Hướng Dẫn Chinh Phục Người Trái Đất
Chương 15:
Diệp Phỉ Nhiên
22/02/2024
"Anh Thừa, chuyện này chỉ có thể xử lý như vậy thôi, dù sao cũng khó mà xác định được mức độ xâm hại. Nếu lúc ấy anh không đè tay cô ấy lại, tôi còn có cách..."
Tạ Thừa ngẩng đầu nhìn luật sư ngồi ở ghế lại phụ: "Ý của anh là, tôi nên để mặc cô ấy sờ soạng hoặc là cướp đồ. Chờ cô ấy sờ đủ rồi, hoặc là đồ bị cướp đi rồi, anh mới có thể xử lý ư?"
Luật sư cười gật đầu: "Đúng, đúng là ý này. Đáng lý ra anh cần để cô ấy mở rộng phạm vi xâm hại, bởi vì mức độ càng nghiêm trọng thì không gian phát huy năng lực của luật sư chúng tôi càng lớn."
"Xuống xe."
Tạ Thừa trầm giọng nói: "Để ô lại."
"...?" Luật sư ngẩn người, nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ: "Ban nãy tôi đi taxi đến, nhưng bây giờ mưa to như thế, chắc chắn không bắt được xe. Nếu ngay cả ô cũng không có..."
"Anh nói phải mở rộng phạm vi và mức độ xâm hại thì anh mới có thể phát huy năng lực cơ mà? Cho nên, tôi đang cho anh một cơ hội đấy thôi. Trời mưa to thế này, sau khi dầm mưa, nếu anh bị cảm lạnh và ốm thì có thể đòi một khoản bồi thường kếch xù từ tôi, để tôi cảm nhận kỹ năng lực của anh. Nếu anh không thể đòi thành công khoản bồi thường, thì chứng minh năng lực của anh không đủ, anh sẽ bị xa thải, về sau không cần đến làm việc nữa."
Gương mặt Tạ Thừa rất anh tuấn, mặc dù giờ phút gương mặt đó đang tối sầm vì tức, nhưng toàn thân vẫn toát ra vẻ đẹp trai như cũ.
Nghe anh nói vậy, luật sư chỉ đành xuống xe với vẻ mặt đau khổ, chạy trối chết trong màn mưa dày đặc.
Cơn mưa ngoài cửa sổ rất lớn, âm thanh hạt mưa rơi xuống đất khiến người ta cảm thấy ồn ào.
"Anh Thừa, anh nói xem cô gái này..."
Người lên tiếng là tài xế kiêm vệ sĩ của Tạ Thừa - Tào An, anh ấy là tâm phúc duy nhất mà Tạ Thừa tin tưởng, vài năm trở lại đây, anh ấy còn đảm nhận luôn một số công việc của trợ lý.
"Đoán chừng là người do bác cả tôi sắp xếp."
Năm Tạ Thừa mười hai tuổi, khi cha mẹ anh ra nước ngoài mở rộng kinh doanh thì qua đời trong một vụ tai nạn ô tô, để lại Tạ Thừa vẫn còn nhỏ tuổi và tập đoàn Thừa An khổng lồ. Bác cả của Tạ Thừa - Tạ Kính đứng ra đảm nhận trách nhiệm nuôi nấng Tạ Thừa, trở thành người giám hộ của anh, đồng thời "phải" quản lý tập đoàn một cách "bất đắc dĩ".
Ban đầu, do muốn tạo dựng danh tiếng cho bản thân, nên ông ta đã tuyên bố với giới truyền thông rằng, sau khi Tạ Thừa trưởng thành, ông ta sẽ lập tức trao trả quyền quản lý tập đoàn cho anh. Mấy năm qua, ngoài mặt Tạ Kính đối xử với Tạ Thừa vô cùng tận tâm, thế nhưng bắt đầu từ năm anh mười sáu trở đi, cuộc sống của Tạ Thừa xảy ra đủ loại tai nạn ngoài ý muốn...
Ví dụ như phanh xe đột nhiên bị hỏng; thịt cá nóc vẫn chưa được loại bỏ hết độc tố; mạch điện đột nhiên bị chập một cách khó hiểu; thang mang đột nhiên mất khống chế...
Cho đến vài năm gần đây, cuộc sống của anh mới dần yên tĩnh hơn.
Tạ Thừa ngẩng đầu nhìn luật sư ngồi ở ghế lại phụ: "Ý của anh là, tôi nên để mặc cô ấy sờ soạng hoặc là cướp đồ. Chờ cô ấy sờ đủ rồi, hoặc là đồ bị cướp đi rồi, anh mới có thể xử lý ư?"
Luật sư cười gật đầu: "Đúng, đúng là ý này. Đáng lý ra anh cần để cô ấy mở rộng phạm vi xâm hại, bởi vì mức độ càng nghiêm trọng thì không gian phát huy năng lực của luật sư chúng tôi càng lớn."
"Xuống xe."
Tạ Thừa trầm giọng nói: "Để ô lại."
"...?" Luật sư ngẩn người, nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ: "Ban nãy tôi đi taxi đến, nhưng bây giờ mưa to như thế, chắc chắn không bắt được xe. Nếu ngay cả ô cũng không có..."
"Anh nói phải mở rộng phạm vi và mức độ xâm hại thì anh mới có thể phát huy năng lực cơ mà? Cho nên, tôi đang cho anh một cơ hội đấy thôi. Trời mưa to thế này, sau khi dầm mưa, nếu anh bị cảm lạnh và ốm thì có thể đòi một khoản bồi thường kếch xù từ tôi, để tôi cảm nhận kỹ năng lực của anh. Nếu anh không thể đòi thành công khoản bồi thường, thì chứng minh năng lực của anh không đủ, anh sẽ bị xa thải, về sau không cần đến làm việc nữa."
Gương mặt Tạ Thừa rất anh tuấn, mặc dù giờ phút gương mặt đó đang tối sầm vì tức, nhưng toàn thân vẫn toát ra vẻ đẹp trai như cũ.
Nghe anh nói vậy, luật sư chỉ đành xuống xe với vẻ mặt đau khổ, chạy trối chết trong màn mưa dày đặc.
Cơn mưa ngoài cửa sổ rất lớn, âm thanh hạt mưa rơi xuống đất khiến người ta cảm thấy ồn ào.
"Anh Thừa, anh nói xem cô gái này..."
Người lên tiếng là tài xế kiêm vệ sĩ của Tạ Thừa - Tào An, anh ấy là tâm phúc duy nhất mà Tạ Thừa tin tưởng, vài năm trở lại đây, anh ấy còn đảm nhận luôn một số công việc của trợ lý.
"Đoán chừng là người do bác cả tôi sắp xếp."
Năm Tạ Thừa mười hai tuổi, khi cha mẹ anh ra nước ngoài mở rộng kinh doanh thì qua đời trong một vụ tai nạn ô tô, để lại Tạ Thừa vẫn còn nhỏ tuổi và tập đoàn Thừa An khổng lồ. Bác cả của Tạ Thừa - Tạ Kính đứng ra đảm nhận trách nhiệm nuôi nấng Tạ Thừa, trở thành người giám hộ của anh, đồng thời "phải" quản lý tập đoàn một cách "bất đắc dĩ".
Ban đầu, do muốn tạo dựng danh tiếng cho bản thân, nên ông ta đã tuyên bố với giới truyền thông rằng, sau khi Tạ Thừa trưởng thành, ông ta sẽ lập tức trao trả quyền quản lý tập đoàn cho anh. Mấy năm qua, ngoài mặt Tạ Kính đối xử với Tạ Thừa vô cùng tận tâm, thế nhưng bắt đầu từ năm anh mười sáu trở đi, cuộc sống của Tạ Thừa xảy ra đủ loại tai nạn ngoài ý muốn...
Ví dụ như phanh xe đột nhiên bị hỏng; thịt cá nóc vẫn chưa được loại bỏ hết độc tố; mạch điện đột nhiên bị chập một cách khó hiểu; thang mang đột nhiên mất khống chế...
Cho đến vài năm gần đây, cuộc sống của anh mới dần yên tĩnh hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.