Chương 76: Duyên định mệnh
Băng Dữ Hỏa
07/11/2020
Thủy
Tâm lẳng lặng nằm trên giường, nửa năm qua không phải nàng không nghĩ
đến chuyện đào tẩu, chỉ có điều Đà Long đảo tứ bề là biển, bất luận ngày hay đêm chung quanh đảo đều có sương mù dày đặc thì làm sao định chuẩn
được phương hướng? Nàng theo thói quen thu dọn đệm chăn đơn bạc, lăn qua lộn lại thế nào cũng ngủ không yên.
Dần dần, bên tai tựa hồ truyền đến từng đợt tiếng loạt xoạt, Thủy Tâm không khỏi căng thẳng, nửa năm qua ban đêm thường sẽ có tiểu yêu đến đạp hư hoa, nếu ngày hôm sau bị tuần đảo yêu binh phát hiện có một gốc hoa chết đi mình sẽ phải chịu khổ, nửa năm qua nàng ăn không ngon ngủ không yên, suốt ngày trong lòng run sợ, may sao tựa hồ có thần nhân âm thầm che chở, hoa bị đạp hư chết đi ở trong tay nàng đều có thể khởi tử hồi sinh, nói cách khác nửa năm qua chỉ e đã cận kề cái chết không dưới trăm lần......[Thủy Tâm không biết kỳ thật là trời sinh nàng đã có thần lực, có thể làm cho hoa cỏ khởi tử hồi sinh]
Thủy Tâm vểnh tai cẩn thận nghe ngóng, quả thực bên ngoài lại truyền đến tiếng đi đi lại lại. Nàng vội vàng mặc xong quần áo, lặng lẽ mở cửa ra, cầm cuốc hoa từng bước đi đến nơi âm thanh phát ra.
Tối nay vừa lúc trăng tròn, dưới ánh trăng Đà Long đảo cũng quang đãng hơn, Thủy Tâm từ xa xa thấy có một bóng người giữa rừng hoa đang dòm quanh, nàng xiết chặt cuốc hoa đi đến từng bước một, đang muốn nện xuống một cuốc dọa yêu quái chạy đi, bỗng nhiên bóng người nghe thấy động tĩnh quay đầu, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, Thủy Tâm lúc này mới thấy rõ trước mặt là một ngư phu, trong lòng nhảy dựng, trên Đà Long đảo sao đột nhiên lại xuất hiện một gã đánh cá thế này? Chẳng lẽ là bị bọn yêu quái bắt đến?
Lúc này ngư phu nhìn thấy Thủy Tâm cũng sợ ngây người, hai chân không tự chủ được quỳ xuống, dập đầu miệng càng không ngừng nhỏ giọng nói thầm: "Phát tài rồi, phát tài rồi......Nơi đây quả thật là tiên đảo."
Lập tức lớn tiếng chào hỏi: "Tiểu nhân bái kiến tiên nữ! Tiểu nhân bái kiến tiên nữ! Cầu tiên nữ phù hộ cho nhiều tài nhiều phúc, sớm ngày tìm được một tiểu mỹ nhân làm bạn trăm năm....."
Thủy Tâm chạy nhanh đến đỡ hắn: "Vị đại ca này, ta không phải tiên nữ, huynh nhận nhầm rồi!"
Ngư phu ngẩng đầu kinh ngạc nói: "Gì cơ? Người không phải tiên nữ á? Thế sao trông......trông giống hệt tiên nữ vậy?" Thủy Tâm không tiện tốn nhiều lời, ngư phu này hẳn là vô ý xâm nhập Đà Long đảo, hắn còn không biết tiên đảo trong miệng hắn thực chất là yêu đảo, trên đảo đều là yêu ma ăn thịt người, Thủy Tâm kéo ngư phu chạy nhanh tìm chỗ ẩn nấp, nhìn quanh bốn phía không thấy yêu binh tuần tra mới ngồi xổm xuống sốt ruột nói: "Ngư phu đại ca này, sao huynh lại lạc đến đây vậy? Nơi đây không phải tiên đảo gì đâu mà là chỗ ở của yêu ma đấy, huynh nên nhanh chóng rời đi thì hơn, nếu để chúng nó phát hiện là huynh toi mạng ngay!"
Ngư phu nghe lời nàng nói tuy hoảng hồn nhưng cũng nghi hoặc hỏi lại: "Cô nương nói trên đảo này toàn là yêu quái...... Vậy cô cũng là yêu quái hả?"
Thủy Tâm vội lắc đầu: "Ta bị yêu quái bắt tới đảo này, yêu quái lệnh cho ta phải coi sóc hoa biển, cho nên mới giữ mạng ta lại."
Ngư phu vẫn không tin nói: "Cô sợ ta ở trên đảo tiên tìm được tiên thảo mới cố tình gạt ta chứ gì?"
Thủy Tâm nghe xong lời này lòng tràn đầy bất đắc dĩ, nàng cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, kéo ngư phu lại cẩn thận chỉ vào tuần tra yêu binh đằng xa nói với hắn: "Huynh nhìn cho kỹ xem, đó là thần tiên sao?" Ngư phu ngẩng đầu, nương theo ánh trăng nhìn hướng nàng chỉ, liền thấy bốn kẻ mình người đầu chó, mặc lân giáp, trong tay cầm họa kích đang chậm rãi đi qua, hắn cả kinh phía sau lưng không khỏi toát ra mồ hôi lạnh, xem tình hình này thì cho dù nơi đây thật sự là tiên đảo thì tiên thảo ở đây chắc cũng không hái nổi đâu ha......
Ngư phu đại ca run run hướng Thủy Tâm nói: "Cô...... Cô nương, nơi đây nguy hiểm như vậy sao cô không tìm cách trốn đi?"
Thủy Tâm thở dài nói: "Nơi này quanh năm bị sương mù che lấp, ta biết đường nào mà trốn bây giờ? Cho dù có thuyền sợ cũng trôi dạt ngoài khơi đến chết."
Ngư phu đại ca lại nói: "Cô nhận không ra phương hướng nhưng ta nhận được a! Đêm nay trong lúc vô ý ta mới phát hiện đảo này, nhà của ta nằm ở phía tây đảo này cách không xa lắm đâu "
Thủy Tâm nghe vậy không khỏi tràn đầy vui mừng, xem ra trời cao có mắt đã đưa vị Ngư phu lão ca này tới đây giúp nàng chạy trốn.
Nàng chạy nhanh về nhà tranh thu thập một phen, sau đó cùng ngư phu thật cẩn thận tránh bọn yêu binh tuần tra liên tục đi qua đi lại, mắt thấy sắc trời đã dần sáng, hai người cuối cùng bình an đi đến bên bờ đảo, tìm được thuyền của ngư phu nọ.
Hai người cởi dây buộc thuyền đẩy thuyền ra, chỉ mong nhanh chóng đưa thuyền cách xa Đà Long đảo, bốn phía quanh đảo mờ mịt, ngư phu một bên chèo thuyền một bên lầu bầu nói: "Đêm qua đâu có thấy nhiều sương mù như vậy, sao hôm nay lại thành ra thế này?"
Thủy Tâm tay phải nắm chặt cổ tay trái, một lòng vẫn bất an, mong là thuyền đánh cá bình an trở về, nếu lại sinh ra bất trắc gì......Thù của mẹ nàng làm sao báo được đây?
Thuyền đánh cá dần cách xa Đà Long đảo vài dặm, đang lênh đênh trên biển đột nhiên thân thuyền bị một trận xóc nảy, thuyền đánh cá đột nhiên bị hút vào một cái lốc xoáy thật to, Thủy Tâm kinh hãi đứng phắt dậy, chưa kịp phản ứng thì thuyền đã bị hất tung lên, trên người bỗng nhiên chợt lạnh, nước biển chảy hết vào tai vào mũi, cả người khó chịu nói không nên lời.
Mắt thấy Thủy Tâm đã sắp hấp hối, bỗng nhiên cảm giác thân mình có ai đó kéo lên, từng chút rời khỏi mặt nước, lập tức ngã trên bãi cát dày.
Thủy Tâm chậm rãi mở to mắt, chỉ thấy người đứng trước mặt đúng là Hạo Nguyệt, nàng từ trên cao tà nghễ nhìn xuống mình, lạnh lùng nói: "Ngươi nghe cho rõ đây, mạng của ngươi là của ta, chết như thế nào là do ta định đoạt. Nếu còn có lần sau, ta lập tức quăng ngươi vào hố rắn!"
Thủy Tâm nằm sấp trên cát không thốt nên lời, yêu quái này không biết vì sao lại hận mình tận xương tủy, bất quá, có thể nhặt về một cái mạng đã là vạn hạnh, chuyện sau này ai thắng ai thua còn chưa rõ đâu...
Sau khi cùng người đánh cá đào thoát không thành, Thủy Tâm bỗng nhiên ý thức được một điều, mỗi khi trăng tròn cũng là lúc sương mù ngoài Đà Long đảo tan hết, đến lúc đó cũng có thể tránh đi lốc xoáy ngoài đảo an toàn trở về đất liền.
Có kinh nghiệm từ lần đầu thất bại, Thủy Tâm dần có niềm tin vào việc chạy trốn, mỗi ngày nàng đều âm thầm vuốt gậy trúc, lặng lẽ mang về nhà tranh làm bè, hết ngày này sang ngày khác, thắm thoắt một tháng rồi lại một tháng, bè trúc dần hoàn thành, nàng đem bè trúc giấu dưới giường chuyên tâm chờ đến ngày trăng tròn.
Hạo Nguyệt vẫn ngày qua ngày uống rượu buồn bực của nàng, trong lòng nàng có một dục vọng, dục vọng muốn cùng nữ nhân kia 'thân mật', ngày nối ngày trôi qua, dục vọng kia ngày càng trở nên mãnh liệt, uống bao nhiêu rượu cũng không sao diệt được, ngược lại còn diệt đi một tia lý trí cuối cùng...
Ban đêm hoa biển tỏa hương bốn phía, gió biển cuốn hương hoa bay khắp đảo Đà Long. Hạo Nguyệt nắm bầu rượu ấm, đi chân đất, say khướt từ Vọng Hải Các bước xuống, thân thể giống như bị một sợi tơ vô hình dẫn lối, kìm lòng không đậu bước đến biển hoa nơi tiền đảo kia, còn chưa đi đến trước nhà tranh đã say mèm lăn quay ra đất.
Trong lúc ngủ mơ Thủy Tâm bỗng nhiên bị tiếng vang kinh động, nàng cầm cuốc đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy dưới ánh trăng một con hồ ly tuyết trắng say rượu ngáy ngủ o o trên bụi hoa, trong chín cái đuôi hồ ly chỉ có một cái màu đỏ, Thủy Tâm không khỏi thở dài, trước kia bị tiểu yêu quấy rối đã đành nay cư nhiên ngay cả tên yêu quái chưa hóa nổi thành người cũng dám khi dễ nàng.
Nàng không phải người trong giới Tu Chân, đương nhiên không biết Hồ ly chín đuôi nào có giống Hồ ly bình thường, lúc này trong lòng bực bội, oán kẻ chết tiệt này đè hỏng hoa mà mình vất vả vun trồng, bèn lấy dây thừng trói chín đuôi hồ ly lại thành chùm, sau đó nắm chùm đuôi của nó xách về nhà mình.
Tháng Mười, trên Đà Long đảo đã chớm sang đông nhưng Thủy Tâm ngay cả chăn bông ủ ấm cũng không có, nàng tha con hồ ly kia về nhà cũng chỉ để sưởi ấm khi ngủ, bộ lông bồng bềnh của con chồn bạc này sờ rất êm ái, ôm vào lại ấm áp dạt dào, nàng quăng hồ ly lên giường, phòng khi hồ ly tỉnh lại sẽ đả thương người nên cố ý lấy dây thừng quấn quanh mõm nó vài vòng, lúc này mới vuốt vuốt đuôi hồ ly, ôm thân hồ ly an tâm đi ngủ......
Mỗi ngày khi mặt trời chiếu rọi những tia nắng đầu tiên, Thủy Tâm sẽ thức dậy, mười mấy năm dưỡng thành thói quen có muốn sửa cũng không được.
Nhưng mà...... Hôm nay khi mở to mắt, tình hình trước mắt đã có chút khác lạ......
Một nữ tử trần truồng đang đưa lưng về phía mình nằm ở mạn giường bên kia......
Trên lưng da dẻ mịn như trân châu, trắng như cẩm thạch......
Trên người còn có mấy cái đuôi lông xù, nhìn kỹ, rõ ràng là tên tiểu yêu kia.....
Thủy Tâm không ức chế được kinh hoàng, nàng vạn lần không nghĩ tới hôm qua ôm về nhà con hồ ly say rượu hôm nay lại biến thành một nữ tử, nàng thật cẩn thận muốn đứng dậy mặc quần áo, không ngờ nàng kia đã bị kinh động, chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt liếc về phía nàng.
Bỗng nhiên thân mình bị đè nặng, nàng kia đã xoay người đặt nàng dưới thân, khuôn mặt trước mắt kia cơ hồ làm cho tim nàng chậm đi một nhịp, là Hạo Nguyệt......
Cư nhiên là Hạo Nguyệt! Nàng ngơ ngác nhìn người kia, cả kinh thốt không nên lời......
Dần dần, bên tai tựa hồ truyền đến từng đợt tiếng loạt xoạt, Thủy Tâm không khỏi căng thẳng, nửa năm qua ban đêm thường sẽ có tiểu yêu đến đạp hư hoa, nếu ngày hôm sau bị tuần đảo yêu binh phát hiện có một gốc hoa chết đi mình sẽ phải chịu khổ, nửa năm qua nàng ăn không ngon ngủ không yên, suốt ngày trong lòng run sợ, may sao tựa hồ có thần nhân âm thầm che chở, hoa bị đạp hư chết đi ở trong tay nàng đều có thể khởi tử hồi sinh, nói cách khác nửa năm qua chỉ e đã cận kề cái chết không dưới trăm lần......[Thủy Tâm không biết kỳ thật là trời sinh nàng đã có thần lực, có thể làm cho hoa cỏ khởi tử hồi sinh]
Thủy Tâm vểnh tai cẩn thận nghe ngóng, quả thực bên ngoài lại truyền đến tiếng đi đi lại lại. Nàng vội vàng mặc xong quần áo, lặng lẽ mở cửa ra, cầm cuốc hoa từng bước đi đến nơi âm thanh phát ra.
Tối nay vừa lúc trăng tròn, dưới ánh trăng Đà Long đảo cũng quang đãng hơn, Thủy Tâm từ xa xa thấy có một bóng người giữa rừng hoa đang dòm quanh, nàng xiết chặt cuốc hoa đi đến từng bước một, đang muốn nện xuống một cuốc dọa yêu quái chạy đi, bỗng nhiên bóng người nghe thấy động tĩnh quay đầu, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, Thủy Tâm lúc này mới thấy rõ trước mặt là một ngư phu, trong lòng nhảy dựng, trên Đà Long đảo sao đột nhiên lại xuất hiện một gã đánh cá thế này? Chẳng lẽ là bị bọn yêu quái bắt đến?
Lúc này ngư phu nhìn thấy Thủy Tâm cũng sợ ngây người, hai chân không tự chủ được quỳ xuống, dập đầu miệng càng không ngừng nhỏ giọng nói thầm: "Phát tài rồi, phát tài rồi......Nơi đây quả thật là tiên đảo."
Lập tức lớn tiếng chào hỏi: "Tiểu nhân bái kiến tiên nữ! Tiểu nhân bái kiến tiên nữ! Cầu tiên nữ phù hộ cho nhiều tài nhiều phúc, sớm ngày tìm được một tiểu mỹ nhân làm bạn trăm năm....."
Thủy Tâm chạy nhanh đến đỡ hắn: "Vị đại ca này, ta không phải tiên nữ, huynh nhận nhầm rồi!"
Ngư phu ngẩng đầu kinh ngạc nói: "Gì cơ? Người không phải tiên nữ á? Thế sao trông......trông giống hệt tiên nữ vậy?" Thủy Tâm không tiện tốn nhiều lời, ngư phu này hẳn là vô ý xâm nhập Đà Long đảo, hắn còn không biết tiên đảo trong miệng hắn thực chất là yêu đảo, trên đảo đều là yêu ma ăn thịt người, Thủy Tâm kéo ngư phu chạy nhanh tìm chỗ ẩn nấp, nhìn quanh bốn phía không thấy yêu binh tuần tra mới ngồi xổm xuống sốt ruột nói: "Ngư phu đại ca này, sao huynh lại lạc đến đây vậy? Nơi đây không phải tiên đảo gì đâu mà là chỗ ở của yêu ma đấy, huynh nên nhanh chóng rời đi thì hơn, nếu để chúng nó phát hiện là huynh toi mạng ngay!"
Ngư phu nghe lời nàng nói tuy hoảng hồn nhưng cũng nghi hoặc hỏi lại: "Cô nương nói trên đảo này toàn là yêu quái...... Vậy cô cũng là yêu quái hả?"
Thủy Tâm vội lắc đầu: "Ta bị yêu quái bắt tới đảo này, yêu quái lệnh cho ta phải coi sóc hoa biển, cho nên mới giữ mạng ta lại."
Ngư phu vẫn không tin nói: "Cô sợ ta ở trên đảo tiên tìm được tiên thảo mới cố tình gạt ta chứ gì?"
Thủy Tâm nghe xong lời này lòng tràn đầy bất đắc dĩ, nàng cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, kéo ngư phu lại cẩn thận chỉ vào tuần tra yêu binh đằng xa nói với hắn: "Huynh nhìn cho kỹ xem, đó là thần tiên sao?" Ngư phu ngẩng đầu, nương theo ánh trăng nhìn hướng nàng chỉ, liền thấy bốn kẻ mình người đầu chó, mặc lân giáp, trong tay cầm họa kích đang chậm rãi đi qua, hắn cả kinh phía sau lưng không khỏi toát ra mồ hôi lạnh, xem tình hình này thì cho dù nơi đây thật sự là tiên đảo thì tiên thảo ở đây chắc cũng không hái nổi đâu ha......
Ngư phu đại ca run run hướng Thủy Tâm nói: "Cô...... Cô nương, nơi đây nguy hiểm như vậy sao cô không tìm cách trốn đi?"
Thủy Tâm thở dài nói: "Nơi này quanh năm bị sương mù che lấp, ta biết đường nào mà trốn bây giờ? Cho dù có thuyền sợ cũng trôi dạt ngoài khơi đến chết."
Ngư phu đại ca lại nói: "Cô nhận không ra phương hướng nhưng ta nhận được a! Đêm nay trong lúc vô ý ta mới phát hiện đảo này, nhà của ta nằm ở phía tây đảo này cách không xa lắm đâu "
Thủy Tâm nghe vậy không khỏi tràn đầy vui mừng, xem ra trời cao có mắt đã đưa vị Ngư phu lão ca này tới đây giúp nàng chạy trốn.
Nàng chạy nhanh về nhà tranh thu thập một phen, sau đó cùng ngư phu thật cẩn thận tránh bọn yêu binh tuần tra liên tục đi qua đi lại, mắt thấy sắc trời đã dần sáng, hai người cuối cùng bình an đi đến bên bờ đảo, tìm được thuyền của ngư phu nọ.
Hai người cởi dây buộc thuyền đẩy thuyền ra, chỉ mong nhanh chóng đưa thuyền cách xa Đà Long đảo, bốn phía quanh đảo mờ mịt, ngư phu một bên chèo thuyền một bên lầu bầu nói: "Đêm qua đâu có thấy nhiều sương mù như vậy, sao hôm nay lại thành ra thế này?"
Thủy Tâm tay phải nắm chặt cổ tay trái, một lòng vẫn bất an, mong là thuyền đánh cá bình an trở về, nếu lại sinh ra bất trắc gì......Thù của mẹ nàng làm sao báo được đây?
Thuyền đánh cá dần cách xa Đà Long đảo vài dặm, đang lênh đênh trên biển đột nhiên thân thuyền bị một trận xóc nảy, thuyền đánh cá đột nhiên bị hút vào một cái lốc xoáy thật to, Thủy Tâm kinh hãi đứng phắt dậy, chưa kịp phản ứng thì thuyền đã bị hất tung lên, trên người bỗng nhiên chợt lạnh, nước biển chảy hết vào tai vào mũi, cả người khó chịu nói không nên lời.
Mắt thấy Thủy Tâm đã sắp hấp hối, bỗng nhiên cảm giác thân mình có ai đó kéo lên, từng chút rời khỏi mặt nước, lập tức ngã trên bãi cát dày.
Thủy Tâm chậm rãi mở to mắt, chỉ thấy người đứng trước mặt đúng là Hạo Nguyệt, nàng từ trên cao tà nghễ nhìn xuống mình, lạnh lùng nói: "Ngươi nghe cho rõ đây, mạng của ngươi là của ta, chết như thế nào là do ta định đoạt. Nếu còn có lần sau, ta lập tức quăng ngươi vào hố rắn!"
Thủy Tâm nằm sấp trên cát không thốt nên lời, yêu quái này không biết vì sao lại hận mình tận xương tủy, bất quá, có thể nhặt về một cái mạng đã là vạn hạnh, chuyện sau này ai thắng ai thua còn chưa rõ đâu...
Sau khi cùng người đánh cá đào thoát không thành, Thủy Tâm bỗng nhiên ý thức được một điều, mỗi khi trăng tròn cũng là lúc sương mù ngoài Đà Long đảo tan hết, đến lúc đó cũng có thể tránh đi lốc xoáy ngoài đảo an toàn trở về đất liền.
Có kinh nghiệm từ lần đầu thất bại, Thủy Tâm dần có niềm tin vào việc chạy trốn, mỗi ngày nàng đều âm thầm vuốt gậy trúc, lặng lẽ mang về nhà tranh làm bè, hết ngày này sang ngày khác, thắm thoắt một tháng rồi lại một tháng, bè trúc dần hoàn thành, nàng đem bè trúc giấu dưới giường chuyên tâm chờ đến ngày trăng tròn.
Hạo Nguyệt vẫn ngày qua ngày uống rượu buồn bực của nàng, trong lòng nàng có một dục vọng, dục vọng muốn cùng nữ nhân kia 'thân mật', ngày nối ngày trôi qua, dục vọng kia ngày càng trở nên mãnh liệt, uống bao nhiêu rượu cũng không sao diệt được, ngược lại còn diệt đi một tia lý trí cuối cùng...
Ban đêm hoa biển tỏa hương bốn phía, gió biển cuốn hương hoa bay khắp đảo Đà Long. Hạo Nguyệt nắm bầu rượu ấm, đi chân đất, say khướt từ Vọng Hải Các bước xuống, thân thể giống như bị một sợi tơ vô hình dẫn lối, kìm lòng không đậu bước đến biển hoa nơi tiền đảo kia, còn chưa đi đến trước nhà tranh đã say mèm lăn quay ra đất.
Trong lúc ngủ mơ Thủy Tâm bỗng nhiên bị tiếng vang kinh động, nàng cầm cuốc đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy dưới ánh trăng một con hồ ly tuyết trắng say rượu ngáy ngủ o o trên bụi hoa, trong chín cái đuôi hồ ly chỉ có một cái màu đỏ, Thủy Tâm không khỏi thở dài, trước kia bị tiểu yêu quấy rối đã đành nay cư nhiên ngay cả tên yêu quái chưa hóa nổi thành người cũng dám khi dễ nàng.
Nàng không phải người trong giới Tu Chân, đương nhiên không biết Hồ ly chín đuôi nào có giống Hồ ly bình thường, lúc này trong lòng bực bội, oán kẻ chết tiệt này đè hỏng hoa mà mình vất vả vun trồng, bèn lấy dây thừng trói chín đuôi hồ ly lại thành chùm, sau đó nắm chùm đuôi của nó xách về nhà mình.
Tháng Mười, trên Đà Long đảo đã chớm sang đông nhưng Thủy Tâm ngay cả chăn bông ủ ấm cũng không có, nàng tha con hồ ly kia về nhà cũng chỉ để sưởi ấm khi ngủ, bộ lông bồng bềnh của con chồn bạc này sờ rất êm ái, ôm vào lại ấm áp dạt dào, nàng quăng hồ ly lên giường, phòng khi hồ ly tỉnh lại sẽ đả thương người nên cố ý lấy dây thừng quấn quanh mõm nó vài vòng, lúc này mới vuốt vuốt đuôi hồ ly, ôm thân hồ ly an tâm đi ngủ......
Mỗi ngày khi mặt trời chiếu rọi những tia nắng đầu tiên, Thủy Tâm sẽ thức dậy, mười mấy năm dưỡng thành thói quen có muốn sửa cũng không được.
Nhưng mà...... Hôm nay khi mở to mắt, tình hình trước mắt đã có chút khác lạ......
Một nữ tử trần truồng đang đưa lưng về phía mình nằm ở mạn giường bên kia......
Trên lưng da dẻ mịn như trân châu, trắng như cẩm thạch......
Trên người còn có mấy cái đuôi lông xù, nhìn kỹ, rõ ràng là tên tiểu yêu kia.....
Thủy Tâm không ức chế được kinh hoàng, nàng vạn lần không nghĩ tới hôm qua ôm về nhà con hồ ly say rượu hôm nay lại biến thành một nữ tử, nàng thật cẩn thận muốn đứng dậy mặc quần áo, không ngờ nàng kia đã bị kinh động, chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt liếc về phía nàng.
Bỗng nhiên thân mình bị đè nặng, nàng kia đã xoay người đặt nàng dưới thân, khuôn mặt trước mắt kia cơ hồ làm cho tim nàng chậm đi một nhịp, là Hạo Nguyệt......
Cư nhiên là Hạo Nguyệt! Nàng ngơ ngác nhìn người kia, cả kinh thốt không nên lời......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.