Chương 31: Âm Dương đảo loạn
VeHuyenHy
07/08/2019
Nếu hỏi người dân Linh Vân trấn rằng ai là đệ nhất mỹ nữ thì hầu như toàn bộ sẽ trả lời là Thanh tiểu thư.
Thanh tiểu thư là Thanh gia đích nữ, là đứa con duy nhất của Thanh lão gia. Đời này Thanh gia không có con trai nên mười phần chắc chín toàn bộ gia sản sẽ thuộc về vị Thanh tiểu thư. Vậy nên kẻ nào cưới được Thanh tiểu thư thì không khác gì một bước lên trời cả.
Trong trường hợp Thanh tiểu thư là nữ thì có lẽ đúng là vậy.
. . .
Lời Khương Hy vừa nói ra, Thanh Tiêu Nhi sắc mặt đang tái trắng lại càng trắng hơn, bờ môi khô khốc mà ngồi thụp xuống, hai bờ vai run rẩy hết cả lên. Ánh mắt 'nàng' rung động mà hoảng sợ nhìn Khương Hy.
Thanh phu nhân nhanh chóng đỡ 'con gái' mình, ánh mắt nàng lướt qua vẻ không thể nào. Vẻ tự tin của nàng khi đối đầu với Điền đại phu chỉ vì một câu nói của Khương Hy mà lột hết xuống.
Người duy nhất giữ bình tĩnh được có lẽ là Thanh lão gia. Hắn chỉ nhướng mày lên đôi chút, miệng khẽ ồ rồi gật gật đầu mà thôi, tựa hồ như đã đoán được trước đó rồi. Điền đại phu cũng vậy, đoạn đối thoại riêng tư trước đó của hai người chính là bàn về vấn đề này. Điền đại phu làm sao biết được thì Khương Hy đoán không ra nhưng nếu đọc hết toàn bộ y sách của lão thì có lẽ hắn sẽ giải đáp được.
Thanh phu nhân run nhanh chóng lấy lại tinh thần, ánh mắt có chút sắc nhìn về Khương Hy mà nói:
"Khương đại phu làm sao biết được?"
Khương Hy cười nhẹ, hắn quay lại nhìn Điền đại phu rồi chìa tay ra như đang xin thứ gì đó. Điền đại phu đương nhiên hiểu, chỉ có thứ đó mới khiến Thanh phu nhân tin được. Lão lấy ra một cái hộp gỗ, trong đó chính là Thấu Thể Kính.
Cầm Thấu Thể Kính trong tay, Khương Hy nói:
"Thanh phu nhân còn nhớ vật này chứ?"
Nhìn thấy Thấu Thể Kính, Thanh phu nhân như thể sực nhớ ra, nét mặt liền có chút khó coi, nàng lẩm bẩm:
"Bất cẩn rồi"
Lúc Khương Hy dùng Thấu Thể Kính để kiểm tra Thanh Tiêu Nhi, hắn dĩ nhiên không trắng trợn mà soi vào hạ thân, hắn còn không biến thái đến thế. Lúc phát hiện ra Thực Thủy trùng chúa ở phần bụng trái của 'nàng', hắn cũng nhìn ra 'nàng' không có tử cung.
Điểm kỳ lạ ở một chỗ là 'nàng' cũng không có yết hầu luôn, hắn lục lọi hết toàn bộ tri thức ở trong đầu để xem thử đây là tình huống gì. Kết quả đúng là hắn đã tìm ra.
Thanh lão gia nghe vậy liền quay lại nắm lấy tay Thanh phu nhân, tay còn lại vỗ nhẹ lên vai Thanh Tiêu Nhi, hắn cười nói:
"Không sao đâu".
Sau đó hắn quay lại nhìn Khương Hy mà nói:
"Nếu Khương đại phu đã biết thì ắt hiểu tại sao phu nhân của ta làm vậy"
Khương Hy gật nhẹ đầu, đáp:
"Câu trả lời của Thanh lão gia thế nào?"
Thanh lão gia bật cười, sau đó hắn thở dài nhìn Khương Hy đáp:
"Khuyển tử đành nhờ vào hai vị đại phu vậy".
Thanh lão gia quyết định xong, Thanh Tiêu Nhi có chút . . . ủy khuất. Điều đó có nghĩa là 'nàng' phải để lộ toàn thân thể trước mặt Khương Hy. Tuy 'nàng' nhận định được bản thân mình là thân nam tử nhưng nhận thức của 'nàng' không có điểm nào là của nam nhân cả. Bi ai hơn là ‘'nàng' lại được nuôi dạy như một nữ nhân . . . ở nhiều phương diện.
Nhưng để sống sót 'nàng' đương nhiên không còn sự lựa chọn nào khác cả.
. . .
Nằm trên bàn, Thanh Tiêu Nhi ném cho Khương Hy một ánh nhìn ai oán, toàn bộ áo ngoài của 'nàng' lúc này đã cởi ra hết, để lộ thân hình nhỏ gầy của mình. Thân thể của ‘nàng’ đương nhiên là nam tử, chỉ có điều trông rất mỏng manh và yếu đuối.
Bắt được ánh mắt đó, Khương Hy khẽ cười nói:
“Thanh công tử còn điều gì muốn nói sao?”
Thành Tiêu Nhi hừ một tiếng, nhưng nhìn thấy nụ cười của hắn ‘nàng’ lại có chút đỏ mặt, ‘nàng’ liền mặc kệ hết thảy mà nhắm hai mắt lại.
Điền đại phu thấy cảnh đó cũng chỉ lắc đầu ngao ngán, Thanh Tiêu Nhi nhìn Khương Hy như thế nào lão đương nhiên nhìn ra, rất nhiều người nhìn Khương Hy như thế rồi. Nếu Thanh Tiêu Nhi là nữ nhân thì không sao nhưng đằng này . . . đành phải để Khương Hy tự xử lý rồi.
Chuẩn bị xong, Điền đại phu nói:
“Chúng ta bắt đầu thôi”.
Nghe thấy vậy, Thanh Tiêu Nhi liền nuốt một ngụm nước bọt, ‘nàng’ không dám mở mắt ra để nhìn. Theo như được báo, phẫu thuật là thứ gì đó rất . . . ghê rợn và đau đớn, ‘nàng’ không rõ mình có thể chịu được không. Đột nhiên, toàn thân ‘nàng’ liền mất cảm giác, tựa như bị rơi xuống một khoảng không bóng tối vô tận vậy. Mắt không thể thấy, tai không nghe, ý thức của ‘nàng’ dần dần bị phai đi cho đến khi nàng không còn nhận thức nào nữa.
. . .
. . .
“Ưm . . .”
“Tiểu thư, người tỉnh rồi”.
Một giọng nói của nữ nhân vang lên, mang vẻ vui mừng tột độ, nàng là nha hoàn của Thanh Tiêu Nhi, nàng chính là tiểu Châu. Vị ‘tiểu thư’ trong miệng của nàng đương nhiên là Thanh Tiêu Nhi rồi.
Thanh Tiêu Nhi khó khăn mở mắt ra, bất giác mà đưa tay lên vùng bụng của mình. ‘Nàng’ nhíu mày lại, khẽ thốt một tiếng:
“Đau”.
Tiểu Châu lo lắng nói:
“Tiểu thư, Khương đại phu bảo người không nên chạm vào vết thương”.
Thanh Tiêu Nhi thở ra một hơi, ‘nàng’ thu tay lại, cố gắng chống người dậy tựa vào thành giường, rồi nói:
“Tiểu Châu, cho ta chén nước”
Tiểu Châu gật đầu đáp:
“Vâng”
Nàng nhanh chóng chạy đến bàn lấy nước, đây là phòng của Thanh Tiêu Nhi nên nàng cũng không tốn quá bao nhiêu thời gian cả. Lại nói, lúc Thanh Tiêu Nhi tỉnh lại, thời gian đã trôi qua nửa ngày rồi.
Mang nước đến cho Thanh Tiêu Nhi, Tiểu Châu nói:
“Nước của người đây, tiểu thư”
Tiếp nhận lấy chén nước, Thanh Tiêu Nhi yếu ớt đáp:
“Cảm ơn muội, tiểu Châu”.
Tiểu Châu lắc đầu nói:
“Tiểu thư, giữa chúng ta sao phải khách sáo chứ”
Thanh Tiêu Nhi cười nói:
“Vậy muội nói xem, sao muội lại gọi ta là ‘tiểu thư’ khi chỉ có hai chúng ta ở đây”.
Sắc mặt của tiểu Châu có chút không thoải mái, sau đó nàng thở dài một hơi rồi đáp:
“. . . Thiếu gia, bệnh của người . . . sẽ không sao chứ?”
Ánh mắt Thanh Tiêu Nhi vô định mà nhìn về xa xăm, ‘nàng’ đáp:
“Không biết nữa, theo ý trời đi”
. . .
Trong lúc Thanh Tiêu Nhi vừa tỉnh lại thì Điền đại phu, Khương Hy cùng đôi phu thê Thanh lão gia đang nói chuyện với nhau ở đại sảnh. Đại sảnh của Thanh gia có lẽ là nơi ra dáng nhà giàu nhất ở Thanh phủ, ít nhất ở đây được trang trí cẩn thận bằng ngọc, thạch anh và không thể thiếu nhất chính là cây cối.
Thanh lão gia lúc này nên gọi là Thanh gia chủ mới đúng, sau khi hắn hiện diện trước mặt Điền Khương hai người thì gọi vị này bằng ‘lão’ cũng có chút hơi quá. Thanh gia chủ đưa tay lên chấp trước ngực mình rồi nói:
“Ta muốn chính thức giới thiệu bản thân đôi chút, ta gọi là Thanh Bình, đương nhiệm gia chủ của Thanh gia. Chuyện của khuyển tử đa tại hai vị rất nhiều, Thanh gia sẽ có hậu đãi cho hai vị”
Điền đại phu dù lớn tuổi hơn nhưng cũng không dám thất lễ, lão hành lễ đáp lại:
“Thanh gia chủ khách khi, đây là chức trách mà thôi”.
Thanh Bình cười lớn nói:
“Ha ha ha, chức trách đó theo ta nghĩ chỉ có hai vị mới mang được thôi”
Khương Hy làm một hớp trà rồi nói ra:
“Đừng tính ta vào, chức trách đó chỉ mỗi lão bá mới hợp thôi”.
Thanh Bình càng cười sảng khoái hơn, Điền đại phu thở dài một hơi rồi cũng cười khổ. Không khí đôi bên tương đối vui vẻ, đột nhiên, ánh mắt của Khương Hy quét tới chỗ ngồi của Thanh phu nhân, mặc dù nàng đã bảo trì trấn định nhưng sâu trong mắt lại toát lên vẻ lo lắng và gấp rút. Thấy vậy, Khương Hy nói:
“Thanh phu nhân có điều gì muốn nói sao?”
Nghe vậy, Thanh phu nhân khẽ liếc qua nhìn Thanh Bình, nhận được cái gật đầu nàng mới bắt đầu nói ra:
“Hai vị đã phẫu thuật cho con . . . trai ta rồi, không biết hai vị có phát hiện điều gì kỳ lạ không?”
Điền đại phu trầm ngâm đáp:
“Ngoại trừ không có yết hầu ra thì cơ thể của Thanh công tử tương đối yếu ớt. Yếu ớt ở đây không phải là ‘yếu’ mà là tựa như thể chất của nữ nhân vậy, khí lực có lẽ không lớn hơn nữ nhân là bao”.
Thanh phu nhân gật đầu nói tiếp:
“Đúng là vậy, con trai ta từ lúc sinh ra đã không giống với người bình thường. Tiêu nhi từ nhỏ thể chất rất bình thường nhưng phu quân ta lại bảo không phải như vậy”.
Điền đại phu khó hiểu nói:
“Không phải như vậy?”
Thanh Bình thở dài nắm lấy tay Thanh phu nhân rồi đáp:
“Để ta kể tiếp vậy, Tiêu nhi lúc sinh ra đời cơ thể tuy bình thường như ‘khí’ trong cơ thể của nó lạ bất thường. Nếu là nam tử, ‘khí’ trong cơ thể sẽ là Dương, còn nữ sẽ là Âm. Đằng này, trong cơ thể của con trai ta . . . lại toàn là Âm. Vậy nên dù thân là nam nhân nhưng thể chất và một số đặc điểm cơ thể lại thuộc về nữ nhân. Ta đã bí mật mời rất nhiều y sư nhưng đều vô ích cả”
“Ra vậy”, Điền đại phu gật gù.
Thanh phu nhân nói tiếp:
“Điền đại phu, ngài có thể chữa được không?”
Điền đại phu trầm mặc một khoảng thời gian rất lâu. Lão đang cân nhắc nguyên nhân gây bệnh, các trường hợp và phương pháp chữa trị phù hợp, cuối cùng lão đưa ra kết luận:
“Xin lỗi, lão phu bất lực”.
Nghe vậy, ánh mắt Thanh phu nhân liền trầm xuống, nàng như già thêm mười tuổi. Vốn dĩ nàng đã có chút hi vọng khi thấy Điền đại phu nhẹ nhàng mà giải quyết dịch trùng kia nhưng nghe được câu trả lời của lão, nàng không biết phải diễn tả cảm giác của mình như thế nào.
Thất vọng chăng?
Có lẽ là vậy.
Thanh Bình thở dài ra, nhưng cảm giác của hắn khác với Thanh phu nhân. Trong khi Thanh phu nhân tựa như là vô vọng không còn cách nào thì Thanh Bình trông có vẻ như vẫn còn cách. Biểu hiện của hắn đương nhiên không thoát khỏi mắt của Khương Hy. Khương Hy đã đoán được Thanh Bình sẽ làm gì, hắn liền trầm mặc một đoạn thời gian rồi nói:
“Về bệnh của Thanh công tử, ta nghĩ mọi người hiểu sai rồi”
Thanh Bình giật mình, khó hiểu mà nhìn hắn. Thanh phu nhân đang tuyệt vọng nghe vậy cũng nhìn sang phu quân mình rồi quay sang nhìn hắn. Còn Điền đại phu có chút ngờ ngợ mà nhìn hắn, lão là người hiểu Khương Hy nhất nên lão biết hắn không nói dối, lão thầm tự hỏi:
“Sẽ không phải lại từ kỹ viện chứ?”
Khương Hy nhìn ba người họ mà có chút đau đầu, hắn nói tiếp:
“Về bệnh của Thanh công tử, nguyên nhân chủ yếu là đến từ Âm Dương cân bằng. Đúng hơn là Âm Dương đảo loạn”.
Thanh Bình bỗng dưng ngắt lời:
“Âm Dương đảo loạn? Ý của Khương đại phu là sao?”
Khương Hy cầm chén trà lên uống một chút rồi nói tiếp:
“Có phải thi thoảng Thanh công tử sẽ nói ra giọng nam đúng chứ?”
Lúc này, Thanh phu nhân liền gật đầu mà nói:
“Đúng rồi, thỉnh thoảng Tiêu nhi nói nhiều giọng sẽ chuyển thành giọng nam dù chỉ trong chốc lát . . . Nhưng chuyện đó có liên quan gì sao?”
Khương Hy cười đáp:
“Có liên quan, hơn nữa liên quan rất nhiều. Nam nhân có thể nói giọng nam sở dĩ là vì nam nhân có . . . yếu hầu. Thanh công tử đúng là có yết hầu nhưng không lộ ra mà thôi”
Sau đó hắn nói tiếp:
“Mỗi một người đều có Âm Dương trong cơ thể mình, ở nam nhân thì phần Dương sẽ nhiều, ở nữ nhân phần Âm sẽ chiếm thế thượng phong. Trong tình huống của Thanh công tử, phần Âm chiếm ưu thế nhưng không có nghĩa là phần Dương bị mất đi. Nhờ vào phần Dương này, Thanh công tử mới có yết hầu, chỉ là nó rất nhỏ mà thôi”.
Nghe vậy, Thanh Bình liền gật gù hiểu rõ, sau đó hắn nói:
“Khương đại phu hiểu rõ tình huống của Tiêu nhi như vậy, liệu ngươi có cách gì không?”
Khương Hy cười đáp:
“Cách không phải Thanh gia chủ đã nghĩ ra rồi sao?”
Ánh mắt của Thanh Bình đột nhiên co rụt lại. Hắn có chút hối hận khí đối chiêu với Khương Hy lúc trước, hắn nên dùng thân mà đỡ mới đúng. Lấy cấp độ của Thanh Bình hiện tại, ăn một đòn của Khương Hy cũng không đến nỗi bị thương.
Khương Hy biết cách của Thanh Bình là gì, khi đối chiêu với Thanh Bình, Khương Hy bị rơi vào thế hạ phong nhưng ngoài cảnh giới và thực lực ra vẫn còn một lý do khác. Đó chính là Dương khí, Dương khí của Thanh Bình cực kỳ nhiều, quá nhiều đối với cơ thể của hắn. Chính vì lượng Dương khí này mà chỉ xém chút nữa thôi tay của hắn đã bị phế rồi.
Khương Hy đoán rằng Thanh Bình tu luyện một loại công pháp võ thuật nào đó nhằm đẩy Dương khí của cơ thể lên mức cao nhất có thể rồi sau đó sẽ truyền qua cho Thanh Tiêu Nhi. Chỉ tiếc rằng cách đó vô ích.
Thanh Bình trầm mặc một đoạn thời gian rồi nói:
“Theo Khương đại phu, cách đó có hiệu quả chứ?”
Khương Hy đáp:
“Không phải của mình thì vĩnh viễn vẫn không phải là của mình”.
Thanh Bình nói tiếp:
“Vậy còn cách của Khương đại phu?”
Khương Hy nói:
“Cách thì đúng là có . . . nhưng cũng như không thôi”.
Thanh Bình nhíu mày nói:
“Ý của Khương đại phu là sao?”
Khương Hy nhìn hắn, rồi lại nhìn lên bầu trời, nắng đã nhạt đi rất nhiều, bầu trời cũng chuyển dần sang màu cam. Khương Hy trầm mặc rất lâu rồi khẽ thở dài mà nói:
“Ngươi không hiểu được đâu, thuận theo ý trời đi”.
Thanh phu nhân tuyệt vọng, ánh mắt nàng mang máng chút nước, nàng quay lưng chạy về phía phòng của Thanh Tiêu Nhi. Thanh Bình nhìn nàng mà lắc đầu, nhưng hắn . . . vẫn không tuyệt vọng, hắn có cảm giác Khương Hy còn có ẩn ý gì đấy có lẽ khó nói mà thôi nhưng chung quy lại là vẫn có cách. Cách vẫn còn thì hắn sẽ không bỏ cuộc, hắn không thể để con trai sống một đời dưới thân phận nữ tử được.
Từ lúc Thanh Tiêu Nhi được sinh ra, vì để quản lý Linh Vân trấn, Thanh Bình đã ra lệnh giữ bí mật thân phận của con trai mình rồi tuyên bố với ngoại giới là sinh con gái. Với thực lực của hắn, đáng lý ra hắn sẽ không e sợ ai cả, đáng tiếc trong trấn này còn một kẻ gọi là Lâm Lục Viễn. Lâm Lục Viễn là quan lại, Thanh Bình dù là phú ông nhưng về địa vị vẫn không bằng Lâm Lục Viễn, giá trị vũ lực trong trường hợp này không có tác dụng gì cả, cùng lắm là kiềm chế nhau mà thôi.
Thanh Bình biết Lâm Lục Viễn cáo già như thế nào, dã tâm của Lâm Lục Viễn chính là biến Linh Vân trấn thành tài sản riêng, một khi hắn thành công, trấn này liền xong. Nếu thân phận nam tử của Thanh Tiêu Nhi bị lộ, e rằng Lâm Lục Viễn sẽ nghĩ cách để diệt trừ, nhưng nếu sống dưới thân phận nữ tử thì sẽ khác. Lâm Lục Viễn tuyệt đối sẽ để con trai hắn theo đuổi và sự thật đúng là vậy.
Vài ngày trước, hắn nhận được một mật tin từ Lâm phủ rằng Lâm Thanh Đình đã bị phế. Hắn không biết ai đã phế Lâm Thanh Đình nhưng nếu hắn biết được, hắn sẽ toàn lực bảo vệ người đó khỏi tai mắt của Lâm Lục Viễn, đồng thời thưởng cho người đó cực kỳ hậu hĩnh. Cũng vì tình huống đó mà hắn mới gấp gáp tìm cách cứu chữa cho con trai mình trước khi quá muộn.
Tại sao lại quá muộn?
Năm nay, con trai hắn đã mười bảy tuổi rồi. Mười, hai mươi năm đầu sống dưới thân nữ tử thì không nói nhưng lâu hơn nữa thì sẽ ra sao. Con trai hắn không thể đi lấy chồng, như vậy tuyệt đối sẽ bị lộ, mà lộ ra lại càng bị mất mặt. Mặt khác, nữ tử hơn hai mươi chưa kết hôn tuyệt đối sẽ bị lời ra tiếng vào, hắn đương nhiên không muốn con trai mình bị soi mói như vậy.
Thanh Bình cũng hối hận vì để con trai mình đóng giả nữ nhân, chí ít đến ngày hôm nay hắn mới hối hận. Thân là người làm cha, hắn còn không nhận ra con trai hắn có ý với Khương Hy sao? Chuyện nào không cần biết, chuyện này tuyệt không thể được. Con trai hắn . . . buộc phải trở lại làm nam nhân.
. . .
. . .
Chiều tà kéo đến, Điền đại phu và Khương Hy liền ngồi xe ngựa mà trở về Lâm phủ, ra tiễn bọn họ đương nhiên là Thanh phu nhân, đôi mắt nàng ánh lên một chút đỏ, hẳn đã phải khóc rất nhiều. Thấy cảnh đó, Điền đại phu cũng cảm thấy khó chịu trong lòng, Khương Hy chỉ có thể thở dài an ủi nàng mà thôi.
Trên xe, Điền đại phu mở hộp thuốc, lấy Hàn Huyền cao và băng vải ra rồi nhìn Khương Hy mà nói:
“Đại nhãn tử, đưa tay đây”
Hắn ngoan ngãn mà đưa cánh tay phải ra, lão khẽ chạm vào chốc lát, rồi lão mắng:
“Ngu xuẩn, sao còn để đến tận bây giờ?”
Khương Hy cười khan không đáp, tay còn lại đưa lên gãi đầu, trông như một thằng ngốc. Cánh tay của hắn không bị thương gì nặng, chỉ là xương cổ tay của hắn bị rạn đi đôi chút. Hắn sử dụng linh lực gia trì lên đó để bảo vệ thương tổn rồi lúc về sẽ chữa trị sau, nào ngờ bị lão nhân này bắt phải rồi.
Điền đại phu thấy dáng vẻ đó của hắn liền có chút đau lòng mà hậm hực, trong lòng thầm mắng Thanh Bình không ít. Lão vừa băng bó vừa hỏi:
“Chuyện vừa rồi là như thế nào?”
“Chuyện vừa rồi?”, Khương Hy nghiêng đầu khó hiểu.
Điền đại phu bĩu môi, hậm hực nói:
“Đừng diễn trước mặt lão phu, làm sao ngươi biết chuyện m Dương đảo loạn”
Khương Hy thở ra một hơi mà nói:
“Lão bá, ta nghe . . .”
“Lại là từ kỹ viện chứ gì?”, Điền đại phu híp mắt nhìn hắn mà cắt ngang.
Khương Hy khẽ gật đầu, người hắn co rụt lại, hai đầu gối co lên thu sát vào ngực tựa như đứa trẻ phạm lỗi. Điền đại phu định nói gì đó nhưng thấy cảnh đó, lão lại thấy không nỡ, đành thở dài một hơi không nói gì nữa.
Ở trên đường, bóng xe ngựa ngày càng một trải dài ra, kéo dài như vô tận.
. . .
Thanh tiểu thư là Thanh gia đích nữ, là đứa con duy nhất của Thanh lão gia. Đời này Thanh gia không có con trai nên mười phần chắc chín toàn bộ gia sản sẽ thuộc về vị Thanh tiểu thư. Vậy nên kẻ nào cưới được Thanh tiểu thư thì không khác gì một bước lên trời cả.
Trong trường hợp Thanh tiểu thư là nữ thì có lẽ đúng là vậy.
. . .
Lời Khương Hy vừa nói ra, Thanh Tiêu Nhi sắc mặt đang tái trắng lại càng trắng hơn, bờ môi khô khốc mà ngồi thụp xuống, hai bờ vai run rẩy hết cả lên. Ánh mắt 'nàng' rung động mà hoảng sợ nhìn Khương Hy.
Thanh phu nhân nhanh chóng đỡ 'con gái' mình, ánh mắt nàng lướt qua vẻ không thể nào. Vẻ tự tin của nàng khi đối đầu với Điền đại phu chỉ vì một câu nói của Khương Hy mà lột hết xuống.
Người duy nhất giữ bình tĩnh được có lẽ là Thanh lão gia. Hắn chỉ nhướng mày lên đôi chút, miệng khẽ ồ rồi gật gật đầu mà thôi, tựa hồ như đã đoán được trước đó rồi. Điền đại phu cũng vậy, đoạn đối thoại riêng tư trước đó của hai người chính là bàn về vấn đề này. Điền đại phu làm sao biết được thì Khương Hy đoán không ra nhưng nếu đọc hết toàn bộ y sách của lão thì có lẽ hắn sẽ giải đáp được.
Thanh phu nhân run nhanh chóng lấy lại tinh thần, ánh mắt có chút sắc nhìn về Khương Hy mà nói:
"Khương đại phu làm sao biết được?"
Khương Hy cười nhẹ, hắn quay lại nhìn Điền đại phu rồi chìa tay ra như đang xin thứ gì đó. Điền đại phu đương nhiên hiểu, chỉ có thứ đó mới khiến Thanh phu nhân tin được. Lão lấy ra một cái hộp gỗ, trong đó chính là Thấu Thể Kính.
Cầm Thấu Thể Kính trong tay, Khương Hy nói:
"Thanh phu nhân còn nhớ vật này chứ?"
Nhìn thấy Thấu Thể Kính, Thanh phu nhân như thể sực nhớ ra, nét mặt liền có chút khó coi, nàng lẩm bẩm:
"Bất cẩn rồi"
Lúc Khương Hy dùng Thấu Thể Kính để kiểm tra Thanh Tiêu Nhi, hắn dĩ nhiên không trắng trợn mà soi vào hạ thân, hắn còn không biến thái đến thế. Lúc phát hiện ra Thực Thủy trùng chúa ở phần bụng trái của 'nàng', hắn cũng nhìn ra 'nàng' không có tử cung.
Điểm kỳ lạ ở một chỗ là 'nàng' cũng không có yết hầu luôn, hắn lục lọi hết toàn bộ tri thức ở trong đầu để xem thử đây là tình huống gì. Kết quả đúng là hắn đã tìm ra.
Thanh lão gia nghe vậy liền quay lại nắm lấy tay Thanh phu nhân, tay còn lại vỗ nhẹ lên vai Thanh Tiêu Nhi, hắn cười nói:
"Không sao đâu".
Sau đó hắn quay lại nhìn Khương Hy mà nói:
"Nếu Khương đại phu đã biết thì ắt hiểu tại sao phu nhân của ta làm vậy"
Khương Hy gật nhẹ đầu, đáp:
"Câu trả lời của Thanh lão gia thế nào?"
Thanh lão gia bật cười, sau đó hắn thở dài nhìn Khương Hy đáp:
"Khuyển tử đành nhờ vào hai vị đại phu vậy".
Thanh lão gia quyết định xong, Thanh Tiêu Nhi có chút . . . ủy khuất. Điều đó có nghĩa là 'nàng' phải để lộ toàn thân thể trước mặt Khương Hy. Tuy 'nàng' nhận định được bản thân mình là thân nam tử nhưng nhận thức của 'nàng' không có điểm nào là của nam nhân cả. Bi ai hơn là ‘'nàng' lại được nuôi dạy như một nữ nhân . . . ở nhiều phương diện.
Nhưng để sống sót 'nàng' đương nhiên không còn sự lựa chọn nào khác cả.
. . .
Nằm trên bàn, Thanh Tiêu Nhi ném cho Khương Hy một ánh nhìn ai oán, toàn bộ áo ngoài của 'nàng' lúc này đã cởi ra hết, để lộ thân hình nhỏ gầy của mình. Thân thể của ‘nàng’ đương nhiên là nam tử, chỉ có điều trông rất mỏng manh và yếu đuối.
Bắt được ánh mắt đó, Khương Hy khẽ cười nói:
“Thanh công tử còn điều gì muốn nói sao?”
Thành Tiêu Nhi hừ một tiếng, nhưng nhìn thấy nụ cười của hắn ‘nàng’ lại có chút đỏ mặt, ‘nàng’ liền mặc kệ hết thảy mà nhắm hai mắt lại.
Điền đại phu thấy cảnh đó cũng chỉ lắc đầu ngao ngán, Thanh Tiêu Nhi nhìn Khương Hy như thế nào lão đương nhiên nhìn ra, rất nhiều người nhìn Khương Hy như thế rồi. Nếu Thanh Tiêu Nhi là nữ nhân thì không sao nhưng đằng này . . . đành phải để Khương Hy tự xử lý rồi.
Chuẩn bị xong, Điền đại phu nói:
“Chúng ta bắt đầu thôi”.
Nghe thấy vậy, Thanh Tiêu Nhi liền nuốt một ngụm nước bọt, ‘nàng’ không dám mở mắt ra để nhìn. Theo như được báo, phẫu thuật là thứ gì đó rất . . . ghê rợn và đau đớn, ‘nàng’ không rõ mình có thể chịu được không. Đột nhiên, toàn thân ‘nàng’ liền mất cảm giác, tựa như bị rơi xuống một khoảng không bóng tối vô tận vậy. Mắt không thể thấy, tai không nghe, ý thức của ‘nàng’ dần dần bị phai đi cho đến khi nàng không còn nhận thức nào nữa.
. . .
. . .
“Ưm . . .”
“Tiểu thư, người tỉnh rồi”.
Một giọng nói của nữ nhân vang lên, mang vẻ vui mừng tột độ, nàng là nha hoàn của Thanh Tiêu Nhi, nàng chính là tiểu Châu. Vị ‘tiểu thư’ trong miệng của nàng đương nhiên là Thanh Tiêu Nhi rồi.
Thanh Tiêu Nhi khó khăn mở mắt ra, bất giác mà đưa tay lên vùng bụng của mình. ‘Nàng’ nhíu mày lại, khẽ thốt một tiếng:
“Đau”.
Tiểu Châu lo lắng nói:
“Tiểu thư, Khương đại phu bảo người không nên chạm vào vết thương”.
Thanh Tiêu Nhi thở ra một hơi, ‘nàng’ thu tay lại, cố gắng chống người dậy tựa vào thành giường, rồi nói:
“Tiểu Châu, cho ta chén nước”
Tiểu Châu gật đầu đáp:
“Vâng”
Nàng nhanh chóng chạy đến bàn lấy nước, đây là phòng của Thanh Tiêu Nhi nên nàng cũng không tốn quá bao nhiêu thời gian cả. Lại nói, lúc Thanh Tiêu Nhi tỉnh lại, thời gian đã trôi qua nửa ngày rồi.
Mang nước đến cho Thanh Tiêu Nhi, Tiểu Châu nói:
“Nước của người đây, tiểu thư”
Tiếp nhận lấy chén nước, Thanh Tiêu Nhi yếu ớt đáp:
“Cảm ơn muội, tiểu Châu”.
Tiểu Châu lắc đầu nói:
“Tiểu thư, giữa chúng ta sao phải khách sáo chứ”
Thanh Tiêu Nhi cười nói:
“Vậy muội nói xem, sao muội lại gọi ta là ‘tiểu thư’ khi chỉ có hai chúng ta ở đây”.
Sắc mặt của tiểu Châu có chút không thoải mái, sau đó nàng thở dài một hơi rồi đáp:
“. . . Thiếu gia, bệnh của người . . . sẽ không sao chứ?”
Ánh mắt Thanh Tiêu Nhi vô định mà nhìn về xa xăm, ‘nàng’ đáp:
“Không biết nữa, theo ý trời đi”
. . .
Trong lúc Thanh Tiêu Nhi vừa tỉnh lại thì Điền đại phu, Khương Hy cùng đôi phu thê Thanh lão gia đang nói chuyện với nhau ở đại sảnh. Đại sảnh của Thanh gia có lẽ là nơi ra dáng nhà giàu nhất ở Thanh phủ, ít nhất ở đây được trang trí cẩn thận bằng ngọc, thạch anh và không thể thiếu nhất chính là cây cối.
Thanh lão gia lúc này nên gọi là Thanh gia chủ mới đúng, sau khi hắn hiện diện trước mặt Điền Khương hai người thì gọi vị này bằng ‘lão’ cũng có chút hơi quá. Thanh gia chủ đưa tay lên chấp trước ngực mình rồi nói:
“Ta muốn chính thức giới thiệu bản thân đôi chút, ta gọi là Thanh Bình, đương nhiệm gia chủ của Thanh gia. Chuyện của khuyển tử đa tại hai vị rất nhiều, Thanh gia sẽ có hậu đãi cho hai vị”
Điền đại phu dù lớn tuổi hơn nhưng cũng không dám thất lễ, lão hành lễ đáp lại:
“Thanh gia chủ khách khi, đây là chức trách mà thôi”.
Thanh Bình cười lớn nói:
“Ha ha ha, chức trách đó theo ta nghĩ chỉ có hai vị mới mang được thôi”
Khương Hy làm một hớp trà rồi nói ra:
“Đừng tính ta vào, chức trách đó chỉ mỗi lão bá mới hợp thôi”.
Thanh Bình càng cười sảng khoái hơn, Điền đại phu thở dài một hơi rồi cũng cười khổ. Không khí đôi bên tương đối vui vẻ, đột nhiên, ánh mắt của Khương Hy quét tới chỗ ngồi của Thanh phu nhân, mặc dù nàng đã bảo trì trấn định nhưng sâu trong mắt lại toát lên vẻ lo lắng và gấp rút. Thấy vậy, Khương Hy nói:
“Thanh phu nhân có điều gì muốn nói sao?”
Nghe vậy, Thanh phu nhân khẽ liếc qua nhìn Thanh Bình, nhận được cái gật đầu nàng mới bắt đầu nói ra:
“Hai vị đã phẫu thuật cho con . . . trai ta rồi, không biết hai vị có phát hiện điều gì kỳ lạ không?”
Điền đại phu trầm ngâm đáp:
“Ngoại trừ không có yết hầu ra thì cơ thể của Thanh công tử tương đối yếu ớt. Yếu ớt ở đây không phải là ‘yếu’ mà là tựa như thể chất của nữ nhân vậy, khí lực có lẽ không lớn hơn nữ nhân là bao”.
Thanh phu nhân gật đầu nói tiếp:
“Đúng là vậy, con trai ta từ lúc sinh ra đã không giống với người bình thường. Tiêu nhi từ nhỏ thể chất rất bình thường nhưng phu quân ta lại bảo không phải như vậy”.
Điền đại phu khó hiểu nói:
“Không phải như vậy?”
Thanh Bình thở dài nắm lấy tay Thanh phu nhân rồi đáp:
“Để ta kể tiếp vậy, Tiêu nhi lúc sinh ra đời cơ thể tuy bình thường như ‘khí’ trong cơ thể của nó lạ bất thường. Nếu là nam tử, ‘khí’ trong cơ thể sẽ là Dương, còn nữ sẽ là Âm. Đằng này, trong cơ thể của con trai ta . . . lại toàn là Âm. Vậy nên dù thân là nam nhân nhưng thể chất và một số đặc điểm cơ thể lại thuộc về nữ nhân. Ta đã bí mật mời rất nhiều y sư nhưng đều vô ích cả”
“Ra vậy”, Điền đại phu gật gù.
Thanh phu nhân nói tiếp:
“Điền đại phu, ngài có thể chữa được không?”
Điền đại phu trầm mặc một khoảng thời gian rất lâu. Lão đang cân nhắc nguyên nhân gây bệnh, các trường hợp và phương pháp chữa trị phù hợp, cuối cùng lão đưa ra kết luận:
“Xin lỗi, lão phu bất lực”.
Nghe vậy, ánh mắt Thanh phu nhân liền trầm xuống, nàng như già thêm mười tuổi. Vốn dĩ nàng đã có chút hi vọng khi thấy Điền đại phu nhẹ nhàng mà giải quyết dịch trùng kia nhưng nghe được câu trả lời của lão, nàng không biết phải diễn tả cảm giác của mình như thế nào.
Thất vọng chăng?
Có lẽ là vậy.
Thanh Bình thở dài ra, nhưng cảm giác của hắn khác với Thanh phu nhân. Trong khi Thanh phu nhân tựa như là vô vọng không còn cách nào thì Thanh Bình trông có vẻ như vẫn còn cách. Biểu hiện của hắn đương nhiên không thoát khỏi mắt của Khương Hy. Khương Hy đã đoán được Thanh Bình sẽ làm gì, hắn liền trầm mặc một đoạn thời gian rồi nói:
“Về bệnh của Thanh công tử, ta nghĩ mọi người hiểu sai rồi”
Thanh Bình giật mình, khó hiểu mà nhìn hắn. Thanh phu nhân đang tuyệt vọng nghe vậy cũng nhìn sang phu quân mình rồi quay sang nhìn hắn. Còn Điền đại phu có chút ngờ ngợ mà nhìn hắn, lão là người hiểu Khương Hy nhất nên lão biết hắn không nói dối, lão thầm tự hỏi:
“Sẽ không phải lại từ kỹ viện chứ?”
Khương Hy nhìn ba người họ mà có chút đau đầu, hắn nói tiếp:
“Về bệnh của Thanh công tử, nguyên nhân chủ yếu là đến từ Âm Dương cân bằng. Đúng hơn là Âm Dương đảo loạn”.
Thanh Bình bỗng dưng ngắt lời:
“Âm Dương đảo loạn? Ý của Khương đại phu là sao?”
Khương Hy cầm chén trà lên uống một chút rồi nói tiếp:
“Có phải thi thoảng Thanh công tử sẽ nói ra giọng nam đúng chứ?”
Lúc này, Thanh phu nhân liền gật đầu mà nói:
“Đúng rồi, thỉnh thoảng Tiêu nhi nói nhiều giọng sẽ chuyển thành giọng nam dù chỉ trong chốc lát . . . Nhưng chuyện đó có liên quan gì sao?”
Khương Hy cười đáp:
“Có liên quan, hơn nữa liên quan rất nhiều. Nam nhân có thể nói giọng nam sở dĩ là vì nam nhân có . . . yếu hầu. Thanh công tử đúng là có yết hầu nhưng không lộ ra mà thôi”
Sau đó hắn nói tiếp:
“Mỗi một người đều có Âm Dương trong cơ thể mình, ở nam nhân thì phần Dương sẽ nhiều, ở nữ nhân phần Âm sẽ chiếm thế thượng phong. Trong tình huống của Thanh công tử, phần Âm chiếm ưu thế nhưng không có nghĩa là phần Dương bị mất đi. Nhờ vào phần Dương này, Thanh công tử mới có yết hầu, chỉ là nó rất nhỏ mà thôi”.
Nghe vậy, Thanh Bình liền gật gù hiểu rõ, sau đó hắn nói:
“Khương đại phu hiểu rõ tình huống của Tiêu nhi như vậy, liệu ngươi có cách gì không?”
Khương Hy cười đáp:
“Cách không phải Thanh gia chủ đã nghĩ ra rồi sao?”
Ánh mắt của Thanh Bình đột nhiên co rụt lại. Hắn có chút hối hận khí đối chiêu với Khương Hy lúc trước, hắn nên dùng thân mà đỡ mới đúng. Lấy cấp độ của Thanh Bình hiện tại, ăn một đòn của Khương Hy cũng không đến nỗi bị thương.
Khương Hy biết cách của Thanh Bình là gì, khi đối chiêu với Thanh Bình, Khương Hy bị rơi vào thế hạ phong nhưng ngoài cảnh giới và thực lực ra vẫn còn một lý do khác. Đó chính là Dương khí, Dương khí của Thanh Bình cực kỳ nhiều, quá nhiều đối với cơ thể của hắn. Chính vì lượng Dương khí này mà chỉ xém chút nữa thôi tay của hắn đã bị phế rồi.
Khương Hy đoán rằng Thanh Bình tu luyện một loại công pháp võ thuật nào đó nhằm đẩy Dương khí của cơ thể lên mức cao nhất có thể rồi sau đó sẽ truyền qua cho Thanh Tiêu Nhi. Chỉ tiếc rằng cách đó vô ích.
Thanh Bình trầm mặc một đoạn thời gian rồi nói:
“Theo Khương đại phu, cách đó có hiệu quả chứ?”
Khương Hy đáp:
“Không phải của mình thì vĩnh viễn vẫn không phải là của mình”.
Thanh Bình nói tiếp:
“Vậy còn cách của Khương đại phu?”
Khương Hy nói:
“Cách thì đúng là có . . . nhưng cũng như không thôi”.
Thanh Bình nhíu mày nói:
“Ý của Khương đại phu là sao?”
Khương Hy nhìn hắn, rồi lại nhìn lên bầu trời, nắng đã nhạt đi rất nhiều, bầu trời cũng chuyển dần sang màu cam. Khương Hy trầm mặc rất lâu rồi khẽ thở dài mà nói:
“Ngươi không hiểu được đâu, thuận theo ý trời đi”.
Thanh phu nhân tuyệt vọng, ánh mắt nàng mang máng chút nước, nàng quay lưng chạy về phía phòng của Thanh Tiêu Nhi. Thanh Bình nhìn nàng mà lắc đầu, nhưng hắn . . . vẫn không tuyệt vọng, hắn có cảm giác Khương Hy còn có ẩn ý gì đấy có lẽ khó nói mà thôi nhưng chung quy lại là vẫn có cách. Cách vẫn còn thì hắn sẽ không bỏ cuộc, hắn không thể để con trai sống một đời dưới thân phận nữ tử được.
Từ lúc Thanh Tiêu Nhi được sinh ra, vì để quản lý Linh Vân trấn, Thanh Bình đã ra lệnh giữ bí mật thân phận của con trai mình rồi tuyên bố với ngoại giới là sinh con gái. Với thực lực của hắn, đáng lý ra hắn sẽ không e sợ ai cả, đáng tiếc trong trấn này còn một kẻ gọi là Lâm Lục Viễn. Lâm Lục Viễn là quan lại, Thanh Bình dù là phú ông nhưng về địa vị vẫn không bằng Lâm Lục Viễn, giá trị vũ lực trong trường hợp này không có tác dụng gì cả, cùng lắm là kiềm chế nhau mà thôi.
Thanh Bình biết Lâm Lục Viễn cáo già như thế nào, dã tâm của Lâm Lục Viễn chính là biến Linh Vân trấn thành tài sản riêng, một khi hắn thành công, trấn này liền xong. Nếu thân phận nam tử của Thanh Tiêu Nhi bị lộ, e rằng Lâm Lục Viễn sẽ nghĩ cách để diệt trừ, nhưng nếu sống dưới thân phận nữ tử thì sẽ khác. Lâm Lục Viễn tuyệt đối sẽ để con trai hắn theo đuổi và sự thật đúng là vậy.
Vài ngày trước, hắn nhận được một mật tin từ Lâm phủ rằng Lâm Thanh Đình đã bị phế. Hắn không biết ai đã phế Lâm Thanh Đình nhưng nếu hắn biết được, hắn sẽ toàn lực bảo vệ người đó khỏi tai mắt của Lâm Lục Viễn, đồng thời thưởng cho người đó cực kỳ hậu hĩnh. Cũng vì tình huống đó mà hắn mới gấp gáp tìm cách cứu chữa cho con trai mình trước khi quá muộn.
Tại sao lại quá muộn?
Năm nay, con trai hắn đã mười bảy tuổi rồi. Mười, hai mươi năm đầu sống dưới thân nữ tử thì không nói nhưng lâu hơn nữa thì sẽ ra sao. Con trai hắn không thể đi lấy chồng, như vậy tuyệt đối sẽ bị lộ, mà lộ ra lại càng bị mất mặt. Mặt khác, nữ tử hơn hai mươi chưa kết hôn tuyệt đối sẽ bị lời ra tiếng vào, hắn đương nhiên không muốn con trai mình bị soi mói như vậy.
Thanh Bình cũng hối hận vì để con trai mình đóng giả nữ nhân, chí ít đến ngày hôm nay hắn mới hối hận. Thân là người làm cha, hắn còn không nhận ra con trai hắn có ý với Khương Hy sao? Chuyện nào không cần biết, chuyện này tuyệt không thể được. Con trai hắn . . . buộc phải trở lại làm nam nhân.
. . .
. . .
Chiều tà kéo đến, Điền đại phu và Khương Hy liền ngồi xe ngựa mà trở về Lâm phủ, ra tiễn bọn họ đương nhiên là Thanh phu nhân, đôi mắt nàng ánh lên một chút đỏ, hẳn đã phải khóc rất nhiều. Thấy cảnh đó, Điền đại phu cũng cảm thấy khó chịu trong lòng, Khương Hy chỉ có thể thở dài an ủi nàng mà thôi.
Trên xe, Điền đại phu mở hộp thuốc, lấy Hàn Huyền cao và băng vải ra rồi nhìn Khương Hy mà nói:
“Đại nhãn tử, đưa tay đây”
Hắn ngoan ngãn mà đưa cánh tay phải ra, lão khẽ chạm vào chốc lát, rồi lão mắng:
“Ngu xuẩn, sao còn để đến tận bây giờ?”
Khương Hy cười khan không đáp, tay còn lại đưa lên gãi đầu, trông như một thằng ngốc. Cánh tay của hắn không bị thương gì nặng, chỉ là xương cổ tay của hắn bị rạn đi đôi chút. Hắn sử dụng linh lực gia trì lên đó để bảo vệ thương tổn rồi lúc về sẽ chữa trị sau, nào ngờ bị lão nhân này bắt phải rồi.
Điền đại phu thấy dáng vẻ đó của hắn liền có chút đau lòng mà hậm hực, trong lòng thầm mắng Thanh Bình không ít. Lão vừa băng bó vừa hỏi:
“Chuyện vừa rồi là như thế nào?”
“Chuyện vừa rồi?”, Khương Hy nghiêng đầu khó hiểu.
Điền đại phu bĩu môi, hậm hực nói:
“Đừng diễn trước mặt lão phu, làm sao ngươi biết chuyện m Dương đảo loạn”
Khương Hy thở ra một hơi mà nói:
“Lão bá, ta nghe . . .”
“Lại là từ kỹ viện chứ gì?”, Điền đại phu híp mắt nhìn hắn mà cắt ngang.
Khương Hy khẽ gật đầu, người hắn co rụt lại, hai đầu gối co lên thu sát vào ngực tựa như đứa trẻ phạm lỗi. Điền đại phu định nói gì đó nhưng thấy cảnh đó, lão lại thấy không nỡ, đành thở dài một hơi không nói gì nữa.
Ở trên đường, bóng xe ngựa ngày càng một trải dài ra, kéo dài như vô tận.
. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.