Chương 373: Thượng giới tầng trời thứ nhất
Dao Ky
18/03/2013
Huyền-Trâm mừng rỡ lôi Huyền-Minh ra ngoài đại sảnh vừa ra khỏi cửa đã gặp Doanh Minh, Kiều Minh, Điệp-Minh và Doanh-Doanh. Trên khoé mắt mọi người tỏ ra lo lắng khi vừa thấy hai mẹ con Huyền-Trâm và Huyền-Minh liền thở ra nhẹ nhõm.
Doanh-Doanh vồn vã hỏi:
- Huyền-Minh có sao không? Chuyện gì đã xảy ra, chúng ta ở đây chờ suốt bảy ngày đêm sốt ruột muốn chết!
- Cám ơn em, các cháu. Tình trạng cáp bách nguy hiểm thật, nếu anh Minh không đến kịp thời thì hai mẹ con tôi không sống nổi. Quân chó đẻ Đắc Tiên tông hạ lưu bỉ ổi, khinh người quá đáng. Đệ tử Đắc Tiên Tông Đường Khắc nguyên anh trung kỳ ngang ngược ngạo mạn trong lúc hiếp đáp người yếu kém, thế cô bị thằng Huyền-Minh gặp được. Nó liền ra tay can thiệp dần cho một trận thua nhục nhã đuổi đi, dè đâu tên chó má gọi sư phụ của nó, bất quá Hóa Hình kỳ đến hạnh tội. Ta lập tức ra tay nện cho hai thầy trò nó một trận, nện cho thằng sư phụ nó một ấn thành tàn phế, nguyên anh xuất khiếu chạy trốn.
Không bao lâu sư tổ thằng Đường Khắc xuất hiện giận dữ, chưa đến gần đã phế thằng Huyền Minh, thân thể bay hơn mười dặm khó sống, nguyên anh xuất khiếu chạy trốn. Ta thấy không gian bị uy khí thằng Hoa Lâm vốn là đại thừa kỳ áp bách nhắm không thể địch lại, trong khi thằng Huyền-Minh đang nguy hiểm nên truyền tin cho anh Minh, khiến anh Minh đến cứu kịp thời.
Doanh-Doanh nghe vậy vội đề nghị:
- Hay là chúng ta gọi chị Kiều-Tuyết và chị Mỵ-Điệp giúp đỡ. Họ cũng có Hợp Thể hậu kỳ có lẽ đánh thằng.
- Chớ nóng vội! Đừng tưởng Đắc Tiên Tông của người ta chỉ có lão Hoa Lâm đại thừa kỳ, dù chúng ta thắng lão thì cũng vô dụng.
Mọi người nhìn lại thì ra Mỵ-Điệp vừa tu luyện nửa năm xong, xuất quan đúng lúc nghe chuyện vội lên tiếng cho ý kiến.
Kiều-Tuyết cũng đi ra nói:
- Đúng đấy Huyền-Trâm. Đừng nóng vội, hai mẹ con em cứ ở đây kiên trì tu luyện mau có ngày vượt qua cảnh giới, hay ít nhất bằng lão ấy, lúc ấy muốn gì cũng được. Chúng ta chẳng phải có hai lợi thế thời gian gia tốc và tiên khí, như vậy còn không lợi dụng còn đi liều mạng làm chi?
- Vậy em nhẫn nhịn nghe lời hai chị chuyên tâm khổ luyện.
- Này đã bảo em đừng nóng vội, khổ luyện cũng đừng quá điên cuồng coi chừng phản tác dụng. Hãy buông lỏng tìm cách cố quên đi chuyện vừa qua, bỏ qua được một bên mới mong dễ thăng tiến cảnh giới.
- Lại còn chuyện rắc rối này nữa?
Ba tháng sau Minh mới từ trong trạng thái tu luyện đi ra, chàng tham ngộ quang lực của thánh thai từ trái tim, và ngộ ra một khi mình đem chút quỷ khí vào trong không gian con tim thì phải chịu công phạt đau đớn. Ví như quỷ khí của Huyền-Minh nguyên anh, do nó phạm phải sát nhân và điều xấu nó làm, chàng đem nó vào không gian trái tim lập tức sẽ bị ngăn chặn, nếu cố tình tiếp tục thì phải chịu cắn trả, chẳng khác đền lẽ công bằng thay nó. Sau đó mới có thể giải thoát khu trục ra ngoài được. Lần đầu tiên Minhh bị nỗi thống khổ đau đớn này, thật là kinh hồn. Nếu chàng không có tu vi cảnh giới và thân thể cường mạnh thì đã thất bại, hậu quả không sao lường được.
Minh ngẫm nghĩ nhớ lại mồ hôi một lần nữa đổ ra như tắm.. Lúc này chàng lĩnh ngộ một chút năng lực, tác dụng của ánh quang trong không gian trái tim nhưng muốn dùng nó phải chịu cực hình thống khổ đến phá sợ. Chàng tự hỏi, nếu nguyên anh không phải thê tử thân nhân của mình vậy thì sao, có đáng và dám hy sinh dễ dàng chăng? Khó quá...
Minh nghĩ vẩn vơ một lúc sau đó lẩm bẩm, mặc kệ khi gặp chuyện sẽ biết...
Minh cảm ứng thằng Huyền-Minh luyện thể và điên cuồng luyện ấn kỹ, chàng thở dài lắc đầu không vui hiểu rằng nó bị nạn lần này khiến tâm cảnh bị ma ám gây ảnh hưởng xấu, nên không dễ dàng bỏ được oán hận ý niệm trong lòng. Minh xem một hồi bỗng nhớ đến Phục Ngưu Thần Chưởng của mình, lâu nay không để giờ tu luyện, hay là truyền cho Huyền-Minh để nó luyện, biết đâu mai sau nhờ nó môn chưởng này được phát dương quang đại. Thằng này quả là hợp với đường lối trong cương có nhu.
Minh truyền cho hai mẹ con Huyền-Trâm Phục Ngưu Thần chưởng, ngay cả cao tầng võ hồn cũng giảng giải rõ ràng và còn biểu diển mấy lần rồi về phòng.
Quả nhiên hai mẹ con say sưa đắm chìm trong môn chưởng này, tạm nguôi ngoai phần nào tâm ma trói buộc..
Tám năm trôi nhanh, thời gian bốn mươi năm chàng quy định với Hồng-Linh ở trong Hồng Mông Linh Châu giới đã qua, thôi diễn trên mười vạn trận pháp, tự sắp đặt dung hợp tổ mười thần trận... Chàng gọi con trai con gái và các mỹ nữ hiện đang có mặt ở trong Hồng Mông Linh Châu giới tụ lại một ngày tiệc tùng vui chơi. Đáng tiếc không có năm mẹ con Hồng-Linh và hai mẹ con Thùy-Nhung, chàng đành đi kiếm thì ra các nàng đang say mê dạy bọn trẻ luyện đan, và truyền kiến thức dược thảo ở tầng dưới. Thùy-Nhung thấy chàng mừng rỡ, đòi chỉ điểm thêm trí thức trận pháp, nàng vẫn nghiên cứu tiên trận, trình độ kém thần trận xa nên Minh giải thích đơn giản dễ hiểu, khiến năm đứa trẻ học lỏm cũng thu thật được nhiều tri thức giá trị.
Hồng-Linh quên mất ngày giờ đã định hôm nay, chia tay chồng để Minh du lịch một chuyến Thượng giới, nghe Minh nhắc nàng giật mình lôi kéo Minh ở lại thêm một tuần nữa.
Vợ chồng gần gũi lần này, khiến Minh chú ý đến thân thể vợ mình. Sau ba lần sinh con, cơ thể nàng thay đổi nhiều lần, cứ mỗi lần nàng lại bỏ một ít thời gian luyện thể vóc. Tuy Hồng-Linh biết Minh gắn bó tha thiết với nàng nhất nhưng nàng không thể buông cho sắc đẹp và hình dáng của mình biến thành xấu. Hồng-Linh nhờ tinh thông Hồng Thủy Quyết và các môn võ kỹ, thân pháp lãng điệp phi yến, nên chẳng mấy chốc phục hồi tám chín phần dáng vẻ lúc còn thời con gái. Minh ở bên nàng thấy thân thể phong mãn thành thục của nàng thường hay ôm lấy vuốt ve kiểm lại, thỉnh thoảng cũng giúp nàng đấp bóp xoa nắn...
Chàng còn đem thánh anh nàng vào trong không gian trái tim, giới thiệu giải thích những điều mới được lĩnh ngộ. Một mặt kiểm nghiệm xem, nỗi thống khổ đau đớn có xảy ra không, nhưng không thấy, quả như những điều mình dự đoán, vì nàng không giết người trái lại tâm linh thánh khiết nên thay vì đau đớn Minh cảm giác một niềm vui kỳ diệu khó tả khiến thánh anh ngây ngất. Hồng-Linh thánh anh cảm thấy khác hẳn, mỗi nhịp đập dường như đều có một làn quang sóng dồn về phía nàng, khiến nàng cảm giác như mình đắm chìm những luồng nước ấm. Nàng quan sát cảnh không gian chung quanh thấy chỉ một màu hồng, còn ánh quang hai thánh anh mầu trắng... chẳng có chút đồ dụng cụ vật chất nào nhưng rất dễ chịu, và còn thoải mái hơn cả ở trong cung điện của mình.
- Trước kia em có nghe Chúa có thể ngự trong tim, trong lòng chẳng hiểu gì, không ngờ là sự thật, có không gian con tim. Anh nên Thánh hiến nơi này mời Chúa ngự vào thăm...
- Cái này!! Làm sao được, và phải chuẩn bị ra sao.
- Đương nhiên lấy lòng thành, dọn mình cho sạch, khiêm nhường khẩn cầu mời Ngài...
- Nhưng ở đây không có gì cả... ngoài một chút khí hồng...
- Điều đó em cũng không biết, anh cứ xin, tin là được... Phải tĩnh lặng lắng nghe, nếu thành công rồi, xin lãnh giáo phải làm sao, làm gì...
Minh nghe như hiểu như không, sao lại có thể như vậy được, chàng cũng không hỏi nữa.
- Anh có học qua giáo lý, phúc âm chăng? Rước Lễ, Rước Chúa... Tiếng ngoại người ta dịch khác Communion có nghĩa là, hợp thông nối kết với Chúa. Một khi xứng đáng thì Ngài sẽ ở lại...
- Nhưng anh sợ là bất xứng... Em đối với anh rất thông cảm, yêu với một tình yêu nồng say, chung thủy thế mà anh khiến em khó xử, lỡ hại mười mấy người đẹp.
- Em cấm anh nói những lời như thế! Chuyện bất đắc dĩ của anh em đã hiểu, và thông cảm. Em đã đồng ý nên chỉ cần anh yêu em, chung thủy không được dấu diếm bất cứ điều gì thêm vào đó sống và đối xử đúng với lời thề hứa với em là đủ. Khi anh đến Thượng giới nhớ truyền gởi thông tin thường xuyên, đừng để em và con lo lắng, khi gặp nguy hiểm phải trở về ngay.
- Em yên tâm! Chỉ là một chuyến du lịch thôi, cuộc sống gia đình của anh là ở bên em, Tân Triều, Đắc Lắc và Hồng Mông Linh Châu giới.
Sáng hôm sau Minh vào cửa thông đạo đi thần giới. Chưa ra khỏi thông đạo chàng đã nghe thấy một âm thanh tru lên khí thế khủng khiếp, ngay cả Minh cũng cảm thấy rợn tóc gáy nên tự hỏi đây là quái vật thần thú gì, chẳng lẽ nó ẩn nấp ngay ở ngoài cửa thông đạo?
Minh cuối cùng ra khỏi thông đạo quay lại nhìn thì thấy cửa thông đạo ngay phía sau một căn nhà xây mái ngói nghèo nàn cũ kỹ, thông đạo xuyên thẳng vào căn nhà trông rất qủy dị . Chàng giật mình tưởng mắt hoa, dụi mấy lần nhưng cảnh vật vẫn không thay đổi.
- Không ngờ thông đạo Hồng Mông Linh Châu giới và thần giới lại lộ liễu thế này... Vậy mà không thấy tên thần nhân nào đi qua thông đạo đột nhập Hồng Mông Linh Châu giới thật là kỳ lạ.
Chàng còn đang quan sát chung quanh, bỗng tiếng tru rống giống lúc vừa nghe trong thông đạo vang dội khắp hoàn vũ, tuy chưa nhìn thấy hình dạng con quái thú nhưng cứ xét theo khí phách tiếng tru rống cũng đủ đoán ra một con Thần Lang, hay Thần Khuyển..
Bỗng nhân ảnh chớp lên rồi tắt, chàng nhận ra ngay người mới từ trong thông đạo bay ra..
- Chủ nhân!
- Lão Hồng!
- Chủ nhân tu vi cảnh giới tiến nhanh kinh người, không ngờ chỉ trong vòng năm bảy năm chủ nhân đã tiến đến cảnh Thần Quân..
- Lão Hồng, lão có nhận ra cảnh nơi đây không? Tại sao cửa thông đạo lộ liễu thế này?
- Sao lại không? Đây là tầng trời thứ nhất. Năm xưa cố chủ nhân Đoàn Nhiệm Thực từng hạ giới ở đây một thời gian, mở thông đạo ngay trong nhà một người lãnh hưởng ân họ Mai làm nghề cất rượu. Sao hôm không thấy ai thế này... Chủ nhân xem cửa thông đạo còn lộ nữa không?
Minh thấy động nhìn lại thấy cửa thông đạo xoay tròn rồi biến nhỏ từ từ cho đến khi không còn.
- Đây không phải là thần giới hay sao?
- Đấy là tiếng của những người ở đây không biết trời còn có nhiều tầng, tưởng mình đang sống ở thượng giới cao nhất, trên thực tế chỉ là tầng một.
Đúng lúc này tiếng tru rống giống như tiếng Thần Khuyển vang lên.. Lão Hồng liền bước trên con đường mòn nói:
- Thần Khuyển Bạch Nhãn...Nếu không phải nó tru lên, lão nô không biết chủ nhân đi thượng giới. Không ngờ chưa đến ba chục năm, tiếng tru con chó này khí phách tăng lên không ít..
Vừa nói xong hai người thấy trước mặt một bạch ảnh lóe lên, Minh nhìn rõ một con chó lông trắng bốn bàn chân đỏ như đi giày, mõm đỏ nhưng đôi mắt trắng dã trông mười phần dọa người. Nó nhận ra lão Hồng vẫy đuôi chào mừng, không đếm xỉa gì đến chàng.
Doanh-Doanh vồn vã hỏi:
- Huyền-Minh có sao không? Chuyện gì đã xảy ra, chúng ta ở đây chờ suốt bảy ngày đêm sốt ruột muốn chết!
- Cám ơn em, các cháu. Tình trạng cáp bách nguy hiểm thật, nếu anh Minh không đến kịp thời thì hai mẹ con tôi không sống nổi. Quân chó đẻ Đắc Tiên tông hạ lưu bỉ ổi, khinh người quá đáng. Đệ tử Đắc Tiên Tông Đường Khắc nguyên anh trung kỳ ngang ngược ngạo mạn trong lúc hiếp đáp người yếu kém, thế cô bị thằng Huyền-Minh gặp được. Nó liền ra tay can thiệp dần cho một trận thua nhục nhã đuổi đi, dè đâu tên chó má gọi sư phụ của nó, bất quá Hóa Hình kỳ đến hạnh tội. Ta lập tức ra tay nện cho hai thầy trò nó một trận, nện cho thằng sư phụ nó một ấn thành tàn phế, nguyên anh xuất khiếu chạy trốn.
Không bao lâu sư tổ thằng Đường Khắc xuất hiện giận dữ, chưa đến gần đã phế thằng Huyền Minh, thân thể bay hơn mười dặm khó sống, nguyên anh xuất khiếu chạy trốn. Ta thấy không gian bị uy khí thằng Hoa Lâm vốn là đại thừa kỳ áp bách nhắm không thể địch lại, trong khi thằng Huyền-Minh đang nguy hiểm nên truyền tin cho anh Minh, khiến anh Minh đến cứu kịp thời.
Doanh-Doanh nghe vậy vội đề nghị:
- Hay là chúng ta gọi chị Kiều-Tuyết và chị Mỵ-Điệp giúp đỡ. Họ cũng có Hợp Thể hậu kỳ có lẽ đánh thằng.
- Chớ nóng vội! Đừng tưởng Đắc Tiên Tông của người ta chỉ có lão Hoa Lâm đại thừa kỳ, dù chúng ta thắng lão thì cũng vô dụng.
Mọi người nhìn lại thì ra Mỵ-Điệp vừa tu luyện nửa năm xong, xuất quan đúng lúc nghe chuyện vội lên tiếng cho ý kiến.
Kiều-Tuyết cũng đi ra nói:
- Đúng đấy Huyền-Trâm. Đừng nóng vội, hai mẹ con em cứ ở đây kiên trì tu luyện mau có ngày vượt qua cảnh giới, hay ít nhất bằng lão ấy, lúc ấy muốn gì cũng được. Chúng ta chẳng phải có hai lợi thế thời gian gia tốc và tiên khí, như vậy còn không lợi dụng còn đi liều mạng làm chi?
- Vậy em nhẫn nhịn nghe lời hai chị chuyên tâm khổ luyện.
- Này đã bảo em đừng nóng vội, khổ luyện cũng đừng quá điên cuồng coi chừng phản tác dụng. Hãy buông lỏng tìm cách cố quên đi chuyện vừa qua, bỏ qua được một bên mới mong dễ thăng tiến cảnh giới.
- Lại còn chuyện rắc rối này nữa?
Ba tháng sau Minh mới từ trong trạng thái tu luyện đi ra, chàng tham ngộ quang lực của thánh thai từ trái tim, và ngộ ra một khi mình đem chút quỷ khí vào trong không gian con tim thì phải chịu công phạt đau đớn. Ví như quỷ khí của Huyền-Minh nguyên anh, do nó phạm phải sát nhân và điều xấu nó làm, chàng đem nó vào không gian trái tim lập tức sẽ bị ngăn chặn, nếu cố tình tiếp tục thì phải chịu cắn trả, chẳng khác đền lẽ công bằng thay nó. Sau đó mới có thể giải thoát khu trục ra ngoài được. Lần đầu tiên Minhh bị nỗi thống khổ đau đớn này, thật là kinh hồn. Nếu chàng không có tu vi cảnh giới và thân thể cường mạnh thì đã thất bại, hậu quả không sao lường được.
Minh ngẫm nghĩ nhớ lại mồ hôi một lần nữa đổ ra như tắm.. Lúc này chàng lĩnh ngộ một chút năng lực, tác dụng của ánh quang trong không gian trái tim nhưng muốn dùng nó phải chịu cực hình thống khổ đến phá sợ. Chàng tự hỏi, nếu nguyên anh không phải thê tử thân nhân của mình vậy thì sao, có đáng và dám hy sinh dễ dàng chăng? Khó quá...
Minh nghĩ vẩn vơ một lúc sau đó lẩm bẩm, mặc kệ khi gặp chuyện sẽ biết...
Minh cảm ứng thằng Huyền-Minh luyện thể và điên cuồng luyện ấn kỹ, chàng thở dài lắc đầu không vui hiểu rằng nó bị nạn lần này khiến tâm cảnh bị ma ám gây ảnh hưởng xấu, nên không dễ dàng bỏ được oán hận ý niệm trong lòng. Minh xem một hồi bỗng nhớ đến Phục Ngưu Thần Chưởng của mình, lâu nay không để giờ tu luyện, hay là truyền cho Huyền-Minh để nó luyện, biết đâu mai sau nhờ nó môn chưởng này được phát dương quang đại. Thằng này quả là hợp với đường lối trong cương có nhu.
Minh truyền cho hai mẹ con Huyền-Trâm Phục Ngưu Thần chưởng, ngay cả cao tầng võ hồn cũng giảng giải rõ ràng và còn biểu diển mấy lần rồi về phòng.
Quả nhiên hai mẹ con say sưa đắm chìm trong môn chưởng này, tạm nguôi ngoai phần nào tâm ma trói buộc..
Tám năm trôi nhanh, thời gian bốn mươi năm chàng quy định với Hồng-Linh ở trong Hồng Mông Linh Châu giới đã qua, thôi diễn trên mười vạn trận pháp, tự sắp đặt dung hợp tổ mười thần trận... Chàng gọi con trai con gái và các mỹ nữ hiện đang có mặt ở trong Hồng Mông Linh Châu giới tụ lại một ngày tiệc tùng vui chơi. Đáng tiếc không có năm mẹ con Hồng-Linh và hai mẹ con Thùy-Nhung, chàng đành đi kiếm thì ra các nàng đang say mê dạy bọn trẻ luyện đan, và truyền kiến thức dược thảo ở tầng dưới. Thùy-Nhung thấy chàng mừng rỡ, đòi chỉ điểm thêm trí thức trận pháp, nàng vẫn nghiên cứu tiên trận, trình độ kém thần trận xa nên Minh giải thích đơn giản dễ hiểu, khiến năm đứa trẻ học lỏm cũng thu thật được nhiều tri thức giá trị.
Hồng-Linh quên mất ngày giờ đã định hôm nay, chia tay chồng để Minh du lịch một chuyến Thượng giới, nghe Minh nhắc nàng giật mình lôi kéo Minh ở lại thêm một tuần nữa.
Vợ chồng gần gũi lần này, khiến Minh chú ý đến thân thể vợ mình. Sau ba lần sinh con, cơ thể nàng thay đổi nhiều lần, cứ mỗi lần nàng lại bỏ một ít thời gian luyện thể vóc. Tuy Hồng-Linh biết Minh gắn bó tha thiết với nàng nhất nhưng nàng không thể buông cho sắc đẹp và hình dáng của mình biến thành xấu. Hồng-Linh nhờ tinh thông Hồng Thủy Quyết và các môn võ kỹ, thân pháp lãng điệp phi yến, nên chẳng mấy chốc phục hồi tám chín phần dáng vẻ lúc còn thời con gái. Minh ở bên nàng thấy thân thể phong mãn thành thục của nàng thường hay ôm lấy vuốt ve kiểm lại, thỉnh thoảng cũng giúp nàng đấp bóp xoa nắn...
Chàng còn đem thánh anh nàng vào trong không gian trái tim, giới thiệu giải thích những điều mới được lĩnh ngộ. Một mặt kiểm nghiệm xem, nỗi thống khổ đau đớn có xảy ra không, nhưng không thấy, quả như những điều mình dự đoán, vì nàng không giết người trái lại tâm linh thánh khiết nên thay vì đau đớn Minh cảm giác một niềm vui kỳ diệu khó tả khiến thánh anh ngây ngất. Hồng-Linh thánh anh cảm thấy khác hẳn, mỗi nhịp đập dường như đều có một làn quang sóng dồn về phía nàng, khiến nàng cảm giác như mình đắm chìm những luồng nước ấm. Nàng quan sát cảnh không gian chung quanh thấy chỉ một màu hồng, còn ánh quang hai thánh anh mầu trắng... chẳng có chút đồ dụng cụ vật chất nào nhưng rất dễ chịu, và còn thoải mái hơn cả ở trong cung điện của mình.
- Trước kia em có nghe Chúa có thể ngự trong tim, trong lòng chẳng hiểu gì, không ngờ là sự thật, có không gian con tim. Anh nên Thánh hiến nơi này mời Chúa ngự vào thăm...
- Cái này!! Làm sao được, và phải chuẩn bị ra sao.
- Đương nhiên lấy lòng thành, dọn mình cho sạch, khiêm nhường khẩn cầu mời Ngài...
- Nhưng ở đây không có gì cả... ngoài một chút khí hồng...
- Điều đó em cũng không biết, anh cứ xin, tin là được... Phải tĩnh lặng lắng nghe, nếu thành công rồi, xin lãnh giáo phải làm sao, làm gì...
Minh nghe như hiểu như không, sao lại có thể như vậy được, chàng cũng không hỏi nữa.
- Anh có học qua giáo lý, phúc âm chăng? Rước Lễ, Rước Chúa... Tiếng ngoại người ta dịch khác Communion có nghĩa là, hợp thông nối kết với Chúa. Một khi xứng đáng thì Ngài sẽ ở lại...
- Nhưng anh sợ là bất xứng... Em đối với anh rất thông cảm, yêu với một tình yêu nồng say, chung thủy thế mà anh khiến em khó xử, lỡ hại mười mấy người đẹp.
- Em cấm anh nói những lời như thế! Chuyện bất đắc dĩ của anh em đã hiểu, và thông cảm. Em đã đồng ý nên chỉ cần anh yêu em, chung thủy không được dấu diếm bất cứ điều gì thêm vào đó sống và đối xử đúng với lời thề hứa với em là đủ. Khi anh đến Thượng giới nhớ truyền gởi thông tin thường xuyên, đừng để em và con lo lắng, khi gặp nguy hiểm phải trở về ngay.
- Em yên tâm! Chỉ là một chuyến du lịch thôi, cuộc sống gia đình của anh là ở bên em, Tân Triều, Đắc Lắc và Hồng Mông Linh Châu giới.
Sáng hôm sau Minh vào cửa thông đạo đi thần giới. Chưa ra khỏi thông đạo chàng đã nghe thấy một âm thanh tru lên khí thế khủng khiếp, ngay cả Minh cũng cảm thấy rợn tóc gáy nên tự hỏi đây là quái vật thần thú gì, chẳng lẽ nó ẩn nấp ngay ở ngoài cửa thông đạo?
Minh cuối cùng ra khỏi thông đạo quay lại nhìn thì thấy cửa thông đạo ngay phía sau một căn nhà xây mái ngói nghèo nàn cũ kỹ, thông đạo xuyên thẳng vào căn nhà trông rất qủy dị . Chàng giật mình tưởng mắt hoa, dụi mấy lần nhưng cảnh vật vẫn không thay đổi.
- Không ngờ thông đạo Hồng Mông Linh Châu giới và thần giới lại lộ liễu thế này... Vậy mà không thấy tên thần nhân nào đi qua thông đạo đột nhập Hồng Mông Linh Châu giới thật là kỳ lạ.
Chàng còn đang quan sát chung quanh, bỗng tiếng tru rống giống lúc vừa nghe trong thông đạo vang dội khắp hoàn vũ, tuy chưa nhìn thấy hình dạng con quái thú nhưng cứ xét theo khí phách tiếng tru rống cũng đủ đoán ra một con Thần Lang, hay Thần Khuyển..
Bỗng nhân ảnh chớp lên rồi tắt, chàng nhận ra ngay người mới từ trong thông đạo bay ra..
- Chủ nhân!
- Lão Hồng!
- Chủ nhân tu vi cảnh giới tiến nhanh kinh người, không ngờ chỉ trong vòng năm bảy năm chủ nhân đã tiến đến cảnh Thần Quân..
- Lão Hồng, lão có nhận ra cảnh nơi đây không? Tại sao cửa thông đạo lộ liễu thế này?
- Sao lại không? Đây là tầng trời thứ nhất. Năm xưa cố chủ nhân Đoàn Nhiệm Thực từng hạ giới ở đây một thời gian, mở thông đạo ngay trong nhà một người lãnh hưởng ân họ Mai làm nghề cất rượu. Sao hôm không thấy ai thế này... Chủ nhân xem cửa thông đạo còn lộ nữa không?
Minh thấy động nhìn lại thấy cửa thông đạo xoay tròn rồi biến nhỏ từ từ cho đến khi không còn.
- Đây không phải là thần giới hay sao?
- Đấy là tiếng của những người ở đây không biết trời còn có nhiều tầng, tưởng mình đang sống ở thượng giới cao nhất, trên thực tế chỉ là tầng một.
Đúng lúc này tiếng tru rống giống như tiếng Thần Khuyển vang lên.. Lão Hồng liền bước trên con đường mòn nói:
- Thần Khuyển Bạch Nhãn...Nếu không phải nó tru lên, lão nô không biết chủ nhân đi thượng giới. Không ngờ chưa đến ba chục năm, tiếng tru con chó này khí phách tăng lên không ít..
Vừa nói xong hai người thấy trước mặt một bạch ảnh lóe lên, Minh nhìn rõ một con chó lông trắng bốn bàn chân đỏ như đi giày, mõm đỏ nhưng đôi mắt trắng dã trông mười phần dọa người. Nó nhận ra lão Hồng vẫy đuôi chào mừng, không đếm xỉa gì đến chàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.