Chương 408: Thu gặt đầu mùa
Dao Ky
18/03/2013
Tĩnh Minh lo lắng Tiểu Hương, Hắc Xú Lãnh Thủy Tiên và Ngu Nhạc ba người chạy đến gần xem, họ chịu so nổi tiếng kêu rít thứ hai vừa rồi. Chính mình nguyên thần mới thăng tiến gấp hai mươi lần, so với Huyền tiên chắc không kém nếu vừa rồi không bịt tai phong thính quan chắc chắn còn thảm hại hơn hai tên này.
Quả như chàng đoán ba người bọn Tiểu Hồng chạy hơn nửa đường cách bờ hồ chứng mười dặm bị âm sóng công kích nguyên thần, té lăn ra cả lũ bất tỉnh.
Ngoài ra các nhóm khác gần khu vực bờ hồ cũng thê thảm không chịu được, trọng thương bất tỉnh.
Tĩnh Minh sốt ruột chờ hai đồng bọn chữa thương cuối cùng có thể nói chuyện, hoạt động bình thường.
- Thương thế ra sao, đỡ nhiều chưa?
- Phục hồi được tám phần..
- Vậy thì tốt, các ngươi cứ ở trong ngự trận nghỉ ngơi, ta đi cứu đồng bọn.
- Nói xong đã không thấy bóng dáng.
Tĩnh Minh vừa rồi trong lúc canh chừng hai đồng bọn tự hành công chữa thương, chàng nghĩ ra cách phong bế ngũ quan để tránh áp lực của sóng âm, quả nhiên sau khi ra khỏi trận pháp, nguyên thần bị hai âm sóng kia không ngớt công kích. Chàng không dám dùng thần thức chỉ nhắm hướng mà đi, cuối cùng lờ mờ thấy ba đồng bọn ngất đi cách bò hồ chừng năm dặm. Vừa thấy họ chàng vội bố phòng ngự trận cách âm, sau đó bỏ vào miệng mỗi người một viên Bồi Nguyên Đan. Lần này không biết gặp tiên thú gì thần thông âm sóng cường bạo công kích nguyên thần, đừng nói hoàng tiên ngay cả huyền tiên e rằng vẫn chịu không nổi.
Tĩnh Minh tò mò muốn biết nên để ba người ở trong phòng ngự trận, chàng cẩn thận tiến đến gần, khi còn cách trăm trượng chàng kinh hô trợn tròn mắt khó tin, bao nhiêu tóc lông trên người dựng đứng, mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm lưng vai, run rảy sợ hãi vội bố ngự trận ẩn trong đó nhìn ra. Hai độc vật khổng lồ như hai ngọn giả sơn, một con ở dưới bùn lầy bờ sông da thịt sần xùi phình mang thành một trái cầu khổng lồ hình dáng giống như một con cóc màu tím, trên bờ cách đó hai mươi thước một con nhện lông đen cao to đu trên sợi tơ óng ánh bằng sợi dây thừng, bốn ánh mắt trừng trừng giao tiếp tạo thành những đốm quang điểm tung toé chung quanh rồi tắt ngấm.
Bổng Cóc khổng lồ co rụt lại phía sau, hay chân sau xếp trệt xuống mặt hồ, bao nhiêu trọng lượng dồn về phía sau, bất ngờ miệng rộng phun ra một khẩu sát khí khổng lồ, mãnh liệt đồng thời một tiếng „Ngoạp“ vang dội, âm sóng tràn lan như sóng thần trong biển cả đánh thẳng vào con nhện đen khổng lồ.
Nhện đen khổng lồ bị một khẩu sát khí thổi vào văng xa, dừng lại vẫn bám chặt sợi tơ, chẳng khác như một con diều gặp bão lay động rồi dừng tại chỗ chật vật một hồi đến khi luồng sát khí qua đi, nhện đen khổng lồ bám sợi tơ quăng trở lại, một tiếng rít đinh tai nhức óc, chấn vỡ một khoảng không gian, mặt nước trên hồ bị xé ra làm hai như bị một cỗ đao khí vô hình bổ ra một hồi mới nhập lại như cũ, Cóc tía khổng lồ liền bị đẩy lui năm thước, trên thân một vết thẳng màu trắng để lại trên lưng như vết đao chém, trong chốc lại đã biến mất khôi phục lại như cũ.
Tĩnh Minh ngồi xem hai độc vật đấu khí, đấu âm kình tham ngộ những điều ảo diệu chứa trong đó thu hoạch không ít lợi ích, tầm nhìn mở rộng chẳng khác đi vào một lĩnh vực tinh thần mới, tư tưởng mới. Nhất là phương diện âm sóng, chàng nhớ lại trong ngọc giản sao lại của Doanh Minh, có một tiêu khúc gọi là ngự thú khúc, không hiểu tác dụng như thế nào bèn đem ngọc tiêu ra thổi thử. Lúc đầu âm điệu, tiết tấu chưa hoàn chỉnh, sau một hai giờ bắt đầu có tiến bộ, chàng say mê quên cả hai độc vật đang còn tranh đấu ở bên ngoài.
Không biết thời gian qua đi bao lâu Tĩnh Minh thanh tĩnh, đưa ra một tia thần thức ra ngoài thăm dò thì thấy hai độc vật vẫn còn tranh đấu, có điều so với trước yếu hơn nhiều liền biết chúng bị hao tổn nguyên khí. Chàng mừng rỡ liều lĩnh bước ra khỏi ngự trận, ngọc tiêu trên tay thử tấu khúc Ngự Thú Tiêu Khúc, tiêu âm trước nhẹ sau tăng lên dần, chỉ thấy hai độc vật tiên thú âm sát sóng kình vẫn công kích nhau và lực giảm đi, chàng mừng rỡ thành công bước đầu, vì điều đáng lo nhất là phản ứng của chúng thay vì công kích nhau lại đổi hướng nhắm vào mình. Cuối cùng chàng tấu hết khúc Ngự Thú Tiêu Khúc, chàng đành tăng niệm lực tấu lại. Hai độc vật tiên thú nghe vậy ánh mắt liếc về phía Tĩnh Minh khiến chàng ớn lạnh xương sống, cố giữ bình tĩnh tập trung vào tiêu khúc. Tấu đến lần thứ mười, hai độc vật tiên thú lại ánh mắt lại nhìn về hướng Tĩnh Minh, lần này ánh mắt bớt hẳn sát khí. Bỗng Tĩnh Minh nghe giọng nói:
- Thằng nhãi ranh này âm thuật cũng tạm, tấu khúc quỷ gì khiến ta mất hết ý chí tranh đấu, chỉ muốn ngủ một lúc.
- Dường như ý nó muốn chúng ta ngừng chiến, nhưng như vậy sao được chúng tay lần này tranh chủ quyền Lưu Ly Điệp hồ, vì cụm thiên nhiên bảo vật Thanh Bích Liên kia.
- Lạ thật thằng nhãi ranh tấu tiêu khúc này có chút ma quái, khiến càng lúc ta càng thích nghe, càng lúc càng cảm thấy thân thiết với nó.
- Hay là chúng ta tạm ngưng, rút lui lại kẻo bị ám toán.
Tĩnh Minh nghe vậy, biết tiêu khúc có tác dụng, liền liều một bước nữa vừa tấu tiêu vừa bay lại gần, bao nhiêu tinh thần tập trung trên hai độc vật tiên thú, thần thức bao trùm trong phạm vi con nhện đen khổng lồ, vận cực hạn niệm lực đang sở hữu niệm:
- „Thu!“
Vừa thấy con nhện đen biến mất, liền xoay qua con cóc tiá một lần nữa hô:
- „Thu!“
Thì ra Tĩnh Minh táo bạo dự kế bắt thu hai con độc vật khổng lồ vào Trữ Thú nhẫn của mình. Chàng thấy thành công liền nhẹ nhõm, thở ra bao lo âu mất hết, bỗng cảm thấy trước mắt đầy sao, choáng váng. Tĩnh Minh giật mình biết ngay nguyên thần của mình bị tiêu hao quá độ, nên vội nuốt ba viên Bồi Nguyên đan, nhập vào Phòng Ngự trận ngồi xuống hồi phục nguyên thần. Nhờ ba viên Bồi Nguyên Đan Tĩnh Minh nhanh chóng ổn định, chàng không dám chần chờ vội ra ngoải thu trận bắt đầu tỉm kiếm, thần thức dò xét khu vực này quả nhiên thấy cách đó không xa gần bờ hồ dưới nước có một cụm sen, tỏa ra tiên khí nồng đậm tinh khiết đặc biệt.
- Hẳn nó là „Thanh Bích Liên Hoa“ hai con độc vật vừa đề cập.
Chàng cẩn thận chẳng những thu cụm „Thanh Bích Liên Hoa“ mà ngay cả bùn nước cũng thu vào Trữ Thú nhẫn, bỏ vào trong ao. Sau đó cẩn thận nhìn hai con độc vật kia thì thấy chúng đã thu nhỏ lại thành một chú cóc và chú nhện thường bằng nắm tay, mỗi con nhốt vào một khu biệt lập.
- Thắng nhỏ! Khôn hồn thì đem tiên hoa giao ra đây!
Nghe tiếng người lạ, Tĩnh Minh nhìn lại thấy một đệ tử Chính Dương Tông ngự phi kiếm bay lại ngạc nhiên vô cùng, người này hơi thở khí thế rõ ràng chỉ kém Vương trưởng lão đôi chút, nhất định là huyền tiên đệ tử, tại sao phong ấn ẩn dấu tu vi thấp xuống để được vào Tiên Thú Bí Cảnh thâm gia săn bắn, rõ ràng là một tên lừa đảo dối trá, không ngờ bị hắn phát hiện ra mình thu cụm „Thanh Bích Liên Hoa“ chạy đến đòi cướp.
Tĩnh Minh lờ đi không trả lời nói:
- Thì ra một vị huyền tiên Chính Dương Tông tiền bối, đệ tử Vô Cực Tông thi sắn bắn xin ra mắt tiền bối, không biết tiền bối xưng hô ra sao?
- Thằng nhóc! Đừng lắm chuyện, mau đem bảo vạt vừa thu giao ra đây ta cho mày chết được toàn thây.
- Hả! Thì ra là một thằng cướp, giỏi thì bắt giết ta đi.
Nói xong cười hắc hắc, bay lên chạy rồi biến mất..
Tĩnh Minh nghĩ Thanh Bích Liên hoa hẳn là món chí bảo, tuy chưa biết rõ nhưng ngay cả hai con độc vật kia cũng liều mạng tranh dành thì nhất định không tầm thường, nên định cất giấu không trao ra nộp bài thi săn bắn, giữ làm của riêng, vậy tên khả ố lừa gạt, lưu manh này không thể tha được. Chàng chạy vào mé khu rừng thu ẩn thân thuật, núp sau một thân cây. Vừa thấy tên kia ngự kiếm đuổi theo, chàng lấy phi đao ra, niệm vừa động, phi đao vọt ra thành một tàn ảnh màu đen nhanh như điện xẹt, xuyên thẳng trái tim tên kia.
Chỉ nghe thấy một tiếng hét, nhưng tên kia vẫn ngự kiếm tiếp tục bay đi hướng khác. Tĩnh Minh tưởng phi đao chệch mục tiêu, chàng lấy cung tên ra ý khởi niệm, tay cung buông ra, „Phụt“ một tiếng. Tên kia không kèn không trống im lặng rơi xuống.
- Quái lạ! Sao không thấy tiếng hét, hay là trúng yết hầu bế khẩu không hét được.
Tĩnh Minh thu phi đao, mũi tên cung nỏ xong mới lại xem tên cướp, thấy thi thể thủ hai lỗ, một lỗ thủ tim, một lỗ xuyên hầu mà chết. Tĩnh Minh không thấy nguyên thần hắn xuất khiếu liền nghi ngờ hắn đang tự chữa hồi sinh, nên bắt hắn đem vào trữ vật thú quan sàt.
Quả nhiên thằng này sống giai như bất tử, một đao xuyên tâm, một tên xuyên hấu nhưng vẩn có thể chữa lành hồi phục như thường. Quả nhiên huyền tiên cường giả lợi hại ngoài sức tưởng tượng của mình. Đáng tiếc rơi vào tay cậu đây, không định giết người chỉ xoá ký ức, huỷ hết tu vi đủ rồi.
Lão Ba dạy thật chí lý, làm như vậy kẻ thù không còn nhớ để trả thù cũng chẳng có bản lãnh để hại người, còn chính mình cũng không bị thiệt hại nhiễm ô uết vết đen kia.
Tĩnh Minh chờ cho đối phương phục hối thân xác, vết thương khỏi hẳn rồi phong ấn nguyên thần đối phương một cách thình lình, nguyên thần xông vào thức hải đối phương, thu thập ký ức, dùng Cổ Loa Quyết cắn nuốt nguyên thần năng lượng cho đến khi hết.
Tên kia hét thảm, năn nỉ nói ngọt cách nào Tĩnh Minh cũng không động lòng cười nói:
- Đáng đời, ai bảo mày đòi giết người đoạt bảo.
Xong việc Tĩnh Minh dấu tên kia nơi kín đáo còn bố trí ảo trận khiến hắn khỏi bị tiên thú tình cờ đi ngang qua gặp ăn thịt, chờ qua ngày truyền tống trở về.
Chàng không khác sáo thu trữ vật nhẫn, túi càn không, phi kiếm không thèm xem cất váo túi bỏ vào trong một chiếc hộp phong ấn kỹ lại cất vào trong trữ vật nhẫn của mình.
Tĩnh Minh bây giờ giải quyết xong hai đôộ vật tiên thú không còn kiêng kỵ gì nữa, thần thức quét một vòng trên hai mươi dặm, trước xem đồng bọn của mình vẫn bình yên dưỡng thương trong phòng ngự trận chàng dù khắp nơi thấy đệ tử tông phái các nhóm có đến mười nhóm bị tai ách, nằm bất tỉnh. Chàng nhìn thoáng một vòng bỏ mặc họ, bỗng thấy bọn Hoa Anh-Đài cũng đồng dạng bị trọng thương, chàng ẩn thân bay lại, nghĩ ngợi vài giây lấy một bình Bồi Nguyên Đan đến gần Hoa Anh-Đài tay trái bóp mũi, tay phải ngón út ngón nhẫn, đè cằm khiến nhàng há miệng ra, một mùi thơm bay ra khiến chàng hơi ngạc nhiên, chàng búng đan dược vào miệng nàng, sau đó cho bốn nữ tử đi cùng nàng đồng dạng mỗi người một viên.
Tĩnh Minh quay lại đến chỗ hai người đồng bọn thu trận đem họ đến nơi Tiểu Hương, chàng cũng ngồi xuống thần thức dò xét bọn Hoa Anh-Đài.
Quả như chàng đoán ba người bọn Tiểu Hồng chạy hơn nửa đường cách bờ hồ chứng mười dặm bị âm sóng công kích nguyên thần, té lăn ra cả lũ bất tỉnh.
Ngoài ra các nhóm khác gần khu vực bờ hồ cũng thê thảm không chịu được, trọng thương bất tỉnh.
Tĩnh Minh sốt ruột chờ hai đồng bọn chữa thương cuối cùng có thể nói chuyện, hoạt động bình thường.
- Thương thế ra sao, đỡ nhiều chưa?
- Phục hồi được tám phần..
- Vậy thì tốt, các ngươi cứ ở trong ngự trận nghỉ ngơi, ta đi cứu đồng bọn.
- Nói xong đã không thấy bóng dáng.
Tĩnh Minh vừa rồi trong lúc canh chừng hai đồng bọn tự hành công chữa thương, chàng nghĩ ra cách phong bế ngũ quan để tránh áp lực của sóng âm, quả nhiên sau khi ra khỏi trận pháp, nguyên thần bị hai âm sóng kia không ngớt công kích. Chàng không dám dùng thần thức chỉ nhắm hướng mà đi, cuối cùng lờ mờ thấy ba đồng bọn ngất đi cách bò hồ chừng năm dặm. Vừa thấy họ chàng vội bố phòng ngự trận cách âm, sau đó bỏ vào miệng mỗi người một viên Bồi Nguyên Đan. Lần này không biết gặp tiên thú gì thần thông âm sóng cường bạo công kích nguyên thần, đừng nói hoàng tiên ngay cả huyền tiên e rằng vẫn chịu không nổi.
Tĩnh Minh tò mò muốn biết nên để ba người ở trong phòng ngự trận, chàng cẩn thận tiến đến gần, khi còn cách trăm trượng chàng kinh hô trợn tròn mắt khó tin, bao nhiêu tóc lông trên người dựng đứng, mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm lưng vai, run rảy sợ hãi vội bố ngự trận ẩn trong đó nhìn ra. Hai độc vật khổng lồ như hai ngọn giả sơn, một con ở dưới bùn lầy bờ sông da thịt sần xùi phình mang thành một trái cầu khổng lồ hình dáng giống như một con cóc màu tím, trên bờ cách đó hai mươi thước một con nhện lông đen cao to đu trên sợi tơ óng ánh bằng sợi dây thừng, bốn ánh mắt trừng trừng giao tiếp tạo thành những đốm quang điểm tung toé chung quanh rồi tắt ngấm.
Bổng Cóc khổng lồ co rụt lại phía sau, hay chân sau xếp trệt xuống mặt hồ, bao nhiêu trọng lượng dồn về phía sau, bất ngờ miệng rộng phun ra một khẩu sát khí khổng lồ, mãnh liệt đồng thời một tiếng „Ngoạp“ vang dội, âm sóng tràn lan như sóng thần trong biển cả đánh thẳng vào con nhện đen khổng lồ.
Nhện đen khổng lồ bị một khẩu sát khí thổi vào văng xa, dừng lại vẫn bám chặt sợi tơ, chẳng khác như một con diều gặp bão lay động rồi dừng tại chỗ chật vật một hồi đến khi luồng sát khí qua đi, nhện đen khổng lồ bám sợi tơ quăng trở lại, một tiếng rít đinh tai nhức óc, chấn vỡ một khoảng không gian, mặt nước trên hồ bị xé ra làm hai như bị một cỗ đao khí vô hình bổ ra một hồi mới nhập lại như cũ, Cóc tía khổng lồ liền bị đẩy lui năm thước, trên thân một vết thẳng màu trắng để lại trên lưng như vết đao chém, trong chốc lại đã biến mất khôi phục lại như cũ.
Tĩnh Minh ngồi xem hai độc vật đấu khí, đấu âm kình tham ngộ những điều ảo diệu chứa trong đó thu hoạch không ít lợi ích, tầm nhìn mở rộng chẳng khác đi vào một lĩnh vực tinh thần mới, tư tưởng mới. Nhất là phương diện âm sóng, chàng nhớ lại trong ngọc giản sao lại của Doanh Minh, có một tiêu khúc gọi là ngự thú khúc, không hiểu tác dụng như thế nào bèn đem ngọc tiêu ra thổi thử. Lúc đầu âm điệu, tiết tấu chưa hoàn chỉnh, sau một hai giờ bắt đầu có tiến bộ, chàng say mê quên cả hai độc vật đang còn tranh đấu ở bên ngoài.
Không biết thời gian qua đi bao lâu Tĩnh Minh thanh tĩnh, đưa ra một tia thần thức ra ngoài thăm dò thì thấy hai độc vật vẫn còn tranh đấu, có điều so với trước yếu hơn nhiều liền biết chúng bị hao tổn nguyên khí. Chàng mừng rỡ liều lĩnh bước ra khỏi ngự trận, ngọc tiêu trên tay thử tấu khúc Ngự Thú Tiêu Khúc, tiêu âm trước nhẹ sau tăng lên dần, chỉ thấy hai độc vật tiên thú âm sát sóng kình vẫn công kích nhau và lực giảm đi, chàng mừng rỡ thành công bước đầu, vì điều đáng lo nhất là phản ứng của chúng thay vì công kích nhau lại đổi hướng nhắm vào mình. Cuối cùng chàng tấu hết khúc Ngự Thú Tiêu Khúc, chàng đành tăng niệm lực tấu lại. Hai độc vật tiên thú nghe vậy ánh mắt liếc về phía Tĩnh Minh khiến chàng ớn lạnh xương sống, cố giữ bình tĩnh tập trung vào tiêu khúc. Tấu đến lần thứ mười, hai độc vật tiên thú lại ánh mắt lại nhìn về hướng Tĩnh Minh, lần này ánh mắt bớt hẳn sát khí. Bỗng Tĩnh Minh nghe giọng nói:
- Thằng nhãi ranh này âm thuật cũng tạm, tấu khúc quỷ gì khiến ta mất hết ý chí tranh đấu, chỉ muốn ngủ một lúc.
- Dường như ý nó muốn chúng ta ngừng chiến, nhưng như vậy sao được chúng tay lần này tranh chủ quyền Lưu Ly Điệp hồ, vì cụm thiên nhiên bảo vật Thanh Bích Liên kia.
- Lạ thật thằng nhãi ranh tấu tiêu khúc này có chút ma quái, khiến càng lúc ta càng thích nghe, càng lúc càng cảm thấy thân thiết với nó.
- Hay là chúng ta tạm ngưng, rút lui lại kẻo bị ám toán.
Tĩnh Minh nghe vậy, biết tiêu khúc có tác dụng, liền liều một bước nữa vừa tấu tiêu vừa bay lại gần, bao nhiêu tinh thần tập trung trên hai độc vật tiên thú, thần thức bao trùm trong phạm vi con nhện đen khổng lồ, vận cực hạn niệm lực đang sở hữu niệm:
- „Thu!“
Vừa thấy con nhện đen biến mất, liền xoay qua con cóc tiá một lần nữa hô:
- „Thu!“
Thì ra Tĩnh Minh táo bạo dự kế bắt thu hai con độc vật khổng lồ vào Trữ Thú nhẫn của mình. Chàng thấy thành công liền nhẹ nhõm, thở ra bao lo âu mất hết, bỗng cảm thấy trước mắt đầy sao, choáng váng. Tĩnh Minh giật mình biết ngay nguyên thần của mình bị tiêu hao quá độ, nên vội nuốt ba viên Bồi Nguyên đan, nhập vào Phòng Ngự trận ngồi xuống hồi phục nguyên thần. Nhờ ba viên Bồi Nguyên Đan Tĩnh Minh nhanh chóng ổn định, chàng không dám chần chờ vội ra ngoải thu trận bắt đầu tỉm kiếm, thần thức dò xét khu vực này quả nhiên thấy cách đó không xa gần bờ hồ dưới nước có một cụm sen, tỏa ra tiên khí nồng đậm tinh khiết đặc biệt.
- Hẳn nó là „Thanh Bích Liên Hoa“ hai con độc vật vừa đề cập.
Chàng cẩn thận chẳng những thu cụm „Thanh Bích Liên Hoa“ mà ngay cả bùn nước cũng thu vào Trữ Thú nhẫn, bỏ vào trong ao. Sau đó cẩn thận nhìn hai con độc vật kia thì thấy chúng đã thu nhỏ lại thành một chú cóc và chú nhện thường bằng nắm tay, mỗi con nhốt vào một khu biệt lập.
- Thắng nhỏ! Khôn hồn thì đem tiên hoa giao ra đây!
Nghe tiếng người lạ, Tĩnh Minh nhìn lại thấy một đệ tử Chính Dương Tông ngự phi kiếm bay lại ngạc nhiên vô cùng, người này hơi thở khí thế rõ ràng chỉ kém Vương trưởng lão đôi chút, nhất định là huyền tiên đệ tử, tại sao phong ấn ẩn dấu tu vi thấp xuống để được vào Tiên Thú Bí Cảnh thâm gia săn bắn, rõ ràng là một tên lừa đảo dối trá, không ngờ bị hắn phát hiện ra mình thu cụm „Thanh Bích Liên Hoa“ chạy đến đòi cướp.
Tĩnh Minh lờ đi không trả lời nói:
- Thì ra một vị huyền tiên Chính Dương Tông tiền bối, đệ tử Vô Cực Tông thi sắn bắn xin ra mắt tiền bối, không biết tiền bối xưng hô ra sao?
- Thằng nhóc! Đừng lắm chuyện, mau đem bảo vạt vừa thu giao ra đây ta cho mày chết được toàn thây.
- Hả! Thì ra là một thằng cướp, giỏi thì bắt giết ta đi.
Nói xong cười hắc hắc, bay lên chạy rồi biến mất..
Tĩnh Minh nghĩ Thanh Bích Liên hoa hẳn là món chí bảo, tuy chưa biết rõ nhưng ngay cả hai con độc vật kia cũng liều mạng tranh dành thì nhất định không tầm thường, nên định cất giấu không trao ra nộp bài thi săn bắn, giữ làm của riêng, vậy tên khả ố lừa gạt, lưu manh này không thể tha được. Chàng chạy vào mé khu rừng thu ẩn thân thuật, núp sau một thân cây. Vừa thấy tên kia ngự kiếm đuổi theo, chàng lấy phi đao ra, niệm vừa động, phi đao vọt ra thành một tàn ảnh màu đen nhanh như điện xẹt, xuyên thẳng trái tim tên kia.
Chỉ nghe thấy một tiếng hét, nhưng tên kia vẫn ngự kiếm tiếp tục bay đi hướng khác. Tĩnh Minh tưởng phi đao chệch mục tiêu, chàng lấy cung tên ra ý khởi niệm, tay cung buông ra, „Phụt“ một tiếng. Tên kia không kèn không trống im lặng rơi xuống.
- Quái lạ! Sao không thấy tiếng hét, hay là trúng yết hầu bế khẩu không hét được.
Tĩnh Minh thu phi đao, mũi tên cung nỏ xong mới lại xem tên cướp, thấy thi thể thủ hai lỗ, một lỗ thủ tim, một lỗ xuyên hầu mà chết. Tĩnh Minh không thấy nguyên thần hắn xuất khiếu liền nghi ngờ hắn đang tự chữa hồi sinh, nên bắt hắn đem vào trữ vật thú quan sàt.
Quả nhiên thằng này sống giai như bất tử, một đao xuyên tâm, một tên xuyên hấu nhưng vẩn có thể chữa lành hồi phục như thường. Quả nhiên huyền tiên cường giả lợi hại ngoài sức tưởng tượng của mình. Đáng tiếc rơi vào tay cậu đây, không định giết người chỉ xoá ký ức, huỷ hết tu vi đủ rồi.
Lão Ba dạy thật chí lý, làm như vậy kẻ thù không còn nhớ để trả thù cũng chẳng có bản lãnh để hại người, còn chính mình cũng không bị thiệt hại nhiễm ô uết vết đen kia.
Tĩnh Minh chờ cho đối phương phục hối thân xác, vết thương khỏi hẳn rồi phong ấn nguyên thần đối phương một cách thình lình, nguyên thần xông vào thức hải đối phương, thu thập ký ức, dùng Cổ Loa Quyết cắn nuốt nguyên thần năng lượng cho đến khi hết.
Tên kia hét thảm, năn nỉ nói ngọt cách nào Tĩnh Minh cũng không động lòng cười nói:
- Đáng đời, ai bảo mày đòi giết người đoạt bảo.
Xong việc Tĩnh Minh dấu tên kia nơi kín đáo còn bố trí ảo trận khiến hắn khỏi bị tiên thú tình cờ đi ngang qua gặp ăn thịt, chờ qua ngày truyền tống trở về.
Chàng không khác sáo thu trữ vật nhẫn, túi càn không, phi kiếm không thèm xem cất váo túi bỏ vào trong một chiếc hộp phong ấn kỹ lại cất vào trong trữ vật nhẫn của mình.
Tĩnh Minh bây giờ giải quyết xong hai đôộ vật tiên thú không còn kiêng kỵ gì nữa, thần thức quét một vòng trên hai mươi dặm, trước xem đồng bọn của mình vẫn bình yên dưỡng thương trong phòng ngự trận chàng dù khắp nơi thấy đệ tử tông phái các nhóm có đến mười nhóm bị tai ách, nằm bất tỉnh. Chàng nhìn thoáng một vòng bỏ mặc họ, bỗng thấy bọn Hoa Anh-Đài cũng đồng dạng bị trọng thương, chàng ẩn thân bay lại, nghĩ ngợi vài giây lấy một bình Bồi Nguyên Đan đến gần Hoa Anh-Đài tay trái bóp mũi, tay phải ngón út ngón nhẫn, đè cằm khiến nhàng há miệng ra, một mùi thơm bay ra khiến chàng hơi ngạc nhiên, chàng búng đan dược vào miệng nàng, sau đó cho bốn nữ tử đi cùng nàng đồng dạng mỗi người một viên.
Tĩnh Minh quay lại đến chỗ hai người đồng bọn thu trận đem họ đến nơi Tiểu Hương, chàng cũng ngồi xuống thần thức dò xét bọn Hoa Anh-Đài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.