng vận tốc tối đay phóng lên thần thức dò phía đó sau nửa giờ lại thấy áng sáng loé lên ngay trước mặt, Hồng-Linh vội vận Hư Vô chỉ đánh ra liền cảm thấy không gian bị vỡ ra, tình trạng không khác gì lúc phá cấm chế trong linh dược viên. Nàng không chần chờ phóng ra khỏi thì bất chợt một tiếng nổ rung chuyển không gian vang lên từ phía sau.
Hai chủ tớ chứng kiến trong gương màn hình, Hồng-Linh chạy thoát dùng Hư Vô Chỉ kích phá không gian khốn cảnh thì nhìn nhau mỉm cười, cả hai tự tin khốn cảnh trận pháp cường hoành vững như bàn thạch không gì lay chuyển nổi chứ đừng nói là phá. Chẳng ngờ ý nghĩ hai người vừa thông truyền cho nhau, một tiếng nổ rung trời vọng lại, màn ảnh trong gương trở thành đen tối.
- Chuyện gì đã xảy ra, phải chăng con điếm kia đã tự bạo.
Cả hai nhìn lên màn ảnh đen chuyển sang màn ảnh giữa thì thấy một thân ảnh một tiên nữ tà áo trắng đang bay phất phới trong gió, từ trên hạ xuống. Đây là khốn cảnh thứ hai, sa mạc hai chủ tớ đã nhốt Tiểu Băng trong đó.
Hồng-Linh nghe tiếng nổ phía sau không thèm để ý nhiều thần thức bành trước bao phủ chung quanh liền thấy Tiểu Băng đang bị một cơn bão cát cuốn đi, nàng tự hỏi đây là đâu tại sao chỉ toàn là cát, trên trời một vừng sáng hình lưỡi đao chiếu xuống ánh nắng gay gắt, nhiệt độ cao ít nhất cũng đến 60° C. Nàng thấy Tiểu Băng bị nguy trước mắt nên gia tốc tối đa đuổi theo bắt kịp chộp nó ôm vào người.
Tiểu Băng tâm trí mơ màng bị sa mạc nung đốt tưởng chết, bỗng ngửi thấy mùi hương hoa hồng quen thuộc cố mở mắt ra thì thấy lờ mờ hình bóng gương mặt chủ nhân liềnmỉm cười:
- Chủ nhân, nóng khát chết khô mất
Hồng Linh mỉm cười khẽ nói:
- Chớ lo lắng, chúng ta đi ra chỗ quỷ quái này, mày đi vào trữ thú rúi nghỉ ngơi đi.
Hồng-Linh truyền cho tiểu băng một ít chân khí rồi đem tiểu hắc vào Trữ Thú túi. Nàng bắt đầu tìm kiếm đường ra. Không bao lâu nàng thấy có một nơi hơi tối nơi này, nhiệt độ cũng thấp hơn một chút. Nàng liền phóng đến gần rồi nhắm vào đó đánh ra một chiêu Hư Vô chỉ đánh thủng không gian phóng ra.
Chẳng ngờ nàng phát hiện nơi này toàn mùi bùn đất, và trong trữ thú túi nàng cảm giác hai con giun đang yên tĩnh bỗng xung động chạy tới bò lui kích động như kiến bò trong chảo. Nàng thầm nghĩ, trong đống bùn lầy phía dưới không biết có thứ bảo bối gì mà hai con giun ngọc này động thân đòi ra. Nàng lăng không sát mặt bùn, đem hai con giun ra thả. Hai con liền chia cùng nhau song song bò nhanh về phía trước, Hồng Linh tò mò theo dõi phía sau chưa đầy một tiếng thì hai con giun tìm ra một đống đất vàng thẫm gần như mầu nâu. Nàng nắm một ít đưa lên mũi ngửi thì mùi hương của đất nồng nặc và không hiểu là thứ gì.
Bỗng tiếng sư phụ khẽ giọng nhận định:
- Đây chính là thổ nhưỡng nguyên tinh, chứa tinh thuần thổ linh. Đúng là một báu vật trong trời đất mang thổ tính trong ngũ hành. Con chỉ cần một vốc trong tay có thể nuôi một cây cổ thụ, cổ thụ này có thể trong nháy mắt trưởng thành từ một cây con thành một cây ba bốn chục năm. Còn lấy thổ nhưỡng nguyên tinh tu luyện thì thổ thuộc tính tu vi tăng lên nhanh như hỏa tiễn rời cung nỏ. Con có thủy hoả mộc thuộc tình tu luyện Hồng Thủy Quyết chẳng bao lâu nữa có thêm Thổ thuộc tính, đây là món quà vô giá trời cho mau thu vào trữ vật giới mà dùng.
Hồng-Linh nghe vậy mừng rỡ vô cùng, nàng làm theo thu vào trữ vật lắc. Nàng tưởng trử vật lắc không đủ chỗ chứa nhưng chẳng ngờ khi thu lại đống đất to như toà núi nhỏ biến nhỏ lại chỉ còn bằng nắm tay. Hai con giun đan hưởng thụ hấp thụ nhưỡng thổ tinh hoa bỗng bị chủ nhân thu lấy mất nắm đất liền nhìn nàng phản đối, trông bộ dáng hết sức tức cười.
- Đi trở về ta cho các ngươi một chút…
Nàng thu hai con giun vào trữ thú túi và lấy cho chúng ít nhưỡng thổ.
Hồng-Linh quan sát nơi đây kiếm đường ra nhưng không thấy dấu vết gì khả nghi ngoài một tia sáng nhỏ, nàng đoán là nơi tiếp cận cảnh sa mạc mình vừa rời khỏi. Phóng đi bay lại tìm tòi nhiều lần cuối cùng nàng đành đến chỗ tia sáng nhỏ dùng Hư Vô chỉ đánh thông mà qua. Ai dè chuyện xảy ra như khi rời cảnh biển cả lần thứ nhất, một tiếng nổ rung động phát ra.
Nàng bất kể chuyện gì xảy ra phía sau lưng, liền xem phía trước quả là cảnh sa mạc quen thuộc, nàng bắt đầu đi tìm tòi nghiên cứu cảnh sa mạc.
Hai chủ tớ Hoa-Tuyết trước tầm gương hộp ngọc trợn mắt há mồm thấy Hồng-Linh đi lại qua ba khốn cảnh dễ dàng như đi dạo, càng tức hơn khi thấy con điếm thối thu một khối đất vàng trông như là ngưỡng thổ nguyên tinh. Nó rời khốn cảnh thứ hai lại hủy nơi này nổ tung, màn ảnh trên gương liền trở nên tối tăm như khốn cảnh thứ nhất.
Hai chủ tớ bây giờ lại càng ngạc nhiên không biết con điếm kia định tâm làm gì, chỉ thấy nó chăm chăm nhìn lên mặt trời hình lưỡi đao.
Hồng-Linh phát hiện ba cảnh không gian là một hệ thống trận pháp tuy ba cảnh nhưng tổng kết là một trận pháp không gian, nàng phỏng đoán mặt trời hình lưỡi đao kia chính là trận nhãn, cũng là trung tâm lưỡi đao điều khiển thu phát năng lượng cho toàn trận pháp không gian.
Nàng suy nghĩ nghiền ngẫm một hồi rồi thử hấp thu một ít ánh quang và sức nóng nơi đây. Nhưng chẳng ngờ vừa hấp thụ ánh sáng theo cách vận hành của Hư Vô chỉ thì ánh sáng như giòng thác lũ cuốn đến, nàng vui mừng liền vận hành đến mức cực hạn. Ánh quang từ lưỡi đao mặt trời chiếu xuống mờ dần, khí nóng trong sa mạc cũng giảm xuống theo. Nửa ngày sau nàng cảm thấy trời cùng ánh đao quang ảm đạm tối tăm, nàng phóng lên phía mặt trời đánh một chiêu Hư Vô Chỉ phá tan không gian chung quanh mặt trời, đồng thời niệm ý khởi động thu lưỡi đao ánh sáng vào trữ vật lắc.
- Thành công!
Hồng-Linh lần này chỉ cầu may, không ngờ đúng như nàng suy nghĩ. Đao vừa qua tay nàng liếc qua thấy trên đao khảm hai chữ “Nhật Quang”. Sau đó vội theo lỗ hổng phóng ra nơi khốn cảnh sa mạc này.
- Bùng! Oành!
Hồng-Linh nghe tiếng nổ phía sau đồng thời vô số bụi bặm cặn bã tán ra khắp nơi. Nàng dùng thần thức tra xét thì thấy mình vẫn đang còn ở khu ngoài linh dược viên trên bầu trời.
Hai chủ tớ Hoa-Tuyết thấy Hồng-Linh muốn thu mặt trời thì cười khẩy khinh thường, đến khi mặt trời trong sa mạc cảnh biến mất thì một chiếc hộp bạch ngọc bỗng dưng phá nổ, tiếp theo một tiếng nổ từ phía xa vọng lại. Hai chủ tớ bị oanh bắn ngược, thân thể bị đập vào bức tường khiến bức tường thủng hai lỗ lớn hình người. Mặt mũi tay chân, ngực bụng cháy đen, máu chảy lai láng bất tỉnh tại chỗ.
Lúc này nàng cảm thấy thân mình đình chỉ di động, trước mắt tối tăm không còn thấy gì nhưng thần thức vẫn cảm nhận được hoàn cảnh chung quang. Phía bên phải có đầm nước, mùi hôi thối bốc ra từ đó, phía bên trái có đồ vật thỉnh thoảng rung lên theo một nhịp đập nhất định. Phía sau đầm nước là một vật tròn cao bằng đầu người màu trắng sữa hao hao giống một trái trứng.
Hồng-Linh tò mò nên phi thân qua hồ nước đến gần vật tròn kỳ lạ giống trái trứng, đưa tay sờ vào thử. Mối luồng khí mát lạnh liền truyền vào bàn tay chạy theo kinh mạch xuống đan điền, hòa với chân khí khiến Hồng-Linh cảm thấy khoan khoái dễ chịu khôn tả …
- “Thứ tốt! Dường như là ngọc thạnh, rất tinh thuần tốt hơn cả cực phẩm tiên thạnh . Không ngờ trong này có viên ngọc lớn như vậy, có thể hấp thu năng lượng trong đó tu luyện, lần này giầu to rồi.”
Hồng-Linh đang mừng rỡ bỗng thân người bị một sức hút mạnh liệt kéo nàng ra khỏi viên ngọc khổng lồ. Nàng đương nhiên không muốn nên vận Hư Vô chỉ cô đánh ra một luồng chỉ bạch quang dài ba gang. Đây là chiêu giữ nhà dùng để phòng ngự rất thần kỳ, dù đối thủ dùng bảo khí đánh vào liền bị ánh bạch quang này cầm giữ không nhích đi đâu được. Sức hút bị bạch quang của nàng hóa giải, trong khi tay trái nàng cứ vịn lấy viên ngọc lớn mà thu ngọc khí tinh hoa. Nàng thấy sức hút kia không làm gì được mình bèn ngồi xuống xếp bằng, hai tay vẫn giữ tư thế cũ, một tay phát hư vô chỉ, tay kia tiếp thu ngọc khí năng lượng.
Trong gương chủ tớ Vân Mộng Hoa-Tuyết quan sát hình ảnh của Hồng-Linh ngạc nhiên vô cùng. Tiểu Hắc lên tiếng:
- Chủ nhân, con điếm kia không biết làm gì, một tay vịn vách tường một tay phát ra ánh quang kỳ lạ..
- Ta đoán nó đang bị hành hạ, một tay chống cự một tay vịn vách tường cho vững khỏi té.
- Nhưng không hiểu sao trên mặt nó không tỏ vẻ đau đớn hay lo lắng gì…
- Kệ mặc nó, trước sau nó cũng bị cự yêu Sò Biển ăn sạch, cứ để nó chống trả một hồi rồi sẽ thất vọng.
Hồng-Linh hấp thu bạch ngọc tinh khí, nàng vận chuyển chân khí đến cực hạn hấp mỗi lúc một nhanh. Sau một giờ đồng hồ nàng cảm thấy chân khí trong kinh mạch lớn mạnh, cuồn cuộn như thác lũ mà nguồn bạch ngọc tinh khí vẫn còn nhiều như vô tận. Nàng khẽ hé mắt ra nhìn thì thấy viên ngọc khổng lồ nhỏ đi chừng một phần mười. Lại một giờ nữa trôi qua nàng thấy sức hấp thu của mình đã đến cực hạn, cần phải dừng lại để tiếu hóa nên rút tay trái lại. Nàng nghĩ:
- Đã gặp bảo bối này tại sao không thu vào trữ vật lắc? Khi tiêu hóa hết ngọc khí thì lại đem ra sử dụng dần.
Nghĩ xong làm ngay, nàng phất tay niệm ý vừa động liền thu viên ngọc vào trữ vật lắc thành công. Bỗng nàng nghe tiếng ai thì thầm:
- Ngươi dám! Nhân loại bé nhỏ dám cả gan cướp mất Bảo Ngọc của ta.
- Ai! Ai đang nói gì đó!
- Là ta, nhân loại bé nhỏ mau trả bảo ngọc cho ta.. Ta chính là chủ nhân của Bảo Ngọc, ta là Thần Sò bị nhốt ở đây, ngươi đã bị ta nuốt vào bụng mà còn lôi thôi, ăn trộm bảo ngọc của ta.. Mau trả ngọc lại cho ta, ta hứa sẽ thả ngươi ra.
- Thầ n sò, ta đang trong bụng con sò khổng lồ hay sao, chẳng lẽ cái hang khổng lồ này là bụng của nó ?
Hai chủ tớ Hoa-Tuyết chứng kiến lúc Hồng-Linh thu hoạch một viên Bạch ngọc rất lớn thì kinh hô, Hoa-Tuyết không biết trong bụng con sò lại có ngọc quý, nếu không nàng đã tìm cách thu lấy. Nay bị Hồng-Linh lấy đi thì tiếc nuối, nhưng suy nghĩ kỹ lại, Hồng-Linh đang ở trong tay mình, trước sau gì cũng chết, bảo vật cuối cùng cũng về tay mình thôi.
Lúc này thấy Hồng-Linh bất chợt phóng trở ra, đồng thời vô số chất lỏng màu đỏ bắn tới Hồng-Linh nhưng tất cả bị một luồng ánh quang ngăn chận lại rơi xuống. Tiểu Hắc phấn chấn hô:
- Hay quá! Thần Sò cuối cùng ra tay rồi!
Chất lỏng rớt xuống lại vô số chất lỏng khác tiếp theo bắn tới, càng lúc càng dày như mưa rào. Nửa tiếng sau chất lỏng không còn ở dạng tia bắn rơi lẻ tẻ nữa mà là cả suối chất lỏng như sóng trào đập tới từng hồi liên miên bất tận. Hồng-Linh thấy tình thế này nếu kéo dài sẽ không ổn, mình sẽ kiệt sức mất nên tìm cách rời khỏi bụng con sò này càng nhanh càng tốt.
Nghĩ đến Hư Vô chỉ, vừa rồi hấp thụ không ít năng lượng từ viên Bảo Bạch Ngọc, không biết Hư Vô chỉ của mình có tiến được chút nào không, nhân dịp này sao không thừa cơ đánh vỡ vỏ sò mà đi ra, Không gian ta còn có thể chọc thủng xuyên qua, chẳng lẽ vỏ sò còn cứng dầy hơn..
Nghị xong Hồng-Linh hét lên một tiếng lanh lảnh, mười ngón tay thon trắng đẹp xoay chuyển đan quyện vào nhau, chỉ quang phát ra hợp lại thành một tia sáng to bằng cái chậu con đánh về phía trước.
- Xịt! Oa…
Một tiếng kêu như thú bị chọc tiếng kêu vang dội, đồng thời Hồng-Linh cảm thấy cả cái động xoay chuyển giậy dụa, nàng nhìn vào nơi bị Hư Vô chỉ đánh một lỗ hổng to như cái cổng trường mở ra. Nàng mừng rỡ kinh hô, Hư Vô chỉ tầng thứ bảy luyện thành và lập tức chuyển thân nhắm lỗ hổng phóng ra ngoài như một con chim yến.
Hai chủ tớ Hoa-Tuyết đang chờ mong thưởng thức màn Thần sò bài tiết Dịch Vị làm hủ hóa Hồng-Linh thì thấy con điếm này chống trả kịch liệt, có thể cầm cự đến nửa giờ, cả hai tưởng rằng trước sau thì đối phương cũng bị hoa mòn chân khí, kiệt sức chịu tội, dè đâu con điếm thối này quả là kinh khủng dùng Hư Vô chỉ đánh thủng vỏ thần sò, phóng ra chạy trốn. Còn lại thần sò quằn quại quay cuồng một hồi mới lặn xuống đáy biển không biết còn sống hay đã chết.
Hồng-Linh bay ra khỏi bụng con sò thần thức không ngớt tán ra dò xét chung quanh. Mọi nơi đều là bóng tối, bỗng nàng thấy phía trên hướng tây bắc có một tia ánh quang rất nhỏ, vừa loé nên đã biến mất. Nàng dụng vận tốc tối đay phóng lên thần thức dò phía đó sau nửa giờ lại thấy áng sáng loé lên ngay trước mặt, Hồng-Linh vội vận Hư Vô chỉ đánh ra liền cảm thấy không gian bị vỡ ra, tình trạng không khác gì lúc phá cấm chế trong linh dược viên. Nàng không chần chờ phóng ra khỏi thì bất chợt một tiếng nổ rung chuyển không gian vang lên từ phía sau.
Hai chủ tớ chứng kiến trong gương màn hình, Hồng-Linh chạy thoát dùng Hư Vô Chỉ kích phá không gian khốn cảnh thì nhìn nhau mỉm cười, cả hai tự tin khốn cảnh trận pháp cường hoành vững như bàn thạch không gì lay chuyển nổi chứ đừng nói là phá. Chẳng ngờ ý nghĩ hai người vừa thông truyền cho nhau, một tiếng nổ rung trời vọng lại, màn ảnh trong gương trở thành đen tối.
- Chuyện gì đã xảy ra, phải chăng con điếm kia đã tự bạo.
Cả hai nhìn lên màn ảnh đen chuyển sang màn ảnh giữa thì thấy một thân ảnh một tiên nữ tà áo trắng đang bay phất phới trong gió, từ trên hạ xuống. Đây là khốn cảnh thứ hai, sa mạc hai chủ tớ đã nhốt Tiểu Băng trong đó.
Hồng-Linh nghe tiếng nổ phía sau không thèm để ý nhiều thần thức bành trước bao phủ chung quanh liền thấy Tiểu Băng đang bị một cơn bão cát cuốn đi, nàng tự hỏi đây là đâu tại sao chỉ toàn là cát, trên trời một vừng sáng hình lưỡi đao chiếu xuống ánh nắng gay gắt, nhiệt độ cao ít nhất cũng đến 60° C. Nàng thấy Tiểu Băng bị nguy trước mắt nên gia tốc tối đa đuổi theo bắt kịp chộp nó ôm vào người.
Tiểu Băng tâm trí mơ màng bị sa mạc nung đốt tưởng chết, bỗng ngửi thấy mùi hương hoa hồng quen thuộc cố mở mắt ra thì thấy lờ mờ hình bóng gương mặt chủ nhân liềnmỉm cười:
- Chủ nhân, nóng khát chết khô mất
Hồng Linh mỉm cười khẽ nói:
- Chớ lo lắng, chúng ta đi ra chỗ quỷ quái này, mày đi vào trữ thú rúi nghỉ ngơi đi.
Hồng-Linh truyền cho tiểu băng một ít chân khí rồi đem tiểu hắc vào Trữ Thú túi. Nàng bắt đầu tìm kiếm đường ra. Không bao lâu nàng thấy có một nơi hơi tối nơi này, nhiệt độ cũng thấp hơn một chút. Nàng liền phóng đến gần rồi nhắm vào đó đánh ra một chiêu Hư Vô chỉ đánh thủng không gian phóng ra.
Chẳng ngờ nàng phát hiện nơi này toàn mùi bùn đất, và trong trữ thú túi nàng cảm giác hai con giun đang yên tĩnh bỗng xung động chạy tới bò lui kích động như kiến bò trong chảo. Nàng thầm nghĩ, trong đống bùn lầy phía dưới không biết có thứ bảo bối gì mà hai con giun ngọc này động thân đòi ra. Nàng lăng không sát mặt bùn, đem hai con giun ra thả. Hai con liền chia cùng nhau song song bò nhanh về phía trước, Hồng Linh tò mò theo dõi phía sau chưa đầy một tiếng thì hai con giun tìm ra một đống đất vàng thẫm gần như mầu nâu. Nàng nắm một ít đưa lên mũi ngửi thì mùi hương của đất nồng nặc và không hiểu là thứ gì.
Bỗng tiếng sư phụ khẽ giọng nhận định:
- Đây chính là thổ nhưỡng nguyên tinh, chứa tinh thuần thổ linh. Đúng là một báu vật trong trời đất mang thổ tính trong ngũ hành. Con chỉ cần một vốc trong tay có thể nuôi một cây cổ thụ, cổ thụ này có thể trong nháy mắt trưởng thành từ một cây con thành một cây ba bốn chục năm. Còn lấy thổ nhưỡng nguyên tinh tu luyện thì thổ thuộc tính tu vi tăng lên nhanh như hỏa tiễn rời cung nỏ. Con có thủy hoả mộc thuộc tình tu luyện Hồng Thủy Quyết chẳng bao lâu nữa có thêm Thổ thuộc tính, đây là món quà vô giá trời cho mau thu vào trữ vật giới mà dùng.
Hồng-Linh nghe vậy mừng rỡ vô cùng, nàng làm theo thu vào trữ vật lắc. Nàng tưởng trử vật lắc không đủ chỗ chứa nhưng chẳng ngờ khi thu lại đống đất to như toà núi nhỏ biến nhỏ lại chỉ còn bằng nắm tay. Hai con giun đan hưởng thụ hấp thụ nhưỡng thổ tinh hoa bỗng bị chủ nhân thu lấy mất nắm đất liền nhìn nàng phản đối, trông bộ dáng hết sức tức cười.
- Đi trở về ta cho các ngươi một chút…
Nàng thu hai con giun vào trữ thú túi và lấy cho chúng ít nhưỡng thổ.
Hồng-Linh quan sát nơi đây kiếm đường ra nhưng không thấy dấu vết gì khả nghi ngoài một tia sáng nhỏ, nàng đoán là nơi tiếp cận cảnh sa mạc mình vừa rời khỏi. Phóng đi bay lại tìm tòi nhiều lần cuối cùng nàng đành đến chỗ tia sáng nhỏ dùng Hư Vô chỉ đánh thông mà qua. Ai dè chuyện xảy ra như khi rời cảnh biển cả lần thứ nhất, một tiếng nổ rung động phát ra.
Nàng bất kể chuyện gì xảy ra phía sau lưng, liền xem phía trước quả là cảnh sa mạc quen thuộc, nàng bắt đầu đi tìm tòi nghiên cứu cảnh sa mạc.
Hai chủ tớ Hoa-Tuyết trước tầm gương hộp ngọc trợn mắt há mồm thấy Hồng-Linh đi lại qua ba khốn cảnh dễ dàng như đi dạo, càng tức hơn khi thấy con điếm thối thu một khối đất vàng trông như là ngưỡng thổ nguyên tinh. Nó rời khốn cảnh thứ hai lại hủy nơi này nổ tung, màn ảnh trên gương liền trở nên tối tăm như khốn cảnh thứ nhất.
Hai chủ tớ bây giờ lại càng ngạc nhiên không biết con điếm kia định tâm làm gì, chỉ thấy nó chăm chăm nhìn lên mặt trời hình lưỡi đao.
Hồng-Linh phát hiện ba cảnh không gian là một hệ thống trận pháp tuy ba cảnh nhưng tổng kết là một trận pháp không gian, nàng phỏng đoán mặt trời hình lưỡi đao kia chính là trận nhãn, cũng là trung tâm lưỡi đao điều khiển thu phát năng lượng cho toàn trận pháp không gian.
Nàng suy nghĩ nghiền ngẫm một hồi rồi thử hấp thu một ít ánh quang và sức nóng nơi đây. Nhưng chẳng ngờ vừa hấp thụ ánh sáng theo cách vận hành của Hư Vô chỉ thì ánh sáng như giòng thác lũ cuốn đến, nàng vui mừng liền vận hành đến mức cực hạn. Ánh quang từ lưỡi đao mặt trời chiếu xuống mờ dần, khí nóng trong sa mạc cũng giảm xuống theo. Nửa ngày sau nàng cảm thấy trời cùng ánh đao quang ảm đạm tối tăm, nàng phóng lên phía mặt trời đánh một chiêu Hư Vô Chỉ phá tan không gian chung quanh mặt trời, đồng thời niệm ý khởi động thu lưỡi đao ánh sáng vào trữ vật lắc.
- Thành công!
Hồng-Linh lần này chỉ cầu may, không ngờ đúng như nàng suy nghĩ. Đao vừa qua tay nàng liếc qua thấy trên đao khảm hai chữ “Nhật Quang”. Sau đó vội theo lỗ hổng phóng ra nơi khốn cảnh sa mạc này.
- Bùng! Oành!
Hồng-Linh nghe tiếng nổ phía sau đồng thời vô số bụi bặm cặn bã tán ra khắp nơi. Nàng dùng thần thức tra xét thì thấy mình vẫn đang còn ở khu ngoài linh dược viên trên bầu trời.
Hai chủ tớ Hoa-Tuyết thấy Hồng-Linh muốn thu mặt trời thì cười khẩy khinh thường, đến khi mặt trời trong sa mạc cảnh biến mất thì một chiếc hộp bạch ngọc bỗng dưng phá nổ, tiếp theo một tiếng nổ từ phía xa vọng lại. Hai chủ tớ bị oanh bắn ngược, thân thể bị đập vào bức tường khiến bức tường thủng hai lỗ lớn hình người. Mặt mũi tay chân, ngực bụng cháy đen, máu chảy lai láng bất tỉnh tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.