Hướng Dẫn Chinh Phục Người Trái Đất
Chương 14:
Diệp Phỉ Nhiên
22/02/2024
"..." Sắc mặt của Tạ Thừa vô cùng khó coi, anh quay đầu nói với đội ngũ luật sư của anh: "Anh không định nói gì à?"
Luật sư có mái tóc vuốt ngược có chút khó xử: "Anh Thừa, tôi đã liên hệ với khách sạn để trích xuất camera theo dõi, quả thật chỉ quay được cảnh cô ấy nhét tay vào túi quần anh, sờ tới sờ lui..."
Anh ta nhìn Tạ Thừa bằng ánh mắt dè dặt: "Cô ấy chưa kịp lấy thứ gì, anh đã đè tay của cô ấy lại, cho nên phe ta rất khó chứng minh cô ăn có ý đồ ăn cướp, chứ đừng nói đến chuyện đã hoàn thành vụ cướp giật."
Tạ Thừa bị chọc tức đến điên lên: "Cho dù không trộm cướp gì cả, thì hành vi sờ soạng tôi của cô ấy, chẳng lẽ vẫn không tính là phạm pháp à?"
Đồng chí công an nhân dân khẽ ho khan: "Tất nhiên hành vi đó là trái pháp luật, nhưng cô ấy không xâm hại tình dục anh, mức độ của hành vi đó chưa đủ mức để tính là cưỡng bức, ép buộc làm chuyện không đứng đắn. Tôi khuyến nghị cô ấy nên xin lỗi anh trước, sau đó chúng tôi sẽ hòa giải và trao đổi..."
Dứt lời, đồng chí công an nhân dân nhìn về phía Lan Hi.
Bây giờ, quả bóng áp lực được ném cho Lan Hi rồi.
Nhưng mà Lan Hi không phục.
"Anh ấy đâu có từ chối tôi." Lan Hi chỉ chỉ bàn tay mình vẫn đang nằm trong túi quần đối phương: "Anh ấy cứ đè tay tôi lại, không cho tôi rút tay ra. Đây chẳng phải có ý khuyến khích tôi cứ tiếp tục sờ, sờ hăng say hơn ư?"
"..."
"Thật ra tôi cũng không muốn sờ anh ấy lắm đâu, nhưng anh ấy cứ bắt tôi phải sờ thì biết làm sao?"
"..."
Lan Hi tủi thân vô cùng: "Tôi cảm thấy, anh ấy mới nên xin lỗi tôi thì có."
"..."
------
Nửa tiếng sau, Tạ Thừa ngồi ở hàng ghế sau của chiếc Rolls-Royce, nới lỏng hết cà vạt và cổ áo, nhưng tâm trạng của anh vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Anh chưa từng gặp ai vô liêm sỉ đến mức đó.
Hành động kỳ quái, hoàn toàn không ra bài theo lẽ thường, không thể đoán trước được bước tiếp theo cô sẽ làm gì, hành vi trái ngược hoàn toàn với logic và mạch não của người thường.
Tạ Thừa chỉ nghiên cứu thuật toán, cũng tin tưởng thuật toán.
Ngay cả trong giai đoạn bùng nổ dữ liệu như hiện tại, tất cả hành vi xã hội của con người vẫn tuân theo logic của thuật toán cơ bản và chuẩn mực xã hội nhất; do đó, anh có thể đoán được đại khái phương hướng phát triển hành vi của mọi người trong những tình huống khác nhau.
Tạ Thừa say mê thuật toán, cũng ỷ lại vào thuật toán.
Thay vì tốn cả đống thời gian để quan sát và phỏng đoán từng người, thì việc biến các hình thức xã giao thành mô hình dữ liệu và thuật toán để cảm nhận bằng trực giác không chỉ mang lại hiệu suất cao, mà còn bớt việc.
Từ trước đến nay, Tạ Thừa vẫn luôn căn cứ vào thuật toán hình thức xã giao của con người để suy luận hành vi của mỗi người, chưa từng mắc sai lầm.
Mọi thứ đều có thể đoán trước, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát khiến Tạ Thừa cảm nhận được vẻ đẹp của trật tự và cảm giác chắc chắn, an toàn trong cuộc sống.
Ngoại trừ người phụ nữ kia.
Dù biết sau này hai người có thể sẽ không gặp lại nhau nữa, nhưng chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ kia, trong lòng Tạ Thừa vẫn cảm thấy bức bối không thôi.
Luật sư có mái tóc vuốt ngược có chút khó xử: "Anh Thừa, tôi đã liên hệ với khách sạn để trích xuất camera theo dõi, quả thật chỉ quay được cảnh cô ấy nhét tay vào túi quần anh, sờ tới sờ lui..."
Anh ta nhìn Tạ Thừa bằng ánh mắt dè dặt: "Cô ấy chưa kịp lấy thứ gì, anh đã đè tay của cô ấy lại, cho nên phe ta rất khó chứng minh cô ăn có ý đồ ăn cướp, chứ đừng nói đến chuyện đã hoàn thành vụ cướp giật."
Tạ Thừa bị chọc tức đến điên lên: "Cho dù không trộm cướp gì cả, thì hành vi sờ soạng tôi của cô ấy, chẳng lẽ vẫn không tính là phạm pháp à?"
Đồng chí công an nhân dân khẽ ho khan: "Tất nhiên hành vi đó là trái pháp luật, nhưng cô ấy không xâm hại tình dục anh, mức độ của hành vi đó chưa đủ mức để tính là cưỡng bức, ép buộc làm chuyện không đứng đắn. Tôi khuyến nghị cô ấy nên xin lỗi anh trước, sau đó chúng tôi sẽ hòa giải và trao đổi..."
Dứt lời, đồng chí công an nhân dân nhìn về phía Lan Hi.
Bây giờ, quả bóng áp lực được ném cho Lan Hi rồi.
Nhưng mà Lan Hi không phục.
"Anh ấy đâu có từ chối tôi." Lan Hi chỉ chỉ bàn tay mình vẫn đang nằm trong túi quần đối phương: "Anh ấy cứ đè tay tôi lại, không cho tôi rút tay ra. Đây chẳng phải có ý khuyến khích tôi cứ tiếp tục sờ, sờ hăng say hơn ư?"
"..."
"Thật ra tôi cũng không muốn sờ anh ấy lắm đâu, nhưng anh ấy cứ bắt tôi phải sờ thì biết làm sao?"
"..."
Lan Hi tủi thân vô cùng: "Tôi cảm thấy, anh ấy mới nên xin lỗi tôi thì có."
"..."
------
Nửa tiếng sau, Tạ Thừa ngồi ở hàng ghế sau của chiếc Rolls-Royce, nới lỏng hết cà vạt và cổ áo, nhưng tâm trạng của anh vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Anh chưa từng gặp ai vô liêm sỉ đến mức đó.
Hành động kỳ quái, hoàn toàn không ra bài theo lẽ thường, không thể đoán trước được bước tiếp theo cô sẽ làm gì, hành vi trái ngược hoàn toàn với logic và mạch não của người thường.
Tạ Thừa chỉ nghiên cứu thuật toán, cũng tin tưởng thuật toán.
Ngay cả trong giai đoạn bùng nổ dữ liệu như hiện tại, tất cả hành vi xã hội của con người vẫn tuân theo logic của thuật toán cơ bản và chuẩn mực xã hội nhất; do đó, anh có thể đoán được đại khái phương hướng phát triển hành vi của mọi người trong những tình huống khác nhau.
Tạ Thừa say mê thuật toán, cũng ỷ lại vào thuật toán.
Thay vì tốn cả đống thời gian để quan sát và phỏng đoán từng người, thì việc biến các hình thức xã giao thành mô hình dữ liệu và thuật toán để cảm nhận bằng trực giác không chỉ mang lại hiệu suất cao, mà còn bớt việc.
Từ trước đến nay, Tạ Thừa vẫn luôn căn cứ vào thuật toán hình thức xã giao của con người để suy luận hành vi của mỗi người, chưa từng mắc sai lầm.
Mọi thứ đều có thể đoán trước, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát khiến Tạ Thừa cảm nhận được vẻ đẹp của trật tự và cảm giác chắc chắn, an toàn trong cuộc sống.
Ngoại trừ người phụ nữ kia.
Dù biết sau này hai người có thể sẽ không gặp lại nhau nữa, nhưng chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ kia, trong lòng Tạ Thừa vẫn cảm thấy bức bối không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.