Chương 23
Bắc Khuynh
23/10/2017
Edit: Thu Lệ
Tô Thanh Triệt nhận được điện thoại của Phi Phàm thì anh đang dẫn theo Tống Tinh Thần chuẩn bị ra cửa.
Tống Tinh Thần đang mang giày, bị anh đụng nhẹ một cái không đứng vững theo bản năng kéo tay áo của anh lại.
Tô Thanh Triệt quay đầu lại nhìn cô một cái, có chút nhíu nhíu mày, không chờ cô mở miệng nói chuyện đã trực tiếp vững vàng giữ chặt cổ tay để đỡ cô.
Tống Tinh Thần sững sờ, nhìn về phía anh thì anh đã chuyển tầm mắt nhìn ra ngoài cửa.
Điện thoại nhanh chóng cúp máy, có lẽ cũng chưa tới ba mươi giây.
Tống Tinh Thần mang giầy xong, vỗ vỗ tay của anh, không cần cô nói gì anh đã tự nhiên buông lỏng tay ra, nhét chìa khóa cô để trên tủ giày vào túi xách cá nhân của cô, lúc này mới dẫn đầu đi ra ngoài trước.
Vì vậy, bà chủ nhỏ Tống Tinh Thần không khỏi có một ….. cảm giác mình mới là khách.
Chỉ có điều nói thật, cô không muốn ra khỏi nhà chút nào, một số hình mẫu áo tình thú của Tô Thanh Triệt vừa đưa lên, trong nháy mắt đã trở thành bạo loạn, quả nhiên hiệu ứng của mỹ nam thật là khổng lồ.
Nhưng cô lại không có cách nào giao hàng nha! Sau khi cô giải thích ít nhất cũng phải một tuần sau cô mới có thể giáo hàng, thì mặc kệ những khách hàng trước đó khó dây dưa hay là không khó dây dưa đều thống nhất biểu hiện dáng vẻ thông tình đạt lý, ngoan ngoãn hẹn lại ngày giao hàng.
Mặc dù đầu đầy vạch đen, nhưng nhìn doanh thu đầy bạc óng ánh, đồng chí bồi bàn Tống rất gian thương lần nữa thỏa thuận giá tiền, ước chừng tăng lên gấp đôi, lúc này mới hài lòng ra khỏi cửa.
******
Đúng vào giờ cao điểm tan ca nên xe của Tô Thanh Triệt vẫn không di chuyển được, hiện giờ đang kẹt xe trên đường trung tâm thành phố.
Anh mở radio lên, chỉnh đến kênh âm nhạc, lại điều chỉnh âm thanh, lúc này mới nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái. "Nghe cái này nhé?"
Tống Tinh Thần gật đầu một cái, "Lúc lái xe tôi cũng thích nghe kênh này."
Tô Thanh Triệt nhếch nhếch khóe môi gật đầu một cái, "Thích là được rồi."
Thích...... Là được rồi?
Tống Tinh Thần lập tức cứng ngắc ở trên ghế, động cũng không được mà không động cũng không xong. Cái này chính là dấu hiệu tỏ ra đầu hàng yếu thế hả? Biết cô phải phối hợp vào sinh ra tử với anh cho nên lương tâm trổi dậy, thay đổi thái độ với cô?
Giống như là đoán được cô đang suy nghĩ gì, Tô Thanh Triệt xoay đầu lại liếc nhìn cô một cái, nhẹ giọng mà kiên định nói: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, bất kỳ khả năng nào cũng không phải mấy cái đang đi lanh quanh trong đầu cô đâu."
Tống Tinh Thần sững sờ, "Làm sao anh biết tôi đang nghĩ gì?"
Tô Thanh Triệt lộ vẻ mặt hiểu rõ tất cả, "Bởi vì cô quá ngốc."
"......" Tống Tinh Thần im lặng im lặng, trong phút chốc cô vô cùng kích động muốn dùng túi xách Chanel trên tay này đập anh ngất đi! Hít vào một hơi thật sâu, cô đè nén bất d/đ;l;q;d mãn xuống đáy lòng, mắt lạnh liếc qua, hỏi ngược lại: "Một ngày anh không chê cười tôi thì cả người anh không được thoải mái có phải không?"
"Hình như là vậy......" Đoàn trưởng Tô như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, rất thành thật thừa nhận.
Thế giới tốt đẹp như thế, Tinh Thần mày không cần táo bạo như vậy, nhịn!
Dòng xe từ từ di chuyển về phía trước, bên trong xe chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng, đồng chí bạn gái giận dỗi nghiêng đầu nhìn dòng xe chạy còn chậm hơn kiến bò ngoài cửa sổ.
Đồng chí bạn trai sảng khoái tinh thần có chút hăng hái nghiêng đầu nhìn cô bạn gái đang mím môi chịu đựng.
Không khí yên lặng như vậy chỉ được chốc lát, cuối cùng đồng chí Tống cũng không nhịn được nữa, nhanh chóng cầm túi Chanel trong tay đập lên người Tô Thanh Triệt. "Bây giờ tôi có thể thay đổi người cộng tác không? Tôi cảm thấy đồng đội như heo sẽ vương chân của tôi."
Tô Thanh Triệt dễ dàng bắt được túi xách của cô, thuận tay ném ra ghế sau, lúc này mới bắt đầu tiến hành chủ đề thật sự của tối nay.
Ngón tay anh khoác lên trên tay lái nhẹ nhàng gõ gõ, đôi con ngươi đen nhánh sáng rực lên như điểm nước sơn. Sau lưng anh chính là màu ráng chiều trên đường cáo, những vòng sáng chợt lóe in rõ đường nét trên gò má anh, đẹp đẽ không nói nên lời.
Anh hỏi: "Tống Tinh Thần, cô sợ không?"
Trong mắt Tống Tinh Thần vẫn còn sót lại vẻ tức giận đùng đùng, phát sáng lên, nhìn vào trong mắt của Tô Thanh Triệt giống như những Tinh Thần trên bầu trời giờ phút này, không khỏi quyến rũ.
Anh nhẹ nhàng cười cười, giọng nói càng tỏ ra mềm mại."Tống Tinh Thần, cô sợ không?"
Tống Tinh Thần vừa khinh bỉ người đàn ông nói "Cô sợ không?" giống như đang nói "Ngày mai tôi mời cô đến Nhà Trắng chơi đùa" vậy, vừa nhắc nhở: "Theo kịch bản thì quan hệ của d,đ;l;q;d chúng ta là tình nhân đã ở bên nhau rất lâu, cho nên tôi cho phép trong lúc đang thi hành nhiệm vụ anh có thể gọi tôi là Tinh Thần."
Đoàn trưởng Tô mỉm cười một cái, biết nghe lời gọi: "Tinh Thần."
Vì vậy, cô nương nào đó vừa mới đề nghị xong đã bắt đầu hối hận. Hừ hừ, ai có thể nói cho cô biết tại sao giọng nói của người đàn ông này lại dễ nghe như vậy không, hai chữ "Tinh Thần" này vừa ra khỏi miệng anh, thật là mất hồn ngay lập tức.Cô nhắm lại mắt, mới hắn giọng một cái, rất bình tĩnh trả lời: "Sợ có thể ăn không?"
Xe phía trước từ từ di chuyển, Tô Thanh Triệt nắm tay lái từ từ đi theo, chỉ trầm mặc chốc lát, anh mới mới hạ thấp giọng nói thật: "Thật ra thì sợ cũng không sao......"
"Thật ra thì sợ cũng không sao......"
Tống Tinh Thần đè nén nhắm mắt lại lần nữa, chốc lát sau mới xoay gương mặt lạnh lẽo rất sát phong cảnh nhìn sang, "Anh có thể đừng dùng giọng điệu này không......"
"Hả?" Tiếp tục trầm thấp quyến rũ.
"Anh dùng giọng nói như vậy, tôi nghe xong...... Thật muốn vào nhà vệ sinh."
Đoàn trưởng Tô: "......" Thật hiếm khi đoàn trưởng Tô mới dịu dàng một lần, cô còn ầm ĩ gì chứ?
Thật ra thì Tống Tinh Thần chỉ cảm thấy giọng nói này quá dễ nghe, nếu nghe lâu thành nghiện mà không có thuốc giải thì phải làm thế nào. Vậy thì gay go hơn khi lái xe trên đường cao tốc từ sớm đến muộn mà không đi toilet một nào nhiều.
******
Sắc mặt Tô Thanh Triệt rất khó coi, anh quay đầu liếc nhìn Tống Tinh Thần đang có gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình xuống, lúc này mới cau mày nói hết một lần: "Tôi chỉ muốn nói......" Anh dừng một chút, ngón tay khoác trên tay lái lại bắt đầu không nhanh không chậm gõ gõ.
Mới nói được một nửa, không biết vì sao anh lại nhíu mày dừng lại.
Tống Tinh Thần chống tay lên cửa sổ nhìn anh một cái, lúc này mới thong thả ung dung móc móc cửa sổ thủy tinh, hơi híp mắt cười đến thoả mãn, "Có gì muốn nhờ tôi thì cứ nói thẳng, bây giờ tôi có thể mặc kệ hiềm khích lúc trước mà cân nhắc."
Tô Thanh Triệt “ừ” nhẹ một tiếng như có như không.
Tống Tinh Thần vẫn luôn chờ anh nói sửng sốt, ừ là có ý gì?
******
Bên trong xe đã khôi phục lại yên tĩnh, yên tĩnh này vẫn kéo dài mãi tới khi xe đến trước cửa hội quán.
Tô Thanh Triệt mới cười khẽ một tiếng, hỏi cô: "Xem mắt chính là cảm thấy vừa mắt, sau đó lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết để lui tới đúng không?"
Tống Tinh Thần không rõ chân tướng nhìn anh một cái, thấy vẻ mặt anh rất nghiêm túc, liền gật đầu, "Hình như là vậy."
"Ừ." Tô Thanh Triệt nhẹ nhàng lên tiếng, lại không nói.
Tống Tinh Thần càng ngày càng cảm thấy không giải thích được, trước khi làm nhiệm vụ Tô Thanh Triệt đều suy nghĩ phức tạp, nói một câu cũng mang hàm xúc căng thẳng như vậy?
Mãi cho đến bãi đậu xe của hội quán, Tô Thanh Triệt vừa cởi dây an toàn vừa nói: "Tôi thấy cô rất vừa mắt."
Tống Tinh Thần: "......" Cho nên rốt cuộc là anh muốn nói cái gì?
Nhận ra cô hơi có ý muốn phát sinh xung đột bạo lực, đoàn trưởng Tô xoay người rất nghiêm túc lặp lại: "Nếu đã như vậy thì chúng ta hãy hẹn hò đi."
Giống như sét đánh ngang tai, đánh Tống Tinh Thần trong sống ngoài khét.
Cô rụt tay đang cởi dây an toàn về, ngồi ngay ngắn lại tở vẻ khiêm tốn tiếp nhận giáo dục nói: "Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ rất nghiêm túc phối hợp với nhiệm vụ của anh."
Động tác đang chuẩn bị mở cửa xuống xe của Tô Thanh Triệt dừng lại một chút, đôi mắt sắc bén trầm trầm nhìn cô một cái, nhưng vẫn không nói gì cả, trực tiếp đẩy cửa ra bước xuống xe.
Lục Quần đã đợi ở bãi đậu xe cùng với mấy người hợp tác khác, nhìn thấy Tô Thanh Triệt xuống xe, lúc này mới đi tới. "Chị dâu đâu?"
Tâm trạng của Tô Thanh Triệt không được tốt lắm, nghe vậy cũng chỉ hờ hững, hơi nghiêng đầu ý bảo cô còn ở trong xe, sau đó nhét chìa khóa vào túi sau rồi đi thẳng về phía trước cũng không quay đầu lại.
Chỉ còn lại Lục Quần và mấy người hợp tác nhìn nhau, dĩ nhiên Tống Tinh Thần vừa mới bước xuống xe đã bị gặng hỏi.
Lục Quần: "Chị dâu, đại ca bị sao vậy?"
Tống Tinh Thần vén vén tóc, thấy Lục Quần nhìn mình cằm chằm lúc này mới phản ứng được đại ca trong miệng anh nói là Tô Thanh Triệt, mà cái danh chị dâu đó là đang gọi mình.
Trong lòng cô thầm quýnh, liếc mắt nhìn Tham Mưu Trưởng Lục một cái, cũng rất cao ngạo hất cằm lên, "Sao tôi biết anh ta thế nào chứ."
Lục Quần sửng sốt, "Nhưng mới vừa rồi chỉ có cô và đại ca ở chung với nhau mà."
Tống Tinh Thần thiếu lễ độ liếc mắt, rất nghiêm túc hỏi ngược lại: "Tôi với đại ca của anh ở chung với nhau thì phải biết anh ta thế nào à? Vậy tôi có cần phải nhận xét tủ lạnh sẽ làm lạnh không?"
Tô Thanh Triệt nhận được điện thoại của Phi Phàm thì anh đang dẫn theo Tống Tinh Thần chuẩn bị ra cửa.
Tống Tinh Thần đang mang giày, bị anh đụng nhẹ một cái không đứng vững theo bản năng kéo tay áo của anh lại.
Tô Thanh Triệt quay đầu lại nhìn cô một cái, có chút nhíu nhíu mày, không chờ cô mở miệng nói chuyện đã trực tiếp vững vàng giữ chặt cổ tay để đỡ cô.
Tống Tinh Thần sững sờ, nhìn về phía anh thì anh đã chuyển tầm mắt nhìn ra ngoài cửa.
Điện thoại nhanh chóng cúp máy, có lẽ cũng chưa tới ba mươi giây.
Tống Tinh Thần mang giầy xong, vỗ vỗ tay của anh, không cần cô nói gì anh đã tự nhiên buông lỏng tay ra, nhét chìa khóa cô để trên tủ giày vào túi xách cá nhân của cô, lúc này mới dẫn đầu đi ra ngoài trước.
Vì vậy, bà chủ nhỏ Tống Tinh Thần không khỏi có một ….. cảm giác mình mới là khách.
Chỉ có điều nói thật, cô không muốn ra khỏi nhà chút nào, một số hình mẫu áo tình thú của Tô Thanh Triệt vừa đưa lên, trong nháy mắt đã trở thành bạo loạn, quả nhiên hiệu ứng của mỹ nam thật là khổng lồ.
Nhưng cô lại không có cách nào giao hàng nha! Sau khi cô giải thích ít nhất cũng phải một tuần sau cô mới có thể giáo hàng, thì mặc kệ những khách hàng trước đó khó dây dưa hay là không khó dây dưa đều thống nhất biểu hiện dáng vẻ thông tình đạt lý, ngoan ngoãn hẹn lại ngày giao hàng.
Mặc dù đầu đầy vạch đen, nhưng nhìn doanh thu đầy bạc óng ánh, đồng chí bồi bàn Tống rất gian thương lần nữa thỏa thuận giá tiền, ước chừng tăng lên gấp đôi, lúc này mới hài lòng ra khỏi cửa.
******
Đúng vào giờ cao điểm tan ca nên xe của Tô Thanh Triệt vẫn không di chuyển được, hiện giờ đang kẹt xe trên đường trung tâm thành phố.
Anh mở radio lên, chỉnh đến kênh âm nhạc, lại điều chỉnh âm thanh, lúc này mới nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái. "Nghe cái này nhé?"
Tống Tinh Thần gật đầu một cái, "Lúc lái xe tôi cũng thích nghe kênh này."
Tô Thanh Triệt nhếch nhếch khóe môi gật đầu một cái, "Thích là được rồi."
Thích...... Là được rồi?
Tống Tinh Thần lập tức cứng ngắc ở trên ghế, động cũng không được mà không động cũng không xong. Cái này chính là dấu hiệu tỏ ra đầu hàng yếu thế hả? Biết cô phải phối hợp vào sinh ra tử với anh cho nên lương tâm trổi dậy, thay đổi thái độ với cô?
Giống như là đoán được cô đang suy nghĩ gì, Tô Thanh Triệt xoay đầu lại liếc nhìn cô một cái, nhẹ giọng mà kiên định nói: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, bất kỳ khả năng nào cũng không phải mấy cái đang đi lanh quanh trong đầu cô đâu."
Tống Tinh Thần sững sờ, "Làm sao anh biết tôi đang nghĩ gì?"
Tô Thanh Triệt lộ vẻ mặt hiểu rõ tất cả, "Bởi vì cô quá ngốc."
"......" Tống Tinh Thần im lặng im lặng, trong phút chốc cô vô cùng kích động muốn dùng túi xách Chanel trên tay này đập anh ngất đi! Hít vào một hơi thật sâu, cô đè nén bất d/đ;l;q;d mãn xuống đáy lòng, mắt lạnh liếc qua, hỏi ngược lại: "Một ngày anh không chê cười tôi thì cả người anh không được thoải mái có phải không?"
"Hình như là vậy......" Đoàn trưởng Tô như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, rất thành thật thừa nhận.
Thế giới tốt đẹp như thế, Tinh Thần mày không cần táo bạo như vậy, nhịn!
Dòng xe từ từ di chuyển về phía trước, bên trong xe chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng, đồng chí bạn gái giận dỗi nghiêng đầu nhìn dòng xe chạy còn chậm hơn kiến bò ngoài cửa sổ.
Đồng chí bạn trai sảng khoái tinh thần có chút hăng hái nghiêng đầu nhìn cô bạn gái đang mím môi chịu đựng.
Không khí yên lặng như vậy chỉ được chốc lát, cuối cùng đồng chí Tống cũng không nhịn được nữa, nhanh chóng cầm túi Chanel trong tay đập lên người Tô Thanh Triệt. "Bây giờ tôi có thể thay đổi người cộng tác không? Tôi cảm thấy đồng đội như heo sẽ vương chân của tôi."
Tô Thanh Triệt dễ dàng bắt được túi xách của cô, thuận tay ném ra ghế sau, lúc này mới bắt đầu tiến hành chủ đề thật sự của tối nay.
Ngón tay anh khoác lên trên tay lái nhẹ nhàng gõ gõ, đôi con ngươi đen nhánh sáng rực lên như điểm nước sơn. Sau lưng anh chính là màu ráng chiều trên đường cáo, những vòng sáng chợt lóe in rõ đường nét trên gò má anh, đẹp đẽ không nói nên lời.
Anh hỏi: "Tống Tinh Thần, cô sợ không?"
Trong mắt Tống Tinh Thần vẫn còn sót lại vẻ tức giận đùng đùng, phát sáng lên, nhìn vào trong mắt của Tô Thanh Triệt giống như những Tinh Thần trên bầu trời giờ phút này, không khỏi quyến rũ.
Anh nhẹ nhàng cười cười, giọng nói càng tỏ ra mềm mại."Tống Tinh Thần, cô sợ không?"
Tống Tinh Thần vừa khinh bỉ người đàn ông nói "Cô sợ không?" giống như đang nói "Ngày mai tôi mời cô đến Nhà Trắng chơi đùa" vậy, vừa nhắc nhở: "Theo kịch bản thì quan hệ của d,đ;l;q;d chúng ta là tình nhân đã ở bên nhau rất lâu, cho nên tôi cho phép trong lúc đang thi hành nhiệm vụ anh có thể gọi tôi là Tinh Thần."
Đoàn trưởng Tô mỉm cười một cái, biết nghe lời gọi: "Tinh Thần."
Vì vậy, cô nương nào đó vừa mới đề nghị xong đã bắt đầu hối hận. Hừ hừ, ai có thể nói cho cô biết tại sao giọng nói của người đàn ông này lại dễ nghe như vậy không, hai chữ "Tinh Thần" này vừa ra khỏi miệng anh, thật là mất hồn ngay lập tức.Cô nhắm lại mắt, mới hắn giọng một cái, rất bình tĩnh trả lời: "Sợ có thể ăn không?"
Xe phía trước từ từ di chuyển, Tô Thanh Triệt nắm tay lái từ từ đi theo, chỉ trầm mặc chốc lát, anh mới mới hạ thấp giọng nói thật: "Thật ra thì sợ cũng không sao......"
"Thật ra thì sợ cũng không sao......"
Tống Tinh Thần đè nén nhắm mắt lại lần nữa, chốc lát sau mới xoay gương mặt lạnh lẽo rất sát phong cảnh nhìn sang, "Anh có thể đừng dùng giọng điệu này không......"
"Hả?" Tiếp tục trầm thấp quyến rũ.
"Anh dùng giọng nói như vậy, tôi nghe xong...... Thật muốn vào nhà vệ sinh."
Đoàn trưởng Tô: "......" Thật hiếm khi đoàn trưởng Tô mới dịu dàng một lần, cô còn ầm ĩ gì chứ?
Thật ra thì Tống Tinh Thần chỉ cảm thấy giọng nói này quá dễ nghe, nếu nghe lâu thành nghiện mà không có thuốc giải thì phải làm thế nào. Vậy thì gay go hơn khi lái xe trên đường cao tốc từ sớm đến muộn mà không đi toilet một nào nhiều.
******
Sắc mặt Tô Thanh Triệt rất khó coi, anh quay đầu liếc nhìn Tống Tinh Thần đang có gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình xuống, lúc này mới cau mày nói hết một lần: "Tôi chỉ muốn nói......" Anh dừng một chút, ngón tay khoác trên tay lái lại bắt đầu không nhanh không chậm gõ gõ.
Mới nói được một nửa, không biết vì sao anh lại nhíu mày dừng lại.
Tống Tinh Thần chống tay lên cửa sổ nhìn anh một cái, lúc này mới thong thả ung dung móc móc cửa sổ thủy tinh, hơi híp mắt cười đến thoả mãn, "Có gì muốn nhờ tôi thì cứ nói thẳng, bây giờ tôi có thể mặc kệ hiềm khích lúc trước mà cân nhắc."
Tô Thanh Triệt “ừ” nhẹ một tiếng như có như không.
Tống Tinh Thần vẫn luôn chờ anh nói sửng sốt, ừ là có ý gì?
******
Bên trong xe đã khôi phục lại yên tĩnh, yên tĩnh này vẫn kéo dài mãi tới khi xe đến trước cửa hội quán.
Tô Thanh Triệt mới cười khẽ một tiếng, hỏi cô: "Xem mắt chính là cảm thấy vừa mắt, sau đó lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết để lui tới đúng không?"
Tống Tinh Thần không rõ chân tướng nhìn anh một cái, thấy vẻ mặt anh rất nghiêm túc, liền gật đầu, "Hình như là vậy."
"Ừ." Tô Thanh Triệt nhẹ nhàng lên tiếng, lại không nói.
Tống Tinh Thần càng ngày càng cảm thấy không giải thích được, trước khi làm nhiệm vụ Tô Thanh Triệt đều suy nghĩ phức tạp, nói một câu cũng mang hàm xúc căng thẳng như vậy?
Mãi cho đến bãi đậu xe của hội quán, Tô Thanh Triệt vừa cởi dây an toàn vừa nói: "Tôi thấy cô rất vừa mắt."
Tống Tinh Thần: "......" Cho nên rốt cuộc là anh muốn nói cái gì?
Nhận ra cô hơi có ý muốn phát sinh xung đột bạo lực, đoàn trưởng Tô xoay người rất nghiêm túc lặp lại: "Nếu đã như vậy thì chúng ta hãy hẹn hò đi."
Giống như sét đánh ngang tai, đánh Tống Tinh Thần trong sống ngoài khét.
Cô rụt tay đang cởi dây an toàn về, ngồi ngay ngắn lại tở vẻ khiêm tốn tiếp nhận giáo dục nói: "Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ rất nghiêm túc phối hợp với nhiệm vụ của anh."
Động tác đang chuẩn bị mở cửa xuống xe của Tô Thanh Triệt dừng lại một chút, đôi mắt sắc bén trầm trầm nhìn cô một cái, nhưng vẫn không nói gì cả, trực tiếp đẩy cửa ra bước xuống xe.
Lục Quần đã đợi ở bãi đậu xe cùng với mấy người hợp tác khác, nhìn thấy Tô Thanh Triệt xuống xe, lúc này mới đi tới. "Chị dâu đâu?"
Tâm trạng của Tô Thanh Triệt không được tốt lắm, nghe vậy cũng chỉ hờ hững, hơi nghiêng đầu ý bảo cô còn ở trong xe, sau đó nhét chìa khóa vào túi sau rồi đi thẳng về phía trước cũng không quay đầu lại.
Chỉ còn lại Lục Quần và mấy người hợp tác nhìn nhau, dĩ nhiên Tống Tinh Thần vừa mới bước xuống xe đã bị gặng hỏi.
Lục Quần: "Chị dâu, đại ca bị sao vậy?"
Tống Tinh Thần vén vén tóc, thấy Lục Quần nhìn mình cằm chằm lúc này mới phản ứng được đại ca trong miệng anh nói là Tô Thanh Triệt, mà cái danh chị dâu đó là đang gọi mình.
Trong lòng cô thầm quýnh, liếc mắt nhìn Tham Mưu Trưởng Lục một cái, cũng rất cao ngạo hất cằm lên, "Sao tôi biết anh ta thế nào chứ."
Lục Quần sửng sốt, "Nhưng mới vừa rồi chỉ có cô và đại ca ở chung với nhau mà."
Tống Tinh Thần thiếu lễ độ liếc mắt, rất nghiêm túc hỏi ngược lại: "Tôi với đại ca của anh ở chung với nhau thì phải biết anh ta thế nào à? Vậy tôi có cần phải nhận xét tủ lạnh sẽ làm lạnh không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.