Huyết Liên Hoa

Chương 65: họp lớp

Nguyệt Dạ Thiên Lý

11/09/2019

Qua vài ngày tĩnh dưỡng, qua thủ pháp y học bậc thầy của Như Ý, vết thương của cô cũng đã dần kết vảy.

Cũng không dám nghĩ đến Như Ý lại là Linh nhân thuộc mảng y học. Một chiêu thiên lôi kia của cô đã bộc lộ năng lực vô hạn, khiến người ta phải hâm mộ đến mức ghen tị. Bây giờ còn thêm cả phương diện y học, người bên cạnh anh trai quả nhiên rất lợi hại.

Mọi thứ ở Đế Đô may mắn là không có biến động gì cả, vẫn luôn thiên thời địa lợi nhân hoà, gió êm sóng lặng mà trôi đi.

Minh Thư kéo cửa bước vào. Hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng, chiếc váy màu hồng càng tô đậm cho gương mặt đáng yêu mộng mơ. Tay này cầm bó hoa nhài, tay kia còn mang theo một ít đồ ngọt. Lan Nhi thấy bạn đến thăm, tinh thần vô cùng phấn khởi. Chuyện thương tích, ngoại trừ anh hai và Như Ý, cô tuyệt nhiên không để cho ai biết. Nhưng không ngờ Minh Thư lại nắm bắt thông tin nhanh chóng đến vậy, cái này khẳng định là Nhân Tâm khai ra.

“Cậu không thể để người khác an tâm được sao ? Tớ rời mắt chỉ mới vài tiếng liền xảy ra chuyện.” Minh Thư phì phò đặt hoa xuống. Cô ngồi bắt chéo chân, bộ dáng tự tin ngời ngời.

Lan Nhi bốc bánh ngọt, bất đắc dĩ bào chữa : “Tớ cũng đâu có muốn như vậy ? Chỉ là xảy ra ngoài ý muốn.” Thú thật, số cô đen hơn chó mực. Mọi nguy hiểm luôn tuỳ thời xuất hiện. Nhưng những chuyện như này là tránh không được. Trên người cô mang báu vật, những con sói đói sẽ lao vào.

Ngắm nhìn gương mặt diễm lệ của Minh Thư, miệng cô không khỏi xuýt xoa : “Hôm nay cậu ăn mặc thế này là.....”

“Họp lớp.” Minh Thư thẳng thắn cắt ngang lời của cô, thấy vẻ mặt Lan Nhi có ba phần tối tăm, cô buông hơi thở dài : “Vì ngày họp gia tộc nên rất nhiều bạn cũ từ các thành phố khác trở về. Tận dụng cơ hội này, họ mới tổ chức tiệc họp lớp, tớ đã nhận được thông báo rồi. Trong máy cậu có lẽ cũng có đấy. Nguyệt, cậu có thể không đi.”

“Cái gì đến cũng sẽ đến.” Cô bỏ miếng bánh xuống. Mặt không chút biểu tình cười nửa miệng : “Rú trong nhà cũng khá lâu rồi, đã đến lúc đi tìm chút phiền phức.”

Minh Thư không cảm nhận được loại ngữ khí cao ngạo kia của cô. Cũng không nhận ra cô đã trở thành một con người khác.

Lục tủ đồ, chọn ra một bộ đơn giản nhất. Con người Hoàng Nguyệt không thích cầu kì, thậm chí không thèm trang điểm. Nhưng gương mặt vẫn thuần phác yêu kiều, đẹp động lòng người.

***

Xe dừng trước cổng nhà hàng cao cấp. Hai cô gái bình thản bước vào. Mỗi người một thần thái khác nhau, xinh đẹp như tiên tử hạ phàm.



Theo nhân viên hướng dẫn, đi tới một phòng Vip hạng hai ở tầng cao nhất. Khung cảnh nhìn qua rất khang trang lịch sự, bọn họ quả nhiên rất chịu chơi. À không, vẫn phung phí như ngày nào.

Bên trong gian phòng Vip, thanh âm huyên náo ồn ào, nhạc nền to inh ỏi truyền lại. Nhân viên nhìn cảnh này cũng có ba phần e ngại. Tiêu điểm của cô là người mạnh tay khui chai bia, hùng hồn tuyên bố sẽ đổ chai nước này vào đầu Lưu Hoàng Nguyệt như một lời sỉ nhục khi cô đến đây.

Nghe có người “vinh danh” tên mình, trong lòng Hoàng Nguyệt tràn ngập ý lạnh, chỉ là gương mặt vẫn bình thản cố hữu. Cô đưa tay đẩy Minh Thư đi trước, cố tình bày ra một bộ dạng hèn yếu thời cấp 1, nhưng phong thái cường giả của cô chung quy là không thể nào thay đổi được.

Mọi người trong phòng nhìn thấy hai thiếu nữ nhất thời câm nín. Cái náo nhiệt lúc nãy cũng phiêu bạt đi đâu. Thay vào đó là một sự im lặng chết chóc. Cậu con trai cầm chai bia bây giờ đã đơ ra như bức tượng.

4 năm trước, tất cả đều đã sâu sắc cảm nhận sát ý bức người mà cô đem lại. Tuy bản tính không phải là chuyện một sớm một chiều là có thể thay đổi được, nhưng đứng trước mặt cô thì bất kể là ai đều phải một lòng quy phục.

Những con người mắt cao hơn đầu này sẽ không có khả năng cuồng vọng càn rỡ lần thứ hai !

Hoàng Nguyệt tìm một chỗ ngồi đầu dãy bàn, đây vốn là vị trí dành cho lớp trưởng. Nhưng cậu ta không đến, cô ngồi.

Bàn tay lười biếng chống cằm, bộ dáng thiếu kiên nhẫn nhưng vẫn tỏ rõ thái độ bề trên. Chất giọng ngập tràn khiêu khích:“Làm sao ? Không đổ nữa à ? Tôi đang đợi đây này.”

Có ngu mà đổ !

Nhật Nam đặt chai bia xuống, lòng như mưa dầm tháng ba. Vốn dĩ cậu ta chỉ muốn mạnh miệng gây uy, nỗi nhục 4 năm trước kia vẫn không thể nào quên được, đành mượn cơ hội lần này lấy lại uy phong. Nhưng đâu có nghĩ Hoàng Nguyệt lại trùng hợp đến như vậy ?

“Lúc nãy chỉ là đùa thôi, sao phải gắt thế ?”

Cô mất hứng hừ lạnh, tên này vẫn chưa chừa cái thói vênh váo. Xem ra giáo huấn của cô năm đó không đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Huyết Liên Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook