Chương 46
Nguyệt Dạ Thiên Lý
11/09/2019
Dưới sắc trời tối tăm, khuôn mặt tinh xảo ngược sáng, thiếu nữ thoạt nhìn thanh lãnh cô ngạo không khác gì ma quỷ địa ngục.
Chậm rãi tiến tới, cô một tay chống đùi quỳ xuống. Đôi mắt linh động chứa một tầng ý lạnh, mặt đối mặt với Hồ Thanh Huyền, khiến cô ta dường như nín thở. Đôi mắt màu đỏ au làm cho người khác không dám nhìn thẳng.
Hữu khẩu vô ngôn. Hoàng Nguyệt của hiện tại chính là dùng ánh mắt thay lời nói.
Hồ Thanh Huyền bây giờ chẳng khác nào cá trên thớt. Nếu không được giải độc, cái mạng nhỏ này coi như tận.
“ Hồ Thanh Huyền, cô là người thông minh. Hiển nhiên biết rằng lời nói của cô lúc này quan trọng thế nào phải không ?” Giọng nói lạnh nhạt mơ hồ vang lên.
Không do dự cô ta lập tức nói : “Được được ! Cô muốn biết cái gì tôi nhất định sẽ khai, tuyệt đối không dám hai lời !”
Hoàng Nguyệt ung dung cười nửa miệng, bất tri bất giác toả ra phong thái cường giả : “Hậu thuẫn sau lưng cô có vẻ rất lớn ?”
Gia đình nhà họ Hồ mặc dù có quyền uy, nhưng chắc chắn sẽ không lớn mật mà phạm đến người của thủ lĩnh Hắc Nguyên. Đặc biệt là khi cô đã trở thành hội phó hội học sinh của ngôi trường quý tộc này. Bày ra một cục diện chặt chẽ không có kẽ hở, tác phẩm này chắc chắn không phải là của kẻ hèn mọn như Hồ Thanh Huyền.
Đứa con gái khiếp đảm lùi đến sát chân bàn đá, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Hoàng Nguyệt này sao có thể sắc bén đến vậy ?! Thoáng cái đã nhận ra rồi ? Cái này cũng quá kinh khủng đi.
Những việc khác cô ta có thể miễn cưỡng trả lời, nhưng chỉ riêng chuyện này là không thể !
“Cô ....cô đang nói gì vậy ? Hậu thuẫn cái....gì chứ ?” Hồ Thanh Huyền chỉ có thể lấy tay lên lau mồ hôi. Ánh mắt lảng tránh ghim chặt xuống đất.
“Ha, giữ lại một kẻ vô dụng cũng chẳng để làm gì....” Hoàng Nguyệt trong tay mập mờ ánh sáng nhỏ, thanh băng lạnh bay lơ lửng trên lòng bàn tay của cô, đầu băng sắc nhọn đang hướng về phía tim Hồ Thanh Huyền, chỉ cần cô muốn, thanh băng này lập tức khiến cho Hồ thị vĩnh viễn mất đi một đứa con gái.
“Tôi nói tôi nói ! Chỉ cần tôi nói cô sẽ tha cho tôi phải không ?” Đứa con gái cuống quít, tay chân loạn xạ chắn trước mặt, cơ hồ biết Lan Nhi này không hề đơn giản.
“Tôi một khi đã nói nhất định sẽ giữ lời.”
Hồ Thanh Huyền oán hận cắn răng, sức cùng lực kiệt, cô ta đành phải khai : “ Là....”
Gió đêm luồn vào thổi tung vạt áo choàng đen, mái tóc đen nhánh bay lượn trong gió.
Lưu Hoàng Nguyệt thần sắc lạnh nhạt, tà khí bốn phương. Trong lòng như cơn sóng thần nhấn chìm tất cả.
Chậc, trời cao cũng muốn khai sáng cho cô.
Chậm rãi đứng lên từ dưới mặt đất. Đại sự đã thành, Hoàng Nguyệt cũng không muốn nán lại nơi này. Đưa lưng về phía Hồ Thanh Huyền, cô biến vụt mất trong màn đêm.
Trước khi đi, Hoàng Nguyệt còn không quên liếc xéo bóng đen phía xa. Bỏ lại một nụ cười lạnh lẽo vô tình.
Vượt qua hàng rào an ninh kiên cố, cô hướng tới chiếc xe BMW phía trước.
Đóng cửa, ngồi khoanh tay trên xe. Cực nhỏ động tác cũng có thể toả ra hơi thở cường đại.
Ghế chính phía trên vọng xuống giọng nói trầm trầm thần bí : “Lan Nhi, không biết cô ngốc thật hay giả ngốc. Cô tưởng Hồ Thanh Huyền sẽ nhân từ đến nỗi xử lí bãi chiến trường đó cho cô sao ?”
“Không phải chuyện của anh.” Hoàng Nguyệt phũ phàng đánh gãy.
“Người ta chỉ là lo lắng thôi mà !”
Cô cười xảo quyệt, khuôn mặt vẫn bảo trì sự lạnh lùng thấu xương : “Tự gây nghiệt thì không thể sống. Hôm nay tôi không giết cô ta, cũng là hào phóng nhường lại con mồi cho ai đó.”
Người nọ cao hứng “ồ” một tiếng, nha đầu này tuy nhỏ tuổi nhưng tàn nhẫn không ai bằng. Đến cả anh cũng phải một phen hãi hùng.
Biết đấu khẩu không lại nha đầu này, anh đành chuyển chủ đề : “Đi đâu đây ?”
“Mộc Thanh, tiện thể thăm tên sư phụ hỗn đản của anh một chuyến.”
Mộc Thành Long trong lòng như mưa dầm tháng ba, sư phụ à, người đây có phải là bị nghiệp quật rồi không ? Sao lại để con gái nhà người ta nói thành ra thế kia ?
Mặc dù anh hơn cô có một tuổi, nhưng ít nhất cũng phải tôn trọng tiền bối một tí chứ. Càng huống hồ sư phụ của anh hơn cô đến 5 tuổi....
Chậc chậc, thật đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.
Chậm rãi tiến tới, cô một tay chống đùi quỳ xuống. Đôi mắt linh động chứa một tầng ý lạnh, mặt đối mặt với Hồ Thanh Huyền, khiến cô ta dường như nín thở. Đôi mắt màu đỏ au làm cho người khác không dám nhìn thẳng.
Hữu khẩu vô ngôn. Hoàng Nguyệt của hiện tại chính là dùng ánh mắt thay lời nói.
Hồ Thanh Huyền bây giờ chẳng khác nào cá trên thớt. Nếu không được giải độc, cái mạng nhỏ này coi như tận.
“ Hồ Thanh Huyền, cô là người thông minh. Hiển nhiên biết rằng lời nói của cô lúc này quan trọng thế nào phải không ?” Giọng nói lạnh nhạt mơ hồ vang lên.
Không do dự cô ta lập tức nói : “Được được ! Cô muốn biết cái gì tôi nhất định sẽ khai, tuyệt đối không dám hai lời !”
Hoàng Nguyệt ung dung cười nửa miệng, bất tri bất giác toả ra phong thái cường giả : “Hậu thuẫn sau lưng cô có vẻ rất lớn ?”
Gia đình nhà họ Hồ mặc dù có quyền uy, nhưng chắc chắn sẽ không lớn mật mà phạm đến người của thủ lĩnh Hắc Nguyên. Đặc biệt là khi cô đã trở thành hội phó hội học sinh của ngôi trường quý tộc này. Bày ra một cục diện chặt chẽ không có kẽ hở, tác phẩm này chắc chắn không phải là của kẻ hèn mọn như Hồ Thanh Huyền.
Đứa con gái khiếp đảm lùi đến sát chân bàn đá, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Hoàng Nguyệt này sao có thể sắc bén đến vậy ?! Thoáng cái đã nhận ra rồi ? Cái này cũng quá kinh khủng đi.
Những việc khác cô ta có thể miễn cưỡng trả lời, nhưng chỉ riêng chuyện này là không thể !
“Cô ....cô đang nói gì vậy ? Hậu thuẫn cái....gì chứ ?” Hồ Thanh Huyền chỉ có thể lấy tay lên lau mồ hôi. Ánh mắt lảng tránh ghim chặt xuống đất.
“Ha, giữ lại một kẻ vô dụng cũng chẳng để làm gì....” Hoàng Nguyệt trong tay mập mờ ánh sáng nhỏ, thanh băng lạnh bay lơ lửng trên lòng bàn tay của cô, đầu băng sắc nhọn đang hướng về phía tim Hồ Thanh Huyền, chỉ cần cô muốn, thanh băng này lập tức khiến cho Hồ thị vĩnh viễn mất đi một đứa con gái.
“Tôi nói tôi nói ! Chỉ cần tôi nói cô sẽ tha cho tôi phải không ?” Đứa con gái cuống quít, tay chân loạn xạ chắn trước mặt, cơ hồ biết Lan Nhi này không hề đơn giản.
“Tôi một khi đã nói nhất định sẽ giữ lời.”
Hồ Thanh Huyền oán hận cắn răng, sức cùng lực kiệt, cô ta đành phải khai : “ Là....”
Gió đêm luồn vào thổi tung vạt áo choàng đen, mái tóc đen nhánh bay lượn trong gió.
Lưu Hoàng Nguyệt thần sắc lạnh nhạt, tà khí bốn phương. Trong lòng như cơn sóng thần nhấn chìm tất cả.
Chậc, trời cao cũng muốn khai sáng cho cô.
Chậm rãi đứng lên từ dưới mặt đất. Đại sự đã thành, Hoàng Nguyệt cũng không muốn nán lại nơi này. Đưa lưng về phía Hồ Thanh Huyền, cô biến vụt mất trong màn đêm.
Trước khi đi, Hoàng Nguyệt còn không quên liếc xéo bóng đen phía xa. Bỏ lại một nụ cười lạnh lẽo vô tình.
Vượt qua hàng rào an ninh kiên cố, cô hướng tới chiếc xe BMW phía trước.
Đóng cửa, ngồi khoanh tay trên xe. Cực nhỏ động tác cũng có thể toả ra hơi thở cường đại.
Ghế chính phía trên vọng xuống giọng nói trầm trầm thần bí : “Lan Nhi, không biết cô ngốc thật hay giả ngốc. Cô tưởng Hồ Thanh Huyền sẽ nhân từ đến nỗi xử lí bãi chiến trường đó cho cô sao ?”
“Không phải chuyện của anh.” Hoàng Nguyệt phũ phàng đánh gãy.
“Người ta chỉ là lo lắng thôi mà !”
Cô cười xảo quyệt, khuôn mặt vẫn bảo trì sự lạnh lùng thấu xương : “Tự gây nghiệt thì không thể sống. Hôm nay tôi không giết cô ta, cũng là hào phóng nhường lại con mồi cho ai đó.”
Người nọ cao hứng “ồ” một tiếng, nha đầu này tuy nhỏ tuổi nhưng tàn nhẫn không ai bằng. Đến cả anh cũng phải một phen hãi hùng.
Biết đấu khẩu không lại nha đầu này, anh đành chuyển chủ đề : “Đi đâu đây ?”
“Mộc Thanh, tiện thể thăm tên sư phụ hỗn đản của anh một chuyến.”
Mộc Thành Long trong lòng như mưa dầm tháng ba, sư phụ à, người đây có phải là bị nghiệp quật rồi không ? Sao lại để con gái nhà người ta nói thành ra thế kia ?
Mặc dù anh hơn cô có một tuổi, nhưng ít nhất cũng phải tôn trọng tiền bối một tí chứ. Càng huống hồ sư phụ của anh hơn cô đến 5 tuổi....
Chậc chậc, thật đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.