Chương 64: Tín đồ bánh ngọt
Nguyệt Dạ Thiên Lý
11/09/2019
Hoàng Nguyệt nhanh chóng thu hồi băng thuẫn ngoài biển khơi, tránh để bọn họ biết những thứ này. Phàm là người thường,
phải triệt để ngăn cách họ với thế giới của Linh nhân. Bản thân là ai
thì thuộc về nơi đó đi.
“Oa...cái đống đổ nát này là sao đây ?” Như Ý xuýt xoa, phấn khích nói.
“Cao thủ so tài, luôn để lại hậu quả.”
Thấy vẻ mặt thong dong bình thản của Lưu Hoàng Hùng, Hoàng Nguyệt liền đoán ra điều gì đó.
Người thường nhìn thấy bãi chiến trường này có lẽ phải hít đến ba ngụn khí lạnh. Nhưng biểu cảm của anh không có nửa điểm ngạc nhiên, như đã quá quen thuộc với cảnh này.
Ngoài Linh nhân, ai có thể có được vẻ mặt này đây ? Nguyên chủ của đòn sét kia là ai ? Hiện tại đã có câu trả lời.
Lưu Hoàng Hùng vuốt cằm quan sát. Thân ảnh đầy thương tích của Hoàng Nguyệt bỗng rơi vào trong mắt anh, Nhân Tâm thì ngồi bên cạnh trị liệu.
Như Ý phản ứng trước, vội vã chạy đến bên cạnh đỡ cô dậy.
“Sao lại thế này ?”
Nhân Tâm thấy Hoàng Nguyệt không có vẻ gì muốn giấu, liền khai ra : “Vừa rồi có người tập kích tiểu thư. Rất may là cô kịp thời ra tay giúp đỡ, phần ân tình này chúng tôi nợ cô.”
Lưu Hoàng Hùng nghe đến đây liền nhìn ra tàn dư của băng lạnh ngoài biển, sau đó lại nhìn cô.
Hoàng Nguyệt chẳng hề chột dạ, anh thích nghĩ như thế nào thì nghĩ. Cô không quản.
Như Ý gãi gãi đầu, bộ dáng ngây thơ nhìn Lưu Hoàng Hùng.
Anh đành thay cô phân giải : “Lúc nãy chúng tôi cảm thấy một ma lực rất cường đại ở đây. Như Ý tính cách hiếu chiến mới đánh xuống một chiêu, trùng hợp lại giúp Hoàng Nguyệt thoát hoạ sát thân. Đây là ý trời, không được xem như nợ nần. Giữa chúng ta không cần câu nệ gì cả.”
Nhân Tâm định lên tiếng bổ sung rằng Hoàng Nguyệt cũng là người góp sức hạ bệ kẻ thù. Nhưng thấy cô lắc lắc đầu, lời sắp nói ra đành nuốt vào trong.
Hoàng Nguyệt im lặng không nói, bây giờ đến mở miệng cũng cảm thấy khó khăn.
“Lên xe, anh đưa em đi viện.”
Hoàng Nguyệt gật đầu, cô căn dặn Nhân Tâm trở về, giữ kĩ túi đồ rồi theo Lưu Hoàng Hùng đến bệnh viện chuyên dụng dành cho Linh nhân.
Loại thương tích này không phải vài ba thứ thuốc lặt vặt là có thể trị được.
Vừa đến nơi, cô liền dán mình trên giường bệnh, sống chết không cử động. Đặt đầu xuống liền ngủ, để bác sĩ tuỳ ý khám bệnh.
Hôm nay mệt lả người ! Những ngày tiếp theo cô phải dưỡng thương thật tốt !
***
Chuông điện thoại vang lên trên bàn, vô tình đánh thức Hoàng Nguyệt. Cô nhìn đồng hồ, 10 giờ hơn, ai lại đi quẫy nhiễu người khác vào giờ này chứ ?
Hoàng Nguyệt khó khăn với tay lấy điện thoại, phải thật thận trọng, chứ miệng vết thương nó lại vỡ ra thì ai cứu cô đây ?
“Alo....” thanh âm mệt mỏi vang lên.
Phía bên kia truyền lại giọng nói người con trai : “Tôi đang ở Pháp...”
Nghe giọng anh, trong lòng cô không hiểu vì sao lại ấm áp hơn hẳn, nhưng vẫn ngạo kiều nói : “Thế thì sao ?”
Đông Tuấn có chút thất vọng, bình thường các cô gái luôn làm nũng với bạn trai mình chỉ để đòi quà. Anh cũng muốn trải nghiệm cảm giác được làm nũng, không ngờ cô lại độc miệng như vậy.
Thiếu niên ho khan một tiếng, trầm giọng tiếp lời : “Có cần gì không ?”
“Bánh ngọt” Cô không do dự đáp. Bản thân cô chính là tín đồ cuồng bánh ngọt chính hiệu : “Phải mua ở tiệm Noglu, loại bánh thì......ừm......”
Cô đang vắt óc suy nghĩ nên chọn mua cái nào, vì ở tiệm đó món nào cũng ngon hết phần thiên hạ, mà giá cả cũng không rẻ. Ngay lúc này, giọng nói nam tính bất ngờ vọng lại : Chọn hết....”
“Hả ?”
Anh hạ điện thoại xuống, hướng về phía Phúc Lâm nói : “Đến tiệm bánh Noglu, mua hết các loại bánh ở đó, mỗi thứ một cái.”
Toàn bộ câu nói đều đã truyền đến tai cô. Hoàng Nguyệt cạn lời không biết phản ứng như thế nào.
“Anh mua nhiều như vậy tôi biết lấy tiền đâu mà trả ?”
“Ai nói em trả chứ ?”
“.....” Cô cười ranh mãnh, không hề từ chối: “Nhớ mồm đấy, tôi ghi âm lại rồi.”
Đông Tuấn vui vẻ cười lớn, chọc giận thỏ hoang đúng là rất vui mà.
“Oa...cái đống đổ nát này là sao đây ?” Như Ý xuýt xoa, phấn khích nói.
“Cao thủ so tài, luôn để lại hậu quả.”
Thấy vẻ mặt thong dong bình thản của Lưu Hoàng Hùng, Hoàng Nguyệt liền đoán ra điều gì đó.
Người thường nhìn thấy bãi chiến trường này có lẽ phải hít đến ba ngụn khí lạnh. Nhưng biểu cảm của anh không có nửa điểm ngạc nhiên, như đã quá quen thuộc với cảnh này.
Ngoài Linh nhân, ai có thể có được vẻ mặt này đây ? Nguyên chủ của đòn sét kia là ai ? Hiện tại đã có câu trả lời.
Lưu Hoàng Hùng vuốt cằm quan sát. Thân ảnh đầy thương tích của Hoàng Nguyệt bỗng rơi vào trong mắt anh, Nhân Tâm thì ngồi bên cạnh trị liệu.
Như Ý phản ứng trước, vội vã chạy đến bên cạnh đỡ cô dậy.
“Sao lại thế này ?”
Nhân Tâm thấy Hoàng Nguyệt không có vẻ gì muốn giấu, liền khai ra : “Vừa rồi có người tập kích tiểu thư. Rất may là cô kịp thời ra tay giúp đỡ, phần ân tình này chúng tôi nợ cô.”
Lưu Hoàng Hùng nghe đến đây liền nhìn ra tàn dư của băng lạnh ngoài biển, sau đó lại nhìn cô.
Hoàng Nguyệt chẳng hề chột dạ, anh thích nghĩ như thế nào thì nghĩ. Cô không quản.
Như Ý gãi gãi đầu, bộ dáng ngây thơ nhìn Lưu Hoàng Hùng.
Anh đành thay cô phân giải : “Lúc nãy chúng tôi cảm thấy một ma lực rất cường đại ở đây. Như Ý tính cách hiếu chiến mới đánh xuống một chiêu, trùng hợp lại giúp Hoàng Nguyệt thoát hoạ sát thân. Đây là ý trời, không được xem như nợ nần. Giữa chúng ta không cần câu nệ gì cả.”
Nhân Tâm định lên tiếng bổ sung rằng Hoàng Nguyệt cũng là người góp sức hạ bệ kẻ thù. Nhưng thấy cô lắc lắc đầu, lời sắp nói ra đành nuốt vào trong.
Hoàng Nguyệt im lặng không nói, bây giờ đến mở miệng cũng cảm thấy khó khăn.
“Lên xe, anh đưa em đi viện.”
Hoàng Nguyệt gật đầu, cô căn dặn Nhân Tâm trở về, giữ kĩ túi đồ rồi theo Lưu Hoàng Hùng đến bệnh viện chuyên dụng dành cho Linh nhân.
Loại thương tích này không phải vài ba thứ thuốc lặt vặt là có thể trị được.
Vừa đến nơi, cô liền dán mình trên giường bệnh, sống chết không cử động. Đặt đầu xuống liền ngủ, để bác sĩ tuỳ ý khám bệnh.
Hôm nay mệt lả người ! Những ngày tiếp theo cô phải dưỡng thương thật tốt !
***
Chuông điện thoại vang lên trên bàn, vô tình đánh thức Hoàng Nguyệt. Cô nhìn đồng hồ, 10 giờ hơn, ai lại đi quẫy nhiễu người khác vào giờ này chứ ?
Hoàng Nguyệt khó khăn với tay lấy điện thoại, phải thật thận trọng, chứ miệng vết thương nó lại vỡ ra thì ai cứu cô đây ?
“Alo....” thanh âm mệt mỏi vang lên.
Phía bên kia truyền lại giọng nói người con trai : “Tôi đang ở Pháp...”
Nghe giọng anh, trong lòng cô không hiểu vì sao lại ấm áp hơn hẳn, nhưng vẫn ngạo kiều nói : “Thế thì sao ?”
Đông Tuấn có chút thất vọng, bình thường các cô gái luôn làm nũng với bạn trai mình chỉ để đòi quà. Anh cũng muốn trải nghiệm cảm giác được làm nũng, không ngờ cô lại độc miệng như vậy.
Thiếu niên ho khan một tiếng, trầm giọng tiếp lời : “Có cần gì không ?”
“Bánh ngọt” Cô không do dự đáp. Bản thân cô chính là tín đồ cuồng bánh ngọt chính hiệu : “Phải mua ở tiệm Noglu, loại bánh thì......ừm......”
Cô đang vắt óc suy nghĩ nên chọn mua cái nào, vì ở tiệm đó món nào cũng ngon hết phần thiên hạ, mà giá cả cũng không rẻ. Ngay lúc này, giọng nói nam tính bất ngờ vọng lại : Chọn hết....”
“Hả ?”
Anh hạ điện thoại xuống, hướng về phía Phúc Lâm nói : “Đến tiệm bánh Noglu, mua hết các loại bánh ở đó, mỗi thứ một cái.”
Toàn bộ câu nói đều đã truyền đến tai cô. Hoàng Nguyệt cạn lời không biết phản ứng như thế nào.
“Anh mua nhiều như vậy tôi biết lấy tiền đâu mà trả ?”
“Ai nói em trả chứ ?”
“.....” Cô cười ranh mãnh, không hề từ chối: “Nhớ mồm đấy, tôi ghi âm lại rồi.”
Đông Tuấn vui vẻ cười lớn, chọc giận thỏ hoang đúng là rất vui mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.