Chương 48: Tôi cần em
Nguyệt Dạ Thiên Lý
11/09/2019
Di động trong túi áo Hoàng Nguyệt vang lên, Mộc
Thành Vinh theo phép lịch sự bèn đi ra ngoài, để cô một mình trong phòng tiếp chuyện.
Lấy máy ra xem, Đông gia hoả gọi đến ? Cô lưỡng lự một chút, cuối cùng cũng bắt máy.
“Em biết chiều nay quan trọng thế nào không ?” Người bên kia trầm giọng hỏi, trong lời nói mang theo chút hờn dỗi.
Chiều hôm nay ? Chậc, vắng mặt mấy ngày cô cũng đâu có biết tình hình trên trường ra sao ?
Sau một hồi cố gắng lục tìm kí ức, Hoàng Nguyệt bất thình lình đờ người.
Chiều nay không phải có trận bóng rổ giữa hai lớp 12A - 12C sao ?! Cô lại không đến ??
Không để cô trả lời, anh tiếp tục trách móc : “Em là bạn gái của tôi, theo lí mà nói thì phải đến để cổ vũ, bất quá thân thể em không tốt nên đành vắng mặt, hại tôi một mình bị giày xéo bởi đám con gái. Nhưng lúc nãy, xem ra là chơi rất vui ?”
Hoàng Nguyệt giận chín mặt, bóng người lúc nãy quả nhiên là anh !
“Không đến cổ vũ cũng đã đành, nhưng ít ra phải có phần thưởng cho bàn thắng chứ ?”
Đông Tuấn thắng rồi sao ? Mà cũng chẳng đáng ngạc nhiên. Nghe nói vậy, Hoàng Nguyệt lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt áy náy, lắp bắp nói : “Thế anh muốn cái gì, những thứ của ngon vật lạ thì không có đâu nhé !”
“Chà...Món quà này cũng không phải quá quý hiếm, nhưng lại đặc biệt thu hút tôi.”
“Vòng vo tam quốc mất thời gian. Có cái gì có thể hấp dẫn Đông học trưởng phúc hắc đây ?” Hoàng Nguyệt mất kiên nhẫn nói.
“Có chứ....em đấy.”
Lấy máy ra xem, Đông gia hoả gọi đến ? Cô lưỡng lự một chút, cuối cùng cũng bắt máy.
“Em biết chiều nay quan trọng thế nào không ?” Người bên kia trầm giọng hỏi, trong lời nói mang theo chút hờn dỗi.
Chiều hôm nay ? Chậc, vắng mặt mấy ngày cô cũng đâu có biết tình hình trên trường ra sao ?
Sau một hồi cố gắng lục tìm kí ức, Hoàng Nguyệt bất thình lình đờ người.
Chiều nay không phải có trận bóng rổ giữa hai lớp 12A - 12C sao ?! Cô lại không đến ??
Không để cô trả lời, anh tiếp tục trách móc : “Em là bạn gái của tôi, theo lí mà nói thì phải đến để cổ vũ, bất quá thân thể em không tốt nên đành vắng mặt, hại tôi một mình bị giày xéo bởi đám con gái. Nhưng lúc nãy, xem ra là chơi rất vui ?”
Hoàng Nguyệt giận chín mặt, bóng người lúc nãy quả nhiên là anh !
“Không đến cổ vũ cũng đã đành, nhưng ít ra phải có phần thưởng cho bàn thắng chứ ?”
Đông Tuấn thắng rồi sao ? Mà cũng chẳng đáng ngạc nhiên. Nghe nói vậy, Hoàng Nguyệt lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt áy náy, lắp bắp nói : “Thế anh muốn cái gì, những thứ của ngon vật lạ thì không có đâu nhé !”
“Chà...Món quà này cũng không phải quá quý hiếm, nhưng lại đặc biệt thu hút tôi.”
“Vòng vo tam quốc mất thời gian. Có cái gì có thể hấp dẫn Đông học trưởng phúc hắc đây ?” Hoàng Nguyệt mất kiên nhẫn nói.
“Có chứ....em đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.