Chương 9: Bất ngờ gặp gỡ
Nhất Tự Mi
27/09/2016
Mưa lớn vài trận liên tục, nhiệt độ giảm xuống, thời tiết hơi lạnh của mùa thu đã thay thế cho mùa hạ nóng bức, mới vừa bước vào tháng mười, trong không khí đã tích trữ cảm giác mát mẻ.
Cuốn tiểu thuyết dự định sẽ xuất bản vào cuối tháng đã đến ngày nộp bản thảo, nhưng cả bản thảo lẫn tác giả lại cùng mất tích. Lương Kiều oanh tạc trên máy tính cũng như điện thoại vài ngày, nhưng tác giả Ngư Tiểu Trù bên kia vẫn không có chút tin tức nào. Thậm chí cô đã đặc biệt xin chủ biên nghỉ phép nửa ngày, dựa vào địa chỉ ghi trong hợp đồng lần tìm đến nhà cô ấy, nhưng đó lại là khu chung cư được bảo vệ rất nghiêm ngặt, cô vào đến cổng chung cư liền bị ngăn lại.
Cuối cùng thực sự không có biện pháp, Lương Kiều trực tiếp tìm đến công ty mà chồng cô ấy làm, thành công chặn được tiểu kỹ nữ đập đã khất nợ bản thảo hai tháng ở dưới lầu, còn thoải mái nhàn nhã đến đưa cơm cho chồng!
Cái cô tiểu kỹ nữ đập tên khai sinh là Dư Nhĩ, bút danh Ngư Tiểu Trù, không tính là nổi tiếng lắm, viết bản thảo thường mất rất nhiều thời gian. Bản thân cô ấy cũng là một phu nhân hào phóng, gia cảnh giàu có, không cần nói cũng biết, ở khu CBD tấc đất tấc vàng có tòa nhà Dư thị ở tầng 30, chính là của nhà của cô ấy.
Cho nên sáng tác đối với cô ấy mà nói cũng chỉ là chơi đùa, bằng này tiền nhuận bút cô ấy cũng chẳng quan tâm đến, dựa vào việc chỉ có một chút hứng thú với sáng tác, cô ấy ở nhà làm bà chủ rảnh rỗi một thời gian.
Nói đến đây, không thể không đề cập đến việc, tài nấu nướng của vị phu nhân hào phóng này vô cùng tốt, mấy hộp thịt bò ngon trong nhà Lương Kiều đều do chính tay cô ấy làm.
Lương Kiều cùng cô ấy mất một buổi trưa, bồi muốn tiểu tổ tông thay đổi hình tượng mua sắm ở trung tâm thương mại một lúc, lại đề cử cửa hàng tóc và cửa hàng spa tốt, cuối cùng cũng đổi được một câu "Bảo đảm trước cuối tháng sẽ giao bản thảo" .
Trước khi đi Lương Kiều đoạt lấy dây chuyền bảo bối của cô ấy để thế chấp. Dây chuyền kia không tính là quý trọng, nhưng hình như hết sức có ý nghĩa đối với Dư Nhĩ, không quá hai ngày cô ấy đã nộp một nửa phần cuối của bản thảo, muốn đổi dây chuyền về.
Sở dĩ không viết xong kết cục trong một lần, là vì cô ấy do dự với kết quả cuối cùng của nhân vật chính.
Lương Kiều hẹn cô áy ngày hôm sau đi nói chuyện, căn cứ vào văn phong cùng cốt truyện cũ, phân tích qua sau đó đưa ra ý kiến của mình, thuận tiện ăn một bữa cơm.
Dư Nhĩ mời khách, Lương Kiều hết sức không khách khí chọn một nhà hàng vô cùng nổi tiếng. Nhà hàng này làm đồ ăn rất ngon, giá cả cũng rất đắt, cô với Phỉ Phỉ mong đợi đã lâu rồi, nhưng vẫn liên tục luyến tiếc không đến ăn.
Nói xong chính sự, Lương Kiều xem như thở phào nhẹ nhõm, lúc đang vùi đầu ăn lại nhớ đến Phỉ Phỉ phải ăn cơm hộp ở công ty, nhất thời không đành lòng, chụp mấy tấm ảnh chia sẻ cho cô.
Phỉ Phỉ: ! ! ! Tiện nhân, vậy mà ăn một mình sau lưng ta! [ chửi bới ]
Đại Kiều: Nữ nhân không biết suy xét, ta thay ngươi thực hiện giấc mơ, ngươi phải cảm tạ ta.
Phỉ Phỉ: ? Giấc mơ gì cơ?
Đại Kiều: Vừa ăn cơm vừa trò chuyện ở đây [mỉm cười ]
Phỉ Phỉ: ! ! ! Ngươi ăn một mình cũng thôi đi! Lại còn là nhà hàng ta yêu nhất! Mẹ nó còn không mang ta theo! Tình bằng hữu mỏng manh làm ta muốn muốn quay lưng! [ tạm biệt ][ tạm biệt ][ tạm biệt ]
Phỉ Phỉ: Ngươi ăn đầy một miệng, lòng ta đang rỉ máu, cảm nhận được không? [dao phay ]
Phỉ Phỉ: Một ngày phu thê trăm ngày ân ái, vậy mà ngươi đối xử với ta như vậy... Ngươi tên tra nam đáng chết!
Phỉ Phỉ: Buổi tối không cần trở về, ta sẽ khóa chặt cửa [tạm biệt ]
Đại Kiều: Không nên như vậy nha bảo bối, lần sau ba ba dẫn ngươi đến đây ăn, cùng lắm thì chúng ta chỉ gọi một món ăn →_ →
Sau đó điện thoại vang lên tiếng chuông báo: Tin đã nhắn, nhưng bị đối phương cự tuyệt nhận.
Lương Kiều: "..."
Xong đời, hình như đùa quá rồi ...
Đang nghĩ lát nữa sẽ mang đồ ăn gì về xin lỗi cô bạn, chợt nghe sau lưng vang lên giọng nữ ngán chết người: "Ai nha, anh thật đáng ghét nha, người ta nhìn bằng hai mắt, lại không nói gì, dấm chua này anh cũng ăn!"
Lương Kiều cảm thấy chán ghét thân thể run một cái, quay đầu lại liếc nhìn, thấy một cô gái tóc dài màu nâu, mặc váy liền áo bó sát người màu đỏ, tất chân màu đen, đạp trên đôi giày cao gót mũi nhọn 10cm, nổi bật lên dáng người có lồi có lõm, còn rất gợi cảm.
Vóc người coi như đẹp, nếu như không để ý đến giọng điệu làm nũng kinh tởm của cô ta.
Vóc dáng của người đàn ông bên cạnh cô ta rất cao, ánh mắt Lương Kiều xẹt qua mặt anh ta, lại không có chút rung động nào dời đi.
"Dư Nhĩ?" Không nghĩ tới gặp người quen, người phụ nữ kia kéo kéo người đàn ông thân mật đến chào hỏi: "Thật là đúng dịp, vậy mà gặp được cậu ở chỗ này. Rất nhiều năm không gặp, cậu sống có tốt không?"
Vẻ mặt Dư Nhĩ không thích hợp, không biết rõ vì cái gì sắc mặt đang hồng bỗng trở nên trắng bệch, môi cô động động, kéo ra một nụ cười mang theo vẻ lúng túng: "Rất tốt ."
"Là sao. Nghe nói cậu kết hôn, thật may mắn đấy." Dáng vẻ tươi cười của Phong Miểu Miểu trở nên có chút quái dị, nhìn qua giống như là trào phúng, cũng không thể giải thích vì sao lại thế. Cô ta kéo bên cánh tay người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt ngọt ngào cười: "Giới thiệu cho cậu, đây là Quan Hành vị hôn phu của mình, bọn mình sẽ nhanh chóng kết hôn, đến lúc đó mời cậu tới uống rượu mừng."
Ở góc độ cô không nhìn thấy, con mắt Quan Hành híp lại, liếc cô một cái, lại thu hồi rất nhanh, tác phong nhanh nhẹn vươn tay: "Dư tiểu thư, xin chào."
Dư Nhĩ không mặn không nhạt nói câu xin chào, không quan tâm đến cánh tay vươn ra của anh.
Quan Hành cười cười, không sao cả thu tay lại, bỏ vào túi.
Lương Kiều giống như bị bỏ qua, cô cũng mặc kệ không thèm để ý vẫn dùng bữa.
"Chúc mừng." Dư Nhĩ nói với bọn họ.
Phong Miểu Miểu giơ cằm lên, vẻ mặt khoe khoang không chút nào che dấu: "Cảm ơn, chúng mình hết sức hạnh phúc đấy."
Lương Kiều nhếch miệng, vụng trộm làm khẩu hình miệng " Bệnh xà tinh" với Dư Nhĩ. Dư Nhĩ ở đối diện không kiềm chế được mà bật cười, nhưng cuối cùng vẻ mặt hòa hoãn một chút, học giọng điệu trào phúng vừa rồi của Phong Miểu Miểu, bồi một câu: "Là sao, cậu cũng hết sức may mắn."
Phong Miểu Miểu hừ một tiếng, khoác cánh tay Quan Hành tránh ra.
Lương Kiều so ngón giữa với bóng lưng cô ta, không may, trong tích tắc đấy Quan Hành vừa vặn quay đầu lại, bắt quả tang. Lương Kiều bị bắt quả tang cũng không có nửa phần thẹn thùng, mặt mũi tràn đầy khinh thường dựng thẳng ngón giữa cao hơn.
Khóe miệng Quan Hành kéo ra, giống như cười mà như không( tựa tiếu phi tiếu), ánh mắt nhìn cô tương đối có thâm ý.
Khi ăn gần xong, Lương Kiều đi toilet một chuyến, đi nhà vệ sinh xong rửa tay, lúc đi ra vẩy vẩy nước trên tay theo thói quen.
"Chậc..." Có giọng nói đàn ông đột nhiên vang lên, ánh đèn trên hành lang không sáng lắm, người đàn ông cao lớn dựa lưng vào tường có hoa văn đằng sau, hai tay xỏ vào trong túi quần, cái cằm khẽ nhếch, lấy tư thế bễ nghễ ngạo mạn nhìn chằm chằm cô: "Thật không có tố chất."
Lương Kiều nghiêng người liếc anh một cái, khóe miệng nhẹ nhàng kéo kéo, không phản ứng gì, trực tiếp lướt qua anh.
Quan Hành nhấc chân dài lên, chặn lại đường của cô, giọng điệu rất không tốt hỏi: "Điếc à? Tôi đang nói với cô đấy, không nghe thấy?"
Lương Kiều cúi đầu nhìn thoáng qua chân người đàn ông đang ngăn cản mình, thẳng tắp thon dài, lại quay đầu nhìn anh: "Ngài là vị kia?"
"..." Tròng mắt Quan Hành hơi híp lại, đáy mắt bắn tán loạn ra hai đường ánh sáng rét lạnh: "Nhanh như thế đã không nhớ rõ tôi rồi sao?"
"Còn nhớ." Lương Kiều rất bình tĩnh: "Vậy thì sao?"
Câu trả lời cho có lệ của cô làm Quan Hành cực kỳ khó chịu, đứng thẳng người, khẽ cúi đầu, ánh mắt không vui trừng mắt với cô: "Còn nhớ mà có phản ứng này?"
Lại một lần nữa lấy kiểu khoảng cách gần như thế này để đối mặt, Lương Kiều đột nhiên phát hiện chuyện xảy ra gần một tháng trước bị cô lãng quên như một chuyện cười, cô có ấn tượng rất mạnh với khuôn mặt này. Dung mạo tuấn lãng anh khí, ánh mắt cương quyết sắc bén, cùng với hơi thở quanh thân làm cho người ta cảm thấy bị áp bức... Hình như cũng rất quen thuộc.
Đôi mắt bị che đi của anh tỏ ra vô cùng tĩnh mịch, như mặt biển vô cùng rộng lớn, nhìn yên tĩnh không một gợn sóng, nhưng vẻ ngoài âm trầm tối tăm ấy lại cất giấu dòng nước xoáy mãnh liệt.
Đối mặt với tình huống này một thời gian dài khí thế của Lương Kiều dần dần yếu đi, mí mắt như thể một giây sau sẽ run rẩy, cô kịp thời rũ mắt xuống, trừng mắt nhìn.
Nhưng lại giống như vô cùng không phục khi bại trận trong lúc giằng co như thế này, một giây sau cô đột nhiên nghiêng người tiến lên một bước, ấn lồng ngực anh đẩy vào tường, chính mình cũng dựa vào, gần như không còn khoảng cách giữa hai người.
Quan Hành làm bộ dáng bất động như núi, hai tay vẫn xỏ vào trong túi như cũ, thuận theo động tác của cô dựa vào tường, mí mắt rũ xuống, lẳng lặng nhìn cô, đáy mắt có một tia tâm tình không rõ chợt lóe lên.
Dưới lòng bàn tay là áo sơ mi đắt tiền, cách một lớp vải mỏng, còn có thể cảm thấy họa tiết của áo và nhiệt độ của người. Lương Kiều nhìn bàn tay trắng nõn của mình trên áo sơ mi đen, tâm tình bị lung lay trong thoáng chốc.
Mẹ nó thật là muốn xé nó ra để xoa bóp!
Đại não còn chưa kịp đưa ra câu trả lời cho vấn đề này, ngón tay cô đã đưa ra phản ứng trước. Sau đó trên đỉnh đầu liền truyền đến tiếng cười khinh miệt của người đàn ông: "Người phụ nữ phóng túng như cô, tôi đây mới gặp lần đầu tiên."
Lương Kiều: "..."
Sau 0. 01 giây lúng túng, Lương Kiều nâng mí mắt nhìn về phía đôi mắt của anh, chậm rãi nhếch miệng: "Người đàn ông cặn bã như anh, tôi đây gặp qua không ít đâu."
Cùng lúc với khi nói chuyện, ngón tay tăng thêm lực bóp một cái, sau đó trong tích tắc khi Quan Hành đang nheo mắt lại thì giơ tay lên, ngược lại thong thả xoa xoa mu bàn tay vào phía trên.
Quan Hành lại một lần không có kịp phản ứng, cúi đầu nhìn áo sơ mi bị cô dùng để lau tay, lúc ngẩng đầu mới thấy người phụ nữ kia đã nhanh chóng rời đi, đi xa đến vài bước, đầu cũng không quay đầu lại mà khoát tay áo với anh.
Không cần nhìn mặt của cô, cũng có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ đắc ý lúc này.
Cuốn tiểu thuyết dự định sẽ xuất bản vào cuối tháng đã đến ngày nộp bản thảo, nhưng cả bản thảo lẫn tác giả lại cùng mất tích. Lương Kiều oanh tạc trên máy tính cũng như điện thoại vài ngày, nhưng tác giả Ngư Tiểu Trù bên kia vẫn không có chút tin tức nào. Thậm chí cô đã đặc biệt xin chủ biên nghỉ phép nửa ngày, dựa vào địa chỉ ghi trong hợp đồng lần tìm đến nhà cô ấy, nhưng đó lại là khu chung cư được bảo vệ rất nghiêm ngặt, cô vào đến cổng chung cư liền bị ngăn lại.
Cuối cùng thực sự không có biện pháp, Lương Kiều trực tiếp tìm đến công ty mà chồng cô ấy làm, thành công chặn được tiểu kỹ nữ đập đã khất nợ bản thảo hai tháng ở dưới lầu, còn thoải mái nhàn nhã đến đưa cơm cho chồng!
Cái cô tiểu kỹ nữ đập tên khai sinh là Dư Nhĩ, bút danh Ngư Tiểu Trù, không tính là nổi tiếng lắm, viết bản thảo thường mất rất nhiều thời gian. Bản thân cô ấy cũng là một phu nhân hào phóng, gia cảnh giàu có, không cần nói cũng biết, ở khu CBD tấc đất tấc vàng có tòa nhà Dư thị ở tầng 30, chính là của nhà của cô ấy.
Cho nên sáng tác đối với cô ấy mà nói cũng chỉ là chơi đùa, bằng này tiền nhuận bút cô ấy cũng chẳng quan tâm đến, dựa vào việc chỉ có một chút hứng thú với sáng tác, cô ấy ở nhà làm bà chủ rảnh rỗi một thời gian.
Nói đến đây, không thể không đề cập đến việc, tài nấu nướng của vị phu nhân hào phóng này vô cùng tốt, mấy hộp thịt bò ngon trong nhà Lương Kiều đều do chính tay cô ấy làm.
Lương Kiều cùng cô ấy mất một buổi trưa, bồi muốn tiểu tổ tông thay đổi hình tượng mua sắm ở trung tâm thương mại một lúc, lại đề cử cửa hàng tóc và cửa hàng spa tốt, cuối cùng cũng đổi được một câu "Bảo đảm trước cuối tháng sẽ giao bản thảo" .
Trước khi đi Lương Kiều đoạt lấy dây chuyền bảo bối của cô ấy để thế chấp. Dây chuyền kia không tính là quý trọng, nhưng hình như hết sức có ý nghĩa đối với Dư Nhĩ, không quá hai ngày cô ấy đã nộp một nửa phần cuối của bản thảo, muốn đổi dây chuyền về.
Sở dĩ không viết xong kết cục trong một lần, là vì cô ấy do dự với kết quả cuối cùng của nhân vật chính.
Lương Kiều hẹn cô áy ngày hôm sau đi nói chuyện, căn cứ vào văn phong cùng cốt truyện cũ, phân tích qua sau đó đưa ra ý kiến của mình, thuận tiện ăn một bữa cơm.
Dư Nhĩ mời khách, Lương Kiều hết sức không khách khí chọn một nhà hàng vô cùng nổi tiếng. Nhà hàng này làm đồ ăn rất ngon, giá cả cũng rất đắt, cô với Phỉ Phỉ mong đợi đã lâu rồi, nhưng vẫn liên tục luyến tiếc không đến ăn.
Nói xong chính sự, Lương Kiều xem như thở phào nhẹ nhõm, lúc đang vùi đầu ăn lại nhớ đến Phỉ Phỉ phải ăn cơm hộp ở công ty, nhất thời không đành lòng, chụp mấy tấm ảnh chia sẻ cho cô.
Phỉ Phỉ: ! ! ! Tiện nhân, vậy mà ăn một mình sau lưng ta! [ chửi bới ]
Đại Kiều: Nữ nhân không biết suy xét, ta thay ngươi thực hiện giấc mơ, ngươi phải cảm tạ ta.
Phỉ Phỉ: ? Giấc mơ gì cơ?
Đại Kiều: Vừa ăn cơm vừa trò chuyện ở đây [mỉm cười ]
Phỉ Phỉ: ! ! ! Ngươi ăn một mình cũng thôi đi! Lại còn là nhà hàng ta yêu nhất! Mẹ nó còn không mang ta theo! Tình bằng hữu mỏng manh làm ta muốn muốn quay lưng! [ tạm biệt ][ tạm biệt ][ tạm biệt ]
Phỉ Phỉ: Ngươi ăn đầy một miệng, lòng ta đang rỉ máu, cảm nhận được không? [dao phay ]
Phỉ Phỉ: Một ngày phu thê trăm ngày ân ái, vậy mà ngươi đối xử với ta như vậy... Ngươi tên tra nam đáng chết!
Phỉ Phỉ: Buổi tối không cần trở về, ta sẽ khóa chặt cửa [tạm biệt ]
Đại Kiều: Không nên như vậy nha bảo bối, lần sau ba ba dẫn ngươi đến đây ăn, cùng lắm thì chúng ta chỉ gọi một món ăn →_ →
Sau đó điện thoại vang lên tiếng chuông báo: Tin đã nhắn, nhưng bị đối phương cự tuyệt nhận.
Lương Kiều: "..."
Xong đời, hình như đùa quá rồi ...
Đang nghĩ lát nữa sẽ mang đồ ăn gì về xin lỗi cô bạn, chợt nghe sau lưng vang lên giọng nữ ngán chết người: "Ai nha, anh thật đáng ghét nha, người ta nhìn bằng hai mắt, lại không nói gì, dấm chua này anh cũng ăn!"
Lương Kiều cảm thấy chán ghét thân thể run một cái, quay đầu lại liếc nhìn, thấy một cô gái tóc dài màu nâu, mặc váy liền áo bó sát người màu đỏ, tất chân màu đen, đạp trên đôi giày cao gót mũi nhọn 10cm, nổi bật lên dáng người có lồi có lõm, còn rất gợi cảm.
Vóc người coi như đẹp, nếu như không để ý đến giọng điệu làm nũng kinh tởm của cô ta.
Vóc dáng của người đàn ông bên cạnh cô ta rất cao, ánh mắt Lương Kiều xẹt qua mặt anh ta, lại không có chút rung động nào dời đi.
"Dư Nhĩ?" Không nghĩ tới gặp người quen, người phụ nữ kia kéo kéo người đàn ông thân mật đến chào hỏi: "Thật là đúng dịp, vậy mà gặp được cậu ở chỗ này. Rất nhiều năm không gặp, cậu sống có tốt không?"
Vẻ mặt Dư Nhĩ không thích hợp, không biết rõ vì cái gì sắc mặt đang hồng bỗng trở nên trắng bệch, môi cô động động, kéo ra một nụ cười mang theo vẻ lúng túng: "Rất tốt ."
"Là sao. Nghe nói cậu kết hôn, thật may mắn đấy." Dáng vẻ tươi cười của Phong Miểu Miểu trở nên có chút quái dị, nhìn qua giống như là trào phúng, cũng không thể giải thích vì sao lại thế. Cô ta kéo bên cánh tay người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt ngọt ngào cười: "Giới thiệu cho cậu, đây là Quan Hành vị hôn phu của mình, bọn mình sẽ nhanh chóng kết hôn, đến lúc đó mời cậu tới uống rượu mừng."
Ở góc độ cô không nhìn thấy, con mắt Quan Hành híp lại, liếc cô một cái, lại thu hồi rất nhanh, tác phong nhanh nhẹn vươn tay: "Dư tiểu thư, xin chào."
Dư Nhĩ không mặn không nhạt nói câu xin chào, không quan tâm đến cánh tay vươn ra của anh.
Quan Hành cười cười, không sao cả thu tay lại, bỏ vào túi.
Lương Kiều giống như bị bỏ qua, cô cũng mặc kệ không thèm để ý vẫn dùng bữa.
"Chúc mừng." Dư Nhĩ nói với bọn họ.
Phong Miểu Miểu giơ cằm lên, vẻ mặt khoe khoang không chút nào che dấu: "Cảm ơn, chúng mình hết sức hạnh phúc đấy."
Lương Kiều nhếch miệng, vụng trộm làm khẩu hình miệng " Bệnh xà tinh" với Dư Nhĩ. Dư Nhĩ ở đối diện không kiềm chế được mà bật cười, nhưng cuối cùng vẻ mặt hòa hoãn một chút, học giọng điệu trào phúng vừa rồi của Phong Miểu Miểu, bồi một câu: "Là sao, cậu cũng hết sức may mắn."
Phong Miểu Miểu hừ một tiếng, khoác cánh tay Quan Hành tránh ra.
Lương Kiều so ngón giữa với bóng lưng cô ta, không may, trong tích tắc đấy Quan Hành vừa vặn quay đầu lại, bắt quả tang. Lương Kiều bị bắt quả tang cũng không có nửa phần thẹn thùng, mặt mũi tràn đầy khinh thường dựng thẳng ngón giữa cao hơn.
Khóe miệng Quan Hành kéo ra, giống như cười mà như không( tựa tiếu phi tiếu), ánh mắt nhìn cô tương đối có thâm ý.
Khi ăn gần xong, Lương Kiều đi toilet một chuyến, đi nhà vệ sinh xong rửa tay, lúc đi ra vẩy vẩy nước trên tay theo thói quen.
"Chậc..." Có giọng nói đàn ông đột nhiên vang lên, ánh đèn trên hành lang không sáng lắm, người đàn ông cao lớn dựa lưng vào tường có hoa văn đằng sau, hai tay xỏ vào trong túi quần, cái cằm khẽ nhếch, lấy tư thế bễ nghễ ngạo mạn nhìn chằm chằm cô: "Thật không có tố chất."
Lương Kiều nghiêng người liếc anh một cái, khóe miệng nhẹ nhàng kéo kéo, không phản ứng gì, trực tiếp lướt qua anh.
Quan Hành nhấc chân dài lên, chặn lại đường của cô, giọng điệu rất không tốt hỏi: "Điếc à? Tôi đang nói với cô đấy, không nghe thấy?"
Lương Kiều cúi đầu nhìn thoáng qua chân người đàn ông đang ngăn cản mình, thẳng tắp thon dài, lại quay đầu nhìn anh: "Ngài là vị kia?"
"..." Tròng mắt Quan Hành hơi híp lại, đáy mắt bắn tán loạn ra hai đường ánh sáng rét lạnh: "Nhanh như thế đã không nhớ rõ tôi rồi sao?"
"Còn nhớ." Lương Kiều rất bình tĩnh: "Vậy thì sao?"
Câu trả lời cho có lệ của cô làm Quan Hành cực kỳ khó chịu, đứng thẳng người, khẽ cúi đầu, ánh mắt không vui trừng mắt với cô: "Còn nhớ mà có phản ứng này?"
Lại một lần nữa lấy kiểu khoảng cách gần như thế này để đối mặt, Lương Kiều đột nhiên phát hiện chuyện xảy ra gần một tháng trước bị cô lãng quên như một chuyện cười, cô có ấn tượng rất mạnh với khuôn mặt này. Dung mạo tuấn lãng anh khí, ánh mắt cương quyết sắc bén, cùng với hơi thở quanh thân làm cho người ta cảm thấy bị áp bức... Hình như cũng rất quen thuộc.
Đôi mắt bị che đi của anh tỏ ra vô cùng tĩnh mịch, như mặt biển vô cùng rộng lớn, nhìn yên tĩnh không một gợn sóng, nhưng vẻ ngoài âm trầm tối tăm ấy lại cất giấu dòng nước xoáy mãnh liệt.
Đối mặt với tình huống này một thời gian dài khí thế của Lương Kiều dần dần yếu đi, mí mắt như thể một giây sau sẽ run rẩy, cô kịp thời rũ mắt xuống, trừng mắt nhìn.
Nhưng lại giống như vô cùng không phục khi bại trận trong lúc giằng co như thế này, một giây sau cô đột nhiên nghiêng người tiến lên một bước, ấn lồng ngực anh đẩy vào tường, chính mình cũng dựa vào, gần như không còn khoảng cách giữa hai người.
Quan Hành làm bộ dáng bất động như núi, hai tay vẫn xỏ vào trong túi như cũ, thuận theo động tác của cô dựa vào tường, mí mắt rũ xuống, lẳng lặng nhìn cô, đáy mắt có một tia tâm tình không rõ chợt lóe lên.
Dưới lòng bàn tay là áo sơ mi đắt tiền, cách một lớp vải mỏng, còn có thể cảm thấy họa tiết của áo và nhiệt độ của người. Lương Kiều nhìn bàn tay trắng nõn của mình trên áo sơ mi đen, tâm tình bị lung lay trong thoáng chốc.
Mẹ nó thật là muốn xé nó ra để xoa bóp!
Đại não còn chưa kịp đưa ra câu trả lời cho vấn đề này, ngón tay cô đã đưa ra phản ứng trước. Sau đó trên đỉnh đầu liền truyền đến tiếng cười khinh miệt của người đàn ông: "Người phụ nữ phóng túng như cô, tôi đây mới gặp lần đầu tiên."
Lương Kiều: "..."
Sau 0. 01 giây lúng túng, Lương Kiều nâng mí mắt nhìn về phía đôi mắt của anh, chậm rãi nhếch miệng: "Người đàn ông cặn bã như anh, tôi đây gặp qua không ít đâu."
Cùng lúc với khi nói chuyện, ngón tay tăng thêm lực bóp một cái, sau đó trong tích tắc khi Quan Hành đang nheo mắt lại thì giơ tay lên, ngược lại thong thả xoa xoa mu bàn tay vào phía trên.
Quan Hành lại một lần không có kịp phản ứng, cúi đầu nhìn áo sơ mi bị cô dùng để lau tay, lúc ngẩng đầu mới thấy người phụ nữ kia đã nhanh chóng rời đi, đi xa đến vài bước, đầu cũng không quay đầu lại mà khoát tay áo với anh.
Không cần nhìn mặt của cô, cũng có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ đắc ý lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.