Quyển 3 - Chương 465: Cái đuôi nhỏ
Vong Ngữ
15/04/2017
Dịch giả: nila32
“Không cần, ta đã quen độc lai độc vãng.” Nữ tử tóc xanh không thèm nhìn đến Điền Hoan mà chỉ trả lời một cách lạnh nhạt.
Điền Hoan vốn định nói thêm gì đó đã thấy nữ tử kia rời đi không chút do dự.
Tuy chỉ lưu lại thời gian rất ngắn nhưng cô gái này đã để lại ấn tượng rất sâu đối với Thạch Mục, không phải vì nàng xinh đẹp tú lệ mà vì đối phương là võ giả Địa Giai sơ kỳ đầu tiên dám một thân một mình rời đi.
“Không biết tốt xấu!”
Điền Hoan dõi theo thân ảnh thướt tha của nàng đồng thời thấp giọng lầm bầm một câu, tiếp đó quay người hờ hững quét mắt nhìn quanh rồi mới dẫn ba người phía sau rời đi.
Bọn họ vừa đi thì có tốp năm tốp ba đồng dạng xuất phát. Rất nhanh sau đó, hiện trường chỉ còn lại chừng hai mươi người, phần lớn chỉ có tu vi Địa giai sơ kỳ.
Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên:
“Chư vị đạo hữu, tại hạ Cơ Giang, có một chuyện muốn thương lượng với mọi người một chút.”
Thạch Mục có chút kinh ngạc bèn cùng đám đông gần đó quay người nhìn lại.
Chỉ thấy một thanh niên Yêu tộc có vảy màu đen trên hai gò má đang khom người thi lễ với bọn họ.
Người này sở hữu vóc dáng cao hơn Nhân tộc bình thường rất nhiều. Trên người là trường bào màu xanh, lại bởi thân hình gầy gò nên y phục nơi bả vai có xu hướng đổ rạp xuống dưới. Hai cánh bằng xít lộ ra phía sau áo bào màu xanh, thoạt nhìn có chút buồn cười.
“Chư vị chắc hẳn cũng biết. Bên trong Thủy Thiên Thanh Sơn này, ngoại trừ Yêu thú còn có vô số tiên chi linh thảo có thể thu thập. Tai hạ chỉ có tu vi Địa Giai sơ kỳ, vốn không kỳ vọng bài dang một trăm thí sinh đứng đầu, chỉ muốn tới đây mở rộng tầm mắt mà thôi. Hôm nay có may mắn gặp mọi người ở đây cũng coi như duyên phận, không bằng cùng nhau kết bạn đồng hành có thể chiếu cố lẫn nhau, chư vị nghĩ thế nào?” Thanh niên gầy gò tự xưng là Cơ Giang chậm rãi nói ra.
“Kết bạn đồng hành thì dễ nhưng khi săn giết được Yêu thú thì Yêu hạch sẽ thuộc về ai?” Cơ Giang vừa dứt lời đã có người lên tiếng chất vấn dẫn đến xung quanh một hồi nghị luận xôn xao.
“Bên trong bí cảnh, nguy cơ trùng trùng. Nếu chư vị lẻ loi một mình chẳng những khó có thể săn bắt Yêu thú với thực lực mạnh hơn mà nhiều khả năng còn trở thành mục tiêu của bọn chúng cũng như đội ngũ khác. Đừng nói thăm dò bí cảnh, chỉ sợ sống sót trở về cũng không phải là chuyện dễ dàng.” Cơ Giang không tỏ ra tức giận mà chỉ hỏi lại một câu.
Gã vừa nói xong, đám người lập tức yên tĩnh trở lại.
“Kết bạn đồng hành cùng nhau vây giết Yêu thú cao giai, tỷ lệ thành công tất nhiên lớn hơn, cũng có thể đảm bảo an toàn cho mọi người. Ngoài ra, linh thảo, tiên dược cùng Yêu hạch Tiên Thiên thu được trên đường đi sẽ thuộc về người phát hiện ra. Về phần Yêu hạch đoạt được trong lúc săn giết Yêu thú Địa Giai trở lên sẽ chia theo đóng góp của mỗi cá nhân, chư vị thấy thế nào?” Cơ Giang đề nghị.
Nghe vậy, rất nhiều người lập tức cảm thấy động tâm, đồng loạt tỏ vẻ nguyện ý lưu lại tổ đội. Thế nhưng vẫn có số ít sau một phen suy nghĩ kỹ càng vẫn lựa chọn một mình rời đi.
Cơ Giang thấy vậy cũng không thèm để ý mà bắt đầu nói ra kế hoạch chi tiết mà bản thân an bài.
“Cơ đạo hữu, khu vực mà ngươi nói đến, mười năm trước ta đã đi qua. Nơi đó ngoại trừ một ít Yêu thú Tiên Thiên cũng không có linh thảo tiên dược gì, đến đó chỉ tổ lãng phí thời gian.”
“Vị đạo huynh này có chỗ không biết. Khu vực Cơ mỗ nói đến quả thật không có quá nhiều giá trị nhưng thông qua nơi đây có thể đến được trung tâm bí cảnh một cách nhanh nhất. Theo tin tức tại hạ hao phí số tiền lớn để thu thập, nơi đó còn có một Yêu thú Địa Giai sinh sống, vả lại không có nhiều người biết lắm. Đến lúc đó, mọi người có thể hợp tác săn giết thỏa thích.” Cơ Giang giải thích.
Nghe vậy, đại hán râu quai nón kia liền gật nhẹ đầu như có điều suy nghĩ.
Hơn mười người còn lại, hầu như đều có tu vi Địa Giai sơ kỳ, hiển nhiên không có ý kiến gì với an bài của Cơ Giang.
Sau khi thảo luận xong xuôi, họ Cơ mới chú ý tới Thạch Mục cùng Tử Lăng vẫn đứng ở rìa ngoài. Gã nhìn thoáng qua hai người, ánh mắt lập tức chú ý đến Tử Lăng.
“Vị tiểu cô nương này, theo ý kiến của tại hạ, ngươi không nên tham gia cùng bọn ta.” Cơ Giang nói thẳng không chút e dè.
“Cơ đạo hữu, Tử Lăng cô nương đi cùng ta.” Thạch Mục nhíu mày lên tiếng.
“Cái này… Thứ cho tại hạ nói thẳng, vị tiểu cô nương này vốn là Nhân tộc, thân thể tương đối yếu ớt. Thực lực mới chỉ miễn cưỡng đạt đến Địa Giai, khí tức còn chưa ổn định, gia nhập đội ngũ cũng chỉ vướng víu tay chân, e rằng mọi người đều không đồng ý.” Nói xong, gã liền đưa mắt ra hiệu cho nhóm người đang định rời đi.
“Cơ huynh nói cũng đúng, chúng ta không muốn dây vào phế vật yếu ớt như vậy. Chính mình chịu tội không nói, còn có thể liên lụy người khác…”
“Không nên, không nên, vướng víu tay chân, hại người hại mình…”
“…”
“Đạo hữu nhìn xem, không phải là ta không chấp nhận tiểu cô nương này tham gia nhưng mọi người đều không muốn bị liên lụy.” Cơ Giang nhún vai tỏ vẻ khó xử.
Thạch Mục cúi đầu quan sát Tử Lăng thì thấy nàng khẽ mỉm cười tựa như không thèm để ý chút nào.
“Không thành vấn, cứ để Tử Lăng tham gia, ta sẽ chiếu cố đến sự an toàn của nàng, không phiền chư vị hao tâm tổn trí.” Thạch Mục thản nhiên nói ra.
“Thứ cho Cơ mỗ nhiều chuyện, đạo hữu không cần…”
“Các hạ không cần nói nữa, ý ta đã quyết.” Cơ Giang còn muốn khuyên nhủ Thạch Mục một hai câu đã bị hắn phất tay ngăn cản.
Thấy đối phương tỏ vẻ kiên định, Cơ Giang liền không nói thêm gì nữa. Hắn vốn không quá xem trọng Nhân tộc như Thạch Mục vì vậy chỉ nói một câu “Tùy ý ngươi đi.” sau đó trở về quay người rời đi.
“Thạch đại ca thật tốt, đa tạ.” Tư Lăng kéo nhẹ góc áo Thạch Mục, nhỏ giọng cảm tạ.
“Có đáng gì đâu, ta và ngươi đều là Nhân tộc, tự nhiên phải đoàn kết với nhau. Về sau cứ theo sát ta, chỉ cần không rời khỏi phạm vi Thập Phương Thiên Địa, Thạch mỗ sẽ tận lực bảo vệ ngươi chu toàn.” Thạch Mục đáp lời.
“Vâng!” Tử Lăng nghe vậy, dùng sức nhẹ gật đầu.
Thạch Mục kỳ thật không nhất thiết phải hành động cùng đám người này. Chỉ là khi biết trong số bọn họ có người đã từng đi qua bí cảnh, hắn liền nảy ra ý định trước tiên đi theo bọn họ, làm quen hoàn cảnh một chút rồi mới tính tiếp.
Về phần Tử Lăng, một phần do nàng đến từ Nhân tộc, mặt khác là do cô gái này quá mức khả ái, khiến người ta không thể ghét bỏ. Hơn nữa, hắn tự nhủ, chỉ cần hoạt động ở khu vực ngoại vi có lẽ không phải cái gì quá lớn. Dù sau Tử Lăng vẫn là võ giả Địa Giai sơ kỳ.
Sau khi xác định lộ tuyến, đoàn người lập tức đi theo Cơ Giang cùng đại hán râu quai nón kia tiến về trung tâm thảo nguyên.
Càng xâm nhập vào trong, cỏ dại dưới đất dần dần trở nên tươi tốt. Phần lớn đều cao hơn đầu người, căn bản không thể nhìn rõ bên trong có Yêu thú ẩn nấp hay không.
Trên đường đi, không ít người đã bắt đầu thi triển thủ đoạn của mình để dò xét tình huống chung quanh.
Có lẽ nơi đây vẫn là ngoại vi Thập Phương Thiên Địa, trên đường đi ngoại trừ một ít yêu thú Tiên Thiên thì không còn Yêu thú cường đại nào khác, càng không nói đến tung tích của thiên tài địa bảo gì đó.
Thạch Mục đi cạnh Tử Lăng ở phía sau cùng của đội ngũ, khi rãnh rỗi còn nói vài câu chuyện phiếm, xem như nhàn nhã.
Bỗng nhiên, họ Thạch phất tay đánh ra một đạo pháp quyết về phía Thú Hồn Đại màu xám bên hông.
Hào quang lóe lên, Thải Nhi từ đó bay ra, lượn giữa không trung một hồi.
“Ôi, Thạch Đầu, ngươi cuối cùng cũng nhớ đến ta, suýt nữa làm ta ngộp chết rồi. Hơ, không khí nơi đây mới trong trẻo làm sao.” Thải Nhi kêu to có chút hưng phấn khiến không ít người đi trước nghe thấy phải quay đầu nhìn lại.
“Xuống đây, chớ gây náo loạn!” Thạch Mục nhướng mày truyền âm.
“Oa, Anh Vũ thật xinh đẹp. Thạch đại ca, nó là linh sủng của ngươi sao? Thật đáng yêu!” Hai mắt Tử Lăng tỏa sáng khi nhìn thấy Thải Nhi.
“Nó tên là Thải Nhi, do ta nuôi dưỡng, có điều không thể xem là sủng vật mà là đồng đồi của ta.” Thạch Mục trả lời.
“Không sai, ta với Thạch Đầu có địa vị ngang nhau đấy!” Thải Nhi nghe vậy, ngẩng đầu ưỡn ngực nói.
Tử Lăng thấy vậy càng thêm ưa thích Thải Nhi. Tay nhỏ vung lên, một đạo hào quang mềm mại như ráng chiều khẽ quấn lấy thân thể con vẹt, kéo nó về phía người nàng.
“Thuật sĩ?”
Thạch Mục thấy thế, trong lòng khẽ động.
Tuy rằng Thải Nhi nhìn như không có thực lực gì nhưng lại vô cùng lanh lợi. Thủ đoạn tầm thường căn bản không thể bắt được nó thế nhưng thuật pháp mà tiểu nữ đồng kia tùy ý thi triển lại khiến con vẹt này không kịp phản ứng, hiển nhiên không hề đơn giản.
Nghĩ đến điểm này, Thạch Mục lập tức quan sát kỹ hơn cô gái bên cạnh nhưng vẫn im lặng không nói gì.
Tử Lăng ôm Thải Nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng cọ lên bộ lông của nó, bộ dáng vô cùng cưng chiều.
“Này… Ái… Con bé kia, chớ để nước miếng của ngươi dính lên bộ lông xinh đẹp của ta…” Thải Nhi liều mạng giãy giụa thế nhưng không thể thoát khỏi bàn tay Tử Lăng đành mang ánh mắt u oán nhìn về phía Thạch Mục.
Họ Thạch chứng kiến bộ dáng chật vật của nó, không khỏi cười khẽ một tiếng, ánh mắt tỏ ý “Ai bảo ngươi không ngoan ngoãn, lần này chịu khổ rồi nhé.”
Có điều hắn vẫn lên tiếng nhắc nhở:
“Tử Lăng cô nương, nơi đây là bí cảnh thí luyện, đừng mải đùa nghịch, chú ý một chút tình huống chung quanh vẫn hơn.”
“Ai, may có Thạch đại ca nhắc nhở! Cũng do tiểu anh vũ này quá đáng yêu!” Tử Lăng nghe vậy, cười nhẹ như muốn xin lỗi, có chút không nỡ buông tha Thải Nhi.
Thải Nhi vội vàng trở về bả vai Thạch Mục, không dám lại gần Tử Lăng thêm nữa.
“Thải Nhi, chú ý tình huống chung quanh. Ta cảm giác nơi đây không hề yên bình như vẻ bề ngoài.” Thạch Mục truyền âm dặn dò.
“Yên tâm, việc này cứ giao cho ta! Ta nhìn xung quanh một chút.” Thải Nhi vừa nói vừa lườm Tử Lăng một cái.
Thấy đối phương thỉnh thoảng lại nhìn sang mình, nó càng hoảng sợ, vội vàng vỗ cánh bay lên không trung.
“Cẩn thận một chút, đừng đi quá xa.” Thạch Mục có chút lo lắng bèn truyền âm nhắc nhở.
“Yên tâm đi, ta biết chừng mực, cạc cạc…” Thải Nhi vỗ cánh bay đến tầm cao mắt thường khó nhìn thấy được, nhanh chóng biến mất.
“Thạch đại ca, sao ngươi lại thả tiểu anh vũ kia đi?” Tử Lăng nhìn theo Thải Nhi bay xa, có chút ngờ vực.
“Nó ở trong túi lâu rồi, có chút khó chịu nên muốn hít thở một ít không khí.” Thạch Mục trả lời đại khái sau đó phóng xuất thần thức dò xét chung quanh.
“Không cần, ta đã quen độc lai độc vãng.” Nữ tử tóc xanh không thèm nhìn đến Điền Hoan mà chỉ trả lời một cách lạnh nhạt.
Điền Hoan vốn định nói thêm gì đó đã thấy nữ tử kia rời đi không chút do dự.
Tuy chỉ lưu lại thời gian rất ngắn nhưng cô gái này đã để lại ấn tượng rất sâu đối với Thạch Mục, không phải vì nàng xinh đẹp tú lệ mà vì đối phương là võ giả Địa Giai sơ kỳ đầu tiên dám một thân một mình rời đi.
“Không biết tốt xấu!”
Điền Hoan dõi theo thân ảnh thướt tha của nàng đồng thời thấp giọng lầm bầm một câu, tiếp đó quay người hờ hững quét mắt nhìn quanh rồi mới dẫn ba người phía sau rời đi.
Bọn họ vừa đi thì có tốp năm tốp ba đồng dạng xuất phát. Rất nhanh sau đó, hiện trường chỉ còn lại chừng hai mươi người, phần lớn chỉ có tu vi Địa giai sơ kỳ.
Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên:
“Chư vị đạo hữu, tại hạ Cơ Giang, có một chuyện muốn thương lượng với mọi người một chút.”
Thạch Mục có chút kinh ngạc bèn cùng đám đông gần đó quay người nhìn lại.
Chỉ thấy một thanh niên Yêu tộc có vảy màu đen trên hai gò má đang khom người thi lễ với bọn họ.
Người này sở hữu vóc dáng cao hơn Nhân tộc bình thường rất nhiều. Trên người là trường bào màu xanh, lại bởi thân hình gầy gò nên y phục nơi bả vai có xu hướng đổ rạp xuống dưới. Hai cánh bằng xít lộ ra phía sau áo bào màu xanh, thoạt nhìn có chút buồn cười.
“Chư vị chắc hẳn cũng biết. Bên trong Thủy Thiên Thanh Sơn này, ngoại trừ Yêu thú còn có vô số tiên chi linh thảo có thể thu thập. Tai hạ chỉ có tu vi Địa Giai sơ kỳ, vốn không kỳ vọng bài dang một trăm thí sinh đứng đầu, chỉ muốn tới đây mở rộng tầm mắt mà thôi. Hôm nay có may mắn gặp mọi người ở đây cũng coi như duyên phận, không bằng cùng nhau kết bạn đồng hành có thể chiếu cố lẫn nhau, chư vị nghĩ thế nào?” Thanh niên gầy gò tự xưng là Cơ Giang chậm rãi nói ra.
“Kết bạn đồng hành thì dễ nhưng khi săn giết được Yêu thú thì Yêu hạch sẽ thuộc về ai?” Cơ Giang vừa dứt lời đã có người lên tiếng chất vấn dẫn đến xung quanh một hồi nghị luận xôn xao.
“Bên trong bí cảnh, nguy cơ trùng trùng. Nếu chư vị lẻ loi một mình chẳng những khó có thể săn bắt Yêu thú với thực lực mạnh hơn mà nhiều khả năng còn trở thành mục tiêu của bọn chúng cũng như đội ngũ khác. Đừng nói thăm dò bí cảnh, chỉ sợ sống sót trở về cũng không phải là chuyện dễ dàng.” Cơ Giang không tỏ ra tức giận mà chỉ hỏi lại một câu.
Gã vừa nói xong, đám người lập tức yên tĩnh trở lại.
“Kết bạn đồng hành cùng nhau vây giết Yêu thú cao giai, tỷ lệ thành công tất nhiên lớn hơn, cũng có thể đảm bảo an toàn cho mọi người. Ngoài ra, linh thảo, tiên dược cùng Yêu hạch Tiên Thiên thu được trên đường đi sẽ thuộc về người phát hiện ra. Về phần Yêu hạch đoạt được trong lúc săn giết Yêu thú Địa Giai trở lên sẽ chia theo đóng góp của mỗi cá nhân, chư vị thấy thế nào?” Cơ Giang đề nghị.
Nghe vậy, rất nhiều người lập tức cảm thấy động tâm, đồng loạt tỏ vẻ nguyện ý lưu lại tổ đội. Thế nhưng vẫn có số ít sau một phen suy nghĩ kỹ càng vẫn lựa chọn một mình rời đi.
Cơ Giang thấy vậy cũng không thèm để ý mà bắt đầu nói ra kế hoạch chi tiết mà bản thân an bài.
“Cơ đạo hữu, khu vực mà ngươi nói đến, mười năm trước ta đã đi qua. Nơi đó ngoại trừ một ít Yêu thú Tiên Thiên cũng không có linh thảo tiên dược gì, đến đó chỉ tổ lãng phí thời gian.”
“Vị đạo huynh này có chỗ không biết. Khu vực Cơ mỗ nói đến quả thật không có quá nhiều giá trị nhưng thông qua nơi đây có thể đến được trung tâm bí cảnh một cách nhanh nhất. Theo tin tức tại hạ hao phí số tiền lớn để thu thập, nơi đó còn có một Yêu thú Địa Giai sinh sống, vả lại không có nhiều người biết lắm. Đến lúc đó, mọi người có thể hợp tác săn giết thỏa thích.” Cơ Giang giải thích.
Nghe vậy, đại hán râu quai nón kia liền gật nhẹ đầu như có điều suy nghĩ.
Hơn mười người còn lại, hầu như đều có tu vi Địa Giai sơ kỳ, hiển nhiên không có ý kiến gì với an bài của Cơ Giang.
Sau khi thảo luận xong xuôi, họ Cơ mới chú ý tới Thạch Mục cùng Tử Lăng vẫn đứng ở rìa ngoài. Gã nhìn thoáng qua hai người, ánh mắt lập tức chú ý đến Tử Lăng.
“Vị tiểu cô nương này, theo ý kiến của tại hạ, ngươi không nên tham gia cùng bọn ta.” Cơ Giang nói thẳng không chút e dè.
“Cơ đạo hữu, Tử Lăng cô nương đi cùng ta.” Thạch Mục nhíu mày lên tiếng.
“Cái này… Thứ cho tại hạ nói thẳng, vị tiểu cô nương này vốn là Nhân tộc, thân thể tương đối yếu ớt. Thực lực mới chỉ miễn cưỡng đạt đến Địa Giai, khí tức còn chưa ổn định, gia nhập đội ngũ cũng chỉ vướng víu tay chân, e rằng mọi người đều không đồng ý.” Nói xong, gã liền đưa mắt ra hiệu cho nhóm người đang định rời đi.
“Cơ huynh nói cũng đúng, chúng ta không muốn dây vào phế vật yếu ớt như vậy. Chính mình chịu tội không nói, còn có thể liên lụy người khác…”
“Không nên, không nên, vướng víu tay chân, hại người hại mình…”
“…”
“Đạo hữu nhìn xem, không phải là ta không chấp nhận tiểu cô nương này tham gia nhưng mọi người đều không muốn bị liên lụy.” Cơ Giang nhún vai tỏ vẻ khó xử.
Thạch Mục cúi đầu quan sát Tử Lăng thì thấy nàng khẽ mỉm cười tựa như không thèm để ý chút nào.
“Không thành vấn, cứ để Tử Lăng tham gia, ta sẽ chiếu cố đến sự an toàn của nàng, không phiền chư vị hao tâm tổn trí.” Thạch Mục thản nhiên nói ra.
“Thứ cho Cơ mỗ nhiều chuyện, đạo hữu không cần…”
“Các hạ không cần nói nữa, ý ta đã quyết.” Cơ Giang còn muốn khuyên nhủ Thạch Mục một hai câu đã bị hắn phất tay ngăn cản.
Thấy đối phương tỏ vẻ kiên định, Cơ Giang liền không nói thêm gì nữa. Hắn vốn không quá xem trọng Nhân tộc như Thạch Mục vì vậy chỉ nói một câu “Tùy ý ngươi đi.” sau đó trở về quay người rời đi.
“Thạch đại ca thật tốt, đa tạ.” Tư Lăng kéo nhẹ góc áo Thạch Mục, nhỏ giọng cảm tạ.
“Có đáng gì đâu, ta và ngươi đều là Nhân tộc, tự nhiên phải đoàn kết với nhau. Về sau cứ theo sát ta, chỉ cần không rời khỏi phạm vi Thập Phương Thiên Địa, Thạch mỗ sẽ tận lực bảo vệ ngươi chu toàn.” Thạch Mục đáp lời.
“Vâng!” Tử Lăng nghe vậy, dùng sức nhẹ gật đầu.
Thạch Mục kỳ thật không nhất thiết phải hành động cùng đám người này. Chỉ là khi biết trong số bọn họ có người đã từng đi qua bí cảnh, hắn liền nảy ra ý định trước tiên đi theo bọn họ, làm quen hoàn cảnh một chút rồi mới tính tiếp.
Về phần Tử Lăng, một phần do nàng đến từ Nhân tộc, mặt khác là do cô gái này quá mức khả ái, khiến người ta không thể ghét bỏ. Hơn nữa, hắn tự nhủ, chỉ cần hoạt động ở khu vực ngoại vi có lẽ không phải cái gì quá lớn. Dù sau Tử Lăng vẫn là võ giả Địa Giai sơ kỳ.
Sau khi xác định lộ tuyến, đoàn người lập tức đi theo Cơ Giang cùng đại hán râu quai nón kia tiến về trung tâm thảo nguyên.
Càng xâm nhập vào trong, cỏ dại dưới đất dần dần trở nên tươi tốt. Phần lớn đều cao hơn đầu người, căn bản không thể nhìn rõ bên trong có Yêu thú ẩn nấp hay không.
Trên đường đi, không ít người đã bắt đầu thi triển thủ đoạn của mình để dò xét tình huống chung quanh.
Có lẽ nơi đây vẫn là ngoại vi Thập Phương Thiên Địa, trên đường đi ngoại trừ một ít yêu thú Tiên Thiên thì không còn Yêu thú cường đại nào khác, càng không nói đến tung tích của thiên tài địa bảo gì đó.
Thạch Mục đi cạnh Tử Lăng ở phía sau cùng của đội ngũ, khi rãnh rỗi còn nói vài câu chuyện phiếm, xem như nhàn nhã.
Bỗng nhiên, họ Thạch phất tay đánh ra một đạo pháp quyết về phía Thú Hồn Đại màu xám bên hông.
Hào quang lóe lên, Thải Nhi từ đó bay ra, lượn giữa không trung một hồi.
“Ôi, Thạch Đầu, ngươi cuối cùng cũng nhớ đến ta, suýt nữa làm ta ngộp chết rồi. Hơ, không khí nơi đây mới trong trẻo làm sao.” Thải Nhi kêu to có chút hưng phấn khiến không ít người đi trước nghe thấy phải quay đầu nhìn lại.
“Xuống đây, chớ gây náo loạn!” Thạch Mục nhướng mày truyền âm.
“Oa, Anh Vũ thật xinh đẹp. Thạch đại ca, nó là linh sủng của ngươi sao? Thật đáng yêu!” Hai mắt Tử Lăng tỏa sáng khi nhìn thấy Thải Nhi.
“Nó tên là Thải Nhi, do ta nuôi dưỡng, có điều không thể xem là sủng vật mà là đồng đồi của ta.” Thạch Mục trả lời.
“Không sai, ta với Thạch Đầu có địa vị ngang nhau đấy!” Thải Nhi nghe vậy, ngẩng đầu ưỡn ngực nói.
Tử Lăng thấy vậy càng thêm ưa thích Thải Nhi. Tay nhỏ vung lên, một đạo hào quang mềm mại như ráng chiều khẽ quấn lấy thân thể con vẹt, kéo nó về phía người nàng.
“Thuật sĩ?”
Thạch Mục thấy thế, trong lòng khẽ động.
Tuy rằng Thải Nhi nhìn như không có thực lực gì nhưng lại vô cùng lanh lợi. Thủ đoạn tầm thường căn bản không thể bắt được nó thế nhưng thuật pháp mà tiểu nữ đồng kia tùy ý thi triển lại khiến con vẹt này không kịp phản ứng, hiển nhiên không hề đơn giản.
Nghĩ đến điểm này, Thạch Mục lập tức quan sát kỹ hơn cô gái bên cạnh nhưng vẫn im lặng không nói gì.
Tử Lăng ôm Thải Nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng cọ lên bộ lông của nó, bộ dáng vô cùng cưng chiều.
“Này… Ái… Con bé kia, chớ để nước miếng của ngươi dính lên bộ lông xinh đẹp của ta…” Thải Nhi liều mạng giãy giụa thế nhưng không thể thoát khỏi bàn tay Tử Lăng đành mang ánh mắt u oán nhìn về phía Thạch Mục.
Họ Thạch chứng kiến bộ dáng chật vật của nó, không khỏi cười khẽ một tiếng, ánh mắt tỏ ý “Ai bảo ngươi không ngoan ngoãn, lần này chịu khổ rồi nhé.”
Có điều hắn vẫn lên tiếng nhắc nhở:
“Tử Lăng cô nương, nơi đây là bí cảnh thí luyện, đừng mải đùa nghịch, chú ý một chút tình huống chung quanh vẫn hơn.”
“Ai, may có Thạch đại ca nhắc nhở! Cũng do tiểu anh vũ này quá đáng yêu!” Tử Lăng nghe vậy, cười nhẹ như muốn xin lỗi, có chút không nỡ buông tha Thải Nhi.
Thải Nhi vội vàng trở về bả vai Thạch Mục, không dám lại gần Tử Lăng thêm nữa.
“Thải Nhi, chú ý tình huống chung quanh. Ta cảm giác nơi đây không hề yên bình như vẻ bề ngoài.” Thạch Mục truyền âm dặn dò.
“Yên tâm, việc này cứ giao cho ta! Ta nhìn xung quanh một chút.” Thải Nhi vừa nói vừa lườm Tử Lăng một cái.
Thấy đối phương thỉnh thoảng lại nhìn sang mình, nó càng hoảng sợ, vội vàng vỗ cánh bay lên không trung.
“Cẩn thận một chút, đừng đi quá xa.” Thạch Mục có chút lo lắng bèn truyền âm nhắc nhở.
“Yên tâm đi, ta biết chừng mực, cạc cạc…” Thải Nhi vỗ cánh bay đến tầm cao mắt thường khó nhìn thấy được, nhanh chóng biến mất.
“Thạch đại ca, sao ngươi lại thả tiểu anh vũ kia đi?” Tử Lăng nhìn theo Thải Nhi bay xa, có chút ngờ vực.
“Nó ở trong túi lâu rồi, có chút khó chịu nên muốn hít thở một ít không khí.” Thạch Mục trả lời đại khái sau đó phóng xuất thần thức dò xét chung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.