Chương 31: Vì em thích
Nguyệt Dạ Thiên Lý
11/09/2019
Đến lúc này thì cô mới có thể hoàn toàn định
thần. Ra ngoài ăn bánh cũng bị người ta phục kích, mà sau này những
chuyện như vậy phỏng chừng sẽ xảy ra như cơm bữa cũng nên. Những ngày
tháng tiếp theo làm sao để sống trong bình yên đây ?
Thôi được, vì đại sự chuyển lớp. Cô đành miễn cưỡng đồng ý. Vì lên lớp A sẽ được hưởng rất nhiều phúc lợi, con đường phía trước có lẽ cũng bớt trắc trở.
Lan Nhi quét mắt nhìn anh từ dưới lên trên. Rõ ràng đã giao tranh kịch liệt như vậy mà anh đến một chút trầy xước cũng không có. Mặt khác, quần áo lại rất tinh tươm, không hề có dấu hiệu như đã hứng chịu một trận đả kích.
Trong lúc đăm chiêu cô không biết bản thân đã sơ ý nhìn anh chằm chằm hơn 3 phút . Lại càng không biết từ khi nào mình đã dựa sát vào thân thể đĩnh bạt.
Đông Tuấn nghe thấy mùi hương thiếu nữ, nhất thời khựng lại.
- Em còn tính nhìn cho đến bao giờ ?
Lan Nhi lúng túng quay đi, vén tóc mai lên : “Xin lỗi....” Từ lúc gặp anh, cô luôn cảm thấy thần trí có chút mơ hồ, đầu óc cứ để ở đâu. Nhưng mà...đúng là rất quen thuộc. Ánh mắt, khí tức, cử chỉ, lời nói,...Mọi thứ đều quen thuộc đến kì quái.
Ngập ngừng một lát, cô mở miệng, giọng siêu nhỏ : “ Lần sau đừng như vậy.” Lời đã nói ra, cục đá trong đầu mới được trôi đi. Cũng đồng nghĩa với việc đầu óc đã thông suốt, và cô cũng dần ý thức được lời vừa rồi.
Cô đã nói gì vậy ?
Cô điên rồi sao ?
Sống chết của anh thì liên quan gì đến cô ? Nhưng mà.... không hiểu sao lại có một loại cảm giác đặc biệt quan tâm.
Đông Tuấn đột nhiên bẻ lái qua khúc cua bên trái. Khiến cô mất cân bằng mà ngã xuống. Giờ phút này, Lan Nhi đã nằm trọn trên người anh.
- Em đang lo lắng cho anh ? - Đôi mắt người con trai toát lên phong tình vạn chủng, toả ra sức cám dỗ khó cưỡng lại.
Lan Nhi nhanh chóng nhảy qua chiếc ghế lái phụ. Cô giận đến nỗi không nói nên lời. Một lúc sau mới bật lại phản kháng :
- Không..không có ! Tôi chỉ là không muốn thấy bạn trai của mình xảy ra chuyện !
Đông Tuấn nghe thấy hai từ “bạn trai”, đặc biệt vui vẻ. Xe đã dừng trước cửa nhà. Lan Nhi một tay mở cửa vừa hỏi :
- Sao lại tặng tôi cửa hàng đó ?
Đông Tuấn tà mị, nhẹ nhàng vuốt đuôi tóc dài đen tuyền :
- Vì em thích.
Lan Nhi không nói một lời đóng cửa xe cái “rầm”. Cô chạy trối chết vào nhà trong cái nhìn khó hiểu của Phong quản gia. Bà ngước nhìn chiếc xe trước nhà, trời quá tối, mọi thứ không thể nhìn rõ. Ánh sáng len lét chiếu thẳng vào biển số xe, đủ để nhìn thấy đuôi số. Trong mắt Phong quản gia lúc này bỗng dấy lên thần sắc phức tạp. Trạng thái của bà giống như đã ngộ ra điều gì khó nói.
Lan Nhi đi được nửa cầu thang liền bị Nhân Tâm gọi xuống. Có lẽ là để hỏi tội.’Quả không ngoài dự liệu, cô như một kẻ tội đồ đang nghe những giáo huấn triết lí từ miệng hầu gái. Cô rõ ràng bị oan mà !
- Hoàng Nguyệt, gần đây tâm trạng có vẻ không tốt. Em đây là đang tìm kiếm thú vui sao ? Từ hoá đơn mua bán cửa hàng đến hợp đồng đầu tư 100 tỉ của đệ nhất đàm phán Hoa Kì. Em nói xem chị phải làm sao để tiếp nhận những chuyện này ? Chưa đến một giờ thì tin tức đã bị lan truyền với tốc độ chóng mặt. Em có biết việc làm tối nay đã vô tình để lộ thân phận rồi không ?
Lan Nhi tủi thân cam chịu vô vàn lời dạy từ Nhân Tâm. Cho đến khi đồng hồ điểm 10 giờ thì cô mới được buông tha. Trong lời khai, cô nói rằng Minh Thư đã giúp cô những việc này. Nếu Nhân Tâm biết ngọn ngành mọi thứ là Lê đại thiếu gia...à không thủ lĩnh bang Hắc Nguyên thì đêm nay đừng hòng ngủ !
Lên đến phòng, Lan Nhi nằm sõng soài trên giường. Sống chết không rời đi. Nghĩ lại....tại sao anh lại biết cô thích nước chanh vậy nhỉ ? Thôi cô đành chấp nhận, vì những thứ tuyệt mật như thân phận “ người thao túng” công ty của cô mà anh cũng tra ra thì sở thích cá nhân tra còn dễ hơn ăn cháo.
Nhưng anh tra mấy cái thứ viển vông đó làm gì chứ ?
Hừm...có lẽ là diễn đây mà. Nếu anh đã như vậy thì cô càng phải phối hợp !
Lan Nhi suýt nữa quên một việc mà cô nhất định phải làm. Cô vô lực cất tiếng gọi kẻ thủ ác đang trốn trui trốn nhủi trong “thế giới tâm linh”.
Thôi được, vì đại sự chuyển lớp. Cô đành miễn cưỡng đồng ý. Vì lên lớp A sẽ được hưởng rất nhiều phúc lợi, con đường phía trước có lẽ cũng bớt trắc trở.
Lan Nhi quét mắt nhìn anh từ dưới lên trên. Rõ ràng đã giao tranh kịch liệt như vậy mà anh đến một chút trầy xước cũng không có. Mặt khác, quần áo lại rất tinh tươm, không hề có dấu hiệu như đã hứng chịu một trận đả kích.
Trong lúc đăm chiêu cô không biết bản thân đã sơ ý nhìn anh chằm chằm hơn 3 phút . Lại càng không biết từ khi nào mình đã dựa sát vào thân thể đĩnh bạt.
Đông Tuấn nghe thấy mùi hương thiếu nữ, nhất thời khựng lại.
- Em còn tính nhìn cho đến bao giờ ?
Lan Nhi lúng túng quay đi, vén tóc mai lên : “Xin lỗi....” Từ lúc gặp anh, cô luôn cảm thấy thần trí có chút mơ hồ, đầu óc cứ để ở đâu. Nhưng mà...đúng là rất quen thuộc. Ánh mắt, khí tức, cử chỉ, lời nói,...Mọi thứ đều quen thuộc đến kì quái.
Ngập ngừng một lát, cô mở miệng, giọng siêu nhỏ : “ Lần sau đừng như vậy.” Lời đã nói ra, cục đá trong đầu mới được trôi đi. Cũng đồng nghĩa với việc đầu óc đã thông suốt, và cô cũng dần ý thức được lời vừa rồi.
Cô đã nói gì vậy ?
Cô điên rồi sao ?
Sống chết của anh thì liên quan gì đến cô ? Nhưng mà.... không hiểu sao lại có một loại cảm giác đặc biệt quan tâm.
Đông Tuấn đột nhiên bẻ lái qua khúc cua bên trái. Khiến cô mất cân bằng mà ngã xuống. Giờ phút này, Lan Nhi đã nằm trọn trên người anh.
- Em đang lo lắng cho anh ? - Đôi mắt người con trai toát lên phong tình vạn chủng, toả ra sức cám dỗ khó cưỡng lại.
Lan Nhi nhanh chóng nhảy qua chiếc ghế lái phụ. Cô giận đến nỗi không nói nên lời. Một lúc sau mới bật lại phản kháng :
- Không..không có ! Tôi chỉ là không muốn thấy bạn trai của mình xảy ra chuyện !
Đông Tuấn nghe thấy hai từ “bạn trai”, đặc biệt vui vẻ. Xe đã dừng trước cửa nhà. Lan Nhi một tay mở cửa vừa hỏi :
- Sao lại tặng tôi cửa hàng đó ?
Đông Tuấn tà mị, nhẹ nhàng vuốt đuôi tóc dài đen tuyền :
- Vì em thích.
Lan Nhi không nói một lời đóng cửa xe cái “rầm”. Cô chạy trối chết vào nhà trong cái nhìn khó hiểu của Phong quản gia. Bà ngước nhìn chiếc xe trước nhà, trời quá tối, mọi thứ không thể nhìn rõ. Ánh sáng len lét chiếu thẳng vào biển số xe, đủ để nhìn thấy đuôi số. Trong mắt Phong quản gia lúc này bỗng dấy lên thần sắc phức tạp. Trạng thái của bà giống như đã ngộ ra điều gì khó nói.
Lan Nhi đi được nửa cầu thang liền bị Nhân Tâm gọi xuống. Có lẽ là để hỏi tội.’Quả không ngoài dự liệu, cô như một kẻ tội đồ đang nghe những giáo huấn triết lí từ miệng hầu gái. Cô rõ ràng bị oan mà !
- Hoàng Nguyệt, gần đây tâm trạng có vẻ không tốt. Em đây là đang tìm kiếm thú vui sao ? Từ hoá đơn mua bán cửa hàng đến hợp đồng đầu tư 100 tỉ của đệ nhất đàm phán Hoa Kì. Em nói xem chị phải làm sao để tiếp nhận những chuyện này ? Chưa đến một giờ thì tin tức đã bị lan truyền với tốc độ chóng mặt. Em có biết việc làm tối nay đã vô tình để lộ thân phận rồi không ?
Lan Nhi tủi thân cam chịu vô vàn lời dạy từ Nhân Tâm. Cho đến khi đồng hồ điểm 10 giờ thì cô mới được buông tha. Trong lời khai, cô nói rằng Minh Thư đã giúp cô những việc này. Nếu Nhân Tâm biết ngọn ngành mọi thứ là Lê đại thiếu gia...à không thủ lĩnh bang Hắc Nguyên thì đêm nay đừng hòng ngủ !
Lên đến phòng, Lan Nhi nằm sõng soài trên giường. Sống chết không rời đi. Nghĩ lại....tại sao anh lại biết cô thích nước chanh vậy nhỉ ? Thôi cô đành chấp nhận, vì những thứ tuyệt mật như thân phận “ người thao túng” công ty của cô mà anh cũng tra ra thì sở thích cá nhân tra còn dễ hơn ăn cháo.
Nhưng anh tra mấy cái thứ viển vông đó làm gì chứ ?
Hừm...có lẽ là diễn đây mà. Nếu anh đã như vậy thì cô càng phải phối hợp !
Lan Nhi suýt nữa quên một việc mà cô nhất định phải làm. Cô vô lực cất tiếng gọi kẻ thủ ác đang trốn trui trốn nhủi trong “thế giới tâm linh”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.