Chương 362: Luyện thần trận căn bản
Dao Ky
18/03/2013
Minh về chỉ dạy hai đứa nhỏ ba ngày, luyện thể lực, chạy bộ, bao nhiêu quyền cước võ công chàng dạy hết, ngay cả những kiếm thế, đao thế (lấy ngón tay làm kiếm, lấy cạnh bàn tay làm đao), chảo thế, thương thế, bút thế mới học lén từ những lần chiến đấu nghiên cứu ra cũng dạy hết tuy chúng không phát ra ý lực, và khí thế nhưng có tác dụng cho gân cốt hai đứa được tôi luyện dần, sau này tự cảm ứng mối liên quan giữa thân thể và tinh thần... Chàng dặn hai đứa chăm chỉ luyện tập mỗi ngày ít nhất ba tiếng rồi bế quan nghiên cứu trận pháp.
Năm ngàn sáu trăm chín mươi sáu trận pháp được chia làm tám tổ, mỗi tổ gồm bảy trăm mười hai trận. Các tổ trận pháp liên kết đan chồng chất với nhau khiến mới nhìn hoa cả mắt, cảm giác như muôn ngàn sóng khí đập vào mặt, rất khó chịu, nếu Minh tinh thần lực kém một chút chắc đã bị cắn trả mất hết tinh thần thành thằng ngu ngốc. Chàng tập trung hết tinh thần tách một tổ ra chép lại, quên cả thời gian chỉ biết lúc hoàn thành tinh thần thể xác uể oải, mồ hôi chảy ra ướt sũng như mới tắm dưới đi lên bờ.
Minh bắt buộc phải đình chỉ nghiên cứu, xuất quan mới biết mình đã ngồi mất chín mươi ba ngày.. Cung điện vắng lặng Hồng-Linh đã đem hai đứa con đi về Tân Triều từ lúc nào.
๑๑۩+۩๑๑
Chính Lộ, Quang Huy đi học ngày thứ ba. Ai tinh tế để ý sẽ thấy khí chất của hai đứa đã biến đổi rất nhiều, bề ngoài vẫn nghịch ngợm, năng động nhưng tay chân động tác vừa phải, luôn ẩn tàng lực lượng dự trữ trong thân thể. Giờ ra chơi, hai đứa đến sân banh xem đá banh, ánh mắt thèm thuồng, đáng tiếc trẻ đang chơi toàn là học sinh lớp ba, học sinh lớp hai chỉ một hai đứa, vã lại chỗ cũng không còn, hai mươi hai đứa.
- Toàn! Toàn!
- Hưng! Hưng! Hưng!
- Chiến! Chiến...
Cứ mỗi khi banh ở chân đứa nào thì tên nó được gọi lên, ý bảo mau đưa banh cho tao... Chung quanh tao đang đang trống.. Vừa kêu gào vừa chạy đến vị trí thuận tiện cho bạn mình đưa cho chính xác...
- Hào!
- Đây, Hoà!!
- Dô!!!!!
- Chúng mày đá hậu vệ dở quá cản không được ai, ông đếch muốn chơi nữa!
Thằng Hiền bực mình hô một tiếng rồi đi ra khỏi sân. Phe bên Hiền ngẩn người, bây giờ thiếu một tay hàng công..
- Tao cũng muốn chơi!
Thằng Quân thấy hai đứa nhỏ hơn mình nên khinh thường:
- Hai thằng nhóc biết cái gì mà đòi học đá banh. May đi chỗ khác chơi..
- Mày mới là con nít không biết gì, đồ vô tri. Cái trò đá banh này tao nhìn một chút cũng biết dễ ẹt, lừa banh nè, chạy nè đưa cho đồng bọn nhá, chạy đến những vị trí thuận lợi nhé, có banh nếu trống thì cứ dẫn thẳng xuống, thuận thì đá vào gôn, không thuận thì lại đưa cho đồng bọn.. mày nghe tao nói có sai không?
- Tạm vậy!
- Ê, bọn tao thiếu người, hai thằng này nhỏ quá, vậy thì bên tao bỏ ra một thêm vào hai là mười hai thằng, chịu thì chơi.
- Chịu gấp! Tỷ số bảy không rồi, chúng ta còn mười phút nữa.. Mau tiếp tục để chúng tao đá cho đủ một tá chẵn.
Quang Huy nghe vậy hét lên:
- To mồm nói phét! Có anh em tao vào chơi chúng mày mau mang rổ mà đựng.
- Con nít có bao nhiêu hơi sức, khẽ bị đụng là văng ra nằm rên la rồi..
- Thử xem sẽ biết, ai văng nằm rên la sẽ rõ...
Chính Lộ, Quang Huy vào chơi, đồng bọn vẫn chưa tin tưởng nên không chịu đưa banh, hai đứa đành chờ cơ hội cướp của đối thủ. Chính lộ nghiệm ra muốn cướp banh thành công phải đoán banh sắp đưa cho ai, rồi chạy đến quãng giữa lấy banh trong lúc banh chưa đến chân đối thủ. Chính Lộ lấy được banh dẫn xuống, nhưng chưa quen nên bị cướp lại, Quang Huy cũng gặp trường hợp này, bên mình bị vào một trái nữa. Lúc này hai đứa được đưa banh, Quang Huy được banh dẫn chạy xuống bị đối thủ chận đường liền vẽ dạt qua mé phải...Chính Lộ chạy song song ở giữa. Khi Quang Huy dẫn đến gần cuối sân nó liền vẽ phải quay lại sút banh, banh bay vụt như một cầu vồng rơi ngay phía trên đầu Chính Lộ nhưng vẫn còn quá cao so với mấy đứa nhỏ.
Chẳng dè Chính Lộ vốn đã được ba Minh dạy nhảy, lộn mấy tháng nay nên nhảy vọt lên đầu đội banh, cổ khẽ lắc đánh vào trái banh. Banh lập tức chạm đầu theo cái lắc đổi hướng bay thẳng vào gôn. Thằng Hướng thủ môn đứng trơ mắt ra nhìn, không kịp phản ứng.
- Dô..Dô......! Quá đẹp...
Thằng Hiền vốn có tính hay tự ái, không chịu thua ai, dù là chơi đá banh. Nó cảm thấy thua nhục nhã chịu không được nên mới bỏ cuộc chơi. Tuy bỏ ra ngoài đi chơi chỗ khác nhưng không nơi nào vui nhộn mạnh mẽ như đá banh nên lòng vòng trở lại. Đúng lúc thấy hai anh em thằng Chính Lộ làm bàn đánh đầu điêu luyện trái banh tuyệt đẹp. Nó không ngờ thằng này nhỏ, nhưng lại có thể nhảy cao như vậy.
Chính Lộ lắc cổ đội banh vào, cảm thấy cái cổ của mình phản ứng chính xác vô cùng, chợt nhớ ra ba tháng vừa qua không nghe lời ba không ngừng để thằng Huy lấy tay đánh vào khiến cho cổ cứng cáp, dẻo dai, linh hoạt vô cùng. Nó không biết cổ linh hoạt thì có lợi ích gì bây giờ đá banh sử dụng cổ lắc banh đội đầu rất có hiệu quả nên mừng như điên...cùng đồng bọn hò hét vang trời.
- Dô dô dô ….
Bình thường mới học đội đầu ít có ai điều chỉnh lực đánh trái banh cho nó chuyển đúng hướng, và không gia tốc cho banh bay nhanh hơn. Chính Lộ dùng cổ đánh banh, banh không những chuyển đúng hướng banh còn gia tốc bay nhanh và mạnh vô cùng.
Chính Lộ, Quang Huy cứ như thế bắt đầu, hai anh em thay phiên nhau làm bàn, lúc sút đá, lúc đội đầu, lừa banh, dẫn xuống, vẽ vạch đường banh càng lúc càng điêu luyện, càng chơi lâu càng khoái chân thích chí. Mười phú trôi qua tiếng kẻng vang lên, từ khi thằng Chính Lộ làm bàn một trái cả đội hăng hái, máu huyết sôi trào, hăng đá nâng tỷ số liên tục, cuối cùng chẳng những gỡ lại còn thắng một trái, 9:8.
๑๑۩+۩๑๑
Trong khi ba mẹ con vắng mặt, Minh đi dạo ngắm cảnh, thưởng hoa. Thượng tầng từ ngày hoàn thành chàng chỉ một lần sau khi thu được Nguyên thủy tinh mạch đem chôn dưới mặt đất, lúc đó cả khu vực liền thành một hồ nước mặn vạn thước, Nguyên thủy tinh mạch tự di chuyển chìm xuống sâu vào lòng đất. Bây giờ nơi này đã trở thành biển cả rộng bao la, chàng nhảy vào tắm một hồi lặn xuống thấy bên trong có đủ loại sinh vật cá, tôm... khiến chàng ngạc nhiên vô cùng, trong lòng thắc mắc, phải chăng có người đã đem những sinh vật này bỏ vào đây?
Mặc kệ, đã có sinh vật trong biển thì nên đem số linh thú vô hại, và điểu cầm vào thượng tầng sinh sống. Chàng nhìn xuống tầng dưới lựa chọn mỗi loài một đôi, đương nhiên chọn thứ tốt đặc sắc nhất đem lên, thần thức đảo qua lại, một khi quyết định rồi ý niệm động thú vật muông chim, gia cầm, linh thú từng đôi nối đuôi nhau theo lệnh ý niệm bay lên thượng tầng. Ngay cả mấy con gà nòi, gà rừng, bạch khướu, kim điêu, ngũ sắc linh cầm...chồn hương, heo rừng, nai, hươu, dê chiên, ong mật, ong đầu sư tử.... cũng đều có. Chàng đem thêm nhiều loại cây cối, cây gỗ rừng, cây ăn trái, thảo dược, phong lan, … cho đến trà, cà phê cũng mang lên đủ loại.
Minh đi xem sông hồ nước ngọt cũng thấy có cá sinh sống đầy đủ, càng làm một cái cần câu và một cái thuyền nhỏ thả ra giữa sông câu cá... cả buổi mới câu được bốn con cá chép, hai con đều lớn nặng trên hai ký lô.. chàng vô bờ cất thuyền kiếm cây khô đốt lên nướng cá. Lúc này trời đã tối, Minh một mình cô độc bên đống lửa nướng cá ăn, uống rượu... chàng thấy phía xa có động tĩnh phát hiện ra ba đứa họ Lôi, lôi thú đang cãi nhau nên gọi chúng đến hỏi:
- Chuyện gì?
- Tiểu nhân bắt được con heo rừng định làm thịt ăn, nhưng đại ca không cho bảo nơi đây chỉ có hai con nên bắt thả chúng ra.
Minh nghe vậy tức cười, thì ra đôi heo rừng mới được chàng đem lên đây bị hắn săn được..
- Đại ca mày nói đúng đó! Những thú vật, cầm điểu ta mới đem lên đây phải chờ bọn chúng sinh sản đông đảo mới được giết ăn, nếu không chỉ mất công của ta. Mày chịu khó bắt cá ăn tạm.
Ba tên nghe vậy vội đi bắt cá, bây giờ trời đã tối nhưng chúng mắt sáng vô cùng chỉ trong chốc lát đã trở lại mỗi đứa ba bốn con trên tay. Minh thấy chúng học theo mình xâu cá vào cây nướng, để nguyên con nướng ăn ...
Ăn cá xong chàng bắt đầu thôi diễn trận pháp, tổ thứ nhất bảy trăm mười hai trận pháp. Trận thứ nhất thôi diễn thông ngộ thành công, một ngọn gió thổi qua trận pháp phảng phất phản ứng vang lên những tiếng ngân nga trầm trầm như ai thỗi tù và từ nơi xa xôi. Minh chợt tỉnh biết ngay trận pháp này dùng để phát âm trầm đục … Chẳng trách nhiều trận pháp như vậy, xem ra hầu hết trận pháp liên quan đến âm thanh.
Âm thanh tù trận pháp phát ra, chàng dùng thần thức theo dõi, mấy sinh vật không thấy có phản ứng nhưng lại thấy dưới mặt đất ba động, vô số côn trùng giun dế đột đất mà lên rào rào, rả rích, tiếng gáy tiếng kêu vang trời, chẳng khác gì thế giới này là của chúng côn trùng... Thấy vậy chàng không thu trận ngay, để xem côn trùng này sẽ còn ra sao. Quả nhiên côn trùng đi ra liền kiếm ăn, rồi lớn lên, con nhỏ biến thành lớn, con lớn giao cấu sinh sản con nhỏ... chưa đến sáng, số côn trùng đã được nhân lên gấp hai.. Minh giật mình vội thu trận lại, rồi bắt đầu thôi diễn trận pháp thứ hai.
Một năm trôi qua, Minh thôi diễn trận pháp được gần bốn trăm trận. Tác dụng đều khác nhau, có những trận pháp kích thích con vật, cây cối tăng trưởng sinh sôi, có trận khiến chúng cường mạnh, đến nỗi ngay cả ba anh em họ Lôi tu vi cũng nhờ đó tăng lên... mỗi trận pháp có mục đích nhắm riêng về một mặt, một nhóm đối tượng.
Minh cảm thấy trận pháp kỳ dị của Xích Bích Chuông quái dị, thầm hỏi không biết xưa kia Xích Bích Chuông này dùng để làm gì nhưng tuyệt đối không phải là vũ khí bá đạo để tranh phong bằng cách va chạm mạnh, chính xác hơn là phải dùng âm ba công kích mới đúng. Nếu dùng nó để ngăn cản thần phủ thì chuyện bị phá thành rách nát là chuyện dĩ nhiên. Phải chăng vị chủ nhân đã dùng Xích Bích chuông không đúng cách nên mới ra nông nỗi.
Nửa năm thôi diễn trận pháp tinh thần, linh hồn lực tâm cảnh của Minh tiến bộ không ngừng, ngoài ra kỹ thuật sử dụng Thanh Vân Tiêu cũng ngộ ra nhiều điều mới lạ, tuy chưa dược như ý nhưng theo nguyên lý có thể thực hiện đưọc. Dùng âm lực làm trận cơ để bố trận, thôi diễn trận.. Một hôm ngẫu hứng Minh dùng Thanh Vân Tiêu như Bá Vương Thương làm bút vẽ, Thanh Vân Tiêu phát ra âm thanh như sóng vỗ, mưa tuôn nên bắt đầu đem tất cả thương kỹ, bút kỹ, trượng kỹ, côn kỹ ra nghiên cứu, mất nửa tháng chàng sáng tác ra một bộ tiêu kỹ, chỉ dùng Thanh Vân Tiêu múa lúc như chong chóng lúc như phi tiêu, lúc như cây gậy, cây thương phát ra âm thanh như ý..
Từ đó chàng dùng Thanh Vân Tiêu làm dụng cụ phát âm sắc bén, chính xác múa động phát âm thôi diễn trận, bố trận... khiến tốc độ thôi diễn tăng nhanh gấp hai...
Ba năm trôi qua, số trận pháp được thôi diễn hoàn thành được 710 trận pháp... đang trong lúc say xưa dùng ý điều khiển Thanh Vân Tiêu thôi diễn trận pháp thì Hồng-Linh dẫn hai thằng con trai đến. Ba người nghe tiếng sáo vi vu trầm bổng cung phách quái dị, nhịp điệu lạ lùng nhìn lại thấy Minh đứng thẳng yên lặng nhìn về phía trước, ánh mắt ba người nhìn theo liền thấy một cây gậy màu xanh phát ra bạch ảnh lờ mờ lúc xoay tít lúc đong đưa, lúc đâm thằng lúc hoành ngang, mỗi khi chuyển vị trí âm thanh phá ra khác nhau... khiến dưới mặt đất ảnh hưởng bụi bị đánh bay lên liên tục..
- Mẹ! Ba đang diễn trò gì vậy?
Hồng-Linh nghe con lên tiếng hỏi vội ra dấu giữ im lặng dẫn chúng vào cung điện. Nàng nghe tiếng chim hót phía đàng xa, nên dùng thần thức tìm liền thấy hình ảnh quen thuộc, thì ra Bạch khứu linh cầm.
Năm ngàn sáu trăm chín mươi sáu trận pháp được chia làm tám tổ, mỗi tổ gồm bảy trăm mười hai trận. Các tổ trận pháp liên kết đan chồng chất với nhau khiến mới nhìn hoa cả mắt, cảm giác như muôn ngàn sóng khí đập vào mặt, rất khó chịu, nếu Minh tinh thần lực kém một chút chắc đã bị cắn trả mất hết tinh thần thành thằng ngu ngốc. Chàng tập trung hết tinh thần tách một tổ ra chép lại, quên cả thời gian chỉ biết lúc hoàn thành tinh thần thể xác uể oải, mồ hôi chảy ra ướt sũng như mới tắm dưới đi lên bờ.
Minh bắt buộc phải đình chỉ nghiên cứu, xuất quan mới biết mình đã ngồi mất chín mươi ba ngày.. Cung điện vắng lặng Hồng-Linh đã đem hai đứa con đi về Tân Triều từ lúc nào.
๑๑۩+۩๑๑
Chính Lộ, Quang Huy đi học ngày thứ ba. Ai tinh tế để ý sẽ thấy khí chất của hai đứa đã biến đổi rất nhiều, bề ngoài vẫn nghịch ngợm, năng động nhưng tay chân động tác vừa phải, luôn ẩn tàng lực lượng dự trữ trong thân thể. Giờ ra chơi, hai đứa đến sân banh xem đá banh, ánh mắt thèm thuồng, đáng tiếc trẻ đang chơi toàn là học sinh lớp ba, học sinh lớp hai chỉ một hai đứa, vã lại chỗ cũng không còn, hai mươi hai đứa.
- Toàn! Toàn!
- Hưng! Hưng! Hưng!
- Chiến! Chiến...
Cứ mỗi khi banh ở chân đứa nào thì tên nó được gọi lên, ý bảo mau đưa banh cho tao... Chung quanh tao đang đang trống.. Vừa kêu gào vừa chạy đến vị trí thuận tiện cho bạn mình đưa cho chính xác...
- Hào!
- Đây, Hoà!!
- Dô!!!!!
- Chúng mày đá hậu vệ dở quá cản không được ai, ông đếch muốn chơi nữa!
Thằng Hiền bực mình hô một tiếng rồi đi ra khỏi sân. Phe bên Hiền ngẩn người, bây giờ thiếu một tay hàng công..
- Tao cũng muốn chơi!
Thằng Quân thấy hai đứa nhỏ hơn mình nên khinh thường:
- Hai thằng nhóc biết cái gì mà đòi học đá banh. May đi chỗ khác chơi..
- Mày mới là con nít không biết gì, đồ vô tri. Cái trò đá banh này tao nhìn một chút cũng biết dễ ẹt, lừa banh nè, chạy nè đưa cho đồng bọn nhá, chạy đến những vị trí thuận lợi nhé, có banh nếu trống thì cứ dẫn thẳng xuống, thuận thì đá vào gôn, không thuận thì lại đưa cho đồng bọn.. mày nghe tao nói có sai không?
- Tạm vậy!
- Ê, bọn tao thiếu người, hai thằng này nhỏ quá, vậy thì bên tao bỏ ra một thêm vào hai là mười hai thằng, chịu thì chơi.
- Chịu gấp! Tỷ số bảy không rồi, chúng ta còn mười phút nữa.. Mau tiếp tục để chúng tao đá cho đủ một tá chẵn.
Quang Huy nghe vậy hét lên:
- To mồm nói phét! Có anh em tao vào chơi chúng mày mau mang rổ mà đựng.
- Con nít có bao nhiêu hơi sức, khẽ bị đụng là văng ra nằm rên la rồi..
- Thử xem sẽ biết, ai văng nằm rên la sẽ rõ...
Chính Lộ, Quang Huy vào chơi, đồng bọn vẫn chưa tin tưởng nên không chịu đưa banh, hai đứa đành chờ cơ hội cướp của đối thủ. Chính lộ nghiệm ra muốn cướp banh thành công phải đoán banh sắp đưa cho ai, rồi chạy đến quãng giữa lấy banh trong lúc banh chưa đến chân đối thủ. Chính Lộ lấy được banh dẫn xuống, nhưng chưa quen nên bị cướp lại, Quang Huy cũng gặp trường hợp này, bên mình bị vào một trái nữa. Lúc này hai đứa được đưa banh, Quang Huy được banh dẫn chạy xuống bị đối thủ chận đường liền vẽ dạt qua mé phải...Chính Lộ chạy song song ở giữa. Khi Quang Huy dẫn đến gần cuối sân nó liền vẽ phải quay lại sút banh, banh bay vụt như một cầu vồng rơi ngay phía trên đầu Chính Lộ nhưng vẫn còn quá cao so với mấy đứa nhỏ.
Chẳng dè Chính Lộ vốn đã được ba Minh dạy nhảy, lộn mấy tháng nay nên nhảy vọt lên đầu đội banh, cổ khẽ lắc đánh vào trái banh. Banh lập tức chạm đầu theo cái lắc đổi hướng bay thẳng vào gôn. Thằng Hướng thủ môn đứng trơ mắt ra nhìn, không kịp phản ứng.
- Dô..Dô......! Quá đẹp...
Thằng Hiền vốn có tính hay tự ái, không chịu thua ai, dù là chơi đá banh. Nó cảm thấy thua nhục nhã chịu không được nên mới bỏ cuộc chơi. Tuy bỏ ra ngoài đi chơi chỗ khác nhưng không nơi nào vui nhộn mạnh mẽ như đá banh nên lòng vòng trở lại. Đúng lúc thấy hai anh em thằng Chính Lộ làm bàn đánh đầu điêu luyện trái banh tuyệt đẹp. Nó không ngờ thằng này nhỏ, nhưng lại có thể nhảy cao như vậy.
Chính Lộ lắc cổ đội banh vào, cảm thấy cái cổ của mình phản ứng chính xác vô cùng, chợt nhớ ra ba tháng vừa qua không nghe lời ba không ngừng để thằng Huy lấy tay đánh vào khiến cho cổ cứng cáp, dẻo dai, linh hoạt vô cùng. Nó không biết cổ linh hoạt thì có lợi ích gì bây giờ đá banh sử dụng cổ lắc banh đội đầu rất có hiệu quả nên mừng như điên...cùng đồng bọn hò hét vang trời.
- Dô dô dô ….
Bình thường mới học đội đầu ít có ai điều chỉnh lực đánh trái banh cho nó chuyển đúng hướng, và không gia tốc cho banh bay nhanh hơn. Chính Lộ dùng cổ đánh banh, banh không những chuyển đúng hướng banh còn gia tốc bay nhanh và mạnh vô cùng.
Chính Lộ, Quang Huy cứ như thế bắt đầu, hai anh em thay phiên nhau làm bàn, lúc sút đá, lúc đội đầu, lừa banh, dẫn xuống, vẽ vạch đường banh càng lúc càng điêu luyện, càng chơi lâu càng khoái chân thích chí. Mười phú trôi qua tiếng kẻng vang lên, từ khi thằng Chính Lộ làm bàn một trái cả đội hăng hái, máu huyết sôi trào, hăng đá nâng tỷ số liên tục, cuối cùng chẳng những gỡ lại còn thắng một trái, 9:8.
๑๑۩+۩๑๑
Trong khi ba mẹ con vắng mặt, Minh đi dạo ngắm cảnh, thưởng hoa. Thượng tầng từ ngày hoàn thành chàng chỉ một lần sau khi thu được Nguyên thủy tinh mạch đem chôn dưới mặt đất, lúc đó cả khu vực liền thành một hồ nước mặn vạn thước, Nguyên thủy tinh mạch tự di chuyển chìm xuống sâu vào lòng đất. Bây giờ nơi này đã trở thành biển cả rộng bao la, chàng nhảy vào tắm một hồi lặn xuống thấy bên trong có đủ loại sinh vật cá, tôm... khiến chàng ngạc nhiên vô cùng, trong lòng thắc mắc, phải chăng có người đã đem những sinh vật này bỏ vào đây?
Mặc kệ, đã có sinh vật trong biển thì nên đem số linh thú vô hại, và điểu cầm vào thượng tầng sinh sống. Chàng nhìn xuống tầng dưới lựa chọn mỗi loài một đôi, đương nhiên chọn thứ tốt đặc sắc nhất đem lên, thần thức đảo qua lại, một khi quyết định rồi ý niệm động thú vật muông chim, gia cầm, linh thú từng đôi nối đuôi nhau theo lệnh ý niệm bay lên thượng tầng. Ngay cả mấy con gà nòi, gà rừng, bạch khướu, kim điêu, ngũ sắc linh cầm...chồn hương, heo rừng, nai, hươu, dê chiên, ong mật, ong đầu sư tử.... cũng đều có. Chàng đem thêm nhiều loại cây cối, cây gỗ rừng, cây ăn trái, thảo dược, phong lan, … cho đến trà, cà phê cũng mang lên đủ loại.
Minh đi xem sông hồ nước ngọt cũng thấy có cá sinh sống đầy đủ, càng làm một cái cần câu và một cái thuyền nhỏ thả ra giữa sông câu cá... cả buổi mới câu được bốn con cá chép, hai con đều lớn nặng trên hai ký lô.. chàng vô bờ cất thuyền kiếm cây khô đốt lên nướng cá. Lúc này trời đã tối, Minh một mình cô độc bên đống lửa nướng cá ăn, uống rượu... chàng thấy phía xa có động tĩnh phát hiện ra ba đứa họ Lôi, lôi thú đang cãi nhau nên gọi chúng đến hỏi:
- Chuyện gì?
- Tiểu nhân bắt được con heo rừng định làm thịt ăn, nhưng đại ca không cho bảo nơi đây chỉ có hai con nên bắt thả chúng ra.
Minh nghe vậy tức cười, thì ra đôi heo rừng mới được chàng đem lên đây bị hắn săn được..
- Đại ca mày nói đúng đó! Những thú vật, cầm điểu ta mới đem lên đây phải chờ bọn chúng sinh sản đông đảo mới được giết ăn, nếu không chỉ mất công của ta. Mày chịu khó bắt cá ăn tạm.
Ba tên nghe vậy vội đi bắt cá, bây giờ trời đã tối nhưng chúng mắt sáng vô cùng chỉ trong chốc lát đã trở lại mỗi đứa ba bốn con trên tay. Minh thấy chúng học theo mình xâu cá vào cây nướng, để nguyên con nướng ăn ...
Ăn cá xong chàng bắt đầu thôi diễn trận pháp, tổ thứ nhất bảy trăm mười hai trận pháp. Trận thứ nhất thôi diễn thông ngộ thành công, một ngọn gió thổi qua trận pháp phảng phất phản ứng vang lên những tiếng ngân nga trầm trầm như ai thỗi tù và từ nơi xa xôi. Minh chợt tỉnh biết ngay trận pháp này dùng để phát âm trầm đục … Chẳng trách nhiều trận pháp như vậy, xem ra hầu hết trận pháp liên quan đến âm thanh.
Âm thanh tù trận pháp phát ra, chàng dùng thần thức theo dõi, mấy sinh vật không thấy có phản ứng nhưng lại thấy dưới mặt đất ba động, vô số côn trùng giun dế đột đất mà lên rào rào, rả rích, tiếng gáy tiếng kêu vang trời, chẳng khác gì thế giới này là của chúng côn trùng... Thấy vậy chàng không thu trận ngay, để xem côn trùng này sẽ còn ra sao. Quả nhiên côn trùng đi ra liền kiếm ăn, rồi lớn lên, con nhỏ biến thành lớn, con lớn giao cấu sinh sản con nhỏ... chưa đến sáng, số côn trùng đã được nhân lên gấp hai.. Minh giật mình vội thu trận lại, rồi bắt đầu thôi diễn trận pháp thứ hai.
Một năm trôi qua, Minh thôi diễn trận pháp được gần bốn trăm trận. Tác dụng đều khác nhau, có những trận pháp kích thích con vật, cây cối tăng trưởng sinh sôi, có trận khiến chúng cường mạnh, đến nỗi ngay cả ba anh em họ Lôi tu vi cũng nhờ đó tăng lên... mỗi trận pháp có mục đích nhắm riêng về một mặt, một nhóm đối tượng.
Minh cảm thấy trận pháp kỳ dị của Xích Bích Chuông quái dị, thầm hỏi không biết xưa kia Xích Bích Chuông này dùng để làm gì nhưng tuyệt đối không phải là vũ khí bá đạo để tranh phong bằng cách va chạm mạnh, chính xác hơn là phải dùng âm ba công kích mới đúng. Nếu dùng nó để ngăn cản thần phủ thì chuyện bị phá thành rách nát là chuyện dĩ nhiên. Phải chăng vị chủ nhân đã dùng Xích Bích chuông không đúng cách nên mới ra nông nỗi.
Nửa năm thôi diễn trận pháp tinh thần, linh hồn lực tâm cảnh của Minh tiến bộ không ngừng, ngoài ra kỹ thuật sử dụng Thanh Vân Tiêu cũng ngộ ra nhiều điều mới lạ, tuy chưa dược như ý nhưng theo nguyên lý có thể thực hiện đưọc. Dùng âm lực làm trận cơ để bố trận, thôi diễn trận.. Một hôm ngẫu hứng Minh dùng Thanh Vân Tiêu như Bá Vương Thương làm bút vẽ, Thanh Vân Tiêu phát ra âm thanh như sóng vỗ, mưa tuôn nên bắt đầu đem tất cả thương kỹ, bút kỹ, trượng kỹ, côn kỹ ra nghiên cứu, mất nửa tháng chàng sáng tác ra một bộ tiêu kỹ, chỉ dùng Thanh Vân Tiêu múa lúc như chong chóng lúc như phi tiêu, lúc như cây gậy, cây thương phát ra âm thanh như ý..
Từ đó chàng dùng Thanh Vân Tiêu làm dụng cụ phát âm sắc bén, chính xác múa động phát âm thôi diễn trận, bố trận... khiến tốc độ thôi diễn tăng nhanh gấp hai...
Ba năm trôi qua, số trận pháp được thôi diễn hoàn thành được 710 trận pháp... đang trong lúc say xưa dùng ý điều khiển Thanh Vân Tiêu thôi diễn trận pháp thì Hồng-Linh dẫn hai thằng con trai đến. Ba người nghe tiếng sáo vi vu trầm bổng cung phách quái dị, nhịp điệu lạ lùng nhìn lại thấy Minh đứng thẳng yên lặng nhìn về phía trước, ánh mắt ba người nhìn theo liền thấy một cây gậy màu xanh phát ra bạch ảnh lờ mờ lúc xoay tít lúc đong đưa, lúc đâm thằng lúc hoành ngang, mỗi khi chuyển vị trí âm thanh phá ra khác nhau... khiến dưới mặt đất ảnh hưởng bụi bị đánh bay lên liên tục..
- Mẹ! Ba đang diễn trò gì vậy?
Hồng-Linh nghe con lên tiếng hỏi vội ra dấu giữ im lặng dẫn chúng vào cung điện. Nàng nghe tiếng chim hót phía đàng xa, nên dùng thần thức tìm liền thấy hình ảnh quen thuộc, thì ra Bạch khứu linh cầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.