Hồng Nhan Nhược Tuyết - Hiểu Mộng Sương Thiên
Chương 37
Hiểu Mộng Sương Thiên
11/09/2024
CHẤP MÊ BẤT HỐI
"Viện cớ... Tất cả đều là viện cớ!"
Đối mặt với người nàng yêu tha thiết ngày nhớ đêm mong, Thương Tuyết Vi lớn tiếng hét lên, nàng hoàn toàn không còn khống chế được cảm xúc mãnh liệt trong lòng nữa, nó dâng lên cuồn cuộn như bài sơn đảo hải.
"Phải a, Sở Vân Tịch... Ngươi rất hiếu thuận, ngươi đi giữ hiếu đạo của ngươi, nhưng ngươi có nghĩ tới ta sẽ như thế nào không! Ngươi cho Côn Luân giáo của ta là cái gì? Ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi ư? Ta không cho ngươi đi ngươi cũng đi!"
Nàng nói xong, không thèm để ý đến quần chúng đang xì xào kinh ngạc ồ lên, ánh sáng lạnh lẽo thê lương trong tay tụ lại lay động, một chiêu kiếm nhanh như gió xuất ra, Xích Nguyệt kiếm mang theo ánh sáng màu hồng nhạt phớt qua đỉnh đầu Vân Tịch...
Vân Tịch theo bản năng lùi lại ba bước, rút Đoạn Thủy đao ra đỡ, "Keng" một tiếng, chấn động, tia lửa bắn ra bốn phía, làm cho bọn người đang vậy xem kinh hãi, Vân Tịch dùng Đoạn Thủy đao cản được đường kiếm của Thương Tuyết Vi, đao kiếm kiềm chế lẫn nhau sít sao không ai nhường ai. Do bảo đao quá nặng Vân Tịch vận dụng không mấy linh hoạt, nhưng nó giống như có sinh mệnh, thề sống chết bảo vệ tiểu chủ nhân...
"Ngươi dám chống trả?! Thương Tuyết Vi giận dữ, sát ý trong mắt ngày càng đáng sợ hơn.
Vân Tịch cũng giận đến run người, phản kháng lại, nàng gào lên:
"Thương Tuyết Vi ngươi nghe đây, ta không phải chỉ có một mình ngươi, ta còn là con gái của cha ta! Cốt nhục tình thâm, ta sẽ không vì bất kì ai mà bỏ lại cha ta! Ngươi muốn ta phải lựa chọn như thế nào đây... Ngươi tại sao lại không hiểu cho ta!"
Nữ Giáo vương Côn Luân giáo cùng Thánh sứ nhất tề xuất hiện, còn ở giữa đường giữa xá cãi nhau, nơi huyện thành nhỏ bé, xa xôi hẻo lánh này nhất thời dậy sóng... Dân chúng vây xem càng ngày càng đông, người người đổ xô ra đường. Sắc mặt Liễu Vô Ảnh tái đi nhìn tất cả chuyện này, hắn nắm chặt Tô Di Á, còn bóp chặt miệng cô, Tô Di Á giãy giụa đến cả người vô lực, cuối cùng xụi lơ trong tay hắn, yên lặng chăm chú nhìn hai người trước mặt...
Thân mình Thương Tuyết Vi lắc lư, tim nhất thời đau đớn. Đúng vậy... Ta không hiểu, Sở Vân Tịch ngươi từ nhỏ được cha mẹ yêu thương đến lớn, mà ta đây, mẫu thân mất sớm, tám tuổi cũng mất đi tình thương của phụ thân. Trong thế giới của ta sớm đã không có thân tình phụ mẫu, chỉ có một mình ngươi...
Nữ Giáo vương giờ phút này chỉ cảm thấy trái tim đau đớn, rất nhiều chuyện nàng không hiểu, dù cho tận mắt nhìn thấy tất cả, nhưng nàng cũng không thể chấp nhận... Thương Tuyết Vi cười lạnh nói:
"Ta không hiểu, còn Tô Di Á thì hiểu có phải không? Ngươi gạt ta đi cứu cha, nhưng lại chấp nhận sự giúp đỡ của Tô Di Á? Đi theo ả trốn ta?"
Vân Tịch ra sức lắc đầu, nàng biết mình hết đường chối cãi, nhưng nàng không muốn Thương Tuyết Vi hận nàng, nó khiến cho nàng còn khó chịu hơn là chết. Vân Tịch cố gắng bình tĩnh nói chậm lại:
"Ta không có trốn nàng, vừa rồi cũng không biết người đuổi theo phía sau chính là nàng. Ta biết nàng đuổi tới Trung Nguyên, nếu không phải đêm đó ở Hàm Dương bị Kỳ Phong Linh phục kích thì ta đã ra khỏi thành tìm nàng rồi. Tuyết Vi, ta xin nàng hãy tin tưởng ta, là Tô Di Á kiên trì giúp ta, chứ ta căn bản không muốn liên lụy đến bất kì ai. Lúc cánh tay của cha ta được đưa đến núi Côn Luân, khi đó nàng đang hừng hực khí thế hoạch định kế hoạch tranh bá và phục quốc... Ta sao có thể lấy việc nhà của mình mà cản trở bước chân của nàng? Ta chỉ có thể giấu giếm, ra sức giấu giếm, thành toàn cho dục vọng độc chiếm nàng của muội muội nàng mà thôi!"
"Nàng nghĩ rằng lúc ta ra đi không khổ sở, không đau đớn hay sao?"
Gương mặt người con lai tái nhợt đầy nước mắt, thậm chí chảy ướt cả vạt áo, cả người đều chìm ngập trong bi thương, giống như bong bóng nước trong suốt chạm tay liền vỡ tan vào mưa gió, trôi đi không thấy...
"Tuyết Vi, đừng để ta liên lụy, đừng vì ta mà hủy đi chính mình! Thế giới của nàng rất rộng lớn, mà của ta lại quá bé nhỏ, ta không đủ khả năng thừa nhận tình yêu sâu nặng của nàng..."
"Ngươi nói cái gì... Ngươi là có ý gì?"
Thương Tuyết Vi đột nhiên hốt hoảng, sợ hãi trong lòng lên tới cực điểm, vì sao cảm giác này lại đến, loại cảm giác như nàng sắp mất đi Vân Tịch? Nó sao lại đến nữa? Lại nắm không được sao?!
Vân Tịch nắm lấy Xích Nguyệt kiếm, đặt ở ngực mình, kiên quyết nói:
"Đừng vì ta mà giết người nữa... Tuyết Vi, ta van nàng, hãy tha cho chúng sinh vô tội, quay về Côn Luân đi. Ta biết nàng hận ta phụ nàng, để nàng bớt giận, giết ta là đủ rồi..."
Ánh mắt Thương Tuyết Vi kịch liệt thay đổi, nàng sợ hãi ngẩng lên nhìn tay đang nắm chặt thanh bảo kiếm, rồi nàng nhìn vào mắt Vân Tịch, nhìn đến người làm cho nàng điên cuồng mê luyến... Người này đã từng mang đến cho nàng bao nhiêu ngọt ngào hạnh phúc, đó là sự thỏa mãn mà cả đời nàng chưa từng được nếm trãi, nhưng giờ đây sao lại trở thành như vậy! Nàng muốn hận, hận nàng không chịu trách nhiệm, ra đi không lời từ biệt, quá nhiều chuyện có thể hận, có thể oán... Song đến cuối cùng, Thương Tuyết Vi mới phát hiện tất cả hận đều là yêu, yêu không quay lại được, nàng muốn tìm lại hạnh phúc trước kia, tìm về kí ức..., rốt cuộc đã tìm được nàng, mình muốn tiếp tục yêu nàng, vậy vì cái gì còn muốn dùng kiếm chỉa vào nàng!
Mũi kiếm không ngừng run run, Thương Tuyết Vi bắt đầu nức nở, từ tiếng nấc nho nhỏ trở thành tiếng khóc thất thanh nghẹn ngào tuyệt vọng:
"Ta giết không được ngươi, cho dù ta có thể giết nghìn vạn người... Lại chỉ riêng ngươi ta không giết được! Bởi vì ta yêu ngươi, ta thật sự rất yêu ngươi! Ta chưa từng nói qua... Là vì chính ta cũng không tin được, ta có thể yêu một người! Ta là thật sự yêu ngươi... Vân Tịch!"
Nàng vừa nói xong, khóe miệng bổng trào ra vệt máu đỏ ối... Xích Nguyệt kiếm leng keng rơi xuống đất.
Vân Tịch sửng sờ đứng chết trân tại chỗ, rồi lại như phát điên muốn lao đến ôm Thương Tuyết Vi vào lòng, thất thanh gọi:
"Tuyết Vi... nàng làm sao vậy!"
Thương Tuyết Vi lui về sau mấy bước, mặc cho cơn giận làm máu trong lòng ngực cuộn lên, nàng vẫn còn đang nức nỡ đứt quãng nói:
"Có phải ở trong lòng ngươi, ta là người chỉ có thể cùng chung vui sướng, mà không thể cùng chung hoạn nạn? Vì sao ngươi lại muốn đẩy ta ra ngoài? Có phải bởi vì... Ngươi yêu ta chưa đủ? Ngươi biết ta từng phái ra bao nhiêu người đi cứu cha ngươi sao..., ta phải tập trung đối phó Hồi Cương, vậy nên hồi lâu mới không để ý đến chuyện Sở gia..."
"Giáo vương Bệ Hạ!"
Thập tam Băng Dực thiếu chút nữa xông tới, Thương Tuyết Vi cấp cho bọn hắn cái ánh mắt, nhóm nam tử mang mặt nạ bạc nhất tề quỳ xuống, toàn bộ người vây xem đều kinh ngạc đến ngây người, bốn phía lặng ngắt như tờ.
"Tuyết Vi nàng đừng nói nữa, không cần nói nữa!"
Vân Tịch bị nàng dọa sợ, tim đập điên cuồng, máu huyết cả người đều nghịch chuyển... Nàng tiến lên ôm lấy Thương Tuyết Vi, không ngừng lau đi vết máu nơi khóe miệng, Vân Tịch thật sự rất sợ, nhìn bộ dạng Thương Tuyết Vi làm cho lòng nàng đau muốn chết đi. Nàng nhớ tới bạch y nhuốm máu trong mộng, nhớ tới ảo ảnh vỡ tan như băng tuyết tan rã...
"Tại sao... Ngươi không cần ta? Muốn rời khỏi ta? Hay là bởi vì ta không giống như Tô Di Á dịu dàng thể thiếp? Ta biết ta rất xấu xa, rất lãnh huyết, rất bá đạo... Nhưng mà ta... Có thể sửa mà!"
Thương Tuyết Vi bắt đầu suy yếu, nàng cứ thì thào liên miên không dứt, sau đó vô lực tựa vào lòng Vân Tịch.
Vân Tịch run rẩy vươn ngón tay ra, điểm mạnh lên hai đại huyện của nàng, ổn định khí huyết, nàng hoàn toàn không biết phải nói gì, chỉ có thể hung hăng hôn lên môi Thương Tuyết Vi...
Nàng cảm nhận được chất lỏng lạnh như băng tràn vào trong miệng mình, sau đó chảy xuống cổ họng, cùng máu huyết của nàng hòa lại với nhau...
"Ta không có không cần nàng, không có không yêu nàng! Ta cũng yêu nàng, rất yêu rất yêu nàng! Tuyết Vi... Đừng khóc nữa, xin nàng đừng khóc nữa được không? Tuyết Vi!"
Vân Tịch ôm thật chặt thân thể Thương Tuyết Vi, nói năng không đầu không đuôi, năn nỉ:
"Nàng cứ phạt ta, phạt ta thật nặng đi! Tuyết Vi... Ta sẽ không bao giờ rời khỏi nàng nữa! Thực xin lỗi... thực xin lỗi nàng... Đừng khóc, đừng dọa ta nữa, được không?"
Hai người cùng quỳ gối trên mặt đất ôm chặt lấy nhau, sau đó Vân Tịch ôm Thương Tuyết Vi, đỡ nàng từ từ ngồi xuống, nàng rốt cuộc ngừng chảy máu, giờ phút này nàng giống hệt một đứa trẻ, hai tay ôm lấy cổ Vân Tịch, nhìn nàng, ánh mắt mê ly, dường như sắp ngủ:
"Ngươi đừng... Đừng tiếp tục bỏ lại ta một mình."
......
Tứ Phương khách điếm Hoa Âm huyện, phòng hảo hạng.
Trên giường sạch sẽ thoải mái, hai nữ tử phong trần mệt mỏi ngồi xếp bằng. Thương Tuyết Vi đưa lưng về phía Vân Tịch, khép hờ đôi mắt, sắc mặt đã chuyển biến tốt hơn, mồ hôi ở thái dương chảy ròng ròng xuống. Hai tay Vân Tịch luân phiên, thôi cung quá huyết... Đem nội tức liên tục không ngừng truyền vào trong cơ thể Thương Tuyết Vi, đả thông kinh mạch cho nàng, điều tức huyết khí ngưng trệ rối loạn.
Thập tam Băng Dực đã bao hết toàn bộ khách điếm, tử thủ canh phòng nghiêm ngặt không cho bất kì ai tới gần. Côn Luân quân đã trú đóng ở bên ngoài cửa Hoa Âm huyện, Thanh Long vệ sau khi cứu được Tử Kiếm và Mặc Ảnh, liền thay thế quận thủ Hoa Âm giữ gìn trị an, trên đường lớn ngõ nhỏ, nơi nơi thúc ngựa tuần tra. Không có ý chỉ của Hoàng Thượng, bọn hắn cũng không dám cùng Côn Luân giáo phát sinh xung đột. Bích Thiên tìm được Tô Di Á, mấy tỷ muội ở Tứ Phương khách điếm nghỉ ngơi, hồi lâu không có đi ra.
Vận công hơn nửa canh giờ, hơi thở Thương Tuyết Vi dần dần vững vàng, khôi phục khá nhanh. Vân Tịch hít sâu một hơi, chậm rãi thu tay. Thương Tuyết Vi mở hai mắt ra, thuận thế tựa vào lòng Vân Tịch... Hai người mệt mỏi không chịu nổi tựa người vào đầu giường, trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở gấp của họ hòa vào nhau.
"Tuyết Vi..."
Vân Tịch nỉ non, ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, nhẹ nhàng âu yếm
"Ngực còn đau không?"
"Không đau, hiện tại cảm thấy... rất tốt."
Thương Tuyết Vi cười nhẹ, bắt lấy cánh tay Vân Tịch, mười ngón khấu chặt.
"May mắn không có gì đáng ngại, đại phu nói nàng hỏa cấp công tâm, huyết khí ngưng trệ, mệt mỏi quá độ... Phải nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt, uống thuốc đúng giờ, nhớ kỹ chưa?"
Vân Tịch cúi đầu, chóp mũi hai người chạm vào nhau, Thương Tuyết Vi ngắm nhìn gương mặt nàng ngày nhớ đêm mong, đôi đồng tử xanh thẳm long lanh ngấn nước, nước mắt này là đau lòng vì nàng sao...
"Làm nàng sợ rồi hả?"
Thương Tuyết Vi vừa cười vừa vuốt ve mặt Vân Tịch, thở ra một hơi, nhẹ nhàng trêu ghẹo nàng
"Xem nàng còn dám chọc giận ta hay không!"
Nước mắt Vân Tịch chợt rơi xuống, lạnh lẽo rớt lên mặt Thương Tuyết Vi
"Cũng không dám nữa! Thân thể nàng tốt như vậy lại bị ta chọc đến..."
Thương Tuyết Vi vội thay nàng lau nước mắt, có chút yếu ớt cười khổ nói:
"Thân thể của ta cũng không có tốt như nàng tưởng tượng, tuy rằng nội công thâm hậu, nhưng tâm mạch lại yếu ớt, không chịu nổi đau thương cùng tức giận. Nàng nghĩ chỉ trong bốn năm luyện thành tuyệt thế võ công, không cần trả giá lớn gì sao..."
Vân Tịch ngẩn ra, nửa ngày cũng nói không ra lời, chỉ biết ôm người yêu càng chặt hơn.
"Cho nên a..." Thương Tuyết Vi khẽ thở dài:
"Tập võ quá độ, cũng rất tổn thương thân thể, cha nàng võ công cái thế, nhưng không truyền lại cho nàng, chắc có lẽ là do nguyên nhân này. Thân thể nữ nhi dù sao cũng không bằng nam tử cường tráng khỏe mạnh, suốt ngày đánh đánh giết giết, còn không bằng tay trói gà không chặt, bình an một đời!"
"Nàng hối hận đã tập võ sao?" Vân Tịch kinh ngạc.
"Ừ... Bất quá cũng đã luyện thành rồi, không còn đường lui nữa."
Thương Tuyết Vi nhẹ dịch chuyển thân mình, dán chặt vào ngực Vân Tịch, ngước lên đối diện Vân Tịch, ánh mắt nữ Giáo vương lấp lánh, hàm chứa thật sâu yêu thương cùng kiêu hãnh:
"Có điều là người có võ công, bản thân cũng cảm thấy an toàn, có thể bảo vệ mình, cũng có thể bảo vệ người yêu..."
Mặt Vân Tịch nhất thời đỏ lên, lại nghĩ tới vừa rồi Thương Tuyết Vi ở trước mặt dân chúng, nói mấy lời kinh thế hãi tục, thổ lộ với nàng... Tai nàng nóng lên, lan xuống ngực, máu huyết toàn thân sôi sục...
"Tuyết Vi, nàng... Thực sự yêu ta như vậy à?"
"Hừ, nàng rất đắc ý phải không?"
Hiện tại khi đã bình tĩnh lại, Thương Tuyết Vi nhớ tới một màn ở trên đường lúc đó, cảm thấy cả người phát run, thật không thể tin nổi. Tình yêu sâu đậm mà nàng đè nén bấy lâu rốt cuộc lại bùng nổ như thế, điên rồ nóng nảy rồi nói ra tất cả, cứ như vậy, bị Vân Tịch chứng kiến hết thảy...
"Từ lúc nào bắt đầu? Nói cho ta biết đi... Tuyết Vi... Nàng mà không nói thì ta sẽ cho là nhất kiến chung tình đó nha!"
Vân Tịch kích động hỏi. Đây là lần đầu tiên hai người bày tỏ tâm sự với nhau, giống như lúc mới yêu, vui vẻ, mà quên đi tất cả.
"Lúc ta mới vừa gặp nàng lòng đầy địch ý..."
Thương Tuyết Vi choàng qua sau gáy Vân Tịch, không chút giấu diếm nói hết ra, nhớ lại chuyện đã qua
"Mãi đến lúc huyết tế, nàng thấy chết không sờn, không có ý xin tha, ta... lúc đó rất thưởng thức, rồi ở Quan Tinh đài gặp lại, thấy nàng cùng Tô Di Á ôm nhau ngồi đó thì muốn tiếp cận nàng, lần đầu tiên hôn nàng bắt đầu động tâm, lần đầu tiên... qua đêm, sau đó nàng trốn tránh ta làm ta không thể khống chế được, hẳn là... từ khi đó bắt đầu..."
"Ta cũng vậy, là từ khi đó bắt đầu."
Vân Tịch cúi thấp đầu xuống, trong mắt vẫn ần ận nước, mãi mê nhìn ngắm trân bảo trước mắt, nàng vừa tìm về được.
"Tuyết Vi, ta rất nhớ nàng..."
"Bất luận nàng trốn đến nơi nào, ta cũng đều tìm được!"
Thương Tuyết Vi nhắm mắt lại, hai má hơi phiếm hồng, "Ta cũng nhớ nàng, còn nhiều hơn nàng nhớ ta!"
"Vậy nàng yêu hay không yêu ta? Nàng nói lại lần nữa... Được không?" Vân Tịch dùng mũi cọ cọ lên má Thương Tuyết Vi, giống như đứa nhỏ làm nũng.
Thương Tuyết Vi lại hé miệng không đáp, Vân Tịch cúi đầu xuống hôn nàng, Thương Tuyết Vi cười đẩy đầu nàng ra, nói:
"Ta muốn đi tắm!"
"Bây giờ à?"
"Ừ, ta mệt mỏi quá... Nàng để ta tắm đã!"
Mộc dục rất nhanh được người đem đến, trong thùng nước nóng rất nhiều cánh hoa trôi nổi. Liễu Vô Ảnh xụ mặt, đem bộ quần áo mới vào, rồi vội vã rời đi, cũng không phiền hai người.
Vân Tịch kéo nhẹ vạt áo Thương Tuyết Vi, bạch y nhuộm đầy phong sương dần dần rơi xuống, lẳng lặng nằm trên mặt đất. Thương Tuyết Vi thân trần mảnh vải, ngâm vào trong nước, hơi nước lượn lờ...
"Nước có vừa tắm không?" Vân Tịch thân thiết hỏi, đứng cạnh bên nàng.
"Không quá nóng, vừa đủ."
Thương Tuyết Vi thỏa mãn mỉm cười, nhớ lại lần trước tắm ở bích đàm, ánh trăng trên núi bàng bạc trãi đầy hồi ức, giữa thiên địa hoang vắng chỉ có mình nàng... Mà giờ đây, cuối cùng nàng đã gặp lại người yêu, những nỗi đau kinh niên đó, cũng theo gió mà lặng yên phiêu tán. Chỉ có giờ phút này, Vân Tịch tươi cười đứng đó trông nàng, mới là thứ mà suốt đời nàng truy đuổi, không hối tiếc!
Vân Tịch xoắn tay áo, thấm ướt khăn, nhẹ nhàng tỉ mỉ chà lau thân thể cho Thương Tuyết Vi. Thương Tuyết Vi chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt đưa tình mềm mại, ẩn hiện trong làn hơi nước. Tay Vân Tịch buông thỏng trong nước, dù đối với thân thể nàng đã sớm rõ như lòng bàn tay, nhưng vì sao vẫn bị vẻ đẹp của nàng khiến cho ngạt thở.
Khăn tắm vuốt ve nhè nhẹ âu yếm trêu đùa nhụy hoa mềm mại của nàng, nước nóng trong dục bồn cộng thêm động tác mờ ám của Vân Tịch làm cho nàng rất dễ chịu, lộ ra tư thái càng ngày càng quyến rũ... Thương Tuyết Vi mềm nhũn tựa vào thành bồn, kìm lòng không được mà ngâm khẽ, làn da trắng nõn như ngọc hiện lên mạt hồng nhạt mê người, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh cười nói:
"Sao cứ lau hoài một chỗ nha?"
Vân Tịch buông khăn tắm ra, cả người gần như đổ vào dục bồn, hai cánh tay quàng qua người Thương Tuyết Vi, hô hấp trở nên dồn dập phả hơi thở nóng rực lên người nàng... Thấy ánh mắt khát khao của Vân Tịch, Thương Tuyết Vi âm thầm bật cười, đẩy nàng ra, Thương Tuyết Vi cự tuyệt nói:
"Không cho chạm vào ta, đây là trừng phạt."
"Muốn phạt bao lâu?" Vân Tịch xụ mặt, ai oán.
"Nàng trốn bao lâu, thì phạt bấy lâu." Thương Tuyết Vi xấu xa cười rộ lên, cầm lấy khăn tắm tự chà lau, không thèm để ý đến Vân Tịch nữa.
Vân Tịch lấy cái ghế đẩu lại ngồi cạnh dục bồn. Nàng nhìn không chuyển mắt mĩ nhân ở bên trong, đầu vai trơn bóng như ngọc, cánh tay đùi ngọc thỉnh thoảng lộ ra, nhưng chỉ có thể ở xa nhìn, không thể chạm... Cám dỗ như vậy khiến Vân Tịch muốn trào máu mũi.
"Vân Tịch..." Thấy Vân Tịch đột nhiên không tiếng động, Thương Tuyết Vi ngẩng lên tìm nàng, vừa nhìn liền thấy người nọ ngồi trên ghế đẩu, vạt áo gấm vân nhạn không kiêng nể gì mở rộng ra, bầu ngực phập phòng như ẩn như hiện... Nàng dường như rất nóng, còn không ngừng cầm quạt nhỏ phe phẩy tới lui, cả người cách một tầng hơi nước, tinh tế, quyến rũ. Khóe môi cong lên cười bí ẩn, giống như trăng sáng giữa trời quang, quá mức chói mắt...
Thương Tuyết Vi quay mặt đi, tim đập dồn dập rối loạn.
Vân Tịch quyết không miễn cưỡng nàng, hừ lạnh cười nói:
"Phạt thì phạt, chờ coi nàng có thể chịu được bao lâu!"
- -------------
"Viện cớ... Tất cả đều là viện cớ!"
Đối mặt với người nàng yêu tha thiết ngày nhớ đêm mong, Thương Tuyết Vi lớn tiếng hét lên, nàng hoàn toàn không còn khống chế được cảm xúc mãnh liệt trong lòng nữa, nó dâng lên cuồn cuộn như bài sơn đảo hải.
"Phải a, Sở Vân Tịch... Ngươi rất hiếu thuận, ngươi đi giữ hiếu đạo của ngươi, nhưng ngươi có nghĩ tới ta sẽ như thế nào không! Ngươi cho Côn Luân giáo của ta là cái gì? Ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi ư? Ta không cho ngươi đi ngươi cũng đi!"
Nàng nói xong, không thèm để ý đến quần chúng đang xì xào kinh ngạc ồ lên, ánh sáng lạnh lẽo thê lương trong tay tụ lại lay động, một chiêu kiếm nhanh như gió xuất ra, Xích Nguyệt kiếm mang theo ánh sáng màu hồng nhạt phớt qua đỉnh đầu Vân Tịch...
Vân Tịch theo bản năng lùi lại ba bước, rút Đoạn Thủy đao ra đỡ, "Keng" một tiếng, chấn động, tia lửa bắn ra bốn phía, làm cho bọn người đang vậy xem kinh hãi, Vân Tịch dùng Đoạn Thủy đao cản được đường kiếm của Thương Tuyết Vi, đao kiếm kiềm chế lẫn nhau sít sao không ai nhường ai. Do bảo đao quá nặng Vân Tịch vận dụng không mấy linh hoạt, nhưng nó giống như có sinh mệnh, thề sống chết bảo vệ tiểu chủ nhân...
"Ngươi dám chống trả?! Thương Tuyết Vi giận dữ, sát ý trong mắt ngày càng đáng sợ hơn.
Vân Tịch cũng giận đến run người, phản kháng lại, nàng gào lên:
"Thương Tuyết Vi ngươi nghe đây, ta không phải chỉ có một mình ngươi, ta còn là con gái của cha ta! Cốt nhục tình thâm, ta sẽ không vì bất kì ai mà bỏ lại cha ta! Ngươi muốn ta phải lựa chọn như thế nào đây... Ngươi tại sao lại không hiểu cho ta!"
Nữ Giáo vương Côn Luân giáo cùng Thánh sứ nhất tề xuất hiện, còn ở giữa đường giữa xá cãi nhau, nơi huyện thành nhỏ bé, xa xôi hẻo lánh này nhất thời dậy sóng... Dân chúng vây xem càng ngày càng đông, người người đổ xô ra đường. Sắc mặt Liễu Vô Ảnh tái đi nhìn tất cả chuyện này, hắn nắm chặt Tô Di Á, còn bóp chặt miệng cô, Tô Di Á giãy giụa đến cả người vô lực, cuối cùng xụi lơ trong tay hắn, yên lặng chăm chú nhìn hai người trước mặt...
Thân mình Thương Tuyết Vi lắc lư, tim nhất thời đau đớn. Đúng vậy... Ta không hiểu, Sở Vân Tịch ngươi từ nhỏ được cha mẹ yêu thương đến lớn, mà ta đây, mẫu thân mất sớm, tám tuổi cũng mất đi tình thương của phụ thân. Trong thế giới của ta sớm đã không có thân tình phụ mẫu, chỉ có một mình ngươi...
Nữ Giáo vương giờ phút này chỉ cảm thấy trái tim đau đớn, rất nhiều chuyện nàng không hiểu, dù cho tận mắt nhìn thấy tất cả, nhưng nàng cũng không thể chấp nhận... Thương Tuyết Vi cười lạnh nói:
"Ta không hiểu, còn Tô Di Á thì hiểu có phải không? Ngươi gạt ta đi cứu cha, nhưng lại chấp nhận sự giúp đỡ của Tô Di Á? Đi theo ả trốn ta?"
Vân Tịch ra sức lắc đầu, nàng biết mình hết đường chối cãi, nhưng nàng không muốn Thương Tuyết Vi hận nàng, nó khiến cho nàng còn khó chịu hơn là chết. Vân Tịch cố gắng bình tĩnh nói chậm lại:
"Ta không có trốn nàng, vừa rồi cũng không biết người đuổi theo phía sau chính là nàng. Ta biết nàng đuổi tới Trung Nguyên, nếu không phải đêm đó ở Hàm Dương bị Kỳ Phong Linh phục kích thì ta đã ra khỏi thành tìm nàng rồi. Tuyết Vi, ta xin nàng hãy tin tưởng ta, là Tô Di Á kiên trì giúp ta, chứ ta căn bản không muốn liên lụy đến bất kì ai. Lúc cánh tay của cha ta được đưa đến núi Côn Luân, khi đó nàng đang hừng hực khí thế hoạch định kế hoạch tranh bá và phục quốc... Ta sao có thể lấy việc nhà của mình mà cản trở bước chân của nàng? Ta chỉ có thể giấu giếm, ra sức giấu giếm, thành toàn cho dục vọng độc chiếm nàng của muội muội nàng mà thôi!"
"Nàng nghĩ rằng lúc ta ra đi không khổ sở, không đau đớn hay sao?"
Gương mặt người con lai tái nhợt đầy nước mắt, thậm chí chảy ướt cả vạt áo, cả người đều chìm ngập trong bi thương, giống như bong bóng nước trong suốt chạm tay liền vỡ tan vào mưa gió, trôi đi không thấy...
"Tuyết Vi, đừng để ta liên lụy, đừng vì ta mà hủy đi chính mình! Thế giới của nàng rất rộng lớn, mà của ta lại quá bé nhỏ, ta không đủ khả năng thừa nhận tình yêu sâu nặng của nàng..."
"Ngươi nói cái gì... Ngươi là có ý gì?"
Thương Tuyết Vi đột nhiên hốt hoảng, sợ hãi trong lòng lên tới cực điểm, vì sao cảm giác này lại đến, loại cảm giác như nàng sắp mất đi Vân Tịch? Nó sao lại đến nữa? Lại nắm không được sao?!
Vân Tịch nắm lấy Xích Nguyệt kiếm, đặt ở ngực mình, kiên quyết nói:
"Đừng vì ta mà giết người nữa... Tuyết Vi, ta van nàng, hãy tha cho chúng sinh vô tội, quay về Côn Luân đi. Ta biết nàng hận ta phụ nàng, để nàng bớt giận, giết ta là đủ rồi..."
Ánh mắt Thương Tuyết Vi kịch liệt thay đổi, nàng sợ hãi ngẩng lên nhìn tay đang nắm chặt thanh bảo kiếm, rồi nàng nhìn vào mắt Vân Tịch, nhìn đến người làm cho nàng điên cuồng mê luyến... Người này đã từng mang đến cho nàng bao nhiêu ngọt ngào hạnh phúc, đó là sự thỏa mãn mà cả đời nàng chưa từng được nếm trãi, nhưng giờ đây sao lại trở thành như vậy! Nàng muốn hận, hận nàng không chịu trách nhiệm, ra đi không lời từ biệt, quá nhiều chuyện có thể hận, có thể oán... Song đến cuối cùng, Thương Tuyết Vi mới phát hiện tất cả hận đều là yêu, yêu không quay lại được, nàng muốn tìm lại hạnh phúc trước kia, tìm về kí ức..., rốt cuộc đã tìm được nàng, mình muốn tiếp tục yêu nàng, vậy vì cái gì còn muốn dùng kiếm chỉa vào nàng!
Mũi kiếm không ngừng run run, Thương Tuyết Vi bắt đầu nức nở, từ tiếng nấc nho nhỏ trở thành tiếng khóc thất thanh nghẹn ngào tuyệt vọng:
"Ta giết không được ngươi, cho dù ta có thể giết nghìn vạn người... Lại chỉ riêng ngươi ta không giết được! Bởi vì ta yêu ngươi, ta thật sự rất yêu ngươi! Ta chưa từng nói qua... Là vì chính ta cũng không tin được, ta có thể yêu một người! Ta là thật sự yêu ngươi... Vân Tịch!"
Nàng vừa nói xong, khóe miệng bổng trào ra vệt máu đỏ ối... Xích Nguyệt kiếm leng keng rơi xuống đất.
Vân Tịch sửng sờ đứng chết trân tại chỗ, rồi lại như phát điên muốn lao đến ôm Thương Tuyết Vi vào lòng, thất thanh gọi:
"Tuyết Vi... nàng làm sao vậy!"
Thương Tuyết Vi lui về sau mấy bước, mặc cho cơn giận làm máu trong lòng ngực cuộn lên, nàng vẫn còn đang nức nỡ đứt quãng nói:
"Có phải ở trong lòng ngươi, ta là người chỉ có thể cùng chung vui sướng, mà không thể cùng chung hoạn nạn? Vì sao ngươi lại muốn đẩy ta ra ngoài? Có phải bởi vì... Ngươi yêu ta chưa đủ? Ngươi biết ta từng phái ra bao nhiêu người đi cứu cha ngươi sao..., ta phải tập trung đối phó Hồi Cương, vậy nên hồi lâu mới không để ý đến chuyện Sở gia..."
"Giáo vương Bệ Hạ!"
Thập tam Băng Dực thiếu chút nữa xông tới, Thương Tuyết Vi cấp cho bọn hắn cái ánh mắt, nhóm nam tử mang mặt nạ bạc nhất tề quỳ xuống, toàn bộ người vây xem đều kinh ngạc đến ngây người, bốn phía lặng ngắt như tờ.
"Tuyết Vi nàng đừng nói nữa, không cần nói nữa!"
Vân Tịch bị nàng dọa sợ, tim đập điên cuồng, máu huyết cả người đều nghịch chuyển... Nàng tiến lên ôm lấy Thương Tuyết Vi, không ngừng lau đi vết máu nơi khóe miệng, Vân Tịch thật sự rất sợ, nhìn bộ dạng Thương Tuyết Vi làm cho lòng nàng đau muốn chết đi. Nàng nhớ tới bạch y nhuốm máu trong mộng, nhớ tới ảo ảnh vỡ tan như băng tuyết tan rã...
"Tại sao... Ngươi không cần ta? Muốn rời khỏi ta? Hay là bởi vì ta không giống như Tô Di Á dịu dàng thể thiếp? Ta biết ta rất xấu xa, rất lãnh huyết, rất bá đạo... Nhưng mà ta... Có thể sửa mà!"
Thương Tuyết Vi bắt đầu suy yếu, nàng cứ thì thào liên miên không dứt, sau đó vô lực tựa vào lòng Vân Tịch.
Vân Tịch run rẩy vươn ngón tay ra, điểm mạnh lên hai đại huyện của nàng, ổn định khí huyết, nàng hoàn toàn không biết phải nói gì, chỉ có thể hung hăng hôn lên môi Thương Tuyết Vi...
Nàng cảm nhận được chất lỏng lạnh như băng tràn vào trong miệng mình, sau đó chảy xuống cổ họng, cùng máu huyết của nàng hòa lại với nhau...
"Ta không có không cần nàng, không có không yêu nàng! Ta cũng yêu nàng, rất yêu rất yêu nàng! Tuyết Vi... Đừng khóc nữa, xin nàng đừng khóc nữa được không? Tuyết Vi!"
Vân Tịch ôm thật chặt thân thể Thương Tuyết Vi, nói năng không đầu không đuôi, năn nỉ:
"Nàng cứ phạt ta, phạt ta thật nặng đi! Tuyết Vi... Ta sẽ không bao giờ rời khỏi nàng nữa! Thực xin lỗi... thực xin lỗi nàng... Đừng khóc, đừng dọa ta nữa, được không?"
Hai người cùng quỳ gối trên mặt đất ôm chặt lấy nhau, sau đó Vân Tịch ôm Thương Tuyết Vi, đỡ nàng từ từ ngồi xuống, nàng rốt cuộc ngừng chảy máu, giờ phút này nàng giống hệt một đứa trẻ, hai tay ôm lấy cổ Vân Tịch, nhìn nàng, ánh mắt mê ly, dường như sắp ngủ:
"Ngươi đừng... Đừng tiếp tục bỏ lại ta một mình."
......
Tứ Phương khách điếm Hoa Âm huyện, phòng hảo hạng.
Trên giường sạch sẽ thoải mái, hai nữ tử phong trần mệt mỏi ngồi xếp bằng. Thương Tuyết Vi đưa lưng về phía Vân Tịch, khép hờ đôi mắt, sắc mặt đã chuyển biến tốt hơn, mồ hôi ở thái dương chảy ròng ròng xuống. Hai tay Vân Tịch luân phiên, thôi cung quá huyết... Đem nội tức liên tục không ngừng truyền vào trong cơ thể Thương Tuyết Vi, đả thông kinh mạch cho nàng, điều tức huyết khí ngưng trệ rối loạn.
Thập tam Băng Dực đã bao hết toàn bộ khách điếm, tử thủ canh phòng nghiêm ngặt không cho bất kì ai tới gần. Côn Luân quân đã trú đóng ở bên ngoài cửa Hoa Âm huyện, Thanh Long vệ sau khi cứu được Tử Kiếm và Mặc Ảnh, liền thay thế quận thủ Hoa Âm giữ gìn trị an, trên đường lớn ngõ nhỏ, nơi nơi thúc ngựa tuần tra. Không có ý chỉ của Hoàng Thượng, bọn hắn cũng không dám cùng Côn Luân giáo phát sinh xung đột. Bích Thiên tìm được Tô Di Á, mấy tỷ muội ở Tứ Phương khách điếm nghỉ ngơi, hồi lâu không có đi ra.
Vận công hơn nửa canh giờ, hơi thở Thương Tuyết Vi dần dần vững vàng, khôi phục khá nhanh. Vân Tịch hít sâu một hơi, chậm rãi thu tay. Thương Tuyết Vi mở hai mắt ra, thuận thế tựa vào lòng Vân Tịch... Hai người mệt mỏi không chịu nổi tựa người vào đầu giường, trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở gấp của họ hòa vào nhau.
"Tuyết Vi..."
Vân Tịch nỉ non, ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, nhẹ nhàng âu yếm
"Ngực còn đau không?"
"Không đau, hiện tại cảm thấy... rất tốt."
Thương Tuyết Vi cười nhẹ, bắt lấy cánh tay Vân Tịch, mười ngón khấu chặt.
"May mắn không có gì đáng ngại, đại phu nói nàng hỏa cấp công tâm, huyết khí ngưng trệ, mệt mỏi quá độ... Phải nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt, uống thuốc đúng giờ, nhớ kỹ chưa?"
Vân Tịch cúi đầu, chóp mũi hai người chạm vào nhau, Thương Tuyết Vi ngắm nhìn gương mặt nàng ngày nhớ đêm mong, đôi đồng tử xanh thẳm long lanh ngấn nước, nước mắt này là đau lòng vì nàng sao...
"Làm nàng sợ rồi hả?"
Thương Tuyết Vi vừa cười vừa vuốt ve mặt Vân Tịch, thở ra một hơi, nhẹ nhàng trêu ghẹo nàng
"Xem nàng còn dám chọc giận ta hay không!"
Nước mắt Vân Tịch chợt rơi xuống, lạnh lẽo rớt lên mặt Thương Tuyết Vi
"Cũng không dám nữa! Thân thể nàng tốt như vậy lại bị ta chọc đến..."
Thương Tuyết Vi vội thay nàng lau nước mắt, có chút yếu ớt cười khổ nói:
"Thân thể của ta cũng không có tốt như nàng tưởng tượng, tuy rằng nội công thâm hậu, nhưng tâm mạch lại yếu ớt, không chịu nổi đau thương cùng tức giận. Nàng nghĩ chỉ trong bốn năm luyện thành tuyệt thế võ công, không cần trả giá lớn gì sao..."
Vân Tịch ngẩn ra, nửa ngày cũng nói không ra lời, chỉ biết ôm người yêu càng chặt hơn.
"Cho nên a..." Thương Tuyết Vi khẽ thở dài:
"Tập võ quá độ, cũng rất tổn thương thân thể, cha nàng võ công cái thế, nhưng không truyền lại cho nàng, chắc có lẽ là do nguyên nhân này. Thân thể nữ nhi dù sao cũng không bằng nam tử cường tráng khỏe mạnh, suốt ngày đánh đánh giết giết, còn không bằng tay trói gà không chặt, bình an một đời!"
"Nàng hối hận đã tập võ sao?" Vân Tịch kinh ngạc.
"Ừ... Bất quá cũng đã luyện thành rồi, không còn đường lui nữa."
Thương Tuyết Vi nhẹ dịch chuyển thân mình, dán chặt vào ngực Vân Tịch, ngước lên đối diện Vân Tịch, ánh mắt nữ Giáo vương lấp lánh, hàm chứa thật sâu yêu thương cùng kiêu hãnh:
"Có điều là người có võ công, bản thân cũng cảm thấy an toàn, có thể bảo vệ mình, cũng có thể bảo vệ người yêu..."
Mặt Vân Tịch nhất thời đỏ lên, lại nghĩ tới vừa rồi Thương Tuyết Vi ở trước mặt dân chúng, nói mấy lời kinh thế hãi tục, thổ lộ với nàng... Tai nàng nóng lên, lan xuống ngực, máu huyết toàn thân sôi sục...
"Tuyết Vi, nàng... Thực sự yêu ta như vậy à?"
"Hừ, nàng rất đắc ý phải không?"
Hiện tại khi đã bình tĩnh lại, Thương Tuyết Vi nhớ tới một màn ở trên đường lúc đó, cảm thấy cả người phát run, thật không thể tin nổi. Tình yêu sâu đậm mà nàng đè nén bấy lâu rốt cuộc lại bùng nổ như thế, điên rồ nóng nảy rồi nói ra tất cả, cứ như vậy, bị Vân Tịch chứng kiến hết thảy...
"Từ lúc nào bắt đầu? Nói cho ta biết đi... Tuyết Vi... Nàng mà không nói thì ta sẽ cho là nhất kiến chung tình đó nha!"
Vân Tịch kích động hỏi. Đây là lần đầu tiên hai người bày tỏ tâm sự với nhau, giống như lúc mới yêu, vui vẻ, mà quên đi tất cả.
"Lúc ta mới vừa gặp nàng lòng đầy địch ý..."
Thương Tuyết Vi choàng qua sau gáy Vân Tịch, không chút giấu diếm nói hết ra, nhớ lại chuyện đã qua
"Mãi đến lúc huyết tế, nàng thấy chết không sờn, không có ý xin tha, ta... lúc đó rất thưởng thức, rồi ở Quan Tinh đài gặp lại, thấy nàng cùng Tô Di Á ôm nhau ngồi đó thì muốn tiếp cận nàng, lần đầu tiên hôn nàng bắt đầu động tâm, lần đầu tiên... qua đêm, sau đó nàng trốn tránh ta làm ta không thể khống chế được, hẳn là... từ khi đó bắt đầu..."
"Ta cũng vậy, là từ khi đó bắt đầu."
Vân Tịch cúi thấp đầu xuống, trong mắt vẫn ần ận nước, mãi mê nhìn ngắm trân bảo trước mắt, nàng vừa tìm về được.
"Tuyết Vi, ta rất nhớ nàng..."
"Bất luận nàng trốn đến nơi nào, ta cũng đều tìm được!"
Thương Tuyết Vi nhắm mắt lại, hai má hơi phiếm hồng, "Ta cũng nhớ nàng, còn nhiều hơn nàng nhớ ta!"
"Vậy nàng yêu hay không yêu ta? Nàng nói lại lần nữa... Được không?" Vân Tịch dùng mũi cọ cọ lên má Thương Tuyết Vi, giống như đứa nhỏ làm nũng.
Thương Tuyết Vi lại hé miệng không đáp, Vân Tịch cúi đầu xuống hôn nàng, Thương Tuyết Vi cười đẩy đầu nàng ra, nói:
"Ta muốn đi tắm!"
"Bây giờ à?"
"Ừ, ta mệt mỏi quá... Nàng để ta tắm đã!"
Mộc dục rất nhanh được người đem đến, trong thùng nước nóng rất nhiều cánh hoa trôi nổi. Liễu Vô Ảnh xụ mặt, đem bộ quần áo mới vào, rồi vội vã rời đi, cũng không phiền hai người.
Vân Tịch kéo nhẹ vạt áo Thương Tuyết Vi, bạch y nhuộm đầy phong sương dần dần rơi xuống, lẳng lặng nằm trên mặt đất. Thương Tuyết Vi thân trần mảnh vải, ngâm vào trong nước, hơi nước lượn lờ...
"Nước có vừa tắm không?" Vân Tịch thân thiết hỏi, đứng cạnh bên nàng.
"Không quá nóng, vừa đủ."
Thương Tuyết Vi thỏa mãn mỉm cười, nhớ lại lần trước tắm ở bích đàm, ánh trăng trên núi bàng bạc trãi đầy hồi ức, giữa thiên địa hoang vắng chỉ có mình nàng... Mà giờ đây, cuối cùng nàng đã gặp lại người yêu, những nỗi đau kinh niên đó, cũng theo gió mà lặng yên phiêu tán. Chỉ có giờ phút này, Vân Tịch tươi cười đứng đó trông nàng, mới là thứ mà suốt đời nàng truy đuổi, không hối tiếc!
Vân Tịch xoắn tay áo, thấm ướt khăn, nhẹ nhàng tỉ mỉ chà lau thân thể cho Thương Tuyết Vi. Thương Tuyết Vi chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt đưa tình mềm mại, ẩn hiện trong làn hơi nước. Tay Vân Tịch buông thỏng trong nước, dù đối với thân thể nàng đã sớm rõ như lòng bàn tay, nhưng vì sao vẫn bị vẻ đẹp của nàng khiến cho ngạt thở.
Khăn tắm vuốt ve nhè nhẹ âu yếm trêu đùa nhụy hoa mềm mại của nàng, nước nóng trong dục bồn cộng thêm động tác mờ ám của Vân Tịch làm cho nàng rất dễ chịu, lộ ra tư thái càng ngày càng quyến rũ... Thương Tuyết Vi mềm nhũn tựa vào thành bồn, kìm lòng không được mà ngâm khẽ, làn da trắng nõn như ngọc hiện lên mạt hồng nhạt mê người, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh cười nói:
"Sao cứ lau hoài một chỗ nha?"
Vân Tịch buông khăn tắm ra, cả người gần như đổ vào dục bồn, hai cánh tay quàng qua người Thương Tuyết Vi, hô hấp trở nên dồn dập phả hơi thở nóng rực lên người nàng... Thấy ánh mắt khát khao của Vân Tịch, Thương Tuyết Vi âm thầm bật cười, đẩy nàng ra, Thương Tuyết Vi cự tuyệt nói:
"Không cho chạm vào ta, đây là trừng phạt."
"Muốn phạt bao lâu?" Vân Tịch xụ mặt, ai oán.
"Nàng trốn bao lâu, thì phạt bấy lâu." Thương Tuyết Vi xấu xa cười rộ lên, cầm lấy khăn tắm tự chà lau, không thèm để ý đến Vân Tịch nữa.
Vân Tịch lấy cái ghế đẩu lại ngồi cạnh dục bồn. Nàng nhìn không chuyển mắt mĩ nhân ở bên trong, đầu vai trơn bóng như ngọc, cánh tay đùi ngọc thỉnh thoảng lộ ra, nhưng chỉ có thể ở xa nhìn, không thể chạm... Cám dỗ như vậy khiến Vân Tịch muốn trào máu mũi.
"Vân Tịch..." Thấy Vân Tịch đột nhiên không tiếng động, Thương Tuyết Vi ngẩng lên tìm nàng, vừa nhìn liền thấy người nọ ngồi trên ghế đẩu, vạt áo gấm vân nhạn không kiêng nể gì mở rộng ra, bầu ngực phập phòng như ẩn như hiện... Nàng dường như rất nóng, còn không ngừng cầm quạt nhỏ phe phẩy tới lui, cả người cách một tầng hơi nước, tinh tế, quyến rũ. Khóe môi cong lên cười bí ẩn, giống như trăng sáng giữa trời quang, quá mức chói mắt...
Thương Tuyết Vi quay mặt đi, tim đập dồn dập rối loạn.
Vân Tịch quyết không miễn cưỡng nàng, hừ lạnh cười nói:
"Phạt thì phạt, chờ coi nàng có thể chịu được bao lâu!"
- -------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.