Chương 25: Mộng Ma Đã Kết Thúc
Một Đóa Mây Nhỏ
29/11/2022
Mộng Ma đến ngọn núi trên Cao Gia Trang - nơi Lạc Phong, Tử Vân và Kỳ Lân đợi chờ đã lâu.
Bà từ tốn đến bên họ, thuật che mắt của Kỳ Lân đã biến mất, bà ta trở về nguyên dạng nữ ma đầu, thân xác bắt đầu thối rữa. Oán khí đã tiêu tan, trút bỏ mọi chuyện trên hồng trần tục thế, có thể theo Kỳ Lân xuống âm phủ báo đáo.
Lạc Phong gật đầu bảo họ hãy động thủ.
Tử Vân ném Dẫn Hồn Linh cho Kỳ Lân.
Hắn đến bên bà, thi phép vào hồi chuông để rút hồn phách ra. Hắc quang dẫn linh hồn của Mộng Ma thoát khỏi thể xác.
Bà cúi người đa tạ họ đã giúp bà hoàn thành tâm nguyện. Bà thư thái ngước mặt lên trời, cảm nhận hơi thở nhân gian lần cuối.
Tuy bà chết rất thê thảm, nhưng cũng giết chết vô số sinh mạng oan uổng, nhân quả tuần hoàn, có thể đầu thai chuyển kiếp hay đánh xuống mười tám tầng địa ngục mãi không siêu thoát, đều phải đợi Diêm La Vương phán quyết.
“Đa tạ các ngươi đã giúp ta” Bà đến bên Tử Vân “Nha đầu, đa tạ ngươi đã ra tay kịp thời, cứu ta thoát ly khổ hải.”
Bà quyết định nói rõ mọi chuyện, coi như báo đáp ơn nghĩa: “Các ngươi phải cẩn thận, ác ma sắp tái thế rồi, những chuyện quái lạ xảy ra dọc đường đều có người an bày, ta cũng là một con cờ nằm trong số đó.”
Nhắc đến Lạc Phong mới nhớ, bà đã chết từ hai mươi năm mấy trước, không lý nào bây giờ mới xuất hiện: “Rốt cuộc là ai đã sai khiến bà?”
Bà mơ hồ lắc đầu: “Ta cũng không biết hắn là ai.”
Kỳ Lân sờ cằm đoán mò: “Không lẽ… là Vô Diện Nhân.”
Lạc Phong rất muốn tìm hiểu mọi chuyện: “Bà có thể nói chi tiết hơn không?"
Mộng Ma chau mày suy nghĩ, bà bị phong ấn gần hai mươi mấy năm, ý thức không thể làm chủ, có rất nhiều chuyện lúc nhớ lúc không.
“Là hắn đã rút linh hồn ta ra, thay vào thể xác của một người khác. Trong lúc mơ màng, ta nghe thuộc hạ gọi hắn là cốc chủ. Hắn đã giam ta trong tháp lệ quỷ, mãi đến nay mới chịu thả ta ra.
Hắn dùng oán khí khống chế ta giết người, giọng nói của hắn mãi quanh quẩn trong tâm trí ta đến phát điên, chỉ cần ta không nghe lời, nỗi đau lúc chết cứ như ảnh hoạ liên tục lập lại, thật sự rất đau khổ.
Mãi khi các ngươi ra tay cứu giúp, ta mới lấy lại một chút linh thức, không bị hắn khống chế nữa."
Lạc Phong chắp tay đa tạ bà chịu nói ra mọi chuyện: “Bà yên tâm, Kỳ Lân sẽ mở lời nói tốt với Diêm Vương, giúp bà giảm nghiệp tội.”
Tử Vân cũng đẩy vai Kỳ Lân, nhướn mày ra hiệu: “Ngươi nhất định phải nói tốt giùm Mộng Ma đó, nếu bà ta bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục chịu tội thì ngươi biết tay ta” nàng to tiếng bên lỗ tai hắn.
Hắn đau đầu bịt hai tai lại: “Biết rồi biết rồi, ta tự có cách. Dù các ngươi không nhờ, ta cũng sẽ giúp bà ta.”
“Vậy hai người hãy đi đi” Lạc Phong vẫy tay tiễn họ.
Kỳ Lân nắm lấy vai bà chuẩn bị thi phép, đưa cả hai xuống âm phủ.
“Mẫu thân… ”
“Mẫu thân…”
Mộng Ma chợt dừng bước chân, khẽ quay đầu lắng nghe một giọng níu kéo vang lên từ xa.
“Hài nhi…” Khoé mắt bà đỏ hoen, từng giọt lệ vui mừng rơi xuống.
A Ngưu từ xa chạy đến, tuyệt vọng ôm lấy linh hồn hư vô của bà. Hắn đau lòng vì không thể ôm chặt mẹ mình, ngay cả chạm vào cũng không được.
“Mẫu thân, mẹ phải đi đâu… sao mẹ lại bỏ rơi con lần nữa...”
Thần sắc bà bối rối, tay chân luống cuống, rõ ràng bà không hề nói gì cả, tại sao nó lại biết sự thật này.
A Ngưu khóc tức tưởi, nhiều lần cố gắng muốn chạm vào linh hồn hư vô của bà.
"Làm sao con… nhận ra ta?"
Dù trái tim đang đập là một phụ nhân khác, nhưng cảm giác tương liên không thể nào mất đi được. Mẫu thân mang thai chín tháng mười ngày, mang nặng đẻ đau, bất cứ hài nhi nào cũng có thể cảm nhận được hơi thở của mẹ mình.
Năm xưa hắn chỉ có ba tuổi, hình bóng của mẹ rất mơ hồ, nhưng hắn không bao giờ quên cảm giác ấm áp khi chạm vào mẹ.
"Sao con không nhận ra mẹ chứ, là mẹ đã sinh con ra mà… Giây phút ngắn ngủi tiếp xúc với mẹ, con đã nhớ lại rất nhiều ký ức bị lãng quên. Năm xưa mẹ hay bế con xuống ruộng, bế con đi mua kẹo hồ lô… tuy con còn nhỏ, nhưng con cảm nhận được mọi thứ…"
A Ngưu đau buồn muốn chạm vào mẹ, nước mắt rơi như thác đổ.
"Con rất muốn ôm mẫu thân..."
Kỳ Lân không nhẫn tâm thấy mẹ con họ xa cách, hắn thi pháp giúp bà ta hiện thân, cho mẫu tử họ ôm nhau lần cuối.
Đôi bàn tay của bà từ từ hiện lên, trở thành một thân thể có xác thịt.
Họ quyến luyến ôm lấy nhau, cái ôm này, họ đã cầu mong biết bao lâu rồi, lão thiên gia coi như có mắt, hoàn thành tâm nguyện của họ.
Sau đó, Mộng Ma đã phải lên đường, lần này bà thực sự ngậm cười lên chín suối, không còn bất kỳ một luyến tiếc trên thế gian nữa.
"Đi thôi" Kỳ Lân nói.
Bà mỉm cười gật đầu, xoay người hóa thành một làn khói trắng tan biến giữa thanh thiên.
Bà từ tốn đến bên họ, thuật che mắt của Kỳ Lân đã biến mất, bà ta trở về nguyên dạng nữ ma đầu, thân xác bắt đầu thối rữa. Oán khí đã tiêu tan, trút bỏ mọi chuyện trên hồng trần tục thế, có thể theo Kỳ Lân xuống âm phủ báo đáo.
Lạc Phong gật đầu bảo họ hãy động thủ.
Tử Vân ném Dẫn Hồn Linh cho Kỳ Lân.
Hắn đến bên bà, thi phép vào hồi chuông để rút hồn phách ra. Hắc quang dẫn linh hồn của Mộng Ma thoát khỏi thể xác.
Bà cúi người đa tạ họ đã giúp bà hoàn thành tâm nguyện. Bà thư thái ngước mặt lên trời, cảm nhận hơi thở nhân gian lần cuối.
Tuy bà chết rất thê thảm, nhưng cũng giết chết vô số sinh mạng oan uổng, nhân quả tuần hoàn, có thể đầu thai chuyển kiếp hay đánh xuống mười tám tầng địa ngục mãi không siêu thoát, đều phải đợi Diêm La Vương phán quyết.
“Đa tạ các ngươi đã giúp ta” Bà đến bên Tử Vân “Nha đầu, đa tạ ngươi đã ra tay kịp thời, cứu ta thoát ly khổ hải.”
Bà quyết định nói rõ mọi chuyện, coi như báo đáp ơn nghĩa: “Các ngươi phải cẩn thận, ác ma sắp tái thế rồi, những chuyện quái lạ xảy ra dọc đường đều có người an bày, ta cũng là một con cờ nằm trong số đó.”
Nhắc đến Lạc Phong mới nhớ, bà đã chết từ hai mươi năm mấy trước, không lý nào bây giờ mới xuất hiện: “Rốt cuộc là ai đã sai khiến bà?”
Bà mơ hồ lắc đầu: “Ta cũng không biết hắn là ai.”
Kỳ Lân sờ cằm đoán mò: “Không lẽ… là Vô Diện Nhân.”
Lạc Phong rất muốn tìm hiểu mọi chuyện: “Bà có thể nói chi tiết hơn không?"
Mộng Ma chau mày suy nghĩ, bà bị phong ấn gần hai mươi mấy năm, ý thức không thể làm chủ, có rất nhiều chuyện lúc nhớ lúc không.
“Là hắn đã rút linh hồn ta ra, thay vào thể xác của một người khác. Trong lúc mơ màng, ta nghe thuộc hạ gọi hắn là cốc chủ. Hắn đã giam ta trong tháp lệ quỷ, mãi đến nay mới chịu thả ta ra.
Hắn dùng oán khí khống chế ta giết người, giọng nói của hắn mãi quanh quẩn trong tâm trí ta đến phát điên, chỉ cần ta không nghe lời, nỗi đau lúc chết cứ như ảnh hoạ liên tục lập lại, thật sự rất đau khổ.
Mãi khi các ngươi ra tay cứu giúp, ta mới lấy lại một chút linh thức, không bị hắn khống chế nữa."
Lạc Phong chắp tay đa tạ bà chịu nói ra mọi chuyện: “Bà yên tâm, Kỳ Lân sẽ mở lời nói tốt với Diêm Vương, giúp bà giảm nghiệp tội.”
Tử Vân cũng đẩy vai Kỳ Lân, nhướn mày ra hiệu: “Ngươi nhất định phải nói tốt giùm Mộng Ma đó, nếu bà ta bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục chịu tội thì ngươi biết tay ta” nàng to tiếng bên lỗ tai hắn.
Hắn đau đầu bịt hai tai lại: “Biết rồi biết rồi, ta tự có cách. Dù các ngươi không nhờ, ta cũng sẽ giúp bà ta.”
“Vậy hai người hãy đi đi” Lạc Phong vẫy tay tiễn họ.
Kỳ Lân nắm lấy vai bà chuẩn bị thi phép, đưa cả hai xuống âm phủ.
“Mẫu thân… ”
“Mẫu thân…”
Mộng Ma chợt dừng bước chân, khẽ quay đầu lắng nghe một giọng níu kéo vang lên từ xa.
“Hài nhi…” Khoé mắt bà đỏ hoen, từng giọt lệ vui mừng rơi xuống.
A Ngưu từ xa chạy đến, tuyệt vọng ôm lấy linh hồn hư vô của bà. Hắn đau lòng vì không thể ôm chặt mẹ mình, ngay cả chạm vào cũng không được.
“Mẫu thân, mẹ phải đi đâu… sao mẹ lại bỏ rơi con lần nữa...”
Thần sắc bà bối rối, tay chân luống cuống, rõ ràng bà không hề nói gì cả, tại sao nó lại biết sự thật này.
A Ngưu khóc tức tưởi, nhiều lần cố gắng muốn chạm vào linh hồn hư vô của bà.
"Làm sao con… nhận ra ta?"
Dù trái tim đang đập là một phụ nhân khác, nhưng cảm giác tương liên không thể nào mất đi được. Mẫu thân mang thai chín tháng mười ngày, mang nặng đẻ đau, bất cứ hài nhi nào cũng có thể cảm nhận được hơi thở của mẹ mình.
Năm xưa hắn chỉ có ba tuổi, hình bóng của mẹ rất mơ hồ, nhưng hắn không bao giờ quên cảm giác ấm áp khi chạm vào mẹ.
"Sao con không nhận ra mẹ chứ, là mẹ đã sinh con ra mà… Giây phút ngắn ngủi tiếp xúc với mẹ, con đã nhớ lại rất nhiều ký ức bị lãng quên. Năm xưa mẹ hay bế con xuống ruộng, bế con đi mua kẹo hồ lô… tuy con còn nhỏ, nhưng con cảm nhận được mọi thứ…"
A Ngưu đau buồn muốn chạm vào mẹ, nước mắt rơi như thác đổ.
"Con rất muốn ôm mẫu thân..."
Kỳ Lân không nhẫn tâm thấy mẹ con họ xa cách, hắn thi pháp giúp bà ta hiện thân, cho mẫu tử họ ôm nhau lần cuối.
Đôi bàn tay của bà từ từ hiện lên, trở thành một thân thể có xác thịt.
Họ quyến luyến ôm lấy nhau, cái ôm này, họ đã cầu mong biết bao lâu rồi, lão thiên gia coi như có mắt, hoàn thành tâm nguyện của họ.
Sau đó, Mộng Ma đã phải lên đường, lần này bà thực sự ngậm cười lên chín suối, không còn bất kỳ một luyến tiếc trên thế gian nữa.
"Đi thôi" Kỳ Lân nói.
Bà mỉm cười gật đầu, xoay người hóa thành một làn khói trắng tan biến giữa thanh thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.