Chương 11
Bắc Khuynh
18/08/2017
Editor: Thu Lệ
Nếu như Tống Tinh Thần biết mình mình đứng đợi tại chỗ ngược lại không an toàn mà nói, thì cho dù là núi đao biển lửa cô cũng đi theo huấn luyện viên.
Sắc trời đã tối, xa xa một tầng xương mù tràn ngập tới đây.
Tống Tinh Thần nhìn xuyên thấu qua ánh trời chiều này về phương xa một cái, rốt cuộc lo lắng đi về phía trước mấy bước. "Huấn luyện viên?"
Trong núi rừng hoàn toàn yên tĩnh, sương mù trước mắt cũng càng ngày càng dày đặc, cô từ từ di chuyển bước chân, đi ngang qua cây cối sẽ khắc ký hiệu lên đó để đánh dấu, lúc này mới từ từ đi về phía trước.
Thật ra thì cô cũng hiểu dưới tình huống này vẫn nên ở tại chỗ đợi lệnh, các huấn luyện viên trở lại tìm cô có vẻ tốt hơn. Nhưng trong núi nổi lên sương mù dày đặc, không riêng gì Tống Tinh Thần, dù là huấn luyện viên từng có kinh nghiệm diễn tập cũng không nhất định có thể tìm được phương hướng chính xác.
Hơn nữa, sương mù trong núi này mà không đi ra ngoài, tối nay Tống Tinh Thần sẽ bị vây chết ở chỗ này, thậm chí có thể còn gặp phải nguy hiểm lớn hơn bây giờ.
Tống Tinh Thần nhớ tới khi còn bé đúng là như thế này, một mình cô vừa đi vừa khóc không ngừng, nhưng đáp lại bên tai cô chỉ là tiếng gào thét giá rét của gió. Đến buổi tối cô liền co rúc ở bên cạnh một gốc cây đại thụ, lạnh cóng đến run lẩy bẩy.
Cô cắn cắn môi, vứt bỏ những bóng ma và sợ hãi trong lòng, nắm chặt dao ba cạnh trong tay đi về phía trước.
******
Lúc huấn luyện viên tìm được hai bạn học nữ kia trở về đường cũ, nhìn thấy sương mù trước mắt cũng biết chuyện lớn không ổn, anh ta vừa dùng vô tuyến truyền tin báo cáo tình huống trước mắt và yêu cầu trợ giúp, vừa dẫn theo hai bạn học nữ tiếp tục tìm kiếm Chỉ đạo viên Tống.
Tô Thanh Triệt đang huấn luyện, tất cả đội ngũ hình vuông đều tập họp ở trên thao trường vẫn không nhúc nhích.
Anh đứng chắp tay, đứng ở chỗ cao nhất nhìn xuống phía dưới, đội ngũ thật chỉnh tề đã không nôn nôn nóng nóng xiêu vẹo sức sẹo như lúc mới vào bộ đội quân huấn, gương mặt tuấn tú vẻ mặt không chút thay đổi, trong mắt là một mảnh màu đen, sâu không thấy đáy.
Huấn luyện viên về tới trước xếp thành một tiểu đoàn đứng trước mặt của anh, dáng người cao thẳng nhưng toàn thân toát đầy mồ hôi lạnh.
Uy phong vô hình của Tô Thanh Triệt chìm đến mức khiến người ta có chút không thở nổi. Anh trầm mặc trong chốc lát rồi mới nói: "Khẩn cấp tập họp, cần phải tìm được cô trước khi trời sáng."
Bọn họ cũng coi là Bá Vương trong núi rồi, nhưng cũng biết rõ rừng núi nổi sương mù nguy hiểm cỡ nào. Huống chi là vào buổi tối, mà chỉ có một cô gái ở bên ngoài.
Tô Thanh Triệt nhảy xuống khỏi xe, dẫn dắt một tiểu đội trinh sát bắt đầu tiến vào rừng núi tìm kiếm. Những người còn lại từng lớp từng lớp chia ra tìm kiếm ở các hướng khác.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tô Thanh Triệt cũng đã xâm nhập sâu vào trong rừng núi.
Ban đêm rừng núi tĩnh lặng chỉ có tiếng côn trùng kêu, anh cầm đèn pha đi sâu vào trong, sau lưng tiểu đội trinh sát vừa kêu tên của cô vừa tìm kiếm còn để lại dấu vết.
Thời gian càng dài, trong lòng các chiến sĩ cũng càng cảm thấy nóng nảy.
Dừng lại chốc lát, Tô Thanh Triệt suy nghĩ một chút rồi ra lệnh: "Bốn người các cậu gộp thành một tổ tách ra hành động, tôi trở về chỗ cuối cùng cô ấy rời đi xem một chút, có tin gì lập tức liên lạc với tôi."
"Rõ, thủ trưởng."
******
Chờ đến khi Tô Thanh Triệt tìm được Tống Tinh Thần, anh đột nhiên có chút dở khóc dở cười.
Xuất động nhiều binh lực như vậy tìm cô như mò kim đáy biển, thế nhưng cô lại ngủ ở chỗ này. Nếu không phải là Tô Thanh Triệt đi tìm men theo những ký hiệu cô vạch trên thân cây, lại cơ duyên xảo hợp làm rơi bộ đàm xuống hố, anh thật sự vẫn không để ý bẫy rập này đã bị thợ săn vứt bỏ.
Anh cầm đèn pin quơ quơ về phía người dưới hố, lười biếng lên tiếng nói: "Này."
Tống Tinh Thần chỉ cảm thấy một trận chói mắt, che mắt tỉnh lại, liền phát hiện phía trên có một chùm ánh sáng mạnh mẽ d/đ;l;q'd chiếu vào trên mặt của cô. Cô giơ tay lên che mặt, vừa thì thầm. "Đồng chí, làm phiền anh xê dịch đèn pin trong tay anh qua một bên được không? Trường lớp anh không dạy anh sửu dụng như thế nào à?"
Vẫn còn rất nhiều sinh lực.
Tô Thanh Triệt nhếch nhếch khóe môi, nhưng mà trong nội tâm lại thở phào nhẹ nhõm. Mặc kệ từ nguyên nhân gì, Tống Tinh Thần bị lạc đường trong rừng núi anh đều muốn hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Hiện tại người đã tìm được, cũng xác định năng lực trong lòng không có vấn đề gì, cũng không phải là thở phào nhẹ nhõm sao?
Tống Tinh Thần thấy người phía trên không có tư tưởng giác ngộ một chút nào, trực tiếp nắm thứ gì đó có thể nắm được ở bên cạnh ném lên phía trên. "Đồng chí, anh ngủ thiếp đi hả?"
Tô Thanh Triệt thiếu chút nữa bị cô ném trúng, nghiêng nghiêng người tránh qua, lúc này mới thu đèn pin nhét vào túi. "Là tôi."
Tống Tinh Thần sững sờ, ngay sau đó khi phản ứng lại là Tô Thanh Triệt, vô cùng u oán thở dài. "Tại sao là anh hả?"
Trong lúc rọi đèn pin, Tô Thanh Triệt đã tính toán sơ độ sâu của hố, dựa vào sức lực của một mình anh thì không thể nào đưa cô lên đây được, nhưng cố tình bộ đàm lại bị rơi vào trong hố.
Anh nhíu mày một cái, chống tay xuống ụ đất bên cạnh, vừa định nhảy xuống, ngay sau đó lại nghĩ tới phía dưới còn có người nào đó đang đứng. "Cô nhích sang bên cạnh một chút."
Tống Tinh Thần lên tiếng ác liệt, "Làm gì?"
Tô Thanh Triệt híp híp mắt, vẻ mặt không vui. "Nói nhảm nhiều như vậy, trở về viết kiểm điểm."
Thấy cô nhảy sang bên cạnh, lúc này anh mới nhảy một cái vững vàng xuống tới.
Tống Tinh Thần thấy anh xuống, trợn mắt hốc mồm. "Anh không ở trên đó kéo tôi lên mà nhảy xuống đây làm gì hả?"
Tô Thanh Triệt giẫm giẫm trên mặt đất mấy cái, lại lấy đèn pin cầm tay ra chiếu chiếu xác định nơi này không có cơ quan bắt thú, lúc này mới ngồi xổm người xuống tìm kiếm máy bộ đàm của mình.
"Kéo không nhúc nhích." Đoàn trưởng Tô thành thật nói như thế.
Tống Tinh Thần trợn mắt, liếc mắt nhìn toàn thân mình, không dám tin. "Đoàn trưởng Tô, vậy thể năng của anh không đạt tiêu chuẩn rồi nha. Có phải anh chỉ được mã ngoài thôi không?"
Tô Thanh Triệt nhướng mày, ngay cả trả lời cũng tiết kiệm, trực tiếp cầm đèn pin chiếu vào mắt của cô. Nhìn cô muốn bùng nổ, lúc này mới dời đi.
Vừa rời đi một cái như vậy, đoàn trưởng Tô đã cảm thấy chuyện lớn không đúng. Sắc mặt anh biến đổi, giữ chặt tay Tống Tinh Thần một phen, trầm giọng hỏi cô: "Mới vừa rồi cô lấy gì ném tôi?"
Tống Tinh Thần bị anh nắm đau, nhéo nhéo mấy cái tránh ra lúc này mới xoa cánh tay rầm rì nói: "Làm gì dữ như vậy chứ, đến nỗi nhảy xuống tìm tôi tính sổ à. . . . . ."
Tô Thanh Triệt nhìn Tống Tinh Thần đang ở gần trong gang tấc, thiếu chút nữa ra tay đánh ngã cô. Nhịn lại nhịn, đoàn trưởng Tô quyết định trở về nhất định phải phạt cô 3000 chữ kiểm điểm, lúc này mới khắc chế hỏi: "Tôi hỏi cô, mới vừa rồi cô ném cái gì?"
Tống Tinh Thần thích ứng được bóng tối trước mắt, lúc này mới thấy rõ một đôi tròng mắt đen sáng quắc rực rỡ của đoàn trưởng Tô, sững sờ, ngay sau đó mới hạ giọng nói: "Chính vật khi nãy rớt xuống nện vào tôi. . . . . ."
Tô Thanh Triệt cảm giác gần đây tố chất quân sự của mình cũng giảm thấp xuống ——
Cho nên khi Tống Tinh Thần biết vật mình ném đi có thể cứu cô thoát ly khổ hải thì hối hận đến ruột đều xanh rồi. "Sao anh lại không tiếp được chứ?"
Tô Thanh Triệt lười biếng liếc cô một cái, "Cái đó là cô ném cho tôi sao?"
Tống Tinh Thần nổi đóa: "Không phải đưa cho anh thì đưa cho ai?"
Cũng phải, đoàn trưởng Tô gật đầu một cái, nghiêm trang: "Chẳng lẽ là tôi hiểu lầm? Thật ra thì cô không phải đang ném tôi. . . . . ." Mà là tốt bụng đưa trang bị cho tôi.
Tống Tinh Thần hiểu rõ không thể cứu vãn, trong nháy mắt lười phải nói nhảm với anh, ngồi chồm hổm trong góc vẽ vòng vòng rồi.
Chỉ là, tình hình hiện giờ đã tốt hơn lúc đầu rất nhiều rồi. Trong cảnh tối lửa tắt đèn, cỏ hoang tiêu điều lạnh lẽo như vậy, cuối cùng cũng có thêm một người cùng chịu với cô rồi.
Nghĩ như vậy, cô từ từ nhích nhích về phía anh.
Tô Thanh Triệt nhắm mắt dưỡng thần, nghe động tĩnh chỉ hé mắt ra nhìn một chút rồi ung dung thản nhiên nhắm lại.
Tống Tinh Thần xê gần lại một chút, mới có cảm giác an toàn, vừa định ngồi dưới đáy hố chờ đại bộ đội tới đây. Liền bị Tô Thanh Triệt giữ chặt lấy cổ tay, ngay sau đó miệng cũng bị anh bịt lại.
Tống Tinh Thần ngay cả đấu tranh dữ dội cũng không kịp, bàn tay to của Tô Thanh Triệt đã bao quát, ôm cả người cô vào trong ngực.
Mẹ nó, đây là tình huống gì!
Lúc Tống Tinh Thần bị anh khống chế không thể nhúc nhích chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là: Thể năng của đoàn trưởng Tô vẫn còn đạt tiêu chuẩn.
Hai tay của Tô Thanh Triệt dùng để chế ngự Tống tinh thần, hoàn toàn không dứt ra được. Nhớ khi anh buông lỏng tay bịt miệng cô ra, cảm xúc mềm mại phớt qua lòng bàn tay khiến anh không khỏi nhíu mày, ngay sau đó nhẫn tâm giữ chặt đầu của cô ấn vào trong ngực mình.
Anh nhỏ giọng, gằn từng chữ: "Đừng động."
Tô Thanh Triệt nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm con rắn nhỏ đang bò ngoằn ngoèo sau lưng Tống Tinh Thần, ôm chặt Tống Tinh Thần còn cố gắng giãy giụa vào trong ngực, anh nhanh d/đ;l;q'd chóng rút dao ba cạnh của mình nắm chặt trong lòng bàn tay, cả người căng thẳng ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Có lẽ con rắn nhỏ đó đã nhận ra nguy cơ, nhưng vẫn le lưỡi bò qua bên này.
Tô Thanh Triệt nhíu nhíu mày, đỡ Tống Tinh Thần đi về phía trước mấy bước, ngay sau đó hơi nghiêng thân thể về phía trước chuẩn bị đánh ra bất cứ lúc nào.
Cuối cùng, Tống Tinh Thần cũng nhận thấy được bản thân mình đang ở dưới tình huống gì, bị buồn bực đến không thở nổi cô giơ tay lên gãi gãi sau lưng anh, ý bảo anh buông ra, khi anh buông ra rồi cô chầm chậm xoay người….
Vừa xoay người lại, cô trợn tròn mắt.
Mà Tô Thanh Triệt giống như là cố ý để cho cô nhìn thấy vậy, đáy mắt cười chúm chím liếc cô một cái, ngay sau đó Tống Tinh Thần cũng không thấy rõ ràng anh đã làm cái gì, chỉ cảm thấy thân hình anh vừa động, tay phải nâng lên thật nhanh rồi hạ xuống, con rắn nhỏ mới vừa rồi còn ở nơi này đã biến thành hai khúc rơi xuống bên chân của cô.
Tống Tinh Thần bị dọa đến kêu lên một tiếng sợ hãi, trực tiếp bổ nhào vào trong người Tô Thanh Triệt.
Tô Thanh Triệt bị cô đụng phải lùi về phía sau một bước, bị đặt trên vách hố đất. Anh nhíu mày, giang hai tay ra mặc cho cô kéo đi một hồi mới thong thả ung dung chọc chọc cô. "Chỉ đạo viên Tống, cô có thể buông ra rồi chứ?"
Tống Tinh Thần bị con rắn nhỏ ghê tởm đến muốn ói, lắc đầu một cái, bỗng dưng nắm lấy cổ áo quân phục của anh, uy hiếp nói: "Anh mau bắt nó đi, nếu không tôi với anh không xong đâu."
Tô Thanh Triệt nâng khóe môi cười như có như không, "Tôi và cô không xong như thế nào?"
Tống Tinh Thần bị lời nói của anh chẹn họng, nhướng mày đang muốn nổi đóa, thấy vẻ mặt nhẹ nhõm lạnh nhạt của anh, lúc này mới khôi phục chút lý trí buông anh ra khẽ lùi về phía sau một bước. "Làm phiền đoàn trưởng Tô xử lý thi thể của tù bình một chút có được không?"
Tù binh?
Tô Thanh Triệt cười một tiếng, mệt cho cô nghĩ ra.
Nếu như Tống Tinh Thần biết mình mình đứng đợi tại chỗ ngược lại không an toàn mà nói, thì cho dù là núi đao biển lửa cô cũng đi theo huấn luyện viên.
Sắc trời đã tối, xa xa một tầng xương mù tràn ngập tới đây.
Tống Tinh Thần nhìn xuyên thấu qua ánh trời chiều này về phương xa một cái, rốt cuộc lo lắng đi về phía trước mấy bước. "Huấn luyện viên?"
Trong núi rừng hoàn toàn yên tĩnh, sương mù trước mắt cũng càng ngày càng dày đặc, cô từ từ di chuyển bước chân, đi ngang qua cây cối sẽ khắc ký hiệu lên đó để đánh dấu, lúc này mới từ từ đi về phía trước.
Thật ra thì cô cũng hiểu dưới tình huống này vẫn nên ở tại chỗ đợi lệnh, các huấn luyện viên trở lại tìm cô có vẻ tốt hơn. Nhưng trong núi nổi lên sương mù dày đặc, không riêng gì Tống Tinh Thần, dù là huấn luyện viên từng có kinh nghiệm diễn tập cũng không nhất định có thể tìm được phương hướng chính xác.
Hơn nữa, sương mù trong núi này mà không đi ra ngoài, tối nay Tống Tinh Thần sẽ bị vây chết ở chỗ này, thậm chí có thể còn gặp phải nguy hiểm lớn hơn bây giờ.
Tống Tinh Thần nhớ tới khi còn bé đúng là như thế này, một mình cô vừa đi vừa khóc không ngừng, nhưng đáp lại bên tai cô chỉ là tiếng gào thét giá rét của gió. Đến buổi tối cô liền co rúc ở bên cạnh một gốc cây đại thụ, lạnh cóng đến run lẩy bẩy.
Cô cắn cắn môi, vứt bỏ những bóng ma và sợ hãi trong lòng, nắm chặt dao ba cạnh trong tay đi về phía trước.
******
Lúc huấn luyện viên tìm được hai bạn học nữ kia trở về đường cũ, nhìn thấy sương mù trước mắt cũng biết chuyện lớn không ổn, anh ta vừa dùng vô tuyến truyền tin báo cáo tình huống trước mắt và yêu cầu trợ giúp, vừa dẫn theo hai bạn học nữ tiếp tục tìm kiếm Chỉ đạo viên Tống.
Tô Thanh Triệt đang huấn luyện, tất cả đội ngũ hình vuông đều tập họp ở trên thao trường vẫn không nhúc nhích.
Anh đứng chắp tay, đứng ở chỗ cao nhất nhìn xuống phía dưới, đội ngũ thật chỉnh tề đã không nôn nôn nóng nóng xiêu vẹo sức sẹo như lúc mới vào bộ đội quân huấn, gương mặt tuấn tú vẻ mặt không chút thay đổi, trong mắt là một mảnh màu đen, sâu không thấy đáy.
Huấn luyện viên về tới trước xếp thành một tiểu đoàn đứng trước mặt của anh, dáng người cao thẳng nhưng toàn thân toát đầy mồ hôi lạnh.
Uy phong vô hình của Tô Thanh Triệt chìm đến mức khiến người ta có chút không thở nổi. Anh trầm mặc trong chốc lát rồi mới nói: "Khẩn cấp tập họp, cần phải tìm được cô trước khi trời sáng."
Bọn họ cũng coi là Bá Vương trong núi rồi, nhưng cũng biết rõ rừng núi nổi sương mù nguy hiểm cỡ nào. Huống chi là vào buổi tối, mà chỉ có một cô gái ở bên ngoài.
Tô Thanh Triệt nhảy xuống khỏi xe, dẫn dắt một tiểu đội trinh sát bắt đầu tiến vào rừng núi tìm kiếm. Những người còn lại từng lớp từng lớp chia ra tìm kiếm ở các hướng khác.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tô Thanh Triệt cũng đã xâm nhập sâu vào trong rừng núi.
Ban đêm rừng núi tĩnh lặng chỉ có tiếng côn trùng kêu, anh cầm đèn pha đi sâu vào trong, sau lưng tiểu đội trinh sát vừa kêu tên của cô vừa tìm kiếm còn để lại dấu vết.
Thời gian càng dài, trong lòng các chiến sĩ cũng càng cảm thấy nóng nảy.
Dừng lại chốc lát, Tô Thanh Triệt suy nghĩ một chút rồi ra lệnh: "Bốn người các cậu gộp thành một tổ tách ra hành động, tôi trở về chỗ cuối cùng cô ấy rời đi xem một chút, có tin gì lập tức liên lạc với tôi."
"Rõ, thủ trưởng."
******
Chờ đến khi Tô Thanh Triệt tìm được Tống Tinh Thần, anh đột nhiên có chút dở khóc dở cười.
Xuất động nhiều binh lực như vậy tìm cô như mò kim đáy biển, thế nhưng cô lại ngủ ở chỗ này. Nếu không phải là Tô Thanh Triệt đi tìm men theo những ký hiệu cô vạch trên thân cây, lại cơ duyên xảo hợp làm rơi bộ đàm xuống hố, anh thật sự vẫn không để ý bẫy rập này đã bị thợ săn vứt bỏ.
Anh cầm đèn pin quơ quơ về phía người dưới hố, lười biếng lên tiếng nói: "Này."
Tống Tinh Thần chỉ cảm thấy một trận chói mắt, che mắt tỉnh lại, liền phát hiện phía trên có một chùm ánh sáng mạnh mẽ d/đ;l;q'd chiếu vào trên mặt của cô. Cô giơ tay lên che mặt, vừa thì thầm. "Đồng chí, làm phiền anh xê dịch đèn pin trong tay anh qua một bên được không? Trường lớp anh không dạy anh sửu dụng như thế nào à?"
Vẫn còn rất nhiều sinh lực.
Tô Thanh Triệt nhếch nhếch khóe môi, nhưng mà trong nội tâm lại thở phào nhẹ nhõm. Mặc kệ từ nguyên nhân gì, Tống Tinh Thần bị lạc đường trong rừng núi anh đều muốn hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Hiện tại người đã tìm được, cũng xác định năng lực trong lòng không có vấn đề gì, cũng không phải là thở phào nhẹ nhõm sao?
Tống Tinh Thần thấy người phía trên không có tư tưởng giác ngộ một chút nào, trực tiếp nắm thứ gì đó có thể nắm được ở bên cạnh ném lên phía trên. "Đồng chí, anh ngủ thiếp đi hả?"
Tô Thanh Triệt thiếu chút nữa bị cô ném trúng, nghiêng nghiêng người tránh qua, lúc này mới thu đèn pin nhét vào túi. "Là tôi."
Tống Tinh Thần sững sờ, ngay sau đó khi phản ứng lại là Tô Thanh Triệt, vô cùng u oán thở dài. "Tại sao là anh hả?"
Trong lúc rọi đèn pin, Tô Thanh Triệt đã tính toán sơ độ sâu của hố, dựa vào sức lực của một mình anh thì không thể nào đưa cô lên đây được, nhưng cố tình bộ đàm lại bị rơi vào trong hố.
Anh nhíu mày một cái, chống tay xuống ụ đất bên cạnh, vừa định nhảy xuống, ngay sau đó lại nghĩ tới phía dưới còn có người nào đó đang đứng. "Cô nhích sang bên cạnh một chút."
Tống Tinh Thần lên tiếng ác liệt, "Làm gì?"
Tô Thanh Triệt híp híp mắt, vẻ mặt không vui. "Nói nhảm nhiều như vậy, trở về viết kiểm điểm."
Thấy cô nhảy sang bên cạnh, lúc này anh mới nhảy một cái vững vàng xuống tới.
Tống Tinh Thần thấy anh xuống, trợn mắt hốc mồm. "Anh không ở trên đó kéo tôi lên mà nhảy xuống đây làm gì hả?"
Tô Thanh Triệt giẫm giẫm trên mặt đất mấy cái, lại lấy đèn pin cầm tay ra chiếu chiếu xác định nơi này không có cơ quan bắt thú, lúc này mới ngồi xổm người xuống tìm kiếm máy bộ đàm của mình.
"Kéo không nhúc nhích." Đoàn trưởng Tô thành thật nói như thế.
Tống Tinh Thần trợn mắt, liếc mắt nhìn toàn thân mình, không dám tin. "Đoàn trưởng Tô, vậy thể năng của anh không đạt tiêu chuẩn rồi nha. Có phải anh chỉ được mã ngoài thôi không?"
Tô Thanh Triệt nhướng mày, ngay cả trả lời cũng tiết kiệm, trực tiếp cầm đèn pin chiếu vào mắt của cô. Nhìn cô muốn bùng nổ, lúc này mới dời đi.
Vừa rời đi một cái như vậy, đoàn trưởng Tô đã cảm thấy chuyện lớn không đúng. Sắc mặt anh biến đổi, giữ chặt tay Tống Tinh Thần một phen, trầm giọng hỏi cô: "Mới vừa rồi cô lấy gì ném tôi?"
Tống Tinh Thần bị anh nắm đau, nhéo nhéo mấy cái tránh ra lúc này mới xoa cánh tay rầm rì nói: "Làm gì dữ như vậy chứ, đến nỗi nhảy xuống tìm tôi tính sổ à. . . . . ."
Tô Thanh Triệt nhìn Tống Tinh Thần đang ở gần trong gang tấc, thiếu chút nữa ra tay đánh ngã cô. Nhịn lại nhịn, đoàn trưởng Tô quyết định trở về nhất định phải phạt cô 3000 chữ kiểm điểm, lúc này mới khắc chế hỏi: "Tôi hỏi cô, mới vừa rồi cô ném cái gì?"
Tống Tinh Thần thích ứng được bóng tối trước mắt, lúc này mới thấy rõ một đôi tròng mắt đen sáng quắc rực rỡ của đoàn trưởng Tô, sững sờ, ngay sau đó mới hạ giọng nói: "Chính vật khi nãy rớt xuống nện vào tôi. . . . . ."
Tô Thanh Triệt cảm giác gần đây tố chất quân sự của mình cũng giảm thấp xuống ——
Cho nên khi Tống Tinh Thần biết vật mình ném đi có thể cứu cô thoát ly khổ hải thì hối hận đến ruột đều xanh rồi. "Sao anh lại không tiếp được chứ?"
Tô Thanh Triệt lười biếng liếc cô một cái, "Cái đó là cô ném cho tôi sao?"
Tống Tinh Thần nổi đóa: "Không phải đưa cho anh thì đưa cho ai?"
Cũng phải, đoàn trưởng Tô gật đầu một cái, nghiêm trang: "Chẳng lẽ là tôi hiểu lầm? Thật ra thì cô không phải đang ném tôi. . . . . ." Mà là tốt bụng đưa trang bị cho tôi.
Tống Tinh Thần hiểu rõ không thể cứu vãn, trong nháy mắt lười phải nói nhảm với anh, ngồi chồm hổm trong góc vẽ vòng vòng rồi.
Chỉ là, tình hình hiện giờ đã tốt hơn lúc đầu rất nhiều rồi. Trong cảnh tối lửa tắt đèn, cỏ hoang tiêu điều lạnh lẽo như vậy, cuối cùng cũng có thêm một người cùng chịu với cô rồi.
Nghĩ như vậy, cô từ từ nhích nhích về phía anh.
Tô Thanh Triệt nhắm mắt dưỡng thần, nghe động tĩnh chỉ hé mắt ra nhìn một chút rồi ung dung thản nhiên nhắm lại.
Tống Tinh Thần xê gần lại một chút, mới có cảm giác an toàn, vừa định ngồi dưới đáy hố chờ đại bộ đội tới đây. Liền bị Tô Thanh Triệt giữ chặt lấy cổ tay, ngay sau đó miệng cũng bị anh bịt lại.
Tống Tinh Thần ngay cả đấu tranh dữ dội cũng không kịp, bàn tay to của Tô Thanh Triệt đã bao quát, ôm cả người cô vào trong ngực.
Mẹ nó, đây là tình huống gì!
Lúc Tống Tinh Thần bị anh khống chế không thể nhúc nhích chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là: Thể năng của đoàn trưởng Tô vẫn còn đạt tiêu chuẩn.
Hai tay của Tô Thanh Triệt dùng để chế ngự Tống tinh thần, hoàn toàn không dứt ra được. Nhớ khi anh buông lỏng tay bịt miệng cô ra, cảm xúc mềm mại phớt qua lòng bàn tay khiến anh không khỏi nhíu mày, ngay sau đó nhẫn tâm giữ chặt đầu của cô ấn vào trong ngực mình.
Anh nhỏ giọng, gằn từng chữ: "Đừng động."
Tô Thanh Triệt nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm con rắn nhỏ đang bò ngoằn ngoèo sau lưng Tống Tinh Thần, ôm chặt Tống Tinh Thần còn cố gắng giãy giụa vào trong ngực, anh nhanh d/đ;l;q'd chóng rút dao ba cạnh của mình nắm chặt trong lòng bàn tay, cả người căng thẳng ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Có lẽ con rắn nhỏ đó đã nhận ra nguy cơ, nhưng vẫn le lưỡi bò qua bên này.
Tô Thanh Triệt nhíu nhíu mày, đỡ Tống Tinh Thần đi về phía trước mấy bước, ngay sau đó hơi nghiêng thân thể về phía trước chuẩn bị đánh ra bất cứ lúc nào.
Cuối cùng, Tống Tinh Thần cũng nhận thấy được bản thân mình đang ở dưới tình huống gì, bị buồn bực đến không thở nổi cô giơ tay lên gãi gãi sau lưng anh, ý bảo anh buông ra, khi anh buông ra rồi cô chầm chậm xoay người….
Vừa xoay người lại, cô trợn tròn mắt.
Mà Tô Thanh Triệt giống như là cố ý để cho cô nhìn thấy vậy, đáy mắt cười chúm chím liếc cô một cái, ngay sau đó Tống Tinh Thần cũng không thấy rõ ràng anh đã làm cái gì, chỉ cảm thấy thân hình anh vừa động, tay phải nâng lên thật nhanh rồi hạ xuống, con rắn nhỏ mới vừa rồi còn ở nơi này đã biến thành hai khúc rơi xuống bên chân của cô.
Tống Tinh Thần bị dọa đến kêu lên một tiếng sợ hãi, trực tiếp bổ nhào vào trong người Tô Thanh Triệt.
Tô Thanh Triệt bị cô đụng phải lùi về phía sau một bước, bị đặt trên vách hố đất. Anh nhíu mày, giang hai tay ra mặc cho cô kéo đi một hồi mới thong thả ung dung chọc chọc cô. "Chỉ đạo viên Tống, cô có thể buông ra rồi chứ?"
Tống Tinh Thần bị con rắn nhỏ ghê tởm đến muốn ói, lắc đầu một cái, bỗng dưng nắm lấy cổ áo quân phục của anh, uy hiếp nói: "Anh mau bắt nó đi, nếu không tôi với anh không xong đâu."
Tô Thanh Triệt nâng khóe môi cười như có như không, "Tôi và cô không xong như thế nào?"
Tống Tinh Thần bị lời nói của anh chẹn họng, nhướng mày đang muốn nổi đóa, thấy vẻ mặt nhẹ nhõm lạnh nhạt của anh, lúc này mới khôi phục chút lý trí buông anh ra khẽ lùi về phía sau một bước. "Làm phiền đoàn trưởng Tô xử lý thi thể của tù bình một chút có được không?"
Tù binh?
Tô Thanh Triệt cười một tiếng, mệt cho cô nghĩ ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.