[Hợp Đồng Tình Yêu] Nắm Lấy Tay Anh
Chương 3: Người tình một đêm (H+)
Huỳnh Khánh Vy
10/06/2023
Tầng cao nhất của khách sạn The Light...
Nơi mà khi đứng bên cạnh cửa sổ thì có thể nhìn thấy bao quát cả một vùng Đông Xuyên rộng lớn...
Đông Xuyên về đêm sẽ càng lộng lẫy và sa hoa hơn gấp cả trăm ngàn vạn lần. Khách sạn The Light này cũng là một nơi sang trọng bậc nhất, mà căn phòng này lại càng sang trọng và đặc biệt hơn. Nó giống như một căn phòng dành riêng cho bậc vua chúa, mà người sở hữu độc quyền nó lại chẳng ai khác ngoài Cố Đình Duy.
Trong một góc khuất bên cạnh cửa sổ, có cô gái nhỏ đang đứng dựa vào tường. Thân thể ngọc ngà chỉ mặc độc nhất chiếc quần l.ó.t nhỏ xíu, đủ để che đi nơi bí ẩn nhất của một người phụ nữ mà thôi.
Đối diện với cô, người đàn ông điển trai đó lại vẫn giữ nguyên một thân tây trang chỉnh tề. Chỉ có chiếc áo sơ mi trắng bị bung ra hai nút, để lộ ra một cơ ngực săn chắc nam tính mạnh mẽ của mình.
Cố Đình Duy ôm chặt lấy bờ eo nhỏ, đôi môi mỏng tham lam hôn xuống, chiếm trọn lấy đôi môi nhỏ nhắn của cô. Yên Tử đưa tay ra ôm lấy thân hình cao lớn của người trước mặt, bàn tay lại không yên phận mà nhẹ nhàng xoa lên cơ ngực săn chắc của anh.
Cố Đình Duy nắm lấy tay cô, đôi mắt nóng bỏng nhìn vào gương mặt ấy.
"Cô thật sự muốn... như vậy sao?"
"Ưm... Tôi muốn..."
"Không hối hận?"
"Tuyệt đối không... "
Cố Đình Duy cười, nụ cười lạnh lùng nhưng lại mê người đến vô cùng. Bàn tay anh nâng chiếc cằm nhỏ của cô lên, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa lên đôi môi đỏ hồng ấy. Cơ thể to lớn dán chặt vào người cô, anh cúi đầu cắn nhẹ lên vành tai cô rồi nói.
"Cởi đồ cho tôi."
Yên Tử ngẩng mặt, đôi mắt mơ màng nhìn gương mặt ẩn đi một nửa của anh rồi khẽ mỉm cười. Bàn tay mềm mại đưa lên muốn gỡ chiếc mặt nạ kia xuống thì bị anh ngăn lại. Cô nhìn anh, giận dỗi.
"Tôi muốn nhìn một chút thôi mà."
"Không được! Cô biết chúng ta là gì không?"
"Là người tình một đêm."
"Đúng vậy... Chỉ là người tình một đêm nên không cần thiết phải biết mặt nhau làm gì."
"Ha... Tôi lại quên mất."
Yên Tử cúi mặt, trên môi nở một nụ cười nhạt. Cố Đình Duy nhìn thấy biểu cảm đó, trong lòng lại thấy không được vui. Bàn tay to lớn bóp lấy chiếc cằm nhỏ, ép cho cô đối diện với mình.
"Sao vậy? Không vui sao?"
Yên Tử không trả lời, cô đưa tay lên, chậm rãi tháo chiếc mặt nạ của mình xuống. Cố Đình Duy nhìn cô, trong đáy mắt hiện rõ một tia phức tạp. Cô gái này có gương mặt khả ái và dịu dàng quá đỗi, tại sao lại đi đến những chỗ phức tạp như thế kia?
Còn chưa kịp hỏi thêm câu nào, cổ anh đã bị cô ôm lấy. Cô cố gắng nhón người lên, khó khăn lắm mới có thể chạm đến môi anh. Cô hôn lên đôi môi mỏng ấy, đầu lưỡi nhỏ nhắn vụng về tiến vào bên trong.
Cố Đình Duy bị hành động của cô làm chọc cho anh sắp điên rồi. Dùng lực đẩy cô ra khỏi người mình, anh không chút chần chừ mà bế lấy thân người nhỏ nhắn kia ôm vào lòng mình.
Đi về phía chiếc giường rộng lớn, anh ném cô xuống chiếc nệm êm ái. Nhìn những đường cong trên cơ thể trắng mịn của cô, anh nhếch môi cười, hành động dứt khoát cởi bỏ hết những lớp vải trên người mình ra.
Yên Tử bị ném xuống, còn chưa kịp ngồi dậy thì lại lần nữa bị anh ấn xuống giường. Cơ thể cao lớn của anh nằm xấp trên người cô, thứ gì đó vừa cứng vừa nóng chạm vào giữa hai chân khiến Yên Tử có chút giật mình.
Chỉ là khi cô còn chưa kịp phản ứng, người bên trên đã lại lần nữa hung hăng càn quấy mà chiếm đoạt môi cô. Chiếc lưỡi tinh quái nhẹ nhàng đi vào trong, đầu lưỡi ướt át trêu chọc chiếc lưỡi nhỏ của cô.
Bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa nắn một bên ngực đang kiêu hãnh vươn lên đầy khiêu khích. Môi lưỡi hai người cứ dính lấy nhau, hai cơ thể không mảnh vải liên tục va chạm. Nơi thân dưới nóng bỏng của anh cứ cọ xát vào nơi tư mật của cô khiến Yên Tử có chút khó chịu.
Đưa tay ôm lấy tấm lưng trần của anh, cô cứ để mặt cho anh tùy ý làm loạn. Căn phòng có gắn máy điều hòa, vậy mà bây giờ lại trở nên nóng bỏng đến lạ.
"Ưm... nhột...hức... "
Yên Tử không nhịn được mà kêu lên khi anh cúi xuống hôn lên xương quai xanh của cô. Hai bàn tay mềm mại cứ thế mà vô thức ôm lấy gương mặt anh. Cố Đình Duy ngước mặt lên, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt hai người cứ thế mà chạm nhau.
Chỉ là cái chạm nhau vô tình đó, lại giống như một mồi lửa, đốt cháy ngọn lửa tình bên trong cả anh và cô. Yên Tử mím môi, hơi thở bỗng dưng trở nên hỗn loạn. Cố Đình Duy cũng thế, anh chẳng thể khống chế được bản thân mình nữa rồi.
"Ưm..."
Cố Đình Duy há miệng, ngậm lấy một bên ngực cô mà l.i.ế.m m.ú.t. Một mỗi động tác đều hết sức nhẹ nhàng. Bàn tay to lớn của anh vuốt ve khắp cơ thể cô rồi dừng lại ở nơi nhạy cảm nhất mà chậm rãi xoa xoa.
"Đừng... Đừng làm như vậy... Khó... aaa...khó chịu... "
Mặc kệ lời nói của cô, anh vẫn cứ kích thích nơi đó. Chậm rãi cởi chiếc quần lót của cô ra, bàn tay hư hỏng tìm đến nơi cửa động ẩm ướt rồi nhẹ nhàng đưa một ngón tay đi vào trong.
"Aaaaa..."
Yên Tử khẽ rên lên một tiếng, cảm giác này khiến cô thoải mái đến mức chẳng thể nói thành lời. Bàn tay mềm mại bóp chặt lấy vai anh, cô trân người lên đón nhận sự khoái cảm mà anh mang tới.
Ngón tay anh di chuyển bên trong, đột ngột chạm phải một vách màng mỏng khiến anh có chút ngạc nhiên. Hóa ra, cô gái nhỏ dưới thân anh vẫn còn là xử nữ...
Nâng người lên hôn xuống môi cô, chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy vô cùng phấn khích. Nhẹ nhàng tách hai chân cô ra, anh mang thứ to lớn của mình đặt trước nơi ẩm ướt kia rồi chầm chậm đi vào bên trong.
Nơi đó của cô vốn dĩ nhỏ bé, giờ lại đột ngột bị thứ to lớn của anh đ.â.m vào, cô cảm thấy có chút đau.
"Đau... Đau quá..."
"Ngoan nào! Một chút thôi sẽ không đau nữa."
Anh hơi dùng sức, đ.â.m vào sâu hơn. Sự chật chội của cô khiến anh vừa đau lại vừa thêm hưng phấn. Hít một hơi thật sâu, anh cứ thế mà đ.â.m mạnh vào bên trong, phá rách chiếc màng mỏng manh đó...
"Á....Đau... Hức... đau quá..."
Yên Tử kêu lên đau đớn. Cảm giác này giống như có ai đó vừa xé rách cô ra làm hai vậy. Đau, thật sự rất đau. Đau đến mức chảy cả nước mắt...
Cố Đình Duy thôi không động nữa, để cho cô quen dần với kích thước của"nó". Anh hôn lên trán, lên mắt, hôn luôn cả những giọt nước mắt của cô.
"Đừng khóc... sẽ hết nhanh thôi."
"Tên khốn kiếp nhà anh! Đau chết tôi rồi."
"Còn không phải là cô muốn như vậy sao?"
"Anh..."
"Ngoan! Lát nữa, tôi sẽ cho cô biết, thế nào là sung sướng tận trời cao."
Nơi mà khi đứng bên cạnh cửa sổ thì có thể nhìn thấy bao quát cả một vùng Đông Xuyên rộng lớn...
Đông Xuyên về đêm sẽ càng lộng lẫy và sa hoa hơn gấp cả trăm ngàn vạn lần. Khách sạn The Light này cũng là một nơi sang trọng bậc nhất, mà căn phòng này lại càng sang trọng và đặc biệt hơn. Nó giống như một căn phòng dành riêng cho bậc vua chúa, mà người sở hữu độc quyền nó lại chẳng ai khác ngoài Cố Đình Duy.
Trong một góc khuất bên cạnh cửa sổ, có cô gái nhỏ đang đứng dựa vào tường. Thân thể ngọc ngà chỉ mặc độc nhất chiếc quần l.ó.t nhỏ xíu, đủ để che đi nơi bí ẩn nhất của một người phụ nữ mà thôi.
Đối diện với cô, người đàn ông điển trai đó lại vẫn giữ nguyên một thân tây trang chỉnh tề. Chỉ có chiếc áo sơ mi trắng bị bung ra hai nút, để lộ ra một cơ ngực săn chắc nam tính mạnh mẽ của mình.
Cố Đình Duy ôm chặt lấy bờ eo nhỏ, đôi môi mỏng tham lam hôn xuống, chiếm trọn lấy đôi môi nhỏ nhắn của cô. Yên Tử đưa tay ra ôm lấy thân hình cao lớn của người trước mặt, bàn tay lại không yên phận mà nhẹ nhàng xoa lên cơ ngực săn chắc của anh.
Cố Đình Duy nắm lấy tay cô, đôi mắt nóng bỏng nhìn vào gương mặt ấy.
"Cô thật sự muốn... như vậy sao?"
"Ưm... Tôi muốn..."
"Không hối hận?"
"Tuyệt đối không... "
Cố Đình Duy cười, nụ cười lạnh lùng nhưng lại mê người đến vô cùng. Bàn tay anh nâng chiếc cằm nhỏ của cô lên, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa lên đôi môi đỏ hồng ấy. Cơ thể to lớn dán chặt vào người cô, anh cúi đầu cắn nhẹ lên vành tai cô rồi nói.
"Cởi đồ cho tôi."
Yên Tử ngẩng mặt, đôi mắt mơ màng nhìn gương mặt ẩn đi một nửa của anh rồi khẽ mỉm cười. Bàn tay mềm mại đưa lên muốn gỡ chiếc mặt nạ kia xuống thì bị anh ngăn lại. Cô nhìn anh, giận dỗi.
"Tôi muốn nhìn một chút thôi mà."
"Không được! Cô biết chúng ta là gì không?"
"Là người tình một đêm."
"Đúng vậy... Chỉ là người tình một đêm nên không cần thiết phải biết mặt nhau làm gì."
"Ha... Tôi lại quên mất."
Yên Tử cúi mặt, trên môi nở một nụ cười nhạt. Cố Đình Duy nhìn thấy biểu cảm đó, trong lòng lại thấy không được vui. Bàn tay to lớn bóp lấy chiếc cằm nhỏ, ép cho cô đối diện với mình.
"Sao vậy? Không vui sao?"
Yên Tử không trả lời, cô đưa tay lên, chậm rãi tháo chiếc mặt nạ của mình xuống. Cố Đình Duy nhìn cô, trong đáy mắt hiện rõ một tia phức tạp. Cô gái này có gương mặt khả ái và dịu dàng quá đỗi, tại sao lại đi đến những chỗ phức tạp như thế kia?
Còn chưa kịp hỏi thêm câu nào, cổ anh đã bị cô ôm lấy. Cô cố gắng nhón người lên, khó khăn lắm mới có thể chạm đến môi anh. Cô hôn lên đôi môi mỏng ấy, đầu lưỡi nhỏ nhắn vụng về tiến vào bên trong.
Cố Đình Duy bị hành động của cô làm chọc cho anh sắp điên rồi. Dùng lực đẩy cô ra khỏi người mình, anh không chút chần chừ mà bế lấy thân người nhỏ nhắn kia ôm vào lòng mình.
Đi về phía chiếc giường rộng lớn, anh ném cô xuống chiếc nệm êm ái. Nhìn những đường cong trên cơ thể trắng mịn của cô, anh nhếch môi cười, hành động dứt khoát cởi bỏ hết những lớp vải trên người mình ra.
Yên Tử bị ném xuống, còn chưa kịp ngồi dậy thì lại lần nữa bị anh ấn xuống giường. Cơ thể cao lớn của anh nằm xấp trên người cô, thứ gì đó vừa cứng vừa nóng chạm vào giữa hai chân khiến Yên Tử có chút giật mình.
Chỉ là khi cô còn chưa kịp phản ứng, người bên trên đã lại lần nữa hung hăng càn quấy mà chiếm đoạt môi cô. Chiếc lưỡi tinh quái nhẹ nhàng đi vào trong, đầu lưỡi ướt át trêu chọc chiếc lưỡi nhỏ của cô.
Bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa nắn một bên ngực đang kiêu hãnh vươn lên đầy khiêu khích. Môi lưỡi hai người cứ dính lấy nhau, hai cơ thể không mảnh vải liên tục va chạm. Nơi thân dưới nóng bỏng của anh cứ cọ xát vào nơi tư mật của cô khiến Yên Tử có chút khó chịu.
Đưa tay ôm lấy tấm lưng trần của anh, cô cứ để mặt cho anh tùy ý làm loạn. Căn phòng có gắn máy điều hòa, vậy mà bây giờ lại trở nên nóng bỏng đến lạ.
"Ưm... nhột...hức... "
Yên Tử không nhịn được mà kêu lên khi anh cúi xuống hôn lên xương quai xanh của cô. Hai bàn tay mềm mại cứ thế mà vô thức ôm lấy gương mặt anh. Cố Đình Duy ngước mặt lên, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt hai người cứ thế mà chạm nhau.
Chỉ là cái chạm nhau vô tình đó, lại giống như một mồi lửa, đốt cháy ngọn lửa tình bên trong cả anh và cô. Yên Tử mím môi, hơi thở bỗng dưng trở nên hỗn loạn. Cố Đình Duy cũng thế, anh chẳng thể khống chế được bản thân mình nữa rồi.
"Ưm..."
Cố Đình Duy há miệng, ngậm lấy một bên ngực cô mà l.i.ế.m m.ú.t. Một mỗi động tác đều hết sức nhẹ nhàng. Bàn tay to lớn của anh vuốt ve khắp cơ thể cô rồi dừng lại ở nơi nhạy cảm nhất mà chậm rãi xoa xoa.
"Đừng... Đừng làm như vậy... Khó... aaa...khó chịu... "
Mặc kệ lời nói của cô, anh vẫn cứ kích thích nơi đó. Chậm rãi cởi chiếc quần lót của cô ra, bàn tay hư hỏng tìm đến nơi cửa động ẩm ướt rồi nhẹ nhàng đưa một ngón tay đi vào trong.
"Aaaaa..."
Yên Tử khẽ rên lên một tiếng, cảm giác này khiến cô thoải mái đến mức chẳng thể nói thành lời. Bàn tay mềm mại bóp chặt lấy vai anh, cô trân người lên đón nhận sự khoái cảm mà anh mang tới.
Ngón tay anh di chuyển bên trong, đột ngột chạm phải một vách màng mỏng khiến anh có chút ngạc nhiên. Hóa ra, cô gái nhỏ dưới thân anh vẫn còn là xử nữ...
Nâng người lên hôn xuống môi cô, chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy vô cùng phấn khích. Nhẹ nhàng tách hai chân cô ra, anh mang thứ to lớn của mình đặt trước nơi ẩm ướt kia rồi chầm chậm đi vào bên trong.
Nơi đó của cô vốn dĩ nhỏ bé, giờ lại đột ngột bị thứ to lớn của anh đ.â.m vào, cô cảm thấy có chút đau.
"Đau... Đau quá..."
"Ngoan nào! Một chút thôi sẽ không đau nữa."
Anh hơi dùng sức, đ.â.m vào sâu hơn. Sự chật chội của cô khiến anh vừa đau lại vừa thêm hưng phấn. Hít một hơi thật sâu, anh cứ thế mà đ.â.m mạnh vào bên trong, phá rách chiếc màng mỏng manh đó...
"Á....Đau... Hức... đau quá..."
Yên Tử kêu lên đau đớn. Cảm giác này giống như có ai đó vừa xé rách cô ra làm hai vậy. Đau, thật sự rất đau. Đau đến mức chảy cả nước mắt...
Cố Đình Duy thôi không động nữa, để cho cô quen dần với kích thước của"nó". Anh hôn lên trán, lên mắt, hôn luôn cả những giọt nước mắt của cô.
"Đừng khóc... sẽ hết nhanh thôi."
"Tên khốn kiếp nhà anh! Đau chết tôi rồi."
"Còn không phải là cô muốn như vậy sao?"
"Anh..."
"Ngoan! Lát nữa, tôi sẽ cho cô biết, thế nào là sung sướng tận trời cao."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.