Huyền Học Đích Nữ Xem Bói Linh: Ăn Dưa Dưỡng Mệnh Nàng Giỏi Nhất
Chương 17: Đóng Đinh
Bán Thế Thư Âm
03/10/2024
Vương thị nhìn Tạ Lan với ánh mắt kinh hãi như thể gặp ma, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Tôn Dũng Khuê cũng không tránh khỏi chấn động, trong lòng hoang mang khi nghe những lời nghị luận xôn xao bên ngoài. Tuy vậy, hắn là nam nhân đã từng trải qua nhiều sự việc và đang nắm trong tay sinh ý của Ngọc Hải Các, nên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Hắn bước lên, ôm quyền khom lưng hướng về phía Tạ Lan, thành khẩn nói lời xin lỗi: “Cô nương, chuyện này là lỗi của Tôn mỗ. Tại hạ không nên vì thấy phu quân của Vương phu nhân chết thảm mà nhất thời tức giận, không kiểm chứng kỹ càng đã cho rằng cô nương mưu tài hại mệnh. Tôn mỗ ở đây chân thành xin lỗi cô nương. Là tại hạ quá mức lỗ mãng, lòng tiểu nhân trách lầm cô nương, xin cô nương bỏ qua!”
Vương thị vốn hoảng loạn vô cùng, nhưng khi nghe Tôn Dũng Khuê nói vậy, nàng miễn cưỡng ổn định lại tinh thần. Mắt đỏ hoe, cố gắng giữ vẻ đau buồn, nàng nhẹ nhàng phúc lễ trước Tạ Lan: “Cô nương, là ta có lỗi với ngươi. Nếu không phải vì phu quân ta chết thảm, ta đau buồn khóc hoa mắt, cũng sẽ không nhận lầm ngươi là người đã mua phỉ thúy. Cô nương sinh khí là phải, ta chịu tội trước ngươi. Đây đều là hiểu lầm, cô nương thiện tâm, ngươi sẽ không trách tội ta, đúng không?”
Tạ Lan chỉ muốn bật cười châm biếm. Ngay trước mặt mọi người ở khách sạn, Vương thị đã đổ tội danh câu dẫn người có vợ, giết người cướp của lên đầu nàng. Giờ đây, chỉ một câu “hiểu lầm” nhẹ nhàng lại muốn kết thúc mọi chuyện, còn muốn dùng đạo đức ép buộc nàng tha thứ. Nàng không tha thứ thì có phải sẽ bị xem là người có tâm địa ác độc?
Thật sự coi nàng là người dễ tính sao?
Tạ Lan cười nhạt: “Vương thị, ngươi ác độc như vậy, không sợ nửa đêm quỷ gõ cửa sao? Rõ ràng ngươi thấy tiền mà nổi máu tham, muốn giá họa cho ta, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta. Dựa vào cái gì mà ta phải tha thứ cho ngươi? Ngươi là cái thá gì?”
“Cô nương, là... là ta sai rồi.” Vương thị lảo đảo sắp ngã, sắc mặt trắng bệch, nước mắt lăn dài trên má, nhưng trong lòng lại thầm vui mừng.
Mắng đi, mắng đi.
Tiện nhân này càng mắng hung ác, càng có thể phụ trợ cho sự vô tội và bi thảm của nàng. Nàng không tin, trong tình cảnh thảm thương như vậy, mọi người lại không đứng về phía nàng mà cầu xin tha thứ. Chỉ cần lần này thoát thân thuận lợi, nàng sẽ không để tiện nhân này yên ổn.
Vương thị khuôn mặt dù bị đánh sưng, nhưng lúc này, đối mặt với Tạ Lan, đám người chỉ thấy bóng lưng yếu đuối bất lực của nàng, nức nở bi thương, khiến không ít người thương cảm.
“Cô nương, hãy khoan dung mà độ lượng. Vương nương tử cũng không có ý trách oan ngươi. Nàng chỉ là quá đau lòng trước cái chết thảm của phu quân, nên mới khóc hoa mắt mà nhìn lầm.”
“Tiểu cô nương, tuổi còn trẻ, ngươi nên rộng lượng chút, chớ học những người hẹp hòi và đàn bà đanh đá. Một chút hiểu lầm nhỏ, đừng làm rộn đến mức khó coi như vậy.”
“Đúng thế, Vương nương tử phu quân đều bị kẻ xấu giết, nàng đáng thương như vậy, ngươi sao có thể lại làm khó nàng được.”
Tạ Lan nhìn vị thương gia đầu tiên xen vào chuyện này, cười một cách đầy ẩn ý, “Huynh đài đỏ mặt rồi, có phải muốn ‘đổ vỏ’ không? Thật đáng mừng. Huynh đài mới nói rất đúng, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Phu nhân của huynh cũng không phải cố ý yêu đương vụng trộm, chỉ là thân thể huynh nhìn ngon mà không dùng được, nàng bất đắc dĩ mới phải mượn người khác để có con nối dõi tông đường. Huynh sẽ không trách nàng, đúng không?”
Tạ Lan vừa dứt lời, có người ngạc nhiên kêu lên, “Ôi, ‘đổ vỏ’? Phu nhân của mình yêu đương vụng trộm mang thai con hoang, huynh đài còn có tâm tư thương hương tiếc ngọc sao?”
Tiếng cười rộ lên khắp nơi, ánh mắt giễu cợt khiến thương gia đó phẫn nộ nhưng lại không biết làm sao. Hắn vô ý thức muốn phản bác, nhưng rồi đột nhiên nghĩ lại, mỗi lần hắn làm việc ấy đều không kiên trì nổi đến một chén trà. Lại nhớ tới sự khác thường của thê tử thời gian trước, trong lòng hắn nhất thời bùng lên lửa giận ngút trời, nắm chặt nắm đấm, quay đầu bỏ đi. Giờ phút này, hắn nào còn nhớ đến việc thương tiếc Vương thị.
Nhìn thấy vị thương gia kia không kịp chờ đợi muốn trở về nhà để kiểm chứng, Tạ Lan liền hướng về người thứ hai mà nói.
“Vị huynh đài này quả nhiên rộng lượng, nhà ngươi tiểu thiếp cùng nhân tình sinh hài tử, ngươi cũng có thể xem như thân sinh. Thật đáng ngưỡng mộ, bội phục, bội phục.”
Đối phương tức giận đến mức hai mắt đỏ hoe, muốn mắng chửi nhưng lại không thể kiềm chế được suy nghĩ về sự giống nhau đến kỳ lạ giữa đứa con trai nhỏ và người bạn thân. Đáng chết! Tiện nhân đó dám vụng trộm với kẻ khác, hắn sẽ xử lý thích đáng sau.
Thêm một người nữa rời đi trong giận dữ, những ai nhận ra Tạ Lan đều biết rằng cô tiên này tính toán quẻ rất linh nghiệm.
Những kẻ xem náo nhiệt không ngại lớn tiếng hô hào, “Ai nha, tiên cô, hôm nay nhiều chuyện lớn quá! Cái tiếp theo là gì, mau nói, mau nói!”
Người thứ ba ban đầu nghe Tạ Lan nói còn chưa hiểu rõ chuyện gì, nhưng sau đó đã ý thức được vấn đề. Bản năng khiến hắn cảm thấy bất an, quay người định bỏ đi, nhưng đã chậm một bước.
“Còn ngươi, vị hôn thê của ngươi chẳng qua là thấy biểu ca nàng gặp khó khăn nên mới đưa chút tiền bạc và quần áo, ngươi lại đấm đá nàng. Nàng đáng thương như vậy, ngươi còn giết nàng và chôn ở Thiên viện sao?”
Thương gia đó cảm thấy đầu óc mình vang lên một tiếng như sấm, gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Lan. Chuyện này hắn đã làm mà thần không biết quỷ không hay, làm sao nàng có thể biết được?
Hiện trường náo động, Đông Huyện lệnh không kịp chờ đợi mà phất tay, “Người đâu, bắt hắn lại, áp giải về nha môn thẩm tra.”
Đông Huyện lệnh dù có kiêng kỵ cô nãi nãi kia, nhưng không nhịn được âm thầm vui mừng. Hôm nay, với hai vụ án này được giải quyết, chiến tích của hắn lại có thể thêm một khoản. Cao thăng, sự nghiệp lại thăng hoa.
Tình thế trong tay nàng đã vững vàng, những kẻ cản trở đều bị dẹp bỏ, giờ có thể tiếp tục nói chuyện.
“Tôn chủ nhân, định lặng lẽ chuồn đi sao? Ngươi định bỏ rơi mọi người để tự mình chạy trốn à?”
Tôn Dũng Khuê trong lòng cảm thấy nặng nề, hắn vốn định thừa dịp hỗn loạn mà rời đi, nhưng không ngờ chỉ vừa động đã bị đạo cô kia phát hiện, đường lui còn bị hộ vệ của công tử nhà giàu kia chặn lại.
Tôn Dũng Khuê lén liếc mắt nhìn Vương thị.
Vương thị mắt đỏ hoe, hai chân đập xuống đất quỳ trước Tạ Lan.
“Cô nương, ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của ta. Nếu cô nương có tức giận gì, cứ việc trút lên ta.
Mong rằng cô nương đừng trách Tôn chủ nhân, hắn chỉ là có lòng tốt, mới nghĩ đến việc tiết lộ chuyện phu quân ta mua ngọc thạch.”
“Có tức giận gì, cứ việc trút lên ngươi? Ngươi yên tâm... Ta sẽ không để sót chút nào mà trả lại cho ngươi.”
Tạ Lan vẫn cười khanh khách, nhưng lời nói ra lại khiến Vương thị tức giận đến thổ huyết.
Tiện nhân kia, đã từ bỏ việc tố cáo, còn khép nép quỳ xuống cầu xin, sao nàng vẫn không buông tha?
Mặc dù Vương thị khóc lóc bi thảm, nhưng không ai dám lên tiếng giúp đỡ. Mọi người đều sợ chọc giận sát tinh này, mà trở thành nạn nhân kế tiếp như ba người trước.
Không còn ai không liên quan xen vào, Tạ Lan rất hài lòng.
Nàng muốn dùng một chiếc búa để đóng đinh Vương thị.
“Đại nhân, kẻ hại chết Trần Hồng không phải người ngoài, chính là Vương thị, phu nhân của hắn.”
“Ngươi đây là ngậm máu phun người! Ta cùng phu quân từ khi thành thân chưa từng cãi nhau. Hơn nữa hôm qua ta còn đi thăm người thân ở nhà biểu tỷ, không có mặt tại khách sạn, làm sao có thể giết người?”
Tạ Lan cười lạnh, “Ngươi không cãi nhau với phu quân, nhưng lại giấu diếm hắn mà cùng Tôn Dũng Khuê yêu đương vụng trộm. Hôm qua ngươi nói là đi thăm người thân, thực chất lại là đến Ngọc Hải các.
Phu quân ngươi tin tưởng ngươi, đến Ngọc Hải các mua trang sức cho ngươi, không ngờ lại bắt gặp ngươi đang vụng trộm. Hắn yêu ngươi sâu đậm, không làm ầm ĩ ngay lúc đó mà nén nhục trở về khách sạn, một mình uống rượu giải sầu.
Ngươi cùng Tôn chủ nhân vụng trộm xong, trong lúc vô tình phát hiện trượng phu mình để quên hầu bao. Biết rằng gian tình đã bị bại lộ, ngươi liền quyết định không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tới cùng, vụng trộm mua thạch tín trở về khách sạn. Nhân lúc hắn say rượu thần trí mơ hồ, ngươi bỏ thạch tín vào rượu, khiến hắn chết vì độc.”
Sắc mặt Tôn Dũng Khuê đột ngột biến đổi, “Cô nương, dù cho cô có muốn trút giận vì ta đứng ra làm chứng cho Vương phu nhân, cũng không thể vu oan ta như thế. Ta cùng Vương phu nhân trong sạch, ta cùng thê tử ân ái, tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với nàng.”
Tạ Lan không để ý đến sự biện bạch của hắn, trực tiếp nói với Đông Huyện lệnh, “Đại nhân, Vương thị cùng Tôn Dũng Khuê đã vụng trộm từ lâu, trong Ngọc Hải các có quần áo của Vương thị, còn những món ngọc thạch Trần Hồng mua cũng đều bị Vương thị giao cho Tôn Dũng Khuê, hiện được cất giấu tại Ngọc Hải các.
Đại nhân nếu không tin, hãy phái người điều tra, sẽ rõ thật giả.”
Hắn bước lên, ôm quyền khom lưng hướng về phía Tạ Lan, thành khẩn nói lời xin lỗi: “Cô nương, chuyện này là lỗi của Tôn mỗ. Tại hạ không nên vì thấy phu quân của Vương phu nhân chết thảm mà nhất thời tức giận, không kiểm chứng kỹ càng đã cho rằng cô nương mưu tài hại mệnh. Tôn mỗ ở đây chân thành xin lỗi cô nương. Là tại hạ quá mức lỗ mãng, lòng tiểu nhân trách lầm cô nương, xin cô nương bỏ qua!”
Vương thị vốn hoảng loạn vô cùng, nhưng khi nghe Tôn Dũng Khuê nói vậy, nàng miễn cưỡng ổn định lại tinh thần. Mắt đỏ hoe, cố gắng giữ vẻ đau buồn, nàng nhẹ nhàng phúc lễ trước Tạ Lan: “Cô nương, là ta có lỗi với ngươi. Nếu không phải vì phu quân ta chết thảm, ta đau buồn khóc hoa mắt, cũng sẽ không nhận lầm ngươi là người đã mua phỉ thúy. Cô nương sinh khí là phải, ta chịu tội trước ngươi. Đây đều là hiểu lầm, cô nương thiện tâm, ngươi sẽ không trách tội ta, đúng không?”
Tạ Lan chỉ muốn bật cười châm biếm. Ngay trước mặt mọi người ở khách sạn, Vương thị đã đổ tội danh câu dẫn người có vợ, giết người cướp của lên đầu nàng. Giờ đây, chỉ một câu “hiểu lầm” nhẹ nhàng lại muốn kết thúc mọi chuyện, còn muốn dùng đạo đức ép buộc nàng tha thứ. Nàng không tha thứ thì có phải sẽ bị xem là người có tâm địa ác độc?
Thật sự coi nàng là người dễ tính sao?
Tạ Lan cười nhạt: “Vương thị, ngươi ác độc như vậy, không sợ nửa đêm quỷ gõ cửa sao? Rõ ràng ngươi thấy tiền mà nổi máu tham, muốn giá họa cho ta, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta. Dựa vào cái gì mà ta phải tha thứ cho ngươi? Ngươi là cái thá gì?”
“Cô nương, là... là ta sai rồi.” Vương thị lảo đảo sắp ngã, sắc mặt trắng bệch, nước mắt lăn dài trên má, nhưng trong lòng lại thầm vui mừng.
Mắng đi, mắng đi.
Tiện nhân này càng mắng hung ác, càng có thể phụ trợ cho sự vô tội và bi thảm của nàng. Nàng không tin, trong tình cảnh thảm thương như vậy, mọi người lại không đứng về phía nàng mà cầu xin tha thứ. Chỉ cần lần này thoát thân thuận lợi, nàng sẽ không để tiện nhân này yên ổn.
Vương thị khuôn mặt dù bị đánh sưng, nhưng lúc này, đối mặt với Tạ Lan, đám người chỉ thấy bóng lưng yếu đuối bất lực của nàng, nức nở bi thương, khiến không ít người thương cảm.
“Cô nương, hãy khoan dung mà độ lượng. Vương nương tử cũng không có ý trách oan ngươi. Nàng chỉ là quá đau lòng trước cái chết thảm của phu quân, nên mới khóc hoa mắt mà nhìn lầm.”
“Tiểu cô nương, tuổi còn trẻ, ngươi nên rộng lượng chút, chớ học những người hẹp hòi và đàn bà đanh đá. Một chút hiểu lầm nhỏ, đừng làm rộn đến mức khó coi như vậy.”
“Đúng thế, Vương nương tử phu quân đều bị kẻ xấu giết, nàng đáng thương như vậy, ngươi sao có thể lại làm khó nàng được.”
Tạ Lan nhìn vị thương gia đầu tiên xen vào chuyện này, cười một cách đầy ẩn ý, “Huynh đài đỏ mặt rồi, có phải muốn ‘đổ vỏ’ không? Thật đáng mừng. Huynh đài mới nói rất đúng, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Phu nhân của huynh cũng không phải cố ý yêu đương vụng trộm, chỉ là thân thể huynh nhìn ngon mà không dùng được, nàng bất đắc dĩ mới phải mượn người khác để có con nối dõi tông đường. Huynh sẽ không trách nàng, đúng không?”
Tạ Lan vừa dứt lời, có người ngạc nhiên kêu lên, “Ôi, ‘đổ vỏ’? Phu nhân của mình yêu đương vụng trộm mang thai con hoang, huynh đài còn có tâm tư thương hương tiếc ngọc sao?”
Tiếng cười rộ lên khắp nơi, ánh mắt giễu cợt khiến thương gia đó phẫn nộ nhưng lại không biết làm sao. Hắn vô ý thức muốn phản bác, nhưng rồi đột nhiên nghĩ lại, mỗi lần hắn làm việc ấy đều không kiên trì nổi đến một chén trà. Lại nhớ tới sự khác thường của thê tử thời gian trước, trong lòng hắn nhất thời bùng lên lửa giận ngút trời, nắm chặt nắm đấm, quay đầu bỏ đi. Giờ phút này, hắn nào còn nhớ đến việc thương tiếc Vương thị.
Nhìn thấy vị thương gia kia không kịp chờ đợi muốn trở về nhà để kiểm chứng, Tạ Lan liền hướng về người thứ hai mà nói.
“Vị huynh đài này quả nhiên rộng lượng, nhà ngươi tiểu thiếp cùng nhân tình sinh hài tử, ngươi cũng có thể xem như thân sinh. Thật đáng ngưỡng mộ, bội phục, bội phục.”
Đối phương tức giận đến mức hai mắt đỏ hoe, muốn mắng chửi nhưng lại không thể kiềm chế được suy nghĩ về sự giống nhau đến kỳ lạ giữa đứa con trai nhỏ và người bạn thân. Đáng chết! Tiện nhân đó dám vụng trộm với kẻ khác, hắn sẽ xử lý thích đáng sau.
Thêm một người nữa rời đi trong giận dữ, những ai nhận ra Tạ Lan đều biết rằng cô tiên này tính toán quẻ rất linh nghiệm.
Những kẻ xem náo nhiệt không ngại lớn tiếng hô hào, “Ai nha, tiên cô, hôm nay nhiều chuyện lớn quá! Cái tiếp theo là gì, mau nói, mau nói!”
Người thứ ba ban đầu nghe Tạ Lan nói còn chưa hiểu rõ chuyện gì, nhưng sau đó đã ý thức được vấn đề. Bản năng khiến hắn cảm thấy bất an, quay người định bỏ đi, nhưng đã chậm một bước.
“Còn ngươi, vị hôn thê của ngươi chẳng qua là thấy biểu ca nàng gặp khó khăn nên mới đưa chút tiền bạc và quần áo, ngươi lại đấm đá nàng. Nàng đáng thương như vậy, ngươi còn giết nàng và chôn ở Thiên viện sao?”
Thương gia đó cảm thấy đầu óc mình vang lên một tiếng như sấm, gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Lan. Chuyện này hắn đã làm mà thần không biết quỷ không hay, làm sao nàng có thể biết được?
Hiện trường náo động, Đông Huyện lệnh không kịp chờ đợi mà phất tay, “Người đâu, bắt hắn lại, áp giải về nha môn thẩm tra.”
Đông Huyện lệnh dù có kiêng kỵ cô nãi nãi kia, nhưng không nhịn được âm thầm vui mừng. Hôm nay, với hai vụ án này được giải quyết, chiến tích của hắn lại có thể thêm một khoản. Cao thăng, sự nghiệp lại thăng hoa.
Tình thế trong tay nàng đã vững vàng, những kẻ cản trở đều bị dẹp bỏ, giờ có thể tiếp tục nói chuyện.
“Tôn chủ nhân, định lặng lẽ chuồn đi sao? Ngươi định bỏ rơi mọi người để tự mình chạy trốn à?”
Tôn Dũng Khuê trong lòng cảm thấy nặng nề, hắn vốn định thừa dịp hỗn loạn mà rời đi, nhưng không ngờ chỉ vừa động đã bị đạo cô kia phát hiện, đường lui còn bị hộ vệ của công tử nhà giàu kia chặn lại.
Tôn Dũng Khuê lén liếc mắt nhìn Vương thị.
Vương thị mắt đỏ hoe, hai chân đập xuống đất quỳ trước Tạ Lan.
“Cô nương, ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của ta. Nếu cô nương có tức giận gì, cứ việc trút lên ta.
Mong rằng cô nương đừng trách Tôn chủ nhân, hắn chỉ là có lòng tốt, mới nghĩ đến việc tiết lộ chuyện phu quân ta mua ngọc thạch.”
“Có tức giận gì, cứ việc trút lên ngươi? Ngươi yên tâm... Ta sẽ không để sót chút nào mà trả lại cho ngươi.”
Tạ Lan vẫn cười khanh khách, nhưng lời nói ra lại khiến Vương thị tức giận đến thổ huyết.
Tiện nhân kia, đã từ bỏ việc tố cáo, còn khép nép quỳ xuống cầu xin, sao nàng vẫn không buông tha?
Mặc dù Vương thị khóc lóc bi thảm, nhưng không ai dám lên tiếng giúp đỡ. Mọi người đều sợ chọc giận sát tinh này, mà trở thành nạn nhân kế tiếp như ba người trước.
Không còn ai không liên quan xen vào, Tạ Lan rất hài lòng.
Nàng muốn dùng một chiếc búa để đóng đinh Vương thị.
“Đại nhân, kẻ hại chết Trần Hồng không phải người ngoài, chính là Vương thị, phu nhân của hắn.”
“Ngươi đây là ngậm máu phun người! Ta cùng phu quân từ khi thành thân chưa từng cãi nhau. Hơn nữa hôm qua ta còn đi thăm người thân ở nhà biểu tỷ, không có mặt tại khách sạn, làm sao có thể giết người?”
Tạ Lan cười lạnh, “Ngươi không cãi nhau với phu quân, nhưng lại giấu diếm hắn mà cùng Tôn Dũng Khuê yêu đương vụng trộm. Hôm qua ngươi nói là đi thăm người thân, thực chất lại là đến Ngọc Hải các.
Phu quân ngươi tin tưởng ngươi, đến Ngọc Hải các mua trang sức cho ngươi, không ngờ lại bắt gặp ngươi đang vụng trộm. Hắn yêu ngươi sâu đậm, không làm ầm ĩ ngay lúc đó mà nén nhục trở về khách sạn, một mình uống rượu giải sầu.
Ngươi cùng Tôn chủ nhân vụng trộm xong, trong lúc vô tình phát hiện trượng phu mình để quên hầu bao. Biết rằng gian tình đã bị bại lộ, ngươi liền quyết định không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tới cùng, vụng trộm mua thạch tín trở về khách sạn. Nhân lúc hắn say rượu thần trí mơ hồ, ngươi bỏ thạch tín vào rượu, khiến hắn chết vì độc.”
Sắc mặt Tôn Dũng Khuê đột ngột biến đổi, “Cô nương, dù cho cô có muốn trút giận vì ta đứng ra làm chứng cho Vương phu nhân, cũng không thể vu oan ta như thế. Ta cùng Vương phu nhân trong sạch, ta cùng thê tử ân ái, tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với nàng.”
Tạ Lan không để ý đến sự biện bạch của hắn, trực tiếp nói với Đông Huyện lệnh, “Đại nhân, Vương thị cùng Tôn Dũng Khuê đã vụng trộm từ lâu, trong Ngọc Hải các có quần áo của Vương thị, còn những món ngọc thạch Trần Hồng mua cũng đều bị Vương thị giao cho Tôn Dũng Khuê, hiện được cất giấu tại Ngọc Hải các.
Đại nhân nếu không tin, hãy phái người điều tra, sẽ rõ thật giả.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.