Chương 186: Ngưng Tế Quỷ Thể
Dao Ky
18/03/2013
Đứng trước một hố vực thẳm nhỏ chỉ bằng cái mâm tối đen không đáy, thần thức Hàn Tinh dò xét không thấu. Hàn Tinh cảm giác rợn người thâm tâm vô thức có ý chùng bước, chàng đứng yên lặng nghĩ đến việc giở dang của mình, đây có lẽ là chặng cuối cùng, chắc chắn dưới đây, quỷ khí dầy đặc ngạt thở, tràn đầy nguy hiểm, cạm bẫy khắp nơi. Hàn Tinh đả tọa vận chân khí vận hành ba đại chu thiên, tập trung hết ý chí của mình hạ quyết tâm đẩy lui nỗi lo sợ rồi thong thả đứng dậy nói với ông Kha-ma-rum:
- Bây giờ chào ông, xin ông hãy trở về!
- Chúc cậu may mắn và gặt thành công. Cậu phải hết sức cẩn thận. Bảo trọng!
Hàn Tinh dùng ẩn thân thuật đồng thời dùng xúc như một hòn đá nhỏ bay thẳng xuống hố thẳm muôn trùng.
- Đúng là to gan không sợ chết, bảo trọng!! Chớ để rơi vào tay quỷ dữ, nếu không còn khổ sở hơn cả chết.
Kha-ma-rum lẩm bẩm xong rồi bay trở lại hướng Tử Thành.
Hàn Tinh buông lỏng cho thân hình gieo thẳng xuống, khoảng chừng hai giờ đồng hồ lúc này hai bên chỉ là những vệt đen, thần thức may mà còn phân biệt được vách vực dựng đứng, thỉnh thoảng mới có tảng đá nhô ra, có nơi lõm vào. Sau năm tiếng đồng hồ Hàn Tinh thấy một hang động lõm vào phía dưới nên vội quyết định rơi chậm lại đáp xuống, đây là một hang động nhỏ chỉ sâu hai thước nơi đó chung quanh không có ai. Hàn Tinh đoán không còn bao lâu nữa nên cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức, trước khi bước vào nơi nguy hiểm, không thể nào ngờ trước sẽ phải gặp chuyện gì nên cần phải chuẩn bị lấy lại toàn lực. Chàng thấy không có gì nguy hiểm nên kiếm một góc đả tọa rồi vào Hồng Mông Linh Châu giới nghỉ ngơi.
Lúc này trong cung điện có mấy thiếu nữ đang làm bổn phận lau chùi dọn dẹp hằng ngày bỗng thấy thiếu gia xuất hiện trước mặt với bộ dáng mặt xanh mé, hai mắt nhắm nghiền trên người phóng tỏa đầy tử khí thì giật mình kinh hãi không ai dám lên tiếng hỏi han sau khi gọi hai tiếng „Thiếu gia!“ngắn ngủi.
Hàn Tinh lần này vế Hồng Mông Linh Châu giới thì bị chói khiến hai mắt mở không ra vì đã hơn mười ngày ở trong bóng tối, ba phút sau đứng yên lặng vận hành chân khu khu trục hết tử vong khí ra khỏi thân thể quần áo rồi từ từ mở mắt ra thấy mấy cô gái tiếp tục làm việc lúc này mới hỏi:
- Các cô khỏe cả chứ?
- Cám ơn thiếu gia, khoẻ cả nhưng có một số vấn đề cần thiếu gia quyết định.
- Cô nói đi, nếu vấn đề nhỏ ta quyết định ngay cho còn nếu phức tạp thì chờ một hai tháng sau.
- Chúng em có quyền yêu và lấy người mình yêu nơi đây không?
- Nếu ai chưa lập gia đình mà gặp được nguời yêu thì cứ việc cử hành hôn lễ, ta không cấm, đây là chuyện đáng mừng. Nhưng đã lấy là phải giữ bổn phận và phải chung thủy không được thay đổi.
- Chúng tiểu nữ có người có đạo Thiên Chúa mong muốn có Linh mục làm phép cưới, vậy phải làm thế nào?
- Chuyện này khó và phức tạp đây, có lẽ ta phải đưa những người đó về phàm nhân giới, hay mời một vị Linh mục vào đây. Chuyện này mấy tháng nữa ta giải quyết. Còn có chuyện gì khác không?
- Khi trước thiếu gia nói sẽ nhận xét chúng tiểu nữ, ai sống không vừa lòng thì sẽ bị trục xuất ra khỏi đây, không biết bao giờ thiếu gia bắt đấu thi hành và thi hành đến bao giờ?
- Bất cứ lúc nào ai phạm những lỗi thiệt haị nặng nề, hay quá xấu tính mà không chịu sửa ta sẽ trục xuất bất cứ lúc nào, nhưng các ngươi đừng quá lo lắng vì trước đó ta sẽ cảnh cáo.
- Ta lúc này đang bận việc gấp thôi các ngươi tiếp tục công việc đi.
Hàn Tinh nói xong về phòng đả tọa gạt bỏ tạp niệm vận hành chân khí một ngày một đêm thì thanh tỉnh đem hai kiện bảo vật mới được xem kỹ. Con Ô Quy trên mai đầy hoa văn cổ quái, lúc đó nó bị cánh con ngũ sắc linh cầm đánh vào xem ra không hề hấn gìn chàng xem kỹ cũng không tìm ra dấu vết hư hao rồi tò mò dùng một tia hỏa khí thanh diệt hết dấu ấn thần thức, nguyên thần ấn ký không để lại một tia trong đó, sau đó nhận xét đánh giá lại một lần nữa thấy phẩm chất lẫn nghệ thuật từ hình dáng, đầu, mình tứ chi sắc sảo không tệ, hoa văn trên mai khó hiểu, mai lại cứng chắc như đá hoa kim cương, tài liệu luyện chế không biết bằng thứ gì và chàng cũng không thể đánh giá là bảo vật cấp nào.
Người Trung Hoa thường tối kỵ Ô Quy, dùng từ „ô quy“ là một tiếng chửi rủa quân đê tiện, dâm ô lại vừa hèn nhát rụt đầu rụt cổ khi gặp khó khăn. Không biết vì sao người ta lại dùng nó làm hình ảnh bảo khí. Đối với Hàn Tinh lại quan niệm khác, chàng không hoàn toàn theo văn hóa Trung Hoa cũng không hoàn toàn theo văn hóa Việt mà cứ để tự nhiên thấy điều hay thì học, thấy tốt lành thì theo nên đã hấp thụ cả văn hoá đặc biệt là tín ngưỡng Thiên Chúa Giáo của phương Tây. Ô Quy biểu hiện cho sự đê tiện dâm ô cũng chưa hẳn là đúng, con vật giao hoan theo bản năng tự nhiên chỉ là để di truyền giống nòi, có loài thể hiện điều này hơi lộ liễu mạnh mẽ một chút, bị người phát giác giầu trí tưởng tượng hay chính trong lòng họ dâm ý đầy đầu ngập óc cho là con vật xấu xa và không hề biết con vật vô tri còn chính mình mới là người có lý trí bị hành động của con vật làm bẩn thỉu hoen ố. Hàn Tinh suy tư một lúc rồi nhận xét tác dụng của bảo vật Ô Quy này chính là để phòng ngự, còn cao siêu hơn ngự thuẫn bảo phù. Chàng lấy máu nhận chủ thì nhận ô quy toả ra những vầng quang kim ô lạ lùng, sao đó từ mai nó hoa văn từng đoàn bay múa nhẩy nhót vui mừng thành một quỹ đạo vặn vẹo bay thẳng vào mi tâm Hàn Tinh, Hàn Tinh vừa thấy điều này thì trong óc đã hiện lên một quyển Kim Quy thần quyết ngoài bìa trang trí hết sức trang trọng uy nghiêm, trang thứ nhất mở ra nội dung giới thiệu, nguồn gốc do một vị thần nhân làm nghề thợ rèn, chuyên tu luyện Kim Quy Thần Quyết, lão dựa theo nguyên tắc dưỡng sinh của loài Kim Quy tại thần giới làm chủ với hai điếu chủ yếu, chậm và chắc sáng tác ra. Sau khi tu luyện đến bậc Thần quân ông ta mới luyện chế ra bảo vật Ô quy hợp cho chân quyết thần thông thuật sử dụng với ba chủ ý năng lực, phòng thủ vững chắc, công kích hay chữa lành bằng quang lực và ẩn thân biến ảo.
Hàn Tinh đọc tiếp thì hiểu rõ tên họ Kim kia không đủ sức sử dụng bảo vật này, hắn chỉ có thể dùng chân khí quán chú vào bảo vật khiến bảo vật biến thành con ô quy khổng lồ làm thuẩn che chắn và ngay cả Kim Quy thần quyết cấp một cũng chưa đạt được. Chàng đọc đến điều kiện tu luyện thì lại ngẩn người ra tiếc nuối, chính là người tu luyện cần đến thần khí, nếu không đừng mong thành công, vậy chỉ có thần nhân mới có tư cách luyện. Mỗi khi luyện thành công một cấp thì màu sắc Kim Quy được thay đổi từ đen, đỏ, vàng, cam, lục, xanh, chàm, tím, trắng. Tất cả là chín cấp, đặc tính của pháp quyết là tinh thần lực được chuy luyện tăng lên theo từng cấp tương đương mạnh hơn các pháp quyết khác ba chục lần, tu luyện pháp quyết này cần tính nhẫn nại cũng gấp ba chục lần vì tiến độ rất chậm. Hàn Tinh đọc đến đây thầm nghĩ „vấn đề là không có thần khí mà luyện chứ nhẫn nại và thời gian ta có“. Hàn Tinh đọc xong rồì đi ra ngoài ý niệm hình thành chân khí liền quán vào ô quy, ô quy liền biến thành một con ô quy khổng lồ, so với họ Kim dùng còn to lớn gấp bội khí thế mười phần uy áp. Ô quy ngẩng cao đầu mặt không hề hung ác lại như cười khinh khỉnh, khinh thường, thách thức trông thật là quái dị.
Hàn Tinh thu ô quy vào lại đem kiện Tử Hư Đỉnh ra thanh tẩy thần thức, nguyên thần rồi dùng thần thức xem xét thì thấy trong đỉnh có ba viên đan dược màu đỏ như máu, mùi thơm bốc ra thơm phức không biết là tiên đan dược gì. Chàng đánh giá kiện này quả nhiên là một kiện tiên khí, hôm trước ngũ cầm linh cầm của mình tụ bằng linh khí thiên địa mạnh mẽ bền bỉ đến đâu mà chịu không nổi một kích, sau đó đánh mẻ Lôi Phong đao, đối với Tạc Đao số bốn một kích tuy kém một tia nhưng không phải do bảo khí yếu kém. Chàng xem lại bên ngoài quả nhiên không có một vết tích tổn thương nào mới vừa ý lấy máu nhận chủ rồi cất đi, đem thanh tạc đao số bốn ra kiểm lại, Tạc đao vẫn nguyên vẹn như cũ khiến chàng yên tâm, với sức lực của mình hiện tại thì dùng chuôi đao này là hợp nhất, tuy không dùng để diệt sát đối thủ nhưng có thể ngăn chận tiên bảo khí thế của đối thủ cũng đủ mãn nguyện rồi. Chàng cất đao đi rồi ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới tiếp tục dấn thân vào quỷ vực nguy hiểm.
Hàn Tinh lại dùng ẩn thân và xúc cốt thuật rồì lao xuống hai ngày sau bỗng tai chàng nghe văng vẳng tiếng hét rợn người rồi tiếng kêu cứu, chàng để ý tìm xem có chỗ nào nghỉ chân không thì sau hai canh giờ mới có một tảng đá bàn nhô ra, chàng vội dừng chân đứng lên đó tịnh tâm lắng nghe thì không thấy tiếng kia đâu: „Hay là ta nghe lầm!“ Vừa nghĩ thế thì tiếng kêu cứu „Ai cứu tôi, cha ơi mẹ ơi, cứu con!!“ Hàn Tinh vội dùng thần thức đưa xuống tra xét thì thấy khoảng mười dặm phía dưới là đáy vực rộng rãi vô cùng, dưới đó có không biết là bao nhiêu quái vật hình hài. Đầu sư tử lại có thân người hai chân phía sau có đuôi da nâu, đen, xám, tím đủ màu sắc nhưng toàn là màu tối, lại có tên trông như khỉ nhưng tai lại lớn nhọn đưa lên như tai chột trông thật quái dị rùng rợn. Hàn Tinh thấy cảnh quỷ dị này càng thận trọng từ từ bay xuống, khí nóng nơi này cao hơn phía trên rất nhiều, ít nhất cũng gần hai trăm độ, may mà chàng vận một bộ đồ cách nhiệt nếu không đã chịu không nổi.
Xuống đến đáy chàng thấy cảnh vật rõ hơn, một đoàn quái vật, tên đứng đầu da đen đầu trọc hai tai mỗi tai lớn bằng hai bàn tay đè bẹp sống tai đuôi tai chấm vai. Trên đầu có một chiếc sừng đỏ dài bằng một gang tay, phía sau có đuôi dài, đôi bàn chân để trần có ngón và móng như chân hổ beo. Hắn cầm roi sắt thỉnh thoảng vung lên đánh vào một đoàn mười mấy tên quái vật đủ dạng, họ bị xích vào cổ nối liên kết với nhau đi từng đoàn.
- Hắc nhất tê đại nhân, chúng ta đã đi được nửa đường có cần phải nghỉ một chút không.
- Hắc ngưu, nghỉ làm gì. Bọn này thân thể mới được ngưng tế cần phải chuy luyện cho da dầy, sức chịu đựng phải được tăng tiến mới chịu đựng được nhiệt khí và hỏa khí ở trong lò. Phải bắt chúng chịu khó đến cực hạn thì thân thể lực lượng mới tiến bộ nhanh.
- Không phảì chúng ta dắt họ về lò luyện hay sao, lúc đó họ mới phải chính thức luyện thể.
- Trên đường đi họ bắt đầu làm quen là tốt nhất, gọi là tận dụng thời gian không để uổng phí mất một giây.
Bỗng có một người trong đoàn chịu không nổi bị ngất nằm lăn ra.
Hắc Nhất Tê liền ra lệnh:
- Chém chết nó, thằng này thân thể không đủ tiêu chuẩn.
Hắc Ngưu dạ một tiếng nhanh nhẹn cầm lưỡi hái phát một đường, thằng này đầu lập tức bay văng ra xa, sau đó hắn lấy xích nồi lại người sau. Tên bị chém chết hồn liền bay ra chưa kịp chạy đã bị Hắc Ngưu chộp lấy nhốt vào một cây Hồn Phiên.
- Đúng rồi, làm gọn lắm, cất nó đi để lần sau ngưng tế thân thể lại.
Một lúc trong đoàn có tiếng thanh âm cao thé than khóc „Ai cứu tôi, cha ơi mẹ ơi, cứu con!!“
- Cha mẹ ngươi chắc hồn phi phách tán lâu đời rồi còn kêu cầu làm gì? Hà hà... trên dương thế ngươi đẹp lắm, khiến chúng ta nhìn vào còn thèm nhỏ dãi... Ngươi câu dẫn được bao nhiêu trai tơ, lừa bao nhiêu nai ngây thơ, gạt được bao nhêi tiền, bây giờ ngoan ngoãn ở đây theo bọn ta, kêu réo làm gì vô ích.
Hàn Tinh nhìn kỹ thì ra là người gần cuối, khó mà nhận ra đây là người vừa phát âm lên tiếng kêu cứu. Nửa giống thỏ nửa giống heo, thân trắng chân thon nhưng móng heo, mũi miệng heo, tai thỏ.... đuôi nhỏ như đuôi thủ cụt ngắn xinh xinh. Hàn Tinh lại tò mò xem xét từng người thì phát hiện hai ba chục nữ nhân quái vật nữa.
Hàn Tinh đi theo ba ngày đêm mới đến chỗ lò luyện kia, đoàn người gần trăm người nay chỉ còn lại sáu chục. Chàng lẻn vào xem bên trong thì thấy đủ mọi chặng luyện, nói là luyện thật ra là hành hạ thể xác, linh hồn đến dọa người. Tiếng hét như heo bị thọc huyết, Hàn Tinh chuyển ánh mắt nhìn xem hướng đó thì ra là một chặng đấu kiếm trên võ đài, ngườì vừa hét vừa bị đối thủ trảm một chân nhưng vẫn còn chưa xong, vẫn còn phải tranh đấu vì tên trọng tài không cho nghỉ. Tên kia thấy mình thắng thế đánh một chiêu hoa mỹ nhằm yết hầu tên còn một chân, tên một châ khẽ nghiêng người né tránh đồng thời đâm xuống phía dưới chặn đúng chiêu kiếm biến hoá nhằm đâm vào chân còn lại của mình, rồi chiêu kiếm lại đổi phất lên chém ngang, nhanh như tia chớp, tên kia chú tâm dùng hư chiêu định đánh vào đứt chân còn lại của đối thủ ai dè đối thủ đã đoán trước, đỡ được rối biến chiêu phản đòn khiến hắn không kịp tránh né thủ cấp bay ra rớt xuống. Hồn hắn liền bị tên phụ trách giam giữ, còn tên cụt chân cũng bị giết chết cùng với số phận tên kia.
- Hai tên vô dụng, một tên khinh thường chết, một tên vô ý để mất chân. Ta không cần một tên cụt chân vô dụng.
Hàn Tinh dò xét chung quanh một lúc không thấy dấu vết gì của Hắc Quỷ Long cả thì âm thần đi ngược lại con đường vừa đi kiếm nơi bọn chúng Ngưng tế thân thể. Kiếm mất nửa ngày mới thấy, chàng lén vào đó nghe thì biết đây gọi là Ngưng Thể Lò, chủ nhân là một Quỷ Quân giầu có gọi là Phú Quỷ Quân. Hắn có năng lực ngưng thể cho quỷ hồn, chỉ là hình dáng không sau như ý khách được, tất cả phải theo vận số của mình. Phú Quỷ Quân trước kia tự ngưng tế thân thể cho mình thành công giống người được 90% chỉ là hai cái sừng và cái đuôi thì không sao làm biến mất được, Những Quỷ Quân khác nghe danh cũng đến thì xảy ra tương tự, còn cấp quỷ vương, quỷ đế trở nên thì họ có thần thông biến hình đổi dạng dễ dàng biến thành hình người.
Lúc này Phú Quỷ Quân giao cho thuộc hạ làm công việc ngưng tế thể cho khách. Hắn đang bận tiếp một vị Quỷ Quân tên Bảng Quỷ Quân, hắn là một trong những tên phụ trách săn đón tin tức các nhân vật đem về cho Bảng Quỷ Vương sắp xếp Quỷ Bảng nơi đây.
- Sao ngươi đã có tiến bộ gì chưa?
- Còn có thể tiến bộ sao. Đây là không gian pháp tắc ở đây, chỉ có thể ngưng tế ra quỷ thể như thế.
- Nói như thế thì làm thế nào cũng không có cách ngưng tế ra quỷ thể giống con người?
- Xem chắc là như thế, ngươi không biết thôi, hình ảnh con người là hình ảnh hoàn thiện và đẹp nhất trên trong vũ trụ không hình ảnh nào bằng.
- Cái đó ai chẵng biết, nếu không chúng ta cũng không mất công ngưng tế thân thể sao cho giống.
- Ngươi biết tại sao chăng?
- Tại vì đó là hình ảnh của vị Chúa Tể Càn khôn cho nên đầy đủ Chân, Thiện, Mỹ. Nhưng chúng ta chống đối Ngài nên bị phạt. Thân thể đó chúng ta không còn tư cách sở hữu nữa.
- Vậy các vị Quỷ Vương trở nên?
- Họ cũng vậy, họ có thể biến hình cho giống nhưng bất quả chỉ là đồ giả thôi, nhất định không phải thực thể.
- Nếu chúng ta có đủ ngũ hành linh khí thì sao?
- Ta đoán cũng không thể, vì quỷ thể chất và quỷ tính có liên quan mật thiết với nhau...vả lại dù cho nhân thể ở đây đi nữa cũng không chịu nổi sự khắc nghiệt ở đây lâu ngày rồi cũng sẽ biến dạng còn khó coi hơn nữa.
- Bây giờ chào ông, xin ông hãy trở về!
- Chúc cậu may mắn và gặt thành công. Cậu phải hết sức cẩn thận. Bảo trọng!
Hàn Tinh dùng ẩn thân thuật đồng thời dùng xúc như một hòn đá nhỏ bay thẳng xuống hố thẳm muôn trùng.
- Đúng là to gan không sợ chết, bảo trọng!! Chớ để rơi vào tay quỷ dữ, nếu không còn khổ sở hơn cả chết.
Kha-ma-rum lẩm bẩm xong rồi bay trở lại hướng Tử Thành.
Hàn Tinh buông lỏng cho thân hình gieo thẳng xuống, khoảng chừng hai giờ đồng hồ lúc này hai bên chỉ là những vệt đen, thần thức may mà còn phân biệt được vách vực dựng đứng, thỉnh thoảng mới có tảng đá nhô ra, có nơi lõm vào. Sau năm tiếng đồng hồ Hàn Tinh thấy một hang động lõm vào phía dưới nên vội quyết định rơi chậm lại đáp xuống, đây là một hang động nhỏ chỉ sâu hai thước nơi đó chung quanh không có ai. Hàn Tinh đoán không còn bao lâu nữa nên cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức, trước khi bước vào nơi nguy hiểm, không thể nào ngờ trước sẽ phải gặp chuyện gì nên cần phải chuẩn bị lấy lại toàn lực. Chàng thấy không có gì nguy hiểm nên kiếm một góc đả tọa rồi vào Hồng Mông Linh Châu giới nghỉ ngơi.
Lúc này trong cung điện có mấy thiếu nữ đang làm bổn phận lau chùi dọn dẹp hằng ngày bỗng thấy thiếu gia xuất hiện trước mặt với bộ dáng mặt xanh mé, hai mắt nhắm nghiền trên người phóng tỏa đầy tử khí thì giật mình kinh hãi không ai dám lên tiếng hỏi han sau khi gọi hai tiếng „Thiếu gia!“ngắn ngủi.
Hàn Tinh lần này vế Hồng Mông Linh Châu giới thì bị chói khiến hai mắt mở không ra vì đã hơn mười ngày ở trong bóng tối, ba phút sau đứng yên lặng vận hành chân khu khu trục hết tử vong khí ra khỏi thân thể quần áo rồi từ từ mở mắt ra thấy mấy cô gái tiếp tục làm việc lúc này mới hỏi:
- Các cô khỏe cả chứ?
- Cám ơn thiếu gia, khoẻ cả nhưng có một số vấn đề cần thiếu gia quyết định.
- Cô nói đi, nếu vấn đề nhỏ ta quyết định ngay cho còn nếu phức tạp thì chờ một hai tháng sau.
- Chúng em có quyền yêu và lấy người mình yêu nơi đây không?
- Nếu ai chưa lập gia đình mà gặp được nguời yêu thì cứ việc cử hành hôn lễ, ta không cấm, đây là chuyện đáng mừng. Nhưng đã lấy là phải giữ bổn phận và phải chung thủy không được thay đổi.
- Chúng tiểu nữ có người có đạo Thiên Chúa mong muốn có Linh mục làm phép cưới, vậy phải làm thế nào?
- Chuyện này khó và phức tạp đây, có lẽ ta phải đưa những người đó về phàm nhân giới, hay mời một vị Linh mục vào đây. Chuyện này mấy tháng nữa ta giải quyết. Còn có chuyện gì khác không?
- Khi trước thiếu gia nói sẽ nhận xét chúng tiểu nữ, ai sống không vừa lòng thì sẽ bị trục xuất ra khỏi đây, không biết bao giờ thiếu gia bắt đấu thi hành và thi hành đến bao giờ?
- Bất cứ lúc nào ai phạm những lỗi thiệt haị nặng nề, hay quá xấu tính mà không chịu sửa ta sẽ trục xuất bất cứ lúc nào, nhưng các ngươi đừng quá lo lắng vì trước đó ta sẽ cảnh cáo.
- Ta lúc này đang bận việc gấp thôi các ngươi tiếp tục công việc đi.
Hàn Tinh nói xong về phòng đả tọa gạt bỏ tạp niệm vận hành chân khí một ngày một đêm thì thanh tỉnh đem hai kiện bảo vật mới được xem kỹ. Con Ô Quy trên mai đầy hoa văn cổ quái, lúc đó nó bị cánh con ngũ sắc linh cầm đánh vào xem ra không hề hấn gìn chàng xem kỹ cũng không tìm ra dấu vết hư hao rồi tò mò dùng một tia hỏa khí thanh diệt hết dấu ấn thần thức, nguyên thần ấn ký không để lại một tia trong đó, sau đó nhận xét đánh giá lại một lần nữa thấy phẩm chất lẫn nghệ thuật từ hình dáng, đầu, mình tứ chi sắc sảo không tệ, hoa văn trên mai khó hiểu, mai lại cứng chắc như đá hoa kim cương, tài liệu luyện chế không biết bằng thứ gì và chàng cũng không thể đánh giá là bảo vật cấp nào.
Người Trung Hoa thường tối kỵ Ô Quy, dùng từ „ô quy“ là một tiếng chửi rủa quân đê tiện, dâm ô lại vừa hèn nhát rụt đầu rụt cổ khi gặp khó khăn. Không biết vì sao người ta lại dùng nó làm hình ảnh bảo khí. Đối với Hàn Tinh lại quan niệm khác, chàng không hoàn toàn theo văn hóa Trung Hoa cũng không hoàn toàn theo văn hóa Việt mà cứ để tự nhiên thấy điều hay thì học, thấy tốt lành thì theo nên đã hấp thụ cả văn hoá đặc biệt là tín ngưỡng Thiên Chúa Giáo của phương Tây. Ô Quy biểu hiện cho sự đê tiện dâm ô cũng chưa hẳn là đúng, con vật giao hoan theo bản năng tự nhiên chỉ là để di truyền giống nòi, có loài thể hiện điều này hơi lộ liễu mạnh mẽ một chút, bị người phát giác giầu trí tưởng tượng hay chính trong lòng họ dâm ý đầy đầu ngập óc cho là con vật xấu xa và không hề biết con vật vô tri còn chính mình mới là người có lý trí bị hành động của con vật làm bẩn thỉu hoen ố. Hàn Tinh suy tư một lúc rồi nhận xét tác dụng của bảo vật Ô Quy này chính là để phòng ngự, còn cao siêu hơn ngự thuẫn bảo phù. Chàng lấy máu nhận chủ thì nhận ô quy toả ra những vầng quang kim ô lạ lùng, sao đó từ mai nó hoa văn từng đoàn bay múa nhẩy nhót vui mừng thành một quỹ đạo vặn vẹo bay thẳng vào mi tâm Hàn Tinh, Hàn Tinh vừa thấy điều này thì trong óc đã hiện lên một quyển Kim Quy thần quyết ngoài bìa trang trí hết sức trang trọng uy nghiêm, trang thứ nhất mở ra nội dung giới thiệu, nguồn gốc do một vị thần nhân làm nghề thợ rèn, chuyên tu luyện Kim Quy Thần Quyết, lão dựa theo nguyên tắc dưỡng sinh của loài Kim Quy tại thần giới làm chủ với hai điếu chủ yếu, chậm và chắc sáng tác ra. Sau khi tu luyện đến bậc Thần quân ông ta mới luyện chế ra bảo vật Ô quy hợp cho chân quyết thần thông thuật sử dụng với ba chủ ý năng lực, phòng thủ vững chắc, công kích hay chữa lành bằng quang lực và ẩn thân biến ảo.
Hàn Tinh đọc tiếp thì hiểu rõ tên họ Kim kia không đủ sức sử dụng bảo vật này, hắn chỉ có thể dùng chân khí quán chú vào bảo vật khiến bảo vật biến thành con ô quy khổng lồ làm thuẩn che chắn và ngay cả Kim Quy thần quyết cấp một cũng chưa đạt được. Chàng đọc đến điều kiện tu luyện thì lại ngẩn người ra tiếc nuối, chính là người tu luyện cần đến thần khí, nếu không đừng mong thành công, vậy chỉ có thần nhân mới có tư cách luyện. Mỗi khi luyện thành công một cấp thì màu sắc Kim Quy được thay đổi từ đen, đỏ, vàng, cam, lục, xanh, chàm, tím, trắng. Tất cả là chín cấp, đặc tính của pháp quyết là tinh thần lực được chuy luyện tăng lên theo từng cấp tương đương mạnh hơn các pháp quyết khác ba chục lần, tu luyện pháp quyết này cần tính nhẫn nại cũng gấp ba chục lần vì tiến độ rất chậm. Hàn Tinh đọc đến đây thầm nghĩ „vấn đề là không có thần khí mà luyện chứ nhẫn nại và thời gian ta có“. Hàn Tinh đọc xong rồì đi ra ngoài ý niệm hình thành chân khí liền quán vào ô quy, ô quy liền biến thành một con ô quy khổng lồ, so với họ Kim dùng còn to lớn gấp bội khí thế mười phần uy áp. Ô quy ngẩng cao đầu mặt không hề hung ác lại như cười khinh khỉnh, khinh thường, thách thức trông thật là quái dị.
Hàn Tinh thu ô quy vào lại đem kiện Tử Hư Đỉnh ra thanh tẩy thần thức, nguyên thần rồi dùng thần thức xem xét thì thấy trong đỉnh có ba viên đan dược màu đỏ như máu, mùi thơm bốc ra thơm phức không biết là tiên đan dược gì. Chàng đánh giá kiện này quả nhiên là một kiện tiên khí, hôm trước ngũ cầm linh cầm của mình tụ bằng linh khí thiên địa mạnh mẽ bền bỉ đến đâu mà chịu không nổi một kích, sau đó đánh mẻ Lôi Phong đao, đối với Tạc Đao số bốn một kích tuy kém một tia nhưng không phải do bảo khí yếu kém. Chàng xem lại bên ngoài quả nhiên không có một vết tích tổn thương nào mới vừa ý lấy máu nhận chủ rồi cất đi, đem thanh tạc đao số bốn ra kiểm lại, Tạc đao vẫn nguyên vẹn như cũ khiến chàng yên tâm, với sức lực của mình hiện tại thì dùng chuôi đao này là hợp nhất, tuy không dùng để diệt sát đối thủ nhưng có thể ngăn chận tiên bảo khí thế của đối thủ cũng đủ mãn nguyện rồi. Chàng cất đao đi rồi ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới tiếp tục dấn thân vào quỷ vực nguy hiểm.
Hàn Tinh lại dùng ẩn thân và xúc cốt thuật rồì lao xuống hai ngày sau bỗng tai chàng nghe văng vẳng tiếng hét rợn người rồi tiếng kêu cứu, chàng để ý tìm xem có chỗ nào nghỉ chân không thì sau hai canh giờ mới có một tảng đá bàn nhô ra, chàng vội dừng chân đứng lên đó tịnh tâm lắng nghe thì không thấy tiếng kia đâu: „Hay là ta nghe lầm!“ Vừa nghĩ thế thì tiếng kêu cứu „Ai cứu tôi, cha ơi mẹ ơi, cứu con!!“ Hàn Tinh vội dùng thần thức đưa xuống tra xét thì thấy khoảng mười dặm phía dưới là đáy vực rộng rãi vô cùng, dưới đó có không biết là bao nhiêu quái vật hình hài. Đầu sư tử lại có thân người hai chân phía sau có đuôi da nâu, đen, xám, tím đủ màu sắc nhưng toàn là màu tối, lại có tên trông như khỉ nhưng tai lại lớn nhọn đưa lên như tai chột trông thật quái dị rùng rợn. Hàn Tinh thấy cảnh quỷ dị này càng thận trọng từ từ bay xuống, khí nóng nơi này cao hơn phía trên rất nhiều, ít nhất cũng gần hai trăm độ, may mà chàng vận một bộ đồ cách nhiệt nếu không đã chịu không nổi.
Xuống đến đáy chàng thấy cảnh vật rõ hơn, một đoàn quái vật, tên đứng đầu da đen đầu trọc hai tai mỗi tai lớn bằng hai bàn tay đè bẹp sống tai đuôi tai chấm vai. Trên đầu có một chiếc sừng đỏ dài bằng một gang tay, phía sau có đuôi dài, đôi bàn chân để trần có ngón và móng như chân hổ beo. Hắn cầm roi sắt thỉnh thoảng vung lên đánh vào một đoàn mười mấy tên quái vật đủ dạng, họ bị xích vào cổ nối liên kết với nhau đi từng đoàn.
- Hắc nhất tê đại nhân, chúng ta đã đi được nửa đường có cần phải nghỉ một chút không.
- Hắc ngưu, nghỉ làm gì. Bọn này thân thể mới được ngưng tế cần phải chuy luyện cho da dầy, sức chịu đựng phải được tăng tiến mới chịu đựng được nhiệt khí và hỏa khí ở trong lò. Phải bắt chúng chịu khó đến cực hạn thì thân thể lực lượng mới tiến bộ nhanh.
- Không phảì chúng ta dắt họ về lò luyện hay sao, lúc đó họ mới phải chính thức luyện thể.
- Trên đường đi họ bắt đầu làm quen là tốt nhất, gọi là tận dụng thời gian không để uổng phí mất một giây.
Bỗng có một người trong đoàn chịu không nổi bị ngất nằm lăn ra.
Hắc Nhất Tê liền ra lệnh:
- Chém chết nó, thằng này thân thể không đủ tiêu chuẩn.
Hắc Ngưu dạ một tiếng nhanh nhẹn cầm lưỡi hái phát một đường, thằng này đầu lập tức bay văng ra xa, sau đó hắn lấy xích nồi lại người sau. Tên bị chém chết hồn liền bay ra chưa kịp chạy đã bị Hắc Ngưu chộp lấy nhốt vào một cây Hồn Phiên.
- Đúng rồi, làm gọn lắm, cất nó đi để lần sau ngưng tế thân thể lại.
Một lúc trong đoàn có tiếng thanh âm cao thé than khóc „Ai cứu tôi, cha ơi mẹ ơi, cứu con!!“
- Cha mẹ ngươi chắc hồn phi phách tán lâu đời rồi còn kêu cầu làm gì? Hà hà... trên dương thế ngươi đẹp lắm, khiến chúng ta nhìn vào còn thèm nhỏ dãi... Ngươi câu dẫn được bao nhiêu trai tơ, lừa bao nhiêu nai ngây thơ, gạt được bao nhêi tiền, bây giờ ngoan ngoãn ở đây theo bọn ta, kêu réo làm gì vô ích.
Hàn Tinh nhìn kỹ thì ra là người gần cuối, khó mà nhận ra đây là người vừa phát âm lên tiếng kêu cứu. Nửa giống thỏ nửa giống heo, thân trắng chân thon nhưng móng heo, mũi miệng heo, tai thỏ.... đuôi nhỏ như đuôi thủ cụt ngắn xinh xinh. Hàn Tinh lại tò mò xem xét từng người thì phát hiện hai ba chục nữ nhân quái vật nữa.
Hàn Tinh đi theo ba ngày đêm mới đến chỗ lò luyện kia, đoàn người gần trăm người nay chỉ còn lại sáu chục. Chàng lẻn vào xem bên trong thì thấy đủ mọi chặng luyện, nói là luyện thật ra là hành hạ thể xác, linh hồn đến dọa người. Tiếng hét như heo bị thọc huyết, Hàn Tinh chuyển ánh mắt nhìn xem hướng đó thì ra là một chặng đấu kiếm trên võ đài, ngườì vừa hét vừa bị đối thủ trảm một chân nhưng vẫn còn chưa xong, vẫn còn phải tranh đấu vì tên trọng tài không cho nghỉ. Tên kia thấy mình thắng thế đánh một chiêu hoa mỹ nhằm yết hầu tên còn một chân, tên một châ khẽ nghiêng người né tránh đồng thời đâm xuống phía dưới chặn đúng chiêu kiếm biến hoá nhằm đâm vào chân còn lại của mình, rồi chiêu kiếm lại đổi phất lên chém ngang, nhanh như tia chớp, tên kia chú tâm dùng hư chiêu định đánh vào đứt chân còn lại của đối thủ ai dè đối thủ đã đoán trước, đỡ được rối biến chiêu phản đòn khiến hắn không kịp tránh né thủ cấp bay ra rớt xuống. Hồn hắn liền bị tên phụ trách giam giữ, còn tên cụt chân cũng bị giết chết cùng với số phận tên kia.
- Hai tên vô dụng, một tên khinh thường chết, một tên vô ý để mất chân. Ta không cần một tên cụt chân vô dụng.
Hàn Tinh dò xét chung quanh một lúc không thấy dấu vết gì của Hắc Quỷ Long cả thì âm thần đi ngược lại con đường vừa đi kiếm nơi bọn chúng Ngưng tế thân thể. Kiếm mất nửa ngày mới thấy, chàng lén vào đó nghe thì biết đây gọi là Ngưng Thể Lò, chủ nhân là một Quỷ Quân giầu có gọi là Phú Quỷ Quân. Hắn có năng lực ngưng thể cho quỷ hồn, chỉ là hình dáng không sau như ý khách được, tất cả phải theo vận số của mình. Phú Quỷ Quân trước kia tự ngưng tế thân thể cho mình thành công giống người được 90% chỉ là hai cái sừng và cái đuôi thì không sao làm biến mất được, Những Quỷ Quân khác nghe danh cũng đến thì xảy ra tương tự, còn cấp quỷ vương, quỷ đế trở nên thì họ có thần thông biến hình đổi dạng dễ dàng biến thành hình người.
Lúc này Phú Quỷ Quân giao cho thuộc hạ làm công việc ngưng tế thể cho khách. Hắn đang bận tiếp một vị Quỷ Quân tên Bảng Quỷ Quân, hắn là một trong những tên phụ trách săn đón tin tức các nhân vật đem về cho Bảng Quỷ Vương sắp xếp Quỷ Bảng nơi đây.
- Sao ngươi đã có tiến bộ gì chưa?
- Còn có thể tiến bộ sao. Đây là không gian pháp tắc ở đây, chỉ có thể ngưng tế ra quỷ thể như thế.
- Nói như thế thì làm thế nào cũng không có cách ngưng tế ra quỷ thể giống con người?
- Xem chắc là như thế, ngươi không biết thôi, hình ảnh con người là hình ảnh hoàn thiện và đẹp nhất trên trong vũ trụ không hình ảnh nào bằng.
- Cái đó ai chẵng biết, nếu không chúng ta cũng không mất công ngưng tế thân thể sao cho giống.
- Ngươi biết tại sao chăng?
- Tại vì đó là hình ảnh của vị Chúa Tể Càn khôn cho nên đầy đủ Chân, Thiện, Mỹ. Nhưng chúng ta chống đối Ngài nên bị phạt. Thân thể đó chúng ta không còn tư cách sở hữu nữa.
- Vậy các vị Quỷ Vương trở nên?
- Họ cũng vậy, họ có thể biến hình cho giống nhưng bất quả chỉ là đồ giả thôi, nhất định không phải thực thể.
- Nếu chúng ta có đủ ngũ hành linh khí thì sao?
- Ta đoán cũng không thể, vì quỷ thể chất và quỷ tính có liên quan mật thiết với nhau...vả lại dù cho nhân thể ở đây đi nữa cũng không chịu nổi sự khắc nghiệt ở đây lâu ngày rồi cũng sẽ biến dạng còn khó coi hơn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.