Chương 5
Quyết Minh
15/04/2013
Thanh âm nàng cảm thấy quen tai đang vô cùng hung ác đưa ra lời tuyên cáo.
Cho nên câu ‘xem như tiện thể thôi’ của hắn lúc nãy chỉ là bởi vì… nó muốn cướp tân nương với Hà Giao ư?
Hà Bá… Không, Hà Giao muốn nàng, bây giờ ngay cả Hải Long đại nhân cũng muốn nàng.
Nàng rốt cuộc có phúc phận gì, lại giành được sự ưu ái của chúng? Hoàng Phủ Hồng Tảo rất muốn hỏi.
- Ý của Hải Long đại nhân là… ngài, ngài cũng muốn Hồng Tảo? –Trưởng trấn lắp bắp hỏi. Vận mệnh của cô bé Hồng Tảo này vẫn không thể thay đổi sao?
Một con Hà Giao họ đã không có lực kháng cự, cự long nuốt chửng Hà Giao, họ há có thể phản kháng sao?
- Lấy? –Lấy loài vật nhỏ bé này? Hắn quả thực không nghĩ tới, ý đồ của hắn khác hẳn với Hà Giao háo sắc, tuy cũng không cao thượng bao nhiêu. Hắn vô ý thức lắc đầu:
- Ta không muốn lấy nàng, ta không có hứng thú với đám nhân loại kiến hôi như các ngươi, các ngươi quá mỏng manh, phiền phức…
Hắn ngược lại ăn ngay nói thật, không hề khách khí với họ chút nào.
- Nhưng ta muốn nàng, các ngươi đưa nàng tới bờ biển, ném vào trong biển, sau đó không còn chuyện của các ngươi nữa.
Niềm vui tưởng rằng có thể không cần ép Hồng Tảo đưa mạng chỉ ngắn ngủi như hoa quỳnh, vừa nở trong chốc lát lại lập tức bị người ta tàn phá.
Cảm xúc bị ném lên cao rồi ngã xuống làm mọi người như bị băng hỏa tra tấn.
Việc này nào khác gì với Hà Bá rước dâu? Khác biệt chỉ là cách thực hiện, nhảy sông biến thành nhảy biển, càng thảm hơn!
Lương đại tỷ lấy hết cam đảm đứng ra, ôm nỗi bất bình thay Hồng Tảo!
- Nếu, nếu đã không hứng thú với nhân loại chúng tôi, rồi lại chê chúng tôi mỏng manh phiền phức, cũng không muốn lấy nàng làm thê tử, vậy vì, vì sao muốn mang Hồng Tảo đi? –Dũng khí rất đủ, chỉ là nói lắp và run rẩy, mang theo ý chất vấn.
- Đúng, đúng thế, có thể bỏ qua được không… Chúng tôi sẽ hiến rất rất nhiều tế phẩm, có rượu có thịt, heo bò gà vịt, cũng có thể mở tiệc lớn, mấy ngày mấy đêm… Đừng để Hồng Tảo ném vào biển, Hải Long đại nhân. –Trong lòng mấy vị đại thẩm sớm đã có ý này, chỉ khổ nỗi không cách nào truyền đạt cho Hà lão gia biết. Hiện tại Thần Long gần ngay trước mắt, lúc này không cầu còn chờ lúc nào nữa?
Các nàng quỳ phịch xuống đất, vừa dập đầu vừa chắp tay vái, muốn giúp Hồng Tảo cầu xin một con đường sống.
- Van cầu ngài, Hải Long đại nhân…
Cả trấn lại vang lên một trận huyên náo, lần này không vì nguyên nhân gì toàn bộ đều vì cầu xin.
- Điếc tai quá! –Hồng Long đột nhiên rống to.
Tiếng gào rống rung chuyển trời đất, nhà ngói vang lên rầm rầm, một cây cột trong miếu Hà Bá thậm chí bị rống đến đứt gãy, gạch ngói tan tành.
Hồng Long nhe răng nhếch miệng, nhìn qua không hề có chút kiên nhẫn và từ bi, Hỏa Nhãn Kim Tinh hừng hực lửa giận.
- Hà Giao phân phó các ngươi ngoan ngoãn làm theo, bổn long gia mở miệng các ngươi lại dám chống đối!? Thế nào, cái trấn này không cần nữa, phải không? Chỉ sợ nước sông dâng cao, không sợ nước biển đổ ngược, phải không?
Lại là từng tiếng ngói rơi gạch vỡ, vang lên rào rào, dưới đáy sông dấy lên sóng lớn. Đám nhân loại này muốn thế nào đây!? Với Hà Giao thì bảo sao nghe vậy, nó nói gì họ răm rắp làm theo, nó muốn tân nương họ lập tức chuẩn bị một người cho nó, vừa gặp Bồ Lao hắn, họ liền run rẩy cầu xin, ai nấy đều đứng ra chống đối với hắn. Coi hắn là rồng cụt đuôi, rất dễ phản kháng ư?
Đám trấn dân hít sâu một hơi lạnh.
Họ… đánh giá quá cao sự từ bi của Thần, cho rằng chỉ cần cầu xin, thành tâm thành ý thì có thể nhận được hồi báo.
Vị Thần Long đại nhân này… Tính cách xấu, tính tình dữ dằn, tuyệt đối không phải Thần linh biết lắng nghe cứu khổ, đại từ đại bi.
Mắt sắp nứt toác, mũi thở phì phò, nổi giận gào rống, há mồm một cái là có thể nuốt hết tất cả mọi người ở đây dễ như bẻ một hạt đậu, nếu chọc giận Thần Long đại nhân, kết cục của họ… ai dám đoán trước?
Không ai dám lắm miệng nữa, dù sao đối mặt với một con Thần Long khổng lồ, với bản năng cầu sống ích kỷ bo bo giữ mình lại lần nữa khiến mọi người lui bước.
Trong giây phút tĩnh mịch ấy, chỉ có một người có động tĩnh.
Hồng Tảo.
Nàng dời bước chân, chẳng phải chạy trốn, ngược lại đi về phía kiệu hoa, tự mình vén rèm, ngồi vào trong kiệu.
- Hồng Tảo? –Bình An đại tỷ nghi hoặc với hành động của nàng.
- Đừng làm khó trấn dân, ta đi theo ngươi. –Hồng Tảo nói với cự long đỏ rực, tay nắm chặt rèm kiệu, kìm run rẩy.
- Chỉ đành phiền toái các vị đại ca tiễn ta một đoạn đường… tới bờ biển.
Nàng không có cách đội chiếc kiệu hoa dựa vào hai chân đi bộ tới bờ biển. Duyện Xuyên với bờ biển cách gần nhất có một khoảng cự ly dài. Nàng không hiểu, con Hồng Long này vì sao không trực tiếp tha nàng đi, há chẳng phải bớt việc rất nhiều ư?
Nếu muốn dùng nàng làm thức ăn, gọn gàng dứt khoát giống như nuốt chửng Hà Giao kia thì tốt biết bao, hẳn là ngay cả đau đớn đều không kịp cảm nhận?
Dù sao nó cũng không phải muốn lấy nàng, trên người nàng lại không có bất kỳ trân bảo hiếm thấy trên đời nào, nàng thật sự nghĩ không ra… Nó cần nàng làm gì?
Cùng một đạo lý như…nàng không hiểu rõ vì sao Long Tứ phải ‘mua’ nàng?
Rèm đỏ trên kiệu hoa hạ xuống, nàng lựa chọn không nhìn, không nghĩ, mặc cho vận mệnh an bài.
Dẫu sao, vốn dĩ đã chuẩn bị làm một con thủy quỷ, là sông là biển thì đã sao?
Thời gian chờ đợi dài dòng khó chịu, ngoài kiệu lặng ngắt như tờ.
Rốt cuộc kiệu hoa được người khiêng lên, toàn bộ trấn dân lẳng lặng chấp nhận sự thật này, không còn dùng sức lực nhỏ bé làm trái Long Thần nữa.
Đại ca khiêng kiệu cố gắng duy trì thân kiệu đứng vững, không để cho nàng cảm thấy tròng trành. Đường xá xa xôi, đội ngủ vừa đi vừa dừng, trên con đường xa tít tắp không ai mở miệng nói chuyện. Bọn họ im lặng cùng đi với nàng.
Long, không thấy tung tích từ lâu rồi.
Không đếm nổi đã trôi qua bao nhiêu canh giờ, đi được mấy dặm, thứ mùi mũi ngửi thấy bắt đầu mang theo một mùi mặn chát, là mùi của hải dương.
Biển rộng màu xanh lam, phản chiếu ánh chiều tà cuối ngày đã ở ngay trước mắt. Cỗ kiệu dừng lại, ý nghĩa cho việc đích đến đã tới, Hồng Tảo ngồi trong kiệu chờ thêm chốc lát, nhưng không lâu đến mức cần trấn dân nhắc nhở, nàng xuống kiệu, gió biển thổi bay y phục, phất phơ giống như mây xanh.
Hoa ngọc đung đưa, cánh bạc reo vui, châu vang ngọc sáng, đẹp không sao tả xiết.
- Hồng Tảo… -Trưởng trấn gọi nàng, nước mắt ngang dọc. Bình An đại tỷ cũng gọi nàng, thanh âm rất gắng gượng.
Nàng quay đầu nhìn, những tua bạc che mặt đang đong đưa tuyệt đẹp.
Ánh sáng của tua bạc đọng nơi cánh môi nàng, nhàn nhạt lấp lánh, mà nụ cười nhạt lộ cả răng mang theo tia quyến rũ không hề thua kém vẻ rực rỡ của ngọc ngà.
Nụ cười vẫn đọng lại, bước chân nàng đi về trước, chưa từng dừng lại.
Trước mắt, là thủy triều vỗ vào bờ.
Nàng cứ thế chìm xuống…
Nàng không để bất cứ ai dính tội danh trên người.
Nàng chẳng phải bị ai ép đẩy xuống.
Nàng là tự mình lao xuống biển, biến mất vào trong sóng biển.
Nước biển xông vào miệng mũi, đầy vị mặn chát, nắng chiều chìm về phía tây. Nước biển lạnh buốt rét thấu xương.
Bộ váy áo rườm rà quấn chặt tay chân, nàng không cách nào vung tứ chi, chỉ có thể mặc cho thân thể càng lúc càng chìm, càng lúc nàng nặng…
- Nhân loại đi đường chậm quá, như Lục Quy đang bò, ta chờ sắp buồn ngủ rồi.
Nàng vô phương mở mắt, vô phương hô hấp, thính giác mơ hồ nhưng loáng thoáng nghe thấy nam nhân nói chuyện.
- Nếu không phải sợ vừa sờ cô cái là vỡ, ta sớm đã trực tiếp dẫn cô tới rồi.
Một đôi tay đón lấy thân thể đang chìm xuống của nàng, rõ ràng lưỡng lự một hồi bàn tay rộng ấy mới đỡ sau eo nàng.
Quả nhiên nhẹ như trong tưởng tượng của hắn, như không có trọng lượng gì, mềm nhũn.
Lực hắn ôm nàng như vậy, sẽ không quá nặng chứ? Chậc, thật khó nắm.
Nàng vẻ mặt đau đớn, là vì hắn làm nàng đau sao?
Ủa? Không phải…
- Này! Đừng quên lấy hơi chứ! –Hắn phát hiện nàng không hít thở!
Lấy, lấy hơi?!
Nước biển sặc vào cổ họng, xoang mũi, phổi, không chỗ nào không đau, hắn bắt nàng… lấy hơi trong biển thế nào đây? Nàng ngay cả cãi lại cũng không làm được!
- Không đúng, cô không thể dùng phổi. –Hắn chợt nhớ tới.
Cảm ơn ngươi đã phát hiện ra trọng điểm…
- Phải dùng mang. –Giọng điệu hắn rất nghiêm túc, không nói nói đùa, cũng không phải châm chọc.
Mang?!
Xin lỗi, nàng không có thứ đó.
Mẫu thân nàng đã quên không sinh một bộ cho nàng…
- Nhân loại phiền phức quá, ngay cả hô hấp cũng không biết. –Miệng lưỡi chán ghét, không cần nhìn vẻ mặt người nói.
- … -Là im lặng, cũng là điềm báo chết ngạt, Hồng Tảo thở ra một hơi cuối cùng.
- Này này này… Cô đừng chết nha! –Hắn giống như đang cầm đồ sứ mong manh nhất, hoàn toàn không dám thêm nửa phần sức.
Ý thức đang bay xa, bóng tối đang buông xuống, sau nỗi đau đớn cùng cực, rốt cuộc đã sắp được giải thoát…
Ý thức bị cưỡng ép mang trở về, bóng tối chợt biến mất, ánh sáng chói lòa, hơi thở của nàng một lần nữa đẩy về lá phổi, nước biển lạnh buốt dường như cách xa da thịt, không còn bao phủ chặt chẽ nữa.
- Khụ khụ khụ khụ… -Nàng ho dữ dội rất lâu, một bên lại không kìm được tham lam hít sâu từng ngụm không khí tươi mát ở trong nước biển…
Ở trong nước biển?
Hít từng ngụm không khí tươi mát?
Đôi mắt hạnh trong nháy mắt trừng lớn.
Lúc trước, bị hạn chế trong nước biển mằn mặn nàng không thể mở mắt nhìn vật. Hiện tại, trước mắt sáng ngời rõ ràng, là cảnh biển nàng chưa từng thấy bao giờ… Đứng ở trên mặt đất ngắm biển và ngắm biển khi thân ở trong nước, phong cảnh hoàn toàn khác hẳn.
Phe phẩy tới lui là sóng triều mà không phải gió biển. Bơi trên đỉnh đầu là cá mà không phải chim bay…
- Suýt nữa quên làm phép cho cô, ta đánh giá nhân loại các cô quá cao rồi. –Bởi vì mình có thể chạy cả hai nơi đất liền biển cả, không có vấn đề về thích ứng nên quên bẵng sự yếu ớt và nhỏ bé của nhân loại.
Ánh sáng cháy đỏ, đặt khắp cả người nàng, vô cùng ấm áp. Nàng men theo ánh sáng cũng nương theo thanh âm ngoảnh đầu nhìn lại, bất ngờ nhìn thấy ‘hắn’.
Long Tứ.
Hắn ở trong thủy triều, mái tóc đen phất phơ sau gáy, thân hình vững chắc, không hề nhìn thấy chút cố sức nào.
- Ngươi… sao lại ở đây? –Nàng ngỡ ngàng hỏi. Ồ, hai giọng nói quen tai trong đầu rốt cuộc lồng vào với nhau. Hắn, cự long vảy đỏ…
Nàng nhất thời hiểu rõ, giọng nói quen thuộc đó từ đâu mà tới!
- Ngươi là… con Hồng Long kia? –Tuy là câu hỏi nhưng lại tràn đầy khẳng định.
Câu trả lời của Bồ Lao là nhướng mày, như đồng ý.
- Ngươi không phải người?
Nghe qua như đang mắng người.
Có điều, hắn không phải người, hoàn toàn chính xác.
Bồ Lao không có chỗ phản bác, nhếch miệng, loáng thoáng nhìn thấy răng rồng sắc bén tỏa sáng lấp lánh trong nụ cười cao ngạo.
- Ta không phải người, ta là con trai rồng, Tứ Long Tử của Long Hài Thành, Bồ Lao.
Hồng Tảo kinh ngạc, cảm thấy khiếp sợ, một mặt rốt cuộc có thể lý giải, vì sao khi mới nhìn thấy hắn, cảm giác khác biệt trên người hắn từ đâu mà tới.
Thì ra hắn không phải người, hắn là Long nên mới sẽ có sự dữ tợn, hơi thở của dã thú, không bị lễ giáo gò bó, ngỗ ngược, buông thả, tùy ý mà nam tử bình thường hiếm có.
- Cô sợ hãi à? –Thấy nàng rất lâu không lên tiếng, chỉ có đôi mắt to to tròn tròn nhìn chằm chằm hắn xuất thần, như nhìn choáng váng, hắn đành lên tiếng giải trừ.
- …Trên đời này, thật sự có yêu quái… -Ngày hôm nay, liên tục nhìn thấy hai con, Hà Giao và Hải Long…
Ở trong mắt nàng, phàm là kẻ biết biến thành sinh vật không phải người đều là yêu, kệ hắn là giao hay là Long, chẳng phải đều là con sâu dài, mềm, vuốt bén răng sắc à?
- Yêu quái cái gì? Long không phải yêu! Kém xa lắm! –Bồ Lao đâu thể chịu được thần thú Long Tử tôn quý bị coi thành yêu vật được!?
Hắn rống làm đau cả tai nàng, nàng vươn tay bịt tai, bị hắn coi thành sợ hãi, không thể không thu liễm vẻ mặt dữ tợn.
Chậc, nhân loại nhát gan như chuột!
Hắn rống hai câu nữa, há chẳng phải sẽ rống nát lá gan của nàng?
- Long là Thần thú, nhân loại có may mắn nhìn thấy chúng ta, ai nấy đều sẽ quỳ xuống dập đầu, coi thành phúc báo, không ai dám chỉ vào chúng ta hô ‘yêu quái’. Cho nên, cô tốt nhất thu lại tiếng ‘yêu quái’ kia đi! –Hắn rất cố gắng giảm bớt âm lượng, mấy câu chuẩn bị gầm rống đã cố gắng trở nên mềm mỏng.
Hắn thật sự rất cố gắng, chỉ là không am hiểu cho lắm, dẫn đến việc vẽ hổ không thành ngược lại thành chó.
Càng muốn mềm mỏng càng giống như nghiến răng, càng từng chữ giảm chậm càng giống như đằng đằng sát khí.
Nàng thật sự muốn nói cho hắn biết, không cần miễn cưỡng như vậy, nàng không sợ đâu…
Ngược lại, ‘giọng dịu cứng đờ’ hắn cố duy trì cùng ‘cười ngọt vặn vẹo’ khá là dọa người.
- Thần thú Long Tử vì sao tìm ta? Ta không phải là một… nhân loại phiền phức, không nên có chút quan hệ gì với Thần thú sao? –Về điểm này, sau khi biết được thân phận hắn, sự khó hiểu từ từ dâng lên trong lòng.
Bồ Lao một tay khẽ đỡ đằng sau bụng nàng, tay kia vuốt mái tóc đang tung bay, động tác gãi tóc xuất hiện trên người một nam nhân vai u thịt bắp, lại mang theo chút trẻ con và… đáng yêu.
Tuy rằng từ ‘đáng yêu’ này dùng trên người hắn cực kỳ không hợp, không thỏa đáng, nhưng…
Quả thật là rất đáng yêu.
- Bởi vì ngươi là ‘táo đỏ’.
Thuyết phục biết nhường nào.
Câu trả lời của hắn khiến nàng hoang mang bội phần.
- Ngươi biết ta? –Bằng không, sao lại tới tìm vì tên của nàng?
Hắn lắc đầu.
- Không biết lại tìm ta? –Nàng khẽ cau mày.
- Cô dường như rất nổi danh, mọi người vừa nghe đều biết cô là ai. Tiểu Cửu còn nói, tùy tiện tìm một thằng nhóc sáu tuổi để hỏi, nó cũng có thể trả lời ta tìm ‘táo đỏ’ ở đâu.
- … -Càng nghe càng có thứ cảm giác kỳ quái, nàng biết rõ mình chẳng phải danh nhân.
- Tiểu Cửu là?
- Cửu đệ của ta. –Một con rồng tham ăn.
- Bởi vì ta là Hồng Tảo, cho nên nhọc công Long Tử tới tìm, nguyên do trong đó ngươi vẫn không nói rõ ràng. –Nàng, một nhân loại nho nhỏ, thân không có gia tài bạc vạn, cha mẹ mất sớm, không huynh đệ tỷ muội, bình thường đơn giản, không có được tài nghệ mưu sinh quá độc đáo, sao lại nhọc lòng Thần thú tới?
- Phụ vương ta mắc bệnh nặng, cần ngươi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.