Quyển 3 - Chương 590: Truy vấn
Vong Ngữ
30/06/2017
Giữa không trung, dị tượng do Thiên Địa Vô Cực tạo ra chậm rãi tiêu tán.
Hào quang thu lại, thân ảnh Thạch Mục hiện ra. Sắc mặt của hắn tái nhợt. Bàn tay nắm lấy một khối cực phẩm Linh Thạch nhằm khôi phục chân khí một cách nhanh chóng.
Cách đó không xa, phần đầu bị đứt của hung thú Cửu Anh đang chậm rãi lưu chuyển huyết quang, cơ bắp nhúc nhích. Tám đầu còn lại gầm lên một tiếng. Thân hình khổng lồ lần nữa nhào tới, phun ra vô số tia chớp, cuồng phong, hỏa diễm, tấn công Thạch Mục.
Họ Thạch thấy vậy, tâm niệm vừa động, hỏa dực sau lưng hiện lên một tầng bạch quang nhàn nhạt, hòa vào ngọn lửa màu đỏ.
Đôi cánh khẽ vỗ, người hắn lắc lư, trong nháy mắt lướt ngang mười trượng, tránh thoát công kích như cuồng phong bạo vũ của hung thú Cửu Anh.
“Hổ Hủy Xuất Hiệp!”
Thạch Mục quát khẽ một tiếng. Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay vũ động. Vô số hồng quang bắn ra, hóa thành mãnh hổ đỏ rực tấn công Cửu Anh.
Hai bên liên tục thi triển thủ đoạn, quyết chiến kịch liệt giữa không trung.
Tuy rằng hung thú Cửu Anh sở hữu tu vi cao thâm lại công kích thập phần đa dạng. Thế nhưng Thạch Mục dựa vào thân thể mạnh mẽ kết hợp đồ đằng biến thân khiến cho thực lực gia tăng, cộng thêm côn thuật xuất thần nhập hóa. Song phương tạm thời ngang tay.
Cảnh tượng này khiến cho Giang Thủy Thủy quan sát cuộc chiến cách đó không xa trở nên đăm chiêu, không biết suy nghĩ cái gì.
Thời gian một nén hương trôi qua trong nháy mắt.
Tiếng sấm nổ rền vang giữa không trung.
Cửu Anh há mồm phun ra mấy đạo sấm sét tạm thời bức Thạch Mục.
Họ Thạch hai tay cầm côn, lồng ngực phập phồng bất định. Ánh mắt quan sát đối thủ, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Cái đầu mà hắn khó khăn lắm mới chét đứt không ngờ lại mọc dài ra.
Lúc này Thạch Mục đã hiểu tại sảo dã sử ghi lại hầu như không có cách nào đánh chết hung thú Cửu Anh.
Nó gào to một tiếng, như muốn lần nữa lao đến.
Đúng vào lúc này, một tiếng thét dài từ xa truyền đến. Một đạo độn quang bắn ra như điện, trong nháy mắt đáp xuống mặt đất, đúng là Triệu Tiễn.
Thạch Mục thấy vậy không khỏi vui mừng. Mặc dù hắn và Triệu Tiễn không có giao tình nhưng giờ phút này chung một chiến tuyến. Hai người liên thủ thật có khả năng đánh một trận với hung thú Cửu Anh.
Dù Anh Linh Quả có tận ba trái, vừa vặn mỗi người một quả.
Hắn chợt liếc thấy khi Triệu Tiễn xuất hiện, khóe miệng của Giang Thủy Thủy hơi cong lên tựa như có chút vui mừng thế nhưng nụ cười này chỉ là thoáng qua.
Thạch Mục cảm thấy khó hiểu. Cô gái này có cừu oán với Triệu Tiễn, vì sao lại vui mừng như vậy. Chẳng lẽ là vì có thêm trợ giúp, đối phó với hung thú Cửu Anh?
Triệu Tiễn nhìn thấy ba quả Anh Linh trên cây, lập tức vui mừng khôn xiết.
Có điều gã nhanh chóng nhìn thấy hung thú Cửu Anh, khóe mắt nheo lại.
“Triêu huynh đến cũng nhanh thật. Có điều muốn hái Anh Linh Quả e rằng gặp chút phiền phức.” Thạch Mục khẽ nhoáng thân hình, đáp xuống bên cạnh Triệu Tiễn không xa.
Triệu Tiễn sao lại không hiểu ý của Thạch Mục bèn nói: “Được, ta và ngươi liên thủ đánh chết hung thủ, sau đó chia đều Linh Quả.”
Thạch Mục nhìn sang Giang Thủy Thủy sau đó tán thành: "Ở đây vừa đủ ba trái. Dựa theo ước định lúc trước, mỗi người chúng ta một quả."
Triệu Tiễn liếc xéo Giang Thủy Thủy sau đó cười lạnh: “Ngươi? Dựa vào một chút thực lực cỏn con sao xứng hái được Anh Linh Quả!”
Giang Thủy Thủy nghe vậy nhưng lại không chút tức giận: “Triệu huynh nói rất đúng, tiểu nữ làm sao có thể sánh với hai vị sư huynh. Ba miếng Anh Linh Quả kia, các vị chia đều đi vậy.”
Triệu Tiễn cười lạnh một tiếng, không để ý tới nữa.
Thế nhưng Thạch Mục nghe vậy chẳng biết tại sao, mơ hồ cảm thấy có chút cổ quái.
Có điều hắn chưa nghĩ ra thì hung thú Cửu Anh đã gào to đánh tới, vội vàng Ngưng thần ứng đối.
“Triệu huynh cẩn thận. Hung thú này lợi hại vô cùng. Đầu bị chém đứt vẫn có thể mọc ra lại trong một nén nhang. Muốn giết chết hung thú này đoán chừng phải chém rụng cả chín đầu của nó trong một nén nhang.” Thạch Mục thấp giọng nhắc nhở.
“Được!”
Triệu Tiễn gật đầu đồng ý sau đó gầm nhẹ một tiếng. Thân thể nổi lên mảng lớn hào quang hai màu đen trắng. Khí tức tỏa ra mang hai loại cảm giác nóng lạnh bất đồng nhưng lại không chút nào xung đột, tạo nên cảm giác giống với Hỗn Nguyên.
Thạch Mục có chút giật mình, biết rõ Triệu Tiễn cũng đã bắt đầu tu luyện tầng thứ ba của Cửu Chuyển Huyền Công.
Hung thú Cửu Anh bổ nhào đến. Triệu Tiễn hét lớn một tiếng như muốn phi thân tấn công.
Đúng vào lúc này, một tiếng gió bén nhọn truyền đến từ phía sau.
Triệu Tiễn kinh hãi, vội vàng lướt ngang thế nhưng vẫn không thể tránh thoát toàn bộ.
Một cỗ đại lực đánh vào hông hắn, thân thể văng về phía trước.
“Giang cô nương, ngươi…” Thạch Mục quát lớn.
Người đánh lén Triệu Tiễn chính là Giang Thủy Thủy. Giờ phút này, nàng cầm rong tay một thanh trường tiên, hung khí đánh lén họ Triệu.
Triệu Tiễn văng về phía trước, gần như đụng phải hung thú Cửu Anh đang lao tới.
Cửu Anh thấy vậy bèn há to miệng, mùi tanh theo đó xộc đến.
Triệu Tiễn biến sắc, thân thể uốn éo, hiểm hiểm tránh thoát nhát cắn chí mạng đồng thời khẽ quát một tiếng, đánh ra một quyền.
Cột sáng hai màu đen trắng bắn ra, đập lên người Cửu Anh khiến nó văng xa mấy trượng.
Triệu Tiễn vui vẻ, điểm chân bay vút sang bên cạnh.
Sắc mặt của Giang Thủy lúc này khác hẳn lúc trước. Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nào có cảm giác yếu đuối. Nàng vung mạnh hai tay. Mặt đất xung quanh ầm ầm rung chuyển, để lộ mười cột đá thật lớn. Phía trên nổi lên bạch quang tạo thành màn sáng hình vỏ trước, bao vây Triệu Tiễn cùng hung thú Cửu Anh vào giữa.
Triệu Tiễn tông mạnh vào màn sáng nhưng chỉ khiến nó run lên nhè nhẹ sau đó lập tức khôi phục nguyên dạng, quả thật vô cùng rắn chắc.
Hung thú Cửu Anh không thèm để ý màn sáng chung quanh, nhào tới tấn công.
Triệu Tiễn biến sắc, lấy ra một thanh cự phủ tím biếc, huyễn hóa đạo đạo phủ ảnh kịch đấu với hung thú Cửu Anh.
Diễn biến mau lẹ khiến cho Thạch Mục biến sắc. Cũng may hắn đứng ở xa nên không bị màn sáng bao phủ vào trong. Hắn liếc nhìn Giang Thủy Thủy một thoáng sau đó bay ra mười trượng, cách xa cô gái này.
Giang Thủy Thủy liếc nhìn Thạch Mục. Trong mắt hiện lên một tia dị nhưng nàng nhanh chóng quay đi, nhìn về phía màn sáng.
“Cửu Anh, tạm thời dừng tay!” Giang Thủy Thủy chợt lên tiếng.
Hung thú Cửu Anh đang tấn công Triệu Tiễn quả thật dừng lại, lui về phía sau một bước.
Không chỉ Triệu Tiễn, Thạch Mục cũng tỏ ra kinh ngạc.
Triệu Tiễn tranh thủ thở dốc. Giao thủ với hung thú Cửu Anh một hồi tuy rằng vẫn chưa bị thương nhưng cũng khiến gã tiêu hao không ít nguyên khí.
Gã ăn vào một khỏa đan dược. Ánh mắt nhìn về phía Thạch Mục cùng Giang Thủy Thủy vô cùng tàn độc.
“Hay lắm, không ngờ hai vị lại đặt ra cái bẫy vây khốn tại hạ, rốt cuộc là có ý gì?” Triệu Tiễn lạnh lùng nói ra.
Thạch Mục nhíu mày. Trong đầu chuyển qua vô số ý niệm nhưng không nói gì mà nhìn về phía Giang Thủy Thủy.
“Triệu Tiễn, nói ra tung tích của Bạch Viên lão tổ, nếu không hôm nay đừng hòng sống sót rời khỏi nơi đây!” Giang Thủy Thủy lạnh giọng quát lớn.
“Bạch Viên?”
“Bạch Viên lão tổ? Hừ! Chẳng lẽ ngươi lại không biết? Hồn đăng của Bạch Viên đặt tại Thanh Lan Thánh Địa đã tắt, lão đã chết rồi.” Triệu Tiễn cười lạnh rồi nói.
Thạch Mục lần nữa cả kinh có điều lần này là vì Triệu Tiễn.
Người này thân phụ huyết mạch Bạch Viên, được xưng là truyền nhân của lão thế nhưng lời nói lại không có chút kính ý nào.
“Ta đương nhiên biết rõ việc này. Cái ta muốn hỏi là thi thể lão tổ của ngươi đặt ở nơi nào? Thân là hậu duệ Bạch Viên, đừng nói là ngươi không biết việc này!” Giang Thủy Thủy lạnh giọng.
Triệu Tiễn nhìn lại, ánh mắt lập lòe.
“Thì ra là thế, năm đó khi phát hiện Bí cảnh ở đây, ta đã thấy hành động của ngươi có chút khác thường, xem ra ngày đó ngươi đã cố ý dẫn dụ chúng ta đến chỗ này. Ngươi bỏ ra trọn vẹn mười năm, bố trí tất cả chẳng lẽ là vì tra hỏi tung tích Bạch Viên lão tổ?”
“Đúng vậy, sở dĩ ta muốn gia nhập Thánh Địa là để tra tìm tung tích Bạch Viên lão tổ. Trời cao có mắt, không ngờ lại gặp được ngươi, hậu duệ của Bạch Viên.” Giang Thủy Thủy ngửa mặt cười to.
Thân thể nàng đại phóng thanh quang. Vầng trán trắng mịn như tuyết hiện lên từng đạo hoa văn màu xanh, hình thành đồ án kỳ quái.
“Ngươi là tộc nhân Oa Yêu! Tìm kiếm Bạch Viên lão tổ làm gì?” Triệu Tiễn nhìn thấy đồ án trên trán Giang Thủy Thủy bèn quát.
“Hừ! Yêu vương bổn tộc là Giang Bắc Đảo đột nhiên mất tích vài ngàn năm trước. Về sau điều tra thì biết sự biến mất của ngài ấy có liên quan đến Bạch Viên lão tổ.” Giang Thủy Thủy lạnh lùng nói ra.
Thạch Mục giật mình, trong đầu nghĩ đến thần hồn của nam tử trẻ tuổi bị giam trong Phiên Thiên Côn.
“Sẽ không trùng hợp như vậy chứ…” Thạch Mục rủa thầm.
“Nếu đã như vậy, ngươi tìm Bạch Viên lão tổ là được. Triệu mỗ không biết tung tích của lão, cũng không thể trả lời.” Triệu Tiễn nói ra.
“Triệu Tiễn, ngươi đã nằm trong tay ta, nếu không nói thật ta mặc kệ ngươi là đệ tử thân truyền của Thánh Chủ hay là gì khác, nhất định xuống tay diệt sát!” Giang Thủy Thủy tỏ ra giận dữ.
“Muốn giết ta, dựa vào hung thú Cửu Anh này sao? Ha ha ha, ngươi có thể thử xem! Nói cho ngươi biết, Triệu Tiễn ta đây từ nhỏ đến lớn chưa từng e sợ kẻ nào!” Triệu Tiễn cười to, thân thể bạo phát hào quang đen trắng cùng khí tức hung bạo.
Bên trong hào quang mơ hồ hiện ra hư ảnh dữ tợn của cự viên màu trắng. Đôi mắt vàng óng nhìn thẳng về phía Cửu Anh khiến nó gầm nhẹ một tiếng sau đó dường như sợ hãi thối lui một bước.
Giang Thủy Thủy biến sắc sau đó bỗng nhiên nhìn sang Thạch Mục.
“Thạch huynh, Triệu Tiễn kia lúc trước có điều bất kính với các hạ. Không bằng ta và huynh liên thủ tiêu diệt hắn ta. Sau khi mọi chuyện thành công, tiểu muội nguyện ý dâng tặng toàn bộ Anh Linh Quả cho huynh!”
Hào quang thu lại, thân ảnh Thạch Mục hiện ra. Sắc mặt của hắn tái nhợt. Bàn tay nắm lấy một khối cực phẩm Linh Thạch nhằm khôi phục chân khí một cách nhanh chóng.
Cách đó không xa, phần đầu bị đứt của hung thú Cửu Anh đang chậm rãi lưu chuyển huyết quang, cơ bắp nhúc nhích. Tám đầu còn lại gầm lên một tiếng. Thân hình khổng lồ lần nữa nhào tới, phun ra vô số tia chớp, cuồng phong, hỏa diễm, tấn công Thạch Mục.
Họ Thạch thấy vậy, tâm niệm vừa động, hỏa dực sau lưng hiện lên một tầng bạch quang nhàn nhạt, hòa vào ngọn lửa màu đỏ.
Đôi cánh khẽ vỗ, người hắn lắc lư, trong nháy mắt lướt ngang mười trượng, tránh thoát công kích như cuồng phong bạo vũ của hung thú Cửu Anh.
“Hổ Hủy Xuất Hiệp!”
Thạch Mục quát khẽ một tiếng. Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay vũ động. Vô số hồng quang bắn ra, hóa thành mãnh hổ đỏ rực tấn công Cửu Anh.
Hai bên liên tục thi triển thủ đoạn, quyết chiến kịch liệt giữa không trung.
Tuy rằng hung thú Cửu Anh sở hữu tu vi cao thâm lại công kích thập phần đa dạng. Thế nhưng Thạch Mục dựa vào thân thể mạnh mẽ kết hợp đồ đằng biến thân khiến cho thực lực gia tăng, cộng thêm côn thuật xuất thần nhập hóa. Song phương tạm thời ngang tay.
Cảnh tượng này khiến cho Giang Thủy Thủy quan sát cuộc chiến cách đó không xa trở nên đăm chiêu, không biết suy nghĩ cái gì.
Thời gian một nén hương trôi qua trong nháy mắt.
Tiếng sấm nổ rền vang giữa không trung.
Cửu Anh há mồm phun ra mấy đạo sấm sét tạm thời bức Thạch Mục.
Họ Thạch hai tay cầm côn, lồng ngực phập phồng bất định. Ánh mắt quan sát đối thủ, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Cái đầu mà hắn khó khăn lắm mới chét đứt không ngờ lại mọc dài ra.
Lúc này Thạch Mục đã hiểu tại sảo dã sử ghi lại hầu như không có cách nào đánh chết hung thú Cửu Anh.
Nó gào to một tiếng, như muốn lần nữa lao đến.
Đúng vào lúc này, một tiếng thét dài từ xa truyền đến. Một đạo độn quang bắn ra như điện, trong nháy mắt đáp xuống mặt đất, đúng là Triệu Tiễn.
Thạch Mục thấy vậy không khỏi vui mừng. Mặc dù hắn và Triệu Tiễn không có giao tình nhưng giờ phút này chung một chiến tuyến. Hai người liên thủ thật có khả năng đánh một trận với hung thú Cửu Anh.
Dù Anh Linh Quả có tận ba trái, vừa vặn mỗi người một quả.
Hắn chợt liếc thấy khi Triệu Tiễn xuất hiện, khóe miệng của Giang Thủy Thủy hơi cong lên tựa như có chút vui mừng thế nhưng nụ cười này chỉ là thoáng qua.
Thạch Mục cảm thấy khó hiểu. Cô gái này có cừu oán với Triệu Tiễn, vì sao lại vui mừng như vậy. Chẳng lẽ là vì có thêm trợ giúp, đối phó với hung thú Cửu Anh?
Triệu Tiễn nhìn thấy ba quả Anh Linh trên cây, lập tức vui mừng khôn xiết.
Có điều gã nhanh chóng nhìn thấy hung thú Cửu Anh, khóe mắt nheo lại.
“Triêu huynh đến cũng nhanh thật. Có điều muốn hái Anh Linh Quả e rằng gặp chút phiền phức.” Thạch Mục khẽ nhoáng thân hình, đáp xuống bên cạnh Triệu Tiễn không xa.
Triệu Tiễn sao lại không hiểu ý của Thạch Mục bèn nói: “Được, ta và ngươi liên thủ đánh chết hung thủ, sau đó chia đều Linh Quả.”
Thạch Mục nhìn sang Giang Thủy Thủy sau đó tán thành: "Ở đây vừa đủ ba trái. Dựa theo ước định lúc trước, mỗi người chúng ta một quả."
Triệu Tiễn liếc xéo Giang Thủy Thủy sau đó cười lạnh: “Ngươi? Dựa vào một chút thực lực cỏn con sao xứng hái được Anh Linh Quả!”
Giang Thủy Thủy nghe vậy nhưng lại không chút tức giận: “Triệu huynh nói rất đúng, tiểu nữ làm sao có thể sánh với hai vị sư huynh. Ba miếng Anh Linh Quả kia, các vị chia đều đi vậy.”
Triệu Tiễn cười lạnh một tiếng, không để ý tới nữa.
Thế nhưng Thạch Mục nghe vậy chẳng biết tại sao, mơ hồ cảm thấy có chút cổ quái.
Có điều hắn chưa nghĩ ra thì hung thú Cửu Anh đã gào to đánh tới, vội vàng Ngưng thần ứng đối.
“Triệu huynh cẩn thận. Hung thú này lợi hại vô cùng. Đầu bị chém đứt vẫn có thể mọc ra lại trong một nén nhang. Muốn giết chết hung thú này đoán chừng phải chém rụng cả chín đầu của nó trong một nén nhang.” Thạch Mục thấp giọng nhắc nhở.
“Được!”
Triệu Tiễn gật đầu đồng ý sau đó gầm nhẹ một tiếng. Thân thể nổi lên mảng lớn hào quang hai màu đen trắng. Khí tức tỏa ra mang hai loại cảm giác nóng lạnh bất đồng nhưng lại không chút nào xung đột, tạo nên cảm giác giống với Hỗn Nguyên.
Thạch Mục có chút giật mình, biết rõ Triệu Tiễn cũng đã bắt đầu tu luyện tầng thứ ba của Cửu Chuyển Huyền Công.
Hung thú Cửu Anh bổ nhào đến. Triệu Tiễn hét lớn một tiếng như muốn phi thân tấn công.
Đúng vào lúc này, một tiếng gió bén nhọn truyền đến từ phía sau.
Triệu Tiễn kinh hãi, vội vàng lướt ngang thế nhưng vẫn không thể tránh thoát toàn bộ.
Một cỗ đại lực đánh vào hông hắn, thân thể văng về phía trước.
“Giang cô nương, ngươi…” Thạch Mục quát lớn.
Người đánh lén Triệu Tiễn chính là Giang Thủy Thủy. Giờ phút này, nàng cầm rong tay một thanh trường tiên, hung khí đánh lén họ Triệu.
Triệu Tiễn văng về phía trước, gần như đụng phải hung thú Cửu Anh đang lao tới.
Cửu Anh thấy vậy bèn há to miệng, mùi tanh theo đó xộc đến.
Triệu Tiễn biến sắc, thân thể uốn éo, hiểm hiểm tránh thoát nhát cắn chí mạng đồng thời khẽ quát một tiếng, đánh ra một quyền.
Cột sáng hai màu đen trắng bắn ra, đập lên người Cửu Anh khiến nó văng xa mấy trượng.
Triệu Tiễn vui vẻ, điểm chân bay vút sang bên cạnh.
Sắc mặt của Giang Thủy lúc này khác hẳn lúc trước. Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nào có cảm giác yếu đuối. Nàng vung mạnh hai tay. Mặt đất xung quanh ầm ầm rung chuyển, để lộ mười cột đá thật lớn. Phía trên nổi lên bạch quang tạo thành màn sáng hình vỏ trước, bao vây Triệu Tiễn cùng hung thú Cửu Anh vào giữa.
Triệu Tiễn tông mạnh vào màn sáng nhưng chỉ khiến nó run lên nhè nhẹ sau đó lập tức khôi phục nguyên dạng, quả thật vô cùng rắn chắc.
Hung thú Cửu Anh không thèm để ý màn sáng chung quanh, nhào tới tấn công.
Triệu Tiễn biến sắc, lấy ra một thanh cự phủ tím biếc, huyễn hóa đạo đạo phủ ảnh kịch đấu với hung thú Cửu Anh.
Diễn biến mau lẹ khiến cho Thạch Mục biến sắc. Cũng may hắn đứng ở xa nên không bị màn sáng bao phủ vào trong. Hắn liếc nhìn Giang Thủy Thủy một thoáng sau đó bay ra mười trượng, cách xa cô gái này.
Giang Thủy Thủy liếc nhìn Thạch Mục. Trong mắt hiện lên một tia dị nhưng nàng nhanh chóng quay đi, nhìn về phía màn sáng.
“Cửu Anh, tạm thời dừng tay!” Giang Thủy Thủy chợt lên tiếng.
Hung thú Cửu Anh đang tấn công Triệu Tiễn quả thật dừng lại, lui về phía sau một bước.
Không chỉ Triệu Tiễn, Thạch Mục cũng tỏ ra kinh ngạc.
Triệu Tiễn tranh thủ thở dốc. Giao thủ với hung thú Cửu Anh một hồi tuy rằng vẫn chưa bị thương nhưng cũng khiến gã tiêu hao không ít nguyên khí.
Gã ăn vào một khỏa đan dược. Ánh mắt nhìn về phía Thạch Mục cùng Giang Thủy Thủy vô cùng tàn độc.
“Hay lắm, không ngờ hai vị lại đặt ra cái bẫy vây khốn tại hạ, rốt cuộc là có ý gì?” Triệu Tiễn lạnh lùng nói ra.
Thạch Mục nhíu mày. Trong đầu chuyển qua vô số ý niệm nhưng không nói gì mà nhìn về phía Giang Thủy Thủy.
“Triệu Tiễn, nói ra tung tích của Bạch Viên lão tổ, nếu không hôm nay đừng hòng sống sót rời khỏi nơi đây!” Giang Thủy Thủy lạnh giọng quát lớn.
“Bạch Viên?”
“Bạch Viên lão tổ? Hừ! Chẳng lẽ ngươi lại không biết? Hồn đăng của Bạch Viên đặt tại Thanh Lan Thánh Địa đã tắt, lão đã chết rồi.” Triệu Tiễn cười lạnh rồi nói.
Thạch Mục lần nữa cả kinh có điều lần này là vì Triệu Tiễn.
Người này thân phụ huyết mạch Bạch Viên, được xưng là truyền nhân của lão thế nhưng lời nói lại không có chút kính ý nào.
“Ta đương nhiên biết rõ việc này. Cái ta muốn hỏi là thi thể lão tổ của ngươi đặt ở nơi nào? Thân là hậu duệ Bạch Viên, đừng nói là ngươi không biết việc này!” Giang Thủy Thủy lạnh giọng.
Triệu Tiễn nhìn lại, ánh mắt lập lòe.
“Thì ra là thế, năm đó khi phát hiện Bí cảnh ở đây, ta đã thấy hành động của ngươi có chút khác thường, xem ra ngày đó ngươi đã cố ý dẫn dụ chúng ta đến chỗ này. Ngươi bỏ ra trọn vẹn mười năm, bố trí tất cả chẳng lẽ là vì tra hỏi tung tích Bạch Viên lão tổ?”
“Đúng vậy, sở dĩ ta muốn gia nhập Thánh Địa là để tra tìm tung tích Bạch Viên lão tổ. Trời cao có mắt, không ngờ lại gặp được ngươi, hậu duệ của Bạch Viên.” Giang Thủy Thủy ngửa mặt cười to.
Thân thể nàng đại phóng thanh quang. Vầng trán trắng mịn như tuyết hiện lên từng đạo hoa văn màu xanh, hình thành đồ án kỳ quái.
“Ngươi là tộc nhân Oa Yêu! Tìm kiếm Bạch Viên lão tổ làm gì?” Triệu Tiễn nhìn thấy đồ án trên trán Giang Thủy Thủy bèn quát.
“Hừ! Yêu vương bổn tộc là Giang Bắc Đảo đột nhiên mất tích vài ngàn năm trước. Về sau điều tra thì biết sự biến mất của ngài ấy có liên quan đến Bạch Viên lão tổ.” Giang Thủy Thủy lạnh lùng nói ra.
Thạch Mục giật mình, trong đầu nghĩ đến thần hồn của nam tử trẻ tuổi bị giam trong Phiên Thiên Côn.
“Sẽ không trùng hợp như vậy chứ…” Thạch Mục rủa thầm.
“Nếu đã như vậy, ngươi tìm Bạch Viên lão tổ là được. Triệu mỗ không biết tung tích của lão, cũng không thể trả lời.” Triệu Tiễn nói ra.
“Triệu Tiễn, ngươi đã nằm trong tay ta, nếu không nói thật ta mặc kệ ngươi là đệ tử thân truyền của Thánh Chủ hay là gì khác, nhất định xuống tay diệt sát!” Giang Thủy Thủy tỏ ra giận dữ.
“Muốn giết ta, dựa vào hung thú Cửu Anh này sao? Ha ha ha, ngươi có thể thử xem! Nói cho ngươi biết, Triệu Tiễn ta đây từ nhỏ đến lớn chưa từng e sợ kẻ nào!” Triệu Tiễn cười to, thân thể bạo phát hào quang đen trắng cùng khí tức hung bạo.
Bên trong hào quang mơ hồ hiện ra hư ảnh dữ tợn của cự viên màu trắng. Đôi mắt vàng óng nhìn thẳng về phía Cửu Anh khiến nó gầm nhẹ một tiếng sau đó dường như sợ hãi thối lui một bước.
Giang Thủy Thủy biến sắc sau đó bỗng nhiên nhìn sang Thạch Mục.
“Thạch huynh, Triệu Tiễn kia lúc trước có điều bất kính với các hạ. Không bằng ta và huynh liên thủ tiêu diệt hắn ta. Sau khi mọi chuyện thành công, tiểu muội nguyện ý dâng tặng toàn bộ Anh Linh Quả cho huynh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.