Chương 370: Thần kỳ Xích Bích Chuông Thần
Dao Ky
18/03/2013
Khổng Tuyết Băng Tâm suy tính chớp nhoáng, quyết định nhanh chóng trước khi mình nhượng chức Doa Trì cung chủ, phải dọn sạch bọn Hợp Kình không thể để cho bọn chúng tiếp tục ngang nhiên ngược đãi áp bức Dao Trì cung nữa. Bấy lâu nay Khổng Tuyết Băng Tâm lực bất tòng tâm thua nhiều thắng ít, chịu không biết bao nhiêu đáng cay tủi nhục n ay bỗng dưng tu vi cảnh giới tiến vượt bực nên không cần kiêng kị gì nữa thuấn di một mạch sát bên Vương-Kiệt đem thần phiến đánh luôn chiêu Tinh Vũ Phong Vân. Vương-Kiệt vừa thoát chết trong tay thần quân Mạnh-Kiệt, lão khó hiểu tại sao đối phương không làm khó dễ mình rồi nghĩ đến Doa Trì cung chủ Băng Tâm không biết ra sao.
Lão bỗng cảm giác bất an, vội thuấn di ra ngoài, thần thức vừa phát hiện bạch ảnh, liền cảm giác một lực lượng tựu thái sơn áp đỉnh đè lên đầu cả người liền bị cuốn vào phong ba gào thét, và một đạo phong nhuận lạnh buốt lướt qua cổ, Vương-Kiệt tâm ý hoảng hốt rối bời vội thuấn di tránh thoát nhưng vẫn trễ, trời đất quay cuồng thân xác không đầu của mình bi tinh quang sắc bén như đao chia cắt thành từng mãnh. Lão chỉ kịp hét lên một tiếng thê lương rùng rợn, bỏ thân thể nguyên thần chạy trốn và cảm thấy sợ hãi kinh khủng vì nhận ra sát thủ chính là Dao Trì cung chủ vẫn gọi là Tuyết nhi và vừa đổi thành mụ bà nương nương đang cầm thần phiến trong tay sát khí đằng đằng.
Vương-Kiệt nằm mơ cũng không nghĩ ra mình không chịu nổi một chiêu Tinh Vũ Phong Vân quen thuộc của mụ, vừa đột ngột vừa bá đạo mãnh liệt tuyệt luân. Lão không dám nghĩ nhiều nguyên thần phi tận lực mong trốn thoát tìm cơ hội ngưng thể trả thù sau.
Khổng Tuyết Băng Tâm sao để cho lão cơ hội chạy thoát nên dãi lụa tơ hồng bay ra nhanh như mũi tên đầu giải lụa như một bàn tay điêu luyện chộp lấy Vương-Kiệt nguyên thần. Vương-Kiệt hoảng hồn vọt thẳng lên bầu trời rồi đổi hướng bay nhanh, dãi lụa đuổi theo phía sau, lúc này không còn là một dãi hồng tơ, mà là bảy dãi thất sắc tơ lụa, nhìn có vẻ nhẹ nhàng mỏng manh nhưng Vương-Kiệt biết lợi hại vô cùng, nếu nguyên thần bị bắt thì đừng hòng chạy thoát. Vương-Kiệt vội tăng tốc một lần nữa chợt vui mừng thấy phía duới là một con sông rộng mấy ngàn mẫu, không dám chần chờ lão vội thu nhỏ nguyên thần bay vọt vào lòng sông. Vừa có cảm giác mát mẻ Vương-Kiệt bỗng đau đớn hét thảm, nguyên thần bị ba cây độ kiếp thần châm đánh trúng ghim xuống tận lòng sông..
Lão kinh sợ thất vọng, vội cắt bỏ các bộ phận nguyên thần bị thương, còn lại bao nhiêu tiếp tục trốn thoát...Bỗng lão thấy một con cự yêu kình cấp ba, không dám chần chờ vội bay thẳng vào đầu nó chiếm hữu đoạt xá yêu kình.
Khổng Tuyết Băng Tâm vừa thấy kim châm đánh trúng nguyên thần Vương-Kiệt vội thi thần châm kéo lên nhung trễ một nhịp, nguyên thần lão đã phân thân chạy trốn.
Thần thức nàng dò xét bên dưới thấy một con cự yêu kình liền nghi ngờ, dùng phi kiếm đâm chết cự kình lôi lên khám nghiệm, nhưng không thấy nguyên thần lão Vương-Kiệt đâu.
Khổng Tuyết Băng Tâm tìm một hồi vô ích đành tụ thuộc hạ của mình.
Sáng hôm sau tinn tức kinh động truyền khắp nơi Huyền Thiên Tinh, lan ra các tinh cầu phụ cận, thế lực hàng đầu Hợp Kình môn bị Dao Trì cung tiêu diệt, Hợp Kình môn chủ Vương-Kiệt bỏ mạng, nguyên thần trốn thoát, Chu Nham các trưởng lão đều tử trận, đệ tử thuộc hạ người chết kẻ chạy thoát Dao Trì Cung thu hết tài bảo ngay cả cơ sở đất đai cung điện, tiên linh điền, tiên thú khu vực cũng bị đoạt..
Trong khi đó Vô Cực Tông mọi người đang đắm chìm trong cảnh ngộ đạo, Hàn Tinh trao Xích Bích Thần Chuông cho Vô cực chưởng môn Dịch Phi Hùng, khi hắn thử chuông khởi động uy lực, chuông biến thành lớn tự rung lên khẽ tiếng oong oong một, chưởng vỗ vào Thần Chuông, chuông không phản ứng, hắn cười khổ nhìn Hàn Tinh hỏi ý, Hàn Tin cười vận nguyên lực ý niệm quán vung chuông đồng, khẽ gõ một tiếng, nguyên khí phong quang ngưng tụ như một chiếc dùi nửa thước nện vào thành chuông, một tiếng coong ngân nga vang lên âm sóng rung động không dứt truyền đi.
Tám vị chưởng lão, mmười một vị đường chủ cùng Dịch Phi Hùng hơn mười vạn đệ tử nội ngoại môn nghe tiếng chuông linh đài trong chốc lát trở nên trong sáng, cảm thấy trong dư âm tiếng chông ẩn chứa vô số ảo ảnh dạng văn tự ngoằn ngoèo chuyển động, trong đó ẩn dấu không biết bao nguyên nguyên tắc đạo lý khiến họ như tỉnh như mê, như hiểu như không tâm thần bất giác đắm chìm vào minh tưởng tham ngộ đạo lý trong đó.
Hàn Tinh cũng cảm thấy chút bất ngờ, Xích Bích chuông đã từng giúp thê tử của mình đi vào cảnh ngộ đạo nhưng chàng cho rằng tu vi tâm cảnh của họ còn thấp nên mới như vậy. Vô Cực tông trái lại từ chưởng môn, trưởng lão cho đến ngoại môn đệ tử đều phản ứng như nhau, chàng không ở trong ngộ cảnh như họ nên không biết hết chỗ diệu dụng của Xích Bích Chuông. Và tại sao mình và hai thần cấp cường giả bên cạnh mình không chịu ảnh hưởng cũng không thụ hưởng được gì cả. Bên cạnh bỗng Mạnh-Kiệt lên tiếng:
- Xích Bích Thần Chung kỳ diệu ở chỗ người đập chuông tu vi cảnh giới càng cao, tiếng chuông càng huyền diệu. Vì vậy chúng ta không hưởng dụng được nhiều bằng bọn yếu nhược kia.
- Nói như vậy nếu để cho Thần Vương, Thần Tôn vỗ chuông, chúng ta cũng sẽ được hưởng nhiều ích lợi.
- Nguyên lý này có ghi lại trong sự tích Xích Bích Thần Chuông chắc không sai.
- Sự tích có ghi lại công dụng khác của nó không?
- Ngoài công dụng thanh tịnh tâm trí, còn có công dụng xua đuổi tà ma hắc ám tư tưởng, chặn đứng triệt tiêu chiến ý của đối thủ, thôn phệ sát ý. Gặp kẻ địch hung ác, tàn bạo chỉ cần phát ra tiếng chuông cảnh tỉnh, kẻ thù sát tâm ý Nhưng ai đang bị dưới ách của lời nguyền rủa từ cha ông tổ tiên truyền lại có thể dùng chuông âm bẻ gãy thanh trừ. Nói chung là một kiện bảo vật dựa thần âm chuyên để đối phó với tà ác hung thần.
Hàn Tinh cảm nhận giọng điệu của Mạnh-Kiệt và vẻ mặt của hai tên thần nhân này không điên cuồng khao khát xem trọng kiện thần chung này. Đối với chàng tiếng chuông hay nói chung âm thanh là một phương diện tu đạo quan trọng tương đương với quang minh tu đạo. Cả hai đều khó lĩnh ngộ đến nơi đến chốn, xét về quang lực, có không biết bao nhiêu chủng loại, quang lực do thánh anh từ trái tim phát ra rõ ràng khác hẳn với quang lực của thánh anh bình thường, và quang ảnh do bá vương thương, hay quang ảnh của Quang Minh lĩnh vực cũng bất đồng. Hàn Tinh trước nay chưa nghiên cứu tỉ mỉ đến nơi đến chốn quang nguyên yếu tố, mỗi lần chuyển biến đều có tác dụng riêng biệt. Chàng nhớ lần đầu chỉ là lửa ánh quang, sau đó thuần túy quang, và dùng quang nguyên ngưng cương thành Ngọc Tiêu, tiếp đến quang nguyên ngưng thành cổ loa thạch, cuối cùng quang nguyên chuyển biến qua trái tim. Đối với Quang lực qua trái tim chàng không hiểu rõ hết tác dụng phải chờ cơ hội ấn chứng mới biết được...
Về âm lực, chàng từng dùng một lần phá nguyên thần của độ kiếp kỳ, khiến tu vi cảnh giới đối phương hạ thấp xuống. Lần này chứng kiến tiếng chuông có thể tăng lên cảnh giới, phá đổ xiềng xích mờ ám thậm chí bẻ gãy nguyền rủa lực lượng, thật là thần kỳ huyền diệu. Bất giác chàng mong muốn tự luyện chế ra một quả chuông cho Hồng Mông Linh Châu giới, giúp cho mọi người thân của mình mau thăng tiến.
Sáng sớm hôm sau Diệp Phi Hùng cùng các vị trưởng lão đến tận thạch động của Hàn Tiên bái phỏng. Chàng thấy tu vi của họ quả nhiên tăng lên không ít nên cười chúc mừng:
- Chúc mừng chư vị! Tu vi cảnh giới thăng tiến một bước lớn. Bây giờ Vô Cực môn hẳn là đủ thực lực tranh bá thiên hạ.
- Không dám! Lần này công lao chính là của Hàn tiền bối.
- Không hẳn, phải là của Xích Bích thần chung. Diệp đạo hữu, việc tu bổ Xích Bích Thần Chung của đạo hữu may mắn hoàn thành. Vậy đạo hữu nhận lấy bảo trì cho tốt.
Hàn Tinh nói xong trao Xích Bích Thần chung cho Diệp Phi Hùng. Phi Hùng cẩn trọng đón lấy thu cất rồi hỏi:
- Không hiểu tại sao hôm qua vãn bối không sao khiến cho Thần Chung phá âm.
- Chưởng lực của Diệp đạo hữu tuy mạnh nhưng không đủ, nên hôm qua Hàn mỗ tụ lực thành dùi nện vào mới được, tuy lực lượng chưa phát huy ra đủ khiến thần chung phát huy cực hạn thanh âm nhưng cũng miễn cưỡng dùng được. Vậy sau này ai muốn đánh chuông phải nên chú ý. Hôm nay trong chư vị đã có mấy vị thăng tiến đến địa tiên vậy việc đánh chuông không lo thiếu người.
Bọn Dịch Phi Hùng rời khỏi chưa bao lâu, Khổng Tuyết Băng Tâm đã trở lại phục mệnh. Nàng trong một đêm giải quyết xong sự tình Doa Trì Cung, diệt cường địch số một là Hợp Kình môn, nhường chức Cung chủ cho Âm Khuê Tuyền.
Âm Khuê Tuyền và thuộc hạ không đồng ý nhưng bị Khổng Tuyết Băng Tâm ép buộc đành phải chịu.
- Ta tạm thời rút lui cương vị Cung chủ, làm trưởng lão. Vì có việc cá nhân nên tạm thời không thể ở trong cung được. Nếu có chuyện quan trọng thì truyền tin cho ta, ta sẽ hỗ trợ, còn không đừng làm phiền ta.
Thấy thuộc hạ tỏ vẻ lo lắng trên nét mặt nàng la:
- Các ngươi làm gì vậy. Ta đi mới có lợi cho bổn cung, các ngươi phải tự lập mau trưởng thành lên đừng dựa vào ai. Hãy cố gắng tu luyện, hỗ trợ bổn cung làm việc. Địch thù lớn nhất đã diệt, ngày tháng đến nhất định có nhiều thế lực nhỏ đến đầu phục, và hợp tác.
Âm Khuê Tuyền cảm giác uy khí mạnh mẽ khác thường của Khổng Tuyết Băng Tâm từ lúc rời khỏi Vô Cực tông gặp lại nàng không dám hỏi, bây giờ cung chủ muốn trao lại chức cung chủ cho nàng khiến nàng bàng hoàng bất ngờ. Mấy chục năm nay tu vi của nàng vượt cả cung chủ, nhưng vẫn một niềm kính trọng, vì biết cung chủ tài năng thiên phú đặt nặng ở cách tổ chức, cách dùng người. Không ngờ trong vòng một ngày đêm nàng nhìn không thấu tu vi nữa nên buột miệng hỏi:
- Phải chăng cung chủ mới gặp kỳ ngộ?
- Ừ! Cũng có thể xem như kỳ ngộ. Bức tường cản phía trước và mối hiểm họa được phá bỏ.
Nói xong nàng đem Tiêu Diêu thuyền và Thần Phiến ra trao cho Âm Khuê Tuyền. Phi thuyền này Dao Trì Cung đã bỏ không biết bao nhiêu vốn liếng, tài liệu, công sức mấy ngàn năm mới được như hiện nay. Chẳng dè bị Vương-Kiệt phá hủy, may mắn được Hàn Tinh tu bổ khiến nàng có chỗ trao lại cho Âm Khuê Tuyền. Thầy trò đơn giản lễ nghi đăng quan tân cung chủ Âm Khuê Tuyền, quây quần vui mừng cho đến sáng.
Hàn Tinh thấy công việc nơi đây đã xong, người cũng hội tụ đầy đủ, chàng di chuyển Cổ Loa Thành từ Yêu Cầm giới đến đây, đem mọi người tiến vào thành rồi cho Cổ Loa Thành trở về Yêu Cầm giới.
Link góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=40:035:
Lão bỗng cảm giác bất an, vội thuấn di ra ngoài, thần thức vừa phát hiện bạch ảnh, liền cảm giác một lực lượng tựu thái sơn áp đỉnh đè lên đầu cả người liền bị cuốn vào phong ba gào thét, và một đạo phong nhuận lạnh buốt lướt qua cổ, Vương-Kiệt tâm ý hoảng hốt rối bời vội thuấn di tránh thoát nhưng vẫn trễ, trời đất quay cuồng thân xác không đầu của mình bi tinh quang sắc bén như đao chia cắt thành từng mãnh. Lão chỉ kịp hét lên một tiếng thê lương rùng rợn, bỏ thân thể nguyên thần chạy trốn và cảm thấy sợ hãi kinh khủng vì nhận ra sát thủ chính là Dao Trì cung chủ vẫn gọi là Tuyết nhi và vừa đổi thành mụ bà nương nương đang cầm thần phiến trong tay sát khí đằng đằng.
Vương-Kiệt nằm mơ cũng không nghĩ ra mình không chịu nổi một chiêu Tinh Vũ Phong Vân quen thuộc của mụ, vừa đột ngột vừa bá đạo mãnh liệt tuyệt luân. Lão không dám nghĩ nhiều nguyên thần phi tận lực mong trốn thoát tìm cơ hội ngưng thể trả thù sau.
Khổng Tuyết Băng Tâm sao để cho lão cơ hội chạy thoát nên dãi lụa tơ hồng bay ra nhanh như mũi tên đầu giải lụa như một bàn tay điêu luyện chộp lấy Vương-Kiệt nguyên thần. Vương-Kiệt hoảng hồn vọt thẳng lên bầu trời rồi đổi hướng bay nhanh, dãi lụa đuổi theo phía sau, lúc này không còn là một dãi hồng tơ, mà là bảy dãi thất sắc tơ lụa, nhìn có vẻ nhẹ nhàng mỏng manh nhưng Vương-Kiệt biết lợi hại vô cùng, nếu nguyên thần bị bắt thì đừng hòng chạy thoát. Vương-Kiệt vội tăng tốc một lần nữa chợt vui mừng thấy phía duới là một con sông rộng mấy ngàn mẫu, không dám chần chờ lão vội thu nhỏ nguyên thần bay vọt vào lòng sông. Vừa có cảm giác mát mẻ Vương-Kiệt bỗng đau đớn hét thảm, nguyên thần bị ba cây độ kiếp thần châm đánh trúng ghim xuống tận lòng sông..
Lão kinh sợ thất vọng, vội cắt bỏ các bộ phận nguyên thần bị thương, còn lại bao nhiêu tiếp tục trốn thoát...Bỗng lão thấy một con cự yêu kình cấp ba, không dám chần chờ vội bay thẳng vào đầu nó chiếm hữu đoạt xá yêu kình.
Khổng Tuyết Băng Tâm vừa thấy kim châm đánh trúng nguyên thần Vương-Kiệt vội thi thần châm kéo lên nhung trễ một nhịp, nguyên thần lão đã phân thân chạy trốn.
Thần thức nàng dò xét bên dưới thấy một con cự yêu kình liền nghi ngờ, dùng phi kiếm đâm chết cự kình lôi lên khám nghiệm, nhưng không thấy nguyên thần lão Vương-Kiệt đâu.
Khổng Tuyết Băng Tâm tìm một hồi vô ích đành tụ thuộc hạ của mình.
Sáng hôm sau tinn tức kinh động truyền khắp nơi Huyền Thiên Tinh, lan ra các tinh cầu phụ cận, thế lực hàng đầu Hợp Kình môn bị Dao Trì cung tiêu diệt, Hợp Kình môn chủ Vương-Kiệt bỏ mạng, nguyên thần trốn thoát, Chu Nham các trưởng lão đều tử trận, đệ tử thuộc hạ người chết kẻ chạy thoát Dao Trì Cung thu hết tài bảo ngay cả cơ sở đất đai cung điện, tiên linh điền, tiên thú khu vực cũng bị đoạt..
Trong khi đó Vô Cực Tông mọi người đang đắm chìm trong cảnh ngộ đạo, Hàn Tinh trao Xích Bích Thần Chuông cho Vô cực chưởng môn Dịch Phi Hùng, khi hắn thử chuông khởi động uy lực, chuông biến thành lớn tự rung lên khẽ tiếng oong oong một, chưởng vỗ vào Thần Chuông, chuông không phản ứng, hắn cười khổ nhìn Hàn Tinh hỏi ý, Hàn Tin cười vận nguyên lực ý niệm quán vung chuông đồng, khẽ gõ một tiếng, nguyên khí phong quang ngưng tụ như một chiếc dùi nửa thước nện vào thành chuông, một tiếng coong ngân nga vang lên âm sóng rung động không dứt truyền đi.
Tám vị chưởng lão, mmười một vị đường chủ cùng Dịch Phi Hùng hơn mười vạn đệ tử nội ngoại môn nghe tiếng chuông linh đài trong chốc lát trở nên trong sáng, cảm thấy trong dư âm tiếng chông ẩn chứa vô số ảo ảnh dạng văn tự ngoằn ngoèo chuyển động, trong đó ẩn dấu không biết bao nguyên nguyên tắc đạo lý khiến họ như tỉnh như mê, như hiểu như không tâm thần bất giác đắm chìm vào minh tưởng tham ngộ đạo lý trong đó.
Hàn Tinh cũng cảm thấy chút bất ngờ, Xích Bích chuông đã từng giúp thê tử của mình đi vào cảnh ngộ đạo nhưng chàng cho rằng tu vi tâm cảnh của họ còn thấp nên mới như vậy. Vô Cực tông trái lại từ chưởng môn, trưởng lão cho đến ngoại môn đệ tử đều phản ứng như nhau, chàng không ở trong ngộ cảnh như họ nên không biết hết chỗ diệu dụng của Xích Bích Chuông. Và tại sao mình và hai thần cấp cường giả bên cạnh mình không chịu ảnh hưởng cũng không thụ hưởng được gì cả. Bên cạnh bỗng Mạnh-Kiệt lên tiếng:
- Xích Bích Thần Chung kỳ diệu ở chỗ người đập chuông tu vi cảnh giới càng cao, tiếng chuông càng huyền diệu. Vì vậy chúng ta không hưởng dụng được nhiều bằng bọn yếu nhược kia.
- Nói như vậy nếu để cho Thần Vương, Thần Tôn vỗ chuông, chúng ta cũng sẽ được hưởng nhiều ích lợi.
- Nguyên lý này có ghi lại trong sự tích Xích Bích Thần Chuông chắc không sai.
- Sự tích có ghi lại công dụng khác của nó không?
- Ngoài công dụng thanh tịnh tâm trí, còn có công dụng xua đuổi tà ma hắc ám tư tưởng, chặn đứng triệt tiêu chiến ý của đối thủ, thôn phệ sát ý. Gặp kẻ địch hung ác, tàn bạo chỉ cần phát ra tiếng chuông cảnh tỉnh, kẻ thù sát tâm ý Nhưng ai đang bị dưới ách của lời nguyền rủa từ cha ông tổ tiên truyền lại có thể dùng chuông âm bẻ gãy thanh trừ. Nói chung là một kiện bảo vật dựa thần âm chuyên để đối phó với tà ác hung thần.
Hàn Tinh cảm nhận giọng điệu của Mạnh-Kiệt và vẻ mặt của hai tên thần nhân này không điên cuồng khao khát xem trọng kiện thần chung này. Đối với chàng tiếng chuông hay nói chung âm thanh là một phương diện tu đạo quan trọng tương đương với quang minh tu đạo. Cả hai đều khó lĩnh ngộ đến nơi đến chốn, xét về quang lực, có không biết bao nhiêu chủng loại, quang lực do thánh anh từ trái tim phát ra rõ ràng khác hẳn với quang lực của thánh anh bình thường, và quang ảnh do bá vương thương, hay quang ảnh của Quang Minh lĩnh vực cũng bất đồng. Hàn Tinh trước nay chưa nghiên cứu tỉ mỉ đến nơi đến chốn quang nguyên yếu tố, mỗi lần chuyển biến đều có tác dụng riêng biệt. Chàng nhớ lần đầu chỉ là lửa ánh quang, sau đó thuần túy quang, và dùng quang nguyên ngưng cương thành Ngọc Tiêu, tiếp đến quang nguyên ngưng thành cổ loa thạch, cuối cùng quang nguyên chuyển biến qua trái tim. Đối với Quang lực qua trái tim chàng không hiểu rõ hết tác dụng phải chờ cơ hội ấn chứng mới biết được...
Về âm lực, chàng từng dùng một lần phá nguyên thần của độ kiếp kỳ, khiến tu vi cảnh giới đối phương hạ thấp xuống. Lần này chứng kiến tiếng chuông có thể tăng lên cảnh giới, phá đổ xiềng xích mờ ám thậm chí bẻ gãy nguyền rủa lực lượng, thật là thần kỳ huyền diệu. Bất giác chàng mong muốn tự luyện chế ra một quả chuông cho Hồng Mông Linh Châu giới, giúp cho mọi người thân của mình mau thăng tiến.
Sáng sớm hôm sau Diệp Phi Hùng cùng các vị trưởng lão đến tận thạch động của Hàn Tiên bái phỏng. Chàng thấy tu vi của họ quả nhiên tăng lên không ít nên cười chúc mừng:
- Chúc mừng chư vị! Tu vi cảnh giới thăng tiến một bước lớn. Bây giờ Vô Cực môn hẳn là đủ thực lực tranh bá thiên hạ.
- Không dám! Lần này công lao chính là của Hàn tiền bối.
- Không hẳn, phải là của Xích Bích thần chung. Diệp đạo hữu, việc tu bổ Xích Bích Thần Chung của đạo hữu may mắn hoàn thành. Vậy đạo hữu nhận lấy bảo trì cho tốt.
Hàn Tinh nói xong trao Xích Bích Thần chung cho Diệp Phi Hùng. Phi Hùng cẩn trọng đón lấy thu cất rồi hỏi:
- Không hiểu tại sao hôm qua vãn bối không sao khiến cho Thần Chung phá âm.
- Chưởng lực của Diệp đạo hữu tuy mạnh nhưng không đủ, nên hôm qua Hàn mỗ tụ lực thành dùi nện vào mới được, tuy lực lượng chưa phát huy ra đủ khiến thần chung phát huy cực hạn thanh âm nhưng cũng miễn cưỡng dùng được. Vậy sau này ai muốn đánh chuông phải nên chú ý. Hôm nay trong chư vị đã có mấy vị thăng tiến đến địa tiên vậy việc đánh chuông không lo thiếu người.
Bọn Dịch Phi Hùng rời khỏi chưa bao lâu, Khổng Tuyết Băng Tâm đã trở lại phục mệnh. Nàng trong một đêm giải quyết xong sự tình Doa Trì Cung, diệt cường địch số một là Hợp Kình môn, nhường chức Cung chủ cho Âm Khuê Tuyền.
Âm Khuê Tuyền và thuộc hạ không đồng ý nhưng bị Khổng Tuyết Băng Tâm ép buộc đành phải chịu.
- Ta tạm thời rút lui cương vị Cung chủ, làm trưởng lão. Vì có việc cá nhân nên tạm thời không thể ở trong cung được. Nếu có chuyện quan trọng thì truyền tin cho ta, ta sẽ hỗ trợ, còn không đừng làm phiền ta.
Thấy thuộc hạ tỏ vẻ lo lắng trên nét mặt nàng la:
- Các ngươi làm gì vậy. Ta đi mới có lợi cho bổn cung, các ngươi phải tự lập mau trưởng thành lên đừng dựa vào ai. Hãy cố gắng tu luyện, hỗ trợ bổn cung làm việc. Địch thù lớn nhất đã diệt, ngày tháng đến nhất định có nhiều thế lực nhỏ đến đầu phục, và hợp tác.
Âm Khuê Tuyền cảm giác uy khí mạnh mẽ khác thường của Khổng Tuyết Băng Tâm từ lúc rời khỏi Vô Cực tông gặp lại nàng không dám hỏi, bây giờ cung chủ muốn trao lại chức cung chủ cho nàng khiến nàng bàng hoàng bất ngờ. Mấy chục năm nay tu vi của nàng vượt cả cung chủ, nhưng vẫn một niềm kính trọng, vì biết cung chủ tài năng thiên phú đặt nặng ở cách tổ chức, cách dùng người. Không ngờ trong vòng một ngày đêm nàng nhìn không thấu tu vi nữa nên buột miệng hỏi:
- Phải chăng cung chủ mới gặp kỳ ngộ?
- Ừ! Cũng có thể xem như kỳ ngộ. Bức tường cản phía trước và mối hiểm họa được phá bỏ.
Nói xong nàng đem Tiêu Diêu thuyền và Thần Phiến ra trao cho Âm Khuê Tuyền. Phi thuyền này Dao Trì Cung đã bỏ không biết bao nhiêu vốn liếng, tài liệu, công sức mấy ngàn năm mới được như hiện nay. Chẳng dè bị Vương-Kiệt phá hủy, may mắn được Hàn Tinh tu bổ khiến nàng có chỗ trao lại cho Âm Khuê Tuyền. Thầy trò đơn giản lễ nghi đăng quan tân cung chủ Âm Khuê Tuyền, quây quần vui mừng cho đến sáng.
Hàn Tinh thấy công việc nơi đây đã xong, người cũng hội tụ đầy đủ, chàng di chuyển Cổ Loa Thành từ Yêu Cầm giới đến đây, đem mọi người tiến vào thành rồi cho Cổ Loa Thành trở về Yêu Cầm giới.
Link góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=40:035:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.